Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
-
Chương 59: Tử Đằng - Lá ngả vàng và nắng cũng dần nhạt
Lời Chu Khuynh Cơ vừa ngạo nghễ nói ra rúng động mọi người ở đây thật mạnh. Ngoại trừ các giáo chủ đã biết trước chuyện này ra thì ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ, người người nghi hoặc nhưng cũng hân hoan hi vọng về chuyện người thừa kế. Duy chỉ có Bạch Dĩ Hiên, nét mặt anh đã sa sầm lại, xung quanh anh tỏa ra hàn khí đáng sợ khiến kẻ khác phải rùng mình. Lời anh lạnh lẽo như từ cõi Chết vọng lên:
-- Đừng lộng ngôn.
-- Em không có!
Chu Khuynh Cơ vội trưng một bộ dáng vô tội, khóe mắt liễu chợt ươn ướt sương mai. Mặc dù khi đối diện ánh mắt sắc lạnh của Bạch Dĩ Hiên, ả cảm thấy áp lực nhưng nghĩ đến đứa trẻ mình đang mang trong bụng, ả dõng dạc khẳng định:
-- Đứa bé trong bụng em mang dòng máu của ngài, không hề giả dối. Em xin thề, lấy cả tính mạng ra chắc chắn, dù có xẻ thịt lóc xương em cũng dám khẳng định, đứa bé này là con của ngài!
Lời lẽ vô cùng hùng hồn, ánh mắt vô cùng kiên định, Chu Khuynh Cơ tự tin hơn bao giờ hết. Các vị giáo chủ khác thấy Chu Khuynh Cơ một bộ dáng chắc nịch như vậy, hoài nghi cũng tan đi một nửa. Duy chỉ có Bạch Thừa Húc là im lặng không nói gì, còn Bạch Dĩ Hiên, đôi mắt anh đang trào sóng cuồn cuộn, anh lạnh lùng trầm giọng:
-- Cô nghĩ mạng sống của cô với tôi đáng giá? Qua lại với biết bao nhiêu tên, cô nghĩ tôi sẽ tin cô?
-- Anh không tin em? -- Chu Khuynh Cơ nghe vậy tim có chút nhói, nhưng rất nhanh sau đó ả đã khôi phục lại bộ dáng nhu mì. Ả cười khẩy, ánh nhìn ngạo nghễ liếc về phía Bạch Dĩ Hiên, đứa bé trong bụng này, chính là báu vật của ả -- Anh không tin Cơ nhi, Cơ nhi có thể làm gì hơn!? Anh có thể nghi ngờ em, nhưng tuyệt nhiên không tài nào hoài nghi được đứa trẻ này! Nó là con anh!!!
Lời Chu Khuynh Cơ oanh dội vang lên, các vị giáo chủ lõi đời không tìm ra được chút giả dối hay thậm chí còn bị ánh mắt cô ta thuyết phục , chính cô ả cũng chắc chắn đứa trẻ ả đang mang trong bụng là của Bạch Dĩ Hiên. Ả trước đây thực có qua lại với nhiều người, nhưng luôn cẩn thận dùng phương pháp phòng tránh. Một phần vì nếu có con, ả ta sẽ rất mệt nhọc hạ sinh, con trẻ lại đem tới đủ rắc rối, hơn nữa, ả là một sát thủ, có con lúc đó rất phiền phức, ả còn e dè Chương Du Thần nên sẽ không dám lộng hành.
Tuy nhiên, với Bạch Dĩ Hiên lại khác. Chu Khuynh Cơ ngay từ lúc đầu đã ưng ý anh, thề rằng nhất định phải khiến anh hoàn toàn thuộc về mình. Lãnh đạm, vô tình, lại có quyền lực Lão đại cao quí, khí phách sánh ngang Chương Du Thần. Nếu như ả được trở thành người phụ nữ của anh thì ả sẽ chẳng cần phải dè dặt bất cứ ai mà sẽ chễm chệ khiến kẻ khác quỳ rạp dưới chân.
Chính vì vậy, trước kia làm tình nhân của Bạch Dĩ Hiên, ả chẳng bao giờ dùng phương pháp phòng tránh, mà ả càng mừng thầm hơn khi Bạch Dĩ Hiên cũng không dùng biện pháp an toàn. Nhưng đã biết bao lần cuồng nhiệt hoan ái đến nửa tỉnh nửa mê, đến sức tàn lực kiệt, Chu Khuynh Cơ chưa bao giờ thụ thai. Mặc dù bất mãn nhưng cô ả không mấy quan tâm, lúc đó Chu Khuynh Cơ đang ở trên thời khắc rạng rỡ, huy hoàng nhất, ai ai cũng ghen tị ả, cũng ngưỡng mộ ả, ả thầm nghĩ rằng Bạch Dĩ Hiên sớm muộn cũng sẽ vĩnh viễn trở thành của riêng ả, cần gì gấp gáp! Cho đến khi, vị Lão đại tôn quý kia gặp Chu Tử Đằng.Kể từ hôm đó, Bạch Dĩ Hiên không còn đoái hoài gì Chu Khuynh Cơ nữa. Mới lúc đầu ả chỉ tưởng anh đang có thú vui mới nên ả chơi trò "lạt mềm buộc chặt", khiến anh phải nhung nhớ hương vị của mình. Nhưng thật phũ phàng, anh dường như không còn đếm xỉa tới Chu Khuynh Cơ nữa, mà điều khiến ả thù ghét đến tận xương tủy, chính là những cử chỉ dịu dàng, những cái nhìn chân tình mà anh dành cho con điếm kia. Rồi sau đó, cuộc đời ả bỗng chốc trở nên xám xịt, Bạch Dĩ Hiên dành cho Chu Tử Đằng tất cả sự bảo bọc cùng ôn nhu, thứ mà anh trước kia chưa bao giờ trao cho ả, tất cả là tại con điếm ấy giở trò!
Từ sau khi Bạch Dĩ Hiên ruồng bỏ Chu Khuynh Cơ, cô ả cũng không còn những tháng ngày hào nhoáng rực rỡ như xưa. Chẳng còn ai thèm muốn ả nữa, có chăng là những lão già bụng phệ hám sắc, những gã tởm lợm hám dục dưới đáy xã hội mà thôi. Ả có tự tôn riêng của chính mình, người đàn ông lên giường với ả cũng phải có tầm cỡ, không thể là đám tép riu dơ bẩn kia, hạng như Trình Phong Lữ, Giả Thuật Nham, Lãnh Dịch Khiêm, Bạch Dĩ Hiên,... chí ít là các đấng vương tôn công tử hào hoa bức người ả mới chấp nhận ân ái. Chính vì vậy mà suốt mấy tháng liền, Chu Khuynh Cơ cũng ít ăn nằm với đàn ông, chỉ khi thực sự cấp thiết cần cho mưu đồ, ả mới chủ động giao dịch.
Còn một lẽ nữa, đó là do dạo này cơ thể của Chu Khuynh Cơ có chút bất ổn, nhiều lần nôn ói, thường xuyên đau nhức, lại hay thèm đồ chua, ham muốn tình dục cũng giảm đi, thi thoảng lại cáu lên. Ả cứ nghĩ chắc ả đang trong thời gian căng thẳng, cũng có thể là do trước kia ở trong khuôn huấn luyện của Chương gia, mỗi ngày đều phải uống một cốc thuốc độc lượng nhỏ coi như rèn luyện cơ thể, khi rời Chương gia rồi không còn uống nữa nên để lại di chứng tạm thời, cơ thể có chút khó chịu. Cho đến khi mẹ con Chu Khuynh Cơ lập mưu khiến Chu Cảnh Điềm vào bệnh viện, hằng ngày đều phải đóng giả làm con gái ngoan, ả cực kì mẫn cảm với mùi thuốc. Lại còn phải giao dịch thể xác với gã bác sĩ biến thái chỉ thích chơi hậu huyệt ở sau kia, Chu Khuynh Cơ dần dần nhận thấy cơ thể mình khó chịu rõ rệt.
Ngay cả hôm kẻ thù không đội trời chung của mình vác xác tới thăm cha, ả bị Từ Lục Giai gạt chân té ngã, vùng bụng liền truyền đến một trận đau nhói dữ dội mà vì sợ người xung quanh thấy dấu vết hoan ái, ả không dám đứng lên ngay. Sau khi con điếm kia cùng tình nhân của nó rời đi, sẵn tiện ở bệnh viện liền đi khám, ả mới biết được một tin động trời là ả đang mang thai.
Mẹ của ả cũng rất bất bình tĩnh, tức tối gặng hỏi cho ra. Chu Khuynh Cơ từ khi rời Bạch Dĩ Hiên đã ba tháng, trong ba tháng này ả còn chẳng quan hệ với bất kì ai, gã bác sĩ giao hoan gần đây kia chỉ chơi hậu huyệt, mà dù có chơi hoa huy*t cũng không thể thụ thai chỉ trong vòng mấy ngày gần gũi được! Nhưng Quách Mộng Thu nổi nóng ở bên thôi thúc khiến ả chợt nhớ lại, sau khi bị Bạch Dĩ Hiên lạnh nhạt vứt bỏ, ả không phải là "không quan hệ với bất kì ai".
Chu Khuynh Cơ vẻ mặt vô cùng chắc chắn, ả đắc ý nhếch môi cười:
-- Bạch Dĩ Hiên, em thế nào cũng dám chắc với anh, đứa trẻ này là con anh! Anh nhớ không, đầu hạ cũng là lúc anh ruồng rẫy em, kể từ đó em lâm vào trầm cảm, không mở lòng với ai. Không tin anh có thể cho người đi tra ra hành tung của em mấy tháng qua!!!Nói rồi, Chu Khuynh cơ nhẹ nhàng xoa xoa bụng bầu hai tháng mới nhô lên, cười khẽ:
-- Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hiên, anh có nhớ không!? Cách đây hai tháng, anh có gọi cho em. Khách sạn Di Bach Porch, ngày thứ bảy lúc 21h42', anh có hẹn em tối đó đến gặp anh tại khách sạn. -- Nói rồi ả từ túi váy mở chiếc điện thoại có tin nhắn cùng cuộc gọi rõ rành rành. -- Đêm đó... có đúng không anh, trúng ngay thời điểm em trong thời kỳ tiền kinh nguyệt, ta lại không có bất cứ biện pháp phòng tránh, anh nghĩ thế nào? Thai nhi đã được hơn sáu tuần tuổi rồi, hoàn toàn hợp lí nhỉ!
Chu Khuynh Cơ vừa dứt lời, các vị giáo chủ liền "ồ" lên tấm tắc. Thật ra khi mẹ con Chu Khuynh Cơ xin đến vấn an và khẳng định chuyện này, Cố giáo chủ có điều tra trước, quả thật Chu Khuynh Cơ ngoài Bạch Dĩ Hiên ra không giao hoan với bất kì kẻ khác, tai mắt của Bạch gia ở khắp nơi, đề phòng cô ta lừa gạt, Cố giáo chủ Cố Đồ Ức đã cho điều tra kỹ lưỡng lại, quả nhiên không có kết quả khác. Cộng với những triệu chứng bất thường của Chu Khuynh Cơ một tuần sau đó, có khả năng đã thụ thai. Cho đến nay là đã gần hai tháng, Chu Khuynh Cơ tự tin chắc chắn không sợ ai như vậy, có cả chứng cớ rành rành, cũng khiến người khó lòng hoài nghi.
Bạch Dĩ Hiên nghe Chu Khuynh Cơ nói đến hai tháng trước khi xảy ra vụ của E.f, bàn tay đang chầm chậm gõ bàn của anh khẽ khựng lại. Nhận thấy sự khác lạ của anh, Cố Đồ Ức liền hỏi:
-- Bạch Dĩ Hiên, Chu Khuynh Cơ nói cháu hai tháng trước sau khi đuổi cô ta đi có qua lại lần nữa, có đúng không? Dù chỉ là duy nhất đêm đó?
Cả căn phòng lâm vào tĩnh lặng, Bạch Dĩ Hiên nhìn không ra biểu cảm tay vẫn vô thức gõ bàn, khí lạnh từ người anh vẫn chưa thôi giảm xuống. Anh hờ hững mở miệng:
-- Đúng vậy.
Nghe Bạch Dĩ Hiên thừa nhận như vậy, các vị giáo chủ liền đồng loạt bàn tán.
-- Như vậy là đúng rồi. Vậy ra đứa bé kia là cốt nhục của Bạch gia! Cố giáo chủ cũng đã cho truy xét đấy thôi!
-- Không chắc được. Tôi chưa bao giờ tin loại đàn bà lẻo mép như kia!
-- Bạch giáo chủ không có ý kiến, ônh có ý kiến làm gì!? Ngay lúc này đây, cứ hi vọng vậy đi!
-- Nếu không phải thì sao? Mà chắc gì đã là con trai!
-- Nếu không phải, còn có vế "thì" ư? Ngài nghĩ Bạch giáo chủ là người thế nào mà lại sinh ra được Bạch Kỳ Sơ tàn khốc thế kia!?
Từng lời rì rầm to nhỏ vang lên, Bạch Sở Viên nhìn Bạch Dĩ Hiên đang ngồi đăm chiêu liền có chút bực dọc. Anh vốn đã đuổi cô ta đi, còn quyền luyến làm gì!
-- Bạch lão gia! Người nói gì đi. -- Bạch Sở Viên hắng giọng.
Từ nãy đến giờ Bạch Thừa Húc vẫn chưa hề lên tiếng, lời nói của ông rất có trọng lượng, không thể nào kiến nghị lời phán xét của ông. Bạch Thừa Húc trầm lặng một lúc lâu, ai nấy cũng nín thở, tay Chu Khuynh Cơ cố nén run bấu váy, lão già này lúc nãy nhìn cô bằng con mắt khinh khi, chờ khi cô lên chức Bạch phu nhân, hạ sinh con trai nối dõi, thử xem ông còn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa không! Bạch Thừa Húc chưa lên tiếng, tất cả mọi người không dám hó hé lấy một lời, lát sau, ông điềm đạm cất giọng:-- Mau rót trà cho các vị giáo chủ nghỉ một chút.
Lời nói như vậy, đồng nghĩa với việc tạm hoãn cuộc họp nửa canh giờ, Bạch Dĩ Hiên không nói không rằng, mặt anh hằm hằm đứng phắt dậy rời đi. Lương Kỷ Khiên thấy thế liền vội đuổi theo. Bạch Dĩ Hiên đẩy mạnh cửa thư phòng tức giận gạt hết tất cả sổ sách trên bàn xuống. Lương Kỷ Khiên thực không muốn chọc tức anh, nhẹ giọng:
-- Cậu bình tĩnh đi. Cậu biết mà, ý của ông nội cậu. Muốn kiếm người sinh con cho cậu không thiếu, nhưng ông lại vẫn để Chu Khuynh Cơ diện kiến. Tức là ngầm ý cậu, ả ta là người của Chương Du Thần, rước cô ta về Bạch gia rồi, cậu có thể lợi dụng khiến ả ta hoàn toàn qui phục mà khai hết mọi thứ về Chương gia. Dẫu sao đứa bé trong bụng cũng không phải là thừa thãi, một công đôi việc.
-- Câm miệng đi. -- Bạch Dĩ Hiên lòng phừng phừng lửa giận, anh đấm mạnh tay xuống bàn khiến gỗ chợt bị nứt gãy -- Thật nực cười! " Rước cô ta vào Bạch gia"? Một ả đàn bà suýt bị Chương gia phế thải, lại cho cô ta chiếc ghế Bạch phu nhân, vậy còn đâu gọi là danh dự gia tộc? Ông nội đã nghĩ gì vậy? Tôi không tài nào chấp nhận chuyện này.
-- Đâu nhất thiết phải để cô ta làm "Bạch phu nhân"! Cậu biết mà, luật ngầm là, nếu một gia tộc ám hại người của gia tộc khác, thì gia tộc khác đó có quyền khiêu chiến công chính. Chương Du Thần biết cậu vì muốn bảo vệ một Chu Tử Đằng không dính dáng tới thế giới ngầm mà sẽ thủ tiêu cô ả, nên mới không phế truất ả ta. Chính là chờ cậu tự tay giết không lí do, sẽ phạm vào luật ngầm, như vậy danh chính ngôn thuận khiêu chiến Bạch gia. Cho cô ta vào Bạch gia, cứ giá bừa một cái họa nào hợp lí, là có thể giết ả ta rồi.
-- Tôi giết một người, không phải khổ sở bày công đến thế. -- Bạch Dĩ Hiên đè mạnh tay xuống bàn, nghe tiếng răng rắc vang lên. Mục đích của các giáo chủ lần này, chính là ép anh.
-- Cậu bỏ tình riêng qua một bên đi! Cô ta đang mang cốt nhục của cậu! Theo luật ngầm, nếu vị Lão đại đó mới có người thừa kế đầu tiên thì sẽ được thêm hai năm chấp tọa thay vì 25 năm yên vị coi như là chuẩn bị cho an toàn người thừa kế trước khi mãn thời kì an tọa. Như vậy ta có thêm được sáu năm, vậy cậu do dự cái gì!? Dù gì cũng là con cậu...
-- Đó không phải con tôi! -- Bạch Dĩ Hiên tức giận gằn từng tiếng, anh một quyền thật mạnh giáng xuống làm chiếc bàn sụp gãy đôi. Lương Kỷ Khiên tưởng như mình nghe nhầm, hỏi lại:
-- Không phải con cậu? Sao cậu dám chắc như thế? Vậy hai tháng trước cậu gọi cô ta đến làm gì?
Bạch Dĩ Hiên bình tâm lại thở dài một tiếng, anh trầm giọng:
-- Tôi, chưa một lần chạm vào cô ta.
-- Cái gì cơ!!!
-- Tôi chưa bao giờ quan hệ với cô ta. Những lần trước đây, cô ta tưởng người làm tình với cô ta là tôi, nhưng không phải.Bạch Dĩ Hiên tay đã rươm rướm máu, có một mảnh gỗ xước cắm vào tay anh thờ ơ hằn giọng:
-- Mỗi lần quan hệ với cô ta tôi đều mang túi hương có chứa 'Diamare'. Anh biết rồi đấy, tôi đã luyện qua nhiều loại độc dược nên kháng được mùi thuốc mê, còn cô ta thì không.
Lương Kỷ Khiên không tin nổi vào tai mình. 'Diamare' là loại thuốc mê gây ảo giác ngắn hạn, khiến con người đầu óc mụ mị, nửa tỉnh nửa không, lại chìm vào khoái cảm cao hạn nên nhận thức rất mập mờ. Bạch Dĩ Hiên lấy mảnh gỗ xước vào bàn tay ra, tiếp lời:
-- Dẫn cô ta vào phòng, tắt đèn, vân vê cô ta một chút đến khi cô ta hoàn toàn nhiễm hương mà trở nên đê mê, ý thức mập mờ, lúc đó liền có người khác vào thay.
-- Tức là, người làm tình với Chu Khuynh Cơ, là một người đàn ông do cậu sắp đặt vào thế chỗ sao?
-- Phải. Hai người họ giao hoan, còn tôi ngồi ở cạnh giường làm chuyện riêng. Xong xuôi, lại ngồi cạnh đầu giường như đã cùng cô ta trải qua ân ái. Lần nào cũng vậy, cho nên khẳng định đứa bé kia không phải của tôi.
-- Như vậy... -- Lương Kỷ Khiên có vẻ hoảng hốt -- Chu Khuynh Cơ cũng không biết bị cậu sắp đặt, như vậy đứa bé kia là của gã đàn ông bất kì. Vậy còn không mau vạch trần!
-- Những người đàn ông hoan ái với cô ta đều là những Ám vệ cảm tử luôn đi theo tôi. Còn nhớ lúc giải cứu Tử Đằng khỏi tay cô ta và E.f không, Chương Du Thần đã cho phá đập làm nước cuốn trôi mất xác nhiều Ám vệ Bạch gia. Lại trúng một vài người đã thay tôi lên giường với cô ta, cho nên, không có chứng cứ.
-- Vậy bây giờ cậu như thế nào?
-- Như cậu nói, danh chính ngôn thuận cho cô ta một cái chết.
-- Gì chứ!? Cô ta có giá trị lắm đấy!
-- Tôi không quan tâm. Những gì mà cô ta đã làm với Tử Đằng, tôi sẽ trả lại gấp bội, còn tự dẫn xác tới đây!
Đang nói, đột nhiên Bạch Dĩ Hiên nhận ra tiếng bước chân rón rén rời đi:
-- Ai!?
-- Để tôi chạy ra xem!
Lương Kỷ Khiên vội mở tung cửa ngó nhìn quanh, lúc sau anh ngơ ngác nói:
-- Chỉ là thủ hạ đi tuần tra thôi mà. Cậu yên tâm, đều là người tôi bố trí. Mà thôi, gần hết nửa tiếng rồi, mau trở lại sảnh họp.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy, chỉ lạnh lùng xoay bước rời đi, là thủ hạ thôi sao? Cớ gì lại rón rén như vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chuyện bây giờ, là phải nói sao với Tử Đằng. Chết tiệt! Ngay đúng lúc này!
Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi một chút, tất cả giáo chủ quay trở lại phòng họp. Chu Khuynh Cơ đứng nãy giờ đã rã rời cả chân, lão già kia cho giáo chủ thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng tuyệt nhiên không phái người nói năng gì với cô, khiến cô không dám chưa được sự cho phép vô tắc rời đi. Lão ta chính là cố ý bắt cô đứng nửa canh giờ đây mà, nhìn ánh mắt chế giễu của Bạch Sở Viên, cô uất ức đành phải vì việc lớn mà nhẫn nhịn. Danh hiệu "Bạch phu nhân" đối với cô không còn xa vời nữa! Mọi người thoáng chốc đã tụ họp lại đầy đủ, Chu Khuynh Cơ lòng có hơi hồi hộp chờ phán quyết, Bạch Dĩ Hiên mặt không có chút sắc thái lãnh đạm ngồi vào bàn, Bạch Thừa Húc quẹt điếu xì gà vào tàn gạt, điềm đạm mở miệng:
-- Thời thế cấp bách, ta còn chưa kịp trang bị kỹ càng để ứng phó! Tiên quyết nhất là cần thời gian chuẩn bị, mà thời điểm này lại vô cùng nguy hiểm, sống chết khó lường, vì vậy đứa trẻ này ít nhiều cũng là cơ hội. Để bảo đảm an toàn cho thai nhi, từ hôm nay, Chu Khuynh Cơ có thể nán lại Bạch gia, nhất cử nhất động trong tầm kiểm soát.
Chu Khuynh Cơ nghe nói vậy thì mừng thầm trong lòng. Thấy cô ta một vẻ đắc ý, Bạch Sở Viên đứng cạnh ông lạnh giọng:
-- Nếu như đứa trẻ cô sinh ra không mang huyết mạch của Bạch gia thì tội lừa gạt Bạch gia này, nhất định sẽ hành hạ cô thê thảm!
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thoáng rùng mình, đứng sau Chương gia và Giả gia, Bạch gia có cách tra tấn cực kì man rợ. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ của Bạch Dĩ Hiên đang rạo rực thành hình, ả ta chắc nịch:
-- Chu Khuynh Cơ hèn mọn không dám hai lời! Chỉ mong Bạch gia có thể nghĩ đến cốt nhục Cơ nhi đang mang mà cho một ân huệ!
Lời lẽ thật nhu thuận, gương mặt kiều diễm động lòng người làm mấy lão giáo chủ còn đam mê sắc dục suýt động lòng người vì khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành này. Cố giáo chủ không mấy mảy may, liền nghiêm túc hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Chuyện này cháu thấy thế nào?
Bạch Dĩ Hiên lâm vào trầm tư, mọi người im bặt chờ câu trả lời của anh. Nếu anh từ chối, nhưng vị giáo chủ khác sẽ cho anh vì tình riêng là Chu Tử Đằng mà làm tổn hại đến việc chung. Còn nếu anh đồng ý để cô ta nán lại, Tử Đằng khó có thể cảm thông cho anh. Thấy anh im lặng không nói, Cố Đồ Ức liền hàm ý:
-- Cháu sẽ không làm chúng ta thất vọng, như cha của cháu chứ!?
Nhắc đến Bạch Kỳ Sơ, các giáo chủ khác có chút khó chịu. Đáng lẽ thanh tẩy Hắc đạo, với năng lực cùng sự hỗ trợ của các gia tộc khác, thực chỉ mất năm năm. Tuy nhiên Bạch Kỳ Sơ lại vì lo cho Hạ Nhược Tuyết thai nghén không ổn định mà nhiều lần trễ nãi, kết quả dù giành được thắng lợi nhưng cũng đã phải trả giá bằng không ít xương máu của người trong gia tộc khác. Hàm ý của Cố Đồ Ức là vậy, hiện đã có nhiều gia tộc bất mãn với việc xưa, nếu Bạch Dĩ Hiên lại theo vết xe đổ của cha mình thì sẽ làm sự phản đối càng tăng. Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Biết được điều đó, Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng trả lời:
-- Đối với chuyện này, cháu không có ý kiến.
Cho mãi đến sau này, Bạch Dĩ Hiên đã luôn hối hận. Tại sao lại nói ra câu nói đó? Tại sao lại không đấu tranh vì em? Trong một phút giây thôi, anh đã đặt quyền lợi gia tộc lên trên tình yêu của mình...
Thật xin lỗi...
-- Đừng lộng ngôn.
-- Em không có!
Chu Khuynh Cơ vội trưng một bộ dáng vô tội, khóe mắt liễu chợt ươn ướt sương mai. Mặc dù khi đối diện ánh mắt sắc lạnh của Bạch Dĩ Hiên, ả cảm thấy áp lực nhưng nghĩ đến đứa trẻ mình đang mang trong bụng, ả dõng dạc khẳng định:
-- Đứa bé trong bụng em mang dòng máu của ngài, không hề giả dối. Em xin thề, lấy cả tính mạng ra chắc chắn, dù có xẻ thịt lóc xương em cũng dám khẳng định, đứa bé này là con của ngài!
Lời lẽ vô cùng hùng hồn, ánh mắt vô cùng kiên định, Chu Khuynh Cơ tự tin hơn bao giờ hết. Các vị giáo chủ khác thấy Chu Khuynh Cơ một bộ dáng chắc nịch như vậy, hoài nghi cũng tan đi một nửa. Duy chỉ có Bạch Thừa Húc là im lặng không nói gì, còn Bạch Dĩ Hiên, đôi mắt anh đang trào sóng cuồn cuộn, anh lạnh lùng trầm giọng:
-- Cô nghĩ mạng sống của cô với tôi đáng giá? Qua lại với biết bao nhiêu tên, cô nghĩ tôi sẽ tin cô?
-- Anh không tin em? -- Chu Khuynh Cơ nghe vậy tim có chút nhói, nhưng rất nhanh sau đó ả đã khôi phục lại bộ dáng nhu mì. Ả cười khẩy, ánh nhìn ngạo nghễ liếc về phía Bạch Dĩ Hiên, đứa bé trong bụng này, chính là báu vật của ả -- Anh không tin Cơ nhi, Cơ nhi có thể làm gì hơn!? Anh có thể nghi ngờ em, nhưng tuyệt nhiên không tài nào hoài nghi được đứa trẻ này! Nó là con anh!!!
Lời Chu Khuynh Cơ oanh dội vang lên, các vị giáo chủ lõi đời không tìm ra được chút giả dối hay thậm chí còn bị ánh mắt cô ta thuyết phục , chính cô ả cũng chắc chắn đứa trẻ ả đang mang trong bụng là của Bạch Dĩ Hiên. Ả trước đây thực có qua lại với nhiều người, nhưng luôn cẩn thận dùng phương pháp phòng tránh. Một phần vì nếu có con, ả ta sẽ rất mệt nhọc hạ sinh, con trẻ lại đem tới đủ rắc rối, hơn nữa, ả là một sát thủ, có con lúc đó rất phiền phức, ả còn e dè Chương Du Thần nên sẽ không dám lộng hành.
Tuy nhiên, với Bạch Dĩ Hiên lại khác. Chu Khuynh Cơ ngay từ lúc đầu đã ưng ý anh, thề rằng nhất định phải khiến anh hoàn toàn thuộc về mình. Lãnh đạm, vô tình, lại có quyền lực Lão đại cao quí, khí phách sánh ngang Chương Du Thần. Nếu như ả được trở thành người phụ nữ của anh thì ả sẽ chẳng cần phải dè dặt bất cứ ai mà sẽ chễm chệ khiến kẻ khác quỳ rạp dưới chân.
Chính vì vậy, trước kia làm tình nhân của Bạch Dĩ Hiên, ả chẳng bao giờ dùng phương pháp phòng tránh, mà ả càng mừng thầm hơn khi Bạch Dĩ Hiên cũng không dùng biện pháp an toàn. Nhưng đã biết bao lần cuồng nhiệt hoan ái đến nửa tỉnh nửa mê, đến sức tàn lực kiệt, Chu Khuynh Cơ chưa bao giờ thụ thai. Mặc dù bất mãn nhưng cô ả không mấy quan tâm, lúc đó Chu Khuynh Cơ đang ở trên thời khắc rạng rỡ, huy hoàng nhất, ai ai cũng ghen tị ả, cũng ngưỡng mộ ả, ả thầm nghĩ rằng Bạch Dĩ Hiên sớm muộn cũng sẽ vĩnh viễn trở thành của riêng ả, cần gì gấp gáp! Cho đến khi, vị Lão đại tôn quý kia gặp Chu Tử Đằng.Kể từ hôm đó, Bạch Dĩ Hiên không còn đoái hoài gì Chu Khuynh Cơ nữa. Mới lúc đầu ả chỉ tưởng anh đang có thú vui mới nên ả chơi trò "lạt mềm buộc chặt", khiến anh phải nhung nhớ hương vị của mình. Nhưng thật phũ phàng, anh dường như không còn đếm xỉa tới Chu Khuynh Cơ nữa, mà điều khiến ả thù ghét đến tận xương tủy, chính là những cử chỉ dịu dàng, những cái nhìn chân tình mà anh dành cho con điếm kia. Rồi sau đó, cuộc đời ả bỗng chốc trở nên xám xịt, Bạch Dĩ Hiên dành cho Chu Tử Đằng tất cả sự bảo bọc cùng ôn nhu, thứ mà anh trước kia chưa bao giờ trao cho ả, tất cả là tại con điếm ấy giở trò!
Từ sau khi Bạch Dĩ Hiên ruồng bỏ Chu Khuynh Cơ, cô ả cũng không còn những tháng ngày hào nhoáng rực rỡ như xưa. Chẳng còn ai thèm muốn ả nữa, có chăng là những lão già bụng phệ hám sắc, những gã tởm lợm hám dục dưới đáy xã hội mà thôi. Ả có tự tôn riêng của chính mình, người đàn ông lên giường với ả cũng phải có tầm cỡ, không thể là đám tép riu dơ bẩn kia, hạng như Trình Phong Lữ, Giả Thuật Nham, Lãnh Dịch Khiêm, Bạch Dĩ Hiên,... chí ít là các đấng vương tôn công tử hào hoa bức người ả mới chấp nhận ân ái. Chính vì vậy mà suốt mấy tháng liền, Chu Khuynh Cơ cũng ít ăn nằm với đàn ông, chỉ khi thực sự cấp thiết cần cho mưu đồ, ả mới chủ động giao dịch.
Còn một lẽ nữa, đó là do dạo này cơ thể của Chu Khuynh Cơ có chút bất ổn, nhiều lần nôn ói, thường xuyên đau nhức, lại hay thèm đồ chua, ham muốn tình dục cũng giảm đi, thi thoảng lại cáu lên. Ả cứ nghĩ chắc ả đang trong thời gian căng thẳng, cũng có thể là do trước kia ở trong khuôn huấn luyện của Chương gia, mỗi ngày đều phải uống một cốc thuốc độc lượng nhỏ coi như rèn luyện cơ thể, khi rời Chương gia rồi không còn uống nữa nên để lại di chứng tạm thời, cơ thể có chút khó chịu. Cho đến khi mẹ con Chu Khuynh Cơ lập mưu khiến Chu Cảnh Điềm vào bệnh viện, hằng ngày đều phải đóng giả làm con gái ngoan, ả cực kì mẫn cảm với mùi thuốc. Lại còn phải giao dịch thể xác với gã bác sĩ biến thái chỉ thích chơi hậu huyệt ở sau kia, Chu Khuynh Cơ dần dần nhận thấy cơ thể mình khó chịu rõ rệt.
Ngay cả hôm kẻ thù không đội trời chung của mình vác xác tới thăm cha, ả bị Từ Lục Giai gạt chân té ngã, vùng bụng liền truyền đến một trận đau nhói dữ dội mà vì sợ người xung quanh thấy dấu vết hoan ái, ả không dám đứng lên ngay. Sau khi con điếm kia cùng tình nhân của nó rời đi, sẵn tiện ở bệnh viện liền đi khám, ả mới biết được một tin động trời là ả đang mang thai.
Mẹ của ả cũng rất bất bình tĩnh, tức tối gặng hỏi cho ra. Chu Khuynh Cơ từ khi rời Bạch Dĩ Hiên đã ba tháng, trong ba tháng này ả còn chẳng quan hệ với bất kì ai, gã bác sĩ giao hoan gần đây kia chỉ chơi hậu huyệt, mà dù có chơi hoa huy*t cũng không thể thụ thai chỉ trong vòng mấy ngày gần gũi được! Nhưng Quách Mộng Thu nổi nóng ở bên thôi thúc khiến ả chợt nhớ lại, sau khi bị Bạch Dĩ Hiên lạnh nhạt vứt bỏ, ả không phải là "không quan hệ với bất kì ai".
Chu Khuynh Cơ vẻ mặt vô cùng chắc chắn, ả đắc ý nhếch môi cười:
-- Bạch Dĩ Hiên, em thế nào cũng dám chắc với anh, đứa trẻ này là con anh! Anh nhớ không, đầu hạ cũng là lúc anh ruồng rẫy em, kể từ đó em lâm vào trầm cảm, không mở lòng với ai. Không tin anh có thể cho người đi tra ra hành tung của em mấy tháng qua!!!Nói rồi, Chu Khuynh cơ nhẹ nhàng xoa xoa bụng bầu hai tháng mới nhô lên, cười khẽ:
-- Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hiên, anh có nhớ không!? Cách đây hai tháng, anh có gọi cho em. Khách sạn Di Bach Porch, ngày thứ bảy lúc 21h42', anh có hẹn em tối đó đến gặp anh tại khách sạn. -- Nói rồi ả từ túi váy mở chiếc điện thoại có tin nhắn cùng cuộc gọi rõ rành rành. -- Đêm đó... có đúng không anh, trúng ngay thời điểm em trong thời kỳ tiền kinh nguyệt, ta lại không có bất cứ biện pháp phòng tránh, anh nghĩ thế nào? Thai nhi đã được hơn sáu tuần tuổi rồi, hoàn toàn hợp lí nhỉ!
Chu Khuynh Cơ vừa dứt lời, các vị giáo chủ liền "ồ" lên tấm tắc. Thật ra khi mẹ con Chu Khuynh Cơ xin đến vấn an và khẳng định chuyện này, Cố giáo chủ có điều tra trước, quả thật Chu Khuynh Cơ ngoài Bạch Dĩ Hiên ra không giao hoan với bất kì kẻ khác, tai mắt của Bạch gia ở khắp nơi, đề phòng cô ta lừa gạt, Cố giáo chủ Cố Đồ Ức đã cho điều tra kỹ lưỡng lại, quả nhiên không có kết quả khác. Cộng với những triệu chứng bất thường của Chu Khuynh Cơ một tuần sau đó, có khả năng đã thụ thai. Cho đến nay là đã gần hai tháng, Chu Khuynh Cơ tự tin chắc chắn không sợ ai như vậy, có cả chứng cớ rành rành, cũng khiến người khó lòng hoài nghi.
Bạch Dĩ Hiên nghe Chu Khuynh Cơ nói đến hai tháng trước khi xảy ra vụ của E.f, bàn tay đang chầm chậm gõ bàn của anh khẽ khựng lại. Nhận thấy sự khác lạ của anh, Cố Đồ Ức liền hỏi:
-- Bạch Dĩ Hiên, Chu Khuynh Cơ nói cháu hai tháng trước sau khi đuổi cô ta đi có qua lại lần nữa, có đúng không? Dù chỉ là duy nhất đêm đó?
Cả căn phòng lâm vào tĩnh lặng, Bạch Dĩ Hiên nhìn không ra biểu cảm tay vẫn vô thức gõ bàn, khí lạnh từ người anh vẫn chưa thôi giảm xuống. Anh hờ hững mở miệng:
-- Đúng vậy.
Nghe Bạch Dĩ Hiên thừa nhận như vậy, các vị giáo chủ liền đồng loạt bàn tán.
-- Như vậy là đúng rồi. Vậy ra đứa bé kia là cốt nhục của Bạch gia! Cố giáo chủ cũng đã cho truy xét đấy thôi!
-- Không chắc được. Tôi chưa bao giờ tin loại đàn bà lẻo mép như kia!
-- Bạch giáo chủ không có ý kiến, ônh có ý kiến làm gì!? Ngay lúc này đây, cứ hi vọng vậy đi!
-- Nếu không phải thì sao? Mà chắc gì đã là con trai!
-- Nếu không phải, còn có vế "thì" ư? Ngài nghĩ Bạch giáo chủ là người thế nào mà lại sinh ra được Bạch Kỳ Sơ tàn khốc thế kia!?
Từng lời rì rầm to nhỏ vang lên, Bạch Sở Viên nhìn Bạch Dĩ Hiên đang ngồi đăm chiêu liền có chút bực dọc. Anh vốn đã đuổi cô ta đi, còn quyền luyến làm gì!
-- Bạch lão gia! Người nói gì đi. -- Bạch Sở Viên hắng giọng.
Từ nãy đến giờ Bạch Thừa Húc vẫn chưa hề lên tiếng, lời nói của ông rất có trọng lượng, không thể nào kiến nghị lời phán xét của ông. Bạch Thừa Húc trầm lặng một lúc lâu, ai nấy cũng nín thở, tay Chu Khuynh Cơ cố nén run bấu váy, lão già này lúc nãy nhìn cô bằng con mắt khinh khi, chờ khi cô lên chức Bạch phu nhân, hạ sinh con trai nối dõi, thử xem ông còn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa không! Bạch Thừa Húc chưa lên tiếng, tất cả mọi người không dám hó hé lấy một lời, lát sau, ông điềm đạm cất giọng:-- Mau rót trà cho các vị giáo chủ nghỉ một chút.
Lời nói như vậy, đồng nghĩa với việc tạm hoãn cuộc họp nửa canh giờ, Bạch Dĩ Hiên không nói không rằng, mặt anh hằm hằm đứng phắt dậy rời đi. Lương Kỷ Khiên thấy thế liền vội đuổi theo. Bạch Dĩ Hiên đẩy mạnh cửa thư phòng tức giận gạt hết tất cả sổ sách trên bàn xuống. Lương Kỷ Khiên thực không muốn chọc tức anh, nhẹ giọng:
-- Cậu bình tĩnh đi. Cậu biết mà, ý của ông nội cậu. Muốn kiếm người sinh con cho cậu không thiếu, nhưng ông lại vẫn để Chu Khuynh Cơ diện kiến. Tức là ngầm ý cậu, ả ta là người của Chương Du Thần, rước cô ta về Bạch gia rồi, cậu có thể lợi dụng khiến ả ta hoàn toàn qui phục mà khai hết mọi thứ về Chương gia. Dẫu sao đứa bé trong bụng cũng không phải là thừa thãi, một công đôi việc.
-- Câm miệng đi. -- Bạch Dĩ Hiên lòng phừng phừng lửa giận, anh đấm mạnh tay xuống bàn khiến gỗ chợt bị nứt gãy -- Thật nực cười! " Rước cô ta vào Bạch gia"? Một ả đàn bà suýt bị Chương gia phế thải, lại cho cô ta chiếc ghế Bạch phu nhân, vậy còn đâu gọi là danh dự gia tộc? Ông nội đã nghĩ gì vậy? Tôi không tài nào chấp nhận chuyện này.
-- Đâu nhất thiết phải để cô ta làm "Bạch phu nhân"! Cậu biết mà, luật ngầm là, nếu một gia tộc ám hại người của gia tộc khác, thì gia tộc khác đó có quyền khiêu chiến công chính. Chương Du Thần biết cậu vì muốn bảo vệ một Chu Tử Đằng không dính dáng tới thế giới ngầm mà sẽ thủ tiêu cô ả, nên mới không phế truất ả ta. Chính là chờ cậu tự tay giết không lí do, sẽ phạm vào luật ngầm, như vậy danh chính ngôn thuận khiêu chiến Bạch gia. Cho cô ta vào Bạch gia, cứ giá bừa một cái họa nào hợp lí, là có thể giết ả ta rồi.
-- Tôi giết một người, không phải khổ sở bày công đến thế. -- Bạch Dĩ Hiên đè mạnh tay xuống bàn, nghe tiếng răng rắc vang lên. Mục đích của các giáo chủ lần này, chính là ép anh.
-- Cậu bỏ tình riêng qua một bên đi! Cô ta đang mang cốt nhục của cậu! Theo luật ngầm, nếu vị Lão đại đó mới có người thừa kế đầu tiên thì sẽ được thêm hai năm chấp tọa thay vì 25 năm yên vị coi như là chuẩn bị cho an toàn người thừa kế trước khi mãn thời kì an tọa. Như vậy ta có thêm được sáu năm, vậy cậu do dự cái gì!? Dù gì cũng là con cậu...
-- Đó không phải con tôi! -- Bạch Dĩ Hiên tức giận gằn từng tiếng, anh một quyền thật mạnh giáng xuống làm chiếc bàn sụp gãy đôi. Lương Kỷ Khiên tưởng như mình nghe nhầm, hỏi lại:
-- Không phải con cậu? Sao cậu dám chắc như thế? Vậy hai tháng trước cậu gọi cô ta đến làm gì?
Bạch Dĩ Hiên bình tâm lại thở dài một tiếng, anh trầm giọng:
-- Tôi, chưa một lần chạm vào cô ta.
-- Cái gì cơ!!!
-- Tôi chưa bao giờ quan hệ với cô ta. Những lần trước đây, cô ta tưởng người làm tình với cô ta là tôi, nhưng không phải.Bạch Dĩ Hiên tay đã rươm rướm máu, có một mảnh gỗ xước cắm vào tay anh thờ ơ hằn giọng:
-- Mỗi lần quan hệ với cô ta tôi đều mang túi hương có chứa 'Diamare'. Anh biết rồi đấy, tôi đã luyện qua nhiều loại độc dược nên kháng được mùi thuốc mê, còn cô ta thì không.
Lương Kỷ Khiên không tin nổi vào tai mình. 'Diamare' là loại thuốc mê gây ảo giác ngắn hạn, khiến con người đầu óc mụ mị, nửa tỉnh nửa không, lại chìm vào khoái cảm cao hạn nên nhận thức rất mập mờ. Bạch Dĩ Hiên lấy mảnh gỗ xước vào bàn tay ra, tiếp lời:
-- Dẫn cô ta vào phòng, tắt đèn, vân vê cô ta một chút đến khi cô ta hoàn toàn nhiễm hương mà trở nên đê mê, ý thức mập mờ, lúc đó liền có người khác vào thay.
-- Tức là, người làm tình với Chu Khuynh Cơ, là một người đàn ông do cậu sắp đặt vào thế chỗ sao?
-- Phải. Hai người họ giao hoan, còn tôi ngồi ở cạnh giường làm chuyện riêng. Xong xuôi, lại ngồi cạnh đầu giường như đã cùng cô ta trải qua ân ái. Lần nào cũng vậy, cho nên khẳng định đứa bé kia không phải của tôi.
-- Như vậy... -- Lương Kỷ Khiên có vẻ hoảng hốt -- Chu Khuynh Cơ cũng không biết bị cậu sắp đặt, như vậy đứa bé kia là của gã đàn ông bất kì. Vậy còn không mau vạch trần!
-- Những người đàn ông hoan ái với cô ta đều là những Ám vệ cảm tử luôn đi theo tôi. Còn nhớ lúc giải cứu Tử Đằng khỏi tay cô ta và E.f không, Chương Du Thần đã cho phá đập làm nước cuốn trôi mất xác nhiều Ám vệ Bạch gia. Lại trúng một vài người đã thay tôi lên giường với cô ta, cho nên, không có chứng cứ.
-- Vậy bây giờ cậu như thế nào?
-- Như cậu nói, danh chính ngôn thuận cho cô ta một cái chết.
-- Gì chứ!? Cô ta có giá trị lắm đấy!
-- Tôi không quan tâm. Những gì mà cô ta đã làm với Tử Đằng, tôi sẽ trả lại gấp bội, còn tự dẫn xác tới đây!
Đang nói, đột nhiên Bạch Dĩ Hiên nhận ra tiếng bước chân rón rén rời đi:
-- Ai!?
-- Để tôi chạy ra xem!
Lương Kỷ Khiên vội mở tung cửa ngó nhìn quanh, lúc sau anh ngơ ngác nói:
-- Chỉ là thủ hạ đi tuần tra thôi mà. Cậu yên tâm, đều là người tôi bố trí. Mà thôi, gần hết nửa tiếng rồi, mau trở lại sảnh họp.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy, chỉ lạnh lùng xoay bước rời đi, là thủ hạ thôi sao? Cớ gì lại rón rén như vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chuyện bây giờ, là phải nói sao với Tử Đằng. Chết tiệt! Ngay đúng lúc này!
Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi một chút, tất cả giáo chủ quay trở lại phòng họp. Chu Khuynh Cơ đứng nãy giờ đã rã rời cả chân, lão già kia cho giáo chủ thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng tuyệt nhiên không phái người nói năng gì với cô, khiến cô không dám chưa được sự cho phép vô tắc rời đi. Lão ta chính là cố ý bắt cô đứng nửa canh giờ đây mà, nhìn ánh mắt chế giễu của Bạch Sở Viên, cô uất ức đành phải vì việc lớn mà nhẫn nhịn. Danh hiệu "Bạch phu nhân" đối với cô không còn xa vời nữa! Mọi người thoáng chốc đã tụ họp lại đầy đủ, Chu Khuynh Cơ lòng có hơi hồi hộp chờ phán quyết, Bạch Dĩ Hiên mặt không có chút sắc thái lãnh đạm ngồi vào bàn, Bạch Thừa Húc quẹt điếu xì gà vào tàn gạt, điềm đạm mở miệng:
-- Thời thế cấp bách, ta còn chưa kịp trang bị kỹ càng để ứng phó! Tiên quyết nhất là cần thời gian chuẩn bị, mà thời điểm này lại vô cùng nguy hiểm, sống chết khó lường, vì vậy đứa trẻ này ít nhiều cũng là cơ hội. Để bảo đảm an toàn cho thai nhi, từ hôm nay, Chu Khuynh Cơ có thể nán lại Bạch gia, nhất cử nhất động trong tầm kiểm soát.
Chu Khuynh Cơ nghe nói vậy thì mừng thầm trong lòng. Thấy cô ta một vẻ đắc ý, Bạch Sở Viên đứng cạnh ông lạnh giọng:
-- Nếu như đứa trẻ cô sinh ra không mang huyết mạch của Bạch gia thì tội lừa gạt Bạch gia này, nhất định sẽ hành hạ cô thê thảm!
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thoáng rùng mình, đứng sau Chương gia và Giả gia, Bạch gia có cách tra tấn cực kì man rợ. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ của Bạch Dĩ Hiên đang rạo rực thành hình, ả ta chắc nịch:
-- Chu Khuynh Cơ hèn mọn không dám hai lời! Chỉ mong Bạch gia có thể nghĩ đến cốt nhục Cơ nhi đang mang mà cho một ân huệ!
Lời lẽ thật nhu thuận, gương mặt kiều diễm động lòng người làm mấy lão giáo chủ còn đam mê sắc dục suýt động lòng người vì khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành này. Cố giáo chủ không mấy mảy may, liền nghiêm túc hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Chuyện này cháu thấy thế nào?
Bạch Dĩ Hiên lâm vào trầm tư, mọi người im bặt chờ câu trả lời của anh. Nếu anh từ chối, nhưng vị giáo chủ khác sẽ cho anh vì tình riêng là Chu Tử Đằng mà làm tổn hại đến việc chung. Còn nếu anh đồng ý để cô ta nán lại, Tử Đằng khó có thể cảm thông cho anh. Thấy anh im lặng không nói, Cố Đồ Ức liền hàm ý:
-- Cháu sẽ không làm chúng ta thất vọng, như cha của cháu chứ!?
Nhắc đến Bạch Kỳ Sơ, các giáo chủ khác có chút khó chịu. Đáng lẽ thanh tẩy Hắc đạo, với năng lực cùng sự hỗ trợ của các gia tộc khác, thực chỉ mất năm năm. Tuy nhiên Bạch Kỳ Sơ lại vì lo cho Hạ Nhược Tuyết thai nghén không ổn định mà nhiều lần trễ nãi, kết quả dù giành được thắng lợi nhưng cũng đã phải trả giá bằng không ít xương máu của người trong gia tộc khác. Hàm ý của Cố Đồ Ức là vậy, hiện đã có nhiều gia tộc bất mãn với việc xưa, nếu Bạch Dĩ Hiên lại theo vết xe đổ của cha mình thì sẽ làm sự phản đối càng tăng. Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Biết được điều đó, Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng trả lời:
-- Đối với chuyện này, cháu không có ý kiến.
Cho mãi đến sau này, Bạch Dĩ Hiên đã luôn hối hận. Tại sao lại nói ra câu nói đó? Tại sao lại không đấu tranh vì em? Trong một phút giây thôi, anh đã đặt quyền lợi gia tộc lên trên tình yêu của mình...
Thật xin lỗi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook