Tự Hạn Chế Ta Đơn Giản Vô Địch (Bản Dịch)
-
Chương 40
Ánh trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên trời, chiếu sáng cả khu rừng mù mịt không nhìn thấy điểm cuối này. Thực tế, đến sau nửa đêm, ánh trăng yên tĩnh tựa như làn khói bạc tung bay giữa rừng.
Xa xa loáng thoáng còn có tiếng thú gào không rõ truyền đến.
Ba cặp mắt cảnh giác không ngừng xuyên qua cây cối xung quanh, cho đến khi Bạch Nhất Hàng đột nhiên giơ tay lên, ba người lập tức ngồi xổm xuống.
Phía trước, Hầu Nam nằm sấp ở đó, vẫy vẫy tay với ba người.
Bọn họ chính là căn cứ vào dấu vết của Hầu Nam lưu lại, một đường truy tung tới đây.
Ba người lặng lẽ tiếp cận, ngẩng đầu nhìn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã đi tới một đống đá lớn lộn xộn, xa xa ngoài ba trăm mét có một hang động được xây bằng đá, bên trong có ánh lửa thoáng hiện, còn có tiếng mõ đánh.
Hầu Nam chỉ về phía trước.
Cách huyệt động không xa, Chu Linh Nhi lảo đảo, đang không ngừng xé rách quần áo của mình, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cấp tốc tới gần huyệt động.
Đúng lúc này, tiếng mõ ngừng lại, trong động, hai cái bóng cực lớn từng chút một nghiêng ngả đi ra.
Chính là Lữ Tung và Lưu Toàn.
Một khắc nhìn thấy Chu Linh Nhi, Lưu Toàn mừng như điên, ngược lại Lữ Tung, liếm liếm đôi môi đỏ tươi của mình, trong mắt hiện lên một tia phiền chán, sau đó nhìn lại sau.
Vậy mà không có nữ tử nhớ mãi không quên kia.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lạc đường?
Lúc này Chu Linh Nhi trực tiếp lao về phía Lữ Tung, sau đó dùng mặt cọ vào quần áo của hắn, không ngừng hôn lên.
Cảnh tượng hương diễm như thế, khiến Lưu Toàn nuốt nước miếng.
Lục Thi Dao hai tay nắm lại kêu răng rắc, nếu như không phải Lý Đán cho giải dược, nếu như tất cả mọi người trúng độc, mình có phải cũng sẽ hành động như vậy hay không, vậy còn không bằng giết nàng đi còn hơn.
Lữ Tung cưỡng ép xốc Chu Linh Nhi lên, nhìn ánh mắt mê ly, mặt đỏ cùng với bĩu môi, tát nàng một cái.
Bốp!
"Súc sinh!" Bạch Nhất Hàng toàn thân run rẩy.
Hai mắt Hầu Nam càng là bốc hỏa, một tay nắm vào, lập tức xuất hiện ba tấm phù chỉ.
Lữ Tung nhìn Chu Linh Nhi từ dưới đất bò dậy, lại nhào tới muốn gặm hắn, lại là một cước đạp xuống.
Sau đó ngồi xổm xuống: "Ngươi nói miệng của ngươi sao có thể nói nhiều như vậy, biết không, lúc ấy ta hận không thể cho ngươi một cái tát, bây giờ là thật sự thoải mái."
"Muốn ta, muốn ta..." Chu Linh Nhi chỉ hô lên mấy câu như vậy.
Lữ Tung cười nhạo, sau đó nhìn về phía Lưu Toàn: "Thưởng cho ngươi, tìm lại một chỗ đi."
Lưu Toàn lập tức mừng rỡ.
"Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử..."
Lữ Tung đứng dậy, nhìn về phía đường Chu Linh Nhi đi tới, có chút nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta biến đổi, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ở dưới chân hắn, lập tức bay vụt ra ba lá bùa có thuộc tính lôi điện, lao thẳng tới chính mình.
Hắn xoay người, một cây quạt xếp bằng sắt trực tiếp mở ra, ánh trăng chiếu xuống, phản xạ ra một tia lạnh lẽo.
Hai bên va chạm, lập tức ba tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Lực trùng kích cường đại khiến hắn liên tục lui về phía sau.
Khí tức toàn thân kích động, sâm quang lẫm liệt xuyên thấu qua khe hở của cây quạt nhìn lại, bụi đất bay lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên ôm cổ đi ra.
Cổ y khò khè, lúc này đã bị thủng một lỗ máu cực lớn, đưa tay ra muốn tóm lấy Lữ Tung, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Thế nhưng đáp lại chỉ là sự ghét bỏ của Lữ Tung.
Khói bụi tan hết, Chu Linh Nhi đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nhìn thấy Lưu Toàn sắp không sống nổi nữa, Lữ Tung hừ nhẹ một tiếng.
"Đúng là đã xem thường các ngươi!"
Hắn tập trung mục tiêu trước tiên, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, trực tiếp bay lên trời, pháp khí quạt xếp trong tay mang theo phong nhận, cắt ngang mà ra.
Oanh!
Mười mấy cây cối ở phía xa trực tiếp bị bẻ gãy ngang, lộ ra mấy người đang chạy như điên.
"Phát hiện ra rồi?"
Hắn vội vã chạy đi, nhưng vẫn phóng thần thức ra ngoài, để bảo đảm đối phương có người hộ đạo âm thầm bảo vệ hay không.
Nhất là Lục Thi Dao kia, mình nhất định phải bắt được.
"Chu sư muội, Chu sư muội tỉnh lại!" Bạch Nhất Hàng cõng Chu Linh Nhi chạy nhanh, không ngừng hô hào. Ngay vừa rồi, Lý Đán đã cho nàng uống thuốc giải.
Hầu Nam thấy Lữ Tung thì đứng lại, vẫy tay, lại mười mấy tấm phù văn xuất hiện, hai tay nhanh chóng kết ấn, những lá phù văn nhanh chóng bay về phía đối phương.
Lục Thi Dao thì lấy đàn tranh ra, một khúc mang theo mắt thường có thể thấy được âm ba không ngừng từ trong phát ra, khiến cho phù văn của Hầu Nam trực tiếp biến thành màu vàng, gia trì uy lực của nó thật lớn.
"Trò trẻ con!" Lữ Tung cười nhạo, định hành động.
Nhưng rất nhanh, lại một tiếng sáo đột nhiên vang lên, khiến trong đầu hắn hoảng hốt một trận, tinh thần lực có chỗ phân tán, động tác tiến lên càng trì trệ.
Đây chính là [Thất Bảo Ma Âm] của Lý Đán.
Nhìn thấy ba người hợp lực tạo thành hiện tượng, Hầu Nam "A Ba" một tiếng, tất cả phù văn liền xông tới.
Từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, không gian chấn động, sóng khí kinh khủng khiến cho rừng cây chung quanh không ngừng lay động.
Khói bụi dần tan hết, Lữ Tung phun ra một ngụm máu, trước mặt hắn có một tấm phù nứt nẻ, tan vỡ.
Mà vẻ mặt hắn trắng bệch, loạng choạng nhìn mảnh đất trống trước mặt.
Năm người đã biến mất từ lâu.
"Được, được, thật là được, hình như lâu lắm rồi ta chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy!" Hai mắt Lữ Tung lộ vẻ hung ác, dùng đầu lưỡi liếm đi toàn bộ máu ở khóe miệng, liếc nhìn thi thể Lưu Toàn đã chết từ lâu, sau đó lấy ra một viên đan dược nuốt vào rồi lại đuổi theo.
"Hắn, hắn tới rồi... Tốc độ... Tốc độ rất nhanh." Chu Linh Nhi đã dần dần có chút thanh tỉnh, nằm sấp trên vai Bạch Nhất Hàng hữu khí vô lực nói.
Bạch Nhất Hàng nhíu mày, nhìn sư đệ sư muội đi theo phía sau, nếu cứ như vậy chạy lung tung, nhất định sẽ bị đối phương đuổi kịp.
Nơi này hắn lớn tuổi nhất tu vi cũng coi như là mạnh hơn các sư muội sư đệ.
Chu sư muội và Lục sư muội, phụ trợ là nhất lưu, bản thân cũng không có sức chiến đấu gì quá lớn.
Hầu sư đệ còn được, nhưng hắn chỉ tinh thông một ít phù đạo, lại là trời sinh tàn tật.
Như vậy chỉ còn lại Lý Đán sư đệ, nhưng hắn chỉ biết khua môi múa mép, đương nhiên, nấu cơm cũng vô cùng tốt, lần này cũng nhờ có hắn, mới có thể khiến mọi người không mất mặt.
Chỉ có mình, cẩu lâu như vậy, từng bước vững chắc đánh lên, học tập chủ yếu là kỹ năng phòng ngự.
Hắn chợt dừng bước, đưa Chu Linh Nhi cho Lý Đán.
"Các ngươi đi mau, ta tới ngăn cản hắn!" Bạch Nhất Hàng nói.
Mọi người sửng sốt, Lục Thi Dao càng nói: "Không được, nếu đi chúng ta cùng đi."
Tay Bạch Nhất Hàng run lên, một tấm chắn khổng lồ xuất hiện trong tay.
"Nơi này là rừng sương mù, chúng ta vốn rất lạ lẫm với nơi này, chạy lung tung rất có thể sẽ gặp phải thú đêm, đây không phải là biện pháp lâu dài, yên tâm đi, ta có thể cầm chân hắn được!" Trên mặt Bạch Hàng Hàng nở nụ cười trấn an.
Đám người Lý Đán nghe nói, nội tâm tràn ngập cảm động.
Mẹ nó, liều mạng!
"Ta không đi, Lục sư tỷ, mục tiêu của bọn họ là các ngươi, ngươi mang theo Chu sư muội đi trước." Lý Đán lại đưa Chu Linh Nhi cho Lục Thi Dao.
"A Ba A Ba" Hầu Nam cũng tiến lên, trong tay có thêm mấy tấm phù lục, biểu thị mình cũng không muốn đi.
Chu Linh Nhi lại lắc lư: "Ta, ta cũng không đi."
Lục Thi Dao nhìn mấy người, đàn tranh trong tay bay ra: "Chúng ta liều một phen đi!"
Mấy người nhìn nhau, tất cả đều thấy được vẻ kiên quyết trong mắt đối phương.
Đây là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, càng là một lần khiêu chiến sinh tử trên đường đời của bọn họ.
Liều mạng một phen!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook