Tử Dương
Chương 538: Ngũ Hành Long Thần

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Thiên Lang Hào đã bị hủy từ nhiều năm trước, không có Thiên Lang Hào nên Mạc Vấn chưa bao giờ muốn mời gọi Long Thần, trước đây hắn đã từng mời gọi nó ở Hùng châu, nhưng lần đó chu sa vẽ bùa bị Thạch Chân trộn xà phòng vào khiến cho phù vàng không có hiệu quả, thế cho nên không thể mời Thần thành công, lúc này là lần thứ hai hắn mời gọi Long Thần, cũng là lần đầu nhìn thấy chân dung thực sự của nó. Hình thể của Long Thần cũng không lớn lắm, chỉ to hơn một chút so với Long Tộc ngoài biển, toàn thân vảy vàng óng, đầu có hai sừng, ở giữa trán sinh ra một đốm vảy trong suốt màu đỏ, dưới bụng sinh ra năm vuốt rồng, sau khi hiện thân uốn lượn trên không trung, cúi đầu nhìn chúng sinh.

Mạc Vấn lúc này đã tu hành đến tu vi Thiên Tiên, linh khí Thiên Tiên đủ để viết và khống chế phù vàng, nhưng lúc này chính là tận thế, không thể nào điều động linh khí trong thiên địa, hao phí khi làm phép mời Thần đều trừ thẳng vào linh khí của bản thân, mà Long Thần lại không giống với Thần Thú thông thường, mời gọi Long thần sẽ mất đi hai thành linh khí trong cơ thể.

Long Thần hiện thân khí thế hùng vĩ, uy áp nặng nề, trong nháy mắt nó xuất hiện, tất cả binh sĩ phe mình cùng dã thú quân địch đều ngừng chém giết ngửa đầu nhìn lên, chiến trường cực lớn đột nhiên trở về yên tĩnh. Khác với uy áp của Long Tộc bốn biển, uy áp của bọn họ sẽ làm cho người đời và cầm thú cảm thấy sợ hãi, mà uy áp của Long Thần thì không có loại lệ khí hung dữ như thế, quanh người nó tản mát ra một luồng khí tức quý phái của bậc quân vương vô cùng cường đại, nó là uy quyền vĩnh hằng không thể rung chuyển, không thể nghi ngờ là vua của vạn thú.

Long Thần hiện thân, vạn thú cùng phục, những thú dữ đang tàn sát bừa bãi trên chiến trường uốn cong hai đầu gối, lần lượt quỳ xuống. Mà binh sĩ nước Tần đang xung phong liều chết với chúng nó cũng không nhân cơ hội này tiến lên chém giết bọn chúng, không chỉ những dã thú này mà ngay cả loài có thất khiếu như con người cũng bị chế ngự dưới sự uy nghiêm vương giả của Long Thần, không dám lỗ mang làm xằng làm bậy.

Sau khi Long Thần xuất hiện thì trong lòng Mạc Vấn đột nhiên phát lạnh, trái tim lạnh lẽo cũng không phải vì uy áp của Long Thần ảnh hưởng, mà do trước đó hắn chỉ có ý định dùng một thành linh khí ngưng tụ Long Thần, nhưng sau khi nó hiện thân cũng không tốt bụng chút nào, tự tiện rút ra thêm một thành linh khí trong Đan Điền, hoàn tất việc ngưng hư thành thực, biến giả thành thật, lúc này nó đã không còn là một tia thần thức của Long Thần nữa mà là Long Thần thực sự hạ thế.

Chiến trường vốn đang tiếng la rung trời trong nháy mắt trở về yên tĩnh, Long Thần chậm chạp bay lượn cách trăm trượng trên không trung, bốn cái râu rồng bay bổng theo gió, năm cái móng vuốt như vờn trong mây, toàn bộ mọi người ở đây đều ngửa đầu nhìn lên mà Mạc Vấn cũng đang làm như vậy. Trước đây hắn chỉ biết vẽ phù vàng có thể mời gọi Long Thần, nhưng lại không biết hậu quả khi mời gọi nó, cho tới lúc này hắn đã biết được mặc dù mời được Long Thần thì hắn cũng không thể nào dùng Thần thức khống chế được, Long Thần không phải là loài mà phàm nhân có thể khống chế, có thể mời nó đi ra nhưng không thể nào điều khiển nó làm việc.

"Oa ~" Cửu Anh vốn đang ăn như hổ đói trên triền núi ngẩng đầu kêu to với Long Thần, bên trong tiếng kêu của nó không có một chút sợ hãi, cũng không phải là nó giận dữ thị uy, nó kêu lên chỉ là để nói với Long Thần nó cũng ở đây.

Long Thần lúc này đang nhìn xuống Xi Vưu, nghe thấy Cửu Anh la hét lại chậm chạp quay đầu đi về phía nó, động tác đi tới cũng không hề vội vàng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chốc lát đã bay tới không trung phía trên Cửu Anh.

Cửu Anh cũng không hề ngừng ăn uống, chỉ nâng ba cái đầu lâu chưa kịp ăn lên cao, một lần nữa kêu to một tiếng với Long Thần.

Long Thần cũng không công kích Cửu Anh, lỗ mũi co lại mở ra, ngửi ngửi thêm một chút, hắt hơi một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

Long Thần không công kích Cửu Anh nằm trong dự liệu của Mạc Vấn, quan hệ giữa Long Thần và Cửu Anh cũng giống quan hệ giữa các con của rồng như Long Tộc bốn biển và Nhai Tí Tù Ngưu, là họ hàng gần, chẳng qua người trước được vợ cả sinh ra mà người sau lại do tiểu thiếp nuôi dưỡng, chúng nó là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Lúc mọi người ở đây nhìn thấy Long Thần uốn lượn trên không trung, Mạc Vấn bỗng nhiên phát giác được khí tức của Xi Vưu khác thường, nghiêng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy lão khom lưng cúi đầu, nâng hai tay lên, hai chân nhanh chóng đạp mạnh trên mặt đất, trong miệng nói lẩm bẩm.

Những lời Xi Vưu đọc chính là Man ngữ thời cổ đại, Mạc Vấn hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng hắn có thể nhìn ra bước chân của Xi Vưu có chút tương tự với cùng vũ bộ của đạo nhân lúc làm phép, nhưng lại phức tạp hơn nhiều so với vũ bộ, tương truyền vũ bộ là do Đại Vũ truyền lại, mà niên đại Xi Vưu sinh sống lại sớm hơn ba đời so với Đại Vũ, bộ pháp lão sử dụng lại càng cổ xưa hơn so với vũ bộ.

Mắt thấy Xi Vưu đang muốn làm phép, Mạc Vấn có ý định tiến lên ngăn cản, nhưng cân nhắc đã có Long Thần ở đây nên không dám tùy tiện tiến lên.

Xi Vưu cao giọng ngâm xướng đồng thời nhanh chóng xoay vai vung tay, mặc dù chỉ là vung tay không mục đích nhưng lại cực kỳ dùng sức, giống như đang đánh vào cái mục tiêu nào đó. Mà hai chân đạp mạnh cũng cực kỳ có lực, giống như đang giẫm đạp một vật nào đó.

Mặc dù không rõ ý nghĩa nhưng Mạc Vấn lại phát hiện thân hình Xi Vưu đang biến hóa một cách kịch liệt, một lần vung tay thì cánh tay sẽ kéo dài thêm vài phần. Một hồi dậm chân, chiều cao thân thể sẽ tăng thêm một chút. Biến hóa lúc đầu còn không rõ ràng, nhưng sau một lát biến hóa bắt đầu tăng nhanh, thân hình cấp tốc cao lớn, tứ chi nhanh chóng dài ra, chớp mắt đã cao hơn ba trượng, mà Kim Đao trong tay lão cũng theo đó biến lớn.

Long Thần hiển nhiên đã phát hiện Xi Vưu biến hóa, nhưng nó cũng không hề thấy như gặp phải đại địch, mà chỉ lượn quanh trên không trung, ngoảnh cổ nhìn xuống dưới, chờ lúc Xi Vưu biến thành một người khổng lồ cao năm trượng, Long Thần vươn cổ phát ra một tiếng rồng ngâm trầm mạnh, âm thanh phập phồng lan truyền, thật lâu không ngừng, xuyên thấu thiên địa, rung động lòng người.

"Oa ~" Cửu Anh nghe thấy rồng ngâm, ngẩng đầu phát ra tiếng, nhưng tiếng kêu của nó cũng không có mục đích gì, sau khi kêu xong lại tiếp tục cúi đầu ăn uống.

Sau tiếng kêu của Cửu Anh một lúc lâu thì tiếng rồng ngâm mới ngừng lại, một khi tiếng rồng ngâm dừng lại trên chiến trường truyền đến rất nhiều tiếng kêu ầm ĩ huyên náo của dã thú, nương theo tiếng gầm rú ầm ĩ, mãnh thú và chim muông nguyên bản xếp thành hàng ngay ngắn trật tự lại chạy trốn khắp nơi.

Mọi người thấy thế đồng thanh hoan hô, Long Thần chính là chí tôn của vạn thú, chỉ cần ra lệnh một tiếng, vạn thú không dám không theo.

Nhưng vào lúc này Xi Vưu phát ra một tiếng gào thét nặng nề, sau khi gào thét trong miệng vội vàng niệm tụng nhiều câu thần chú, thần chú mà lão đọc chính là tiền thân của chân ngôn mà đạo nhân sử dụng, dài hơn rất nhiều so với chân ngôn lúc này, sau một hơi thở thần chú vẫn chưa đươc niệm xong, phải đến ba lượt lấy hơi mới có thể hoàn tất, theo một tiếng hét "Hô" cuối cùng, thú dữ đang còn chạy trốn tứ tán đột nhiên quay đầu, điên cuồng gào thét phóng tới trận hình của quân Tần.

Không thể biết được Xi Vưu dùng loại pháp thuật nào, nhưng tác dụng lại cực kỳ rõ ràng, chính là tiêu hao thể lực cùng đạo hạnh của những dã thú kia, lúc này đây trong mắt của mấy nghìn thú dữ đều đã đỏ ngầu, khí tức của dị loại đột nhiên xuất hiện, ngay cả mình bị thương nặng cũng không biết đau đớn, không còn bị thúc giục khống chế nữa.

Sau khi khiến đàn thú dừng lại, Xi Vưu bắt đầu nhanh chóng vọt tới trước, lúc này thân thể của lão đã cao đến chín trượng, hai tay giống như cột trụ xà nhà trong hoàng cung, hai chân giống như thuyền gỗ vượt sông, toàn bộ quần áo đều rách toác, trên người lại sinh ra lông màu xanh dài khoảng vài tấc.

Người khổng lồ cao như thế mỗi một lần cất bước đặt chân đều khiến đất rung núi chuyển, sau khi mượn lực, Xi Vưu gào thét nhảy lên, hai tay cầm đao bổ về phía Long Thần năm móng vuốt đang bay trên không trung.

Long Thần thấy thế công của Xi Vưu hung mãnh, cũng không dám khinh thường, trong nháy mắt Vi Vưu nhảy lên nó liền vươn cổ phun ra một luồng lửa nóng bỏng.

Mắt thấy ngọn lửa đánh tới, Xi Vưu không trốn không tránh tiếp tục vung đao mạnh mẽ chém xuống, Kim Đao cực lớn xuyên qua ngọn lửa Long Thần phun ra, chém thẳng vào đầu nó.

Long Thần thấy thế ve vẩy sừng rồng, bằng vào sừng rồng nó dùng thế "Linh dương quải giác" cứng rắn chặn thanh đao lớn đang bổ mạnh tới, sau đó đầu rồng lại dao động đánh bay Xi Vưu ra ngoài.

Xi Vưu rơi xuống phía tây núi, sau mấy lần lăn lộn đánh ngã mảng lớn cây cối mới có thể đứng vững thân hình, quỳ một gối xuống, thanh đao lớn chống đất nghiêng đầu nhìn lên, cùng lúc đó lông dài màu xanh trên người bị ngọn lửa đốt đi được nhanh chóng sinh ra.

Nhưng vào lúc này một dòng nước mạnh từ đỉnh núi đánh xuống, Xi Vưu đã cảm nhận được, nhanh chóng tránh đi.

"Oa ~" Đỉnh núi truyền đến tiếng kêu đắc ý của Cửu Anh.

Xi Vưu cũng không hề để ý Cửu Anh ngu xuẩn, chờ khi lông xanh trên người mọc đủ lại liền xách đao xông tới.

Ngay lúc Xi Vưu phát lực vọt tới trước, trong núi đột nhiên hiện lên hiện tượng khác thường, cây cối bỗng mọc dài ra rồi đột nhiên biến thành rất nhiều dây leo vừa thô vừa to quấn lấy hai chân Xi Vưu, lão muốn vọt tới trước nhưng bị ngăn cản, cúi đầu xuống nhìn, những cây mây khác tiếp tục tiến đến, nhanh chóng quấn quanh bốn chân và thân hình lão.

Xi Vưu mặc dù bị ngăn trở nhưng không hề bối rối, nâng Kim Đao lên vung ra bốn phía, chặt đứt toàn bộ những cây mây kia, nhân cơ hội này nhảy lên thật cao đánh tới Long Thần.

Lần này Xi Vưu công kích thân thể Long Thần, thân rồng cảm nhận được, thẳng người vẫy đuôi, dùng đuôi rồng đánh về phía Xi Vưu.

Xi Vưu mắt thấy đuôi rồng nhanh chóng quét tới, liền tung người lên không trung nhanh chóng tránh đi, chờ đuôi rồng quét qua lại nhanh chóng thò tay ôm lấy nó, thân hình lão rơi xuống kéo theo Kim Long xuống mặt đất.

Mạc Vấn thấy thế thầm nghĩ không xong, Long Thần hiện thân đã rút đi hai phần linh khí của hắn, nếu như Long Thần bị Xi Vưu chế ngự, hy vọng chiến thắng trong trận chiến này liền cực kỳ mong manh.

Mạc Vấn mặc dù lo lắng trong lòng nhưng lại không biết làm sao, Long Thần tự có nhận thức của riêng mình, đã không nghe sự sai khiến của hắn, mà lúc này Long Thần đang kịch chiến cùng Xi Vưu nên hắn cũng không thể xen tay vào được.

Chỉ trong chớp mắt Long Thần đã bị Xi Vưu kéo xuống mặt đất, nhưng Xi Vưu sau khi rơi xuống đất cũng không đứng vững, chỗ lão vừa đặt chân kia đã biến thành một cái hố sâu, chờ lúc Xi Vưu phát hiện ra điều này thì lão đã bị chôn đến ngang eo mình, mà hố sâu kia lại nhanh chóng khép lại, trong chớp mắt đã trói chặt lão ở dưới đất.

Xi Vưu dùng Man ngữ thời thượng cổ gầm lên một tiếng giận dữ, chuyển đao qua tay trái mạnh mẽ chém vào đuôi rồng. Nhưng ngay trong lúc đổi tay này, Long Thần đã cuốn đuôi mình lại, toàn bộ năm móng vuốt cùng thò ra, bay trở về không trung.

Xi Vưu dùng miệng ngậm đao, hai tay vội vàng chống xuống thoát ra khỏi hầm, cùng lúc đó lại xướng lên một câu thần chú thê lương, chờ cho thần chú được niệm xong, một đôi cánh xanh cực lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng lão.

Cánh xanh vừa mọc ra Xi Vưu lập tức chuyển đao qua tay phải, vỗ cánh lên trời nhanh chóng đuổi theo Long Thần.

Mắt thấy Xi Vưu mọc ra hai cánh thì lông mày Mạc Vấn lại nhăn, Long tộc bốn biển đều là hậu bối của Long Thần, nó có đủ bản lĩnh của Long tộc bốn biển, nói cách khác là Long Thần có thể khống chế Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trước đó nó đã sử dụng Thổ Mộc Hỏa, ba lượt khống chế này đã tiêu hao phần lớn linh khí của nó, Long Thần là tồn tại bất sinh bất diệt, khí tụ tức hiện, khí tan thì tiêu, nếu như linh khí Mạc Vấn hao hết thì Long Thần cũng sẽ biến mất.

Mắt thấy không thể do dự thêm nữa, Mạc Vấn quay đầu nhìn về phương tây, lúc này đàn thú đã không nghe những thủ lĩnh dị loại kia chỉ huy, điên cuồng cắn xé lung tung, mà phía quân Tần tử thương vô cùng nghiêm trọng, mọi chuyện đều có lợi và hại, bởi vì thể lực cùng tinh lực tiêu hao quá mức nên rất nhiều thú dữ đã mệt mỏi ngã chết, lúc này chỉ còn lại chưa tới một nghìn con.

Sau khi quay đầu Mạc Vấn phát hiện có hạt mưa nhỏ rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mây đen giăng đầy trên bầu trời, mưa to như trút nước lập tức hạ xuống, lúc này đã không thấy bóng dáng của Long Thần và Xi Vưu, không hỏi cũng biết là đang đánh nhau ở phía trên tầng mây.

Mạc Vấn tâm niệm vừa động, lập tức cưỡi mây lên cao, tới phía trên tầng mây hắn chỉ thấy Xi Vưu đang bất chấp mưa to nỗ lực vỗ cánh đuổi theo Long Thần, mà Long Thần lại bay lượn quanh bầu trời, cũng không hề trực tiếp đánh nhau chính diện với Xi Vưu.

Thấy tình hình này trong lòng Mạc Vấn lại lạnh lẽo, cử động lần này cho thấy Long Thần vẫn không tìm được nhược điểm của Xi Vưu, nếu như trước khi linh khí hắn hao hết mà Long Thần vẫn không thể đánh chết Xi Vưu, hậu quả ra sao cũng có thể đoán được dễ dàng.

Xi Vưu là người phương nào, trước tiên lão là thủ lĩnh của Cửu Lê tộc, trong thời kỳ thượng cổ thì thủ lĩnh và thầy tế thường thường đều là một người, thầy tế có chút giống với đạo nhân, đều là người hiểu được Âm Dương chi đạo, nắm giữ phương pháp lợi dụng Âm Dương nhị khí, mặc kệ là người nào, chỉ cần có thể lợi dụng Âm Dương nhị khí thì sẽ sinh ra rất nhiều khả năng đặc biệt.

Sau một lát mưa to bỗng nhiên ngừng lại, Long Thần chợt xoay người ngưng mắt nhìn Xi Vưu, Kim Đao trong tay Xi Vưu đột nhiên đảo ngược, nhanh chóng chém về phía cổ lão.

Lúc này chính là tận thế nên Long Thần không thể nào triển khai ra uy lực lớn nhất của mình, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Long Thần đã dùng hết toàn lực rồi, lúc này sử dụng không thể nghi ngờ chính là thuật khống chế Kim, có thể thành công hay không chỉ còn trông chờ vào một lần hành động này...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương