Lúc Tạ Đình đã nhét coca vào tủ lạnh thì Lâm Miên đang ngồi trên ghế salong xem phim, ngồi thôi mà cũng không yên, cười nghiêng cười ngả. Tạ Đình nhướng mày, theo bản năng muốn nhắc nhở cậu.

Hắn là kiểu người tự gò bó, cho dù là ngồi một chỗ thì cũng phải ngồi thật nghiêm chỉnh, hắn không cho phép bất cứ ai rời rạc trước mặt mình như vậy. Từ hai năm trước Lâm Miên đã bị hắn sửa đến mức hơi giống một tiểu thiếu gia yêu kiều, hông ngờ mới vài ngày thôi mà lậu đã lộ nguyên hình. Tạ Đình vừa gọi tên Lâm Miên thì bỗng nhiên lại nhớ tới thân phận bị đảo ngược của hai người, hình như hắn không có lập trường nào để quản lí Lâm Miên.

Lâm Miên nghe thấy giọng Tạ Đình, nụ cười vẫn chưa thu lại, lông mày nhấc lên, hơi nghi hoặc nhìn hắn.

Tạ Đình rất ít thấy khuôn mặt cười tự nhiên như này của Lâm Miên, trong lòng thì Tạ Đình không thích cậu rời rạc như vậy, nhưng sự cáu kỉnh của hắn cũng bị tan ra khi thấy nụ cười của cậu.

Đương nhiên người có địa vị cao như Tạ Đình không thể quét dọn nhà cửa như một người có địa vị thấp được, đổ rác chạy vặt đã là cực hạn rồi, hắn chặn miệng Lâm Miên: “Mai tôi sẽ thuê quản lí gia đình đến quét dọn, em không cần quan tâm.”

Lâm Miên là kiểu người thấy việc có thể hoàn thành thì cũng không thèm quan tâm nữa, cậu quay đầu ngọt ngào nói cẩn thận nha rồi co người nằm trên ghế salong xem phim.

Không lâu sau, cậu nhận ra phần ghế bên người cậu bị lún một cục, Lâm Miên vừa nghiêng mặt nhìn đã thấy Tạ Đình đang ngồi bên cạnh, dùng đôi mắt sâu đen như mực nhìn cậu. Cậu lập tức hiểu ý của Tạ Đình, ở cùng với hắn hai năm thì cậu tất nhiên phải có khả năng hiểu ý đó, nhưng quá khứ đã qua rồi, Lâm Miên cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Tạ Đình nữa, cậu giả vờ không hiểu ý hắn.

Nếu như là lúc trước thì chỉ cần Tạ Đình nhìn một cái, Lâm Miên sẽ ngoan ngoãn bò qua rồi dính lên người hắn. Nhưng bây giờ mắt hắn đã trợn ngược cả lên mà Lâm Miên vẫn đặt sự chú ý lên bộ phim đang phát sóng.

Có gì đáng nhìn đâu? Nam chính trong phim cũng không đẹp trai bằng hắn, nhìn cái gì mà nhìn?

Tạ Đình thẳng thắn kéo cằm Lâm Miên qua, bảo đảm ánh mắt Lâm Miên chỉ rơi lên người mình: “Đừng xem nữa, đi tắm đi.”

Lâm Miên cũng chẳng thèm vờ như không hiểu nữa: “Không muốn tắm, muốn xem phim.”

Sự kiên nhẫn của Tạ Đình có hạn, hắn nhìn chằm chằm vào môi của Lâm Miên, nâng cằm cậu tặng một nụ hôn. Kỹ thuật hôn của Tạ Đình rất tốt, thật ra Lâm Miên cũng không thoát được, một lúc sau cậu đã mềm nhũn nằm trong lòng của Tạ Đình, thở hổn hển nói: “Ôm em đi.”

Cậu sai khiến Tạ Đình như vậy nhưng Tạ Đình cũng không cảm thấy giận, ngược lại hắn lại cảm thấy Lâm Miên lúc làm nũng rất đáng yêu, thuận theo cậu.

Hai người cùng vào phòng tắm, cọ cọ xát xát, một lúc lâu sau mới lên giường.

Mặc dù bình thường Lâm Miên cũng không đứng đắn lắm, nhưng khi lên giường thậm chí cậu còn trắng trợn hơn. Cậu chẳng mặc gì, vươn mình một cái ngồi lên eo của Tạ Đình, hắn còn cho rằng là cậu định cưỡi, trong lòng còn có bồn chồn, hơi thở cũng hỗn loạn hơn.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lâm Miên làm gì tiếp...

Lâm Miên giống động vật nhỏ lông xù đấy tới đẩy lui trên người hắn, đến lúc Tạ Đình định cắt ngang để tiến vào đề tài chính thì hắn lại phát hiện có một lực kéo chân hắn ra, còn Lâm Miên thì lom lom nhìn vào chỗ giữa hai chân hắn tựa như đang nhìn bánh ngọt của nhà hàng Michelin(1) nào đó, thậm chí cậu còn liếm môi.

Michelin(1): Giống như Oscar của điện ảnh hay Grammy của âm nhạc, sao Michelin là một “giải thưởng” quan trọng trong làng ẩm thực thế giới, là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng.

Tạ Đình nhận ra có gì đó không đúng, da đầu hắn căng lên, vào lúc Lâm Miên sắp chạm vào nơi không thể miêu tả kia thì hắn đè tay Lâm Miên xuống, giọng hơi run hỏi: “Em định làm gì?”

Chuyện tốt bị cắt ngang, Lâm Miên tặc lưỡi, dùng ánh mắt một phần trào phúng ba phần lạnh nhạt năm phần khinh thường nhìn mảnh cơ thể đẹp trước mặt từ trên xuống. Cậu dùng ngữ khí mà Tạ Đình hay nói với cậu, cố gắng nâng cao âm giọng: “XXX anh.”

Là tôi điên hay thế giới này điên rồi! Tình nhân lúc trước lắc mình thành 1 vì tình yêu, tôi có nên hi sinh bản thân vì yêu thành 0 không?

Làm cơ à, đừng mơ!

Tạ Đình bị suy nghĩ của Lâm Miên dọa, sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy đầy người, hắn dựa vào ưu thế về thể lực để đảo khách thành chủ, ngăn cản câu chuyện khi nó còn chưa tiến tới bước không thể kiểm soát, áp chặt Lâm Miên vào vị trí thuộc về cậu khi ngủ.

“...” Tạ Đình yên lặng nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Em nghiêm túc à?”

Lâm Miên vô tội chớp chớp mắt, đương nhiên là cậu nghiêm túc rồi, Tạ Đình đẹp trai như vậy, có ai mà không muốn làm hắn?

Chắc không thể nào không thể không có ai không muốn làm có đúng không? Lâm Miên muốn thực hành một lần.

Mắt cậu nhớp nháp nhìn cơ thể của Tạ Đình, nhe hàm răng trắng cười, nói một câu trong truyện không dành cho thiếu nhi mà cậu còn nhớ: “Em là kim chủ của anh, bây giờ em muốn hưởng anh. A, người đàn ông này, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm em phải nổi điên lên.”

Theo kịch bản thì Tạ Đình phải run lẩy bẩy xin tha, ít nhất cũng phải mềm mại rớt mấy giọt nước mắt, Lâm Miên mong đợi nhìn gương mặt tuấn tú của Tạ Đình, không hài lòng khi thấy hàm răng cắn chặt của hắn. Hình như hắn đang nghiến răng với cậu.

Thấy kịch bản hơi sai, Lâm Miên vội vàng ôm cổ Tạ Đình, dịu giọng nói: “Em biết lòng anh không thể qua ải kia, nhưng con người ai cũng có lúc như vậy, cắn nhẹ răng một lúc là xong. Bảo bối, em sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm anh đau.”

Nói xong cậu còn hôn lên môi Tạ Đình một cái.

Thật đáng tiếc Tạ Đình hoàn toàn không cảm động, mặt hết xanh lại trắng, trắng xong lại xanh, cuối cùng hắn nở một nụ cười có thể nói là cực kì mê hoặc, nhẹ giọng hỏi Lâm Miên: “Muốn làm tôi?”

Lâm Miên vội vàng gật gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt.

Một giây sau cả người cậu bị hắn đè ra cày cấy, Lâm Miên còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã bị hắn hung hăng làm nhanh gấp đôi. Tạ Đình vừa làm cậu vừa hung ác nói: “Lâm Miên, được voi đòi tiên cũng cần có mức độ, đổ rác tôi nhịn, chạy vặt tôi nhịn, vậy mà em lại có cái ý nghĩ kì lạ này, tôi thấy em hơi chán sống rồi đấy.”

Lâm Miên kêu a a a a, thật sự muốn khóc: “Nếu anh không tình nguyện thì anh có thể nói mà, em cũng không có ép anh.”

“Nghĩ cũng không được nghĩ!”

Nghe Tạ Đình nói, Lâm Miên vô cùng oan ức, cố gắng lên án: “Không công bằng.”

Trong mắt cậu còn vương chút nước, Tạ Đình dừng động tác, hỏi ngược lại: “Em nói xem không công bằng chỗ nào.”

“Tại sao lúc anh bao dưỡng em thì anh muốn làm gì em cũng được, bây giờ em chỉ mới đề xuất ý kiến mà anh đã tức giận, làm gì có tình nhân nào ngang ngược như vậy.” Cậu càng nói càng thấy tủi thân, nhào lên như con cá: “Em không cần anh nữa!”

Tạ Đình nhớ lại hai năm qua, đúng là hắn có hơi cưỡng bách Lâm Miên làm mấy chuyện khó nói, nhưng mấy cái đó là để tăng tình thú, không ngờ rằng Lâm Miên lại cảm thấy hắn đang bắt nạt cậu. Tạ Đình hơi mềm lòng, ôm người vào lồng ngực, dỗ dành nói: “Được được, là anh sai...”

“Anh biết sai thật rồi?” Trong mắt Lâm Miên lóe chút ánh sáng mờ.

Đột nhiên Tạ Đình cảm thấy mông mình đang trong trạng thái nguy hiểm.

Quả nhiên một giây sau, Lâm Miên híp mắt cười như con cáo trộm được gà: “Vậy, còn chuyện làm anh?”

Không để Lâm Miên nói hết, Tạ Đình trực tiếp làm cậu đến khàn cả cổ họng.

Hỏi gấp: Tình nhân muốn phản công, tôi phải làm thế nào để bảo vệ cái mông của mình đây?

P/s: Mềnh sắp xỉu luôn rồi huhu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương