Tử Đằng Và Em
-
5: Chàng Thương Binh
Sau khi bị phát hiện, Kình Nguỵ không trở về biệt thự một thời gian.
Để lại tôi ở trong căn biệt thự to lớn đó.
Tôi cũng không biết anh ta làm gì, ở đâu, tôi có kêu người điều tra nhưng không có kết quả.
Giống như anh ta đã bốc hơi khỏi thế giới rồi vậy.
Rồi đột nhiên tôi nhận nhiệm vụ, anh ta kêu tôi đi điều tra Sảng Trương- Phú nhị đại có tiếng ở Thiên Sa.
Anh ta không trực tiếp nói với tôi, chỉ thông qua Nguỵ Nha thông báo với tôi.
Trong suốt khoảng thời gian làm nhiệm vụ, tôi luôn cố gắng tiếp cận ông ta, cũng may ông ta là người hám gái.
Tôi chỉ cần tung ra vài chiêu là dụ được ông ta, nhưng có việc còn khó hơn, đó là đánh cắp bản hợp đồng.
Theo như tôi được biết, Sảng Trương là người có gia thế vững mạnh ở Thiên Sa, nhà họ Sảng làm về dầu mỏ, có một kho dầu mỏ lớn ở Sam Lăng.
Sảng Trương được gọi là phú nhị đại nổi tiếng ở đây vì độ giàu có và chịu chi của ông ta.
Ông ta là người rất phóng khoáng bên ngoài nhưng bên trong lại đang âm mưu, tính toán.
Ông ta làm việc rất có quy tắc, chỉ có người của ông ta mới được phép đi vào phòng kín ở biệt thự sa hoa của ông ta.
Mà chỗ ông ta cất bản hợp đồng, là ở thư phòng.
Tôi kiếm cách lẻn vào thư phòng mấy lần nhưng đều không thành, trong thư phòng đó có tín hiệu báo động, mà cửa thư phòng lại là cửa khoá hiện đại phải mở bằng mật khẩu hoặc dấu vân tay.
Tôi cố gắng làm Sảng Trương vui lòng, để ông ta một mực tin tưởng tôi.
Và cuối cùng, tôi cũng dành được sự tin tưởng từ ông ta.
Tôi đã lén thấy được mật khẩu thư phòng, sau đó đợi ông ta ra khỏi nhà, tôi đi đến thư phòng mở mật khẩu.
Nếu như đúng, nó sẽ mở ra còn nếu như sai, nó sẽ phát tín hiệu báo động.
Hiện tôi đã có trong tay con chip cuộc nói chuyện của ông ta về chuyện làm ăn.
Lí do tôi có được là vì tôi đã cố ý lắp nó ở trong chiếc áo mà hôm đó ông ta mặc để đi bàn chuyện làm ăn.
Cửa thư phòng ting lên một cái, tôi thành công mở được cửa.
Tôi đi vào trong, trong phòng có camera, tôi bẻ hướng camera đi chỗ khác xong sau đó lục lọi tìm kiếm.
Tôi tìm hơn nửa tiếng vẫn không thấy có bản hợp đồng nào, tôi cố gắng lục lọi tìm kiếm thì khoảng hơn mười phút sau, tôi thấy bản hợp đồng được giấu trong đống dữ liệu cũ, nó bị rớt đổ xuống nên bản hợp đồng bị rớt ra.
Tôi vội cầm lên xem, nhận thấy đúng là bản hợp đồng tôi tìm, tôi vội cất đống dữ liệu kia về chỗ cũ sau đó cầm bản hợp đồng đi ra ngoài.
Nhưng khi tôi đi được ba bước chân, cánh cửa dần được mở ra, là ông ta - Sảng Trương.
Ông ta chỉa khẩu súng lục vào đầu tôi, ông ta cười lớn, giọng điệu vô cùng khiêu khích:" Cưng làm gì thế? Tính trộm bản hợp đồng sao?" Tôi hơi hoảng sợ vì tôi không có bất kì vũ khí phòng thân nào cả.
Ông ta kêu tôi trả lại bản hợp đồng thì sẽ tha cho tôi một mạng nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.
Tôi nói cho dù có chết cũng phải giữ lại bản hợp đồng.
Sau đó ông ta tức giận nhốt tôi ở trong căn phòng dưới tầng hầm, ông ta tra hỏi tôi đã giấu bản hợp đồng ở đâu.
Tôi không nói, dù thế nào tôi cũng nhất quyết không hé răng nửa lời.
Ông ta giận quá hoá điên, ông ta cầm khẩu súng nhắm vào đầu tôi, tiếng nạp đạn vang lên.
Tôi ngồi giữa căn phòng tối tăm, tay chân bị trói chặt, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho ai đó đến cứu tôi.
Tôi nhắm tịt mắt, một giây sau tiếng súng vang lên nhưng tôi chẳng bị sao cả, tôi còn tưởng nó diễn ra quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng.
Thế nhưng nửa phút rồi tôi vẫn không thấy đau đớn gì cả, đột nhiên một tiếng mói vang lên:" Sảng Trương, mày thách thức tao à?" Sảng Trương chỉ kịp quay đầu nhìn một cái, ú ớ trong miệng rồi ngã khuỵ xuống.
Trước khi chết, ông ta còn nghe Kình Nguỵ nói một câu:" Xin lỗi, tao không có tính nhẫn nhịn" Tôi toan mở mắt, tôi sắp khóc đến nơi rồi, đôi mắt tôi ầng ậc nước, khuôn môi tôi hơi cong lên.
Rốt cuộc, Kình Nguỵ cũng đã thua.
Kình Nguỵ sải bước đi lại chỗ tôi, phía sau anh ta là ánh sáng chói loá ở bên ngoài, dáng vẻ ương ngạnh, nhưng lại có chút ôn nhu đi về phía tôi.
Tôi rốt cuộc cũng rơi nước mắt, anh ta vội vàng cởi trói cho tôi, sau đó cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng:" Khóc gì chứ?" Mà tôi lại bật cười, mắt cứ chảy mà miệng vẫn cười.
Anh ta nhìn tôi khó hiểu nhưng vẫn bế tôi ra khỏi đó, tôi ở trong đó hai ngày, hai ngày này tôi gầy hơn hẳn, trên người còn có vết bầm tím do bị đánh.
Ra đến xe, anh ta vẫn ôm tôi trong lòng, Nguỵ Nha và Nguỵ Nam ngồi hàng ghế đầu nhìn cách anh ta ôm tôi sau đó quay sang nhìn nhau, ánh mắt hiện rõ ý cười.
" Về Bạch Bảo" Kình Nguỵ lạnh lùng ra lệnh.
Tôi nằm trên người anh ta, mệt mỏi ngủ một giấc.
Kình Nguỵ thấy dáng vẻ như mèo con của tôi thì lại cong môi cười, dáng vẻ này bị Nguỵ Nha thu vào tầm mắt, cũng khẽ cười làm cho Nguỵ Nam tưởng anh bị điên.
Tôi được đưa về Bạch Bảo chăm sóc và dưỡng thương, Kình Nguỵ lấy được bản hợp đồng xong đi giải quyết chuyện của mình.
Tôi chỉ nghe nói, bản hợp đồng đó không chỉ là bản hợp đồng đơn giản mà là hợp đồng nhượng cổ phần.
Ban đầu Sảng Trương hứa sẽ để lại cho Kình Nguỵ 5% cổ phần nhưng sau đó lại âm thầm bày mưu tính kế với người khác hại Kình Nguỵ, chẳng biết tính thế nào mà Kình Nguỵ lại biết nên cho người đi dò tung tích là tôi.
Cũng từ lúc đó mà tôi và anh ta dần hoà giải, cuộc sống của chúng tôi quay về quỹ đạo cũ chỉ khác một điều là tôi càng đẩy nhanh tiến độ dụ anh ta vào bẫy.
Tôi đã bị anh ta phát hiện một lần nên lần này phải cẩn thận hơn, tôi cũng có dặn dò Nhiếp Sương chú ý hành động.
_________
" Tử Đằng, em sao vậy?" Lúc này cánh cửa trong phòng bị đẩy ra, tôi khi này đã ở yên trong căn phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi ngồi co ro trên giường, tôi úp mặt xuống đầu gối, tĩnh lặng không nói gì.
Khi nãy, tôi đã mơ thấy ba mẹ và Kiệt Huân, trong mơ bọn họ lần lượt rời xa tôi, tôi chỉ nhớ Kiệt Huân nói một câu.
" Đừng yêu anh ta, nhất định không được yêu anh ta" Kiệt Huân nói với giọng gấp gáp, giống như khẩn cầu tôi.
Tôi biết, người anh ấy nói là Kình Nguỵ.
Trong mơ, Kiệt Huân còn cố nói mấy điều nữa nhưng căn bản là tôi không nhớ, sau đó anh ấy bị một kéo, kéo đi.
Tôi chỉ biết ngồi trong bóng tối hét tên bọn họ, tôi cầu xin bọn họ đừng bỏ rơi tôi, nhưng dường như bọn họ không nghe thấy, cứ đi về phía trước mà nơi đó chói loá đến hoa cả mắt.
Và tôi giật mình tỉnh dậy, trên trán tôi đã lấm tấm mồ hôi, nước mắt ở đâu cứ rơi xuống, tôi ôm đầu khóc thút thít.
Kình Nguỵ chạy lại chỗ tôi, nâng mặt tôi lên, tôi nước mắt giàn dụa ôm chầm lấy anh ta, càng khóc to hơn còn anh ta cứ luôn miệng hỏi:" Em bị sao thế? Có phải anh làm sai chuyện gì không?" Một tay anh ta vỗ về tôi, tay còn lại đặt lên đầu tôi vuốt nhẹ.
Tôi im lặng không nói, chỉ biết nức nở khóc, tôi cũng không hiểu vì sao lại khóc nhiều đến vậy, ban đầu tôi chỉ định giả vờ khóc để anh ta dỗ dành tôi nhưng khi ôm lấy anh ta, tôi cảm giác bản thân mình như được bảo vệ.
Chính xác là ở gần anh ta tôi luôn thấy an toàn.
Một lúc sau, Kình Nguỵ không hỏi nữa, ngồi im nghe tiếng nức nở của tôi, anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Sau khoảng gần mười lăm phút, tôi cũng đã nín khóc, nhưng không hiểu sao tôi không muốn rời xa cái ôm này, mọi lần tôi ôm anh ta đều không cảm giác rõ rệt đến vậy.
Kình Nguỵ dần buông tôi ra, ngón tay thô ráp, chai sần do dùng súng của anh khẽ gạt nước mắt cho tôi, ôn nhu nhận lỗi:" Anh xin lỗi, là anh sai rồi.
Em trách mắng anh đi" Giọng Kình Nguỵ dịu đi, chất giọng mà khiến tôi cũng phải thấy ấm áp.
Tôi lắc đầu, tôi nấc lên từng cơn, khó khăn nói:" Anh..
khô..không có lỗi" Tiếng nấc nghẹn cùng giọng nói ngọt như mật của tôi đã làm Kình Nguỵ xiêu lòng, anh khẽ mỉm cười gật đầu.
Kình Nguỵ đỡ tôi nằm xuống, lúc này nước mắt tôi đã khô lại, cơn buồn ngủ chợt kéo đến khiến tôi chẳng quan tâm gì nữa, tôi nằm trên tay Kình Nguỵ, tĩnh lặng ngủ ngoan.
Tôi cứ thế tiến vào giấc mộng còn Kình Nguỵ vẫn nhìn tôi, sắc mặt anh ta không lộ ra cảm xúc, chỉ thấy ánh mắt loé lên chút ý cười.
Sáng hôm sau, ánh nắng bình minh chiếu rọi vào người tôi làm tôi khẽ tỉnh giấc, tôi vô thức nhìn xung quanh, tôi chợt giật mình vì cả đêm qua Kình Nguỵ vẫn để tôi gác tay, còn anh ta lại ngồi dưới sàn, đầu kê lên giường ngủ.
Tôi khẽ động đậy, đúng lúc làm Kình Nguỵ tỉnh giấc, anh ta ngước mắt nhìn tôi, âm điệu ngáp ngủ hỏi:" Sao lại dậy sớm thế?" Tôi cười nhẹ, đáp lại:" Chỉ là đột nhiên tỉnh giấc thôi" Tôi nhớ ra gì đó, vội ngồi dậy cầm lấy Kình Nguỵ, xoa xoa vài cái.
Kình Nguỵ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười, tôi xoa tay anh ta cho đỡ mỏi sau đó đi vệ sinh.
Lúc tôi ra khỏi phòng vệ sinh vẫn thấy anh ngồi ở mép giường, khuôn mặt dịu dàng nhìn về phía tôi.
Tôi hơi giật mình nhưng rất nhanh đã nói:" Nhìn em như vậy làm gì?" Kình Nguỵ lắc đầu, chỉ mỉm cười sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Kình Nguỵ, hơi ngẩn ra rồi cũng đi xuống nhà ăn sáng.
Khoảng chừng mười phút sau, Kình Nguỵ từ trên lầu đi xuống, mà tôi cũng không để ý lắm, chỉ chuyên tâm ăn phần của mình.
Kình Nguỵ kéo ghế ngồi đối diện tôi, mái tóc lúc nãy còn loà xoà bây giờ đã được vuốt lên hẳn hoi, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ tối qua.
Người hầu nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên, anh ta nếm thử vị súp xong sau đó hỏi tôi:" Ngon không?" Tôi vô thức gật đầu, song mới nhận ra anh ta không thích món này.
" Không hợp khẩu vị với anh hả?" Tôi ngẩng đầu hỏi.
" Em nấu cho anh, được không?" Trần đời tôi ghét nhất là Kình Nguỵ hỏi nhưng cuối câu lại thêm chữ" được không" bởi vì tôi sẽ không thể từ chối anh ta được.
Tôi nghĩ ngợi sau đó đáp:" Được"
Sau đó tôi ăn hết bát súp rồi đi vào bếp,sắn tay áo ngủ lên nấu cho Kình Nguỵ một đĩa bánh mì ốp la, hiện tại chỉ còn trứng và bánh mì, mà nếu có nấu món khác chắc chắn sẽ mất thời gian.
Vì vậy tôi ốp la cho anh ta một quả trứng, nướng thêm hai lát bánh mì cùng với một ly cafe.
Tôi đem ra bàn, Kình Nguỵ cũng sắn tay áo lên để lộ cánh tay cơ bắp đầy mạnh mẽ kia.
Anh ta nhét một miếng bánh mì vào miệng sau đó cắn một miếng trứng.
Tôi ngồi đối diện nhìn anh ta ăn, chẳng hiểu sao tôi lại thấy anh ta hoàn toàn không giống với vị lão đại mà bao người ca tụng, cũng chẳng giống với ông chủ Kình Thiên Lăng nổi tiếng tàn nhẫn kia.
Chỉ thấy anh ta giống như là một người đàn ông thực thụ, ngày ngày đi làm sau đó về ăn cơm vợ nấu.
Mà tôi cũng ước sẽ là như vậy thật.
Kình Nguỵ ăn rất nhanh, chỉ cần năm phút thôi là xong, anh ta ăn xong mới uống ly cafe, ăn uống xong anh ta đi ra sân vườn để đọc báo, đồng thời cũng muốn tắm nắng một chút.
Tôi dọn dẹp xong mới đi ra, tôi ngồi kế bên Kình Nguỵ, không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng nhìn cây cỏ xung quanh vườn.
" Hoa Tử Đằng nở rồi này" Tôi chợt lên tiếng khiến Kình Nguỵ cũng xoay qua nhìn tôi rồi lại nhìn loài hoa có màu tím này.
" Em biết ý nghĩa của Tử Đằng là gì không?" Kình Nguỵ đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn loài hoa đẹp đẽ đó, tôi chưa nghe ý nghĩa của nó, cũng rất ít thấy loài hoa này.
Từ ngày trở về đây, tôi mới trông thấy nó nhiều hơn.
" Tình yêu bất diệt" Giọng nói trầm thấp vang lên, tim tôi chợt đánh trống liên hồi, tôi khẽ chớp mi mắt sau đó quay qua nhìn Kình Nguỵ.
Anh ta mỉm cười dịu dàng, là nụ cười hiếm có.
" Tử Đằng tượng trưng cho tình yêu bất diệt, em chưa nghe sao?" Kình Nguỵ hỏi tôi, từ đầu đến cuối anh ta chỉ nhìn tôi.
Tôi khẽ lắc đầu.
" Vậy tên em cũng lấy nghĩa từ đó?" Tôi thắc mắc, ban đầu tôi chỉ biết Tử Đẳng là một loài hoa và tên tôi cũng đặt theo loài hoa đó.
Nhưng giờ tôi mới biết ý nghĩa thật sự của nó.
Kình Nguỵ không đáp, dời tầm mắt khỏi tôi, nhìn qua loài hoa Tử Đằng đang nở rộ.
Tôi nhìn anh ta, như thể ở trong mắt tôi, tôi chỉ có thể nhìn anh ta vậy.
" Mặt anh dính gì sao?" Kình Nguỵ không nhìn tôi, hỏi.
" Không có" Tôi lắc đầu.
" Vậy sao lại nhìn anh chăm chú thế?" Kình Nguỵ lúc này quay sang nhìn tôi, khuôn mặt đưa gần đến mặt của tôi hơn, phía sau anh ta là ánh nắng ban mai chói chang, trông tuyệt hảo vô cùng.
" Làm gì có" Tôi biện minh, không dám nhìn vào mắt anh ta.
Kình Nguỵ nâng cằm tôi lên, ghé sát vào mặt tôi hơn làm tôi có hơi căng thẳng, con ngươi màu xám tây dán chặt vào mắt tôi song chuyển xuống môi, anh ta cúi người hôn lên môi tôi, nụ hôn không gấp gáp, chỉ là một cái hôn ôn nhu.
Tôi đáp lại, cả hai chúng tôi hôn gần một phút mới buông ra, kéo thêm sợi chỉ bạc mỏng.
Da mặt tôi không dày nên bị ửng đỏ, nắng chiếu vào càng làm đỏ hơn, tôi mím môi, cố quay đi chỗ khác để che đi sự ngại ngùng của mình.
Kình Nguỵ liếc nhìn tôi, khẽ cong môi, sau đó chuyên tâm đọc tờ báo còn dang dở.
Anh ta đọc báo còn tôi nhìn cảnh vật.
Tôi không biết bản thân nên làm gì tiếp theo, cũng không biết phía trước có gì đang đợi chúng tôi.
Là đau thương hay là viên mãn?
Tôi không chắc nữa.
Nhưng rõ ràng, chuyện tình này vốn dĩ đã định sẵn bi thương.
Trái tim tôi trước đây chỉ chứa đựng một dáng vẻ.
Đó là dáng vẻ cậu thanh niên năm 23 tuổi.
Là một chàng trai trên người mặc bộ y phục quân sự, toát lên vẻ đẹp tiềm ẩn, anh ấy rất ôn nhu, ấm áp.
Là thứ khiến người ta luôn có hảo cảm với anh ấy.
Người đàn ông của tôi,
Vậy mà lại bị kẻ thù giết chết.
Trước khi làm nhiệm vụ, anh ấy đã hứa với tôi.
" Khi quay về, nhất định sẽ mua bánh đậu đỏ cho em"
Nhưng thứ tôi nhận được, chỉ là tro cốt của anh ấy.
Tôi sẽ chẳng nhớ nổi dáng vẻ luôn cười rất tươi với tôi, tôi cũng sẽ chẳng nhớ có một chàng trai đã vì đất nước mà luôn cống hiến hết mình.
Anh ấy là thương binh liệt sĩ,
Và cũng là chàng trai năm đó của tôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook