Tử Giang Thế Cô
-
Chương 68: Chương 68
Dụ Phủ cũng không cách đó xa lắm, nhưng khi Khúc Hồ đến thì cánh cửa lớn của Dụ Phủ đã đóng kín, không có người lau bụi nên cánh cửa bám đầy bụi, Khúc Hồ đẩy cửa đi vào, cảnh vật vẫn như thế nhưng mà có điều không còn bóng người chạy tới chạy lui nữa. Những cây lớn trong phủ đều gần như là rụng hết lá, có một ông lão xuất hiện với cây chổi trên tay, ông cúi đầu quét mớ là dày kia. Khúc Hồ bước lại gần và lên tiếng :
-Lão bá, cho ta hỏi chẳng hay người trong Dụ Phủ đã đi đâu hết ?
Ông lão này từ từ ngẩng đầu, nhìn Khúc Hồ một hồi lâu rồi nói trong giọng già cỗi :
-Hoàng thượng dĩ nhiên phải ở trong cung, người đã đăng cơ ba tháng trước khắp nơi ai cũng biết chỉ có nha đầu ngươi không biết.
-Triều Thương rất hưng thịnh đúng không lão bá ? – Khúc Hồ cười nhẹ trong lòng, mọi thứ đang dần đi đúng hướng rồi.
-Tất nhiên, bách tin không còn chịu cảnh đói khổ nữa, hoàng thượng cũng rất trọng dụng người tài, diệt trừ tham ô. – Lão bá nói đến đây thì dừng lại.
Khúc Hồ cảm thấy nhẹ lòng, cô quay ra khỏi cửa Dụ Phủ và thở nhẹ, nhưng đột nhiên bụng lại đau nhói lên một chút, Khúc Hồ nhíu mày đưa tay xoa xoa bụng rồi nhíu mày nhịn đau xuống. Vài người dân đi ngang qua bị thu hút bởi một nữ nhân xinh đẹp đứng dựa lưng trước của lớn Dụ Phủ, sau đó có vài người há hốc khi nhận ra nữ nhân này chính là vị Vương Phi của Dụ Vương lúc trước, bọn họ liền cùng nhau đến gần giúp đỡ, lão nương kia sau khi đến gần liền chắc chắn đây là Vương Phi của Dụ Phủ bị mất tích. Khúc Hồ dở khóc dở cười nhìn bọn họ, định phủ nhận nhưng mà bị một tiếng nói lớn khiến cô không dám mở lời. Nhất Tịnh đang tuần tra trong thành Giang Châu thì lại bắt gặp cảnh hỗn loạn trước Dụ Phủ, y xuống ngựa và tiến đến xem xét. Khúc Hồ liền che mặt định tránh đi, nhưng những người kia giữ cô lại. Nhất Tịnh cúi cúi đầu nhìn, nhưng mà khi Khúc Hồ ngẩng đầu lên thì y liền quỳ rạp xuống :
-Vương Phi … là Vương Phi … Người còn sống ?
-Nhất Tịnh … ta … ta … - Khúc Hồ lúng túng vô cùng.
Nhất Tịnh cúi lưng thấp trước chủ tử, nếu Trác Nghiêm Đắc Dụ biết tin này nhất định sẽ rất vui lòng. Khúc Hồ bối rồi, cô không biết ứng phó thế nào, Nhất Tịnh liền đưa vài nha hoàn đến giúp chăm sóc cô. Dụ Phủ lại một lần nữa được mở rộng ra đón Khúc Hồ quay về, căn phòng của cô vẫn như vậy, không có gì thay đổi, thay xong y phục mới, Khúc Hồ gượng gạo nhìn đám nha hoàn kia. Đại phu cũng đến bắt mạch, Khúc Hồ ngượng ngùng đưa tay ra cho lão bắt mạch, sau đó đại phu liền viết lại một loạt những vị thuốc tốt cho thai nhi, dặn cô phải cẩn thận không được vận động mạnh. Quân báo tin do Nhất Tịnh phái đi cũng mất hơn nữa ngày mới đến hoàng cung, Trác Nghiêm Đắc Dụ đang trong thư phòng xem đơn tấu nhưng khi nghe hồi tấu rằng Khúc Hồ đã quay về hiện đang ở Dụ Phủ thì hắn cũng không chút chần chừ mà xuất cung ngay trong đêm. Khương Phản vừa hay tin liền ra lệnh cho Nhị Tịnh cùng quân sĩ theo bảo vệ hắn, đề phòng bất trắc vẫn hơn. Đáy mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ dậy sóng liên hoài, nữa đau đớn nữa mong nhớ người hắn yêu thương, không hồi âm mấy tháng qua giờ đột ngột trở về thật khiến hắn như từ trên trời nhảy xuống vực thẳm.
Gần sáng thì Trác Nghiêm Đắc Dụ về đến Dụ phủ, hắn mạnh mẽ đẩy cửa lớn đi vào, nơi này hắn đã cho người săn sóc sau khi rời đi, quân lính trong phủ thấy hắn liền quỳ xuống hảnh lễ, định lên tiếng nhưng Trác Nghiêm Đắc Dụ liền giơ tay lên ra dấu im lặng, nhà hoàn đứng trước cửa phòng Khúc Hồ cũng giật thót tim quỳ rạp xuống nền, ai lại ngờ hoàng thượng lại đến nhanh chóng vào gần sáng thế này chứ. Nhất Tịnh khẽ cúi người rồi nói :
-Bệ hạ.
Trác Nghiêm Đắc Dụ nghiêng khẽ đầu, Nhất Tịnh liền hạ lệnh cho tất cả nha hoàn rời xa phòng Khúc Hồ, không được đến gần. Trác Nghiêm Đắc Dụ nhẹ nhàng mở cửa đi vào, tim hắn không còn đập chậm như mọi lần, nữ nhân mà hắn nhớ thương da diết đang ở trước mặt hắn, vẫn không một chút thay đổi, luôn luôn xinh đẹp. Khúc Hồ bỗng giật mình, bụng cô hơi đau, cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, loại ảo giác mới nào nữa đây, Khúc Hồ nhìn thấy Trác Nghiêm Đắc Dụ đang đứng nhìn cô. Tóc bạc trắng đến sáng chói, ánh mắt cũng trầm lắng đến tối tăm, khí thế vẫn ngút trời toát ra từ con người này, trang phục màu đen tuyền càng làm tôn lên sự uy nghiêm. Khúc Hồ ngồi im nhìn, Trác Nghiêm Đắc Dụ bước đến gần chân cô, sau đó hắn cũng quỳ xuống sàn bằng cả hai đầu gối. Khúc Hồ cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của người trước mặt, cô đinh ninh giữa ảo giác và thực tại, từ từ đưa bàn tay lên chạm vào khuôn mặt hắn. Khúc Hồ chạm được sự lạnh lẽo trên từng ngón tay, có lẽ vì muốn nhanh đến đây nên Trác Nghiêm Đắc Dụ phi ngựa rất nhanh xuyên qua bóng đêm dày sương mù. Nước mắt của hắn làm ướt lòng bàn tay cô, Trác Nghiêm Đắc Dụ khóc sao, môi Khúc Hồ mấp máy :
-Sao lại để nước mắt nam nhi rơi ?
Bàn tay Trác Nghiêm Đắc Dụ rất ấm, hắn dùng cả hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Hồ, nhìn cô rồi lại cười trong đôi mắt đang rơi lệ :
-Thê tử của ta, cả đời ta hối hận nhất là không yêu nàng sớm hơn.
Biết nói gì hơn là im lặng, người làm người khác đau lòng lại chính bản thân mình đau lòng, Trác Nghiêm Đắc Dụ ôm ghì lấy Khúc Hồ, hắn lúc này cũng bình thường như những người đàn ông khác say mê một tình yêu. Khúc Hồ choàng tay qua cổ hắn, cô cũng rất đau lòng, cô nhớ chuyện xưa nhưng lại không còn lòng dạ nào để tâm, tình yêu làm cô quên hết những thứ khác, cô không còn đủ tỉnh táo để phân biệt trong lòng đang muốn thế nào, nhưng mà người cô yếu đến chết đi sống lại cho đến cuối cùng cũng chỉ có một người.
Sau đó, Trác Nghiêm Đắc Dụ đưa Khúc Hồ về cung, hôn lễ của hai người được tiến hành lại rất long trọng, dân chúng cả nước được một dịp vui mừng, tiếng tung hô chúc mừng vang xa khắp nơi. Tương truyền Trác Nghiêm Đắc Dụ chỉ lập một mình nữ nhân hắn yêu duy nhất làm Hoàng Hậu, không lập thêm bất kỳ thê thiếp nào nữa, cùng nhau trị vì thiên hạ, đất nước phát triển hùng hậu trong suốt thời gian hai người cai trị, Khúc Hồ hạ sinh song thai, một nam một nữ, Trác Nghiêm Đắc Dụ lập hoàng nhi của hắn khi vừa sinh ra lên làm thái tử được Khương Phản và tứ tướng của hắn chỉ dạy, còn hoàng nữ liền cho học võ công và tìm hiểu nhiều binh pháp nổi tiếng, hằng ngày cùng mẫu thân là Khúc Hồ tìm tòi những cách chế tạo vũ khí mới. Triều Thương hưng thịnh tồn tại khá lâu nhưng không được ghi chép tỉ mỉ, đến xuân thu năm 1766 Trước công nguyên thì Trác Nghiêm Đắc Dụ băng hà vì tuổi già, Khúc Hồ đau lòng cũng vì thế mà cũng không qua khỏi, hai người nắm tay nhau đến khi nhắm mắt. Thái tử và Hoàng nữ của hai người vì cảm động khôn cùng đã quyết định đặt xác phụ hoàng và mẫu hậu vào cùng một nơi, cả một thiên tình ca về hai người truyền đi khắp nơi, không ai không cảm động.
Thái Tử của Trác Nghiêm Đắc Dụ lấy hiệu là Thành Thang sau khi lên ngôi đã chấn chỉnh lại đất nước theo ý nguyện của phụ hoàng và mẫu hậu, Hoàng nữ của hai người cũng tích cực tham gia vào công cuộc trấn ải biên lĩnh, sau đó mở rộng lãnh thổ thống nhất đất nước. Các nước chư hầu nhỏ xung quanh đó cũng tự động đầu hàng và quy phục dưới triều Thương. Không có gì thay đổi trong lịch sự sau này, những ghi chép được lưu giữ ở Dụ Phủ cũng không hiểu nguyên do biến mất hoàn toàn, không còn gì cả, cũng không ai dám chắc thiên tình ca về Trác Nghiêm Đắc Dụ và Khúc Hồ là có thật.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, Trác Nghiêm Đắc Dụ ôm lấy Khúc Hồ và đi xa khỏi nhân thế này, hắn có dã tâm lớn nhưng mà cuối cùng cũng chỉ vì nữ nhân mà lụi tắt, sau này cũng chẳng còn gì phải hối tiếc. Sống chết có nhau, Khúc Hồ ôm lấy thắt lưng Trác Nghiêm Đắc Dụ rồi khẽ cười.
Tam chốn thiên đường
"Dừng tại đây, chẳng thể bước tiếp
Để bi thương không cách nào hiển hiện
Trang tiếp theo, chính tay chàng đã viết nên câu ly biệt
Thiếp chẳng có quyền chối từ
Con đường này chúng ta đã đi quá vội vàng..
Cứ ôm ấp những dục vọng không thể trở thành sự thật
Không kịp nữa, chẳng chờ kịp để quay đầu tận hưởng
Hương Mộc Lan không dấu nổi bi thương
Không nhìn nữa
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua vầng mây
Không tìm nữa
Thiên đường đã từng hẹn ước
Không than nữa
Nhân gian chàng thường nói là thế sự vô thường..
Chẳng với tới ánh mặt trời ba tấc..
Thiên đường ấy là nơi thiếp đã từng yêu chàng.."
===Hoàn Văn ===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook