Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
-
Chương 48: Tử Đằng - Anh đã nói xin lỗi rồi
Chu Tử Đằng quả thực thấy rằng bệnh viện chính là ngôi nhà thứ hai của mình, cô cứ như khách VIP nơi đây vậy! Và đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô "đem con bỏ chợ", cứ hẹn đi cùng Lưu Ly với Andrew, Audrey rồi tồng ngồng lặn mất tăm! Chu Tử Đằng chán chường thở dài thườn thượt, quanh đây cũng thật im ắng. Đây là bệnh viện của Lương Kỷ Khiên nên cô được đặc cách, nằm "phòng bệnh hoàng gia" đã là xa xỉ, chẳng hiểu tại sao Bạch Dĩ Hiên còn "đuổi" tất cả bệnh nhân hạng sang khác xuống, chỉ để độc có phòng cô cùng cả đám người phục vụ ra vào tối ngày trên này. Còn nghe đâu anh ta cho người chặn hết các cửa, muốn gặp cô như gặp Tổng thống, phải có phận sự tuyệt đối mới được vào thăm! Cô là đang bị giam lỏng sao, cái tên đó còn bắt cô nằm đây luôn năm ngày trong khi hai ngày là vết thương đã khép miệng!
Mới 4 giờ sáng, Chu Tử Đằng không ngủ được chán nản ngã nhoài người xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ về công việc, chợt nghe tiếng gõ cửa nhẹ. Cô ngạc nhiên ngồi dậy thì thấy ngoài cửa có một bóng người cao lớn, người ấy khẽ cất giọng trầm ấm mà vô cùng dịu dàng:
-- Tử Đằng. Em không ngủ được sao? Tôi vào có được không?
Nhận ra giọng nói trầm thấp đó, cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa, sao Bạch Dĩ Hiên lại tới sớm thế này. Sau chuyện đó, cô đã thẳng tay cự tuyệt gặp mặt anh vì còn giận, nhưng ngày nào anh cũng đến, đứng ngoài cửa phòng bệnh, hỏi han cô. Tuy vậy, anh tuyệt nhiên sẽ không vào nếu cô không cho phép, và tất nhiên là cô không cho phép. Lại không hiểu vì sao, trong thâm tâm cô có chút mong chờ được nghe giọng của anh, hay là cô sẽ rất yên lòng khi anh mỗi ngày đều đến thăm cô đều đặn, có chút... ngóng trông bóng lưng ấy tựa ngoài cửa và hỏi han cô. Bây giờ mới nhận ra, cô đã trở nên dựa dẫm vào anh rồi, trở nên... mê luyến...
-- Tử Đằng?
Đang nghĩ vu vơ như thế, chợt Bạch Dĩ Hiên lo lắng hỏi làm Chu Tử Đằng giật mình trở lại hiện thực, nhớ lại những gì cô vừa nghĩ, Chu Tử Đằng mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Trời ạ! Cô đã nghĩ gì vậy! Cư nhiên lại lơ đễnh vì Bạch Dĩ Hiên, chết thật, Chu Tử Đằng, mày không còn ở cái thời yêu đương nồng nhiệt nữa, mau bình tĩnh lại!!! Để áp chế những bấn loạn trong lòng, Chu Tử Đằng liền giương tay nhéo má mình một cái, lại quên mất mình đang để móng, móng tay liền quệt qua da mặt mịn màng, để lại một vết xước. Chu Tử Đằng theo phản xạ bị đau liền hét lên:
-- Ái da!!!
-- Tử Đằng!!!
Bạch Dĩ Hiên ở ngoài nghe cô kêu lên như vậy liền lo lắng không chậm một giây đẩy mạnh cửa bước vào, thấy hai mắt cô mở to ngơ ngác nhìn anh, lại thấy trên đôi má hồng có một vết cào, liền sốt sắng cả lên, đi tới rút khăn giấy chậm vào má cô, đôi mày rậm nhíu lại, mắng:
-- Sao lại thế này !? Em có biết chăm sóc cho bản thân không vậy, lại làm mình bị thương? Em lưu luyến không muốn rời nơi này sao!?Bạch Dĩ Hiên quên khuấy đi mất cô vẫn chưa phép anh vào, mà giờ anh chẳng còn tâm tư lo nghĩ nữa, bây giờ đang rất không vui cau mày, lấy thuốc bôi thoa lên vết thương mới của cô. Từng động tác của anh đều rất dịu dàng mà ngay chính Bạch Dĩ Hiên cũng không biết ánh mắt của mình lúc này rất đỗi ôn nhu, người ngoài nhìn vào còn không nhận ra anh là vị Lão đại khát máu lúc trước, cử chỉ thật nhu tình, không một chút giả dối... với người con gái mình yêu. Cũng không biết, Bạch Dĩ Hiên vì quá chăm chút cho vết thương của cô hay sao mà đã bỏ qua mất một âm thanh, tiếng tim đập thình thịch dồn dập của Chu Tử Đằng.
Chu Tử Đằng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này, sống 30 năm, cô chưa từng cảm thấy rối loạn như vậy. Bạch Dĩ Hiên đối diện cô, khuôn mặt tuấn mĩ chỉ cách mặt cô có vài centimet, khoảng cách hai người là rất gần, đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào, có thể nhìn thấy được đôi mắt xanh sâu thăm thẳm như đại dương điệp trùng, có thể nhìn thấy... đôi môi của anh, đã chạm vào đôi môi cô không ít lần, mãnh liệt, hòa quyện. Bất giác nhận ra mình đã có những suy nghĩ kì lạ, Chu Tử Đằng mặt ửng một mảng đỏ, xấu hổ vội quay mặt đi, trống tim vẫn đập liên hồi. Chết tiệt! Cô đã nghĩ cái gì vậy, thật không đứng đắn chút nào! Chu Tử Đằng, mày làm sao vậy!?
Chu Tử Đằng đột ngột quay mặt đi làm đôi tay đang vuốt ve cô lơ lửng, trống rỗng giữa không trung. Chu Tử Đằng, em đã ghét tôi đến vậy sao, một cái chạm thôi cũng không muốn? Bạch Dĩ Hiên đôi mắt đã đượm ưu tư, nhưng vẻ ngoài lãnh đạm đã âm thầm giấu nó đi, nhìn cô quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, Bạch Dĩ Hiên thu bàn tay trống trải về, anh đứng lên rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh còn quay lại nhẹ nở một nụ cười, mà Chu Tử Đằng lại bỏ lỡ mất, không biết nụ cười ấy ôn nhu và đầy yêu thương đến dường nào:
-- Nếu em muốn xuất viện sớm thì đừng để bản thân chịu một vết thương nào nữa. Em biết mà, tôi luôn ở đây, nếu em cần, và chỉ nếu em cần... Tiêu Khiết sẽ ở lại đây đảm bảo an toàn cho em thay tôi. Vì em ghét tôi đến thế...
Nói rồi, Bạch Dĩ Hiên chậm rãi quay người bước đi, Chu Tử Đằng lúc này mới hoàn hồn, cô sực nhận ra những điều anh vừa nói, Chu Tử Đằng vội vã leo khỏi giường, chạy ra thì đã không thấy bóng anh đâu nữa, lòng cô có chút mất mát, tay cô khẽ siết lại, nhỏ giọng:
-- Tôi không có ghét anh...
Chu Tử Đằng lẳng lặng đứng đó, lại nhận ra chỗ cô đang đứng rất ấm, cô ngạc nhiên liền ngồi khom xuống đưa tay sờ thử, xung quanh là nền gạch lạnh lẽo, duy chỉ có một vùng trước cửa cô thật là ấm, Chu Tử Đằng có thể cảm nhận được sự ấm áp đó, cô dịu giọng:
-- Chỗ này ấm quá... Anh... đã ngồi đây suốt đêm sao?
Rất ấm.
Chu Tử Đằng ngoái nhìn về hướng anh đã đi, từ khi nào, cô đã bắt đầu trông chờ bóng dáng ấy? Chu Tử Đằng đưa tay lên vân vê đôi môi của mình, từ khi nào, đã biết nhung nhớ? Mày đã một đời chồng, mày nhớ chứ? Đừng thấy người ta đối xử tốt với mình liền nảy sinh mơ mộng, hi vọng càng nhiều, thì thất vọng lại càng cao mà thôi! Chu Tử Đằng tự nhủ mình như thế, bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Chu Tử Đằng quay người lại nhìn, thì ra là Lương Kỷ Khiên, anh vẫn thường hay lui tới xem tình hình của cô.-- Người đó đâu rồi?
-- Anh ấy đi rồi.
Đột nhiên, Lương Kỷ Khiên che miệng cười nhẹ, Chu Tử Đằng thấy lạ liền hỏi:
-- Có gì đáng cười?
-- Chu Tử Đằng, cô đã rung động vì em trai tôi! - Lương Kỷ Khiên tiến tới gần.
-- Đừng nói bậy. - Cô sửng sốt một khắc, xong lạnh nhạt lắc đầu nói.
-- Đó là sự thật! Cô quả nhiên không nhận ra, tôi hỏi cô về "Người đó", cô liền nghĩ ngay đến Bạch Dĩ Hiên mà trả lời. Chẳng phải sao, "người đó" của cô là tiểu Dĩ Hiên?
Chu Tử Đằng tay nắm trái cửa bỗng khựng lại, lúc này cô mới để ý, từ khi nào cái tên "Bạch Dĩ Hiên" đã in dấu vào tâm trí cô? Lòng cô rối như tơ vò, một mặt tâm trí vẫn không ngừng nhắc cô nhớ lí do cô tồn tại ở đây, mặt khác, trái tim lại không ngừng đập từng nhịp. Mày đang đập vì ai vậy? Không trả lời câu hỏi của Lương Kỷ Khiên, Chu Tử Đằng mở cửa trở về giường bệnh, cầm một cuốn sách lên đọc cho bình ổn tâm trí, thấy thế, anh cũng chỉ biết tựa vào cửa buông một tiếng thở dài:
-- Đêm nào nó cũng ngồi trước cửa phòng trông cô ngủ, nếu như hôm nay cô bị khó ngủ mà thức giấc, chắc sẽ không bao giờ biết được Dĩ Hiên đã luôn ở bên cạnh cô, chờ cô suốt đêm, đến khi cô an lành thức dậy, mới rời đi. Nó vẫn đang chờ đợi từ cô, một lời chấp thuận...
Nghe đến đây, ngón tay giở từng trang sách ngưng lại, cô đã cảm giác có người ngoài cửa mỗi đêm canh giấc ngủ cho cô, thì ra không phải là thủ hạ... Trang sách vừa hay mở đúng một phân đoạn, có dòng chữ in đậm trên đó: " Người em yêu, chưa chắc sẽ chờ đợi em, nhưng người chờ đợi em, chắc chắn là người yêu em. Chỉ là vì em không biết anh tồn tại mới quên đi mất có một người vẫn đứng đợi em..."
Chu Tử Đằng cảm thấy có cái gì đó man mác trong lòng, đôi mắt ướt đa tình đượm chút sầu bi, Lương Kỷ Khiên trầm ngâm nhìn cô, mở miệng:
-- Đây là lần đầu tiên tôi thấy Dĩ Hiên như vậy. Cô biết chứ, Bạch gia hiện đang có nội gián xâm nhập bòn rút tài sản kinh tế, nó đã phải làm việc rất lao lực để giải quyết nhanh chóng mọi chuyện, thời gian nghỉ chỉ có 5 tiếng một ngày, và cô là 5 tiếng của nó. Như thế còn chưa đủ khiến cô nguôi giận, chưa đủ khiến cô động lòng sao?
Từng lời từng lời của Lương Kỷ Khiên giáng mạnh vào Chu Tử Đằng, cô hoàn toàn sửng sốt. Bạch gia đang bị nội gián thâm nhập, Bạch Dĩ Hiên còn bỏ thời gian đến đây thăm cô mỗi ngày? Cô siết mạnh cuốn sách đến nhàu nát cả trang giấy, tâm trí cô bây giờ đầy những hỗn độn, nhưng trên hết, cô lo cho tính mạng của anh. Tại sao chuyện này lại xảy đến sớm vậy? Theo nguyên tác, Bạch gia quả thực bị Chương gia cho nội gián trà trộn làm lũng đoạn kinh tế tài chính, nhưng may sao có nữ chủ Chu Khuynh Cơ đứng ra hòa giải, cảm hóa hai vị nam chủ là Bạch Dĩ Hiên và Chương Du Thần, sau này hai người họ mới vì Chu Khuynh Cơ mà đồng lòng hợp tác. Bây giờ thì sao, không có Chu Khuynh Cơ, mối hiềm khích của hai kẻ đứng đầu thế giới ngầm vẫn ngày càng gay gắt, đặc biệt lần này Fallanvil C' lại hoàn toàn cống hiến sức lực cho Chương gia, Bạch Dĩ Hiên không dễ xoay xở được. Cô đã phí quá nhiều thời gian rồi, Chu Tử Đằng liền quay sang Lương Kỷ Khiên:-- Bác sĩ Lương, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? - Bạch Dĩ Hiên vì muốn để cô thoải mái tịnh dưỡng, đã ngắt hết điện thoại của cô, chỉ cho cô chiếc điện thoại chỉ liên lạc được độc nhất số anh.
-- Tôi không có mang trong người lúc này. Cô muốn gọi ai sao?
-- Từ Lục Giai, tôi cần gặp anh ta.
-- Từ Lục Giai? Được rồi, để tôi xuống liên lạc với anh ta giúp cô. - Lương Kỷ Khiên có chút ngạc nhiên, đúng là người đẹp băng giá. Anh đã tha thiết nói đến thế cho tiểu Dĩ Hiên mà cô còn chẳng mảy may động lòng, câu đầu tiên thốt ra là Từ Lục Giai, xem ra Bạch Dĩ Hiên kì này phải khó khăn rồi. -- Tiêu Khiết túc trực ở đây, có gì cứ bảo với cậu ta.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Lương Kỷ Khiên rời đi, Chu Tử Đằng lại gác tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ, Chương Du Thần quả thực lần này đã hành động, lại thêm Chu Khuynh Cơ trợ giúp, nếu như Bạch Dĩ Hiên không phũ phàng vứt bỏ cô ta đến vậy, cô ta nào sẽ ghi hận đến thế mà rắp tâm trả thù hãm hại anh! Càng nghĩ, Chu Tử Đằng lại cảm thấy khó hiểu, Bạch Dĩ Hiên lúc đầu tiếp cận Chu Khuynh Cơ không phải chỉ vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ả, mà bởi vì Bạch Dĩ Hiên đã ngầm đoán được cô là Sát thủ từ nhỏ của Chương Du Thần, vì vậy anh mới ở bên lợi dụng moi thông tin từ cô ả để đảm bảo cho an nguy gia tộc. Có Chu Khuynh Cơ bên cạnh là một điều có lợi cho anh, nhất là khi cô ta say đắm Bạch Dĩ Hiên như điếu đổ, vậy tại sao anh lại quay lưng với cô ả trong thời điểm quan trọng như thế này? Tại sao? Đó là câu hỏi mà ai cũng có thể trả lời, duy chỉ có Chu Tử Đằng là không thể nhận ra đáp án căn bản chính là cô.
Tiêu Khiết đứng dựa ở ngoài thi thoảng liếc nhìn cô, lại thật bất mãn thở dài thườn thượt. Trời ạ, Tôn chủ ơi là Tôn chủ, lúc nãy người ta đã rung động vì ngài rồi, ngài không thấy Chu tiểu thư chính là ngại ngùng, xấu hổ mới quay mặt đi sao? Ngài còn phá vỡ bầu không khí lãng mạn như vậy, đứng dậy rời đi làm gì? Ngài chính là bỏ lỡ khoảnh khoắc ngàn vàng, thông thái của ngài đâu, cường hãn của ngài đâu, theo đuổi người ta đến thế lại u muội không nhận ra cô ấy đã động lòng, còn chán nản bỏ về làm chi vậy!? Tiêu Khiết thực sự ức chế thay cho chủ nhân, đúng là người ở trong chưa tỏ, người ngoài ngõ đã tường! Tiêu Khiết chỉ biết lắc đầu, lại nghĩ đến người con gái anh gặp tối hôm đó, liền vọng hỏi:
-- Chu tiểu thư, cho tôi mạn phép hỏi chuyện về thư kí của cô.
-- Dahlia sao? - Chu Tử Đằng ngờ vực hỏi, Tiêu Khiết hỏi chuyện về cái con bé khô khan ấy làm gì.
-- Phải, là Dahlia Daisy. Cô ấy... hiện giờ như thế nào?
-- À... Vẫn khỏe! - Chu Tử Đằng hiển nhiên nhận ra tâm tư của Tiêu Khiết, cô thầm nghĩ, Tiêu Khiết chính là một chàng trai tốt, qua dịp này, làm mai họ đến với nhau luôn. -- Có điều sắp phải đi xem mắt cuối tuần này, nên có hơi lơ là công việc.
-- Cái gì? Đi xem mắt? - Tiêu Khiết thảng thốt hỏi, còn trẻ như vậy, đã lo tính muốn lên xe hoa cùng người khác? Tiêu Khiết thật sự rất tức tối, không nghĩ cô gái mình nhìn trúng bấy lâu nay lại "hồng hạnh vượt tường" giao du với người khác.Nhận ra sự sốt sắng của Tiêu Khiết, Chu Tử Đằng mỉm cười nói:
-- Nhưng tôi lại không vừa ý đối tượng mà Dahlia sắp xem mặt cuối tuần này tại Nhà hàng Orchid lúc 7 giờ tối. - Chu Tử Đằng nhấn mạnh thời gian và địa điểm - Dahlia cũng có chút miễn cưỡng lắm...
Tiêu Khiết nghe vậy thì lòng cảm thấy vui sướng, ít ra cô không tình nguyện, may ra anh còn có thể cướp cô về lại. Nhà hàng Orchid lúc 7 giờ tối, anh nhớ rồi, lại nghe Chu Tử Đằng hào hứng tiếp chuyện:
-- Tôi còn nghi ngờ rằng người Dahlia xem mắt là kẻ đến lợi dụng cơ hội thông qua Dahlia thăm dò công ty của tôi. Như vậy, có thể sẽ không an toàn với Dahlia! Hay là vậy đi, tôi nhờ anh tới đó trông chừng Dahlia giúp tôi, phòng có bất trắc. 017•••••••••, đó là số của tôi, có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau.
-- 017••••••••, cảm ơn Chu tiểu thư, tôi nhớ rồi.
-- Hai người cho số điện thoại làm chuyện gì mờ ám đấy?
Đột nhiên có tiếng nói ngay sau lưng cô bất thình lình vang lên, Chu Tử Đằng mất cả hồn vía hét toáng lên, chạy ra khỏi giường, gào lên:
-- Chết tiệt Từ Lục Giai!!! Cửa chính không đi trèo qua cửa sổ làm gì! Anh tính hù chết tôi sao?
-- Chứ cô nghĩ cái tên chết dẫm kia cho tôi vào sao? Đây là tầng 6 đấy, tôi trèo lên đây bở cả hai tai, người muốn chết phải là tôi đây này!
-- ....
-- A... Vậy Chu tiểu thư cùng Từ thiếu cứ bình tĩnh nói chuyện, tôi sẽ ra ngoài canh chừng giúp. - Mặc dù Tôn chủ đã cho lệnh cấm không được để Từ Lục Giai vào, nhưng thiết nghĩ Chu Tử Đằng đã tiết lộ cho anh một tin động trời như vậy, anh cũng nên báo đáp cho cô 10 phút.
Từ Lục Giai leo vào nhàn nhã tựa vào ghế, một bộ dáng cực kì bất mãn:
-- Cô quả thực sung sướng hưởng thụ, ăn không ngồi rồi cũng bị thương! Nhưng cô được chăm sóc chu đáo, tôi thì lại phải tất bật làm việc giải mã kế hoạch!
-- Anh bớt so đo đi! Tối hôm ấy đã tìm được những gì?
-- Kế hoạch #14Z89 nhắm vào Trình gia. Bởi vì Trình gia có một đội đặc công Geranium rất hùng mạnh, Chương gia muốn phá đi lực lượng đó, phòng khi Bạch gia liên kết với Trình gia sẽ gây trở ngại lớn cho Chương Du Thần. Trong tổ chức ám sát Geranium phần lớn là cô nhi, Chương gia lợi dụng điều này ngụy tạo bằng chứng giả nhưng độ chân thật lại hết sức chuẩn xác, cho người trà trộn vào lan truyền rằng ba mẹ của những thủ hạ ám sát ấy thực ra là do Trình gia ngấm ngầm giết để lợi dụng những đứa trẻ phục vụ cho mình. Tức là cho họ cảm nghĩ sai lệch rằng họ đang dưới quyền kẻ giết cha mẹ họ. Tất nhiên, nội bộ sẽ tan rã dần, có kẻ sẽ theo phía Chương gia, và những chuyện tiếp theo thì cô biết rồi đấy!
-- Còn tờ giấy kia... - Tờ giấy cô trao cho anh bằng miệng.
-- Nó đây. - Từ Lục Giai từ trong túi áo rút ra đưa cho cô. - Nó không có ích với chúng ta vì chúng ta không biết sử dụng. Nhưng với cái tên chết dẫm kia thì có. Đây là mã tài khoản, nội gián đã thâm nhập bòn rút tiền của Bạch gia hòng làm lung lay kinh tế, số tiền đó chuyển qua ngân hàng đen, và đây là mật mã. Đưa cho cái tên chết dẫm đó, hắn sẽ lấy lại được tiền. Chương gia rất chủ quan vì ỷ lại vào hệ thống tuyệt mật tối cao của mình. Trừ phi biết mật mã, sẽ không có cách nào bẻ khóa lấy lại tiền được, chơi hắn vố này chắc hắn xót lắm!Từ Lục Giai nói xong liền đắc ý cười, anh đã bỏ mất 12 tiếng mới lần ra được công dụng của mã dãy này. Mã Đặc Nhĩ trước khi chết quả là có ích, còn lén ghi trộm được mã tài khoản ngân hàng đen mà Chương gia đã rút một khoản lớn từ Bạch gia, cũng may Chu Tử Đằng đã kịp gặp ông ấy chứ nếu không mã khóa này cũng sẽ chôn vùi theo ông ta. Chu Tử Đằng cầm mã khóa tronh tay mà có hơi đăm chiêu, ai biết Bạch Dĩ Hiên có lại đến thăm cô nữa không, Bạch gia có nội gián, ai ai cũng có thể là kẻ gây hại, cách tốt nhất là trực tiếp đưa cho anh.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai tận dụng thời gian bàn công chuyện, có năm kẻ nội gián dùng dịch dung trà trộn vào Tổ chức ám sát của Trình gia, vì vây phải bí mật nói với Trình Lạc Nghiêm mà không "bứt dây động rừng", khiến Chương gia trở ta không kịp. Thời gian trôi qua, đến lúc Từ Lục Giai phải trở về, anh biết có một kẻ không phải của Bạch gia theo dõi sát sao hành động anh, bệnh viện của Lương Kỷ Khiên có khi lại là chỗ tốt để bàn chuyện cơ mật, tuy nhiên, nếu nán lại lâu sẽ gây nghi ngờ. Trước khi Từ Lục Giai trèo cửa sổ ra về, Chu Tử Đằng sực nhớ kêu lại:
-- Từ Lục Giai, tôi mượn bạn thân của anh chút được không?
-- Edward? Có chuyện gì?
-- Anh cứ bảo anh ta cuối tuần này tới Nhà hàng Orchid lúc 7h tối, thư kí của tôi, Dahlia có chuyện muốn bàn!
-- Chỉ nói vậy thôi?
-- Ừ chỉ nói vậy thôi. Chuyện còn lại có "người khác" lo!
-- Ừm... Được thôi! - Dù khó hiểu nhưng Từ Lục Giai cũng chẳng quá đa nghi. - Điện thoại của cô tôi để trên bàn, có gì cứ gọi.
-- Được.
Nói rồi, Từ Lục Giai nhanh chân nhảy vọt trèo xuống. Chiều hôm đó, Chu Tử Đằng liền ấn gọi ngay Dahlia. Gặng hỏi mãi mới biết chuyện tối hôm đó Tiêu Khiết cưỡng hôn Dahlia nhằm che mắt thủ hạ Chương gia.
-- Thật thú vị! À Dahlia này, tối cuối tuần lúc 7h tới nhà hàng Orchid gặp một đối tác làm ăn nhé!
-- Ơ! Vậy sao? Được rồi, tôi sẽ sắp xếp lịch!
Cúp máy, Chu Tử Đằng hí hửng gửi qua số Tiêu Khiết một đoạn tin nhắn. Cũng tối đó, Tiêu Khiết sau khi làm nhiệm vụ xong mới trở về mở điện thoại, phát hiện Chu Tử Đằng có gửi tin nhắn: " Nói này, nụ hôn đêm đó, rất tuyệt!" Tiêu Khiết coi xong thì nhoẻn miệng cười, anh đã kể Chu Tử Đằng nghe chuyện anh gặp và Dahlia và nhờ cô giúp. Tiêu Khiết lại vân vê đôi môi mình, Dahlia nói rất thích nụ hôn ấy sao? Anh cũng vậy, nhưng nghĩ đến người mình thích, lẽ ra phải thấy ấm áp, cớ sao anh lại thấy lành lạnh sống lưng như thế này. Tiêu Khiết sởm gai ốc quay người lại thì bắt gặp ánh mắt sắc bén chết người của Bạch Dĩ Hiên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại anh. Tiêu Khiết lúc này mới giật mình sửng sốt, trời ạ, Chu tiểu thư gửi tin nhắn mập mờ thế này, hại chết anh rồi.
-- Sao cô ấy lại nói thế với cậu? - Từ người Bạch Dĩ Hiên ám khí tỏa ra. Tiêu Khiết thật sự kinh sợ rồi.
-- Quan trọng hơn nữa, sao cậu lại được cô ấy nhắn tin trò chuyện? Cậu là đang dùng hành động này sỉ nhục tôi sao? - Từ người Bạch Dĩ Hiên sát khí tứ phía.
-- Tôn chủ... Cái này... Ngài hiểu lầ...
-- Tiêu Khiết, trong giờ làm việc khô g được phép sử dụng điện thoại, tôi tịch thu. Còn nữa, xuống dưới ngục tra khảo một phạm nhân của Chương gia, bắt hắn khai ra thông tin. Chừng nào chưa hoàn thành xong, một bước cũng không rời khỏi đây.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên lạnh lùng quay người đi, nắm chặt chiếc điện thoại của anh. Phen này anh khó sống rồi, mà anh phải xuống tra tấn phạm nhân kia dã man một chút để hắn khai ra, nếu không anh không được phép rời đi theo lệnh Tôn chủ, cuối tuần này có chuyện hệ trọng đấy! Nghĩ vậy, Tiêu Khiết liền bắt tay thi hành ngay, nhưng khi đã làm rồi thì thật hận đất thù trời. Tôn chủ, ngài như vậy là đang giận cá chém thớt, làm khó tôi mà, tên phạm nhân này bị câm!!!
Mới 4 giờ sáng, Chu Tử Đằng không ngủ được chán nản ngã nhoài người xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ về công việc, chợt nghe tiếng gõ cửa nhẹ. Cô ngạc nhiên ngồi dậy thì thấy ngoài cửa có một bóng người cao lớn, người ấy khẽ cất giọng trầm ấm mà vô cùng dịu dàng:
-- Tử Đằng. Em không ngủ được sao? Tôi vào có được không?
Nhận ra giọng nói trầm thấp đó, cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa, sao Bạch Dĩ Hiên lại tới sớm thế này. Sau chuyện đó, cô đã thẳng tay cự tuyệt gặp mặt anh vì còn giận, nhưng ngày nào anh cũng đến, đứng ngoài cửa phòng bệnh, hỏi han cô. Tuy vậy, anh tuyệt nhiên sẽ không vào nếu cô không cho phép, và tất nhiên là cô không cho phép. Lại không hiểu vì sao, trong thâm tâm cô có chút mong chờ được nghe giọng của anh, hay là cô sẽ rất yên lòng khi anh mỗi ngày đều đến thăm cô đều đặn, có chút... ngóng trông bóng lưng ấy tựa ngoài cửa và hỏi han cô. Bây giờ mới nhận ra, cô đã trở nên dựa dẫm vào anh rồi, trở nên... mê luyến...
-- Tử Đằng?
Đang nghĩ vu vơ như thế, chợt Bạch Dĩ Hiên lo lắng hỏi làm Chu Tử Đằng giật mình trở lại hiện thực, nhớ lại những gì cô vừa nghĩ, Chu Tử Đằng mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Trời ạ! Cô đã nghĩ gì vậy! Cư nhiên lại lơ đễnh vì Bạch Dĩ Hiên, chết thật, Chu Tử Đằng, mày không còn ở cái thời yêu đương nồng nhiệt nữa, mau bình tĩnh lại!!! Để áp chế những bấn loạn trong lòng, Chu Tử Đằng liền giương tay nhéo má mình một cái, lại quên mất mình đang để móng, móng tay liền quệt qua da mặt mịn màng, để lại một vết xước. Chu Tử Đằng theo phản xạ bị đau liền hét lên:
-- Ái da!!!
-- Tử Đằng!!!
Bạch Dĩ Hiên ở ngoài nghe cô kêu lên như vậy liền lo lắng không chậm một giây đẩy mạnh cửa bước vào, thấy hai mắt cô mở to ngơ ngác nhìn anh, lại thấy trên đôi má hồng có một vết cào, liền sốt sắng cả lên, đi tới rút khăn giấy chậm vào má cô, đôi mày rậm nhíu lại, mắng:
-- Sao lại thế này !? Em có biết chăm sóc cho bản thân không vậy, lại làm mình bị thương? Em lưu luyến không muốn rời nơi này sao!?Bạch Dĩ Hiên quên khuấy đi mất cô vẫn chưa phép anh vào, mà giờ anh chẳng còn tâm tư lo nghĩ nữa, bây giờ đang rất không vui cau mày, lấy thuốc bôi thoa lên vết thương mới của cô. Từng động tác của anh đều rất dịu dàng mà ngay chính Bạch Dĩ Hiên cũng không biết ánh mắt của mình lúc này rất đỗi ôn nhu, người ngoài nhìn vào còn không nhận ra anh là vị Lão đại khát máu lúc trước, cử chỉ thật nhu tình, không một chút giả dối... với người con gái mình yêu. Cũng không biết, Bạch Dĩ Hiên vì quá chăm chút cho vết thương của cô hay sao mà đã bỏ qua mất một âm thanh, tiếng tim đập thình thịch dồn dập của Chu Tử Đằng.
Chu Tử Đằng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này, sống 30 năm, cô chưa từng cảm thấy rối loạn như vậy. Bạch Dĩ Hiên đối diện cô, khuôn mặt tuấn mĩ chỉ cách mặt cô có vài centimet, khoảng cách hai người là rất gần, đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào, có thể nhìn thấy được đôi mắt xanh sâu thăm thẳm như đại dương điệp trùng, có thể nhìn thấy... đôi môi của anh, đã chạm vào đôi môi cô không ít lần, mãnh liệt, hòa quyện. Bất giác nhận ra mình đã có những suy nghĩ kì lạ, Chu Tử Đằng mặt ửng một mảng đỏ, xấu hổ vội quay mặt đi, trống tim vẫn đập liên hồi. Chết tiệt! Cô đã nghĩ cái gì vậy, thật không đứng đắn chút nào! Chu Tử Đằng, mày làm sao vậy!?
Chu Tử Đằng đột ngột quay mặt đi làm đôi tay đang vuốt ve cô lơ lửng, trống rỗng giữa không trung. Chu Tử Đằng, em đã ghét tôi đến vậy sao, một cái chạm thôi cũng không muốn? Bạch Dĩ Hiên đôi mắt đã đượm ưu tư, nhưng vẻ ngoài lãnh đạm đã âm thầm giấu nó đi, nhìn cô quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, Bạch Dĩ Hiên thu bàn tay trống trải về, anh đứng lên rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh còn quay lại nhẹ nở một nụ cười, mà Chu Tử Đằng lại bỏ lỡ mất, không biết nụ cười ấy ôn nhu và đầy yêu thương đến dường nào:
-- Nếu em muốn xuất viện sớm thì đừng để bản thân chịu một vết thương nào nữa. Em biết mà, tôi luôn ở đây, nếu em cần, và chỉ nếu em cần... Tiêu Khiết sẽ ở lại đây đảm bảo an toàn cho em thay tôi. Vì em ghét tôi đến thế...
Nói rồi, Bạch Dĩ Hiên chậm rãi quay người bước đi, Chu Tử Đằng lúc này mới hoàn hồn, cô sực nhận ra những điều anh vừa nói, Chu Tử Đằng vội vã leo khỏi giường, chạy ra thì đã không thấy bóng anh đâu nữa, lòng cô có chút mất mát, tay cô khẽ siết lại, nhỏ giọng:
-- Tôi không có ghét anh...
Chu Tử Đằng lẳng lặng đứng đó, lại nhận ra chỗ cô đang đứng rất ấm, cô ngạc nhiên liền ngồi khom xuống đưa tay sờ thử, xung quanh là nền gạch lạnh lẽo, duy chỉ có một vùng trước cửa cô thật là ấm, Chu Tử Đằng có thể cảm nhận được sự ấm áp đó, cô dịu giọng:
-- Chỗ này ấm quá... Anh... đã ngồi đây suốt đêm sao?
Rất ấm.
Chu Tử Đằng ngoái nhìn về hướng anh đã đi, từ khi nào, cô đã bắt đầu trông chờ bóng dáng ấy? Chu Tử Đằng đưa tay lên vân vê đôi môi của mình, từ khi nào, đã biết nhung nhớ? Mày đã một đời chồng, mày nhớ chứ? Đừng thấy người ta đối xử tốt với mình liền nảy sinh mơ mộng, hi vọng càng nhiều, thì thất vọng lại càng cao mà thôi! Chu Tử Đằng tự nhủ mình như thế, bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Chu Tử Đằng quay người lại nhìn, thì ra là Lương Kỷ Khiên, anh vẫn thường hay lui tới xem tình hình của cô.-- Người đó đâu rồi?
-- Anh ấy đi rồi.
Đột nhiên, Lương Kỷ Khiên che miệng cười nhẹ, Chu Tử Đằng thấy lạ liền hỏi:
-- Có gì đáng cười?
-- Chu Tử Đằng, cô đã rung động vì em trai tôi! - Lương Kỷ Khiên tiến tới gần.
-- Đừng nói bậy. - Cô sửng sốt một khắc, xong lạnh nhạt lắc đầu nói.
-- Đó là sự thật! Cô quả nhiên không nhận ra, tôi hỏi cô về "Người đó", cô liền nghĩ ngay đến Bạch Dĩ Hiên mà trả lời. Chẳng phải sao, "người đó" của cô là tiểu Dĩ Hiên?
Chu Tử Đằng tay nắm trái cửa bỗng khựng lại, lúc này cô mới để ý, từ khi nào cái tên "Bạch Dĩ Hiên" đã in dấu vào tâm trí cô? Lòng cô rối như tơ vò, một mặt tâm trí vẫn không ngừng nhắc cô nhớ lí do cô tồn tại ở đây, mặt khác, trái tim lại không ngừng đập từng nhịp. Mày đang đập vì ai vậy? Không trả lời câu hỏi của Lương Kỷ Khiên, Chu Tử Đằng mở cửa trở về giường bệnh, cầm một cuốn sách lên đọc cho bình ổn tâm trí, thấy thế, anh cũng chỉ biết tựa vào cửa buông một tiếng thở dài:
-- Đêm nào nó cũng ngồi trước cửa phòng trông cô ngủ, nếu như hôm nay cô bị khó ngủ mà thức giấc, chắc sẽ không bao giờ biết được Dĩ Hiên đã luôn ở bên cạnh cô, chờ cô suốt đêm, đến khi cô an lành thức dậy, mới rời đi. Nó vẫn đang chờ đợi từ cô, một lời chấp thuận...
Nghe đến đây, ngón tay giở từng trang sách ngưng lại, cô đã cảm giác có người ngoài cửa mỗi đêm canh giấc ngủ cho cô, thì ra không phải là thủ hạ... Trang sách vừa hay mở đúng một phân đoạn, có dòng chữ in đậm trên đó: " Người em yêu, chưa chắc sẽ chờ đợi em, nhưng người chờ đợi em, chắc chắn là người yêu em. Chỉ là vì em không biết anh tồn tại mới quên đi mất có một người vẫn đứng đợi em..."
Chu Tử Đằng cảm thấy có cái gì đó man mác trong lòng, đôi mắt ướt đa tình đượm chút sầu bi, Lương Kỷ Khiên trầm ngâm nhìn cô, mở miệng:
-- Đây là lần đầu tiên tôi thấy Dĩ Hiên như vậy. Cô biết chứ, Bạch gia hiện đang có nội gián xâm nhập bòn rút tài sản kinh tế, nó đã phải làm việc rất lao lực để giải quyết nhanh chóng mọi chuyện, thời gian nghỉ chỉ có 5 tiếng một ngày, và cô là 5 tiếng của nó. Như thế còn chưa đủ khiến cô nguôi giận, chưa đủ khiến cô động lòng sao?
Từng lời từng lời của Lương Kỷ Khiên giáng mạnh vào Chu Tử Đằng, cô hoàn toàn sửng sốt. Bạch gia đang bị nội gián thâm nhập, Bạch Dĩ Hiên còn bỏ thời gian đến đây thăm cô mỗi ngày? Cô siết mạnh cuốn sách đến nhàu nát cả trang giấy, tâm trí cô bây giờ đầy những hỗn độn, nhưng trên hết, cô lo cho tính mạng của anh. Tại sao chuyện này lại xảy đến sớm vậy? Theo nguyên tác, Bạch gia quả thực bị Chương gia cho nội gián trà trộn làm lũng đoạn kinh tế tài chính, nhưng may sao có nữ chủ Chu Khuynh Cơ đứng ra hòa giải, cảm hóa hai vị nam chủ là Bạch Dĩ Hiên và Chương Du Thần, sau này hai người họ mới vì Chu Khuynh Cơ mà đồng lòng hợp tác. Bây giờ thì sao, không có Chu Khuynh Cơ, mối hiềm khích của hai kẻ đứng đầu thế giới ngầm vẫn ngày càng gay gắt, đặc biệt lần này Fallanvil C' lại hoàn toàn cống hiến sức lực cho Chương gia, Bạch Dĩ Hiên không dễ xoay xở được. Cô đã phí quá nhiều thời gian rồi, Chu Tử Đằng liền quay sang Lương Kỷ Khiên:-- Bác sĩ Lương, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? - Bạch Dĩ Hiên vì muốn để cô thoải mái tịnh dưỡng, đã ngắt hết điện thoại của cô, chỉ cho cô chiếc điện thoại chỉ liên lạc được độc nhất số anh.
-- Tôi không có mang trong người lúc này. Cô muốn gọi ai sao?
-- Từ Lục Giai, tôi cần gặp anh ta.
-- Từ Lục Giai? Được rồi, để tôi xuống liên lạc với anh ta giúp cô. - Lương Kỷ Khiên có chút ngạc nhiên, đúng là người đẹp băng giá. Anh đã tha thiết nói đến thế cho tiểu Dĩ Hiên mà cô còn chẳng mảy may động lòng, câu đầu tiên thốt ra là Từ Lục Giai, xem ra Bạch Dĩ Hiên kì này phải khó khăn rồi. -- Tiêu Khiết túc trực ở đây, có gì cứ bảo với cậu ta.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Lương Kỷ Khiên rời đi, Chu Tử Đằng lại gác tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ, Chương Du Thần quả thực lần này đã hành động, lại thêm Chu Khuynh Cơ trợ giúp, nếu như Bạch Dĩ Hiên không phũ phàng vứt bỏ cô ta đến vậy, cô ta nào sẽ ghi hận đến thế mà rắp tâm trả thù hãm hại anh! Càng nghĩ, Chu Tử Đằng lại cảm thấy khó hiểu, Bạch Dĩ Hiên lúc đầu tiếp cận Chu Khuynh Cơ không phải chỉ vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ả, mà bởi vì Bạch Dĩ Hiên đã ngầm đoán được cô là Sát thủ từ nhỏ của Chương Du Thần, vì vậy anh mới ở bên lợi dụng moi thông tin từ cô ả để đảm bảo cho an nguy gia tộc. Có Chu Khuynh Cơ bên cạnh là một điều có lợi cho anh, nhất là khi cô ta say đắm Bạch Dĩ Hiên như điếu đổ, vậy tại sao anh lại quay lưng với cô ả trong thời điểm quan trọng như thế này? Tại sao? Đó là câu hỏi mà ai cũng có thể trả lời, duy chỉ có Chu Tử Đằng là không thể nhận ra đáp án căn bản chính là cô.
Tiêu Khiết đứng dựa ở ngoài thi thoảng liếc nhìn cô, lại thật bất mãn thở dài thườn thượt. Trời ạ, Tôn chủ ơi là Tôn chủ, lúc nãy người ta đã rung động vì ngài rồi, ngài không thấy Chu tiểu thư chính là ngại ngùng, xấu hổ mới quay mặt đi sao? Ngài còn phá vỡ bầu không khí lãng mạn như vậy, đứng dậy rời đi làm gì? Ngài chính là bỏ lỡ khoảnh khoắc ngàn vàng, thông thái của ngài đâu, cường hãn của ngài đâu, theo đuổi người ta đến thế lại u muội không nhận ra cô ấy đã động lòng, còn chán nản bỏ về làm chi vậy!? Tiêu Khiết thực sự ức chế thay cho chủ nhân, đúng là người ở trong chưa tỏ, người ngoài ngõ đã tường! Tiêu Khiết chỉ biết lắc đầu, lại nghĩ đến người con gái anh gặp tối hôm đó, liền vọng hỏi:
-- Chu tiểu thư, cho tôi mạn phép hỏi chuyện về thư kí của cô.
-- Dahlia sao? - Chu Tử Đằng ngờ vực hỏi, Tiêu Khiết hỏi chuyện về cái con bé khô khan ấy làm gì.
-- Phải, là Dahlia Daisy. Cô ấy... hiện giờ như thế nào?
-- À... Vẫn khỏe! - Chu Tử Đằng hiển nhiên nhận ra tâm tư của Tiêu Khiết, cô thầm nghĩ, Tiêu Khiết chính là một chàng trai tốt, qua dịp này, làm mai họ đến với nhau luôn. -- Có điều sắp phải đi xem mắt cuối tuần này, nên có hơi lơ là công việc.
-- Cái gì? Đi xem mắt? - Tiêu Khiết thảng thốt hỏi, còn trẻ như vậy, đã lo tính muốn lên xe hoa cùng người khác? Tiêu Khiết thật sự rất tức tối, không nghĩ cô gái mình nhìn trúng bấy lâu nay lại "hồng hạnh vượt tường" giao du với người khác.Nhận ra sự sốt sắng của Tiêu Khiết, Chu Tử Đằng mỉm cười nói:
-- Nhưng tôi lại không vừa ý đối tượng mà Dahlia sắp xem mặt cuối tuần này tại Nhà hàng Orchid lúc 7 giờ tối. - Chu Tử Đằng nhấn mạnh thời gian và địa điểm - Dahlia cũng có chút miễn cưỡng lắm...
Tiêu Khiết nghe vậy thì lòng cảm thấy vui sướng, ít ra cô không tình nguyện, may ra anh còn có thể cướp cô về lại. Nhà hàng Orchid lúc 7 giờ tối, anh nhớ rồi, lại nghe Chu Tử Đằng hào hứng tiếp chuyện:
-- Tôi còn nghi ngờ rằng người Dahlia xem mắt là kẻ đến lợi dụng cơ hội thông qua Dahlia thăm dò công ty của tôi. Như vậy, có thể sẽ không an toàn với Dahlia! Hay là vậy đi, tôi nhờ anh tới đó trông chừng Dahlia giúp tôi, phòng có bất trắc. 017•••••••••, đó là số của tôi, có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau.
-- 017••••••••, cảm ơn Chu tiểu thư, tôi nhớ rồi.
-- Hai người cho số điện thoại làm chuyện gì mờ ám đấy?
Đột nhiên có tiếng nói ngay sau lưng cô bất thình lình vang lên, Chu Tử Đằng mất cả hồn vía hét toáng lên, chạy ra khỏi giường, gào lên:
-- Chết tiệt Từ Lục Giai!!! Cửa chính không đi trèo qua cửa sổ làm gì! Anh tính hù chết tôi sao?
-- Chứ cô nghĩ cái tên chết dẫm kia cho tôi vào sao? Đây là tầng 6 đấy, tôi trèo lên đây bở cả hai tai, người muốn chết phải là tôi đây này!
-- ....
-- A... Vậy Chu tiểu thư cùng Từ thiếu cứ bình tĩnh nói chuyện, tôi sẽ ra ngoài canh chừng giúp. - Mặc dù Tôn chủ đã cho lệnh cấm không được để Từ Lục Giai vào, nhưng thiết nghĩ Chu Tử Đằng đã tiết lộ cho anh một tin động trời như vậy, anh cũng nên báo đáp cho cô 10 phút.
Từ Lục Giai leo vào nhàn nhã tựa vào ghế, một bộ dáng cực kì bất mãn:
-- Cô quả thực sung sướng hưởng thụ, ăn không ngồi rồi cũng bị thương! Nhưng cô được chăm sóc chu đáo, tôi thì lại phải tất bật làm việc giải mã kế hoạch!
-- Anh bớt so đo đi! Tối hôm ấy đã tìm được những gì?
-- Kế hoạch #14Z89 nhắm vào Trình gia. Bởi vì Trình gia có một đội đặc công Geranium rất hùng mạnh, Chương gia muốn phá đi lực lượng đó, phòng khi Bạch gia liên kết với Trình gia sẽ gây trở ngại lớn cho Chương Du Thần. Trong tổ chức ám sát Geranium phần lớn là cô nhi, Chương gia lợi dụng điều này ngụy tạo bằng chứng giả nhưng độ chân thật lại hết sức chuẩn xác, cho người trà trộn vào lan truyền rằng ba mẹ của những thủ hạ ám sát ấy thực ra là do Trình gia ngấm ngầm giết để lợi dụng những đứa trẻ phục vụ cho mình. Tức là cho họ cảm nghĩ sai lệch rằng họ đang dưới quyền kẻ giết cha mẹ họ. Tất nhiên, nội bộ sẽ tan rã dần, có kẻ sẽ theo phía Chương gia, và những chuyện tiếp theo thì cô biết rồi đấy!
-- Còn tờ giấy kia... - Tờ giấy cô trao cho anh bằng miệng.
-- Nó đây. - Từ Lục Giai từ trong túi áo rút ra đưa cho cô. - Nó không có ích với chúng ta vì chúng ta không biết sử dụng. Nhưng với cái tên chết dẫm kia thì có. Đây là mã tài khoản, nội gián đã thâm nhập bòn rút tiền của Bạch gia hòng làm lung lay kinh tế, số tiền đó chuyển qua ngân hàng đen, và đây là mật mã. Đưa cho cái tên chết dẫm đó, hắn sẽ lấy lại được tiền. Chương gia rất chủ quan vì ỷ lại vào hệ thống tuyệt mật tối cao của mình. Trừ phi biết mật mã, sẽ không có cách nào bẻ khóa lấy lại tiền được, chơi hắn vố này chắc hắn xót lắm!Từ Lục Giai nói xong liền đắc ý cười, anh đã bỏ mất 12 tiếng mới lần ra được công dụng của mã dãy này. Mã Đặc Nhĩ trước khi chết quả là có ích, còn lén ghi trộm được mã tài khoản ngân hàng đen mà Chương gia đã rút một khoản lớn từ Bạch gia, cũng may Chu Tử Đằng đã kịp gặp ông ấy chứ nếu không mã khóa này cũng sẽ chôn vùi theo ông ta. Chu Tử Đằng cầm mã khóa tronh tay mà có hơi đăm chiêu, ai biết Bạch Dĩ Hiên có lại đến thăm cô nữa không, Bạch gia có nội gián, ai ai cũng có thể là kẻ gây hại, cách tốt nhất là trực tiếp đưa cho anh.
-- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai tận dụng thời gian bàn công chuyện, có năm kẻ nội gián dùng dịch dung trà trộn vào Tổ chức ám sát của Trình gia, vì vây phải bí mật nói với Trình Lạc Nghiêm mà không "bứt dây động rừng", khiến Chương gia trở ta không kịp. Thời gian trôi qua, đến lúc Từ Lục Giai phải trở về, anh biết có một kẻ không phải của Bạch gia theo dõi sát sao hành động anh, bệnh viện của Lương Kỷ Khiên có khi lại là chỗ tốt để bàn chuyện cơ mật, tuy nhiên, nếu nán lại lâu sẽ gây nghi ngờ. Trước khi Từ Lục Giai trèo cửa sổ ra về, Chu Tử Đằng sực nhớ kêu lại:
-- Từ Lục Giai, tôi mượn bạn thân của anh chút được không?
-- Edward? Có chuyện gì?
-- Anh cứ bảo anh ta cuối tuần này tới Nhà hàng Orchid lúc 7h tối, thư kí của tôi, Dahlia có chuyện muốn bàn!
-- Chỉ nói vậy thôi?
-- Ừ chỉ nói vậy thôi. Chuyện còn lại có "người khác" lo!
-- Ừm... Được thôi! - Dù khó hiểu nhưng Từ Lục Giai cũng chẳng quá đa nghi. - Điện thoại của cô tôi để trên bàn, có gì cứ gọi.
-- Được.
Nói rồi, Từ Lục Giai nhanh chân nhảy vọt trèo xuống. Chiều hôm đó, Chu Tử Đằng liền ấn gọi ngay Dahlia. Gặng hỏi mãi mới biết chuyện tối hôm đó Tiêu Khiết cưỡng hôn Dahlia nhằm che mắt thủ hạ Chương gia.
-- Thật thú vị! À Dahlia này, tối cuối tuần lúc 7h tới nhà hàng Orchid gặp một đối tác làm ăn nhé!
-- Ơ! Vậy sao? Được rồi, tôi sẽ sắp xếp lịch!
Cúp máy, Chu Tử Đằng hí hửng gửi qua số Tiêu Khiết một đoạn tin nhắn. Cũng tối đó, Tiêu Khiết sau khi làm nhiệm vụ xong mới trở về mở điện thoại, phát hiện Chu Tử Đằng có gửi tin nhắn: " Nói này, nụ hôn đêm đó, rất tuyệt!" Tiêu Khiết coi xong thì nhoẻn miệng cười, anh đã kể Chu Tử Đằng nghe chuyện anh gặp và Dahlia và nhờ cô giúp. Tiêu Khiết lại vân vê đôi môi mình, Dahlia nói rất thích nụ hôn ấy sao? Anh cũng vậy, nhưng nghĩ đến người mình thích, lẽ ra phải thấy ấm áp, cớ sao anh lại thấy lành lạnh sống lưng như thế này. Tiêu Khiết sởm gai ốc quay người lại thì bắt gặp ánh mắt sắc bén chết người của Bạch Dĩ Hiên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại anh. Tiêu Khiết lúc này mới giật mình sửng sốt, trời ạ, Chu tiểu thư gửi tin nhắn mập mờ thế này, hại chết anh rồi.
-- Sao cô ấy lại nói thế với cậu? - Từ người Bạch Dĩ Hiên ám khí tỏa ra. Tiêu Khiết thật sự kinh sợ rồi.
-- Quan trọng hơn nữa, sao cậu lại được cô ấy nhắn tin trò chuyện? Cậu là đang dùng hành động này sỉ nhục tôi sao? - Từ người Bạch Dĩ Hiên sát khí tứ phía.
-- Tôn chủ... Cái này... Ngài hiểu lầ...
-- Tiêu Khiết, trong giờ làm việc khô g được phép sử dụng điện thoại, tôi tịch thu. Còn nữa, xuống dưới ngục tra khảo một phạm nhân của Chương gia, bắt hắn khai ra thông tin. Chừng nào chưa hoàn thành xong, một bước cũng không rời khỏi đây.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên lạnh lùng quay người đi, nắm chặt chiếc điện thoại của anh. Phen này anh khó sống rồi, mà anh phải xuống tra tấn phạm nhân kia dã man một chút để hắn khai ra, nếu không anh không được phép rời đi theo lệnh Tôn chủ, cuối tuần này có chuyện hệ trọng đấy! Nghĩ vậy, Tiêu Khiết liền bắt tay thi hành ngay, nhưng khi đã làm rồi thì thật hận đất thù trời. Tôn chủ, ngài như vậy là đang giận cá chém thớt, làm khó tôi mà, tên phạm nhân này bị câm!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook