Đứa nhỏ nghe rõ tiếng gọi, lập tức quay đầu lại giống như bản năng định sẵn.

China nhanh chóng bắt lấy đứa nhỏ, ôm chặt vào trong lòng.

"Cina?"

Tiếng gọi nhỏ vang lên khiến người nghe như bị cứa mất tim gan, đau đớn vô cùng.

Thời khắc đó.... cái thời khắc mà hắn nhìn thấy cơ thể nó biển đổi, hắn đã rất sợ.

Có lẽ hắn đã lỡ thương đứa nhỏ này mất rồi.

"Ta ở đây, luôn ở đây... Vietnam."

Hắn gọi khẽ, cách gọi "Vietnam" ấy như đánh động tâm tình của đứa nhỏ, khiến nó cười toe toét.

Chữ "Vietnam" được nó lặp đi lặp lại, giống như một loại thần chú vui vẻ, sau đó cơ thể nó liền biến về bộ dáng bình thường.

Trở về sau cuộc đi chơi bất ổn, Vietnam đã mệt tới nỗi chẳng muốn di chuyển nữa, vừa được China đặt xuống giường liền ngủ say.

Sau khi lo liệu cho đứa nhỏ xong xuôi, China mới dám rời khỏi phòng.


Người khi nãy hắn nhìn thấy là người quen.

Cửa văn phòng hắn nhanh chóng được mở ra, ở bên trong là kẻ khi nãy.

"Israel."

"Haha, buổi chiều tốt lành."

Israel cười cười đáp lại nhưng bộ dáng rõ ràng chẳng hề có chút thiện cảm nào.

"Ngươi tới đây là có chuyện gì?"

"Hưm, còn có chuyện gì nữa chứ, dĩ nhiên là vì đứa nhỏ kia a. Mà hình như ngươi gọi thằng bé là Vietnam thì phải?"

"Rồi sao? Ngươi muốn gì đây?"

"Hì, rất đơn giản thôi. Đưa ta đứa nh..."

Rầm!

Lời của gã còn chưa dứt, chiếc bàn gỗ trước mắt đã bị đấm vỡ nát.

China từ từ rút cái tay có chút xây xát vì đám mạnh xuống bàn của mình, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét tột độ.

"Đừng chọc ta cười Israel. Vietnam là của ta."

Là đứa nhỏ ta cực khổ nuôi dưỡng từng ngày, từng giờ, từng phút chăm sóc.

Ngươi có quyền tước đoạt sao?

Israel ngược lại giống như đã dự trù trước tình huống này, môi vẫn câu lên loại nụ cười bình thản.

"Ta không phủ nhận việc ngươi đã cực khổ nuôi dưỡng Vietnam nhưng đứa nhỏ hay đau ốm như vậy, ngươi có cách chấm dứt sao?"

"Ngươi có?"


"Dĩ nhiên."

Dù sao năng lực của gã vẫn là Bách khoa toàn thư, thứ chứa đựng hàng vạn kiến thức từ xa xưa tới hiện tại, việc tìm ra loại thuốc giúp thể trạng của Vietnam trở lên tốt hơn vô cùng dễ dàng.

Chỉ là không biết hắn có đồng ý đưa Vietnam cho bọn họ hay không thôi...

"Ta sẽ cho ngươi thuốc với một điều kiện."

Âm thanh vang lên ngay trên đỉnh đầu khiến gã giật mình, tới China cũng không ngờ được.

Từ trong cơ thể của Israel xuất hiện chất lỏng kì dị màu đen sì nhưng rất nhanh nó liền tách ra, có thể biến hóa thành thể trạng như một con người thật sự.

Nó là Đông Lào.

China nhìn khuôn mặt chẳng khác gì Việt Nam thật sự mà chậm nuốt nước bọt.

Mặc dù biết không phải nhưng nhìn kiểu khuôn mặt này quả nhiên kích hắn thật.

"Điều kiện của ngươi là gì?"

"Nuôi dưỡng Vietnam tới năm mười hai tuổi. Sau đó chúng tôi sẽ tới đưa cậu ta đi để hồi sinh lãnh thổ Bách Việt và Việt Nam."

Hồi sinh Việt Nam?

Đó cũng là ý niệm ban đầu của hắn mà.


Nhắm mắt rồi lại mở mắt, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa mà gật đầu đồng ý.

Sau khi đưa thuốc cho hắn, Đông Lào nhanh chóng rời khỏi lãnh thổ Hoa Hạ, trở về với nơi chứa đựng thân xác thật sự của Việt Nam nhưng Israel vẫn còn đó.

Nói gì thì nói Vietnam vẫn mang gen của gã và Việt Nam, tính ra chính là con giữa hai bọn họ, gã muốn mang con của chính mình về chẳng có gì sai trái cả.

Nhưng China không biết chuyện này, chỉ đơn giản nghĩ rằng Israel đã làm gì với cơ thể của đứa nhỏ nên làn da nó mới đổi màu khi gặp gã mà thôi.

Thật không biết hắn sẽ có biểu cảm gì nếu biết Vietnam kì thật là con của gã và y đây nhỉ?

Nghĩ thôi cũng thật đáng mong chờ.

Môi của Israel câu lên một đoạn nhỏ dọa người, chậm rãi và sâu lắng khiến cho vạn người kinh hãi.

Đăng muộn....
Dập đầu xin lỗi mọi người nhiều(இдஇ; )

Mặc kệ cuộc đời xô bồ...

Ta ôm người yêu trước đã;))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương