Vòng quanh hơn một giờ, cuối cùng Dương Lỗi hỏi những người khác, mới biết được cách địa điểm càng ngày càng xa.
Cứ như vậy, hắn và Tiêu Vũ xem như quen biết.
Lúc sau, một sinh viên nam trong ký túc xá của hắn quen bạn gái học chuyên ngành khác, cho nên ký túc xá hai bên có quan hệ hữu nghị.
Không nghĩ tới Dương Lỗi lại gặp Tiêu Vũ.
Dần dần, giữa bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng vào thời điểm gần kỳ nghỉ đông của năm nhất thì bọn họ đến với nhau.
Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên đi khách sạn.

.

.
Bọn họ đi khắp từng thành phố trong Thủ Đô này, ăn món ngon khắp các nơi của Thủ Đô.

.

.
Trong đầu hiện lên rất nhiều kỷ niệm, tuy rằng những kỷ niệm này đã qua nhiều năm, nhưng mà vẫn ở trong đầu của hắn, khó có thể quên.
Triệu Tố Lan nhìn con trai mình, thở dài nói: "Tiểu Lỗi, con muốn đi tìm Tiểu Vũ, vậy đi tìm đi, mẹ ủng hộ con."

Bà đã từng nhìn thấy Tiểu Vũ ở trong điện thoại, bà cũng biết, đợi đến năm tư thực tập, Dương Lỗi sẽ dẫn Tiểu Vũ về nhà, nhưng mà.

.

.
"Cám ơn mẹ."
Nói với cha mẹ một tiếng, cùng ngày Dương Lỗi liền rời nhà, đi đến Giang Lăng.

.

.

.

.

.
Giang Lăng, đây là một thành phố lớn phồn hoa, là một trong mấy trung tâm kinh tế lớn của nước Hạ!
Tháng sáu, lúc này Giang Lăng đã rất nóng bức, nhưng mà nhìn xe cộ qua lại trên đường lớn, dòng người đông đúc trên lối đi bộ, có thể thấy được mức độ phồn hoa của nó.
Lúc đi đến Giang Lăng đã là đêm khuya, nhưng mà Dương Lỗi vẫn đang tìm kiếm.
"Tiểu Vũ từng nói, quê của cô ấy ở huyện Thanh Vô, thành phố Giang Lăng."
Dương Lỗi dựa vào hướng dẫn trong tay, bắt đầu tìm kiếm.
Tiêu Vũ nói cha mẹ mình quản có chút nghiêm, không cho phép yêu đương khi còn học đại học, cho nên không thể mang hắn về, bằng không, với tính tình của cha cô ấy, nhất định sẽ lấy cây đánh hắn.
Nhưng mà hai người đã hẹn rồi, vừa tốt nghiệp sẽ gặp cha mẹ.
Nhớ tới nguyên nhân chia tay trước kia, trong lòng Dương Lỗi thở dài một hơi.
Lại nói, nguyên nhân hắn và Tiêu Vũ chai tay rất cẩu huyết.
Một ngày trước khi chia tay vẫn tốt, cùng đi ra ngoài chơi, nhưng mà ngày hôm sau Tiêu Vũ bỗng nhiên nói chia tay, sau khi chia tay, toàn bộ các phương thức liên lạc như KK đều bị cắt đứt hoàn toàn, kể cả số điện thoại di động cũng bị Tiêu Vũ ném đi.
Dương Lỗi lập tức mất đi toàn bộ phương thức tìm kiếm Tiêu Vũ.
Sau đó hắn đi tìm bạn học của Tiêu Vũ, biết được một tin tức, mấy ngày hôm trước Tiêu Vũ đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, sau đó hắn đến bệnh viện, thật vất vả tìm được bác sĩ, bác sĩ nói đã đưa nhầm kết quả kiểm tra của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cho Tiêu Vũ.
Biết được những việc này, Dương Lỗi mới biết được nguyên nhân Tiêu Vũ chia tay với mình, hắn đang chuẩn bị đi tìm Tiêu Vũ, nhưng mà trên người của hắn bỗng nhiên xảy ra biến cố, hệ thống buông xuống, cả người hắn lập tức lâm vào hôn mê.


.

.
Lần điều trị này, đã qua năm năm.
Cứ như vậy, câu chuyện cẩu huyết chỉ xuất hiện ở trong phim truyền hình thần tượng thế mà hắn lại gặp được.
Dựa theo hướng dẫn đi tới thôn họ Tiêu của huyện Thanh Vô, lúc tới đây sắc mặt Dương Lỗi liền thay đổi một chút.
Lúc này nơi này đã bị san bằng hoàn toàn, hoàn toàn không có thôn nào cả.
Chờ ở chỗ này hơn nửa giờ, nhìn thấy có một ông lão đi tới, Dương Lỗi vội vàng đi lên, dò hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi này là thôn họ Tiêu sao?"
Ông lão này liếc mắt nhìn Dương Lỗi một cái, nói: "Ừ, trước kia quả thật nơi này có một cái thôn, nhưng mà vào mấy năm trước liền phá bỏ và dời đi nơi khác."
Nghe vậy, Dương Lỗi liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi những người ở đây đã dời đi nơi nào?"
"Không biết." Ông lão này lắc lắc đầu.
Hỏi một câu, thấy không hỏi được tin tức gì, Dương Lỗi cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.
Hắn lại hỏi xung quanh một chút, nhưng mà vẫn không hỏi được gì như cũ.
Lúc này Dương Lỗi rõ ràng có chút sốt ruột.
Lúc trước hắn vẫn nghĩ về manh mối này, nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn vô dụng.

.

.

.


.

.
Nhìn thời gian một chút, Dương Lỗi chỉ phải tạm thời tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày hôm sau hắn lại bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng mà tìm đến trưa, cũng hoàn toàn không tìm được manh mối gì.
"Tìm không được sao?"
Lúc này trong lòng Dương Lỗi rất là sốt ruột, rốt cuộc người thôn họ Tiêu lúc trước đã chuyển tới chỗ nào, hắn tìm không thấy manh mối có ích nào cả.
Đi ở trên đường lớn, Dương Lỗi vô tình đi tới một nhà trẻ.
Bên trong nhà trẻ vang lên từng đợt tiếng trẻ con, Dương Lỗi nhìn thoáng qua.
Trước kia hắn và Tiêu Vũ thương lượng, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu thật sự kết hôn, như vậy hiện tại con của hẳn đã sinh ra rồi nhỉ?
Đoán chừng hết hè này, con đã có thể đi nhà trẻ.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Dương Lỗi nhìn về phía một chỗ, nơi đó có hai cô bé đang chạy tới, hai cô bé này thoạt nhìn khoảng ba, bốn tuổi, là một đôi song sinh, phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu.
Không biết như thế nào, Dương Lỗi nhìn thấy hai cô bé này lại có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.
Hắn theo bản năng lo lắng hai bé sẽ ngã xuống, liền cười nói: "Bạn nhỏ, chạy chậm một chút, coi chừng ngã."
Mới vừa nói xong, hai cô bé này đã chạy tới trước mặt hắn, một cô bé trong đó nhìn hắn không nói lời nào, một bé khác thì kéo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ: "Cha ơi."
Cô bé mở hai tay ra, muốn Dương Lỗi ôm mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương