Tử Dương
Chương 526: Yêu vật thượng cổ

Dịch: Chưởng Thiên

Biên: argetlam7420

Mọi người cảm nhận được cơn địa chấn, nhao nhao nhìn trái ngóng phải tìm kiếm nơi phát ra chấn động. Một lát sau, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đáy cốc chỗ tế đàn thạch tháp. Đúng lúc mọi người nhìn qua chỗ tâm chấn đó, mặt đất bỗng nhiên ngừng rung lắc.

"Dưới mặt đất có gì đó." Lưu Thiếu Khanh quay sang nhìn Mạc Vấn.

"Là vật sống." Mạc Vấn gật đầu. Tại lối vào tế đàn thạch tháp hắn đã bố trí trận pháp định khí. Sở dĩ hắn là người đầu tiên xác định được tâm chấn chính là vì trận pháp kia mới vừa bị xung lực từ dưới tế đàn phá hư toàn bộ. Nếu chỉ là chấn động bình thường tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống loại này. Trừ phi, đó là chấn động do vật còn sống ẩn thân dưới mặt đất dẫn phát.

Mạc Vấn vừa dứt lời, cơn địa chấn kịch liệt lại xuất hiện một lần nữa. Kéo theo những cơn rung lắc, tế đàn thạch tháp dưới đáy cốc chậm rãi nhô lên khỏi mặt đất. Cách mặt đất chừng hơn một tấc thì dần dần dừng lại. Cơn địa chấn cũng đồng thời dừng lại. Đại lượng hung thú còn sót lại ở đáy cốc kinh hoảng bỏ chạy tứ tán.

"Nhu công chúa, xác định phạm vi trận pháp." Mạc Vấn lệnh cho Ngao Nhu. Lúc trước, bầy dị thú kia dù có bị tàn sát bao nhiêu cũng không rời khỏi cốc nửa bước. Hiện giờ, chúng lại bắt đầu trốn chạy chứng tỏ đối phương đã bố trí xong trận pháp. Ngoại trừ việc đó ra còn có thêm một vấn đề được minh bạch, chính là từ đầu đến cuối, bầy hung thú đều nằm trong sự khống chế của Xi Vưu và đám tướng lĩnh thủ hạ.

Ngao Nhu lập tức cưỡi mây bay lên. Thời điểm cách mặt đất một trăm trượng, nàng bị một loại trận pháp vô hình ngăn trở, lập tức chuyển sang hướng đông. Bay được một lát, nàng lại bị ngăn cản một lần nữa, rồi lại chuyển sang phi hành hướng tây, cứ như vậy mấy lần. Mạc Vấn căn cứ vào vị trí Ngao Nhu chuyển hướng mà xác định đại khái phạm vi trận pháp, lấy tế đàn thạch tháp làm trung tâm, phạm vi năm mươi dặm.

"Lão gia, người xem." Lão Ngũ chỉ tay về hướng đông nam rồi la lớn.

Mạc Vấn quay đầu nhìn theo hướng lão Ngũ chỉ điểm. Chỉ thấy trên một gò núi phía đông nam cách đó mấy chục dặm có mười tên đại hán vạm vỡ cưỡi các loại hung thú khác nhau đang lặng lẽ đứng đó. Những người này có thân hình cao to hơn thường nhân rất nhiều, quần áo rõ ràng mang đặc thù của người Man di, trên mình còn đeo nhiều vật phẩm trang sức cổ quái. Bọn họ cầm trong tay những binh khí với hình thù kỳ lạ. Đứng đầu là một người mặc Hán phục, tay cầm một thanh khai sơn đại đao kiểu dáng quái dị, cưỡi một con Cự Hổ có bộ lông vàng óng và cặp mắt trợn ngược dữ tợn. Vừa thấy rõ hình dáng người này, Mạc Vấn lập tức cảm thấy vừa đau buồn vừa phẫn nộ. Đau buồn ở chỗ thân thể này chính là của Bách Lý Cuồng Phong, người đã chết nhiều năm. Phẫn nộ chính là vì Xi Vưu đã chiếm lấy cỗ thân thể ấy.

Trong lúc Mạc Vấn đang thất thần nhìn về phía xa, mặt đất một lần nữa rung chuyển. Tế đàn thạch tháp một lần nữa từ đáy cốc nhô lên khỏi mặt đất. Thạch tháp này không giống với bình thường. Mặc dù toà tháp được xây từ ngàn vạn tảng đá xanh nhưng cả tòa tháp vẫn cứ từ từ dâng lên. Thời điểm thân tháp đã hoàn toàn nhô lên khỏi mặt đất, cả tòa thạch tháp bị nâng lên khỏi mặt đất chừng nửa thước, sau đó mới nặng nề rơi xuống. Bởi vì mọi người hiện vẫn đứng trên sườn núi, còn tòa thạch tháp lại nằm sát mặt đất, nên bọn họ không thể nào phát hiện lũ Yêu vật dưới thạch tháp thuộc loại nào.

Khi thạch tháp đứng ổn định trên mặt đất, Mạc Vấn xoay người nhìn về phía đông nam, chỉ thấy một gã tướng lĩnh mình trần xăm trổ đứng bên cạnh Xi Vưu ghé miệng thổi một hơi vào chiếc tù và bằng sừng tê. Đám hung thú đang bỏ chạy toán loạn vừa nghe được thanh âm này liền nhao nhao chạy về phía đông nam.

"Hóa ra đây là một tòa Trấn Yêu Tháp. Phía dưới rất có thể đang trấn áp một loại Thượng Cổ Yêu vật. Yêu vật này đã bị Xi Vưu đánh thức rồi. Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách thoát thân." Lưu Thiếu Khanh lo lắng nói. Lúc trước thạch tháp đã trồi sụt ba lượt, thạch tháp trồi lên cách mặt đất ngày càng cao. Hung thú kia dường như đang liên tục thử nghiệm, sớm muộn rồi cũng sẽ thoát khốn.

Ngao Nhu ở bên cạnh tiếp lời: "Trận pháp vô hình này ẩn giấu khí tức hung lệ, tựa hồ có liên quan đến hung thú dưới mặt đất."

"Những hung thú đang chạy trốn kia có thể thoát khỏi trận pháp." Dạ Tiêu Diêu ở trên cao nhìn xuống rất rõ ràng.

"Bám lên mình cự thú, thuận thế ra khỏi trận pháp." Lưu Thiếu Khanh nói xong lách mình đi trước.

Thấy Mạc Vấn không phản đối, mọi người nhao nhao đề khí khinh thân nốt gót Lưu Thiếu Khanh đuổi theo đám hung thú chạy trốn. Đám súc sinh này đa phần đã bị mù, theo hiệu lệnh của tiếng tù và đánh ngã toàn bộ cây cối trong núi, ầm ầm mở ra một thông đạo bằng phẳng hướng về phía đông nam.

Mạc Vấn mặc dù không ngăn cản mọi người theo hướng đông nam phá vây, nhưng cũng không cho rằng bọn họ có thể thoát khốn đơn giản như thế. Đối phương trả một cái giá lớn như vậy chính là muốn một mẻ hốt trọn cả đám, tuyệt đối không thể lưu lại sơ hở rõ ràng cho mọi người thoát khốn như thế này.

Nghĩ đến đây, tâm niệm Mạc Vấn chợt động, thân hình lao vọt lên không chứng trăm trượng. Hắn giơ cao một tay, phóng xuất linh khí dò xét trận pháp vô hình kia. Ngao Nhu nói không sai, trận pháp vô hình này ẩn giấu hung khí dị loại, ba phần tương tự như trận pháp, bảy phần tựa như linh khí bình chướng do Yêu vật phát ra.

"Lão gia, sao rồi?" Lão Ngũ vỗ cánh từ phía dưới bay lên.

"Khí tức Âm Dương hỗn tạp. Có khả năng dưới mặt đất không chỉ có một con Yêu vật. Nếu nó thoát khốn, nhất định sẽ khiến chúng ta mệt mỏi một phen đây." Mạc Vấn nhíu mày nói. Tình huống trận pháp giống như bình chướng này cũng không ít thấy. Rất nhiều cao nhân tiền bối sau khi hàng phục Yêu vật nào đó, đều sẽ lợi dụng khí tức của chính yêu vật mà giam cầm chúng trong thời gian dài tại địa phương đặc thù. Loại bình chướng giam cầm này thường tồn tại đồ vật trấn yêu, có thể là phù chú, có thể là pháp khí tùy thân, cũng có thể là một kiện đồ vật nào đó thuộc ngũ hành. Loại đồ vật này chính là Trận Phù giam cầm. Trận Phù còn tồn tại, Yêu vật sẽ không thể nào thoát khốn. Chỗ trấn yêu này có thể cũng có một cái Trận Phù. Nhưng Trận Phù này, không thể nghi ngờ đã bị người khác lấy đi, hoặc đổi thành một cái Trận Phù khác. Trận Phù khác này có khả năng chính là bảy người đang có mặt trong trận. Yêu vật muốn thoát khỏi đây, biện pháp duy nhất chính là đánh chết toàn bộ bảy người trong trận.

"Nó là gì vậy?" Lão Ngũ cúi đầu nhìn xuống. Lúc này đã cách lần chấn động cuối cùng một khoảng thời gian khá dài.

"Là loại yêu vật có thể khắc chế được phe ta." Mạc Vấn nhíu mày nói. Nếu đối phương đã bố trí mai phục ở chỗ này, nhất định nắm rõ tình huống mọi người ở đây như lòng bàn tay. Bọn chúng biết hắn đang ở chỗ này, cũng biết Ngao Nhu có mặt ở đây, vậy mà vẫn dám bố trí mai phục, chứng tỏ con Yêu vật bị giam ở đây có thể giao đấu chính diện với hai người. Hơn nữa, nếu là Yêu vật có thể tranh đấu cùng hai người bọn họ, ắt có thể dễ dàng khắc chế bọn Lưu Thiếu Khanh.

"Lão gia, người mau nghĩ cách đừng để Yêu vật thoát ra." Lão Ngũ lo lắng.

Mạc Vấn chỉ chau mày không nói, quay đầu nhìn phía đông. Hắn thấy được mọi người đã đặt chân đến ranh giới đông nam của trận pháp. Từng người một bám vào một con hung thú, ý đồ mượn sức chúng phá vòng vây. Nhưng vừa chạm đến ranh giới trận pháp, bọn họ lập tức bị cản lại. Hung thú dễ dàng lao ra, còn mọi người lục đục rớt xuống đất.

Trong tình thế cấp bách, Lưu Thiếu Khanh dùng trường kiếm mổ bụng một đầu Cự Tượng, rồi nhét Quỳnh Dao vào trong. Cự Tượng nọ tuy bị thương nhưng không lập tức mất mạng, mang theo Quỳnh Dao nhanh chóng tiến gần ranh giới trận pháp.

Đáng tiếc, phương pháp này không dùng được. Cự Tượng nọ bị giữ lại tại ranh giới trận pháp, thống thiết gầm thét. Lưu Thiếu Khanh sợ rằng lũ hung thú đang từ phía sau lao lên sẽ làm bị thương Quỳnh Dao, đành mạo hiểm tiến lên lôi Quỳnh Dao với thân thể bê bết máu đen ra. Hai người chật vật đạp lên lưng hung thú, lướt mình trên không, tránh khỏi bị đàn thú giẫm đạp.

Lưu Thiếu Khanh cực kỳ tức giận, cấp bách thúc dục linh khí, song chưởng mãnh liệt công phá trận pháp vô hình, nhưng cũng vô dụng. Chẳng những không thể thoát khốn, ngược lại Lưu Thiếu Khanh còn bị linh khí trận pháp phản chấn, bay ngược lại phía sau.

Trông thấy Lưu Thiếu Khanh bị đánh bay, Ngao Nhu và Quỳnh Dao đồng thời tiến lên tiếp ứng. Tốc độ của Ngao Nhu tương đối nhanh, tiếp được Lưu Thiếu Khanh trước. Quỳnh Dao mặt đầy oán khí, lầm bầm gì đó trong miệng khiến Lưu Thiếu Khanh giận dữ: "Không biết nặng nhẹ. Còn có thời gian nói những điều này sao?"

Sau khi Lưu Thiếu Khanh phóng xuất linh khí công phá trận pháp vô hình, mặt đất lại chấn động một lần nữa. Mọi người lập tức cảm giác được, vội vàng trở lại sườn núi hội họp lúc trước để xem xét tình huống tế đàn thạch tháp.

"Lão gia, lại bắt đầu rồi! Mau nghĩ biện pháp!" Lão Ngũ mở miệng thúc giục.

Mạc Vấn đang tự hỏi bảy người có điểm gì chung. Bảy người bọn họ bao gồm Long Tộc, Biên Bức, có tiên nhân không nhiễm bụi trần. Tu vi cũng không giống nhau. Nhưng cả bảy người, không trừ một ai, đều bị nhốt lại bên trong trận pháp. Chỉ cần tìm ra điểm chung của bọn họ, liền có thể xác định điều gì ngăn cản mọi người rời khỏi trận pháp. Nói cách khác, chỉ cần tìm ra điểm giống nhau này rồi tiến hành thay đổi, là sẽ có thể thoát khỏi trận pháp này.

Chẳng qua muốn tìm ra điểm giống nhau này cần phải kết hợp, cân nhắc cả những hung thú có thể thuận lợi rời khỏi trận pháp kia. Bị lão Ngũ ngắt mạch suy nghĩ, Mạc Vấn mới cảm nhận được cơn địa chấn càng ngày càng kịch liệt. Thạch tháp ngày càng trồi lên cao. Mạc Vấn lại suy nghĩ, cân nhắc làm sao ngăn cản Yêu vật phía dưới thạch tháp chui lên mặt đất.

Một lát sau, Mạc Vấn thu kiếm vào bao, đề khí xuất chưởng mãnh lực đánh ra một kích. Nếu như trận pháp vô hình có liên quan đến yêu vật bên dưới thạch tháp, vậy công kích trận pháp có thể khiến cho khí tức Yêu vật phía dưới thạch tháp xuất hiện chấn động.

Sau một kích vừa rồi, trận pháp vô hình truyền đến một luồng phản lực cực kỳ bá đạo. Mạc Vấn lăng không lui lại một chút, rồi tiếp tục đề khí xuất chưởng, liên tiếp mấy lần, cơn địa chấn rốt cuộc cũng dừng hẳn, thạch tháp ầm ầm rơi xuống đất cách mặt đất vài thước.

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Mạc Vấn. Hắn đáp xuống đất, lên tiếng trấn an mọi người: "Không cần kinh hoảng. Yêu vật này nhất thời không thể lật tung thạch tháp ngay được."

"Đợi đối phương hiện thân rồi nghĩ cách khắc chế. Không thể tự loạn trước." Ngọc Linh Lung cũng nói. Tuy tu vi của nàng không phải cao nhất, nhưng kiến thức rất uyên bác. Mọi người bỗng nhiên bị vây hãm, sẽ đoán già đoán non mối nguy hiểm, dẫn đến tinh thần rối loạn. Điều này cũng giống như mò mẫm trong bóng tối, không nhìn thấy được gì ắt sẽ nơm nớt lo sợ.

"Yêu vật dưới đất ít nhất cũng có ba con. Ta phát hiện được sáu con mắt." Quỳnh Dao với thân thể bê bết máu đột nhiên nói.

"Là Yêu vật gì?" Lưu Thiếu Khanh truy vấn.

"Đầu trên có sừng, hơi giống rồng, mà cũng không phải rồng." Quỳnh Dao lắc đầu nói.

"Ba con." Mạc Vấn liếc mắt hỏi. Hắn căn cứ vào lực phản chấn của trận pháp lúc trước mà tính toán, Yêu vật dưới đất có khí tức Âm Dương hỗn tạp, hẳn là một trống một mái, không nên có ba con mới phải.

"Cự ly quá xa, ta không thấy rõ rốt cuộc có mấy con. Nhưng khẳng định có sáu con mắt." Quỳnh Dao đáp.

Mạc Vấn không hỏi nữa, quay đầu nhìn về phía đông nam. Lúc này, đám hung thú đào tẩu đã hội tụ dưới chân Xi Vưu và tướng lãnh thủ hạ. Mấy gã tướng lãnh phân biệt dẫn dắt một loại hung thú nào đó lượn quanh núi, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng. Với số lượng hung thú nhiều như vậy, ngọn núi gần đó không thể nào che đậy toàn bộ. Việc hung thú biến mất chứng tỏ dưới mặt đất có thông đạo.

Dị động chỗ đám hung thú nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, cả đám toàn bộ tiến vào thông đạo trong núi. Cuối cùng, trên đỉnh núi chỉ còn lại một mình Xi Vưu. Mạc Vấn chăm chú nhìn gã Xi Vưu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia, ý đồ từ ánh mắt đoán ra suy nghĩ trong lòng gã. Nhưng Xi Vưu cũng không đứng lâu một chỗ, mặt không biểu tình liếc xéo Mạc Vấn một cái, rồi lập tức cưỡi Hoàng Mao Cự Hổ xoay người rời đi.

"Hắc quận đi tong rồi." Lưu Thiếu Khanh lắc đầu thở dài.

"Nếu không nhanh thoát khốn, cả thiên hạ cũng đi tong luôn." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu. Đây chính là ngàn vạn con hung thú cùng tập trung. Lúc trước, bọn chúng từ Hắc quận đến, hôm nay sẽ không nhất định quay lại Hắc quận. Có Xi Vưu dẫn dắt, chúng có khả năng đi đến bất kỳ địa phương nào.

Mạc Vấn vừa dứt lời, cơn địa chấn lại bắt đầu. Hắn còn chưa kịp nghĩ biện pháp thoát khốn, chỉ lăng không liên tiếp xuất chưởng công phá trận pháp, dùng ngoại lực quấy nhiễu khí tức của Yêu vật dưới mặt đất.

Chấn động vừa dứt, Mạc Vấn quay lại mặt đất. Còn chưa đứng vững, tòa thạch tháp bỗng nhiên bị lât tung mà không hề có dấu hiệu báo trước. Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn sang phía tây, chỉ thấy chỗ thạch tháp tọa lạc lúc trước lộ ra một Hắc Động tịch mịch chu vi chừng trăm bước. Đồng thời, những cái đầu khổng lồ chậm rãi từ hắc động thò ra…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương