Tư Hôn Mật Ái
-
10: Không Muốn Về Nhà
"Đây là chính miệng cô nói đó.
Về sau cũng đừng có xin tha." Lăng Trình Tiện mặt không chút biểu cảm nói xong liền xoay người muốn rời đi.Nhậm Nhiễm thấy vậy vội vàng nắm lấy cánh tay Lăng Trình Tiện: "Tứ thiếu, nếu bây giờ tôi cầu xin anh, vậy có được không?""Cô chẳng phải thích cứng rắn lắm sao, cứ tiếp tục cứng đầu như vậy đi, tôi còn rất thích xem bộ dáng lấy trứng chọi đá của cô." Lời của Lăng Trình Tiện nghe qua giống như đang trào phúng Nhậm Nhiễm, nhưng đây cũng là ý tưởng chân thật của y, có lẽ y đã sớm chán ngấy mấy cô ả nhu nhược ở bên ngoài rồi nên mới thấy Nhậm Nhiễm mạnh mẽ rất hợp mắt mình, càng lúc càng khơi dậy hứng thú của y.Nhậm Nhiễm nghe xong, bước sát đến bên Lăng Trình Tiện, cô nâng tay vuốt nhẹ lồng ngực y, nhỏ giọng mềm mại như đang làm nũng, "Anh xem, tôi với bạn mình hôm nay đều mất hết mặt mũi rồi, nếu làm lớn chuyện đối với anh cũng không có chỗ tốt, đường đường là Lăng thiếu phu nhân, vậy mà phải làm trò cho người khác xem, không phải rất mất mặt sao, đúng không?"Lăng Trình Tiện nâng cằm Nhậm Nhiễm lên, ngón trỏ xoa nhẹ khóe môi cô "Người làm trò là cô, cũng không phải tôi, có mất mặt cũng là cô mất mặt, liên quan gì đến tôi chứ?"Người này dầu muối không ăn, thật sự rất khó chiều a, Nhậm Nhiễm cũng có chút bất đắc dĩ.Lúc Nhậm Nhiễm còn đang ảo não thì Lăng Trình Tiện đột nhiên nói sang chuyện khác."Mẹ cô vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta ngày mai qua đó ăn cơm tối." Lăng Trình Tiện nhớ đến cuộc nói chuyện của cô và Tống Nhạc An, biết được cô ở Nhậm gia cũng không phải quá tốt, liền âm thầm quan sát nét mặt của cô.Nhậm Nhiễm nghe nói đến Nhậm gia thì giật mình, nơi trái tim căng chặt, Lăng Trình Tiện rất nhanh đã thấy được sự hoảng sợ trong mắt cô, nhưng rất nhanh Nhậm Nhiễm đã lấy lại tinh thần, cô chỉ trả lời ngắn gọn: "Được."Chuyện hôm nay tạm thời gác lại , ngày hôm sau, Nhậm Nhiễm vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy xe của Lăng Trình Tiện đậu ngay trước mặt.Suốt dọc đường về nhà, Nhậm Nhiễm đều im thin thít, so với mọi ngày còn trầm mặc hơn, chẳng có chút gì gọi là vui mừng khi được về nhà mẹ đẻ cả, Lăng Trình Tiện ngồi bên cạnh cũng tốt bụng không quấy rầy cô.Xe rất nhanh đã chạy đến Nhậm gia, vừa vào cửa đã thấy Nhậm Tiêu và Từ Vân đích thân ra đón.Thấy hai vợ chồng Nhậm Nhiễm bước xuống xe, Từ Vân nở nụ cười rồi nói "Nhiễm Nhiễm, con đi làm cả ngày chắc cũng mệt rồi, mẹ đã dặn nhà bếp làm rất nhiều món con thích đó."Đối với sự ân cần quá mức của Từ Vân, Nhậm Nhiễm cảm thấy thật xa lạ, cô không mấy tự nhiên bước vào trong phòng, sau khi cả nhà ngồi an ổn thì có người làm bưng trà nước lên.Lăng Trình Tiện quét nhanh mắt khắp nơi, đây là lần đầu tiên y tới Nhậm gia.
Đối với nơi có thể dưỡng ra một Nhậm Nhiễm không sợ trời không sợ đất này có chút hứng thú.Trong khi Nhậm Tiêu và Lăng Trình Tiện cùng nhau thảo luận chuyện thương nghiệp của bọn họ, Nhậm Nhiễm thì ngồi kế một bên nhìn bọn họ nói chuyện, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên thu hút sự chú ý của mọi người.Lăng Trình Tiện thấy cả người Nhậm Nhiễm đều căng chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi thì vô cùng ngạc nhiên, lúc bị y bắt nạt thì cô ta cũng đâu có trưng ra bộ dáng khó coi như vậy đâu.Như cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lăng Trình Tiện, Nhậm Nhiễm cúi nhẹ đầu, mái tóc thả xuống che khuất đôi mắt của cô.Từ Vân đứng dậy, lại không có ý định bắt máy, chỉ quay sang nói với Nhậm Nhiễm: "Mọi người cứ tiếp tục đi, Nhiễm Nhiễm con phải chiếu cố Trình Tiện đó."Nhậm Nhiễm nắm chặt hai tay, thấy Từ Vân gấp rút lên lầu liền đoán được cuộc gọi đó là của ai.Lăng Trình Tiện không dấu vết ngó sang Nhậm Nhiễm, chỉ thấy mu bàn tay của cô phủ đầy những vết móng tay bấu vào da thịt, đôi mày của y càng nhíu chặt, trong lòng càng thêm dám chắc Nhậm gia không phải nơi tốt lành gì.Nhậm Nhiễm không hiểu chuyện kinh tế tài chính của đàn ông bọn họ nhưng cũng không thể cắt ngang.
Chỉ có thể đợi Lăng Trình Tiện nhấp một ngụm nước mới tranh thủ nói, "Tôi lên phòng lấy một ít sách.""Được."Nhậm Nhiễm lê từng bước lên lầu, Lăng Trình Tiện ngồi trên ghế sô pha nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy cô ở Lăng gia trông có vẻ hoạt bác hơn nhiều.Nhậm Nhiễm bước tới lầu hai thì đã nghe thấy một giọng nói chói tai đang buông lời mắng mỏ mình."Tại sao lại kêu chị ta về, con không muốn gặp mặt chị ta.""Miểu Miểu, con đừng kích động." Từ Vân ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ con gái.Nhậm Nhiễm do dự một chút, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng bước qua, cửa phòng không được đóng kính, rất dễ dàng nghe được cuộc đối thoại của hai người trong phòng."Con biết bản thân mình đã là người tàn phế, ba mẹ không cần con nữa có đúng không?"Lời nói của Nhậm Miểu như một cây kim đâm vào lòng Từ Vân, khiến bà đau xót khôn cùng, "Miểu Miểu, còn đừng nói như vậy, con mãi mãi là bảo bối trong lòng ba mẹ mà.""Nực cười, bảo bối của ba mẹ chẳng phải đã được gả vào Lăng gia, nơi ai ai cũng mong ước rồi sao, mối hôn sự tốt như vậy, sao mẹ không cho con?" Miểu Miểu càng nói càng tức giận, giơ tay đánh vào hai chân của mình, "Còn không phải con là kẻ tàn phế sao?"Từ Vân đau lòng nắm chặt tay Nhậm Miểu: "Miểu Miểu, không phải như vậy đâu, đừng nhìn Lăng gia phong quang vô hạn, thực chất nơi đó chính là hố lửa đó.
Nhiễm Nhiễm gả qua bên đó chắc chắn không được sống yên ổn đâu."Nhậm Miểu an tĩnh lại, Từ Vân giúp cô vén những sợi tóc mái đang phủ xuống vầng trán, "Con xem, Lăng Trình Tiện ngay cả hôn lễ của mình cũng xém chút bỏ trốn, sao có thể trông chờ cậu ta đối xử tốt với Nhậm Nhiễm.
Chưa kể đến cậu ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, thay phụ nữ như thay áo, ngày kết hôn còn đến Quý Nhân Đường uống rượu, loại người này…"Nhậm Nhiễm đứng phía sau cửa không ngừng lui bước, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp chặt.
Hóa ra tình cảnh của cô bọn họ đều biết rõ.Hốc mắt cô chua xót, nước mắt như muốn tuôn trào ra.
Cô ngửa mặt lên trời, hy vọng có thể đem những giọt nước mắt ấy kềm xuống, cả người cô như bị rút hết toàn bộ khí lực, khó khăn lắm mới có thể vịnh vào vách tường rời đi nơi này.Sắp đến giờ cơm tối, người hầu lúc này mới đến phòng Nhậm Nhiễm kêu cô.Nhậm Nhiễm lấy từ trên kệ hai quyển sách liền đi xuống.
Nhậm Tiêu bên này đang dẫn Lăng Trình Tiện ngồi vào bàn ăn, Nhậm Nhiễm đến ngồi xuống bên cạnh y.
Không lâu sau, Từ Vân cũng xuống tới, sắc mặt có chút ngượng ngùng nói với Nhậm Tiêu, "Miểu Miểu hôm nay cũng muốn xuống đây ăn cơm."Nhậm Tiêu hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đáp trả: "Cũng được, Con bé cũng chưa gặp Trình Tiện, nhân dịp này cả nhà cùng ăn bữa cơm đi."Từ Vân nghe chồng mình đồng ý, nếp nhăn giữa mày cũng buông lỏng "Trình Tiện, Miểu Miểu chân cẳng không tiện, người lên trển ôm nàng xuống được không?"Trước khi cùng Nhậm Nhiễm kết hôn, Lăng Trình Tiện có tìm hiểu sơ qua một chút tình huống của Nhậm gia, nhưng mà mấy thứ liên quan đến Nhậm Miểu y đều nghe xong thì quên, bây giờ chẳng còn nhớ gì cả."Để tôi đi." Nhậm Tiêu đứng dậy.Từ Vân trộm đè cánh tay của ông lại: "Mấy ngày gần đây lưng ông bị đau còn chưa hết, ông đừng có làm việc nặng, sẵn tiện có Trình Tiện ở đây thì nhờ cậu ấy đi."Nhậm Nhiễm ngồi bên cạnh chỉ cúi đầu im phăng phắc.
Lăng Trình Tiện không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng y có thể cảm giác tâm tình cô đang rất kém, "Nhậm Nhiễm còn có em gái à? Hay là chị gái?""Là em gái, tên Nhậm Miểu." Từ Vân trả lời."Chân cẳng không tiện?" Lăng Trình Tiện nghi hoặc hỏi"Phải, cho nên làm phiền…" Từ Vân nói một hồi vẫn không từ bỏ ý định muốn Lăng Trình Tiện lên lầu.Nhậm Nhiễm lúc này lên tiếng cắt ngang lời nói của bà.
"Mẹ, trong nhà không phải có tài xế sao? Nó lúc trước ra cửa cũng do tài xế ôm đi mà.""Nhưng mà không phải có Trình Tiện ở đây sao? Con bé cũng là em gái của Trình Tiện." Bị cắt ngang lời khiến Từ Vân bất mãn vô cùng, nét mặt khi nói chuyện với Nhậm Nhiễm cũng không tốt gì.Nhậm Nhiễm biết rõ tính nết của Nhậm Miểu, cũng đoán được nàng đang muốn suy tính cái gì.
Lăng Trình Tiện ngồi bên cạnh xem trò vui, cặp mắt sắc lạnh lướt qua Từ Vân, khóe môi nhếch lên một độ cung vừa phải, khiến người khác không đoán được ý đồ của y, "Để tôi đi ôm? Hình như không được tốt lắm."Từ Vân đảo mắt, bà nói: "Không có gì không tốt cả, đều là người một nhà mà."Lăng Trình Tiện không gật đầu cũng không từ chối, chỉ nghiêng người về phía Nhậm Nhiễm, cánh tay tự nhiên gác trên lưng ghế của cô, tuy là nói chuyện với Từ Vân nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Nhậm Nhiễm, không muốn bỏ qua một chút biểu tình nào của cô.
"Vậy hỏi Nhậm Nhiễm đi, cô ấy đồng ý, tôi liền đồng ý."Nhậm Nhiễm nhìn Lăng Trình Tiện rồi quay sang Từ Vân, thẳng thắn nói: "Con không đồng ý.""Nhiễm Nhiễm!" Gương mặt Từ Vân biệu lộ sự bất mãn, "Con đừng làm càn."Nhậm Nhiễm lặp lại lần nữa: "Con sẽ không đồng ý.""Con ăn nói như vậy mà nghe được hả?" Từ Vân gằn giọng, nét mặt cũng biến đổi, đâu còn là người mẹ hiền từ như lúc đầu nữa.Lăng Trình Tiện vốn định ngồi một bên xem hát thấy cảnh tượng như vậy cũng thu hồi tâm tư.
Từ lúc y ép Nhậm Nhiễm mặc áo blouse làm lễ cưới đã có thể thấy được ba mẹ của Nhậm Nhiễm chẳng để tâm mấy đến con gái.
Nhưng hôm nay đích thân tới đây, y cản thấy có lẽ mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn.Nhậm Nhiễm rũ nhẹ hàng mi, an tĩnh mà ngồi một chỗ, Lăng Trình Tiện từng gặp qua cô giương nanh múa vuốt, thấy qua cô giảo hoạt xảo trá, nhưng chưa gặp qua dáng vẻ này của Nhậm Nhiễm.Cô như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, mặc người khác tùy ý nắn bóp, thật nhỏ bé và cô độc."Ngại quá tôi lại đây ăn cơm, không phải tới cung cấp miễn phí sức lao động." Lăng Trình Tiện nói, kéo ghế ngồi sát vào Nhậm Nhiễm, nói xong cũng chẳng thèm xem sắt mặt khó coi của Từ Vân.Nhậm Tiêu hướng Từ Vân chớp nhẹ mắt,"Để tôi đi ôm Miểu Miểu xuống."Từ Vân túng quẫn đứng một bên, liếc nhìn Nhậm Nhiễm rồi ngay lập tức dời tầm mắt đi.Mà Nhậm Nhiễm lúc này chỉ ước gì có thể nhanh chóng rời đi, cô hít sâu một hơi, nhìn về phía cầu thang.Rất nhanh đã có tiếng giày lạch cạch phát ra từ phía cầu thang, Nhậm Tiêu bế Nhậm Miểu từng bước đi xuống.Dù bị liệt nhưng cô ta vẫn chăm chút cho bản thân rất cẩn thận, quần áo đắt tiền hay trang sức tinh tế đều chất đầy trong tủ.
Lăng Trình Tiện nhìn sơ qua liền nhận ra bộ quần áo Nhậm Miểu đang mặc đều là những mẫu mới nhất của thương hiệu cao cấp, em gái này của Nhậm Nhiễm đúng là rất biết xài hàng.Nhậm Miểu trang điểm nhẹ nhàng mà lại tinh tế, từ khi nhìn thấy Lăng Trình Tiện ánh mắt của cô ta đã không rời khỏi y.Nhậm Tiêu đặt cô lên ghế ngồi, lúc cô ta sửa sang xong tóc tai thì Từ Vân đã đem chén đũa để trước mặt cô, "Ăn cơm thôi."Cả người Nhậm Nhiễm căng chặt, trong lòng cũng hốt hoảng, Nhậm Miểu trước giờ rất ghét cô, bữa cơm này chỉ sợ sẽ tan rã trong không vui..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook