Tử Kim Vương Bài
-
13: Cô Chắc Chắn Tiền Và Xe Này Là Tặng Cô À
Lại bất cẩn khiến cho thùng hàng kia đập vào một góc cửa và tường biệt thự, khiến cho bức tường rung rinh rồi nứt ra một lỗ lớn.
Bà Ngu giãy đành đạch, hét lên: “Trời đánh nhà nó nữa! Làm cái gì thế hả? Đẩy vỡ cửa và tường nhà tôi rồi! Đền tiền đi!”
Hai nắp của thùng va li khổng lồ bị bung ra, chỉ thấy mấy người ăn mặc trang phục màu xanh của bảo vệ và một người đàn ông mặc vest màu xám.
Mà phía sau bọn họ là từng chồng vali màu đỏ rực.
Vừa nhìn thấy người mặc vest xám, Lâm Nhất Thần đứng dưới ánh mặt trời giật thót mình, vội vàng cúi đầu, xoay người đi ra phía sau lưng Tần Sinh, để bóng người cao lớn của anh che lấp đi gã, gã sợ đến mức không dám thở mạnh.
“Dỡ!”
Người mặc vest xám ra lệnh một tiếng.
Mấy nhân viên bảo vệ liền bắt đầu bận rộn chuyển từng vali màu đỏ xuống, đặt ở trong sân nhà họ Ngu.
“Tổng cộng một trăm vali! Bên trong mỗi vali là một triệu! Đây là món quà tiền mặt mà anh Thân Đồ tặng mọi người!”, người mặc vest xám nói với giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Có điều, những vali này đều có mật khẩu và đã bị khóa lại rồi.
Mật khẩu chính là ngày sinh nhật của anh Thân Đồ!”
Nhìn đống vali chất đầy như núi kia, vợ chồng ông bà Ngu cùng một nhóm người thân trong gia đình đều trợn mắt há mồm.
Khi biết số vali này chứa một trăm triệu, cả hai tức thì bị chấn động đến mức không nói được gì.
Mà khi Tần Sinh nghe đến họ “Thân Đồ” thì không khỏi rùng mình, trong đầu dâng lên một mùi vị chua xót.
Anh đã từng có tên là Thân Đồ Sinh Nhung, nhưng vào ngày mẹ anh qua đời, anh đã im lặng đổi tên mình theo họ mẹ.
Cuối cùng, ở chỗ sâu của thùng đựng hàng còn có một con xe Porsche 911 màu đỏ mới tinh, giá đỡ chậm rãi kéo xuống cho xe chạy ra, dừng tại trước cửa biệt thự nhà họ Ngu.
“Con xe này là do anh Chu bỏ tiền ra mua, là món quà tặng anh Thân Đồ và cô Ngu!”, người mặc vest xám nói.
“Được, được, được…”
“Mọi người đi thong thả!”
Vợ chồng ông bà Ngu cười tươi như hoa, đưa hai tay ra sờ vào con Porsche màu đỏ.
“Anh Thân Đồ là ai vậy?”
Lúc này, bọn họ mới kinh ngạc tự hỏi lẫn nhau.
“Bố! Mẹ! Là Thẩm Đồ! Thẩm Đồ tán con!”
Ngu Y Lâm ngại ngùng, gương mặt trái xoan khó nén khỏi niềm vui, kích động đến mức thân thể ngọc ngà run rẩy.
“Hóa ra là cậu Thẩm Đồ! Nhưng Thẩm Đồ là ai?”
“Anh ấy là con trai nhà giàu mà con quen hồi học ở đại học quận Vệ đó!”
“Quận Vệ cơ à! Quận Vệ phát đạt hơn Kỳ Nguyên Đại Hòa nhiều đấy”
“Nói thừa, Kỳ Nguyên thuộc quận Vệ, dưới quận Vệ có ba mươi mấy thành phố lệ thuộc ngang cỡ Kỳ Nguyên kia kìa!”
Nhưng Ngu Y Lâm không hề nói cho hai người này biết rằng, Thẩm Đồ nhà giàu quận Vệ này đã hai năm không liên lạc với cô ta rồi.
Cô ta đi tới, thử nhập mật khẩu là sinh nhật của Thẩm Đồ vào trong vali.
Một tiếng “cạch” vang lên.
Vali được mở ra.
Bên trong là từng xấp tiền màu đỏ, còn vương mùi tiền mới.
Nhóm thân thích nhìn mà dài cổ, hai mắt tràn đầy ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
“Anh rể, anh đẻ ra được đứa con mát lòng mát dạ quá!”
“Không hổ là con nhà giàu quận Vệ, ra tay lớn thật, sau này Y Lâm có phúc rồi!”
“Y Lâm, đến lúc về làm dâu quận Vệ thì cũng đừng quên họ hàng nhé!”
Nhất thời, mọi người đều vây quanh Ngu Y Lâm.
Tần Sinh thấy ánh mắt Ngu Đình lộ ra sự hâm mộ, thầm nghĩ: Em đừng có hâm mộ cô ta làm gì.
Lúc anh định rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Ngu Đình, Triệu Ung lại kịp thời bước tới, nói nhỏ bên tai anh: “Sĩ quan, tôi có để ý lúc cô ta nhập mật mã! 199124.
Thẩm Đồ này có ngày sinh giống hệt anh đấy!”
“Sao cơ?”
Hành động móc thẻ ngân hàng ra lập tức khựng lại.
“Thấy gì chưa? Đây mới là tình yêu đấy! Chị gái lấy anh mà chẳng nhận được một đồng một cắc nào! Thấy nhiều tiền và xe xịn như thế này, anh có xấu hổ không hả? Nếu còn chút liêm sỉ thì đừng có dính dáng vào chị ấy nữa!”
Ngu Y Lâm đi đến trước mặt Tần Sinh, một tay cầm chìa khóa Porsche, một tay cầm xấp tiền mặt.
Tần Sinh lãnh đạm nhìn cô ta, nói với giọng khinh bỉ: “Cô chắc chắn tiền và xe này là tặng cô à?”
Nghe vậy, Ngu Y Lâm bỗng hơi chột dạ.
Dù sao hai năm qua đều là cô ta nhắn tin cho Thẩm Đồ, nhưng Thẩm Đồ chưa từng đáp lại, là cô ta đơn phương.
Nhưng cô ta nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ này ra sau đồ, phẫn nộ đáp lại: “Tần Sinh, đồ vô dụng nhà anh, rốt cuộc anh có ý gì? Nhà này chỉ có tôi là chưa chồng, mà vali kia tôi cũng mở ra được rồi còn gì nữa! Tiền với xe này không tặng tôi, không lẽ là tặng anh?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook