Mắt Tạ Đình trợn tròn nhìn thẳng bức ảnh thám tử tư gửi tới.

Nếu mắt hắn không mù, trong ảnh phía bên kia cửa kính hai người dựa vào gần như vậy chắc chắn là đang ôm nhau! Hắn lật xem từng cái, nhìn Lý Viên lau vết bẩn ở tay áo hộ Lâm Miên, nhìn Lâm Miên tỉnh tỉnh mê mê bị Lý Viên thơm một cái, nhìn đôi môi mỏng của Lý Viên ấn lên cái má trắng nõn mà chỉ mình hắn được chạm vào, nhìn chiếc móng heo của Lý Viên khoác lên vai Lâm Miên...

Kỹ thuật quá hiện đại cũng không phải là chuyện tốt, từng động tác đều được chụp rõ ràng trong hình, không để Tạ Đình có cơ hội lừa bản thân một chút nào.

Hắn càng xem càng tức, tức đến bật cười. Thảo nào Lâm Miên lại bỏ hắn nhanh như vậy, hóa ra là đã tìm thấy nhà mới.

Tạ Đình nghĩ đường nào cũng không bao giờ ngờ tới tình nhân nhỏ hắn dùng để thay thế bạch nguyệt quang lại có ngày nằm trong lòng bạch nguyệt quang của hắn.

Mẹ nó chuyện gì đây? Đột nhiên lý do Lâm Miên cứu Lý Viên trước cũng được sáng tỏ, Tạ Đình tức giận vò nát bức ảnh, cố gắng nhẫn nhịn. Hắn gạt hết đồ trên bàn làm việc xuống đất, trợ lý nghe thấy tiếng, vội vã gõ cửa vào hỏi thì thấy đồ đạc rơi đầy đất và sắc mặt tái nhợt của ông chủ, vì sợ bị vạ lây nên hắn chỉ lặng lẽ khép cánh cửa lại.

Tạ Đình không có chỗ phát giận, công việc cũng không muốn làm nữa, người hôm qua nằm dưới thân hắn mặc hắn làm gì thì làm giờ lại nằm trong lồng ngực người khác. Hắn bị người ta đào góc tường! Làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được!

Hắn nhắn hai chữ “tiếp tục” cho thám tử tư, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy áo khoác rồi ra ngoài bắt kẻ ngoại tình, hắn muốn nhìn xem xem có phải Lâm Miên ra ngoài ở là để giấu đàn ông trong căn nhà vàng đó của cậu hay không, ở cái nơi rách nát kia cũng vụng trộm được, thiếu đẳng cấp.

Tạ tổng -- người vô cùng chán ghét nơi ở của Lâm Miên lại hoàn toàn quên mất hôm qua ai là người đang ở trên giường thì bị đuổi ra ngoài.

——

Phải mất cả một ngày Lâm Miên mới tiếp nhận được sự thật là Lý Viên đang theo đuổi cậu. Cậu đúng là con cá vừa mới thoát khỏi Tạ Đình, không biết là bơi kiểu gì lại bơi vào bể nước của Lý Viên mà.

Cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Lý Viên lại coi trọng cậu, cuối cùng cậu theo một dòng suy nghĩ khác biết được một nguyên nhân hợp lý: Có lẽ đó là một kiểu tự luyến, cậu khá giống Lý Viên, Lý Viên thích cậu, cũng chả khác gì anh ấy tự yêu bản thân mình có đúng không?

Lâm Miên trôi chảy nghĩ đến lý do của Lý Viên, thậm chí còn cho thêm chút chi tiết không phù hợp với thiếu nhi vào dòng suy nghĩ, chẳng lẽ là do Lý Miên thấy bản thân quá đẹp trai, không thể tự “làm” với bản thân nên thấy nghẹn khuất, vậy nên mới đặt trái tim vào người cậu? Lúc lên giường với cậu, chẳng nhẽ không phải sẽ thấy ảo giác đang tự “làm” bản thân sao?

Lý Viên chắc chắn là người tự đại số một hiện nay, Lâm Miên bái phục chịu thua.

Kết thúc một ngày buôn bán, trên đường trở về Lâm Miên còn mua mấy phần xiên, cậu ưu tai du tai(1) về nhà, nhưng tâm trạng vui vẻ của cậu chỉ kéo dài tới khi cửa thang máy mở, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông chân dài đang đứng trước cửa nhà cậu.

(1) Ưu tai du tai: chỉ cuộc sống an nhàn.

Có vẻ như Tạ Đình đã chờ rất lâu, đôi chân thiếu kiên nhẫn đá nhẹ lên cửa, mặt thối như cái giẻ lau đã lau hết một trăm căn phòng. Cũng một thời gian dài rồi Lâm Miên chưa thấy khuôn mặt thối như này của hắn, không hiểu sao cậu cảm thấy như bị hạ độc.

Đm, hắn lạnh lùng quá, thật hào hứng quá đi! Đột nhiên Lâm Miên hoài nghi mình là M.

Cậu xách theo túi xiên lại gần trước mặt Tạ Đình, nhìn người hắn từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Tạ Đình đứng thẳng người lại, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Miên, đôi mắt tựa như muốn phun ra lửa sau một giây, đốt Lâm Miên thành tro bụi, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Em có biết tôi chờ em ở đây hai mươi phút rồi không?”

Từ trước đến giờ chỉ có người khác chờ hắn, đừng nói hai mươi phút, chỉ cần người ta đến muộn hai phút thôi cũng sẽ bị Tạ Đình cho vào danh sách đen.

“Điện thoại bị hỏng à? Sao anh không gọi điện thoại?” Lâm Miên che mặt, đề phòng nhìn Tạ Đình.

Tạ Đình nghẹn lời, hắn tới là để bắt gian, mà bắt kẻ thông dâm thì phải bắt bất ngờ, nếu  báo trước cho Lâm Miên là hắn sẽ tới thì chắc chắn Lâm Miên sẽ có đối sách. Hắn nhìn khoảng trống đằng sau Lâm Miên, sắc mặt vẫn không hòa hoãn hơn tí nào, vừa nhìn chốt cửa vừa tức giận nói: “Mở cửa.”

Lâm Miên bị ngữ khí đương nhiên của hắn dọa sợ, phản bác: “Tại sao? Đây là nhà em mà.”

Có phải Tạ Đình vẫn chưa rõ không? Cậu đã không còn là tình nhân nhỏ của hắn, trước giờ Lâm Miên vẫn cảm thấy Tạ Đình rất thông minh, tại sao trên phương diện này cung phản xạ của hắn lại dài như thế chớ?(2)

(2) Cung phản xạ dài: ý chỉ chậm phản ứng.

Tạ Đình tức giận đến mức muốn đập tường.

Lâm Miên càng không muốn mở cửa thì hắn càng chắc chắn trong phòng có gian phu. Tạ Đình nghiến răng nhìn chằm chằm vào hai má Lâm Miên, muốn đục luôn hai cái lỗ ở đó.

Lâm Miên nhớ tới nụ hôn của Lý Viên lúc trước, hơi chột dạ. Trong một nốt nhạc cậu lập tức hiểu, cái gì cũng hiểu. Tạ Đình không phải đến vì cậu, chắc chắn là hắn đến vì chuyện Lý Viên hôn cậu, ăn một thùng giấm chua lớn nên muốn gây sự với cậu!

Tình nhân thế thân hắn bao dưỡng và bản gốc ở cùng với nhau, làm gì có thằng đàn ông nào nuốt trôi cơn giận này.

“Anh--” khí thế vừa lúc nãy của Lâm Miên hoàn toàn tiêu tan, cẩn thận hỏi: “Biết hết rồi sao?”

Cậu hơi đồng tình với Tạ Đình, người mình thích nhiều năm mãi mới về nước, vậy mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, thậm chí miếng thịt tươi này còn muốn bay lên giường người khác, ánh mắt Lâm Miên nhìn Tạ Đình lại thêm chút thương hại và đồng tình.

Câu nói này của Lâm Miên đã khẳng định gian tình giữa cậu và Lý Viên, Tạ Đình lúc này hơi khó nói nổi, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Hai người đã đi đến bước nào rồi?”

“Cái này...” Lâm Miên ấp úng: “Thật ra cũng chẳng được bước nào cả, chỉ là sờ sờ, ôm một cái, hôn một cái mà thôi.”

Tạ Đình ngoài cười nhưng trong không cười: “Mà thôi? Đến khi lên giường rồi mới không phải “mà thôi” nữa đúng không?”

Lâm Miên vội vàng phủ nhận: “Còn chưa đến bước đấy!”

Cmn ý em là sớm muộn gì cũng sẽ tới bước đấy? Tạ Đình tức không chịu nổi, ánh sáng xanh trên đầu hắn phun trào, gần như đã chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Hắn đè Lâm Miên lên cửa, Lâm Miên còn chưa phản ứng kịp thì Tạ Đình đã hôn lên mặt cậu, để cho hả giận, hắn còn hôn rất mạnh, thậm chí còn hút cả thịt má vào trong miệng. Lâm Miên giật mình bị hôn đến bối rối nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, đm, Tạ Đình thật là biến thái, nơi Lý Viên hôn hắn cũng không buông tha, tới cả chiêu hôn gián tiếp cũng vận dụng.

Hắn thật sự thích Lý Viên nhỉ, bỗng nhiên Lâm Miên hơi buồn.

Cậu không muốn trở thành người trung gian để Tạ Đình giao lưu với Lý Viên, thế là cậu tàn nhẫn bất chấp giẫm lên chân của Tạ Đình. Tạ Đình hít một hơi, vì đau nên buông lỏng cậu ra, Lâm Miên đạp trúng ngón chân bị thương của hắn, đau như kim châm muối sát. Lông mày hắn cau lại, một lúc lâu sau vẫn không giãn ra.

Lâm Miên thừa lúc Tạ Đình hốt hoảng nhanh chóng mở cửa chuồn vào. Nhưng cậu lại nhận ra túi xiên bị mắc vào tay cầm, cũng chính vì thế nên chưa gì Tạ Đình đã dính tới cậu như một con đỉa.

Vẫn không để tôi yên à?

Người tốt tính như Lâm Miên cũng muốn nổi giận, oan ức giống như bong bóng thi nhau nổi lên, cậu ném túi xiên lên người Tạ Đình, tức giận nói: “Đến cùng thì anh muốn thế nào? Lý Viên thích tôi cũng không phải lỗi của tôi, anh tự đi mà nói lí lẽ với anh ta! Anh làm khó tôi làm gì!”

Bộ âu phục sạch sẽ của Tạ Đình bị túi xiên làm bẩn, thấy cậu nghẹn đỏ cả mắt lên án thì hắn hít thật sâu nói: “Tôi làm khó em cơ à? Óc em bị hầm luôn rồi có phải không?!”

“Đầu anh bị lừa đá!”

“Lần trước em xuống nước bị nước vào đầu rồi, chắc em vẫn chưa rửa sạch đầu có phải không!”

“Đầu anh bị dây điện thoại cuốn!”

Hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai như học sinh tiểu học, một lúc sau Tạ Đình cuối cùng cũng nắm được suy nghĩ của cậu, hắn vừa tức vừa vội, gầm gừ: “Được được được, não tôi bị quắt được chưa, ai làm khó em? Cmn là tôi thích em, tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn đàng hoàng làm đối tượng của em thôi!”

Mấy lời dùng để đáp trả được chuẩn bị kỹ càng nghẹn trong cổ họng Lâm Miên.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tỏ tình với người khác nên tai Tạ Đình hơi đỏ. Lâm Miên cũng mơ màng, trong vòng một ngày, cả kim chủ lúc trước và bạch nguyệt quang của kim chủ lúc trước đều nói thích cậu. Cậu phải chọn một người.

Chỉ có trẻ con mới phải chọn, người lớn phải lấy cả hai. Lâm Miên nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế hình ảnh màu vàng(3) đang hiện lên trong đầu cậu, chớp chớp đôi mắt, nhớ lại câu “Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn đàng hoàng làm đối tượng của em.” Sau đó, trong ánh mắt mong chờ tha thiết của Tạ Đình, rốt cuộc cậu nói mấy chữ: “Cược cả hai, skr~skr~”

(3) Hình ảnh màu vàng: chỉ những hình ảnh không dành cho thiếu nhi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương