Tử Khái
-
Chương 4
Editor: KiL
Sớm không còn gì để nói, mỗi ngày về nhà đều giống như đi viếng mộ.
Đây là lời trần thuật của Phùng Khắc Minh đối với việc li hôn của mình.
Kết quả này, Hứa Trạm không thể nói là ngoài ý muốn.
Nhìn trạng thái tinh thần của anh ta rất tốt, sung mãn, vừa lòng, trong mắt tràn ngập sáng ngời, mà lông mày chẳng qua nhăn lại để phối hợp với cái đề tài này mà thôi.
Cái dáng vẻ này, Hứa Trạm đã từng gặp.
Một người đàn ông chủ động đề ra li hôn, bỏ rơi vợ con, chỉ có thể có một lí do: Anh ta đã có đường lui.
Ngày xưa biển đầy ánh trăng sáng cuối cùng cũng chẳng qua một hạt cơm khô sót lại.
Huống chi, còn không phải.
Năm đó Tô Tĩnh ngẫu nhiên gặp Phùng Khắc Minh ở kí túc xá của Hứa Trạm, cô nữ sinh không tránh được vừa thấy đã yêu với anh trai lính thiết giáp khôi ngô, lấy thân phận thiên kim phú nhị đại Lăng Hải một đường theo đuổi.
Chỉ tiếc, cô ta yêu anh ta, nhưng ba cô ta trước sau không thừa nhận.
Nhiều năm như vậy, Phùng Khắc Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mỗi một khoản tiền đều là tự mình kiếm được, chập trùng, gian nan, đứng vững, từ đầu đến cuối Tô Tĩnh đều đi theo anh ta.
Bây giờ, y nguyên thành ngôi mộ.
Hứa Trạm nghe xong rất bình tĩnh, lần đầu tiên có loại trải nghiệm này là vào năm mười bốn tuổi đó.
Ngày ấy, cha khởi tố li hôn, mẹ cắt cổ tay.
Hứa Trạm chạy đến bệnh viện, đứng giữa trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, nhìn đôi giày thể thao trắng trên chân chậm rãi bị bao phủ.
Không ai biết ngày này anh đứng thứ nhất toàn trường ở cuộc chạy việt dã mùa đông, vượt qua Phùng Khắc Minh dũng mãnh, chỉ vì một câu giải thích yếu ớt của mẹ "Ba của con vẫn đi" nhìn tuyết cả một đêm.
Nghe nói, người phụ nữ cướp ba đi tên là Trì Phương Hoa.
Hôn nhân, bản thân là một trò lừa bịp dùng để hao mòn, bắt đầu từ cảm giác không an toàn là sản phẩm phụ của dopamine ở giai đoạn đỉnh điểm, sau đó mệt mỏi vì ràng buộc, cho đến khi hoàn toàn thay đổi.
Bản tính của con người, dục vọng, không cái nào cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia có thể ràng buộc được.
Đã cách nhiều năm, bạn từ thuở nhỏ lại noi theo, nếm thử còn không thú vị bằng ngụm trà ngâm nhạt này.
May mắn chính là, Phùng Khắc Minh và Tô Tĩnh không có con.
Chuyện này có khả năng là một điều tốt sau khi hai người lấy lại được tự do lần nữa.
...
Tháng Mười Hai, sau mấy lần dòng hải lưu nóng lặp đi lặp lại, Lăng Hải chính thức vào đông.
Dự án công trình Trường Phong khởi động, tập đoàn Viễn Du với tư cách là chủ sở hữu chính công khai đấu thầu, tổ chức buổi họp giới thiệu hạng mục ở trung tâm hội nghị Vạn Hào.
Lần này đấu thầu, Hứa Trạm chủ trương gắng sức thực hiện phát gửi thư mời cho CNE, một xí nghiệp tư nhân nổi lên mấy năm gần đây trong ngành.
Công ty này lúc trước cất bước ở nước ngoài, tập trung vào quản lí thi công tại hiện trường, sau khi đứng vững gót chân liền trở lại trong nước chuyển sang thiết kế, đã từng làm vài hạng mục có tiêu chuẩn cực cao, trong ngành khen ngợi.
Trường Phong là hạng mục trọng điểm lớn nhất trong mười năm gần đây thuộc Viễn Du, không thể trở thành dịp thử nghiệm máu mới.
Chi phí là Hứa Trạm cần cẩn thận nhất, mà chuyên nghiệp lại là phần Viễn Du không thể thỏa hiệp nhất.
CNE thiếu hụt kinh nghiệm trong các hạng mục vốn nhà nước, mặc dù Trường Phong của Viễn Du không phải cấp bậc này, lại có cùng tiêu chuẩn nghiêm ngặt, hầu như đều nghiêng về phía bên phản đối.
Giữ lại cho anh lựa chọn không nhiều, sau nhiều lần trưng cầu ý kiến cùng chuyên gia viện thiết kế, Hứa Trạm chống đỡ áp lực gửi đi tấm thư mời này, trong tình huống ngay cả CNE cũng không hiểu rõ tình hình.
Có lẽ bọn họ rất bất ngờ, nhưng tuyệt sẽ không lâng lâng.
Đã đến, nhất định sẽ toàn lực chuẩn bị chiến đấu.
Một trong những phương án cải cách của Hứa Trạm là dù có lọt vào vòng trong hay không, đều tạo ra khoảng trống, đưa vào lực lượng kĩ thuật của doanh nghiệp tư nhân, không động không được.
Hiện tại cần làm, là đảm bảo quyền lên tiếng của bọn họ, còn lại, để nhân sĩ chuyên nghiệp làm việc của mình, có thể tranh được hay không thì xem chính bọn họ.
Giữa hội nghị nghỉ ngơi hai mươi phút, Hứa Trạm bước nhanh ra đi đến phòng họp nhỏ bên cạnh xử lí mấy cuộc điện thoại, trở lại, đột nhiên thoáng nhìn thấy một vị lão tiên sinh ngồi ở khu vực ghế sô pha ở tầng trệt phía trước.
Lục Hựu Kỳ.
Lão tiên sinh gần bảy mươi tuổi mới chính thức về hưu ở C Đại, không còn giảng bài, có điều vẫn được mời vào viện thiết kế Lăng Hải làm trưởng cố vấn.
Đối với vị lão tiên sinh này, năm đó lúc Hứa Trạm ở Thủ đô đã từng qua lại, từng nghe qua lớp của ông, cũng coi như học trò.
Thấy lão tiên sinh đang xoa chân, Hứa Trạm đi nhanh qua, "Lục lão, ngài cảm giác thế nào?"
Lục Hựu Kỳ ngẩng đầu, "Ồ, là Hứa trưởng phòng à."
"Cái này sao học sinh dám cáng đáng." Hứa Trạm ngồi cúi xuống, "Thế nào ạ, chân không thoải mái?"
"Không có gì, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, ngồi lâu có chút mỏi cơ, hoạt động một chút là được."
"Tôi giúp ngài đấm bóp một chút."
"Ồ, không cần không cần, tôi bóp một chút, đỡ nhiều rồi, đứng lên đi đi."
"Được."
Đỡ ông cụ dậy chậm rãi dạo bước ở khu nghỉ ngơi, hai người trò chuyện chủ đề hội nghị vừa rồi.
Mắt thấy sắp hết giải lao đi về lại, Lục Hựu Kỳ bỗng nhiên nói, "Đúng lúc có cơ hội nói chuyện, tôi cũng nhớ tới một việc, muốn hỏi thăm Hứa trưởng phòng một chút."
"Lục lão có lời gì cứ việc hỏi."
"Hàng năm chuyên ngành của chúng tôi đều tặng người cho Viễn Du, năm nay tựa như có chút ngoài ý muốn, Viễn Du có kế hoạch giảm bớt tuyển dụng tại trường sao?"
"Thông báo tuyển dụng tại trường vẫn luôn do nhân sự cùng huấn luyện làm, có điều theo tôi được biết, bởi vì có vài hạng mục sắp khởi công, năm nay không có giảm bớt ngược lại mở rộng tuyển dụng.
Đệ tử của Lục lão ngài chúng tôi cầu còn không được, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."
"Hứa trưởng phòng quá khen." Lục Hựu Kỳ nghe vậy cười, "Thầy trò như cha con, trước đây vẫn còn ổn, bây giờ lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi quan tâm.
Nghe nói bọn nó có một đứa không thi đậu, lúc ấy tôi đang ở nước ngoài làm trao đổi phỏng vấn cũng chưa hỏi kĩ càng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
"Thật sao?" Hứa Trạm ân cần nói, "Cuộc thi tuyển dụng có các loại nhân tố thi viết, phỏng vấn, còn có kiểm tra hợp tác đoàn đội, tình huống ngoài ý muốn có khi không dễ nắm bắt nếu không thực sự ở vị trí của họ.
Lục lão ngài về sau có thể đưa tôi danh sách đề cử, tôi nhất định sẽ hỏi tới."
"Đây đã là một khóa học sinh cuối cùng của tôi rồi, cũng là cô gái duy nhất tuyển trong những năm này.
Con bé chưa bao giờ thất bại cuộc thi ngoài dự tính, năng lực động thủ cực mạnh, tính cách cũng rất khiến cho người ta thích, lần này thi rớt, có chút khó có thể tin."
"Vâng, " Hứa Trạm gật gật đầu, "Tôi cũng không tin ngoài ý muốn như thế.
Như vậy, có lẽ, là cô ấy cảm thấy Viễn Du cũng không thích hợp? Dù sao, phỏng vấn là đôi bên."
Một dấu chấm hỏi ôn hòa chuyển về lại, Lục Hựu Kỳ nghe lại hơi ngớ ra, suy nghĩ vài giây đồng hồ, thở dài, "Có lẽ thế, con bé đúng là một đứa trẻ rất có ý nghĩ."
"Có thể để ngài khích lệ như thế, tôi tin tưởng nhất định cô ấy không phải ưu tú bình thường, nhân tài như vậy tuyệt đối sẽ không mai một.
Ngành này rất hẹp, cơ hội rất nhiều, nói không chừng mấy năm sau chính là Hứa Trạm tôi tới cửa đem cô ấy đào ra."
"Ha ha..." Lục Hựu Kỳ cười, "Hứa trưởng phòng, lời này chúng ta để đấy."
"Được thôi."
...
Buổi họp kết thúc là có bữa tối Viễn Du chiêu đãi, bố trí ở sảnh tiệc nhỏ của Vạn Hào, lúc kết thúc đã tám giờ, đưa tiễn khách tham dự hội nghị xong, Hứa Trạm lại vội vàng trở lại Vạn Hào đi lên quán cà phê tham quan trên tầng cao nhất.
Có người đang chờ anh.
Chỉ có khách ở tầng cao nhất mới có thể sử dụng quán cà phê riêng, một người phụ nữ ngồi trong góc, chỗ rẽ cửa sổ sát đất, những chấm ánh sáng trong đêm đen tôn lên một khuôn mặt trắng bệch hiu quạnh.
Tô Tĩnh.
Nhận được yêu cầu gặp mặt, Hứa Trạm rất bất ngờ, mặc dù anh chưa từng cho là mình có bất cứ tác dụng gì trong quan hệ vợ chồng của bọn họ, nhưng hai người này luôn là dáng vẻ có ơn tất báo, nhiều năm coi anh là Nguyệt lão cúng bái như thế, nhất là Tô Tĩnh.
Khi Hứa Trạm năm tư đại học, Tô Tĩnh mới năm nhất, sau khi tốt nghiệp nếu như không phải Phùng Khắc Minh, đại khái Hứa Trạm cũng không còn nhìn thấy đàn em khác chuyên ngành này.
Đến Lăng Hải làm việc đã gần hai năm, cũng chỉ gặp ở tụ hội vào Tết âm lịch, Hứa Trạm không nhớ rõ cô ta cùng lúc trước có gì khác biệt, hoặc là, giống nhau.
Hiện tại đơn độc định ngày hẹn, lại là thời điểm như vậy, từ một khắc nhận điện thoại trở đi Hứa Trạm liền có loại dự cảm không rõ, một loại dự cảm mình sẽ khó chịu về mặt thể chất.
"Tôi biết sư huynh không uống cà phê, đây là trà tôi mang tới."
"Cảm ơn."
Hứa Trạm mỉm cười ngồi xuống, chấp nhận phần mở đầu không có hàn huyên này.
Trà rót rất chậm, gần như là tẻ ngắt.
Hứa Trạm nhìn, chờ, đợi trà ấm nằm trong tay, mới nghe được cô ta chậm rãi mở miệng, "Khắc Minh và tôi đang li hôn, nhất định anh đã biết."
Trà nhấp ở bên miệng, Hứa Trạm dừng một chút, "đang" li hôn? Không phải đã li hôn rồi sao?
"Tôi không muốn li hôn, không muốn tách ra."
Vẫn giống rất nhiều năm trước vừa thấy đã yêu, Tô Tĩnh chưa từng che giấu si mê đối với Phùng Khắc Minh, chỉ là lần này thanh âm tuy rằng không nén được bén nhọn lại còn mỏi mệt rõ ràng.
"Bên nhau nhiều năm như vậy, thời điểm khổ anh ấy chưa từng để tôi cảm thấy chật vật, có tiền, cũng vẫn luôn rất lo cho gia đình, không thèm để ý việc tôi không muốn sinh con.
Hiện tại, tốt đẹp, anh ấy lại muốn li hôn.
Kì thật, bảy năm ngứa ngáy, đôi vợ chồng nào có thể thoát khỏi? Tôi không trách anh ấy.
Mấy tháng này tôi vẫn luôn cố gắng, thuận theo anh ấy.
Muốn kéo dài, kéo tới khi thời kì vô vị đi qua chúng tôi sẽ tốt trở lại.
Nhưng mà, bây giờ tôi mới phát hiện, mấu chốt không ở chỗ này."
Trà thanh đạm, gần như không ngửi được gì bên trong hương thơm cà phê tinh khiết nồng đậm.
Hứa Trạm nhấp, nghe.
Minh Tử tính tình vốn dũng mãnh, từ nhỏ đã tràn đầy ý muốn bảo hộ, trọng tình trọng nghĩa.
Lần đầu tiên được con gái theo đuổi, đã theo đuổi lại đến mức đầu rơi máu chảy muốn đi báo đáp.
Bây giờ, làm sao lại là bại với vô vị?
"Tôi muốn nhờ anh nói chuyện với anh ấy một chút.
Có lẽ, cũng không được, nhưng đây là một chút hi vọng cuối cùng của tôi."
"Giữa vợ chồng có hiểu lầm, hoặc là giải thích gì đó, hai người nên mặt đối mặt nói chuyện, người ngoài nhúng tay vào, không có trợ giúp gì." Hứa Trạm nói.
Tô Tĩnh cười khổ một cái, "Không.
Chuyện này, tôi không có cách nào mặt đối mặt với anh ấy."
Nói rồi, nước mắt sớm đã ở nơi đáy mắt tràn ra, "Một khi mặt đối mặt, thì...!Không thể quay về nữa."
Hứa Trạm cau mày, yêu mù quáng thật sự là bền lâu không suy, nhẹ nhàng thở một hơi, "Được rồi, tôi tận sức.
Chuyện gì?"
Tô Tĩnh cầm điện thoại lên, mở ra, đưa qua.
Trên màn hình là Phùng Khắc Minh và một cô gái.
Khung cảnh rất dễ nhận thấy là một ga-ra của đại lí xe Moss, hai người ở gần nhau đang theo dõi một cỗ động cơ chạy thử.
Cô gái ôm máy tính tựa vào bên bàn công cụ, Phùng Khắc Minh thân cao, cánh tay chống ở trên bàn cúi đầu nhìn.
Góc độ của ảnh chụp hơi lệch, chụp từ phía bên cô gái, hiệu quả chồng lên có vẻ rất thân mật.
Tập trung rất tốt, trọng điểm chính là bộ dáng của cô gái.
Thẳng thắn mà nói, toàn thân đồ lao động mang theo cặn dầu, không thể nói là dễ nhìn.
Nhưng Hứa Trạm vẫn nhịn không được nhìn nhiều hơn: Mái tóc búi rối loạn, dưới ánh mặt trời sợi tóc màu nâu hiện ra ánh sáng, cô nhóc ngước khuôn mặt mộc lên, làn da trắng thuần, một đôi mắt to, nói chuyện, mang nụ cười.
Có điều, miệng của cô, cũng không phải là môi mỏng miệng nhỏ của cô gái Giang Nam, ngược lại, cánh môi phấn nộn rất đầy đặn, vành môi cũng rộng, nụ cười này, mang theo lúm đồng tiền to ở hai bên, mặt mũi tràn đầy tươi đẹp! Chân mang boot giẫm lên kệ dụng cụ đối diện, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay nhỏ gầy bưng máy tính, trên thắt lưng treo nguyên bộ túi dụng cụ, gồm cờ lê cái kìm còn có máy khoan điện nhỏ, trong túi trước ngực cắm các loại bút thử điện, bút đánh dấu, trên lỗ tai kẹp bút vẽ bản đồ.
Bộ dạng này, xấu đẹp lộn xộn, khiến người ta...!Không dễ phán đoán.
Chỉ biết, nếu quả thật đây là đối tượng mà Phùng Khắc Minh vượt quá giới hạn, chắc chắn không phải nhất thời bị hormone quấy phá, dù sao, cô gái này không có dáng vẻ của tiểu tam bình thường.
Điện thoại trả lại, Hứa Trạm nhìn Tô Tĩnh.
Một tấm hình như thế, cung cấp đầy đủ thông tin cũng giữ lại đủ tôn nghiêm, khó trách cô ta không muốn gặp mặt, cho dù là loại ảnh chụp căn bản không nói rõ gì cả cũng không cho phép có bất kỳ khả năng tiết lộ nào, đủ thấy suy nghĩ rất nhiều.
Cô ta thật sự là đang cho hôn nhân của mình đường rút lui, lưu lại một con đường không có vết sẹo.
"Là nhân viên của cậu ta?"
"Ừ.
Một công nhân trong cửa hàng thứ ba."
"Minh Tử từ nhỏ đã thích xe, chỉ cần có rảnh thì sẽ tự mình bắt tay ở trong ga-ra, có thể..."
"Anh ấy cai thuốc."
Một câu lạnh nhạt đã khiến Hứa Trạm nghẹn lại, không thể tiếp tục nữa.
Đây thật là thay đổi lớn.
Phùng Khắc Minh cấp ba đã đánh nhau, hút thuốc, mặc dù cũng không có nghiện gì, nhưng lúc đó anh ta là tên du côn, suốt ngày ngậm điếu thuốc giả ngầu.
Nhiều năm như vậy, loại tác phong trung nhị này sớm đã rút đi, nhưng thuốc lá cũng đã trở thành một phần của anh ta.
Trước kia trò chuyện, anh ta nói đùa nếu quả thật có một ngày cai, chỉ có hai loại khả năng: Một, anh ta bị bắt cóc, hai, sắp chết.
Bây giờ, là loại nào?
"Tôi biết rồi." Hứa Trạm gật gật đầu, "Tôi thử xem."
"Cảm ơn anh.
Vậy tôi đi trước."
Gặp mặt rất ngắn ngủi, Tô Tĩnh liền muốn rời khỏi.
Hứa Trạm không đứng dậy tiễn, trong lòng anh hiểu rõ chuyện này nếu như giải quyết được, trong vòng mấy năm Tô Tĩnh cũng sẽ không muốn lại trông thấy anh; nếu như không giải quyết được, đây chính là một lần cuối cùng của bọn họ.
Chưa đợi cất bước, Tô Tĩnh lại quay người lại, thấp giọng nói, "Nhất thời hưng khởi, nhất thời dụ hoặc liền chôn vùi đã từng của chúng tôi và Moss, anh ấy thật sự, có thể tiếp nhận sao?"
Câu cuối cùng này mới là mấu chốt của cả đêm.
Hứa Trạm nghe xong dạ dày đều đau nhức.
Cái gọi là chứng cứ vượt quá giới hạn, chỉ có thể để tòa án xem xét tình hình suy xét phân chia tài sản, cũng không thể trở thành nhân tố quyết định.
Nhưng là, đây cũng không phải ý của Tô Tĩnh.
Theo Phùng Khắc Minh nói, phòng ở, xe, tiền tiết kiệm, cổ phiếu đầu tư toàn bộ anh ta không cần, chỉ để lại cho anh ta đại lí xe Moss.
Bây giờ xem ra, nếu anh ta không quay lại về gia đình, Tô Tĩnh nhất định sẽ thưa kiện, đại lí xe Moss gây dựng sau kết hôn, một khi giày vò lên, lấy thực lực hùng hậu của lão ba vợ anh ta, kiện cáo dù không đánh cho anh ta trắng tay ra đi thì cũng là cả người tổn thương.
Cái uy hiếp này, chân thực, hữu hiệu.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mịt mờ, đô thị phồn hoa, Hứa Trạm thưởng thức một bình trà lạnh...
Thế nhưng, anh lại có thể làm gì đây? Mười mấy năm trước huyết mạch và cốt nhục còn không để lại cái gì, hiện tại, vài câu không đau không ngứa đối với một người đàn ông phản bội thì phải làm thế nào đây?
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook