Tự Do Tự Tại
-
Chương 1
Trần Hạnh Nguyên ngồi lặng im trên ghế sofa, trong vòng tay là di ảnh của mẹ.
Mẹ Trần Hạnh Nguyên mất khi cô bảy tuổi. Lúc đó cô còn chưa trưởng thành nhưng cũng đã chẳng còn là trẻ nít. Cô còn nhớ rất rõ đôi mắt đau thương của bố khi ông nói với cô rằng mẹ cô đã không còn nữa. Cô nhớ rõ dáng vẻ mẹ nằm im không còn sức sống. Ánh mắt đó, dáng vẻ đó làm cô đau đến không thở nổi.
Hôm đó là sinh nhật của mẹ. Hôm đó là cô yêu cầu mẹ về thật sớm. Hôm đó cô đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ để chúc mừng mẹ sang tuổi mới.
Hôm đó… cô không còn mẹ nữa, cũng chưa kịp nói cho mẹ biết: Con yêu mẹ nhiều hơn cả ông Mặt Trời.
Sâu trong tiềm thức, cô lưu giữ hình ảnh xinh đẹp nhất của mẹ, tô lên đó những sắc màu xinh đẹp nhất, hoàn mĩ nhất.
Với cô, mẹ còn xinh đẹp hơn cả thiên thần.
Với cô, mẹ còn tốt bụng hơn cả thiên thần.
Với cô,...
Cô vuốt ve khuôn mặt mẹ qua lớp kính dày.
Người mẹ yêu con nhất thế giới.
Người mẹ con yêu nhất thế giới.
Con yêu mẹ.
Dù cho sau này còn có người yêu con hơn mẹ.
Dù cho sau này còn có người con yêu hơn mẹ.
Con yêu mẹ.
Con vẫn yêu mẹ. Yêu nhất!
~~~o0o~~~
Trần Bình Phàm dựa người vào cửa kính trong suốt. Ánh mắt anh trầm mặc hướng về nơi xa tận chân trời, như thể ở đó có điều gì đó anh đang hướng về.
Vầng thái dương nơi phương xa đang chìm dần, chìm dần sau đường chân trời, vẽ lên những mảng màu rực rỡ mà thê lương.
Tay anh cầm cọ.
Ánh sáng mềm mại, xuyên qua tầng kính dày, phủ lên bức tranh đối diện anh. Trên bức tranh ấy là nét mực còn chưa khô, vẽ ra một cô gái giống như một nữ thần: trong sáng, thánh khiết và xinh đẹp. Cô gái ấy hơi mỉm cười, ánh mắt trong veo và mềm mại.
Thời không xung quanh anh giống như tĩnh lại, ngừng việc chuyển động, ngừng việc trôi qua. Lưu lại nơi trái tim anh chỉ có một nụ cười tinh nghịch, một ánh mắt thanh thuần thuộc về cô gái mà anh thương nhớ.
Em lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Em không nghe lời mà xuất hiện thì cũng bỏ qua thôi.
Vậy nhưng, em không nên để cho tôi, sau khi rời em xa như vậy, lâu như thế, mà vẫn cứ nhớ em, quên không được.
Càng không nên để tôi vì em mà phản bội lại cả bố của chính mình.
...
Xin lỗi. Tôi nhớ em!
Đến mức không thể vãn hồi.
Đã không thể vãn hồi.
Mẹ Trần Hạnh Nguyên mất khi cô bảy tuổi. Lúc đó cô còn chưa trưởng thành nhưng cũng đã chẳng còn là trẻ nít. Cô còn nhớ rất rõ đôi mắt đau thương của bố khi ông nói với cô rằng mẹ cô đã không còn nữa. Cô nhớ rõ dáng vẻ mẹ nằm im không còn sức sống. Ánh mắt đó, dáng vẻ đó làm cô đau đến không thở nổi.
Hôm đó là sinh nhật của mẹ. Hôm đó là cô yêu cầu mẹ về thật sớm. Hôm đó cô đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ để chúc mừng mẹ sang tuổi mới.
Hôm đó… cô không còn mẹ nữa, cũng chưa kịp nói cho mẹ biết: Con yêu mẹ nhiều hơn cả ông Mặt Trời.
Sâu trong tiềm thức, cô lưu giữ hình ảnh xinh đẹp nhất của mẹ, tô lên đó những sắc màu xinh đẹp nhất, hoàn mĩ nhất.
Với cô, mẹ còn xinh đẹp hơn cả thiên thần.
Với cô, mẹ còn tốt bụng hơn cả thiên thần.
Với cô,...
Cô vuốt ve khuôn mặt mẹ qua lớp kính dày.
Người mẹ yêu con nhất thế giới.
Người mẹ con yêu nhất thế giới.
Con yêu mẹ.
Dù cho sau này còn có người yêu con hơn mẹ.
Dù cho sau này còn có người con yêu hơn mẹ.
Con yêu mẹ.
Con vẫn yêu mẹ. Yêu nhất!
~~~o0o~~~
Trần Bình Phàm dựa người vào cửa kính trong suốt. Ánh mắt anh trầm mặc hướng về nơi xa tận chân trời, như thể ở đó có điều gì đó anh đang hướng về.
Vầng thái dương nơi phương xa đang chìm dần, chìm dần sau đường chân trời, vẽ lên những mảng màu rực rỡ mà thê lương.
Tay anh cầm cọ.
Ánh sáng mềm mại, xuyên qua tầng kính dày, phủ lên bức tranh đối diện anh. Trên bức tranh ấy là nét mực còn chưa khô, vẽ ra một cô gái giống như một nữ thần: trong sáng, thánh khiết và xinh đẹp. Cô gái ấy hơi mỉm cười, ánh mắt trong veo và mềm mại.
Thời không xung quanh anh giống như tĩnh lại, ngừng việc chuyển động, ngừng việc trôi qua. Lưu lại nơi trái tim anh chỉ có một nụ cười tinh nghịch, một ánh mắt thanh thuần thuộc về cô gái mà anh thương nhớ.
Em lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Em không nghe lời mà xuất hiện thì cũng bỏ qua thôi.
Vậy nhưng, em không nên để cho tôi, sau khi rời em xa như vậy, lâu như thế, mà vẫn cứ nhớ em, quên không được.
Càng không nên để tôi vì em mà phản bội lại cả bố của chính mình.
...
Xin lỗi. Tôi nhớ em!
Đến mức không thể vãn hồi.
Đã không thể vãn hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook