Tử Dương
Chương 578: Thực tế ngỡ ngàng

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Chuyện phát sinh kế tiếp khiến cho Khổng Tước Vương cùng Mạc Vấn đồng loạt nhíu mày, lần trước Khuất Chính đã bị một phen kinh hãi, trong lòng còn có bóng ma lo sợ nên không dám sàm sỡ nữ tử nữa, mà lại bắt đầu ưa thích thiếu niên đẹp trai.

Tiên Nhân cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, thấy Khổng Tước Vương độ Khuất Chính trở thành đồng tính luyến ái, trong lòng Mạc Vấn mặc dù không biểu hiện sự hả hê nhưng cũng không khỏi âm thầm cười trộm, xuất hiện kết quả ấy chỉ sợ là lần độ hóa này của Khổng Tước Vương khó có thể thành công.

Nam nữ giao hợp là vấn đề riêng tư, thuận theo đạo lý Âm Dương tương dung, nhưng quan hệ đồng tính thì lại khác biệt, Khổng Tước Vương không chịu nổi cảnh tượng gai mắt kia, sau khi liên tục cân nhắc chỉ có thể cam tâm nhận thua.

"Nam mô A di đà phật, lão nạp không thể độ nổi gã." Khổng Tước Vương thở dài lắc đầu.

"Đại sư, ngài đã thất bại hai trận liên tiếp, vẫn không chịu nhận thua sao." Mạc Vấn mỉm cười hiện thân.

"Nam mô A di đà phật, thứ cho lão nạp nói thẳng, mặc dù lão nạp thất bại nhưng trong tâm vẫn có nhiều thứ không cam lòng." Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

"Ồ, vì sao đại sư lại không cam lòng." Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Khổng Tước Vương.

Khổng Tước Vương mở miệng nói ra, "Chúng ta đã nói trước, dùng Phật pháp và Đạo pháp độ người, lão nạp luôn luôn tuân thủ quy định nhưng chân nhân lại chưa từng sử dụng Đạo pháp để độ người, mà cả ba lần ngài đều không tuân theo quy định, mượn giúp đỡ từ nhiều phía kèm theo vương quyền để cưỡng ép, chỉ dùng một phần nhỏ Đạo pháp cảm hóa."

"Đại sư, lấy ngôn ngữ Phật gia các ngài để nói nhé, Đạo pháp cũng tốt, Phật pháp cũng được, đều là vô thường, bản chất cuối cùng vẫn là trừng phạt cái ác giương cao cái thiện, nắm giữ trong bàn tay mình, đại sư dùng cách hữu hình mà bần đạo dùng cách vô hình, dùng vô hình khắc chế dị hình có gì là không được?" Mạc Vấn lắc đầu cười nói, ngụ ý của Khổng Tước Vương là hắn không tuân theo quy củ, dùng những phương pháp kỳ quái để độ người, mà hắn lại cho rằng đối phó với người kỳ quái thì phải sử dụng phương pháp kỳ quái.

"Nam mô A di đà phật." Khổng Tước Vương chán nản lắc đầu.

"Đại sư, bần đạo có thể độ hóa người này trong một tích tắc, ngài có tin không?" Tay Mạc Vấn chỉ vào phòng của Khuất Chính cùng thư đồng kia.

Khổng Tước Vương nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, sau khi trầm ngâm lại chỉ tay về phía bắc, "Mời."

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, cất bước đi về phía Bắc, xuyên tường mà vào, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, thanh âm kia còn chưa kịp dứt Mạc Vấn đã lại xuyên tường mà ra.

"Nói là độ hóa, sao ngươi lại giết gã?" Hiển nhiên Khổng Tước Vương biết rõ Mạc Vấn đã làm điều gì sau khi vào nhà.

"Giết cũng là độ hóa." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, "Đại sư, các ngươi khởi xướng không sát sinh, nhưng đó cũng không phải là từ bi, mà là giả nhân giả nghĩa cổ hủ, giấu diếm lừa dối thiên hạ. Trên đời có người lương thiện, cũng sẽ có hạng người tà ác, trừng phạt cái ác giương cao cái thiện mới là chính đạo. Đối phó với những hạng người dâm tà này giết chết là phương pháp hữu hiệu nhất, nếu như ngài giết chết họ sớm một chút thì sẽ không có nhiều phụ nữ phải gặp tai họa như vậy."

"Nam mô A di đà phật, ngã phật từ bi, không tranh quyền thế, lão nạp đánh cuộc với chân nhân vốn đã làm trái bổn ý của Phật gia, chân nhân lại dùng phương pháp xảo quyệt kia chiếm được tiên cơ, chỉ vì muốn một lần thắng mà không tiếc khởi binh khai chiến, lão nạp không thể làm được những chuyện này." Khổng Tước Vương chậm rãi lắc đầu.

"Ha ha ha, không tranh quyền thế? Đại sư, ngài không có mong muốn tranh quyền đoạt thế nhưng những người khác chưa hẳn đã là như vậy, ngài khuyên nhân dân Trung thổ chúng ta không tranh quyền thế, không giết con sâu cái kiến, vậy nếu như nước khác khởi binh đánh tới thì chúng ta tự vệ như thế nào, chẳng lẽ bọn chúng thấy bách tính Trung thổ bái Phật niệm Kinh sẽ sinh lòng thương cảm mà buông tha cho chúng ta ư?" Mạc Vấn cười nói.

"Nhân tâm vốn thiện, dù là đồ tể sát sinh thì bản tính cũng thiện, chỉ cần dạy bảo cảm hóa, hiểu rõ lý lẽ, cuối cùng cũng sẽ có lúc bỏ xuống đao kiếm." Khổng Tước Vương nói ra.

"Đại sư, ngài đang cho rằng trên đời này không có ai là người xấu?" Mạc Vấn giấu đi thân hình, những người trong Khuất phủ đã từ bốn phía chạy tới đây xem xét, thấy xác chết trong phòng không khỏi kêu lên thảm thiết.

"Đúng vậy." Khổng Tước Vương cũng giấu đi thân hình, cái gọi là giấu đi thân hình là đối với phàm nhân mà nói, còn hai người vẫn có thể thấy được nhau, cũng có thể nghe được thanh âm của đối phương.

"Đại sư, ngài sai rồi, nếu trên đời đều là người tốt, vậy Thái cực Âm Dương kia cũng chỉ có chính dương mà không có âm tà, nếu không có Âm Dương tương sinh tương khắc thì sao mà có vạn vật trên thế gian?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Chân nhân, ta và ngài không cần tranh cãi biện luận với nhau, mặc dù lão nạp không thể độ hóa hai người bọn họ, nhưng ta chắc chắn không nhận thua đâu." Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

"Đại sư sẽ đi đến nước Lương độ tên Lý Thi Vận kia hay đi đến nước Tấn thử Lý Công Hạo." Mạc Vấn hỏi.

"Nếu như tên Lý Công Hạo phạm giới uống rượu, thì cả nhà gã sẽ bị tru di cửu tộc, gã đâu dám phá giới uống rượu, lão nạp sao có thể nhẫn tâm để gã uống rượu gây tai hoạ." Khổng Tước Vương lại lần nữa lắc đầu.

Mạc Vấn nghe vậy biết rõ ngụ ý của Khổng Tước Vương là trách hắn dùng cách uy hiếp Lý Công Hạo, nhưng hắn cũng không cho rằng việc uy hiếp đó là sai, phương pháp không quan trọng, quan trọng là kết quả phải tốt. Đây cũng là tác phong làm việc của Đạo gia, không cần người ta cảm kích, chỉ cần đối phương có lợi, mà Phật gia luôn luôn sử dụng phương pháp nhu hòa từ bi, đối phương muốn nghe thì nghe, nếu không nghe thì Phật gia cũng không sử dụng phương pháp ép buộc hay ngăn cản, mà để tuỳ ý đối phương tự làm tự chịu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm: "Ác có ác báo, thiện có thiện báo, không phải không báo mà là do thời điểm chưa tới".

"Đại sư, ngài đi độ ả Lý Thi Vận kia xem, nếu như ngài không thành công, ta sẽ ra tay, cho ngài thời gian một tháng." Mạc Vấn khoát tay cười nói.

Khổng Tước Vương cũng không lập tức nhận lời, Mạc Vấn để cho lão đi trước, rõ ràng đã có ý nhường lão, nếu như lão đi trước thì dù có thắng cũng không có gì đáng khoe khoang.

"Đại sư, thứ cho ta nói thẳng, dù cho ngài thêm mười năm, ngài cũng không thể độ được ả Lý Thi Vận kia." Người trong viện càng ngày càng nhiều, Mạc Vấn chậm rãi đi ra ngoài.

"Vì sao ngài nói lời ấy." Khổng Tước Vương không hề thẹn quá hoá giận, mà cùng theo Mạc Vấn rời khỏi căn phòng máu tanh này.

"Bởi vì ngài bốc thuốc không đúng bệnh. Phật pháp không thích hợp cho những người như bọn họ, độ hóa bọn chúng cần sử dụng đạo pháp Trung thổ chúng ta." Mạc Vấn cười nói.

"Lời này của chân nhân quá võ đoán." Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

"Đại sư, ta và ngài đã quen biết nhau từ nhiều năm trước, ngôn ngữ của bần đạo tuy rằng hơi gay gắt nhưng chắc chắn không phải lời nói trái với lương tâm, theo quan điểm của bần đạo thì Phật pháp chỉ thích hợp dùng cho hai loại người." Mạc Vấn dựng thẳng một ngón tay lên, "Một, người có nghiệp chướng nặng nề nhưng có lòng muốn quay đầu, Đạo gia cho rằng Thiên đạo công bằng, làm ác quá nhiều sẽ rất khó quay đầu, mà Phật gia các người lại cho rằng hạ vũ khí xuống lập địa thành Phật, mặc kệ đã làm ra chuyện xấu ra sao, chỉ cần thực tâm hối cải sẽ có thể tu được chính quả, như vậy những người có nghiệp chướng nặng nề mà có lòng quay đầu kia đương nhiên sẽ lựa chọn thờ phụng Phật gia."

"Nam mô A di đà phật, lời ấy của chân nhân có ý cắt câu lấy nghĩa, ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, nếu như kẻ ác kia sinh ra thiện tâm thì cũng có thể cho họ một con đường lui, nếu như chỉ vì trước kia họ đã làm chuyện ác mà cửa Phật từ chối thu nạp thì sẽ làm bọn họ càng lún càng sâu, vĩnh viễn rơi vào bể khổ." Khổng Tước Vương mở miệng phản bác.

"Đại sư, nếu như Mộ Dung Chấn Hùng không ngông cuồng giết chóc, cửa Phật có thể tiếp nhận gã hay không?" Mạc Vấn ngồi xuống trên bậc thang ngoài cửa Khuất phủ, lúc này đã là canh hai, bầu trời có trăng.

"Điều đó là đương nhiên, Phật môn từ bi, không bao giờ bỏ mặc bất kỳ ai có lòng hướng thiện." Khổng Tước Vương sau khi đi đến phía dưới bậc thang lại đứng thẳng, cũng không có ngồi xuống.

"Rất tốt, rất tốt, loại giáo lí này của các người, có thể làm cho người làm chuyện xấu hướng về cửa Phật, tìm kiếm Phật pháp để bảo hộ cũng như an ủi lương tâm đấy." Mạc Vấn cười lạnh nói.

Khổng Tước Vương nghe vậy đang định mở miệng giải thích, Mạc Vấn đã khoát tay ngắt lời lão, rồi mở miệng nói ra, "Giết một người ư, không sợ, Phật môn tiếp nhận ta. Giết ngàn người ư, không sợ, Phật môn vẫn tiếp nhận ta, vậy chi bằng giết hơn mấy vạn người đi, chỉ cần ta giết mệt mỏi, bỏ đao kiếm xuống, cửa Phật đều sẽ tiếp nhận ta. Đây không phải là các người từ bi, mà đây là các người nối giáo cho giặc, bất cứ người nào đều sẽ không muốn phải gánh chịu hậu quả vì những chuyện mình đã làm, làm chuyện sai lầm chuyện xấu, theo lý phải đền bù bồi thường, chịu sự trừng phạt. Nếu như ngươi tội ác ngập trời thì chỉ có thể dùng tính mạng để đền tội, chứ không phải trốn vào Phật giáo tìm kiếm bảo hộ, cần biết rằng dẫu có vào cửa Phật cũng không thể tiêu trừ tội nghiệt vốn có."

"Lời này của chân nhân quá khích rồi." Khổng Tước Vương nhíu mày.

"Đại sư bảo lời nói của ta quá khích, nhưng ngài cũng không phủ nhận lời ta nói có lý, phải chứ?" Mạc Vấn lại dựng thẳng ngón tay một lần nữa, "Ngoài những kẻ xấu muốn vào Phật môn, còn có một loại người cũng chọn Phật pháp, đó chính là hạng người mềm yếu vô năng."

Khổng Tước Vương lại nhíu mày lần nữa, mặc dù lão đã là cao tăng đắc đạo, nhưng những lời này của Mạc Vấn vẫn khiến lão cảm thấy không hề dễ nghe chút nào.

"Người không thể tìm được cách mưu sinh để no bụng thì sẽ lựa chon xuất gia. Người nản chí vì tình trường không như ý, cũng sẽ xuất gia. Người chịu thất bại quá lớn, thất vọng cũng sẽ xuất gia. Những người này đều là hạng người mềm yếu, người sống trên đời không ai là không phải chịu áp lực, không người nào là không phải đối mặt với khó khăn, không ai có thể gạt bỏ trách nhiệm trên vai, những người kia bởi vì nhất thời thất bại liền chọn cách trốn tránh cùng buông bỏ, chẳng lẽ không phải là hạng người mềm yếu vô năng hay sao?" Mạc Vấn cười hỏi.

"Nam mô A di đà phật, lời nói này của chân nhân làm cho lão nạp cực kỳ thất vọng." Khổng Tước Vương lắc đầu thở dài, ngụ ý của Mạc Vấn là người thờ phụng Phật pháp nếu không phải người xấu thì cũng chỉ là người nhu nhược, điều này khiến cho lão vô cùng bất mãn.

"Đại sư, chớ nên tức giận, Phật pháp thật sự có khả năng tiếp nhận rộng rãi, giúp những người nghèo khổ bần hàn có chỗ dựa, về điểm này Đạo gia chúng ta không thể làm được. Chúng ta trở lại chuyện chính, ta mời ngài đi trước, ngài có đi hay không." Tay Mạc Vấn chỉ về phía Lương quốc.

"Công bằng ở trong lòng mình, lần đấu pháp này không đấu cũng được." Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn nghe tiếng đứng lên, mỉm cười nói, "Nếu như đại sư không đi, bần đạo sẽ tự đi, Mộ Dung Chấn Hùng chính là kẻ ác, theo như phong thái làm việc của Đạo gia chúng ta hẳn là sẽ ra tay chém giết, vì dân trừ hại. Muốn độ mà không giết thực sự quá khó, chẳng qua nếu muốn độ hóa những người khác cũng không khó khăn, nếu trong một lần đối diện mà bần đạo không thể làm cho ả Lý Thi Vận kia thay hình đổi dạng quay về chính tâm tính của mình, bần đạo sẽ mời ngài uống rượu."

"Nguyện thua cuộc, nếu như ngài thật sự có thể làm được, lão nạp mời ngài uống rượu." Khổng Tước Vương lộ vẻ mỉm cười, Đạo sĩ muốn phân rõ Âm Dương, vì vậy trong lòng luôn luôn còn có vui có buồn, mà tăng nhân lại không cần, tăng nhân không cần phân rõ Âm Dương, vì vậy tâm tính của bọn họ so với đạo sĩ sẽ bình hòa hơn.

"Một lời đã định." Mạc Vấn gật đầu cười nói.

Trước đây luôn luôn là Khổng Tước Vương độ hóa, hắn chỉ âm thầm quan sát, lần này hắn muốn dưới sự quan sát của Khổng Tước Vương độ hóa một người, để cho lão tăng kia nhìn xem Đạo sĩ sẽ độ người như thế nào đấy.

Hai người thuấn di đi tới Huyện nha, bởi vì thời gian còn sớm nên Mạc Vấn không hề nóng lòng ra tay, trước đó bản thể của hắn đã gọi ra thổ địa tại đây hỏi rõ tình huống của Lý Thi Vận. Lý Thi Vận là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, chồng là Huyện lệnh của một huyện miền núi nước Lương, cũng chính là quan huyện, tên của người phụ nữ này mặc dù lịch sự tao nhã, nhưng lại là người đàn bà nổi tiếng ghen tuông, tính khí táo bạo, bà ta ức hiếp chồng mình, ngược đãi cha mẹ chồng, đánh đập tiểu thiếp tỳ nữ, lần lượt hạ độc chết hai người thiếp của chồng đang có thai.

Nháy mắt đã mười hai canh giờ trôi qua, Mạc Vấn một mực đợi chờ bên ngoài phủ từ bốn canh giờ trước, đợi đến giờ Thìn mới hiện thân, cất bước đi về phía Huyện nha...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương