EDITOR: HANNAH

Thế giới của em trở nên kỳ diệu khó tả

Còn ngỡ là cảnh trong mơ từ trên trời rơi xuống

Cho tới khi cảm nhận được sự ấm áp của anh trong lòng em

Giờ khắc này em cuối cùng cũng dũng cảm nói yêu anh.

*****

Giờ nghĩ lại, tôi và thầy S có thể đến bên nhau thực sự thần kỳ.

Nếu khi điền nguyện vọng thi Đại học tôi không điền Đại học G, có lẽ tôi sẽ không gặp được thầy S, cũng sẽ không trở thành “nửa kia” của anh.

Mỗi khi có người hỏi: “Cậu và chồng đến với nhau như thế nào?”

Tôi luôn đáp: “Cưới vội.”

Hơn phân nửa số người hỏi đều hoảng hồn hoặc không tin, sau đó tôi sẽ đếm đầu ngón tay mà nói: “Mình và chồng từ lúc chính thức yêu đương cho tới khi kết hôn chỉ mất hơn hai tháng, thế chẳng nhanh à? Chẳng là cưới vội thì là gì? Blah blah…”

Cuối cùng mọi người đều bị tôi hù dọa mà gật đầu lia lịa.

Việc này sau khi bị bạn học của tôi biết được đều chê cười nói: “Đừng tưởng rằng cậu ở bên ngoài ‘chém gió’ mà mọi người không biết, cậu với thầy S mà cưới vội cái gì chứ, rõ ràng là tình yêu thầy trò.”

Tôi bao biện: “Đâu có? Mình tốt nghiệp rồi mới ở bên thầy S, sao có thể coi là tình yêu thầy trò?”

Bạn học: “Gì… Đăng ký kết hôn nhanh mà đã coi là cưới vội à? Thôi đi bà, tuy rằng khoảng thời gian từ lúc cậu và thầy S yêu đương tới khi kết hôn rất ngắn nhưng trước khi chính thức hẹn hò và trở thành vợ chồng, hai người còn có quan hệ thầy trò lằng nhằng kéo dài đến hai năm. Cậu từng là học sinh của thầy S, thầy S từng là thầy giáo của cậu, ai quy định sinh viên tốt nghiệp yêu đương kết hôn với thầy giáo cũ thì không được coi là tình yêu thầy trò chứ?”

Tôi thế mà không còn lời gì để nói.

001.

Sau khi tốt nghiệp, bạn cũ về trường họp mặt, địa điểm: quán karaoke trung tâm thành phố.

Thầy S tới đón tôi, bị lớp trưởng đang đứng ở cửa nghe điện thoại bắt quả tang, dứt khoát kéo vào phòng bao.

Lão lớp trưởng cực kỳ hưng phấn, đưa micro về phía thầy S, hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể kể lại hai người làm thế nào mà lọt vào mắt nhau không?”

Thầy S đáp: “Chuyện quá dài, kể không hết được.”

Lão lớp trưởng không buông tha: “Vậy nói về lần đầu tiên hai người gặp mặt đi, Tiểu Y, cậu nói trước.”

Tôi biết là tránh không thoát, quyết định thẳng thắn để xin khoan hồng: “Lần đầu tiên mình gặp thầy S các cậu đều có mặt đấy! Buổi học đầu tiên năm thứ ba đại học, anh ấy bước vào lớp, vừa đứng trên bục giảng, mở miệng đã nói: ‘Tôi là S**, học kỳ này tôi phụ trách môn *** của các bạn, thế nhé.”

Tôi buông tay ý là mình đã nói xong, các bạn học đang ngồi ngay ngắn nhìn tôi săm soi một lúc, sau đó vẻ mặt thất vọng nhìn thầy S.

Thầy S không nói gì nhưng sắc mặt lại hơi có phần nghiêm trọng. Tôi đoán vì anh đang không nhớ ra nổi lần đầu tiên anh gặp tôi rốt cuộc là khi nào nên khó xử, vì thế tôi chạy nhanh tới bên anh, dỗ dành: “Haiz, lần đầu tiên lần thứ hai cái gì, cũng đã ở bên nhau rồi, nhớ mấy chuyện đó làm gì nữa.”

Thầy S nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Năm đó ngày các em khai giảng năm thứ ba đại học, anh đến trường báo danh xong, một mình trở về ký túc xá, đi qua tòa nhà sơn trắng, bỗng có con chó vọt tới trước mặt anh, ngoạc mồm sủa.”

“Con chó kia to gan lắm, anh không thèm để ý đến nó, nó lại cho là anh sợ nó, ngang nhiên chắn đường anh, sủa mãi không ngừng. Rất nhanh sau đó chủ của con chó xuất hiện, đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, vừa thấy anh đã chất vấn, hỏi anh vì sao lại trêu chọc con chó.”

“Anh vô tội nên giải thích rằng anh không trêu chọc gì nó.”

“Chủ của con chó lại không tin, nói nếu không phải anh trêu chọc nó không lẽ là nó trêu chọc anh?”

“Anh nói anh chỉ đi ngang qua thôi.”

“Chủ con chó nói anh muốn đi qua thì cứ đi qua cho tử tế đi, chó của cô ấy không cắn bừa, đặc biệt là người tốt.”

“Ừ, đấy là lần gặp đầu tiên.”

Thầy S nói xong giơ tay xoa đầu tôi, động tác anh xoa đầu tôi chẳng khác gì xoa đầu một con chó vừa bị phẫu thuật triệt sản khiến nội tiết mất cân bằng mà điên tiết cắn bừa, anh hỏi: “Anh có phải là người tốt không?”

Tôi nghiến răng không đáp, trong lòng oán hận thầm nhủ: “Hừ, rõ ràng là đồ mặt người dạ thú.”

Anh nhắc tới như vậy, tôi mới nhớ ra thực sự đã có chuyện như thế xảy ra. Hôm đó tôi hẳn là đã quên không buộc dây dắt chó, không chú ý để mở cửa mới khiến nó lén chạy ra ngoài. Chờ tới khi tôi tìm được nó, nó đang đứng giữa đường sủa như điên không ngừng về phía một người đàn ông.  Chuyện xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi, tôi đã không còn nhớ rõ dáng hình của thầy S ngày hôm đó, nhưng mà tôi dám khẳng định, chắc chắn lúc đó anh ấy trông rất hiền lành vô hại, nếu không tôi nào dám làm càn bênh vực chó nhà mình như thế.

Nhưng mà sau khi biết được chân tướng tôi cực kỳ hối hận. Nếu ngày đó tôi không dùng miệng lưỡi sắc bén giảo biện mà bày ra vẻ mặt chân thành xin lỗi, có lẽ thầy S đã không theo dõi tôi, càng không giống như bây giờ, sợ là tai họa đổ vào đầu tôi tới lúc tuổi già.

002.

Chắc chắn sẽ có người hỏi, vì sao sau khi tốt nghiệp hai người mới đến với nhau, khi cô đang đi học sao không tranh thủ thời gian yêu đương, chẳng lẽ vì bận công việc bận đi học à?

Thực ra kể từ lúc thầy S xuất hiện vào đại học năm ba khi ấy cho tới khi tôi tốt nghiệp vào năm bốn, trong khoảng thời gian mấy năm này, thầy S chưa từng nói chuyện riêng với tôi, cũng chưa từng một lần cho tôi “đi cửa sau”, càng đừng nói tới chuyện thổ lộ này kia. Hơn nữa, lúc ấy cái nhìn của tôi với anh ấy chính là tuy rằng ngoại hình không khó coi nhưng con người không có chút hài hước nào, từ màn giới thiệu cứng nhắc vào buổi đầu tiên đi học là có thể thấy.

Có một hôm, tôi thế mà lại chạm mặt anh ấy những ba lần, phân ra thời gian bữa sáng, bữa trưa, bữa chiều, mỗi bữa anh đều ngồi ăn cơm với những người khác nhau, những người phụ nữ khác nhau.

Từ đó, hình tượng của thầy S trong lòng tôi thế nào, các bạn có thể tưởng tượng ra được. Thế nên, thời gian hai năm tôi đi học, quan hệ giữa hai chúng tôi cực kỳ thuần khiết.

Giữa tôi và thầy S có sự thay đổi bắt đầu từ khi tôi viết luận văn tốt nghiệp. Lúc ấy khi chọn thầy hướng dẫn luận văn, tôi rất muốn chọn anh ấy, có lẽ vì chuyên môn của anh vững, tuy rằng anh vừa nghiêm túc vừa khó gần nhưng chưa từng nghe nói anh gây khó dễ cho sinh viên.

Bạn thân của tôi J cũng muốn chọn anh, tôi liền bàn với cô ấy, bảo nếu cô ấy chọn anh, tôi sẽ không chọn nữa, không cùng một nhóm, chúng tôi có thể tham khảo luận văn của nhau, nếu cùng một nhóm thì không cách nào tham khảo được. Bạn tôi cũng đồng ý, tôi liền chọn một thầy hướng dẫn khác.

Bắt đầu học kỳ mới, mọi người đều bắt đầu viết luận văn, bản thảo thứ nhất, bản thảo thứ hai, bản thảo thứ ba, thường xuyên viết suốt đêm mà vẫn không làm ra được cái gì vừa ý thầy hướng dẫn. Chiều hôm đó tôi cùng bạn thân đi nộp luận văn, tự dưng gặp phải thầy S, thầy S nhìn thấy tôi, thuận miệng hỏi: “Luận văn viết thế nào rồi?’”

Tôi cười ha ha khổ sở: “Không thuận lợi ạ.”

Anh lại hỏi: “Viết về đề tài gì?”

Tôi đáp ngay thật: “Lấy *** vì định luật ****.”

Anh nghe xong liền nói: “Đề tài luận văn này của em có vấn đề, sao em không đổi một chút thành ‘Tối thiểu **** lấy *** theo định luật ***’, quan hệ chủ yếu và thứ yếu sẽ tốt hơn một chút, blah blah…” Nói xong, anh thêm một câu, “Chỗ tôi có mấy quyển sách, tối nay để *** mang cho em, có lẽ với đề tài của em sẽ hữu ích.”

Tôi nói lời cảm ơn xong liền gạt chuyện này sang một bên, không ngờ ngày hôm sau tôi thực sự nhận được sách. Mấy cuốn sách đó thực sự giúp tôi không ít.

Sau khi bảo vệ luận văn được duyệt, tôi nhờ bạn thân giúp tôi trả lại sách, nhân tiện kết bạn QQ với thầy S, sau đó cảm ơn anh ấy qua mạng, còn mời anh ấy ăn cơm. Anh ấy lại nhất quyết để tôi mời, anh ấy trả tiền, việc này sau đó bị quên lãng chìm dần. Có điều sau chuyện này, mỗi lần tôi gặp anh ấy trong trường đều chủ động chào hỏi anh ấy, có lẽ vì trong lòng có sự biết ơn, đôi lúc dù đứng cách nhau rất xa, tôi cũng có thể từ trong đám đông liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Sau đó nữa, kết thúc bảo vệ luận văn chính là các buổi liên hoan cảm ơn thầy cô. Tôi không nhớ rõ những buổi liên hoan đó ăn uống thế nào, dù sao quan hệ giữa thầy trò đã hòa hợp lắm rồi, sinh viên nữ dám kéo tay cô giáo cùng đi dạo, sinh viên nam bắt đầu xưng anh xưng em với thầy giáo.

Có buổi liên hoan còn tổ chức hoạt động giải trí sau đó, đặt mấy phòng bao lớn, có thể hát karaoke, đánh bài.

Khả năng ca hát của tôi có hạn, cũng không biết nhiều bài hát, cuối cùng bị sắp xếp đi làm hậu cần.

Hôm đó có không ít thầy cô giáo ở lại tham gia hoạt động, thầy S cũng nằm trong số đó. Thầy bị mấy bạn học lôi đi đánh mạt chược, tôi là hậu cần, thi thoảng qua đó xem.

Mọi người đều cười đùa, bầu không khí cực kỳ tốt, tôi đi lấy trà nước một vòng, bàn của thầy S có người gọi tôi, nói muốn ăn đồ ăn vặt.

Tôi bưng khay đồ ăn đi tới, mọi người liền nhao nhao lên. Tới trước mặt thầy S, tôi rõ ràng định hỏi: “Thầy ơi, thầy ăn kẹo không?”, kết quả lưỡi run run, nói nhầm thành: “Chồng* ơi, ăn kẹo không?”

* Chú thích: “Thầy giáo” trong tiếng Trung là “老师”, phiên âm trong tiếng Việt là “Lão sư” nhưng ở đây tác giả run quá nói nhầm thành “老公”, phiên âm là “Lão công” tức là “Chồng”.

Lời vừa thốt ra, tôi chỉ cảm thấy như bị sét đánh, lung lay trong gió.

Bạn học ngồi cùng bàn đều sững sờ, còn chưa kịp có phản ứng gì, thầy S đã lấy một viên kẹo từ khay đồ ăn trên tay tôi, bóc ra đưa lên miệng, đẩy một quân bài trước mặt, nói: “Tiếp tục.”

Sau khi yêu nhau, tôi hỏi thầy S: “Vì sao giúp em viết luận văn tốt nghiệp?” Anh đáp: “Lấy việc giúp người làm niềm vui.”

Sau đó anh lại thừa nhận, khi thầy hướng dẫn luận văn của tôi ngồi ở văn phòng khoa sửa luận văn, anh ấy tình cờ nhìn thấy bản thảo luận văn của tôi, cảm thấy viết quá rác rưởi. Tình cờ gặp tôi cùng bạn thân đi nộp luận văn, anh ấy liền muốn giúp tôi, lúc ấy thực sự chỉ muốn giúp tôi, không có ý đồ gì khác.

Tôi cũng từng hỏi, tối hôm đó tôi nói nhầm có dọa anh sợ không. Anh ấy bảo không, anh ấy chỉ cho là tôi đang khéo léo thổ lộ thôi.

Có trời đất chứng giám, thầy S à, lúc đó thực sự thực sự em chỉ nói nhầm thôi. Khi ấy em đối với anh thực sự chỉ có tình cảm thầy trò, hoàn toàn không có ý nghĩ không biết an phận, được chưa?

003.

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về thành phố W, chưa thích ứng được với hoàn cảnh mới, tâm trạng có gì đó không ổn. Bạn thân phát hiện ra điều đó nên mời tôi tới thăm cô ấy, tôi liền chuẩn bị đồ đạc rồi đi.

Bạn thân của tôi cùng tôi ra ngoài, khi ấy cô ấy đang yêu đương cuồng nhiệt nhưng vì muốn ở cạnh tôi mà gạt người kia sang một bên, dù vậy mỗi ngày đều phải nấu cháo điện thoại. Có buổi tối đang gọi điện thì di động tắt máy, điện thoại vừa sạc pin vừa gọi điện phóng xạ sẽ rất lớn, cô ấy đành lấy điện thoại bàn của khách sạn tiếp tục gọi. Có lẽ do gọi quá lâu nên ngại ngùng, sau khi cúp máy, cô ấy đột nhiên đưa ống nghe cho tôi, hỏi tôi có muốn gọi điện thoại hay không, lúc này nhớ ai thì gọi cho người đó.

Có lẽ khi ấy chúng tôi vẫn còn nhớ nhung cuộc sống đại học, trong đầu tôi vẫn vương lại những hỉnh ảnh trong trường. Khuôn mặt thầy S cứ như thế bất giác hiện lên trong đầu tôi, tôi cầm lấy ống nghe bắt đầu ấn số. Điện thoại thông, giọng nói của thầy S ở đầu dây bên kia vang lên: “Xin chào, xin hỏi là ai thế?”

Thực ra giọng nói của thầy S vẫn luôn dễ nghe, giọng nói nhẹ nhàng, bình đạm, lại dịu dàng. Khoảnh khắc tôi nghe được giọng nói của anh ấy, tôi có cảm giác như bị âm thanh này bao vây, một lúc lâu không thốt ra được lời nào.

Thầy S ở đầu dây bên kia lại hỏi: “Alo, xin hỏi là ai thế?”

Tôi còn chưa cất lời, thầy S cũng không cúp máy, một lúc lâu sau, tôi dường như nghe thấy anh thở dài: “Là ** sao? Nếu phải thì em nói gì đi.”

Nghe được anh gọi tên tôi, tôi kinh ngạc nói: “Sao thầy biết là em?” Đầu dây bên kia hẳn là hiển thị số máy bàn của khách sạn, sao anh ấy đoán được?

Anh ấy không đáp lời, chúng tôi chào hỏi nhau, không nói thêm gì đã cúp máy.

Sau này tôi truy hỏi anh về chuyện này, anh không thoát được đành đáp: “Khi đó anh hy vọng người gọi điện là em cho nên mới hỏi có phải em hay không, kỳ thực anh cũng không biết người gọi điện thực sự là em.”

004.

Nhưng mà sau câu chuyện gọi điện đó, quan hệ giữa tôi và thầy S liền trở nên đặc sắc. Chúng tôi bắt đầu thi thoảng trò chuyện trên QQ, anh ấy có được số điện thoại di động của tôi ở thành phố W nhưng lại chưa từng gọi điện cho tôi.

Năm ấy có thiên tai băng tuyết, phiên bản QQ trên điện thoại di động cấu hình thấp, thường xuyên bị mất mạng, tín hiệu điện thoại hồi đó vẫn là GPRS, tin nhắn thường xuyên bị tắc nghẽn. Tôi nhìn thấy thầy S hai tiếng trước gửi tin nhắn cho tôi: “Trời lạnh quá, tôi đi siêu thị mua củ cải trắng mà mất 30 tệ, so ra còn đắt hơn thịt. Thôi, không ăn nữa, vứt ra ngoài cửa sổ.”

Tôi biết thầy S cũng không phải là người hài hước, anh ấy kể chuyện như vậy hẳn là vì muốn dỗ tôi vui vẻ. Mà khi đó tôi đang ngồi trên xe buýt, đã tắc đường hơn hai giờ đồng hồ, vừa lạnh vừa đói. Con người khi rơi vào tình trạng đói khổ lạnh lẽo dễ dàng trở nên yếu đuối hơn so với bình thường, khi ấy tôi có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ, cầm điện thoại, cũng ra vẻ rưng rưng nghẹn ngào nhắn tin: “Mệt mỏi quá, mệt sắp chết rồi.”

Anh không trả lời, sáng sớm hôm sau, điện thoại vang lên chuông báo. Là thầy S gọi tới.

Anh hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Tôi nói: “Thầy hỏi làm gì?”

Anh nói: “Tôi đến thành phố W rồi.”

Khi ấy tôi cực kỳ kinh hãi. Lúc tôi nhìn thấy anh đã là hơn một tiếng sau đó. Anh ấy ngồi trong quán KFC bên cạnh nhà ga, trước mặt để một cốc đồ uống, mái tóc rối bù, râu cũng không cạo, nhưng mà quần áo còn có thể coi là chỉnh tề.

Anh ấy nhìn thấy tôi, cười hỏi: “Sao em mặc ít áo thế?”

Tôi hỏi: “Sao thầy lại tới đây?”

Anh đáp: “Tới thăm em.”

Sau đó chúng tôi cùng ăn sáng, cùng đi dạo mấy con phố nổi tiếng nhưng không mua gì. Ngày hôm sau anh ấy có tiết dạy, tối hôm đó lại phải vội vàng trở về. Hồi đó còn chưa có tàu cao tốc hay tàu xe, nhanh nhất chỉ có tàu đi thẳng hoặc tàu tốc hành. Khi anh tới nhà ga, tôi đi cùng anh vào trong. Tôi nhìn theo anh qua cửa kiểm tra an ninh, thực sự hy vọng anh có thể quay đầu nhìn tôi, nhưng mà anh ấy đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trong đám đông.

Tiễn anh xong, tôi về nhà một mình, khi đi được nửa đường thì nhận được một tin nhắn: “Lên tàu rồi, đừng mong nhớ.”

Tôi nhìn tin nhắn mà nghĩ, thầy S à, sao thầy vẫn như vậy thế, nói năng rất nề nếp, không có hương vị tình cảm gì cả. Tôi đang do dự không biết có nên trả lời rằng mình đã biết hay không thì điện thoại lại rung lên, có tin nhắn mới gửi đến. Tôi mở ra đọc: “Nếu em mệt mỏi, vậy có muốn qua thử chỗ tôi xem sao không?”

Giọng điệu thật thận trọng, thậm chí còn có chút hèn mọn.

Rất lâu sau, khi tôi đã ở bên anh, tôi hỏi: “Hôm đó khi em tiễn anh ở nhà ga, sao anh không quay đầu lại nhìn em?”

Thầy S trả lời: “Không dám, sợ rằng vừa quay đầu lại sẽ không đi được nữa.”

Mọi người nói xem, đến đây rồi nếu tôi không cảm động thì còn là người sao? Kết quả là thầy S ngay sau đó lại oán hận phàn nàn: “Em không biết chứ, bão tuyết chẳng phải đã khiến giao thông ở nhiều nơi tê liệt sao, rất nhiều chuyến tàu ngừng chạy, ở ga tàu chỉ cần thấy có tàu là phải leo lên. Anh rõ ràng đã đặt mua vé giường nằm, chuẩn bị ngủ một đêm, tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt em. Kết quả là khi lên xe mới phát hiện trong xe chỗ nào cũng toàn là người, làm gì có giường nằm gì, đến cả chỗ đặt chân còn không có. Anh đứng ngay ở lối đi nhỏ gần cửa nhà vệ sinh, bị ‘hun’ cả một đêm…”

005.

Sau khi nhận được tin nhắn của thầy S, tôi bắt đầu trở nên rối rắm. Thực ra lúc ấy tôi có mấy lựa chọn, một là về nhà, người trong nhà chuyện gì cũng có thể giúp tôi sắp xếp, ở một thành phố nhỏ như vậy, cuộc sống cực kỳ đơn giản. Hai là tiếp tục ở lại thành phố W, qua một thời gian nữa ổn định công việc rồi “an cư lập nghiệp” ở thành phố W. Ba là về Đại học G, đến bên cạnh thầy S.

Giờ ngẫm lại, sao tôi lại muốn đưa thầy S vào phương án lựa chọn chứ, chỉ vì một cái tin nhắn mà đầu óc đã mê mang sao? Thật vô dụng.

Thầy S vẫn giữ liên lạc với tôi như trước nhưng nội dung trò chuyện đều tập trung tối đa vào chuyện công việc, cuộc sống thường ngày, không thổ lộ nỗi lòng cũng không hỏi về dự định của tôi.

Lại qua một khoảng thời gian, anh ấy nói trên QQ: “Hôm nay có một học sinh tới tìm tôi nói chuyện, nói ríu rít mãi không ngừng, tôi liền nghĩ tới em. Em khi đó cũng giống như vậy, nghỉ giải lao mười phút liền cùng mấy người bạn quây lại một chỗ nói chuyện phiếm, nói đến mặt mày hớn hở. Tôi lại rất buồn cười, người thì đang đứng trên bục giảng thế nhưng lại rất muốn đi xuống nghe xem em và bọn họ đang nói về chuyện gì.”

Tôi nhìn khung tin nhắn trò chuyện, cố gắng nhớ lại cảnh tượng tôi đi học giờ của thầy S. Giờ học ở trường đại học đều là giảng bài, mỗi giờ hai tiết 45 phút liên tục, ở giữa có giờ nghỉ giải lao mười phút. Thầy S hình như có thói quen sau khi bước vào lớp học vẫn luôn đứng trên bục giảng, giờ giải lao đôi khi sẽ có người lên hỏi chuyện anh, khi không có ai hỏi chuyện, anh làm gì, tôi cũng không để ý nên không có ấn tượng.

Tôi nhẩm tính lại, thầy S dạy tôi hai môn, hai môn tính ra cũng phải tới 30 tiết, trừ những hôm tôi bỏ tiết thì cơ hội để anh có thể gặp tôi kỳ thực cũng không có nhiều.

Dù sao sau lần nói chuyện đó, tôi không lên QQ nữa. Có đôi lúc lên, anh ấy có nhắn tin cho tôi, phần lớn là icon mỉm cười, tôi cũng không trả lời anh.

Cứ như vậy qua một tuần, anh gọi điện cho tôi, trực tiếp hỏi: “Em gần đây rất bận à?”

Tôi đáp: “Vẫn ổn ạ.”

Có lẽ anh đã hiểu ra điều gì, đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc rồi anh nói: “Không bận là tốt rồi, không có việc gì, tôi hỏi thăm em thôi, cứ thế nhé, tôi cúp máy đây.”

Sau đó anh thực sự cúp máy, tôi nhìn màn hình điện thoại tối đi, trong lòng rối tung rối mù. Cả ngày rối loạn như thế, cuối cùng tôi gọi điện cho bạn thân của tôi, hỏi cô ấy: “Alo, cậu nói xem thầy S là người như thế nào?”

Bạn thân của tôi suy nghĩ rồi đáp: “Ừm, khi mình làm luận văn cũng có tiếp xúc với thầy ấy, rất công bằng liêm chính, sao thế?”

Tôi nói: “Nếu mình hẹn hò với thầy ấy thì thế nào?”

Cô bạn thân hít vào một hơi, một lúc sau mới kêu lên: “Không được!”

Tôi hỏi: “Vì sao?”

Cô ấy nói: “Vì như thế danh phận sẽ rối tung hết cả lên. Nếu hai người thực sự đến với nhau, chẳng phải mình sẽ phải sửa xưng hô gọi cậu là ‘cô’ à? Mình không thèm, không được, không được. Mình có chết cũng không đồng ý.”

Tôi thử “khai sáng” cho cô ấy: “Sao cậu lại nghĩ như thế, bình thường mình đều gọi cậu là ‘chị’, nếu mình và thầy S thực sự đến với nhau, chẳng phải thầy ấy sẽ phải theo mình gọi cậu là ‘chị’ sao? Cậu xem, cậu có thể khiến thầy giáo gọi cậu là ‘chị’, quá là oai luôn.”

Bạn thân tôi nghe đến đó mới nhận ra tôi không phải đang nói đùa. Lúc điện thoại vừa thông, bên phía cô ấy có tiếng cãi cọ ồn ào, nói tới đây, đầu dây bên đó đã hoàn toàn yên tĩnh. Cô ấy hỏi tôi: “Tình yêu à, cậu nói thật hả?”

Tôi nói: “Mình cũng không biết nữa.”

Cô ấy hỏi: “Cậu và thầy ấy hiện giờ là như thế nào?”

Tôi đáp: “Mình cũng không biết bây giờ là như thế nào nữa.”

Cô ấy thở dài: “Được rồi, mình hiểu rồi. Cậu đi tìm thầy ấy đi. Mình nghe cậu nói vậy là biết tuy rằng cậu vẫn còn đang do dự rối rắm, nhưng mà tim có lẽ đang không còn ở chỗ cậu nữa rồi.”

Lời bạn thân nói như một xô nước lạnh dội vào khiến tôi giật mình. Tôi bắt đầu nghĩ về trái tim mình dạo gần đây. Tôi thực sự bị cô ấy đoán trúng rồi. Trái tim này của tôi, gần đây dường như hơn phân nửa thời gian đều nghĩ về thầy S hoặc là những chuyện có liên quan đến thầy S.

Tôi còn do dự có lẽ là vì vẫn chưa xác định được tình cảm của thầy S. Trong điện thoại, bạn thân tôi lại nói: “Tình yêu à, mình là người theo chủ nghĩa cảm xúc, mình cảm thấy một đời này, cậu kiểu gì cũng phải vì điều gì đó mà xúc động một hai lần. Khi cậu đang thấy bất an, rối rắm, mơ hồ thì cứ đi theo trái tim cậu đi. Mặc kệ tương lai phía trước như thế nào, cậu hãy cứ đi đến nơi đó, nhìn ngắm khung cảnh nơi đó, bất kể đúng sai, kết quả như thế nào thì chí ít, cậu cũng từng đi qua rồi.”

Tôi như được nghe kinh mà giác ngộ, tùy tiện chuẩn bị mấy bộ quần áo rồi mua vé xe về Đại học G. Khi xuống xe, nhìn thấy thành phố quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, trong lòng tôi thầm cảm thán: “Thật tốt quá.”

Tôi gọi điện cho thầy S: “Em đã về rồi.”

Thầy S hỏi luôn: “Em đang ở đâu, tôi tới tìm em.”

Tôi nói cho anh địa chỉ khách sạn. Anh tới rất nhanh, khi nhìn thấy tôi, anh thế mà lại đưa tay ôm lấy tôi, là kiểu ôm nhẹ nhàng vừa ôm đã buông tay. Sau đó anh quay đầu nhìn hành lý của tôi, chỉ có một túi hành lý rất nhỏ. Anh nhìn chằm chằm túi hành lý đó, miệng lại nói với tôi: “Không cần đi đâu nữa, không mang cái gì thì mua mới hết đi.”

006.

Đừng hỏi tôi có phải cứ như thế nhận lời thầy S hay không, đương nhiên là không rồi.

Sau khi tiễn thầy S đi, tôi một mình hòa vào dòng chảy của Đại học G. Rời đi đã gần nửa năm, trường học không có chút thay đổi nào, thế nhưng trong lòng tôi bất giác lại có chút thương cảm, giờ nghĩ lại, lúc đó hẳn là tôi cảm thấy “cảnh còn người mất”.

Ngày hôm sau, thầy S lên lớp xong thì hẹn tôi cùng ăn cơm tối, tôi nói tôi không rảnh, anh ấy cũng không nài ép. Hơn 9 giờ tối hôm đó, anh ấy lại gọi điện cho tôi hỏi: “Đi ăn đêm đi, tôi biết một quán làm sủi cảo nhân tôm ăn khá ngon.”

Thực ra lúc đó tôi còn chưa ăn bữa tối, nghe thấy sủi cảo nhân tôm đã động lòng rồi, xin mọi người tha thứ cho cái đồ tham ăn không có lòng kiên định này. Nhìn ra bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ, tôi cuối cùng cũng bị sủi cảo tôm đánh bại, vì thế liền đồng ý.

Thầy S đến cửa khách sạn đón tôi, chúng tôi gặp nhau rồi cùng đón taxi. Thầy S ngồi ở phía trước, tôi ngồi đằng sau, tài xế nghe nghe thầy S báo địa điểm đến rồi gật đầu, còn chưa kịp tắt đèn báo xe không có khác, bên lề đường đã có người vẫy xe. Tôi vừa nhìn thấy người đang vẫy xe kia liền sợ tới mức nằm thụp dưới cửa sổ xe.

Tốc độ xe chạy rất chậm, thời tiết không nóng quá cũng không lạnh quá, cửa sổ xe không đóng, thầy S nhìn thấy rất rõ người đang vẫy xe kia. Không có cơ may trốn thoát, người vẫy xe cũng đã nhìn thấy thầy S, cực kỳ bất ngờ và vui vẻ kêu lên: “S, cậu đi đâu thế, cho tôi đi nhờ một đoạn đi, tôi đang vội quá.”

Tôi ngồi thụp xuống phía sau, không nhìn rõ vẻ mặt của thầy S, tài xế taxi lại là người nhiệt tình, không chờ thầy S tỏ thái độ đã dừng xe lại.

Trong đầu tôi đang có ngàn vạn chữ “mẹ nó” vừa lướt qua vừa gào thét. Cửa xe bị mở ra, khi người nọ khom lưng ngồi vào trong liền kêu “Á” một tiếng. Tôi vội vàng ngồi dịch ra nhường chỗ, gật gật đầu chào hỏi.

Thầy S nói: “Thầy D, thầy đi đâu thế?”

Thầy D không trả lời vì toàn bộ sự chú ý của ông ta còn đang dồn vào tôi.

Tôi bị ông ta nhìn đến mức nổi da gà, không dám liếc qua.

Thầy D nhìn một lúc rồi hỏi: “S, đây là ai thế? Sao tôi thấy quen thế nhỉ, rất giống một học sinh cũ của tôi.”

Tôi không hé răng, thầy S quay đầu, vẻ mặt vẫn như bình thường, nói: “Đây là bạn gái tôi.”

Tôi vừa nghe ba chữ “Bạn gái tôi”, máu trong người đều dồn lên mặt, rõ ràng muốn bảo anh đừng nói lung tung nhưng khi thấy thầy D cuối cùng cũng dời sự chú ý, hóng hớt hỏi thầy S, tôi lại nuốt những lời muốn nói vào.

Thầy D không tra được thông tin gì từ chỗ thầy S nhưng cũng chưa từ bỏ ý định mà lại bắt đầu tra hỏi hộ khẩu của tôi, tôi đáp linh tinh loạn xạ, cho tới khi ông ấy tới địa điểm cần đến. Trước khi xuống xe, ông ta còn vuốt cằm nói: “Quái lạ, không lẽ tôi nhớ nhầm, trông cô thực sự rất giống một học sinh cũ của tôi.”

Vì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này mà món sủi cảo tôm vào miệng tôi cũng không còn vị gì. Thầy S nhận ra tôi lơ đãng liền hỏi: “Có phải em không muốn đồng nghiệp của tôi nhìn thấy em không?”

Tôi nghĩ điều anh ấy thực sự muốn hỏi là: “Có phải em rất để ý chuyện bị đồng nghiệp của tôi bắt gặp chúng ta ở bên nhau phải không?”

Tôi đáp: “Đúng vậy, bọn họ trước đây đều là giáo viên của em đấy.” Thật ra, thầy D còn từng đứng trước cả lớp phê bình tôi không nộp bài tập.

Thầy S giúp tôi lột vỏ hai con tôm, dùng khăn ướt lau tay rồi ngồi ngay ngắn, nói: “Tôi cũng là thầy giáo, em xem giờ chẳng phải em ở bên tôi cũng rất tốt đó sao. Em đã tốt nghiệp rồi, tuy nói rằng mối quan hệ thầy giáo và học sinh không thể thay đổi được nhưng em phải biết rằng, sau khi em rời khỏi trường, em không cần phải lo lắng giáo viên sẽ điểm danh, trách mắng em nữa, mối quan hệ giữa em và người thầy cũ của em giờ đã bình đẳng. Em biết mà, có những bạn học của em ở lại trường giảng dạy, bọn họ hiện giờ còn là đồng nghiệp của tôi đấy. Nếu suy nghĩ như em, liệu có phải khi bọn họ gặp tôi cũng thấy rụt rè, sợ hãi không?

Tôi thẳng thắn đáp: “Hai chuyện không giống nhau.”

Thầy S hỏi: “Không giống nhau thế nào?”

Tôi nghẹn lời luôn rồi, trong lòng thầm nghĩ, bạn học của tôi ở lại trường giảng dạy đâu có muốn hẹn hò cùng thầy đâu.

Thầy S thấy tôi không nói gì, khẽ thở dài, nói: “Trưa mai chúng ta cùng ăn cơm đi.”

Tôi bỗng muốn trở về thành phố W, những gì cô bạn thân dạy tôi trên đường, tôi đã quên sạch sẽ hết cả: “Cái gì? Cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, thầy S rốt cuộc là nghĩ như thế nào, muốn thử hẹn hò xem có thích hợp không rồi nói tiếp hay là kết hôn luôn…”

Nhưng mà vừa bị đồng nghiệp của anh bắt gặp một lần, tôi đã bị dọa thành thế này, nếu thật sự ở bên nhau, còn có không biết bao nhiêu lời bàn ra tán vào nữa. Tôi không dám nghĩ, dũng khí cùng quyết đoán khi tới đây từ lâu đã tiêu tan hết, khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn lùi bước, mặc kệ hết thảy.

Hạ quyết tâm trở về thành phố W, tôi liền đồng ý đi ăn cơm với thầy S. Anh ấy chọn một nhà hàng ở ngay cổng trường, hồi còn đi học các bạn tôi từng nói quán ăn đó rất ngon nhưng đồ ăn hơi đắt nên không thể đi thường xuyên. Có lẽ vì nguyên nhân này mà mọi người mới luôn nhớ thương nơi đó.

Tôi tự mình đi tới nhà hàng, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ lạ, chỉ có hai người đi ăn thôi thì đặt phòng bao làm gì. Tới nhà hàng rồi, khi người phục vụ đưa tôi đi lên tầng, tôi lại nghĩ có lẽ thầy S thích yên tĩnh, ai quy định hai người ăn cơm thì không thể đặt phòng bao chứ?

Chờ tới khi tới cửa phòng bao, người phục vụ mở cửa phòng ra, tôi nhìn vào bên trong, lập tức ngây người.

Đúng, trong phòng bao có rất nhiều người, rất nhiều người quen, trong số đó người quen thuộc với tôi nhất chính là thầy giáo hướng dẫn luận văn của tôi, thầy L.

Thầy L vừa nhìn thấy tôi liền đập bàn, chỉ vào thầy S, nở nụ cười rồi nói: “S, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao khi có danh sách chỉ đạo luận văn tốt nghiệp, cậu nhất nhất muốn đổi người với tôi rồi nhé.”

Thầy S nhìn tôi đang ngơ ra, đi tới cửa kéo tôi bước vào, rất bình tĩnh đáp: “Là cô ấy nói muốn đổi sang bên tôi, tôi mới nhờ cậu đổi, kết quả cậu lại sống chết không buông, tôi chẳng có cách nào.”

Tôi muốn đổi sang thầy S làm giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp? Đừng nói lung tung nhé, tôi thậm chí còn chưa từng có suy nghĩ đó chứ đừng nói là nói ra.

Thầy L như được “khai thông”, nhìn về phía tôi nói: “Tiểu Y à, lúc ấy sao em không nói thẳng với tôi đi? Nếu biết em và thầy S có quan hệ không bình thường, dù cho em có là nhóm trưởng nhóm của tôi, tôi cũng sẽ không ép em ở lại.”

Tôi thực sự khóc không ra nước mắt, rất muốn thành khẩn với thầy L: “Em thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện đổi sang nhóm thầy S”. Nhưng giờ dù cho tôi có giải thích thì những người trong phòng này cũng không có ai tin.

Người phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, thầy S bắt đầu giới thiệu mọi người, những giáo viên đang ngồi đây tôi đều quen biết, nếu không phải là người đã từng dạy tôi thì là người đã hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho tôi. Những thầy cô lúc đầu còn không quen biết tôi, bây giờ cũng nhận ra. Chỉ là dù mối quan hệ giữa tôi và thầy S rõ ràng không phải như những gì bọn họ nghĩ, nhưng giờ trong lòng họ cũng đã là như vậy rồi.

Sau khi ăn xong, tôi tức giận hỏi thầy S: “Vì sao trước khi sắp xếp việc này không báo trước cho em một tiếng, như vậy em cũng có thể chuẩn bị tinh thần, không ngu ngơ mà ngồi ở đó, ngoại trừ mấy câu vâng vâng dạ dạ thì chỉ có ăn ăn ăn.”

Thầy S dừng bước, nhìn tôi cười, nói: “Nếu báo trước cho em, em sẽ chỉ chạy trốn càng nhanh thôi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng những thầy cô giáo cũ của em sẽ không ăn thịt em, em xem, bọn họ có phải rất dễ gần không? Còn nữa, bất kể lúc nào, em chỉ cần đi theo bên tôi còn được, có tôi ở đây, em không cần chuẩn bị gì hết.”

Giờ nhớ lại những lời nói của thầy S khi đó, thực sự có cảm giác quen thuộc kiểu tổng giám đốc mạnh mẽ, ngang ngược. Nhưng hiện thực luôn rất tàn nhẫn, cái gì mà tổng giám đốc mạnh mẽ chứ, chỉ là một thầy giáo vô lại mà thôi.

007.

Hình như kể từ sau bữa cơm đó, tôi thực sự thoải mái hơn, trên đường gặp người quen cũng có thể tự nhiên chào hỏi.

Tôi trở về thành phố W, thầy S tiễn tôi đi. Khi đi đến nhà ga, tôi quay đầu nhìn anh, rất hy vọng anh có thể nói gì đó, kết quả anh lại chỉ sờ đầu tôi, thúc giục: “Sắp tới giờ rồi, đi thôi.”

Tôi cầm theo hành lý lên tàu, anh nhắn tin cho tôi: “Tới nơi nhớ báo bình an.”

Tôi chuẩn bị trả lời tin nhắn, anh lại gửi thêm một tin: “Xong ba giờ học sắp tới, tôi sẽ đi thành phố W, nếu tiện, em có thể đưa tôi đi gặp bác trai bác gái không?”

Lúc ấy tôi không trả lời tin nhắn của thầy S, có lẽ tôi nghĩ cứ thong thả đã, dù sao có đôi khi dự định lại không theo kịp sự biến đổi.

Nhưng ba ngày sau, thầy S thực sự tới thành phố W, tôi cũng thực sự thông báo với bố mẹ tôi về sự tổn tại của anh ấy. Thầy S đặt một bàn ăn ở khách sạn nơi anh nghỉ lại, bố mẹ tôi còn có họ hàng thân thích có thể đi thì đều đi.

Mọi người tưởng tượng nhé, cảnh tượng bữa ăn đó quả đúng là gì nhỉ, tiết mục “hỏi gì đáp nấy”.

Người nhà tôi hỏi, thầy S trả lời, một bữa cơm mà mất tới ba tiếng đồng hồ, thầy S thực sự say rồi.

Trạng thái khi say của anh ấy khá tốt, sau khi về phòng ngoại trừ thi thoảng kêu đau đầu ra thì cũng không gây náo loạn gì. Tôi muốn pha cho anh một ly trà giải rượu, kết quả lại bị anh kéo tay lại, tôi muốn tránh ra, lại nghe anh nói đứt quãng: “Tiểu Y… Anh… Anh có phải… Có phải làm cho em mất mặt không…”

Sau khi ở bên nhau, tôi biết tửu lượng của anh không cao, ngày đó chắc chắn là bất chấp luôn rồi. Anh không uống say phát điên, chỉ lôi lôi kéo kéo tay tôi, hỏi có phải anh đã làm tôi mất mặt hay không.

Tôi nghĩ, khi mình để ý một người mới có thể để tâm đến những cái nhìn của những người xung quanh người đó đối với mình, hẳn là hai bên cùng để ý phải không.

008.

Thầy S thể hiện không tệ, bố mẹ tôi đồng ý với lời thỉnh cầu của anh, giao tôi cho anh, từ nay về sau để anh chăm sóc tôi nhiều hơn.

Trở lại Đại học G, tôi tìm thuê phòng ở gần khu nhà anh, khi dọn dẹp nhà, điện thoại của anh vang lên chuông báo.

Điện thoại để ở trên giường, thầy S đang giúp tôi đóng cái bàn, nghe được tiếng chuông, anh gọi tôi: “Giúp anh nhìn xem là ai.”

Tôi nhìn tên báo hiển thị trên màn hình điện thoại, đáp: “Là **.” **, nghe tên là biết con gái rồi.

Thầy S nói: “Em mở loa ngoài đi.”

Không biết vì thầy S thật thà hay là sợ tôi hiểu lầm mới quyết định làm như vậy. Tôi theo lời anh mở loa ngoài, giọng nói của ** vang lên: “S, ngày kia mình tới trường cậu làm bài thi.”

Thầy S đáp “Ừ” một tiếng.

** tiếp tục nói: “Nơi mình ở cách chỗ trường cậu xa quá, đi qua đi lại sợ tắc đường, mình sợ mình không tới kịp giờ, hay là đêm mai mình ngủ lại ở nhà cậu nhé.”

Tôi vừa nghe đến đó, trong lòng đã giật nảy. Thầy S sống tại ký túc xá của công nhân viên chứ, hai phòng ngủ một sảnh chung, ở cùng một người đồng nghiệp. Lần trước khi về đây tôi đã qua đó một lần, phòng ngủ là phòng đơn cho một người, những phòng khác dùng chung. Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là trong phòng thầy S chỉ có một cái giường, vì có rất nhiều đồ nên không đủ rộng để ngủ dưới đất.

Nếu ** tới nhà anh ngủ lại, tôi thực sự nghĩ không ra trai đơn gái chiếc sẽ ở với nhau như thế nào.

Thầy S lại rất bình tĩnh, cười đáp: “Nếu cậu lo chuyện tiền nong thì bên ngoài trường có rất nhiều nhà trọ, chỉ khoảng mấy chục tệ một đêm, cậu có thể cân nhắc xem. Đúng rồi, bạn gái của tôi tới, cậu đến ngủ lại nhà tôi, không lẽ để tôi cùng cô ấy ăn ngủ đầu đường?”

Khi ** lên tiếng lần nữa, ngữ điệu đều đã thay đổi, hỏi: “Bạn gái cậu tới? Cậu có bạn gái?”

Thầy S vẫn đang cười: “Cậu nói như thể cả đời này tôi sẽ chỉ độc thân ấy.”

Một lúc sau ** mới lại nói: “Thế ngày mai cùng nhau ăn sáng đi, mình cũng muốn gặp bạn gái cậu.”

Nói thật, nghe điện tới lúc này, tôi đã không nhịn được. Tôi là một người nóng tính, những chuyện không thể nhịn trước giờ chưa từng nhịn, những chuyện có thể nhịn cũng rất ít khi nhịn. Đây có lẽ chính là nguyên nhân chủ yếu trong khoảng thời gian mới cưới, tôi và thầy S thường xuyên cãi cọ, nhưng chuyện này để sau nói, giờ chỉ tóm tắt qua.

Tôi vốn muốn thay thầy S đáp: “Tôi muốn gặp cô làm gì?”

Kết quả thầy S lại lên tiếng đồng ý trước, sau đó nói ngày mai gặp rồi cúp máy.

Thầy S nói cúp máy nhưng điện thoại lại không cầm trong tay, tôi cũng mặc kệ, ** không nói gì nhưng cũng không ngắt điện thoại.

Có lẽ đợi một lúc còn không nghe tiếng báo cuộc gọi kết thúc, thầy S đi đi tới, cầm điện thoại nhấn tắt máy, sau đó quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Em có gì muốn hỏi à?”

Tôi cũng không giả vờ giả vịt, hỏi thẳng: “** là ai thế?”

Thầy S đáp: “Bố cô ấy làm cùng cơ quan với mẹ anh, bọn anh ở cùng một khu nhà, một nhà phía trước một nhà phía sau.”

Tôi gật đầu: “Ừ, thanh mai trúc mã.”

Nói tới đây, trong lòng tôi thực ra rất khó chịu. Mọi người đừng nói tôi làm ra vẻ. Nói chung tôi cảm thấy tôi vì anh ấy mà rời xa cha mẹ, đi tới thành phố này, tuy rằng quen thuộc nhưng lại chỉ có anh ấy là người tôi thân thuộc nhất, cũng là người duy nhất mà tôi có thể dựa vào. Tự dưng lúc này lại nhảy ra một cô **, khiến tôi có chút cảm giác bất an cho nên mới khó chịu như thế.

Thầy S rất nhanh đã nhận thấy tôi khác thường, hỏi: “Em làm sao thế?”

Tôi không muốn nói chuyện, liền đi tới trước tủ quần áo, gấp từng cái quần áo. Thầy S đi theo tôi tới chỗ tủ, nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi gấp xong gần hết, anh mới nói: “Em đấy, hoàn toàn không cần để tâm tới **, nếu giữa anh và cô ấy có cái gì thì bây giờ em đã không ở đây.”

Anh nói tiếp, giọng nói trầm trầm: “Tuy rằng anh là người buồn chán, tẻ nhạt nhưng trước nay anh lại luôn là người biết rõ mình muốn cái gì.”
Bữa sáng ngày hôm sau đó bị hủy bỏ, do ** chủ động hủy bỏ.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó tôi đã được gặp **, khi tôi tới nhà thầy S.

Tôi về Đại học G được một tuần thì thầy S đề nghị tôi tới chơi nhà anh, tôi đồng ý, dù sao thì anh cũng đã gặp bố mẹ tôi rồi, đưa tôi đi gặp bố mẹ anh mới là công bằng.

Một ngày trước khi trở về thầy S mới thông báo với người trong nhà về sự tồn tại của tôi. Tin tức này quá đột ngột, đột ngột tới mức khiến cho bố mẹ chồng tương lai của tôi tưởng là anh đang nói đùa. Đúng vậy, các bạn không nghe nhầm đâu, bọn họ tưởng rằng thầy S nói đùa đó.

Đến khi chúng tôi tới, mẹ S và dì giúp việc kinh ngạc, đi đi lại lại một hồi rối loạn cả lên mới nhớ ra phải rót nước cho tôi. Trời rất nóng, mẹ S lại rót cho tôi một cốc nước sôi đầy, sau đó ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi bắt đầu giải thích, đại khái ý là: Không phải bọn họ không coi trọng tôi, là do một tuần trước bọn họ hỏi thầy S có đối tượng nào chưa, thầy S đáp chắc nịch là không có. Kết quả một tuần sau, đột nhiên anh ấy lại nói sẽ đưa bạn gái về nhà, bọn họ không tin nên cũng không chuẩn bị gì, thế nên mới luống cuống tay chân như thế.

Tôi nghe mẹ chồng tương lai nói xong thì rất xấu hổ. Chuyện của tôi và thầy S đúng là rất thần kỳ, cũng không trách được người lớn lại phản ứng như vậy. Bố S đang đi công tác ở bên ngoài, khi vội vàng trở về cũng đã là 11 giờ đêm. Ông lấy từ trong túi ra một bao lì xì, đưa tới trước mặt tôi, nói: “Tiểu Y à, thật ngại quá, chưa kịp chuẩn bị gì cả, đây là một chút tâm ý của chú, con nhận lấy đi.”

Tôi vốn định từ chối, thế mà thầy S lại dứt khoát nhận lấy bao lì xì, còn nói: “Bố à, con thay mặt Tiểu Y cảm ơn bố.” Nói xong liền nhét bao lì xì vào tay tôi, nhắc tôi: “Đi tắm đi.”

Tôi nói lời cảm ơn chú, sau đó về phòng cầm quần áo đi tắm. Chờ tới khi tôi tắm xong quay lại, đi xuống phòng ăn uống nước lại phát hiện thầy S cùng bố anh ấy đang ngồi ở phòng khách, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh như vừa thảo luận xong chuyện gì đó, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc.

Vì cũng không còn sớm nữa, tôi ngủ trong phòng cho khách, lựa theo bọn họ nói chúc ngủ ngon rồi đi ngủ luôn.

Ngày hôm sau, tôi dậy hơi muộn, có lẽ do lạ giường nên ngủ không ngon. Đến khi tôi chuẩn bị xong xuôi mới phát hiện trong phòng khách có thêm một người. Người đó trông có vẻ hơn hai mươi tuổi, ăn mặc nghiêm chỉnh đứng đắn, chỉ là ánh mắt nhìn tôi đánh giá có phần… Ừ, có phần hơi giống như đang kiểm duyệt.

Thầy S đang ở trong phòng khách, nhìn thấy tôi liền vẫy tay, nói: “Đây là **.”

Tôi còn chưa ăn sáng nên hơi đói nhưng vẫn gật đầu với **, cười nói: “Xin chào.”

** cũng cười: “Cô là Tiểu Y hả, là sinh viên Đại học G? Là học sinh của S phải không? Haiz, cô mới tốt nghiệp nên nhìn trẻ thật, S à, chúng ta lớn hơn Tiểu Y bao nhiêu tuổi?”

Thầy S vẫn nhìn tôi: “Bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ thích kiểu ông chú, tôi hơi già rồi, Tiểu Y không chê tôi là được.”

** nghe xong liền đứng lên, nói: “Đi thôi, đi ăn sáng, tôi chờ mãi đói muốn chết.”

Tôi đã thấy hơi khó chịu nhưng không thể hiện ra, nhìn về phía thầy S.

Thầy S cũng đứng lên, lại kéo cả tôi theo: “Cậu đi ăn đi, bọn tôi phải tới cơ quan của bố tôi một chuyến, ông ấy còn đang ở bên đó chờ chúng tôi đấy.”

** sững sờ, hỏi: “Đi đến đó làm gì?”

Thầy S hỏi vặn lại: “Cậu nói xem?”

Sau đó ** nói câu “Chúc mừng” rồi đi luôn. Tôi không hiểu, thầy S cũng không giải thích.

Xong việc này, tôi mới biết, bố S làm ở Cục Dân chính.

Nhưng mà đêm hôm đó, thầy S cùng bố anh ấy nói chuyện đến khuya, sau này tôi hỏi anh hai người đã nói chuyện gì, anh đáp: “Bố hỏi anh có dự định gì không, anh nói muốn kết hôn.”

Nói lâu như thế mà chỉ có từng ấy nội dung thôi á? Có quỷ mới tin.

010.

Gặp hai bên cha mẹ xong, chuyện của chúng tôi coi như đã định rồi. Thầy S bắt đầu lừa lọc tôi dọn tới nhà anh ở. Lúc đầu tôi từ chối, còn lấy cớ rất đàng hoàng, ví dụ như, ký túc xá công nhân viên chức của Đại học G là ở chung, tôi không muốn dùng chung phòng tắm với người khác. Rồi ví dụ như ký túc xá ở tận khu trong cùng của trường, đi ra đi vào quá mệt mỏi. Còn nữa, tầng trên tầng dưới đều là người quen, cãi nhau cũng không dám to tiếng, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài.

Phía Nam không có lò sưởi, thời tiết dần dần trở lạnh. Tôi sợ lạnh, sợ tới mức túi chườm nóng không rời khỏi tay. Cuối tuần được nghỉ, thầy S tới thăm tôi, chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa, anh ấy đưa tôi về. Tôi mệt rã rời, định đi ngủ một lúc, anh ấy nói dù sao anh ấy cũng không có việc gì, vậy cứ ở lại chỗ tôi lên mạng, chờ tôi ngủ dậy lại ra ngoài chơi.

Kết quả tôi ngủ được nửa tiếng đồng hồ rồi mà trong chăn cũng không ấm áp lên tí nào, tôi buồn bực nói: “Lạnh chết em mất, lát đi mua chăn điện.”

Thầy S không tin tưởng, nói: “Thứ đó nghe nói phóng xạ lớn lắm, hơn nữa còn dễ cháy.”

Những điều nguy hại đó đương nhiên tôi biết nhưng không tránh được, mở điều hòa chẳng phải cũng khô ơi là khô sao? Tôi tình nguyện chịu phóng xạ, chịu dễ cháy còn hơn là bị chết cóng.

Tôi nói: “Mặc kệ, vẫn đỡ hơn là chết cóng”, vừa nói vừa cuộn tròn chăn lại.

Thầy S đi đến bên mép giường tôi, nói: “Có sẵn cái lò sưởi đây, chỉ là em không biết tăng giá trị sử dụng thôi.”

Tôi không hiểu: “Có sẵn lò sưởi á, đâu đâu?”

Thầy S chỉ vào mình.

Tôi cười “phì” một tiếng.

Thầy S: “Em không tin à? Thử là biết.”

Không đợi tôi từ chối, anh ấy liền cởi áo khoác, nằm vào trong chăn cùng tôi, cầm lấy tay tôi ủ dưới nách anh.

Khỏi phải nói, chưa được bao lâu, trong chăn đã ấm lên, cả người tôi cũng theo đó mà ấm lên, tôi ngủ say không mở được mắt ra, cuối cùng bị thầy S gọi dậy.

Sau đó nữa, anh ấy giúp tôi ủ ấm tay vài lần, lại giúp tôi ủ ấm chân vài lần, tôi liền không rời khỏi anh ấy nữa.

Anh ấy cũng tinh ý mà thuê nhà mới, sau đó tôi liền đem theo hành lý và vác xác dọn đến nhà mới cùng anh.

Một thời gian dài sau đó, tôi mới phát hiện ra, trong cơ thể thầy S như có một chiếc điều hòa vậy, đông ấm hạ mát, đây có lẽ là nguyên nhân quan trọng nhất vì sao tôi không rời khỏi anh ấy.

011.

Ngày tháng cứ trôi đi, không bao lâu sau thầy S nói với tôi, anh ấy nhận được một lời mời tham dự hội nghị, địa điểm tổ chức hội nghị là một khu thắng cảnh du lịch xếp thứ ba cả nước. Thầy S hỏi tôi có muốn đi không, nếu tôi muốn đi, anh ấy sẽ đi cùng tôi, nếu tôi không muốn đi, cũng không muốn anh ấy đi thì anh ấy mới báo cho người tổ chức, nói là mình sẽ không đi, cảm ơn ý tốt của họ.

Tôi đương nhiên muốn đi, vì thành phố đó là nơi thầy S đã sinh sống suốt bảy năm, tôi rất muốn đi xem. Có lẽ những người đang yêu đều có cảm giác này, muốn chia sẻ càng nhiều trải nghiệm của người kia càng tốt.

Sau khi tới đó, trời rất nóng, buổi tối chúng tôi mới ra ngoài. Thầy S đưa tôi đi thăm thầy giáo của anh. Thầy giáo sống trong trường, chúng tôi dừng ở cổng trường, xuống xe đi vào bên trong. Thầy S chỉ cho tôi xem giảng đường mà anh từng ngồi, ký túc xá mà anh từng ở, còn có sân thể dục mà anh thường chạy bộ. Không biết đi được bao lâu, tôi cảm thấy chân cũng đau rồi, anh mới quyết định dừng lại nghỉ một chút.

Ánh đèn đường mờ mờ, trên đường cũng không có ai nhưng lại có tiếng nước chảy “ào ào” vang vọng.

Tôi hỏi: “Đây là chỗ nào thế? Sao lại có tiếng nước chảy?”

“Ừ, phía trước có một cái sơn cốc.” Thầy S đáp.

“Có sơn cốc, sơn cốc gì cơ?” Trong ấn tượng của tôi, trường đại học tuy có thể rất lớn nhưng trong trường có sơn cốc, có thác chảy là chuyện chưa từng thấy, tuy biết bóng đêm quá u tối, chắc chắn không nhìn ra được vẻ đẹp của sơn cốc nhưng tôi vẫn rất hào hứng.

“Sơn cốc tình nhân.” Thầy S đáp.

Tôi cảm thán: “Sơn cốc tình nhân, tên nghe hay thật đấy.” Hơn nữa rất hợp tình hợp cảnh.

“Trước đây không có tên này, sau khi có một đôi tình nhân cùng vì tình mà chết trong cốc mới bị mọi người gọi như thế. Kết quả là qua một thời gian dài, tên thật lại bị lãng quên, tên này được truyền lại.” Giọng thầy S nhàn nhạt, dường như không có hứng thú.

“A, vì tình mà chết!” Tôi hoảng sợ, “Vì sao lại vì tình mà chết? Vì bị chia tách sao? Ngốc quá, chia tách thì chia tách thôi, em cũng sẽ không làm cái việc ngu ngốc đó.”

Như để chứng minh mình không nói sai, tôi còn hất hất cằm. Vì tình mà chết thì cũng là chết thôi, chấm dứt tất cả, thực ra đó là phương án bế tắc không giải quyết được vấn đề nhất.

Thầy S nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi nói với giọng điệu quả quyết: “Ừ, em sẽ không có cơ hội làm chuyện ngu ngốc này, vì chúng ta sẽ không tách rời.”

Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ khi nói xong câu ấy, anh còn ra sức gật đầu lia lịa.

012.

Bên cạnh trường còn có một ngôi miếu, thầy S nói vị Bồ Tát trong miếu cực kỳ linh, chiều hôm sau chúng tôi lại đặc biệt đi qua đó một chuyến.

Không ít người ở trong miếu chụp ảnh tí tách, tôi lại tắt máy ảnh đi. Thầy S vốn không phải người nói nhiều, từ lúc chúng tôi đi vào trong miếu, anh ấy vẫn luôn im lặng lễ bái cho đến khi ra ngoài.

Trời quá nóng, chúng tôi bắt xe về khách sạn. Khi tới khách sạn, thầy S bỗng nói với tôi: “Từ từ đã, em trả tiền xe đi.”

Đây vốn không phải chuyện gì lớn, chỉ là khi ấy chúng tôi hẹn hò, cảm giác thầy S rất có tư tưởng đàn ông làm chủ. Anh ấy cho rằng khi ra ngoài, nguyên tắc là không thể để phụ nữ trả tiền, càng không nói đến bạn gái. Tôi cảm thấy kỳ lạ, liền thuận miệng hỏi: “Anh không có tiền lẻ à? Em đưa cho anh là được.”

Tôi nói xong liền lấy ví ra, thầy S cười cười: “Không phải là không có tiền lẻ mà là không có tiền.”

Anh nói xong liền móc ví ra để vào tay tôi, tôi mở ra liền thấy, thực sự không có tiền, một xu cũng không có, chỉ có giấy tờ tùy thân cùng mấy cái thẻ.

“Tiền của anh đâu rồi?” Tôi hỏi. Khi ra ngoài, anh ấy còn tự ra máy ATM để rút tiền mà.

Hỏi xong tôi lại cảm thấy đầu mình choáng váng, vừa nãy khi ở trong miếu, khi vái xong một vị Bồ Tát, anh đều để trong hòm công đức dưới chân tượng Bồ Tát mấy tờ tiền.

“Trời ạ, anh quyên hết tiền rồi à?” Tôi kêu to, còn hơi xót xa cho mấy tờ tiền đỏ đỏ đó, xin hãy thứ lỗi cho sự keo kiệt của tôi.

“Không để ý nên quyên hết rồi.” Thầy S cười.

“Nếu thấy không có tiền thì đừng cho hoặc đừng cho nhiều như thế.” Tôi oán giận nói.

Thầy S lại không đồng tình, nhíu mày nói: “Đồ ngốc, Bồ Tát có thể bảo hộ cho em mạnh khỏe, bình an, dù cho có phải lấy toàn bộ gia sản của anh đổi đi cũng được.”

Lúc ấy tôi thực sự rất cảm động, nhưng sau đó ngẫm lại, đổi thì đổi thôi, anh ấy căn bản làm gì có gia sản gì, hơn nữa cũng chỉ là lời nói đầu môi thôi, vậy nên mới hào phóng như thế chứ gì.

013.

Trở về được một tháng sau khi hội nghị kết thúc, mỗi ngày của chúng tôi đều không tệ.

Thầy S đột nhiên nói với tôi: “Anh xem lịch rồi, ngày hôm nay khá tốt, chúng mình đi đăng ký đi.”

Tôi gật đầu nói: “Được.”

Tới đại sảnh tiếp đón của tòa nhà văn phòng Cục Dân chính, tôi cảm thấy mình như người mộng du vậy, thầy S bảo tôi làm gì, tôi liền làm theo. Chụp ảnh, ký tên, thề ước… Thủ tục hoàn thành thuận lợi, khi lấy được sổ đăng ký trên tay, thầy S cầm cả hai để vào trong túi của mình. Trên đường trở về, tôi hỏi anh cho tôi xem sổ đăng ký, anh mãi không cho, tôi hơi tức giận, hỏi: “Anh sợ em đổi ý à?”

Anh kéo tay tôi, nói: “Sao có thể chứ? Anh sao có thể sợ em đổi ý?”

Tôi trừng mắt với anh, ghét bỏ anh không nhìn tôi.

Sau khi về đến nhà, anh ấy lấy từ trong túi ra hai quyển sổ màu đỏ đi vào phòng, tôi chưa từ bỏ ý định đi theo sau, lại thấy anh mở ra két sắt nhỏ của mình, để quyển sổ vào trong, khóa thật kỹ, sau đó xoay người nhìn tôi, phủi phủi tay, cười nói: “Dù cho em có hối hận đi chăng nữa thì cũng không còn kịp rồi, quyển sổ của em anh sẽ thay em giữ, không cần nghĩ nhiều, anh sẽ không đưa cho em đâu.”

Lúc ấy tôi cảm thấy dáng vẻ của anh cực kỳ ấu trĩ, chẳng lẽ không có sổ đăng ký kết hôn thì không ly hôn được à? Sau này tôi mới biết, không có giấy hôn thú, nếu muốn ly hôn thì trước tiên phải làm giấy hôn thú.

014.

Có một hôm thầy S không có lớp, được nghỉ nên cùng tôi ngủ trưa. Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện anh đã rời giường, đang dùng máy tính làm việc.

Có lẽ là nghe được tiếng động, anh xoay người nhìn về phía giường, thấy tôi đã tỉnh liền nói: “Trời lạnh quá, hay là em cứ nằm trong chăn đi?”

Tôi cảm thấy đề nghị của anh không tệ, phía Nam không có lò sưởi, mùa đông vừa khô vừa lạnh, khi rời khỏi giường nếu không phải ôm túi chườm nóng thì lại phải ngồi cạnh điều hòa ấm, mà điều hòa một khi đã bật lên thì lại nóng chết, nằm trong chăn vẫn là thoải mái nhất.

Thầy S thấy tôi gật đầu, sau đó liền đứng dậy, từ trên kệ chọn ra hai quyển sách, lại pha một cốc trà sữa để ở tủ đầu giường, dặn tôi: “Có chuyện gì gọi anh là được.”

Tôi gật đầu, uống mấy ngụm trà sữa, mở sách ra từ từ đọc. Hai mắt hơi đau, tôi ngẩng đầu nhìn anh, dáng người cao lớn, tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” khẽ vang lên. Trên bàn làm việc, bình trúc phú quý tôi mới cắm trông thực sự đầy sức sống, tuy rằng không khí không ấm áp lắm nhưng ánh nắng mặt trời lại không tệ, có vài tia nắng xuyên qua tấm rèm chiếu rọi vào nhà.

Trong khoảnh khắc đó, ly trà sữa trên tủ đầu giường, sách trong tay, người đàn ông bên bàn làm việc, bình trúc phú quý, ánh nắng trên sàn nhà, tất cả đều khiến tôi cảm thấy đây có lẽ chính là năm tháng mà tôi mong ước, bình đạm, yên tĩnh lại an khang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương