Từ Không Diễn Ý
Chương 27


Mạc Trạm Thành nói muốn tới thăm Nguyễn Từ, gọi điện thoại cho Diệp Cảnh Hành, mới biết được Nguyễn Từ đã xuất viện về nhà, Diệp Cảnh Hành mời đội hộ lí chuyên nghiệp ở nhà chiếu cố Nguyễn Từ, bởi vì Cười Cười là sinh non, sợ hệ miễn dịch không tốt, bệnh viện nhiều người, không bằng về trong nhà thanh tịnh.

Hai người hẹn ở bên ngoài ăn cùng nhau một bữa cơm.

Diệp Cảnh Hành nói: “Vẫn là chờ sau khi ở cữ mày hẵng đến, hiện tại tin tức tố của Tiểu Từ không ổn định, hơn nữa em ấy vốn dĩ cũng chưa thể gặp mày, mày vẫn là chờ một chút đi.

”Mạc Trạm Thành ngẫm lại thấy cũng đúng, bởi vì Nguyễn Minh, Nguyễn Từ luôn luôn đối với hắn không có hảo cảm,“Kia hiện tại em ấy hồi phục đến thế nào?”“Cũng không tệ lắm, chỉ là mấy ngày nay có chút không thoải mái,” ở trước mặt Mạc Trạm Thành, Diệp Cảnh Hành cũng không muốn nhiều lời, lại hỏi: “Đúng rồi, ngày hôm đấy Tiểu Từ sinh sao mày với Nguyễn Minh lại gặp mặt?”“Ân, là thế.

”“Thế nào?”Mạc Trạm Thành bất đắc dĩ mà cười, “Còn có thể thế nào? Em ấy đấm cho tao một quyền, sau đó hoà giải cùng tao thanh toán xong.


”“Không ngoài ý muốn, này là thích không hề ít nha Mạc tổng.

” Diệp Cảnh Hành cười ra tiếng, ai bảo Mạc Trạm Thành trước kia đào hoa không kiểm soát, hiện giờ rốt cuộc xuất hiện khắc tinh.

Mạc Trạm Thành châm điếu thuốc, hít mấy hơi nhả mấy ngụm khói khó nén mất mát.

“Như thế nào? Luyến tiếc?” Diệp Cảnh Hành hỏi.

Mạc Trạm Thành phun ra một vòng khói, trầm giọng mở miệng: “Em ấy rất đơn thuần, hắc chính là hắc, bạch chính là bạch, không thích liền không có lối thoát, loại người này tao còn là lần đầu tiên gặp được.

”“Bọn họ một nhà đều là như thế này, tình cảm không được trộn lẫn tạp chất.

”Mạc Trạm Thành cười, nói: “Cho nên nói mày may mắn, thế giới này có mấy người như Nguyễn Từ?”“Nguyễn Từ tự nhiên chỉ có một, Nguyễn Minh cũng chỉ có một” Diệp Cảnh Hành quay đầu đối Mạc Trạm Thành nói: “Mày cũng đừng lưu luyến.

”“Kia…… Em ấy hiện tại có khỏe không?”Lời nói thật cẩn thận, Diệp Cảnh Hành nghĩ, Mạc Trạm Thành lần này thật đúng là bị té nhào rớt hố đi, “Rất tốt, cùng Cười Cười cả ngày nháo ở bên nhau, vui vẻ thật sự.

”Mạc Trạm Thành run run khói bụi, lại đột nhiên hút một ngụm, đốm lửa cuối đầu đem Mạc Trạm Thành mặt mày tối tăm đều chiếu rọi ra “Không nói cái này, mày hôm nay như thế nào lại rảnh ra đây?”“Chuyện công ty, hạng mục FTB xuất hiện một chút vấn đề, đã giải quyết, vừa lúc lại gặp phải mày, hai chúng ta cũng đã lâu không gặp, có ba tháng không?”“Không chừng, mày bây giờ đã có bộ dáng của người lên chức cha tao cũng thật không quen, tao nhớ rõ mày trước kia ở quán bar nhìn tao ôm Omega, liền phất tay bảo tao đem người ta đuổi đi, như muốn lấy mạng mày, như thế nào? Có Nguyễn Từ liền không cần mạng?”Diệp Cảnh Hành mỉm cười nói: “Nguyễn Từ chính là mạng của tao.

”Mạc Trạm Thành: “……”Về đến nhà, giúp việc đã rời đi, Cười Cười ở giường em bé đang ngủ ngon lành, Diệp Cảnh Hành đi phòng ngủ phòng khách lại không thấy Nguyễn Từ.


Cầu thang trên tầng truyền đến tiếng “Cộp cộp cộp”, Diệp Cảnh Hành vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Từ ôm bàn vẽ từ trên tầng đi xuống dưới, bàn vẽ che nửa cái người Nguyễn Từ, Nguyễn Từ ôm bàn vẽ cùng hộp bút cơ hồ nhìn không thấy bậc thang dưới chân.

Diệp Cảnh Hành vừa thấy liền vội vội vàng vàng đi lên cầm giúp cậu.

Mãi cho đến xuống dưới lầu, Diệp Cảnh Hành mới giả vờ tức giận, nói: “Còn dám tự ý?”“Em sai rồi,” Nguyễn Từ luôn luôn là thái độ nhận sai, ở trước mặt Diệp Cảnh Hành không có nửa điểm lập trường, “Em chính là muốn thừa dịp Cười Cười ngủ, vẽ tranh cho con.

”“Em nói cho anh, anh đi giúp em lấy.

”“Anh cũng không biết yêu cầu cụ thể của em là gì, không có việc gì Cảnh Hành, anh không cần quá khẩn trương, em rất cẩn thận,” Nguyễn Từ cố ý bĩu miệng, một bộ ủy khuất: “Anh có phải hay không còn đang trách em lúc trước từ trên gác mái thiếu chút nữa ngã xuống a?”“Anh nào có ——” Diệp Cảnh Hành giải thích đến một nửa, bỗng thấy ý cười trong mắt Nguyễn Từ, vì thế nhéo nhéo mũi cậu: “Tiểu tổ tông, anh còn không phải lo lắng em?”“Em đã biết.

” Nguyễn Từ ngoan ngoãn bảo đảm, sau đó chớp mắt, cười trộm nói: “Cảnh Hành, em phát hiện từ sau khi em mang thai anh liền càng ngày càng ——”“Ân?” Diệp Cảnh Hành nhướng mày, “Càng ngày càng cái gì?”“Càng ngày càng giống một bà mẹ.

” Nguyễn Từ lời còn chưa nói xong, đã bị Diệp Cảnh Hành chặn ngang bế lên, ném ở trên sô pha, Diệp Cảnh Hành cũng không thật tức giận, chỉ bày ra một bộ dáng hung thần ác sát hù dọa Nguyễn Từ.


Nguyễn Từ bị Diệp Cảnh Hành hôn đến thở không nổi lắc đầu tránh né, “A nha, chậm một chút……”Diệp Cảnh Hành cắn một ngụm lên xương quai xanh Nguyễn Từ, lưu lại một loạt dấu răng mờ nhạt nói: “Còn phải bao lâu a?”Nguyễn Từ ở trong lòng đếm đếm ngày “Còn phải gần một tháng nữa, thật sự cũng không phải không cho anh làm được, bác sĩ cũng chưa nói không thể quan hệ.

”Diệp Cảnh Hành nghe xong lại không có nửa điểm cao hứng, Nguyễn Từ đối hắn không khỏi cũng quá ngoan ngoãn phục tùng, “Về sau anh nói linh tinh như vậy, em đừng phản ứng lại, nếu là không kìm nén được cùng em quan hệ, sau này em mà có bệnh gì, anh sẽ hối hận chết mất.

”Diệp Cảnh Hành hận sắt không thành thép: “Anh chỉ định trêu em, ai ngờ em luôn tin là thật? Ngốc”Nguyễn Từ ngơ ngác mà đón nhận nụ hôn ướt át của Diệp Cảnh Hành, môi lưỡi giao hòa, nước miếng dọc theo khoé miệng hai người chảy xuống dưới, chảy đến cổ, dính nhớp lại say lòng người.

Bàn vẽ bị ném ở một bên, bị chủ nhân quên không còn nhớ tới.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương