Từ Đầu Tới Cuối Chỉ Có Mình Em
-
Chương 2
5.
Lúc Kỷ Dữ Hoài đi vào, biểu tình vẫn nhàn nhạt.
Anh phát hiện mình không có ghế, trên mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cho nên, anh cau mày hỏi: "Tôi ngồi đâu?"
Nếu không có ai đáp lại anh, anh hẳn là nên cảm thấy kỳ quái.
Nhưng lại có người lên tiếng mời anh ngồi, rốt cuộc vẻ mặt anh lại hiện lên nét hoảng sợ.
Một vị lãnh đạo nào đó ngồi phía bên phải vị trí chính giữa cười lớn, vỗ vỗ đùi mình nói với Kỷ Dữ Hoài:
"Kỷ tổng, hay là ngài ngồi lên đùi tôi đi!"
Chị đại ngồi bên trái không cam lòng yếu thế: "Kỷ tổng, cậu ta gầy lắm, ngồi cộm mông, vẫn là ngồi lên đùi tôi đi!"
Đột nhiên, phòng họp như là bị châm một ngòi thuốc nổ, bắt đầu bùm bùm nổ tung.
"Kỷ tổng, ngồi trên đùi tôi này! Tôi biết đứng tấn!"
"Hắn quá yếu ớt, không được đâu, Kỷ tổng xem tôi đi!"
"Kỷ tổng, đùi tôi mềm hơn, tới chỗ tôi đi!"
"Kỷ tổng...!"
...
Kỷ Dữ Hoài bị vây quanh, gương mặt đẹp trai tràn đầy khiếp sợ.
Sau vài giây sửng sốt, rốt cuộc cũng phản ứng lại là chuyện gì.
Tôi quay mặt vào góc tường, cười tới mức không thẳng eo lên nổi.
Kỷ Dữ Hoài cuối cùng lại như chạy trốn đi ra khỏi phòng họp, tự mình đi lấy ghế đem vào.
Tuy rằng nói, lúc phỏng vấn tôi có chút to gan, nhưng hiện tại dường như đã trở thành người đi đầu trend một cách không thể hiểu được.
Kỷ Dữ Hoài đã tự đào cho mình một cái hố to rồi.
Hiện tại trên dưới công ty đều cho rằng chỉ cần mời sếp ngồi lên đùi là sẽ được anh thăng chức.
Kỷ Dữ Hoài cũng không có cách nào giải thích.
Ai bảo anh vừa khen vừa thăng chức cho tôi làm gì.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều có vẻ thực hưng phấn.
Phảng phất như đang đắm chìm trong sự sung sướng khi có thể sắp được thăng chức.
Nhưng sự thật là, qua mấy ngày rồi cũng không có bất cứ kẻ nào được thăng chức.
Các đồng nghiệp có chút uể oải: "Có thể là bởi vì Tiểu Hình là người đầu tiên nói ra nên mới được ưu ái, sau này mới tới lượt chúng ta đi."
Tôi nghẹn cười, liên tục gật đầu.
Tuy rằng không biết Kỷ Dữ Hoài thăng chức cho tôi là vì nguyên nhân gì, nhưng tôi cũng lười cứu anh.
Dù sao chắc chắn không phải bởi vì chuyện có ngồi lên đùi hay không.
Mặc kệ đi, cũng không thể được tiện nghi mà còn đi khoe mẽ được.
6.
Bởi vì vị trí của tôi rất gần văn phòng của Kỷ Dữ Hoài, cho nên địa lý thiên nhiên cũng vô cùng đắc địa.
Hơn nữa cửa chớp của anh cũng không thường kéo lên.
Tôi luôn nhịn không được nhìn lén anh.
Tôi cũng không muốn nhìn đâu, chỉ tại anh đẹp trai quá mà thôi.
Trong số nhân viên mới vào nhậm chức với tôi có một người tên Triệu Châu, diện mạo cũng được coi là đẹp trai đoan chính.
Không chỉ thế, hắn còn có một tấm lòng nhiệt tình tốt bụng vô cùng.
Hôm nay, lúc tôi đang ngắm Kỷ Dữ Hoài qua khe hở, Triệu Châu liền mang cafe tới cho tôi.
Nghe được hắn gọi tên tôi, tôi vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Tư Gia, cô ngẩn ra cái gì đấy?"
Tôi hoảng loạn giống như ăn trộm, sợ hắn sẽ phát hiện ra: "Không, không có..."
Triệu Châu cười ôn hòa với tôi, đưa ly giấy cho tôi: "Cafe cho cô."
Tôi nói lời cảm ơn xong liền lấy điện thoại ra muốn trả tiền cho hắn.
Chờ hắn rời đi, tôi lại cẩn thận nhìn qua hướng phòng làm việc của Kỷ Dữ Hoài.
Lại vừa lúc chạm phải tầm mắt của anh.
Lòng tôi hoảng hốt, vội vàng lia mắt đi, giả vờ đang ngó loạn.
Có điều, là tôi nhìn nhầm sao?
Cái liếc mắt ban nãy, tôi dường như nhìn thấy sắc mặt rất không vui của anh.
Hình như còn trừng tôi nữa.
Khụ... chắc là không phải đâu nhỉ.
Chờ tới giữa trưa, có một người giao cơm thở hổn hển đi vào, trong tay ôm hai cái thùng lớn.
"Cafe của các cô cậu đây!"
Các đồng nghiệp khe khẽ nghị luận, dò hoi khắp nơi: "Ai đặt thế?"
Tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Dữ Hoài thong thả ung dung đút tay túi quần đi ra.
"Tôi đặt."
"Công việc vất vả, mời mọi người uống cafe."
Lại là một trận trầm trồ khen ngợi.
"Cảm ơn Kỷ tổng ~~!"
Tôi nhìn chằm chằm cafe trong tay còn chưa uống xong, trầm mặc.
Thứ đồ này, một ngày uống một lần là đủ rồi.
Cho tới khi mọi người nhận hết cafe, còn dư lại một ly.
"Còn ai chưa có không?"
Có người trả lời: "Tiểu Hình, Tiểu Hình còn chưa lấy!"
Tôi quơ quơ ly giấy trong tay với họ: "Tôi có rồi, không cần đâu!"
Vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường.
Kết quả Kỷ Dữ Hoài đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu Hình, không thích uống sao?"
Làm tôi sợ tới mức ngón tay cũng run lên.
Quay đầu, hát hiện anh đang dựa bên cạnh bàn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lập tức mặt mũi tươi cười chạy tới.
"Uống, tôi uống, tôi thích cafe nhất đấy ~"
Sau đó, lúc nghỉ trưa đi WC, lúc trở về, cốc cafe đựng trong ly giấy của Triệu Châu cho đã không cánh mà bay.
Cuối cùng, tôi phát hiện nó trong thùng rác.
Được rồi, chắc là ai đó không cẩn thận đụng vào đi.
Không sao.
7.
Không biết vì sao, Triệu Châu trở thành người thứ hai được thăng chức ngay sau tôi.
Tuy rằng hắn đã được điều tới làm việc ở một phòng khác.
Vì chúc mừng niềm vui thăng chức, tôi hẹn Đường Hân thứ sáu tan tầm sẽ đi dạo phố.
Gần đây Đường Hân bị mấy khách hàng làm khó tới đau đầu, vừa nghe tới đi dạo phố, hai mắt cô ấy liền tỏa sáng.
Kết thúc một buổi trưa, hai chúng tôi đi tới nỗi hai chân nhức mỏi, lúc này mới đi tìm quán ăn.
Lúc xếp hàng lấy số, Đường Hân đột nhiên hỏi:
"Sao rồi Gia Gia, làm thuộc hạ của Kỷ Dữ Hoài là cảm giác gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, trả lời đúng sự thật: "Không tệ lắm, ngày nào cũng có thể ngắm trai đẹp."
Đường Hân nhìn tôi, vừa thở dài vừa lắc đầu.
"Kỷ Dữ Hoài ấy à, đúng là đẹp trai thật, lúc còn đi học, tớ còn tưởng là hai người sẽ thành một đôi đấy, ai biết được ánh mắt hai người đều cao như vậy, đều chướng mắt nhau."
Tôi nghe được lời này của cô nàng, nhịn không được ngẩn người.
Đều... chướng mắt nhau sao?
Thật ra, bọn họ cũng không biết rằng.
Tôi thích Kỷ Dữ Hoài đã nhiều năm.
Ngày tốt nghiệp đại học đó, tôi vốn định tỏ tình với anh.
Lúc nhóm bạn thân chúng tôi tụ lại chụp ảnh, Kỷ Dữ Hoài đang bị nhóm em gái lớp dưới vây quanh, vừa xin chữ ký vừa xin chụp ảnh chung.
Hoa khôi cũng ở trong đó.
Bạn bè còn trêu chọc: "Thằng nhóc này, đúng là được đám con gái hoan nghênh thật."
Đúng thế, anh vẫn luôn được hoan nghênh như thế.
Tôi cố ý đưa lưng về phía bên kia, không nhìn Kỷ Dữ Hoài.
Lại có bạn học nhìn chằm chằm đám người kia, nói: "Cô gái kia có phải đang tỏ tình với Kỷ Dữ Hoài không nhỉ?"
Anh em tốt của anh lập tức xua tay: "Tỏ tình cũng vô dụng, tên Kỷ Dữ Hoài kia, ngay cả hoa khôi cũng chướng mắt cơ mà."
"Đáng tiếc cho đám con gái đó, bị từ chối sẽ khóc rất thương tâm nha."
Tôi yên lặng rũ mắt, nghe bọn họ trò chuyện.
Cho nên, người như Kỷ Dữ Hoài, sẽ thích con gái thế nào chứ?
Tôi không xinh đẹp bằng hoa khôi, cũng không có gia thế hiển hách như cô ấy.
Một cô gái tốt như thế còn bị từ chối, tôi... còn có lá gan nào đi thử chứ?
Chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Ánh mắt của bạn học bỗng nhiên nhìn qua tôi, thấy thần sắc tôi không rõ, cười nói: "Tư Gia, có phải cậu cũng thích Kỷ Dữ Hoài không?"
Thấy đám người đều nhìn qua tôi, tôi lập tức hoảng sợ, thề thốt phủ nhận.
Ngữ khí của tôi còn cố ý khoa trương: "Sao có thể? Sao tôi có thể thích người như Kỷ Dữ Hoài chứ?"
Ai biết được, lại bị Kỷ Dữ Hoài nghe hết.
Lúc tôi xoay người, anh liền cười gõ lên đầu tôi.
"Lại nói bậy cái gì đấy? Người như anh đây, không thiếu người thích đâu nhé."
Sau đó lúc chụp ảnh xong, anh liền ném luôn bó hoa hồng anh vốn đang ôm trên tay vào thùng rác.
Tôi có chút đau lòng cho bó hoa xinh đẹp kia.
Anh lại chỉ nhún vai: "Người khác đưa, không thú vị."
Đêm hôm đó trời rất tối, nhưng ánh mắt Kỷ Dữ Hoài vẫn sáng lấp lánh.
Bên trong chiết xạ ra ánh đèn trên sân khấu.
Ánh mắt của anh, vẫn luôn sáng ngời giống như sao trên trời vậy.
8.
Sau khi tạm biệt Đường Hân, tôi mới phát hiện mình để quên chìa khóa ở công ty.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể chạy về chỗ làm.
May mà buổi tối cũng có bảo vệ trực.
Lên lầu, tôi mới phát hiện trong công ty cũng không phải là đã tắt đèn hết.
Phòng làm việc của Kỷ Dữ Hoài vẫn sáng đèn.
Thật đúng là một anh sếp cần mẫn, giờ mà cũng tăng ca sao.
Tôi đi tới chỗ ngồi của mình, cầm chìa khóa, chuẩn bị đi vệ sinh xong sẽ về nhà luôn.
Cũng không có chào hỏi Kỷ Dữ Hoài nữa, miễn cho quấy rầy công việc của anh.
Nhưng không biết xui xẻo làm sao, lúc tôi đi vệ sinh ra phát hiện, cửa không mở được.
Cửa phòng vệ sinh không phải loại khóa vặn thông thường.
Khóa này là một loại khóa cao cấp xoay xoay, việc này dẫn tới...
Sau khi tôi vặn rồi xoay một hồi, rốt cuộc cũng xác định được.
Tôi tự nhốt mình trong nhà vệ sinh luôn rồi, ha ha.
Ván cửa bị tôi mân mê ra tiếng vang không nhỏ, nhưng cũng không thể kinh động tới người trong văn phòng.
Lần đầu tiên tôi vì cửa phòng vệ sinh quá cao cấp mà bi thương đến thế.
Sau khi thử lại vài lần, tôi rốt cuộc cũng lựa chọn từ bỏ.
Bây giờ tôi, chỉ có thể đi xin sự trợ giúp...
Người có thể giúp tôi lúc này...
Hình như cũng chỉ còn có Kỷ Dữ Hoài...
Tôi nhận mệnh lấy điện thoại ra, gọi tới số của anh.
Chuông chỉ reo có hai tiếng, anh đã nhấc máy.
Nếu không phải biết anh đang tăng ca, tôi cũng cho rằng anh rất rảnh rỗi.
Thanh âm trầm thấp của Kỷ Dữ Hoài mang theo ý tứ hơi khàn, lại càng có vẻ gợi cảm dễ nghe.
"Sao thế?"
Tôi cắn răng, nhắm mắt.
"Anh có thể tới nhà vệ sinh công ty không?"
Anh hơi nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt tôi như đưa đám: "Tôi tự khóa mình ở bên trong rồi..."
Đầu bên kia rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Anh sẽ không cảm thấy tôi là đứa đần chứ...
Ngay sau đó là tiếng vang vội vàng ở đầu bên kia cùng tiếng bước chân lộp cộp vang lên.
Kỷ Dữ Hoài rất nhanh đã tới ngoài cửa nhà vệ sinh: "Hình Tư Gia? Em ở trong đó sao?"
"Tôi ở đây..." Tôi yếu ớt đáp lại.
Thanh âm anh trầm ổn truyền tới: "Đừng sợ, tôi tới rồi."
Tôi thật ra không sợ, chỉ là có chút xấu hổ.
Kỷ Dữ Hoài đứng mân mê ngoài cửa chốc lát.
Vừa mân mê vừa tán gẫu với tôi, hỏi sao tôi lại ở đây.
Tôi xấu hổ trả lời: "Trở về lấy chìa khóa, tiện đường đi vệ sinh."
Bên ngoài truyền tới tiếng cười khẽ.
... Hu hu.
Nhưng Kỷ Dữ Hoài lấy thất bại kết thúc chuyện mân mê cái ổ khóa.
Cuối cùng, anh hít sâu một hơi: "Em lui ra xa đi, tôi sẽ đá cửa."
Cả người tôi dứt khoát dán lên bức tường gần đó, sợ hãi sẽ bị đá trúng.
"Rầm" một tiếng, cửa mở.
Kỷ Dữ Hoài đứng bên ngoài nhà vệ sinh, hơi thở gấp gáp.
"Tôi đưa em về."
Tôi vốn định từ chối.
Nhưng mà nghĩ lại, cơ hội này hiếm có cỡ nào.
Vì thế, tôi gật đầu: "Vậy làm phiền Kỷ tổng."
Kỷ Dữ Hoài nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Đang lúc tôi cảm thấy kỳ quái lại nghe được thanh âm thấp thấp của anh.
"Trước kia, em không phải đều gọi tên tôi sao?"
Khụ... cái này không ổn lắm thì phải.
Tôi giải thích: "Bởi vì bây giờ chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới..."
Anh ngắt lời tôi: "Nếu đã tới giờ tan tầm, vậy không phải là không còn là cấp trên cấp dưới sao?"
Được rồi.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của anh, tôi thỏa hiệp.
"Kỷ Dữ Hoài, anh thật chẳng giống sếp lớn gì cả."
Kỷ Dữ Hoài lúc này mới nở nụ cười vừa lòng.
Đi tới trước chiếc Maybach ngầu lòi của anh, tôi vừa định kéo cửa xe ra thì lại bị anh gọi lại.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
Tên này, lại muốn làm chuyện xấu gì đây?
Kết quả Kỷ Dữ Hoài đi vài bước tới đây, mở cửa ghế phụ ra, duỗi tay với tôi: "Ngồi phía trước."
OK.
Nhà tôi cách công ty không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe.
Về tới nhà, tôi nhìn từ trên cửa sổ xuống.
Chiếc Maybach kia dường như vừa mới rời đi.
Lúc Kỷ Dữ Hoài đi vào, biểu tình vẫn nhàn nhạt.
Anh phát hiện mình không có ghế, trên mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cho nên, anh cau mày hỏi: "Tôi ngồi đâu?"
Nếu không có ai đáp lại anh, anh hẳn là nên cảm thấy kỳ quái.
Nhưng lại có người lên tiếng mời anh ngồi, rốt cuộc vẻ mặt anh lại hiện lên nét hoảng sợ.
Một vị lãnh đạo nào đó ngồi phía bên phải vị trí chính giữa cười lớn, vỗ vỗ đùi mình nói với Kỷ Dữ Hoài:
"Kỷ tổng, hay là ngài ngồi lên đùi tôi đi!"
Chị đại ngồi bên trái không cam lòng yếu thế: "Kỷ tổng, cậu ta gầy lắm, ngồi cộm mông, vẫn là ngồi lên đùi tôi đi!"
Đột nhiên, phòng họp như là bị châm một ngòi thuốc nổ, bắt đầu bùm bùm nổ tung.
"Kỷ tổng, ngồi trên đùi tôi này! Tôi biết đứng tấn!"
"Hắn quá yếu ớt, không được đâu, Kỷ tổng xem tôi đi!"
"Kỷ tổng, đùi tôi mềm hơn, tới chỗ tôi đi!"
"Kỷ tổng...!"
...
Kỷ Dữ Hoài bị vây quanh, gương mặt đẹp trai tràn đầy khiếp sợ.
Sau vài giây sửng sốt, rốt cuộc cũng phản ứng lại là chuyện gì.
Tôi quay mặt vào góc tường, cười tới mức không thẳng eo lên nổi.
Kỷ Dữ Hoài cuối cùng lại như chạy trốn đi ra khỏi phòng họp, tự mình đi lấy ghế đem vào.
Tuy rằng nói, lúc phỏng vấn tôi có chút to gan, nhưng hiện tại dường như đã trở thành người đi đầu trend một cách không thể hiểu được.
Kỷ Dữ Hoài đã tự đào cho mình một cái hố to rồi.
Hiện tại trên dưới công ty đều cho rằng chỉ cần mời sếp ngồi lên đùi là sẽ được anh thăng chức.
Kỷ Dữ Hoài cũng không có cách nào giải thích.
Ai bảo anh vừa khen vừa thăng chức cho tôi làm gì.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều có vẻ thực hưng phấn.
Phảng phất như đang đắm chìm trong sự sung sướng khi có thể sắp được thăng chức.
Nhưng sự thật là, qua mấy ngày rồi cũng không có bất cứ kẻ nào được thăng chức.
Các đồng nghiệp có chút uể oải: "Có thể là bởi vì Tiểu Hình là người đầu tiên nói ra nên mới được ưu ái, sau này mới tới lượt chúng ta đi."
Tôi nghẹn cười, liên tục gật đầu.
Tuy rằng không biết Kỷ Dữ Hoài thăng chức cho tôi là vì nguyên nhân gì, nhưng tôi cũng lười cứu anh.
Dù sao chắc chắn không phải bởi vì chuyện có ngồi lên đùi hay không.
Mặc kệ đi, cũng không thể được tiện nghi mà còn đi khoe mẽ được.
6.
Bởi vì vị trí của tôi rất gần văn phòng của Kỷ Dữ Hoài, cho nên địa lý thiên nhiên cũng vô cùng đắc địa.
Hơn nữa cửa chớp của anh cũng không thường kéo lên.
Tôi luôn nhịn không được nhìn lén anh.
Tôi cũng không muốn nhìn đâu, chỉ tại anh đẹp trai quá mà thôi.
Trong số nhân viên mới vào nhậm chức với tôi có một người tên Triệu Châu, diện mạo cũng được coi là đẹp trai đoan chính.
Không chỉ thế, hắn còn có một tấm lòng nhiệt tình tốt bụng vô cùng.
Hôm nay, lúc tôi đang ngắm Kỷ Dữ Hoài qua khe hở, Triệu Châu liền mang cafe tới cho tôi.
Nghe được hắn gọi tên tôi, tôi vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Tư Gia, cô ngẩn ra cái gì đấy?"
Tôi hoảng loạn giống như ăn trộm, sợ hắn sẽ phát hiện ra: "Không, không có..."
Triệu Châu cười ôn hòa với tôi, đưa ly giấy cho tôi: "Cafe cho cô."
Tôi nói lời cảm ơn xong liền lấy điện thoại ra muốn trả tiền cho hắn.
Chờ hắn rời đi, tôi lại cẩn thận nhìn qua hướng phòng làm việc của Kỷ Dữ Hoài.
Lại vừa lúc chạm phải tầm mắt của anh.
Lòng tôi hoảng hốt, vội vàng lia mắt đi, giả vờ đang ngó loạn.
Có điều, là tôi nhìn nhầm sao?
Cái liếc mắt ban nãy, tôi dường như nhìn thấy sắc mặt rất không vui của anh.
Hình như còn trừng tôi nữa.
Khụ... chắc là không phải đâu nhỉ.
Chờ tới giữa trưa, có một người giao cơm thở hổn hển đi vào, trong tay ôm hai cái thùng lớn.
"Cafe của các cô cậu đây!"
Các đồng nghiệp khe khẽ nghị luận, dò hoi khắp nơi: "Ai đặt thế?"
Tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Dữ Hoài thong thả ung dung đút tay túi quần đi ra.
"Tôi đặt."
"Công việc vất vả, mời mọi người uống cafe."
Lại là một trận trầm trồ khen ngợi.
"Cảm ơn Kỷ tổng ~~!"
Tôi nhìn chằm chằm cafe trong tay còn chưa uống xong, trầm mặc.
Thứ đồ này, một ngày uống một lần là đủ rồi.
Cho tới khi mọi người nhận hết cafe, còn dư lại một ly.
"Còn ai chưa có không?"
Có người trả lời: "Tiểu Hình, Tiểu Hình còn chưa lấy!"
Tôi quơ quơ ly giấy trong tay với họ: "Tôi có rồi, không cần đâu!"
Vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường.
Kết quả Kỷ Dữ Hoài đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu Hình, không thích uống sao?"
Làm tôi sợ tới mức ngón tay cũng run lên.
Quay đầu, hát hiện anh đang dựa bên cạnh bàn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lập tức mặt mũi tươi cười chạy tới.
"Uống, tôi uống, tôi thích cafe nhất đấy ~"
Sau đó, lúc nghỉ trưa đi WC, lúc trở về, cốc cafe đựng trong ly giấy của Triệu Châu cho đã không cánh mà bay.
Cuối cùng, tôi phát hiện nó trong thùng rác.
Được rồi, chắc là ai đó không cẩn thận đụng vào đi.
Không sao.
7.
Không biết vì sao, Triệu Châu trở thành người thứ hai được thăng chức ngay sau tôi.
Tuy rằng hắn đã được điều tới làm việc ở một phòng khác.
Vì chúc mừng niềm vui thăng chức, tôi hẹn Đường Hân thứ sáu tan tầm sẽ đi dạo phố.
Gần đây Đường Hân bị mấy khách hàng làm khó tới đau đầu, vừa nghe tới đi dạo phố, hai mắt cô ấy liền tỏa sáng.
Kết thúc một buổi trưa, hai chúng tôi đi tới nỗi hai chân nhức mỏi, lúc này mới đi tìm quán ăn.
Lúc xếp hàng lấy số, Đường Hân đột nhiên hỏi:
"Sao rồi Gia Gia, làm thuộc hạ của Kỷ Dữ Hoài là cảm giác gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, trả lời đúng sự thật: "Không tệ lắm, ngày nào cũng có thể ngắm trai đẹp."
Đường Hân nhìn tôi, vừa thở dài vừa lắc đầu.
"Kỷ Dữ Hoài ấy à, đúng là đẹp trai thật, lúc còn đi học, tớ còn tưởng là hai người sẽ thành một đôi đấy, ai biết được ánh mắt hai người đều cao như vậy, đều chướng mắt nhau."
Tôi nghe được lời này của cô nàng, nhịn không được ngẩn người.
Đều... chướng mắt nhau sao?
Thật ra, bọn họ cũng không biết rằng.
Tôi thích Kỷ Dữ Hoài đã nhiều năm.
Ngày tốt nghiệp đại học đó, tôi vốn định tỏ tình với anh.
Lúc nhóm bạn thân chúng tôi tụ lại chụp ảnh, Kỷ Dữ Hoài đang bị nhóm em gái lớp dưới vây quanh, vừa xin chữ ký vừa xin chụp ảnh chung.
Hoa khôi cũng ở trong đó.
Bạn bè còn trêu chọc: "Thằng nhóc này, đúng là được đám con gái hoan nghênh thật."
Đúng thế, anh vẫn luôn được hoan nghênh như thế.
Tôi cố ý đưa lưng về phía bên kia, không nhìn Kỷ Dữ Hoài.
Lại có bạn học nhìn chằm chằm đám người kia, nói: "Cô gái kia có phải đang tỏ tình với Kỷ Dữ Hoài không nhỉ?"
Anh em tốt của anh lập tức xua tay: "Tỏ tình cũng vô dụng, tên Kỷ Dữ Hoài kia, ngay cả hoa khôi cũng chướng mắt cơ mà."
"Đáng tiếc cho đám con gái đó, bị từ chối sẽ khóc rất thương tâm nha."
Tôi yên lặng rũ mắt, nghe bọn họ trò chuyện.
Cho nên, người như Kỷ Dữ Hoài, sẽ thích con gái thế nào chứ?
Tôi không xinh đẹp bằng hoa khôi, cũng không có gia thế hiển hách như cô ấy.
Một cô gái tốt như thế còn bị từ chối, tôi... còn có lá gan nào đi thử chứ?
Chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Ánh mắt của bạn học bỗng nhiên nhìn qua tôi, thấy thần sắc tôi không rõ, cười nói: "Tư Gia, có phải cậu cũng thích Kỷ Dữ Hoài không?"
Thấy đám người đều nhìn qua tôi, tôi lập tức hoảng sợ, thề thốt phủ nhận.
Ngữ khí của tôi còn cố ý khoa trương: "Sao có thể? Sao tôi có thể thích người như Kỷ Dữ Hoài chứ?"
Ai biết được, lại bị Kỷ Dữ Hoài nghe hết.
Lúc tôi xoay người, anh liền cười gõ lên đầu tôi.
"Lại nói bậy cái gì đấy? Người như anh đây, không thiếu người thích đâu nhé."
Sau đó lúc chụp ảnh xong, anh liền ném luôn bó hoa hồng anh vốn đang ôm trên tay vào thùng rác.
Tôi có chút đau lòng cho bó hoa xinh đẹp kia.
Anh lại chỉ nhún vai: "Người khác đưa, không thú vị."
Đêm hôm đó trời rất tối, nhưng ánh mắt Kỷ Dữ Hoài vẫn sáng lấp lánh.
Bên trong chiết xạ ra ánh đèn trên sân khấu.
Ánh mắt của anh, vẫn luôn sáng ngời giống như sao trên trời vậy.
8.
Sau khi tạm biệt Đường Hân, tôi mới phát hiện mình để quên chìa khóa ở công ty.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể chạy về chỗ làm.
May mà buổi tối cũng có bảo vệ trực.
Lên lầu, tôi mới phát hiện trong công ty cũng không phải là đã tắt đèn hết.
Phòng làm việc của Kỷ Dữ Hoài vẫn sáng đèn.
Thật đúng là một anh sếp cần mẫn, giờ mà cũng tăng ca sao.
Tôi đi tới chỗ ngồi của mình, cầm chìa khóa, chuẩn bị đi vệ sinh xong sẽ về nhà luôn.
Cũng không có chào hỏi Kỷ Dữ Hoài nữa, miễn cho quấy rầy công việc của anh.
Nhưng không biết xui xẻo làm sao, lúc tôi đi vệ sinh ra phát hiện, cửa không mở được.
Cửa phòng vệ sinh không phải loại khóa vặn thông thường.
Khóa này là một loại khóa cao cấp xoay xoay, việc này dẫn tới...
Sau khi tôi vặn rồi xoay một hồi, rốt cuộc cũng xác định được.
Tôi tự nhốt mình trong nhà vệ sinh luôn rồi, ha ha.
Ván cửa bị tôi mân mê ra tiếng vang không nhỏ, nhưng cũng không thể kinh động tới người trong văn phòng.
Lần đầu tiên tôi vì cửa phòng vệ sinh quá cao cấp mà bi thương đến thế.
Sau khi thử lại vài lần, tôi rốt cuộc cũng lựa chọn từ bỏ.
Bây giờ tôi, chỉ có thể đi xin sự trợ giúp...
Người có thể giúp tôi lúc này...
Hình như cũng chỉ còn có Kỷ Dữ Hoài...
Tôi nhận mệnh lấy điện thoại ra, gọi tới số của anh.
Chuông chỉ reo có hai tiếng, anh đã nhấc máy.
Nếu không phải biết anh đang tăng ca, tôi cũng cho rằng anh rất rảnh rỗi.
Thanh âm trầm thấp của Kỷ Dữ Hoài mang theo ý tứ hơi khàn, lại càng có vẻ gợi cảm dễ nghe.
"Sao thế?"
Tôi cắn răng, nhắm mắt.
"Anh có thể tới nhà vệ sinh công ty không?"
Anh hơi nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt tôi như đưa đám: "Tôi tự khóa mình ở bên trong rồi..."
Đầu bên kia rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Anh sẽ không cảm thấy tôi là đứa đần chứ...
Ngay sau đó là tiếng vang vội vàng ở đầu bên kia cùng tiếng bước chân lộp cộp vang lên.
Kỷ Dữ Hoài rất nhanh đã tới ngoài cửa nhà vệ sinh: "Hình Tư Gia? Em ở trong đó sao?"
"Tôi ở đây..." Tôi yếu ớt đáp lại.
Thanh âm anh trầm ổn truyền tới: "Đừng sợ, tôi tới rồi."
Tôi thật ra không sợ, chỉ là có chút xấu hổ.
Kỷ Dữ Hoài đứng mân mê ngoài cửa chốc lát.
Vừa mân mê vừa tán gẫu với tôi, hỏi sao tôi lại ở đây.
Tôi xấu hổ trả lời: "Trở về lấy chìa khóa, tiện đường đi vệ sinh."
Bên ngoài truyền tới tiếng cười khẽ.
... Hu hu.
Nhưng Kỷ Dữ Hoài lấy thất bại kết thúc chuyện mân mê cái ổ khóa.
Cuối cùng, anh hít sâu một hơi: "Em lui ra xa đi, tôi sẽ đá cửa."
Cả người tôi dứt khoát dán lên bức tường gần đó, sợ hãi sẽ bị đá trúng.
"Rầm" một tiếng, cửa mở.
Kỷ Dữ Hoài đứng bên ngoài nhà vệ sinh, hơi thở gấp gáp.
"Tôi đưa em về."
Tôi vốn định từ chối.
Nhưng mà nghĩ lại, cơ hội này hiếm có cỡ nào.
Vì thế, tôi gật đầu: "Vậy làm phiền Kỷ tổng."
Kỷ Dữ Hoài nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Đang lúc tôi cảm thấy kỳ quái lại nghe được thanh âm thấp thấp của anh.
"Trước kia, em không phải đều gọi tên tôi sao?"
Khụ... cái này không ổn lắm thì phải.
Tôi giải thích: "Bởi vì bây giờ chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới..."
Anh ngắt lời tôi: "Nếu đã tới giờ tan tầm, vậy không phải là không còn là cấp trên cấp dưới sao?"
Được rồi.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của anh, tôi thỏa hiệp.
"Kỷ Dữ Hoài, anh thật chẳng giống sếp lớn gì cả."
Kỷ Dữ Hoài lúc này mới nở nụ cười vừa lòng.
Đi tới trước chiếc Maybach ngầu lòi của anh, tôi vừa định kéo cửa xe ra thì lại bị anh gọi lại.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
Tên này, lại muốn làm chuyện xấu gì đây?
Kết quả Kỷ Dữ Hoài đi vài bước tới đây, mở cửa ghế phụ ra, duỗi tay với tôi: "Ngồi phía trước."
OK.
Nhà tôi cách công ty không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe.
Về tới nhà, tôi nhìn từ trên cửa sổ xuống.
Chiếc Maybach kia dường như vừa mới rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook