Tứ Hoàng Tử
-
Chương 18: Kẻ ngốc
Gia Luật Sảo vội vàng đỡ Tứ Thụy vào hang, kiểm tra thương tích trên người hắn. Vai trái bị chém một nhát, vết thương không sâu nhưng do không kịp chữa trị, lại vận động mạnh khiến miệng vết thương mở rộng. Máu trên người có lẽ là của kẻ địch, nhưng bàn tay phải Tứ Thụy sưng to, lòng bàn tay, đầu ngón tay đều phồng rộp lên, hổ khẩu rách toác, xương ngón tay có lẽ cũng bị nứt rồi. Gia Luật Sảo mắt đỏ quạch nhìn bàn tay biến dạng không còn giống tay người của Tứ Thụy, quai hàm căng ra vì phẫn hận!
Tứ Thụy có mang về nước uống và mấy con thỏ. Gia Luật Sảo cẩn thận cho Tứ Thụy uống nước, băng bó vết thương trên vai hắn. Nhưng bàn tay phải nếu không có thuốc tốt, về sau đừng nói cầm kiếm, cho dù cầm đũa gắp thức ăn sợ là cũng không thể. Gia Luật Sảo biết có một loại cỏ, công dụng rất lớn. Không chỉ tiêu sưng, giảm đau, chống viêm, còn có khả năng giúp xương cốt cứng chắc. Ở Liêu quốc bọn họ thường dùng cho những người bị gãy xương, thoái khớp. Gia Luật Sảo cởi áo ngoài bê bết máu của Tứ Thụy, dùng nước lau sơ vết máu dính trên người hắn, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận tránh chạm vào vết thương. Hiện tại trời đã sáng rõ, làn da Tứ Thụy nhẵn bóng trắng như ngọc, không hề có chút thô ráp. Dân tộc Gia Luật Sảo sống trên thảo nguyên, nhiều đứa trẻ còn chưa học đi đã được người lớn bế lên lưng ngựa. Bọn họ quanh năm để mình trần, da người nào người nấy đều có màu nâu. Nhưng cho dù là các tiểu thư quý tộc được nuôi dưỡng cẩn thận cũng không ai có làn da trắng như trẻ nhỏ của Tứ Thụy.
Có lẽ vì vết thương khiến Tứ Thụy đau đớn, hắn khẽ cau mày. Gia Luật Sảo thấy vậy vội vàng cởi áo da thú của mình đắp cho Tứ Thụy. Anh ta phải mau chóng đi tìm loại cỏ kia, liền đứng dậy rời khỏi hang.
Loại cỏ mà Gia Luật Sảo muốn hái, chỉ mọc duy nhất một nơi: vách đá. Cho nên Gia Luật Sảo mới có lòng tin đi hái, nơi bọn họ rơi xuống chính là vách núi đá cao chót vót. Anh ta trèo lên vách đá gần một canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cây cỏ cao tầm mười thốn, thân cứng lá kép, trên thân còn có lớp lông trắng. Đây là loài cỏ rất cao ngạo, chỉ mọc riêng lẻ duy nhất một cây ở trong khe những vách núi cao. Gia Luật Sảo mừng rỡ cẩn thận nhổ lấy. Cỏ này quý ở rễ, là vị thuốc hiếm, nhưng nhựa cây là chất kịch độc, không thể ngậm lên miệng. Gia Luật Sảo chỉ có thể một tay mang cỏ, một tay bám vào vách đá cheo leo mà tụt dần xuống. Vì chỉ dùng một tay, mới xuống được nửa đường, năm đầu ngón tay anh ta đã bật móng, đất đá và máu quện lại một chỗ. Vết thương cũ trên đầu bả vai rỉ máu, thấm qua lớp vải băng bó, từng giọt theo cánh tay chảy xuống nhỏ lên cây cỏ quý, hệt như nó đang ở trên tay anh ta mà nở hoa. Nhưng nghiêm trọng nhất không phải vai hay ngón tay, mà vết thương bên trong người. Gia Luật Sảo nội thương đáng lý phải nằm im một chỗ, tuyệt đối không được cử động, nay lại gồng mình leo lên leo xuống trên vách núi. Đau đớn đã sớm khiến da anh ta tái nhợt. Gia Luật Sảo lo lắng Tứ Thụy còn ở một mình, kẻ địch nếu lại đuổi đến thì hắn nhất định mất mạng. Anh ta cắn răng tiếp tục leo xuống.
Lúc Tứ Thụy mở mắt tỉnh dậy đã là giờ Thân, bàn tay không còn đau nhức mà có cảm giác mát lạnh dìu dịu, trên người được đắp một chiếc áo da. Gia Luật Sảo ở bên kia đang quay lưng về phía hắn… nướng thỏ. Tứ Thụy vội vàng hô lên:
“Ấy, chớ có nướng vội. Huynh phải uống sữa của nó đã”.
Gia Luật Sảo quay đầu lại, trông thấy hắn đã tỉnh thì vui mừng đi đến. Tứ Thụy nhìn con thỏ trên tay anh ta… rõ ràng là đã chín mất rồi! Hắn bưng trán thở hắt ra một hơi:
“Thật là phí phạm mà”.
Gia Luật Sảo lại chẳng hề quan tâm đến sữa hay lông, đưa thịt thỏ đến trước mặt Tứ Thụy, giọng nói vừa mừng vừa lo:
“Huynh thấy trong người thế nào? Tay còn đau không? Huynh nhịn đói lâu như vậy, mau ăn để lấy lại sức”.
Tứ Thụy bỏ chuyện sữa thỏ sang một bên, đang định nói mình không sao thì nhìn thấy Gia Luật Sảo vai thấm máu, hắn dùng tay trái chộp lấy bàn tay phải của Gia Luật Sảo, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Tay huynh sao lại bị thế này? Còn vết thương trên vai sao lại toác ra rồi? Lúc ta ngủ huynh đã đi đâu?”.
Hắn lại nhìn lại bàn tay phải của mình. Anh ta là đi hái thuốc cho hắn? Gia Luật Sảo rút bàn tay đang bị Tứ Thụy nắm về, quay đầu không nhìn hắn:
“Ta trèo lên cây hái thuốc, không cẩn thận ngã xuống làm hở miệng vết thương, tay… chống xuống đất nên mới… Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần huynh lo”.
Người này khẳng định chưa từng nói dối. Bịa chuyện cũng không thạo. Năm đầu ngón tay anh ta, đến móng cũng bật ra, có dấu vết bị vật cứng cứa vào. Tứ Thụy tức giận nhếch môi cười một tiếng:
“Vậy sao? Cái cây huynh trèo chắc cao đến tận trời, thân cây là đá, lá cây là kiếm. Huynh cho rằng ta là kẻ ngốc?”.
Thấy Tứ Thụy tức giận, Gia Luật Sảo lo lắng quay đầu lại:
“Ta…”.
Tứ Thụy cau mày, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Huynh không cần ta lo? Vậy ta cần huynh lo cho ta sao? Gia Luật Sảo, tình cảm của huynh sâu sắc như vậy, ta gánh không nổi!”.
Gia Luật Sảo nhìn ánh mắt Tứ Thụy lạnh lùng, cương quyết, ngực đột nhiên đau đớn. Anh ta đưa tay che miệng nhưng vẫn không ngăn được.
Tứ Thụy nhìn Gia Luật Sảo phun ra một ngụm máu thì tức giận biến mất sạch sẽ. Hắn thừa biết người này là kẻ ngốc, lại còn nổi giận với anh ta làm gì. Gia Luật Sảo quệt máu trên miệng, khó nhọc nói:
“Đừng giận ta…..”.
Còn chưa hết câu đã ngã xuống đất bất tỉnh. Tứ Thụy buổi sáng ngất vì kiệt sức, Gia Luật Sảo buổi chiều ngất vì… đói! Anh ta nói Tứ Thụy gần hai ngày chưa ăn gì, nhưng bản thân anh ta chẳng phải cũng vậy?
Tứ Thụy có mang về nước uống và mấy con thỏ. Gia Luật Sảo cẩn thận cho Tứ Thụy uống nước, băng bó vết thương trên vai hắn. Nhưng bàn tay phải nếu không có thuốc tốt, về sau đừng nói cầm kiếm, cho dù cầm đũa gắp thức ăn sợ là cũng không thể. Gia Luật Sảo biết có một loại cỏ, công dụng rất lớn. Không chỉ tiêu sưng, giảm đau, chống viêm, còn có khả năng giúp xương cốt cứng chắc. Ở Liêu quốc bọn họ thường dùng cho những người bị gãy xương, thoái khớp. Gia Luật Sảo cởi áo ngoài bê bết máu của Tứ Thụy, dùng nước lau sơ vết máu dính trên người hắn, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận tránh chạm vào vết thương. Hiện tại trời đã sáng rõ, làn da Tứ Thụy nhẵn bóng trắng như ngọc, không hề có chút thô ráp. Dân tộc Gia Luật Sảo sống trên thảo nguyên, nhiều đứa trẻ còn chưa học đi đã được người lớn bế lên lưng ngựa. Bọn họ quanh năm để mình trần, da người nào người nấy đều có màu nâu. Nhưng cho dù là các tiểu thư quý tộc được nuôi dưỡng cẩn thận cũng không ai có làn da trắng như trẻ nhỏ của Tứ Thụy.
Có lẽ vì vết thương khiến Tứ Thụy đau đớn, hắn khẽ cau mày. Gia Luật Sảo thấy vậy vội vàng cởi áo da thú của mình đắp cho Tứ Thụy. Anh ta phải mau chóng đi tìm loại cỏ kia, liền đứng dậy rời khỏi hang.
Loại cỏ mà Gia Luật Sảo muốn hái, chỉ mọc duy nhất một nơi: vách đá. Cho nên Gia Luật Sảo mới có lòng tin đi hái, nơi bọn họ rơi xuống chính là vách núi đá cao chót vót. Anh ta trèo lên vách đá gần một canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cây cỏ cao tầm mười thốn, thân cứng lá kép, trên thân còn có lớp lông trắng. Đây là loài cỏ rất cao ngạo, chỉ mọc riêng lẻ duy nhất một cây ở trong khe những vách núi cao. Gia Luật Sảo mừng rỡ cẩn thận nhổ lấy. Cỏ này quý ở rễ, là vị thuốc hiếm, nhưng nhựa cây là chất kịch độc, không thể ngậm lên miệng. Gia Luật Sảo chỉ có thể một tay mang cỏ, một tay bám vào vách đá cheo leo mà tụt dần xuống. Vì chỉ dùng một tay, mới xuống được nửa đường, năm đầu ngón tay anh ta đã bật móng, đất đá và máu quện lại một chỗ. Vết thương cũ trên đầu bả vai rỉ máu, thấm qua lớp vải băng bó, từng giọt theo cánh tay chảy xuống nhỏ lên cây cỏ quý, hệt như nó đang ở trên tay anh ta mà nở hoa. Nhưng nghiêm trọng nhất không phải vai hay ngón tay, mà vết thương bên trong người. Gia Luật Sảo nội thương đáng lý phải nằm im một chỗ, tuyệt đối không được cử động, nay lại gồng mình leo lên leo xuống trên vách núi. Đau đớn đã sớm khiến da anh ta tái nhợt. Gia Luật Sảo lo lắng Tứ Thụy còn ở một mình, kẻ địch nếu lại đuổi đến thì hắn nhất định mất mạng. Anh ta cắn răng tiếp tục leo xuống.
Lúc Tứ Thụy mở mắt tỉnh dậy đã là giờ Thân, bàn tay không còn đau nhức mà có cảm giác mát lạnh dìu dịu, trên người được đắp một chiếc áo da. Gia Luật Sảo ở bên kia đang quay lưng về phía hắn… nướng thỏ. Tứ Thụy vội vàng hô lên:
“Ấy, chớ có nướng vội. Huynh phải uống sữa của nó đã”.
Gia Luật Sảo quay đầu lại, trông thấy hắn đã tỉnh thì vui mừng đi đến. Tứ Thụy nhìn con thỏ trên tay anh ta… rõ ràng là đã chín mất rồi! Hắn bưng trán thở hắt ra một hơi:
“Thật là phí phạm mà”.
Gia Luật Sảo lại chẳng hề quan tâm đến sữa hay lông, đưa thịt thỏ đến trước mặt Tứ Thụy, giọng nói vừa mừng vừa lo:
“Huynh thấy trong người thế nào? Tay còn đau không? Huynh nhịn đói lâu như vậy, mau ăn để lấy lại sức”.
Tứ Thụy bỏ chuyện sữa thỏ sang một bên, đang định nói mình không sao thì nhìn thấy Gia Luật Sảo vai thấm máu, hắn dùng tay trái chộp lấy bàn tay phải của Gia Luật Sảo, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Tay huynh sao lại bị thế này? Còn vết thương trên vai sao lại toác ra rồi? Lúc ta ngủ huynh đã đi đâu?”.
Hắn lại nhìn lại bàn tay phải của mình. Anh ta là đi hái thuốc cho hắn? Gia Luật Sảo rút bàn tay đang bị Tứ Thụy nắm về, quay đầu không nhìn hắn:
“Ta trèo lên cây hái thuốc, không cẩn thận ngã xuống làm hở miệng vết thương, tay… chống xuống đất nên mới… Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần huynh lo”.
Người này khẳng định chưa từng nói dối. Bịa chuyện cũng không thạo. Năm đầu ngón tay anh ta, đến móng cũng bật ra, có dấu vết bị vật cứng cứa vào. Tứ Thụy tức giận nhếch môi cười một tiếng:
“Vậy sao? Cái cây huynh trèo chắc cao đến tận trời, thân cây là đá, lá cây là kiếm. Huynh cho rằng ta là kẻ ngốc?”.
Thấy Tứ Thụy tức giận, Gia Luật Sảo lo lắng quay đầu lại:
“Ta…”.
Tứ Thụy cau mày, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Huynh không cần ta lo? Vậy ta cần huynh lo cho ta sao? Gia Luật Sảo, tình cảm của huynh sâu sắc như vậy, ta gánh không nổi!”.
Gia Luật Sảo nhìn ánh mắt Tứ Thụy lạnh lùng, cương quyết, ngực đột nhiên đau đớn. Anh ta đưa tay che miệng nhưng vẫn không ngăn được.
Tứ Thụy nhìn Gia Luật Sảo phun ra một ngụm máu thì tức giận biến mất sạch sẽ. Hắn thừa biết người này là kẻ ngốc, lại còn nổi giận với anh ta làm gì. Gia Luật Sảo quệt máu trên miệng, khó nhọc nói:
“Đừng giận ta…..”.
Còn chưa hết câu đã ngã xuống đất bất tỉnh. Tứ Thụy buổi sáng ngất vì kiệt sức, Gia Luật Sảo buổi chiều ngất vì… đói! Anh ta nói Tứ Thụy gần hai ngày chưa ăn gì, nhưng bản thân anh ta chẳng phải cũng vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook