Tu La Giới Chí Tôn
Chương 138: Tổ Kiếm Trảm Thiên

Độc Thiên Lão Quỹ nghửa cổ cười lớn nhưng khí tức trên người lão không ngừng được kéo lên, rất nhanh mái tóc bạc trắng trên người lão lại dần chuyển sang màu đen, gương mặt già nua cũng không còn nửa thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn ở tuổi đôi mươi cực kì xung mãng.

Thiêu đốt luân hải để có được lực lượng đỉnh phong nhất nhưng rồi sau đó kết quả khỏi nói cũng biết, thân hóa đạo. thân tử đạo tiêu, những người buộc phải dùng đến bước này đều là muốn cùng địch nhân Đồng Vu Quy Tận, không còn đường lùi nửa rồi.

Cáp Tử trong tiếng cười lớn linh lực hùng hồn trước nay chưa từng có, không gian quanh thân hắn bị một tầng linh lực màu xám bao phủ. mùi vị của chết chốc.

Đôi đồng tử Cáp Tử co rụt lại hắn thật không nghỉ Độc Thiên Lão Quỹ dám nói dám làm, vậy mà muốn cùng hắn chết ở nơi này.

- Tư Mạc Thái ngươi điên rồi sao?

Đáp lại Cáp tử chỉ có tiếng cười dài của độc thiên lão quỹ mang theo một loại thiết huyết cộng lẩn câm phẩn và thêm phần bi ai.

Ầm.....

Độc thiên lão quỹ một quyền đánh ra không chút hoa mỹ khiến không gian trước mặt hắn vặn vẹo, một luồn giao động linh lực như thủy triều đánh tới Cáp Tử. Lúc này cáp Tử cũng không nói nhảm cũng hét lớn xuất ra một quyền.

hai quyền chạm nhau của hai cường giả chạm đến cánh cửa bao nhiêu người mơ ước,

- Nửa bước Vô Thượng cảnh.. con mẹ nó mấy tên này điên rồi sao?

Một trong số hai người đang vây công Võ Thừa khi hứng chịu uy áp của Cáp Tử cùng Độc thiên lão quỷ phát ra thì như bị trọng chùy đánh lên ngực nhịn không được mắn lớn một câu.

riêng nử tử đang dằng co cùng Võ Thừa thì nhíu mài trầm ngâm, sau đó nàng biến sắc hét lớn, Không đúng Tử Mạc Thái hành động như vậy chẳng lẻ hắn muốn trở mình với Vạn Độc Tông, nàng lấy tay che miệng lại sau đó truyền âm cho người bên cạnh.

- Tư Mạc Tộc muốn trở mình thoát khỏi Vạn Độc Tông chúng ta đem chuyện này báo cho tông môn thôi không cần dây dưa với những người này, tự khắc có trưởng lão đến thu phục bọn chúng, ta đoán bọn chúng hẳn đã có chuẩn bị một truyền tống trận đến địa phương khác rất có thể là Huyền Linh nếu báo việc này lên Tông môn chắc chắn sẽ có thưởng.

hai người đang vây công Võ Thừa nhìn nhau gật đầu một cái rồi chia ra hai hướng khác nhau thoát khỏi vòng chiến.

Võ Thừa gương mặt lạnh băng hắn nhìn hai người kia chạy đi chạy đi nhưng hắn không truy đuổi bởi vì đều hắn muốn lúc này là giúp đở Độc Thiên Lão Quỷ hăn thật sự không muốn nhìn lão già này chết ở đây, tính ra mà nói người này đã từng có ơn với hắn.

- Nguyệt Nương tự lo liệu cho tốt.

Võ Thừa nhìn Nguyệt Nương xa xa đang dằng co với trung niên gương mặt trắng bệch kia lúc này nhìn hắn vô cùng chật vật, Võ Thừa mở miệng nói một câu rồi sau đó phi thẳng đến vòng chiến của Độc thiên Lão Quỹ phía trước.

- Um... ngươi cẩn thận người kia không đơn giản.

nhìn theo bóng lưng Võ Thừa,Hồ Nguyệt Nương chỉ khẻ truyền âm.

Võ Thừa đầu hơi nghiên về sau một cái, cảnh tượng này dường như đâu đó hắn đã từng một lần trải qua, thế nhưng hắn rất nhanh gạt bỏ kí ức xa xưa sang một bên, đôi mắt lạnh băng nhìn Cáp Tử, người có thể cho hắn một cảm giác nguy hiểm chắc chắn là kẻ không tầm thường.

Ầm... Độc Thiên Lão Quỹ mặc dù đã thiêu đốt luân hải để có được tu vi đỉnh phong nhất của cuộc đời thế nhưng Cáp Tử phía bên kia cũng không phải là hạn bùng nhảo.

- Tư Mạc Thái ngươi đừng trách ta.

Cáp Tử nổi giận hét lớn tế ra một thanh huyết kiếm dài hơn 1m phía trên có khắc từng đạo hoa văn phức tạp. Chém ra một kiếm cắt đứt không gian đánh ra một đạo huyết quang xé trời chém thẳng lên người Độc Thiên Lão Quỷ.

Xoet....

Máu tươi vãy ra Độc Thiên Lão Quỷ bị đánh văng ra hơn 1 nghìn mét mới trụ vững được thân hình, trước ngực có một vết thương có thể thấy xương trắng cùng nội tạng bên trong. Khóe miệng không ngừng phung ra vài bụm máu lão khàn khàn lên tiếng.

- Vũ Khí của Cáp Huyết Tộc..

Độc Thiên Lão Quỹ lau máu tươi trên khóe miệng khí tức trên người lão đã chập chờn có dấu hiệu bắt đầu tiêu tán.

- Là ngươi ép ta.

Cáp Tử lại một kiếm bổ tới kết hợp với thanh huyết kiếm hắn như một sát thần chuyên lấy mạng những người đối địch.

Độc Thiên Lão Quỹ xòe bàn tay nâng lên một quả cầu màu trắng lão thở dài một tiếng định dùng con bài cuối cùng này liều mạng.

Boong..........

Một cái khiên có hoa văn đơn giản mà cổ xưa chặn đứng thế công của Cáp Tử sau đó một đạo hồng quang mang theo âm thanh xé gió ầm ầm đánh tới.

Cáp tử không chút dao động hừ lạnh một tiếng lại vung một kiếm chém tới đạo hồng quang kia.

Keng....

Âm thanh kim thiết va chạm đinh tai nhức óc vang lên Cáp Tử lùi về sau hơn 100 bước sau đó đứng vững tại vị trí kiếm chỉ xéo xuống đất gương mặt lạnh lùng nhìn Võ Thừa trước mặt. Không ai biết máu từ lòng bàn tay hắn đã nhỏ ra vài giọt vì cú va chạm vừa rồi.

- Ngươi Luyện Thể...

- Ngươi nên xuất toàn lực đi, nếu còn tiếp tục ẩn tàng thực lực thì ngươi sẽ bại trong tức tưởi.

Cáp Tử híp cặp mắt lại nói.

- Phải thừa nhận vừa rồi ta đã xem thường ngươi nhưng bằng vào ngươi vẩn còn chưa ăn được Cáp Tử ta đâu.

- Vậy thì chiến.

Võ Thừa hai tay một búa một khiên nhảy đến chém giết hung mãnh cùng Cáp Tử, từng tia lửa của binh khí va chạm bị đánh ra. Cáp Tử rất tự tin vào thực lực của bản thân nếu kết hợp với Vũ Khí chấn tộc của Cáp Huyết Tộc hắn tự tin có thể đánh với một cường giả Nhân Thượng Cảnh một trận, thế nhưng đều làm hắn cảm thấy áp lực là đối phương cũng có vũ khí không kém vã lại còn có...

Ầm....

Võ Thừa tung mạnh một cước đá văng Cáp Tử hơn 1km rồi không đợi đối phương kịp hoàng hồn mà tiếp tục đánh tới chiêu thức như bão táp Cáp Tử liên tục bại lui.

Ầm...

lại một quyền đánh ra sắc mặt Cáp Tử càng lúc càng trở nên âm trầm bởi vì đó là loại lực lượng kia.

- Ngươi có thể đánh ra Vĩ Lực.

Cáp Tử trên cơ thể trên dưới hơn chục vếch thương lớn nhỏ hắn giơ tay lau khóe miệng tràng máu ầm trầm lên tiếng.

Võ Thừa không có ý định mở miệng toàn thân hắn bây giờ đã là một màu đen kịch, mái tóc xỏa tung trên người dính khá nhiều máu tươi có của Cáp Tử có của chính hắn. hắn lại giơ cây búa trong tay chém tới.

- Hừ tưởng có Vĩ Lực thì có thể ăn được ta sao? ta sẽ cho ngươi chứng kiến sức mạnh của Huyết kiếm tộc ta trăm ngàn năm tế luyện.

Cáp Tử buôn thanh kiếm màu huyết sắc trong tay cây kiếm đã có linh tính nhất định nó không rơi rớt vô định mà lơ lững trước mặt Cáp Tử, sau đó hắn đấm mạnh một quyền vào ngực phung một ngụm máu tươi lên thân Huyết Kiếm cây kiếm phát ra âm thanh Keng... như cộng minh với thiên địa sau đó nó hóa thành một đoàn huyết sắc xong thẳng lên tầng mây.

Võ Thừa ngẩn đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy một màu nâu bao phủ. hắn nhíu mài bởi vì hắn cảm giác được một loại nguy cơ trước giờ chưa từng có

thìn thịch... thìn thịch...

Giống như âm thanh của trái tim một con hung thú thời hồng hoang đạp mạnh làm cho âm thanh như cộng minh với thiên địa xung quanh.

Độc Thiên Lão Quỹ lúc này cũng hít sâu một hơi, không có ý định can dự vào cuộc chiến nửa,bởi vì bên tai lão truyền đến âm thanh của Tinh Gia.

- Lão Đầu bớt làm chuyện vô ích đi có ta ở đây ngươi còn muốn chết sao?

đôi mắt Độc Thiên Lão Quỹ như mang theo một màng nước bởi vì hắn hiểu nếu Tinh Gia đã nói vậy có nghĩa Trận Pháp đã được sửa chửa xong xui, Tộc Nhân Tử Mạc Tộc hắn có lẽ sẽ có một cuộc sống mới.

thế nhưng khi thnah huyết kiếm của cáp tử phóng thẳng lên trời thì gương mặt hắn lại trầm xuống.

- Huyết tế Cáp Huyết Kiếm. Cáp Tử a cáp tử ngươi cảm khái cho ta vì đương đầu với số phận, vì cái gì ngươi lại dùng tơi loại thủ đoạn này?

Tầng mây màu xám trên bầu trời dần chuyển sang màu máu, một loại khí tức khiến người ta như chìm vào trong biển máu của nhân gian, như muốn trầm luân kiếp kiếp ở trong đó cho đến khi thần hồn hóa đạo.

thìn thịch.....

lại vài hơi thở trôi qua một mũi nhọn màu máu như từ thiên không gián xuống trần gian, rồi dần dần có thể nhìn rõ ràng, đó là thanh huyết kiếm của Cáp Tử lúc này nó đã hóa lớn như một thanh thiết trụ chóng trời, lúc này giống như có một nhân vật khổng lồ thời viển cổ đang đứng ở ngoài thiên ngoại cầm thanh kiếm này chém xuống,kiếm khí sắc bén khiến cho người ta ở xa hơn 10km vẩn cảm thấy ớn lạnh gia đầu, mũi kiếm chĩa thẳng xuống vị trí Võ thừa đang đứng.

- Huyết Tế Cáp Huyết Kiếm, Tổ Kiếm Trảm Thiên..

Cáp Tử hét lớn hai tay giữ tư thế cầm kiếm chém xuống Võ Thừa.

- Đến tốt...

ngược với suy nghĩ của mọi người là gặp công kích bậc này phải tránh lui né mũi nhọn, Võ thừa lại không chút e ngại giang tay ra miệng hắn lẩm bẩm.

- Khống Thú Thuật, Bản Mệnh Chi Linh.

Ong.....

trời đất như tối sầm lại chỉ còn một màu đen sau lưng Võ Thừa không gian vặn vẹo linh lực thiên địa bắt đầu tụ tập đắp nặng ra từ đôi chân với móng vuốt vô cùng sắc bén, hai chân được bao bọc bởi một lớp vảy màu đen bóng, thứ này lại đứng bằng hai chân tiếp đó là phần eo, bụng rồi đến cả thân hình được vải giáp bao phủ 4 cánh tay từ từ mọc ra cuối cùng là một gương mặt như cười như giận với răng nanh nhọn hoắc chìa ra hai bên mép.

- Lại Mẹ Thụ Thiên Liêng,.. con mẹ nó đầu đất hắn lại đắp nặng ra loại quái vật gì vậy?

Tinh Gia, con khỉ đột, hồ ly nhỏ,đứng trên một ngọn cô phong xa xa nhìn thấy cảnh này thì cái càm nện thẳng xuống đất, không tự chủ được lẩm bẩm vài câu chưởi rủa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương