Tu La Kiếm Thần
-
Chương 285: Ngày vui
Quân thượng Bắc Việt có chút vô lực phất tay, dứt lời liền rời khỏi đại điện hoàng cung với vẻ mặt u ám.
Bắc Việt quốc lần này thực sự đã bị quét sạch mặt mũi, không còn tư cách đàm phán điều kiện với Thiên Phong quốc nữa, chỉ có thể xem xem có thể dùng vàng bạc châu báu đổi lại mười tòa thành đã mất đó hay không.
Về phần phái quân đánh chiếm lại chúng, ông ta trực tiếp gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Không nói đến chuyện đại quân của Thiên Phong quốc hiện tại đã hoàn toàn kiểm soát được mười tòa thành này, cho dù tạm thời cướp đoạt lại được, chẳng phải là đang ép buộc Cố Ưu Mặc một lần nữa thảo phạt tới sao!
Đến lúc đó e rằng hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng, sẽ không đơn giản chỉ là việc mất mười toà thành mà thôi.
Do đó tuy ông ta âu sầu phẫn hận hơn bất cứ ai nhưng lại chỉ có thể bất lực buông tay, hy vọng thông qua hiệp thương giải quyết chuyện này.
Cho đến nay, tất cả các quốc gia đều lũ lượt phái sứ thần tới Thiên Phong quốc, một là để chúc mừng hôn lễ, hai chính là thám thính vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong kia.
Thiên Phong quốc càng lúc càng trở nên náo nhiệt, sứ thần các nước dồn dập kéo tới có thể nói là đang phô diễn quốc uy của Thiên Phong quốc, vang dội tứ phương.
“Sứ thần Xa Thạch quốc, chúc mừng hôn lễ nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc và Vĩnh An công chúa!”, sứ thần của các nước xung quanh đều đã bước vào địa phận Thiên Phong quốc, trang phục gấm lụa của họ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong kinh thành.
“Sứ thần Mạch Dương quốc, chúc mừng hôn lễ!”, tiếp đó sứ thần của hoàng triều cao cấp cũng có mặt, khiến vô số người đều cảm thấy khiếp sợ mà nín thở quan sát.
“Sứ thần Hạ Thương quốc đặc biệt tới chúc mừng!”, ngay sau đó, sứ thần của một hoàng triều cao cấp khác cũng nhấc lên một trận sóng gió.
“Nam Uyên quốc…”
Từng đợt thông báo sứ thần các nước nối tiếp tiến vào kinh thành Thiên Phong quốc khiến cả tòa thành trở nên sôi động.
Hôn lễ lần này có thể gọi là một trong những thịnh thế lớn tại Bách Quốc Chi Địa, số lượng sứ thần tới đã biểu thị được quốc uy của Thiên Phong quốc. Hàng trăm triệu sinh linh đều đang dõi ánh mắt về phía hoàng thành của Thiên Phong quốc, theo dõi hôn lễ sắp diễn ra này.
Cố gia, trong đình viện.
Cố Thiên Mệnh vẫn luôn ở trong lầu gác tập trung tu luyện, để mặc Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố tất bật lo toan những chuyện vụn vặt của hôn lễ. Về phần Hàn Ngụy, kể từ khi trở về kinh liền một mực ở lại Cố gia, cung kính chờ đợi bất kể ngày đêm bên cạnh ông lão điên mà không một lời phàn nàn.
Đối với hắn ta mà nói, những ngày phục dịch bên cạnh ông lão điên này hoàn toàn không là gì so với những trải nghiệm tàn khốc đã phải chịu đựng trong vài tháng kia, vì vậy hắn ta cũng không có cảm giác gì cả.
Nếu Hàn Ngụy còn là thế tử Hàn gia vô lo vô nghĩ lúc đầu, sợ rằng sớm đã phất tay rời khỏi. Chỉ là hắn của hiện tại chỉ còn một tay và lạnh lùng tới cực điểm, đã không nửa phần dáng vẻ của năm đó nữa.
Cho dù ông lão điên ngoại trừ uống rượu đều không chú ý tới hắn ta, nhưng Hàn Ngụy cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ giống như một người hầu săn sóc cạnh bên. Hắn tin chắc rằng, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa dối bản thân lần nữa, đi theo ông lão điên là có ý nghĩa sâu xa của riêng nó.
“Ài…”, Cố Thiên Mệnh đứng trên lầu gác, nhìn xuống ông lão điên và Hàn Ngụy ở dưới, thở dài xong lại tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện.
Tu vi trước mắt của hắn đã đạt tới Linh Huyền hậu kỳ, xem như chỉ cách Linh Huyền đỉnh phong nửa bước chân. Hắn muốn đợi tới khi cảnh giới vững vàng mới dẫn khí đột phá lên một tầng cao mới, như vậy thì tương lai mới sở hữu khả năng vô hạn và cơ hội chạm tới đại đạo.
………
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, ngày hôn lễ được cử hành.
Hôm nay, Thiên Phong quốc tràn ngập trong không khí vui tươi, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ trong sắc đỏ rực rỡ, tiếng chiêng trống vọng ra từ hoàng cung, truyền tới ngoài thành.
Tiền điện trong hoàng cung đã ngồi chật kín người, đều là sứ thần từ các nước và văn võ bá quan trong triều.
Ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc hiên ngang đứng ở phía trước bởi họ là những nhân vật quan trọng của ngày hôm nay. Quân thượng Mạc Tu Ương lúc này cũng đang ngồi trên ghế rồng ở tiền điện, nhìn xuống toàn cảnh, hoàng uy cuồn cuộn.
Bắc Việt quốc lần này thực sự đã bị quét sạch mặt mũi, không còn tư cách đàm phán điều kiện với Thiên Phong quốc nữa, chỉ có thể xem xem có thể dùng vàng bạc châu báu đổi lại mười tòa thành đã mất đó hay không.
Về phần phái quân đánh chiếm lại chúng, ông ta trực tiếp gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Không nói đến chuyện đại quân của Thiên Phong quốc hiện tại đã hoàn toàn kiểm soát được mười tòa thành này, cho dù tạm thời cướp đoạt lại được, chẳng phải là đang ép buộc Cố Ưu Mặc một lần nữa thảo phạt tới sao!
Đến lúc đó e rằng hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng, sẽ không đơn giản chỉ là việc mất mười toà thành mà thôi.
Do đó tuy ông ta âu sầu phẫn hận hơn bất cứ ai nhưng lại chỉ có thể bất lực buông tay, hy vọng thông qua hiệp thương giải quyết chuyện này.
Cho đến nay, tất cả các quốc gia đều lũ lượt phái sứ thần tới Thiên Phong quốc, một là để chúc mừng hôn lễ, hai chính là thám thính vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong kia.
Thiên Phong quốc càng lúc càng trở nên náo nhiệt, sứ thần các nước dồn dập kéo tới có thể nói là đang phô diễn quốc uy của Thiên Phong quốc, vang dội tứ phương.
“Sứ thần Xa Thạch quốc, chúc mừng hôn lễ nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc và Vĩnh An công chúa!”, sứ thần của các nước xung quanh đều đã bước vào địa phận Thiên Phong quốc, trang phục gấm lụa của họ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong kinh thành.
“Sứ thần Mạch Dương quốc, chúc mừng hôn lễ!”, tiếp đó sứ thần của hoàng triều cao cấp cũng có mặt, khiến vô số người đều cảm thấy khiếp sợ mà nín thở quan sát.
“Sứ thần Hạ Thương quốc đặc biệt tới chúc mừng!”, ngay sau đó, sứ thần của một hoàng triều cao cấp khác cũng nhấc lên một trận sóng gió.
“Nam Uyên quốc…”
Từng đợt thông báo sứ thần các nước nối tiếp tiến vào kinh thành Thiên Phong quốc khiến cả tòa thành trở nên sôi động.
Hôn lễ lần này có thể gọi là một trong những thịnh thế lớn tại Bách Quốc Chi Địa, số lượng sứ thần tới đã biểu thị được quốc uy của Thiên Phong quốc. Hàng trăm triệu sinh linh đều đang dõi ánh mắt về phía hoàng thành của Thiên Phong quốc, theo dõi hôn lễ sắp diễn ra này.
Cố gia, trong đình viện.
Cố Thiên Mệnh vẫn luôn ở trong lầu gác tập trung tu luyện, để mặc Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố tất bật lo toan những chuyện vụn vặt của hôn lễ. Về phần Hàn Ngụy, kể từ khi trở về kinh liền một mực ở lại Cố gia, cung kính chờ đợi bất kể ngày đêm bên cạnh ông lão điên mà không một lời phàn nàn.
Đối với hắn ta mà nói, những ngày phục dịch bên cạnh ông lão điên này hoàn toàn không là gì so với những trải nghiệm tàn khốc đã phải chịu đựng trong vài tháng kia, vì vậy hắn ta cũng không có cảm giác gì cả.
Nếu Hàn Ngụy còn là thế tử Hàn gia vô lo vô nghĩ lúc đầu, sợ rằng sớm đã phất tay rời khỏi. Chỉ là hắn của hiện tại chỉ còn một tay và lạnh lùng tới cực điểm, đã không nửa phần dáng vẻ của năm đó nữa.
Cho dù ông lão điên ngoại trừ uống rượu đều không chú ý tới hắn ta, nhưng Hàn Ngụy cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ giống như một người hầu săn sóc cạnh bên. Hắn tin chắc rằng, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa dối bản thân lần nữa, đi theo ông lão điên là có ý nghĩa sâu xa của riêng nó.
“Ài…”, Cố Thiên Mệnh đứng trên lầu gác, nhìn xuống ông lão điên và Hàn Ngụy ở dưới, thở dài xong lại tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện.
Tu vi trước mắt của hắn đã đạt tới Linh Huyền hậu kỳ, xem như chỉ cách Linh Huyền đỉnh phong nửa bước chân. Hắn muốn đợi tới khi cảnh giới vững vàng mới dẫn khí đột phá lên một tầng cao mới, như vậy thì tương lai mới sở hữu khả năng vô hạn và cơ hội chạm tới đại đạo.
………
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, ngày hôn lễ được cử hành.
Hôm nay, Thiên Phong quốc tràn ngập trong không khí vui tươi, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ trong sắc đỏ rực rỡ, tiếng chiêng trống vọng ra từ hoàng cung, truyền tới ngoài thành.
Tiền điện trong hoàng cung đã ngồi chật kín người, đều là sứ thần từ các nước và văn võ bá quan trong triều.
Ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc hiên ngang đứng ở phía trước bởi họ là những nhân vật quan trọng của ngày hôm nay. Quân thượng Mạc Tu Ương lúc này cũng đang ngồi trên ghế rồng ở tiền điện, nhìn xuống toàn cảnh, hoàng uy cuồn cuộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook