Tử Dương
-
Chương 551: Lôi Công Điện Mẫu
Dịch: phuongkta1
Biên: argetlam7420
Lôi Công (giản thể: 雷公; phồn thể: 雷公) là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc với vai trò Thần Sét. Lôi Công là chồng của Điện Mẫu (Thần điện), hai người thường cùng nhau tạo ra sét và chớp trong những trận mưa.
Mạc Vấn cất bước đi về phía Thiên Binh kia, tên kia thấy hắn đi tới cũng không tránh né, chống thương đứng thẳng bày ra một bộ dáng đưa tay chịu trói.
Mạc Vấn cũng không niêm phong huyệt đạo của gã, mà đi lướt qua, tới bên ngoài Nam Thiên Môn trông về Thiên Cung xa xa, chỗ đó một mảnh bình yên an lành, không có bất cứ điều gì khác thường.
"Thiên Đình lớn đến mức nào?" Mạc Vấn quay đầu đặt câu hỏi.
"Cũng không quá lớn, chu vi cũng chỉ nghìn dặm thôi." Người binh lính kia mở miệng trả lời. (:v)
"Hai mươi vạn Thiên Binh đóng quân nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi, nghe đâu Thiên Đình có mười vạn quân bộ, mười vạn thuỷ quân.
"Ngươi thật sự đến đây giải oan ư?" Thiên Binh kia trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, lời nói của Mạc Vấn không giống đến đây giải oan, càng giống như muốn tới đánh nhau hơn.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, xoay người đi đến bên người Thiên Binh kia ngồi xuống, gã kia không dám cách hắn quá gần, vội vàng trốn qua một bên.
Mạc Vấn sau khi ngồi xuống cũng không có bất cứ cử động nào, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là chờ đợi, sớm muộn sẽ có người đến đây xử lý việc này.
Thiên Binh dùng thương kia đứng ngồi không yên, đánh thì đánh không lại, cũng không biết nên đi nhờ người phương nào, âm thầm do dự phát sầu ở nguyên chỗ, y chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, không biết nên xử lý ra sao.
Chế ngự những Thiên Binh Thiên Tướng này khiến cho Mạc Vấn sinh ra hoài nghi với năng lực của đám Tiên Nhân Thiên Đình, nếu như trong lòng hắn có ác ý thì lúc này đã giết vào Thiên Cung, những Thiên Binh Thiên Tướng này không thể cản được hắn, Thiên Đình phòng thủ lỏng lẻo như thế thực sự khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau đó nửa khắc đồng hồ, phía tây bắc có một đóa tường vân bay tới, phía trên tường vân có hai người đứng vững, một nam một nữ, Tiên nam mặt đỏ tới mang tai, miệng nhọn mũi ngắn, cầm chùy đục màu đồng đỏ trong tay. Tiên nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo lụa mỏng màu trắng, cầm hai chiếc kính tròn màu trắng trong tay.
Thiên Binh kia thấy hai người tới, cực kỳ vui mừng, cầm lấy trường thương vội vàng chạy về phía bắc đón tiếp, "Hai vị Thượng Tiên, có người tự tiện xông vào Thiên Đình!"
Mạc Vấn mặc dù chưa từng thấy hai vị Tiên gia nam nữ này, nhưng lại biết rõ hai người này là ai, vị Tiên gia mặt đỏ mỏ nhọn kia chắc hẳn là Lôi Công, mà Tiên nữ đồng hành với lão nên là Kim Quang Thánh Mẫu, hai người này chính là Chủ Thần của Lôi bộ cùng Điện bộ Thiên Đình, đều là Kim Tiên phi thăng đã lâu./
Lôi Công Điện Mẫu nghe được tiếng hô hoán của Thiên Binh kia, tăng thêm tốc độ lao nhanh tới, Thiên Binh kia nghênh đón hai người lớn tiếng nói ra, "Hai vị Thượng Tiên, một yêu đạo dưới hạ giới tự tiện xông vào Thiên Đình, bắt giữ toàn bộ Thiên Binh Thiên Tướng, hai vị tới thật đúng lúc, mau mau ra tay bắt hắn lại."
"Lại có việc này ư?" Lôi Công giận dữ, cưỡi mây xông ra ngoài cửa, nhìn thấy ngoài cửa một đám Thiên Binh Thiên Tướng đang đứng im bất động, thì càng thêm phẫn nộ, quay đầu lớn tiếng quát hỏi Mạc Vấn, "Người nào lớn mật như thế, lại dám tới đây giương oai?"
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin trả lời câu hỏi của Thượng Tiên, bần đạo là Thiên Khu Tử của Thượng Thanh, lần này vì muốn giải oan mà đến, hai năm trước cốt nhục của bần đạo bị Tiên gia trên Thiên Đình làm hại, bần đạo muốn gặp mặt Ngọc Đế, kể khổ giải oan." Mạc Vấn kê tay đáp.
"Là ai giết con ngươi?" Lôi Công lớn tiếng hỏi.
"Thải Y đạo cô của Thiên Uy Cung." Mạc Vấn đáp.
"Là ả ư." Lôi công nghe vậy nhếch miệng, nhìn thần sắc dường như có nhiều thành kiến với Thải Y đạo cô.
"Đúng vậy, con của bần đạo đã bị giết chết từ trong bụng mẹ, hôm nay bần đạo lên trời chính là vì muốn giải oan cho đứa con đã mất, bần đạo trên người có oan khuất, đã xin các vị Thiên Thần giữ của thông bẩm giúp, nhưng bọn họ không ai muốn làm, còn cố ý đuổi ta hạ phàm, bần đạo bất đắc dĩ mới chế ngự bọn họ lại. Về chuyện tự tiện xông vào Thiên Đình lại càng không dám làm, bần đạo luôn luôn đợi chờ ngoài cửa, không dám vượt qua cổng thành nửa bước." Mạc Vấn bẩm báo với Lôi Công.
Lôi Công nghe vậy còn chưa trả lời, Điện Mẫu đã từ phía sau đi tới, tiếp lời nói ra, "Ngươi chính là một người phàm tục, lại tự ý xông vào Thiên Đình đã là sai lầm, vô lễ với Thiên Binh tội lại càng thêm một bậc, mau mau đưa tay chịu trói, đừng để hai người chúng ta phải ra tay."
"Phu nhân từ từ hẵng ra tay, con của hắn bị người khác giết hại, hắn đến đây giải oan đấy." Lôi Công ở bên nói ra.
"Vậy cũng có thể tự tiện xông vào Thiên Đình?" Điện Mẫu nhíu mày nghiêng đầu.
Vị Lôi Công kia mặc dù bên ngoài rất dữ tợn, nhưng lại có chút sợ vợ, nghe vậy lại không dám lên tiếng.
Trong đầu Mạc Vấn nhanh chóng suy nghĩ nên như thế nào để đối đáp với hai người này, tu vi của Lôi Công Điện Mẫu là Kim Tiên, rất có uy danh, nếu như đánh nhau với hai người chắc chắn chấn động Thiên Đình, thế nhưng Lôi Công có hảo ý tốt, ra tay đánh nhau với người này khiến hắn có chút không đành lòng.
"Thực sự muốn chúng ta ra tay hay sao?" Điện Mẫu thấy Mạc Vấn thật lâu vẫn không động đậy, nâng giọng lên quát mắng một lần nữa.
"Phu nhân, chúng ta còn có việc phải giải quyết nữa, trước tiên chém chết đứa con bất hiếu đánh cha khiến mẹ mình bị thương mới là việc chính, không nên chậm trễ thời gian, trở về sẽ điều tra hắn cũng không muộn nha." Lôi Công ở bên xen vào.
"Bắt hắn cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian." Điện Mẫu nói chuyện đồng thời đã thuấn di đi tới bên người Mạc Vấn, kính tròn trong tay mạnh mẽ đập vào đầu Mạc Vấn.
Trước khi cô ta ra tay thì Mạc Vấn đã cảm nhận được, chờ Điện Mẫu thuấn di đi tới, vội vàng cúi đầu tránh đi.
Điện Mẫu đánh một kích không trúng, cảm thấy kinh ngạc, trở tay lại đánh một cái, Mạc Vấn lại ngã ngửa né tránh một lần nữa, hai chân trước sau chưa hề rời khỏi chỗ.
Điện Mẫu thấy Mạc Vấn vô lễ như thế, trong lòng tức giận, Viên Kính trên tay phải phóng ra một tia chớp mạnh mẽ đánh tới Mạc Vấn, Mạc Vấn vội vàng tụ tập Tam Muội chân hỏa trên tay phải, đón đỡ tia chớp màu sáng trắng.
Tam Muội chân hỏa có thể đốt vạn vật Âm Dương, tia chớp mà Điện Mẫu phát ra cũng có nguồn gốc từ hai khí Âm Dương, ngay lúc tia sáng chạm vào lòng bàn tay Mạc Vấn thì bị Tam Muội chân hỏa kia đốt tan mất.
Điện Mẫu thấy tia chớp khiến người trần vô cùng sợ hãi lại không thể tổn thương đến Mạc Vấn chút nào, trong lòng hoảng hốt, Kính tròn trên hai tay cùng xoáy ngược lại, đồng loạt phát ra hai đường tia chớp chói mắt đánh tới Mạc Vấn.
Mạc Vấn nâng hai tay lên dùng Tam Muội chân hỏa thiêu đốt hai đường tia chớp kia tiêu tán hầu như không còn, "Xin Thượng Tiên đừng ra tay, lần này bần đạo đến đây chỉ vì muốn giải oan, chắc chắn sẽ không tự tiện xông vào Thiên Đình."
Điện Mẫu nghe vậy cũng không trả lời, quay đầu giận dữ nhìn Lôi Công, Lôi Công thấy thế biết rõ Điện Mẫu đang trách lão sao không ra tay, lão vốn không muốn đánh nhau với Mạc Vấn, lúc này chỉ có thể nhảy ra, múa may chùy Lôi Công đánh tới vai trái Mạc Vấn, "Mau ăn một chùy của ta."
Mạc Vấn đứng thẳng không động, hắn đã nhìn ra Lôi Công chỉ đang giả vờ đánh cho có.
Quả nhiên, Lôi Công thấy Mạc Vấn không né tránh, vội vàng nửa đường thu tay quay đầu nhìn về phía Điện Mẫu. Điện Mẫu thấy thế đột nhiên giận dữ, thuấn di lên tấn công Mạc Vấn, "Nếu như không thể bắt được đạo nhân phàm tục này, mặt mũi chúng ta để ở đâu?"
"Xin lỗi nhé." Lôi Công thấy Điện Mẫu tức giận, đành vung chuỳ Lôi Công đánh nhau với hắn.
Mạc Vấn né tránh trái phải, không hề đánh lại, hắn cần chế ngự một đối thủ có đủ sức nặng để khiến Thiên Đình chấn động, nhưng hắn không hy vọng sẽ chế ngự được Lôi Công Điện Mẫu.
Lôi Công Điện Mẫu rất lẫu không thể bắt được Mạc Vấn, dưới sự lo lắng càng thêm áp sát hơn, tốc độ thuấn di của hai người này cực kỳ nhanh chóng, Mạc Vấn không thể nào tiếp tục sử dụng Truy Phong Quỷ Bộ trốn tránh, chỉ có thể thuấn di né tránh.
Bên ngoài Nam Thiên Môn rất là rộng rãi, Mạc Vấn không muốn mượn những Thiên Binh đang đứng thẳng bất động trên mặt đất yểm hộ, liên tiếp hiện thân ở chỗ trống trải, Lôi Công Điện Mẫu cũng theo đó mà đến, như hình với bóng, theo sát không thôi.
Sau một hồi thuấn di liên tiếp, Điện Mẫu bắt được phương hướng và quy luật thuấn di của Mạc Vấn, hắn vừa mới hiện thân ra thì bà ta đã hiện thân ngay bên cạnh, Viên Kính gọt xuống, đâm thẳng đến cổ Mạc Vấn.
Mạc Vấn tự nghĩ không thể nào hoàn toàn thuấn di, thấy đối phương lại tàn nhẫn như thế, liền nâng khuỷu tay phải lên đụng vào vai trái của Điện Mẫu, muốn dùng cử động này ép bà ta thu chiêu tự vệ.
Lôi Công thấy Mạc Vấn ra tay với Điện Mẫu, không kìm được cực kỳ lo lắng, chùy Lôi Công rời khỏi tay, bay ra đánh tới Mạc Vấn bên ngoài trăm bước, ý đồ vây Nguỵ cứu Triệu, ép Mạc Vấn thu tay lại.
Dưới tốc độ ánh sáng, Mạc Vấn nhanh chóng làm ra tính toán cùng phán đoán, khuỷu tay phải tiếp tục đánh ngược lên, đẩy Điện Mẫu ra, sau đó lập tức xoay người nhanh chóng đưa tay, khó khăn lắm mới bắt được chùy Lôi Công đã bay đến trước mặt.
Cái Lôi Công chùy này mặc dù chỉ dài hơn một thước, nhưng lại cực kỳ nặng, mà thân chuỳ lại có khí tức dữ dội của Thiên Lôi, Mạc Vấn sau khi nắm được lập tức cảm thấy nửa người tê dại, vội vàng buông tay, sau đó dùng linh khí cách không nắm lấy.
Lôi Công thấy Mạc Vấn lại bắt được pháp khí của lão, trong lòng căng thẳng, đưa tay từ phía xa muốn thu chùy Lôi Công lại, thế nhưng lúc này nó đã ở trong lòng bàn tay Mạc Vấn, mặc dù nhận được kêu gọi nhưng không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Lôi Công không thể nào triệu hồi chùy Lôi Công, chỉ có thể thuấn di đi tới ra tay cướp đoạt, lúc này Điện Mẫu cũng ở bên cạnh đánh tới, Mạc Vấn liên tục thuấn di, liên tiếp thay đổi phương hướng, làm cho hai người không thể tìm ra dấu vết, không thể đuổi kịp hắn.
Sau một lúc thuấn di đuổi bắt vội vàng mà ngắn ngủi, Lôi Công Điện Mẫu ngừng lại, chia làm hai hướng, Thông Thần cảm ứng, trong chốc lát liền có một bức tường bằng linh khí vô hình từ không trung mạnh mẽ hạ xuống, bao trùm một khu vực cực lớn bên ngoài Nam Thiên Môn.
Bức tường linh khí đi tới, những Thiên Binh Thiên Tướng trên mặt đất đứng mũi chịu sào, toàn bộ bị đè ngã xuống đất, Mạc Vấn phát hiện ra bức tường bằng linh khí mạnh mẽ phủ xuống, tay trái nâng cao, phát ra Tam Muội chân hỏa đốt ra một cái lỗ hổng trên bức tường linh khí kia, sau đó nhẹ nhàng thoát ra từ lỗ hổng này.
Lôi Công Điện Mẫu thấy Mạc Vấn lại có thể trốn thoát khỏi sự bao phủ linh khí của Kim Tiên, trong lòng cực kỳ chấn động, linh khí của Kim Tiên vẫn không thể vây khốn được Mạc Vấn, điều này nói rõ tu vi của Mạc Vấn đã cao hơn bọn họ.
Điện Mẫu thuấn di đi tới bên người Lôi Công, "Hắn chỉ là một đạo nhân dưới trần gian, sao có thể lợi hại như thế?"
"Đều do nàng cả, thời gian cũng đã tới rồi, mất pháp khí thì làm sao đánh chết tên nghịch tử đại nghịch bất đạo kia?" Lôi Công oán trách Điện Mẫu.
"Không có pháp khí thì không thể hành hình sao?" Điện Mẫu già mồm cãi lại.
"Nàng muốn ta bóp chết hắn hay sao?" Lôi Công bất đắc dĩ trừng mắt.
"Không phải vì chàng muốn xuống trần giải sầu sao, việc này vốn có thể giao cho cấp dưới của chúng ta đi làm, là chàng đã làm sai trước, còn dám trách ta?" Điện Mẫu càn quấy.
Mạc Vấn ở bên nghe rõ ràng, trong lòng có chút không đành lòng, trở tay ném chùy đồng kia về phía Lôi Công.
Lôi Công thấy thế đưa tay nhận lại pháp khí, cực kỳ vui mừng, chắp tay nói với Mạc Vấn, "Đa tạ ngươi rồi."
"Chàng còn cảm ơn hắn?" Điện Mẫu trừng to mắt hỏi.
"Được rồi, mặc kệ hắn đi, việc này vốn cũng không liên quan đến chúng ta, đi đi đi, chúng ta xuống trần làm việc." Lôi Công kéo Điện Mẫu đi về phía nam.
"Trở về sẽ tính toán với hắn." Điện Mẫu có chút ấm ức, liên tiếp quay đầu lại nhìn.
"Đừng so đo nữa, chúng ta đánh không lại hắn." Lôi Công thấp giọng nói ra.
Điện Mẫu hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Sau khi đi tới vài bước, Lôi Công dường như nghĩ tới chuyện gì, dừng lại quay đầu giơ chùy lên, phát ra một tiếng sấm sét ầm ầm, tiếng sét này cực kỳ vang đội, chấn động tới mức đinh tai nhức óc, rung chuyển Thiên Đình.
Sau một kích này, Lôi Công truyền âm cho Mạc Vấn, "Bọn chúng không giúp ngươi thông bẩm, vậy để ta giúp ngươi thông báo một tiếng."
"Đa tạ Thượng Tiên." Mạc Vấn truyền âm nói lời cảm ơn.
"Tiện tay mà thôi." Lôi Công khoát tay nói ra.
"Chàng đang làm gì vậy?" Điện Mẫu lạnh giọng hỏi.
"Người ta trả lại pháp khí, ta dù sao cũng phải cảm tạ chứ." Lôi Công lôi kéo Điện Mẫu bước nhanh về phía trước.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía bắc, chỉ thấy trên không trung Thiên Cung xuất hiện đại đội cấm vệ Thiên Binh, đang vội vã bay đến nơi này...
Biên: argetlam7420
Lôi Công (giản thể: 雷公; phồn thể: 雷公) là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc với vai trò Thần Sét. Lôi Công là chồng của Điện Mẫu (Thần điện), hai người thường cùng nhau tạo ra sét và chớp trong những trận mưa.
Mạc Vấn cất bước đi về phía Thiên Binh kia, tên kia thấy hắn đi tới cũng không tránh né, chống thương đứng thẳng bày ra một bộ dáng đưa tay chịu trói.
Mạc Vấn cũng không niêm phong huyệt đạo của gã, mà đi lướt qua, tới bên ngoài Nam Thiên Môn trông về Thiên Cung xa xa, chỗ đó một mảnh bình yên an lành, không có bất cứ điều gì khác thường.
"Thiên Đình lớn đến mức nào?" Mạc Vấn quay đầu đặt câu hỏi.
"Cũng không quá lớn, chu vi cũng chỉ nghìn dặm thôi." Người binh lính kia mở miệng trả lời. (:v)
"Hai mươi vạn Thiên Binh đóng quân nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi, nghe đâu Thiên Đình có mười vạn quân bộ, mười vạn thuỷ quân.
"Ngươi thật sự đến đây giải oan ư?" Thiên Binh kia trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, lời nói của Mạc Vấn không giống đến đây giải oan, càng giống như muốn tới đánh nhau hơn.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, xoay người đi đến bên người Thiên Binh kia ngồi xuống, gã kia không dám cách hắn quá gần, vội vàng trốn qua một bên.
Mạc Vấn sau khi ngồi xuống cũng không có bất cứ cử động nào, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là chờ đợi, sớm muộn sẽ có người đến đây xử lý việc này.
Thiên Binh dùng thương kia đứng ngồi không yên, đánh thì đánh không lại, cũng không biết nên đi nhờ người phương nào, âm thầm do dự phát sầu ở nguyên chỗ, y chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, không biết nên xử lý ra sao.
Chế ngự những Thiên Binh Thiên Tướng này khiến cho Mạc Vấn sinh ra hoài nghi với năng lực của đám Tiên Nhân Thiên Đình, nếu như trong lòng hắn có ác ý thì lúc này đã giết vào Thiên Cung, những Thiên Binh Thiên Tướng này không thể cản được hắn, Thiên Đình phòng thủ lỏng lẻo như thế thực sự khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau đó nửa khắc đồng hồ, phía tây bắc có một đóa tường vân bay tới, phía trên tường vân có hai người đứng vững, một nam một nữ, Tiên nam mặt đỏ tới mang tai, miệng nhọn mũi ngắn, cầm chùy đục màu đồng đỏ trong tay. Tiên nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo lụa mỏng màu trắng, cầm hai chiếc kính tròn màu trắng trong tay.
Thiên Binh kia thấy hai người tới, cực kỳ vui mừng, cầm lấy trường thương vội vàng chạy về phía bắc đón tiếp, "Hai vị Thượng Tiên, có người tự tiện xông vào Thiên Đình!"
Mạc Vấn mặc dù chưa từng thấy hai vị Tiên gia nam nữ này, nhưng lại biết rõ hai người này là ai, vị Tiên gia mặt đỏ mỏ nhọn kia chắc hẳn là Lôi Công, mà Tiên nữ đồng hành với lão nên là Kim Quang Thánh Mẫu, hai người này chính là Chủ Thần của Lôi bộ cùng Điện bộ Thiên Đình, đều là Kim Tiên phi thăng đã lâu./
Lôi Công Điện Mẫu nghe được tiếng hô hoán của Thiên Binh kia, tăng thêm tốc độ lao nhanh tới, Thiên Binh kia nghênh đón hai người lớn tiếng nói ra, "Hai vị Thượng Tiên, một yêu đạo dưới hạ giới tự tiện xông vào Thiên Đình, bắt giữ toàn bộ Thiên Binh Thiên Tướng, hai vị tới thật đúng lúc, mau mau ra tay bắt hắn lại."
"Lại có việc này ư?" Lôi Công giận dữ, cưỡi mây xông ra ngoài cửa, nhìn thấy ngoài cửa một đám Thiên Binh Thiên Tướng đang đứng im bất động, thì càng thêm phẫn nộ, quay đầu lớn tiếng quát hỏi Mạc Vấn, "Người nào lớn mật như thế, lại dám tới đây giương oai?"
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin trả lời câu hỏi của Thượng Tiên, bần đạo là Thiên Khu Tử của Thượng Thanh, lần này vì muốn giải oan mà đến, hai năm trước cốt nhục của bần đạo bị Tiên gia trên Thiên Đình làm hại, bần đạo muốn gặp mặt Ngọc Đế, kể khổ giải oan." Mạc Vấn kê tay đáp.
"Là ai giết con ngươi?" Lôi Công lớn tiếng hỏi.
"Thải Y đạo cô của Thiên Uy Cung." Mạc Vấn đáp.
"Là ả ư." Lôi công nghe vậy nhếch miệng, nhìn thần sắc dường như có nhiều thành kiến với Thải Y đạo cô.
"Đúng vậy, con của bần đạo đã bị giết chết từ trong bụng mẹ, hôm nay bần đạo lên trời chính là vì muốn giải oan cho đứa con đã mất, bần đạo trên người có oan khuất, đã xin các vị Thiên Thần giữ của thông bẩm giúp, nhưng bọn họ không ai muốn làm, còn cố ý đuổi ta hạ phàm, bần đạo bất đắc dĩ mới chế ngự bọn họ lại. Về chuyện tự tiện xông vào Thiên Đình lại càng không dám làm, bần đạo luôn luôn đợi chờ ngoài cửa, không dám vượt qua cổng thành nửa bước." Mạc Vấn bẩm báo với Lôi Công.
Lôi Công nghe vậy còn chưa trả lời, Điện Mẫu đã từ phía sau đi tới, tiếp lời nói ra, "Ngươi chính là một người phàm tục, lại tự ý xông vào Thiên Đình đã là sai lầm, vô lễ với Thiên Binh tội lại càng thêm một bậc, mau mau đưa tay chịu trói, đừng để hai người chúng ta phải ra tay."
"Phu nhân từ từ hẵng ra tay, con của hắn bị người khác giết hại, hắn đến đây giải oan đấy." Lôi Công ở bên nói ra.
"Vậy cũng có thể tự tiện xông vào Thiên Đình?" Điện Mẫu nhíu mày nghiêng đầu.
Vị Lôi Công kia mặc dù bên ngoài rất dữ tợn, nhưng lại có chút sợ vợ, nghe vậy lại không dám lên tiếng.
Trong đầu Mạc Vấn nhanh chóng suy nghĩ nên như thế nào để đối đáp với hai người này, tu vi của Lôi Công Điện Mẫu là Kim Tiên, rất có uy danh, nếu như đánh nhau với hai người chắc chắn chấn động Thiên Đình, thế nhưng Lôi Công có hảo ý tốt, ra tay đánh nhau với người này khiến hắn có chút không đành lòng.
"Thực sự muốn chúng ta ra tay hay sao?" Điện Mẫu thấy Mạc Vấn thật lâu vẫn không động đậy, nâng giọng lên quát mắng một lần nữa.
"Phu nhân, chúng ta còn có việc phải giải quyết nữa, trước tiên chém chết đứa con bất hiếu đánh cha khiến mẹ mình bị thương mới là việc chính, không nên chậm trễ thời gian, trở về sẽ điều tra hắn cũng không muộn nha." Lôi Công ở bên xen vào.
"Bắt hắn cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian." Điện Mẫu nói chuyện đồng thời đã thuấn di đi tới bên người Mạc Vấn, kính tròn trong tay mạnh mẽ đập vào đầu Mạc Vấn.
Trước khi cô ta ra tay thì Mạc Vấn đã cảm nhận được, chờ Điện Mẫu thuấn di đi tới, vội vàng cúi đầu tránh đi.
Điện Mẫu đánh một kích không trúng, cảm thấy kinh ngạc, trở tay lại đánh một cái, Mạc Vấn lại ngã ngửa né tránh một lần nữa, hai chân trước sau chưa hề rời khỏi chỗ.
Điện Mẫu thấy Mạc Vấn vô lễ như thế, trong lòng tức giận, Viên Kính trên tay phải phóng ra một tia chớp mạnh mẽ đánh tới Mạc Vấn, Mạc Vấn vội vàng tụ tập Tam Muội chân hỏa trên tay phải, đón đỡ tia chớp màu sáng trắng.
Tam Muội chân hỏa có thể đốt vạn vật Âm Dương, tia chớp mà Điện Mẫu phát ra cũng có nguồn gốc từ hai khí Âm Dương, ngay lúc tia sáng chạm vào lòng bàn tay Mạc Vấn thì bị Tam Muội chân hỏa kia đốt tan mất.
Điện Mẫu thấy tia chớp khiến người trần vô cùng sợ hãi lại không thể tổn thương đến Mạc Vấn chút nào, trong lòng hoảng hốt, Kính tròn trên hai tay cùng xoáy ngược lại, đồng loạt phát ra hai đường tia chớp chói mắt đánh tới Mạc Vấn.
Mạc Vấn nâng hai tay lên dùng Tam Muội chân hỏa thiêu đốt hai đường tia chớp kia tiêu tán hầu như không còn, "Xin Thượng Tiên đừng ra tay, lần này bần đạo đến đây chỉ vì muốn giải oan, chắc chắn sẽ không tự tiện xông vào Thiên Đình."
Điện Mẫu nghe vậy cũng không trả lời, quay đầu giận dữ nhìn Lôi Công, Lôi Công thấy thế biết rõ Điện Mẫu đang trách lão sao không ra tay, lão vốn không muốn đánh nhau với Mạc Vấn, lúc này chỉ có thể nhảy ra, múa may chùy Lôi Công đánh tới vai trái Mạc Vấn, "Mau ăn một chùy của ta."
Mạc Vấn đứng thẳng không động, hắn đã nhìn ra Lôi Công chỉ đang giả vờ đánh cho có.
Quả nhiên, Lôi Công thấy Mạc Vấn không né tránh, vội vàng nửa đường thu tay quay đầu nhìn về phía Điện Mẫu. Điện Mẫu thấy thế đột nhiên giận dữ, thuấn di lên tấn công Mạc Vấn, "Nếu như không thể bắt được đạo nhân phàm tục này, mặt mũi chúng ta để ở đâu?"
"Xin lỗi nhé." Lôi Công thấy Điện Mẫu tức giận, đành vung chuỳ Lôi Công đánh nhau với hắn.
Mạc Vấn né tránh trái phải, không hề đánh lại, hắn cần chế ngự một đối thủ có đủ sức nặng để khiến Thiên Đình chấn động, nhưng hắn không hy vọng sẽ chế ngự được Lôi Công Điện Mẫu.
Lôi Công Điện Mẫu rất lẫu không thể bắt được Mạc Vấn, dưới sự lo lắng càng thêm áp sát hơn, tốc độ thuấn di của hai người này cực kỳ nhanh chóng, Mạc Vấn không thể nào tiếp tục sử dụng Truy Phong Quỷ Bộ trốn tránh, chỉ có thể thuấn di né tránh.
Bên ngoài Nam Thiên Môn rất là rộng rãi, Mạc Vấn không muốn mượn những Thiên Binh đang đứng thẳng bất động trên mặt đất yểm hộ, liên tiếp hiện thân ở chỗ trống trải, Lôi Công Điện Mẫu cũng theo đó mà đến, như hình với bóng, theo sát không thôi.
Sau một hồi thuấn di liên tiếp, Điện Mẫu bắt được phương hướng và quy luật thuấn di của Mạc Vấn, hắn vừa mới hiện thân ra thì bà ta đã hiện thân ngay bên cạnh, Viên Kính gọt xuống, đâm thẳng đến cổ Mạc Vấn.
Mạc Vấn tự nghĩ không thể nào hoàn toàn thuấn di, thấy đối phương lại tàn nhẫn như thế, liền nâng khuỷu tay phải lên đụng vào vai trái của Điện Mẫu, muốn dùng cử động này ép bà ta thu chiêu tự vệ.
Lôi Công thấy Mạc Vấn ra tay với Điện Mẫu, không kìm được cực kỳ lo lắng, chùy Lôi Công rời khỏi tay, bay ra đánh tới Mạc Vấn bên ngoài trăm bước, ý đồ vây Nguỵ cứu Triệu, ép Mạc Vấn thu tay lại.
Dưới tốc độ ánh sáng, Mạc Vấn nhanh chóng làm ra tính toán cùng phán đoán, khuỷu tay phải tiếp tục đánh ngược lên, đẩy Điện Mẫu ra, sau đó lập tức xoay người nhanh chóng đưa tay, khó khăn lắm mới bắt được chùy Lôi Công đã bay đến trước mặt.
Cái Lôi Công chùy này mặc dù chỉ dài hơn một thước, nhưng lại cực kỳ nặng, mà thân chuỳ lại có khí tức dữ dội của Thiên Lôi, Mạc Vấn sau khi nắm được lập tức cảm thấy nửa người tê dại, vội vàng buông tay, sau đó dùng linh khí cách không nắm lấy.
Lôi Công thấy Mạc Vấn lại bắt được pháp khí của lão, trong lòng căng thẳng, đưa tay từ phía xa muốn thu chùy Lôi Công lại, thế nhưng lúc này nó đã ở trong lòng bàn tay Mạc Vấn, mặc dù nhận được kêu gọi nhưng không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Lôi Công không thể nào triệu hồi chùy Lôi Công, chỉ có thể thuấn di đi tới ra tay cướp đoạt, lúc này Điện Mẫu cũng ở bên cạnh đánh tới, Mạc Vấn liên tục thuấn di, liên tiếp thay đổi phương hướng, làm cho hai người không thể tìm ra dấu vết, không thể đuổi kịp hắn.
Sau một lúc thuấn di đuổi bắt vội vàng mà ngắn ngủi, Lôi Công Điện Mẫu ngừng lại, chia làm hai hướng, Thông Thần cảm ứng, trong chốc lát liền có một bức tường bằng linh khí vô hình từ không trung mạnh mẽ hạ xuống, bao trùm một khu vực cực lớn bên ngoài Nam Thiên Môn.
Bức tường linh khí đi tới, những Thiên Binh Thiên Tướng trên mặt đất đứng mũi chịu sào, toàn bộ bị đè ngã xuống đất, Mạc Vấn phát hiện ra bức tường bằng linh khí mạnh mẽ phủ xuống, tay trái nâng cao, phát ra Tam Muội chân hỏa đốt ra một cái lỗ hổng trên bức tường linh khí kia, sau đó nhẹ nhàng thoát ra từ lỗ hổng này.
Lôi Công Điện Mẫu thấy Mạc Vấn lại có thể trốn thoát khỏi sự bao phủ linh khí của Kim Tiên, trong lòng cực kỳ chấn động, linh khí của Kim Tiên vẫn không thể vây khốn được Mạc Vấn, điều này nói rõ tu vi của Mạc Vấn đã cao hơn bọn họ.
Điện Mẫu thuấn di đi tới bên người Lôi Công, "Hắn chỉ là một đạo nhân dưới trần gian, sao có thể lợi hại như thế?"
"Đều do nàng cả, thời gian cũng đã tới rồi, mất pháp khí thì làm sao đánh chết tên nghịch tử đại nghịch bất đạo kia?" Lôi Công oán trách Điện Mẫu.
"Không có pháp khí thì không thể hành hình sao?" Điện Mẫu già mồm cãi lại.
"Nàng muốn ta bóp chết hắn hay sao?" Lôi Công bất đắc dĩ trừng mắt.
"Không phải vì chàng muốn xuống trần giải sầu sao, việc này vốn có thể giao cho cấp dưới của chúng ta đi làm, là chàng đã làm sai trước, còn dám trách ta?" Điện Mẫu càn quấy.
Mạc Vấn ở bên nghe rõ ràng, trong lòng có chút không đành lòng, trở tay ném chùy đồng kia về phía Lôi Công.
Lôi Công thấy thế đưa tay nhận lại pháp khí, cực kỳ vui mừng, chắp tay nói với Mạc Vấn, "Đa tạ ngươi rồi."
"Chàng còn cảm ơn hắn?" Điện Mẫu trừng to mắt hỏi.
"Được rồi, mặc kệ hắn đi, việc này vốn cũng không liên quan đến chúng ta, đi đi đi, chúng ta xuống trần làm việc." Lôi Công kéo Điện Mẫu đi về phía nam.
"Trở về sẽ tính toán với hắn." Điện Mẫu có chút ấm ức, liên tiếp quay đầu lại nhìn.
"Đừng so đo nữa, chúng ta đánh không lại hắn." Lôi Công thấp giọng nói ra.
Điện Mẫu hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Sau khi đi tới vài bước, Lôi Công dường như nghĩ tới chuyện gì, dừng lại quay đầu giơ chùy lên, phát ra một tiếng sấm sét ầm ầm, tiếng sét này cực kỳ vang đội, chấn động tới mức đinh tai nhức óc, rung chuyển Thiên Đình.
Sau một kích này, Lôi Công truyền âm cho Mạc Vấn, "Bọn chúng không giúp ngươi thông bẩm, vậy để ta giúp ngươi thông báo một tiếng."
"Đa tạ Thượng Tiên." Mạc Vấn truyền âm nói lời cảm ơn.
"Tiện tay mà thôi." Lôi Công khoát tay nói ra.
"Chàng đang làm gì vậy?" Điện Mẫu lạnh giọng hỏi.
"Người ta trả lại pháp khí, ta dù sao cũng phải cảm tạ chứ." Lôi Công lôi kéo Điện Mẫu bước nhanh về phía trước.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía bắc, chỉ thấy trên không trung Thiên Cung xuất hiện đại đội cấm vệ Thiên Binh, đang vội vã bay đến nơi này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook