Tù Điểu
-
Chương 37
Một năm sau.
Máy bay sắp hạ cánh, nghe tiếng phát thanh nhắc nhở, Hoắc Long Đình buông tạp chí trong tay xuống, đem dây an toàn buộc chặt, khẽ nhắm hai mắt lại.
Lần này hắn đến nước E, là vì mở rộng thị trường của Hằng Đình ở hải ngoại, mà chân chính đặt chân lên mảnh đất này rồi, hắn lại không phải không thừa nhận, hắn đích thân tới đây một phần nguyên nhân rất lớn xuất phát từ tư tâm. Wechat trong di động là tin nhắn tối qua Sầm Tư Kỳ gửi đến, cũng không phải gửi cho hắn, mà là gửi cho vị học đệ gọi là Triệu Sinh, Hoắc Long Đình thầm cười khổ, đã từng khịt mũi coi thường mọi thứ, bây giờ lại mong mà không có được, đây là báo ứng của hắn.
Buổi tối sinh nhật ngày hôm ấy của Sầm Tư Kỳ hắn dùng số điện thoại di động xa lạ để gửi lời chúc mừng, cũng không hi vọng Sầm Tư Kỳ sẽ trả lời hắn, thế nhưng Sầm Tư Kỳ lại hồi âm, hắn rốt cuộc cũng không nỡ lòng từ bỏ như vậy, kiên trì giả làm đàn em của Sầm Tư Kỳ, xin Wechat của cậu, hắn biết chính mình ngụy trang không hề giống, Sầm Tư Kỳ vậy mà một chút hoài nghi cũng không có, chắc là không nghĩ đế hắn sẽ làm mấy chuyện như thế này đi. Một năm qua bọn họ vẫn không không cắt đứt liên lạc, Sầm Tư Kỳ có lẽ cảm thấy hắn rất phiền, vẫn như cũ tốt tính mà ứng phó với hắn, mỗi ngày Sầm Tư Kỳ vào lúc buổi tối bên này sẽ cùng hắn tán gẫu mười mấy phút, cũng không dám quấy rầy cậu quá lâu sợ cậu sẽ cực khổ, từ lúc mới vừa bắt đầu mỗi lần đều là hắn chủ động, đến lúc sau thỉnh thoảng Sầm Tư Kỳ cũng sẽ liên hệ với hắn, cùng hắn nói một ít việc vặt vảnh trong học tập và cuộc sống, bọn họ bởi vậy trở thành quan hệ bạn bè không tồi.
Vì để không lộ ra sở hở, hắn không thể không tìm tổng giám thiết kế trong công ty trau dồi thêm kiến thức về chuyên ngành kiến trúc cho chính mình, thậm chí còn kêu mấy nhân viên mới vào công ty đến nói chuyện, hiểu rõ ở độ tuổi này thanh niên trẻ muốn giao lưu với bạn bè sẽ dùng ngữ điệu thế nào để tìm đề tài, đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ để tiếp cận Sầm Tư Kỳ.
Hắn không đi tìm ai khác, một năm qua đi phần tình yêu đến muộn này không những không bị thời gian hòa tan, trái lại ở trong lòng đâm sâu bén rễ, kéo dài kéo rộng mà tản rộng bao lấy trái tim hắn, không còn kẻ hở.
Xử lý xong công việc ngay ngày hôm sau, Hoắc Long Đình liền đi đến trường học của Sầm Tư Kỳ, xe dừng ở ven đường, hắn ngồi ở trong xe nhìn lớp lớp sinh viên đi ra đi vào, rốt cuộc trong đám người đấy tìm được bóng dáng quen thuộc kia.
So với trước đây gầy đi một chút, áo khoác mặc trên người hơi lỏng lẽo, hai vai Sầm Tư Kỳ mang cặp sách bước chân vội vàng đi vào khu giảng đường, chỉ chừa cho Hoắc Long Đình một bên mặt hơi mơ hồ.
Hoắc Long Đình nhơ ngẩn nhìn cậu từ trong tầm mắt rồi mất, hồi lâu sau hắn mấy đẩy cửa bước xuống xe.
Từ cửa sau đi vào phòng học của Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình ngồi ở vị trí trong góc hàng cuối cùng, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Sầm Tư Kỳ ngồi hàng thứ hai trước mặt đang chăm chú nghe giảng ghi chép cẩn thận, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một cái gò má gầy gầy của cậu, với Hoắc Long Đình mà nói, trái tim cạn kiệt một năm, lại rốt cuộc có lại cảm giác căng đầy phấn khởi.
Buổi học hai giờ đồng hồ, tầm mắt Hoắc Long Đình rơi trên mặt Sầm Tư Kỳ chưa từng dời đi, sau khi tan học, Sầm Tư Kỳ thu dọn đồ đạt cùng bạn học đi ra khỏi phòng, Hoắc Long Đình đi theo cậu, nhìn cậu bên ngoài khu giảng đường vẫy tay chào bạn học, một thân một mình đến thư viện, hắn theo ở phía sau, vẫn luôn duy trì một khoảng cách, cái vài cái bàn, cùng ngồi thư viện với cậu nửa buổi chiều.
Trước kia Hoắc Long Đình chưa bao giờ biết Sầm Tư Kỳ lúc nghiêm túc học tập trông như thế nào, bởi vì hắn không thèm để ý, thế nhưng hiện tại, dù cho chỉ có thể nhìn từ phía xa xa, hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Năm giờ rưỡi, Sầm Tư Kỳ thu dọn đồ đứng dậy rời đi, Hoắc Long Đình như cũ đi theo phía sau, hắn cũng không biết chính mình đến cùng muốn làm cái gì, có rất nhiều lời muốn nói với Sầm Tư Kỳ, mà chân chính gặp được người rồi, hắn lại không muốn tiến lên quấy rầy cậu, Sầm Tư Kỳ hiện tại sống rất tốt, cậu thật ra cũng không cần hắn nữa.
Sầm Tư Kỳ một đường vẫn đang nghĩ đến vấn đề gặp phải lúc đang đọc sách nên có chút thất thần, không nhìn thấy một chiếc xe đang chạy nhanh đến nên trực tiếp đi ngang qua đường, vẫn đi sau cậu Hoắc Long Đình nhìn thấy cảnh này trong lòng căng thẳng, rốt cuộc không nhịn được hô lớn lên: “Cẩn thận!”
Sầm Tư Kỳ dừng bước, tựa như còn có chút mê man, chiếc xe cách cậu không xa đã ngừng lại, không đợi cậu quay đầu, phía sau đã có người vọt lên, lôi kéo cậu lui về sau mấy bước đến trên lề đi bộ.
“Em đi đường sao còn phát ngốc như thế? Biết như vậy là nguy hiểm lắm không?”
Không tự chủ được lại nói ra lời giáo huấn, nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của Sầm Tư Kỳ Hoắc Long Đình ngay lập tức liền hối hận, thả nhẹ âm giọng nhắc nhở cậu: “Em vừa rồi như vậy là quá nguy hiểm, lúc đi đường không nên suy nghĩ lung tung.”
Sầm Tư Kỳ rũ mắt xuống, một lát sau, nhẹ giọng nỉ non: “Hoắc tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Bọn họ ngồi ở quán cà phên bên đường, Sầm Tư Kỳ cúi đầu chậm rãi khuấy ly cà phê trước mặt, trầm mặc không nói, Hoắc Long Đình nhìn cậu gầy gò đến khuôn mặt nhỏ cũng không còn, trong lòng không khỏi mà khó chịu: “Em học tập rất khổ cực sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
“Không có gì, bài tập đúng là rất nhiều, vẫn còn tốt, đã quen.”
Sầm Tư Kỳ thuận miệng trả lời, giống như cũng không muốn nói nhiều, Hoắc Long Đình nhìn cậu, nhớ đến bạn nhỏ tối hôm qua trên Wechat cậu cùng với vị học đệ oán giận luận văn rất khó viết, giáo sư lại quá nghiêm khắc, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Trầm mặc thật lâu, ai cũng không mở lời, trong lòng Hoắc Long Đình bị đủ các loại cảm xúc sóng ngầm đánh đọng không ngừng dâng lên, hắn đánh giá thấp chính mình rồi, tận mắt thấy người, mới phát hiện, như thế nào cũng không đủ.
Sầm Tư Kỳ thoáng nhìn qua thời gian trên màn hình di động, nhỏ giọng nói: “Hoắc tiên sinh anh cứ chậm rãi uống đi, tôi phải đi trước, buổi tối còn rất nhiều bài tập phải làm.”
Cậu nói xong thì muốn đứng lên, lại bị Hoắc Long Đình đè tay xuống: “Tư Kỳ… Em rất không muốn gặp lại anh sao?”
Sầm Tư Kỳ sửng sốt một chút, dời tầm mắt đi chỗ khác, dừng lại trên tấm poster lớn đối diện bên ngoài cửa sổ, đồng tử cậu thu nhỏ lại, một chút bọt nước mơ hồ nảy lên trong lòng bình tĩnh quay về, nói nhạt: “Chị Tuệ Trinh ở bên này mở tuần biểu diễn sao? Hoắc tiên sinh giúp tôi đưa cho chị ấy một bó hoa nhé, lần này tôi có khả năng không thể đi ủng hộ chị ấy rồi.”
Hoắc Long Đình cũng nhìn thấy bên ngoài kia là poster buổi biểu diễn vòng quanh thế giới của Lâm Tuệ Trinh, khó tránh khỏi có chút ảo não: “Anh và cô ấy đã sớm không còn gì rồi, sau khi em rời đi, anh với cô ấy không có…”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, ngắt lời hắn: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh tôi thật sự phải đi, đã muộn lắm rồi.”
“Chúng ta còn có khả năng không?” Hoắc Long Đình bật thốt lên, nhìn đôi mắt Sầm Tư Kỳ bình tĩnh không gợn sóng, rốt cuộc vẫn nói ra, “Anh biết anh trước đây đối với em không tốt, không thật sự đặt để chân tâm, bây giờ nói nhiều lời hay ho như thế này đi nữa cũng có thể em sẽ không tin, em có thể cho anh thêm một cơ hội để anh chứng minh cho em thấy được hay không?”
Sầm Tư Kỳ khẽ nhíu mày, chỉ chốc lát sau khóe miệng lại kéo nên một nụ cười giễu: “Hoắc tiên sinh đừng lấy tôi làm trò cười.”
“Anh là nói thật.”
Sầm Tư Kỳ lắc đầu: “Hoắc tiên sinh, tôi từng yêu anh, trước đây luôn nghĩ rằng đợi đến một ngày tôi có được sự nghiệp sẽ nói cho anh biết, bởi vì như thế tôi mới có đủ niềm tin để nói ra khỏi miệng, thế nhưng bây giờ nói ra kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, Hoắc tiên sinh chắc đã biết từ sớm rồi nhỉ? Tôi vẫn luôn khờ khạo cho là mình che giấu rất tốt, Hoắc tiên sinh có phải tôi rất ngu ngốc hay không? Tôi không lại ngốc thêm một lần nữa, tôi thật vất vả từ trong bóng tối đi ra, thật sự không muốn quay về nữa đâu, xin lỗi.”
“Thật sự… Không được sao?”
Sầm Tư Kỳ đứng lên, nhẹ giọng nói một câu “Hoắc tiên sinh, hẹn gặp lại”, vác cặp sách lên quay người rời khỏi quán cà phê.
Máy bay sắp hạ cánh, nghe tiếng phát thanh nhắc nhở, Hoắc Long Đình buông tạp chí trong tay xuống, đem dây an toàn buộc chặt, khẽ nhắm hai mắt lại.
Lần này hắn đến nước E, là vì mở rộng thị trường của Hằng Đình ở hải ngoại, mà chân chính đặt chân lên mảnh đất này rồi, hắn lại không phải không thừa nhận, hắn đích thân tới đây một phần nguyên nhân rất lớn xuất phát từ tư tâm. Wechat trong di động là tin nhắn tối qua Sầm Tư Kỳ gửi đến, cũng không phải gửi cho hắn, mà là gửi cho vị học đệ gọi là Triệu Sinh, Hoắc Long Đình thầm cười khổ, đã từng khịt mũi coi thường mọi thứ, bây giờ lại mong mà không có được, đây là báo ứng của hắn.
Buổi tối sinh nhật ngày hôm ấy của Sầm Tư Kỳ hắn dùng số điện thoại di động xa lạ để gửi lời chúc mừng, cũng không hi vọng Sầm Tư Kỳ sẽ trả lời hắn, thế nhưng Sầm Tư Kỳ lại hồi âm, hắn rốt cuộc cũng không nỡ lòng từ bỏ như vậy, kiên trì giả làm đàn em của Sầm Tư Kỳ, xin Wechat của cậu, hắn biết chính mình ngụy trang không hề giống, Sầm Tư Kỳ vậy mà một chút hoài nghi cũng không có, chắc là không nghĩ đế hắn sẽ làm mấy chuyện như thế này đi. Một năm qua bọn họ vẫn không không cắt đứt liên lạc, Sầm Tư Kỳ có lẽ cảm thấy hắn rất phiền, vẫn như cũ tốt tính mà ứng phó với hắn, mỗi ngày Sầm Tư Kỳ vào lúc buổi tối bên này sẽ cùng hắn tán gẫu mười mấy phút, cũng không dám quấy rầy cậu quá lâu sợ cậu sẽ cực khổ, từ lúc mới vừa bắt đầu mỗi lần đều là hắn chủ động, đến lúc sau thỉnh thoảng Sầm Tư Kỳ cũng sẽ liên hệ với hắn, cùng hắn nói một ít việc vặt vảnh trong học tập và cuộc sống, bọn họ bởi vậy trở thành quan hệ bạn bè không tồi.
Vì để không lộ ra sở hở, hắn không thể không tìm tổng giám thiết kế trong công ty trau dồi thêm kiến thức về chuyên ngành kiến trúc cho chính mình, thậm chí còn kêu mấy nhân viên mới vào công ty đến nói chuyện, hiểu rõ ở độ tuổi này thanh niên trẻ muốn giao lưu với bạn bè sẽ dùng ngữ điệu thế nào để tìm đề tài, đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ để tiếp cận Sầm Tư Kỳ.
Hắn không đi tìm ai khác, một năm qua đi phần tình yêu đến muộn này không những không bị thời gian hòa tan, trái lại ở trong lòng đâm sâu bén rễ, kéo dài kéo rộng mà tản rộng bao lấy trái tim hắn, không còn kẻ hở.
Xử lý xong công việc ngay ngày hôm sau, Hoắc Long Đình liền đi đến trường học của Sầm Tư Kỳ, xe dừng ở ven đường, hắn ngồi ở trong xe nhìn lớp lớp sinh viên đi ra đi vào, rốt cuộc trong đám người đấy tìm được bóng dáng quen thuộc kia.
So với trước đây gầy đi một chút, áo khoác mặc trên người hơi lỏng lẽo, hai vai Sầm Tư Kỳ mang cặp sách bước chân vội vàng đi vào khu giảng đường, chỉ chừa cho Hoắc Long Đình một bên mặt hơi mơ hồ.
Hoắc Long Đình nhơ ngẩn nhìn cậu từ trong tầm mắt rồi mất, hồi lâu sau hắn mấy đẩy cửa bước xuống xe.
Từ cửa sau đi vào phòng học của Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình ngồi ở vị trí trong góc hàng cuối cùng, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Sầm Tư Kỳ ngồi hàng thứ hai trước mặt đang chăm chú nghe giảng ghi chép cẩn thận, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một cái gò má gầy gầy của cậu, với Hoắc Long Đình mà nói, trái tim cạn kiệt một năm, lại rốt cuộc có lại cảm giác căng đầy phấn khởi.
Buổi học hai giờ đồng hồ, tầm mắt Hoắc Long Đình rơi trên mặt Sầm Tư Kỳ chưa từng dời đi, sau khi tan học, Sầm Tư Kỳ thu dọn đồ đạt cùng bạn học đi ra khỏi phòng, Hoắc Long Đình đi theo cậu, nhìn cậu bên ngoài khu giảng đường vẫy tay chào bạn học, một thân một mình đến thư viện, hắn theo ở phía sau, vẫn luôn duy trì một khoảng cách, cái vài cái bàn, cùng ngồi thư viện với cậu nửa buổi chiều.
Trước kia Hoắc Long Đình chưa bao giờ biết Sầm Tư Kỳ lúc nghiêm túc học tập trông như thế nào, bởi vì hắn không thèm để ý, thế nhưng hiện tại, dù cho chỉ có thể nhìn từ phía xa xa, hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Năm giờ rưỡi, Sầm Tư Kỳ thu dọn đồ đứng dậy rời đi, Hoắc Long Đình như cũ đi theo phía sau, hắn cũng không biết chính mình đến cùng muốn làm cái gì, có rất nhiều lời muốn nói với Sầm Tư Kỳ, mà chân chính gặp được người rồi, hắn lại không muốn tiến lên quấy rầy cậu, Sầm Tư Kỳ hiện tại sống rất tốt, cậu thật ra cũng không cần hắn nữa.
Sầm Tư Kỳ một đường vẫn đang nghĩ đến vấn đề gặp phải lúc đang đọc sách nên có chút thất thần, không nhìn thấy một chiếc xe đang chạy nhanh đến nên trực tiếp đi ngang qua đường, vẫn đi sau cậu Hoắc Long Đình nhìn thấy cảnh này trong lòng căng thẳng, rốt cuộc không nhịn được hô lớn lên: “Cẩn thận!”
Sầm Tư Kỳ dừng bước, tựa như còn có chút mê man, chiếc xe cách cậu không xa đã ngừng lại, không đợi cậu quay đầu, phía sau đã có người vọt lên, lôi kéo cậu lui về sau mấy bước đến trên lề đi bộ.
“Em đi đường sao còn phát ngốc như thế? Biết như vậy là nguy hiểm lắm không?”
Không tự chủ được lại nói ra lời giáo huấn, nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của Sầm Tư Kỳ Hoắc Long Đình ngay lập tức liền hối hận, thả nhẹ âm giọng nhắc nhở cậu: “Em vừa rồi như vậy là quá nguy hiểm, lúc đi đường không nên suy nghĩ lung tung.”
Sầm Tư Kỳ rũ mắt xuống, một lát sau, nhẹ giọng nỉ non: “Hoắc tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Bọn họ ngồi ở quán cà phên bên đường, Sầm Tư Kỳ cúi đầu chậm rãi khuấy ly cà phê trước mặt, trầm mặc không nói, Hoắc Long Đình nhìn cậu gầy gò đến khuôn mặt nhỏ cũng không còn, trong lòng không khỏi mà khó chịu: “Em học tập rất khổ cực sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
“Không có gì, bài tập đúng là rất nhiều, vẫn còn tốt, đã quen.”
Sầm Tư Kỳ thuận miệng trả lời, giống như cũng không muốn nói nhiều, Hoắc Long Đình nhìn cậu, nhớ đến bạn nhỏ tối hôm qua trên Wechat cậu cùng với vị học đệ oán giận luận văn rất khó viết, giáo sư lại quá nghiêm khắc, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Trầm mặc thật lâu, ai cũng không mở lời, trong lòng Hoắc Long Đình bị đủ các loại cảm xúc sóng ngầm đánh đọng không ngừng dâng lên, hắn đánh giá thấp chính mình rồi, tận mắt thấy người, mới phát hiện, như thế nào cũng không đủ.
Sầm Tư Kỳ thoáng nhìn qua thời gian trên màn hình di động, nhỏ giọng nói: “Hoắc tiên sinh anh cứ chậm rãi uống đi, tôi phải đi trước, buổi tối còn rất nhiều bài tập phải làm.”
Cậu nói xong thì muốn đứng lên, lại bị Hoắc Long Đình đè tay xuống: “Tư Kỳ… Em rất không muốn gặp lại anh sao?”
Sầm Tư Kỳ sửng sốt một chút, dời tầm mắt đi chỗ khác, dừng lại trên tấm poster lớn đối diện bên ngoài cửa sổ, đồng tử cậu thu nhỏ lại, một chút bọt nước mơ hồ nảy lên trong lòng bình tĩnh quay về, nói nhạt: “Chị Tuệ Trinh ở bên này mở tuần biểu diễn sao? Hoắc tiên sinh giúp tôi đưa cho chị ấy một bó hoa nhé, lần này tôi có khả năng không thể đi ủng hộ chị ấy rồi.”
Hoắc Long Đình cũng nhìn thấy bên ngoài kia là poster buổi biểu diễn vòng quanh thế giới của Lâm Tuệ Trinh, khó tránh khỏi có chút ảo não: “Anh và cô ấy đã sớm không còn gì rồi, sau khi em rời đi, anh với cô ấy không có…”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, ngắt lời hắn: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh tôi thật sự phải đi, đã muộn lắm rồi.”
“Chúng ta còn có khả năng không?” Hoắc Long Đình bật thốt lên, nhìn đôi mắt Sầm Tư Kỳ bình tĩnh không gợn sóng, rốt cuộc vẫn nói ra, “Anh biết anh trước đây đối với em không tốt, không thật sự đặt để chân tâm, bây giờ nói nhiều lời hay ho như thế này đi nữa cũng có thể em sẽ không tin, em có thể cho anh thêm một cơ hội để anh chứng minh cho em thấy được hay không?”
Sầm Tư Kỳ khẽ nhíu mày, chỉ chốc lát sau khóe miệng lại kéo nên một nụ cười giễu: “Hoắc tiên sinh đừng lấy tôi làm trò cười.”
“Anh là nói thật.”
Sầm Tư Kỳ lắc đầu: “Hoắc tiên sinh, tôi từng yêu anh, trước đây luôn nghĩ rằng đợi đến một ngày tôi có được sự nghiệp sẽ nói cho anh biết, bởi vì như thế tôi mới có đủ niềm tin để nói ra khỏi miệng, thế nhưng bây giờ nói ra kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, Hoắc tiên sinh chắc đã biết từ sớm rồi nhỉ? Tôi vẫn luôn khờ khạo cho là mình che giấu rất tốt, Hoắc tiên sinh có phải tôi rất ngu ngốc hay không? Tôi không lại ngốc thêm một lần nữa, tôi thật vất vả từ trong bóng tối đi ra, thật sự không muốn quay về nữa đâu, xin lỗi.”
“Thật sự… Không được sao?”
Sầm Tư Kỳ đứng lên, nhẹ giọng nói một câu “Hoắc tiên sinh, hẹn gặp lại”, vác cặp sách lên quay người rời khỏi quán cà phê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook