Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
-
Chương 45: Tử Đằng - Ra mắt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-- Váy dạ hội đẹp quá! Đã nghe tiếng tăm của chị, giờ mới được thực sự chiêm ngưỡng, quả xứng danh Nhà thiết kế Wisteria top 5 thế giới nha!
-- Vậy mới xứng đáng đồng tiền em bỏ ra chứ!
Chu Tử Đằng lòng thực thấy yên tâm khi Chương Y Dao có biểu hiện vui thích như vậy với chiếc đầm mà cô thiết kế. Chương Y Dao không sống chung ở biệt thự Chương gia mà chuyển ra riêng sống, vì vậy cô có thể đến gặp Chương Y Dao dễ dàng. Nhưng dù gì cũng là nhi nữ của gia tộc họ Chương, Chương Y Dao vẫn có nhiều thủ hộ bảo vệ đứng canh ở ngoài, làm cô không thể đường đường chính chính gặng hỏi thêm thông tin. Nhờ có thuốc Bạch Dĩ Hiên đưa cho mà vết thương rất nhanh khép miệng, khi đã đỡ hơn, cô liền trở lại làm việc, sáng hôm nay liền tới căn hộ của Chương Y Dao giao váy áo. Nếu như cô làm hài lòng cô bé này, vậy thì cô có thể nhân lúc tâm trạng Y Dao đang cao hứng mà xin thêm vé đôi, thuận lợi gia nhập bữa tiệc cùng Từ Lục Giai. Chu Tử Đằng đăm chiêu tính toán, còn Chương Y Dao thì đã vui vẻ thay xong váy áo. Chiếc đầm được thiết kế rất cầu kì và phá cách. Mọi họa tiết đơm thêu đều cực kì tinh xảo, từ chất liệu cho đến vải may trang trí, chiếc đầm đếu hoàn hảo và toát lên một đẳng cấp hoàn toàn. Chiếc đầm lấy tông chủ đạo là màu xanh lam, thân váy phồng to xòe như như cánh hoa nở tạo cảm giác bắt mắt, càng làm tôn lên thân trên nhỏ nhắn của Chương Y Dao. Đây là một phong cách rất khác lạ, khiến Chương Y Dao thích thú. Đảm bảo đêm nay cô sẽ là nhân vật nổi bật nhất, như vậy mọi người sẽ còn nhớ cô là tiểu thư nhà họ Chương đó cũng là điều Chu Tử Đằng hướng tới, Chương Y Dao thu hút được sự chú ý thì cô càng dễ hành động.
Còn đang mải lo nghĩ thế nào để có tấm vé vào sảnh trong tối nay, Chương Y Dao đã đi tới bên kệ sách, từ trong đó rút ra hai tấm vé, bước tới đưa cho Chu Tử Đằng.
-- Cho chị này. - Chương Y Dao cười rạng rỡ.
-- Gì cơ?
Chu Tử Đằng thực sự quá bất ngờ, vé dự tiệc Chương gia đâu phải nói có là có được, cô còn đang suy nghĩ nhức óc chuyện kiếm được vé đôi, Chương Y Dao đã đưa trước mặt cô thứ cô cần rồi:
-- Em coi chị là tri âm của em, vì vậy, em muốn chị đến dự sinh nhật của em. Đây là vé đôi, suốt buổi tiệc em có thể không trò chuyện với chị được, cho nên, chị hãy dẫn thêm một người nữa để khỏi lạc lõng. Em rất mong sự hiện diện của chị tối nay.Nói xong, Chương Y Dao cười híp mắt, khóe miệng có nở hạt gạo rất dễ thương, ánh mắt thật sự thuần khiết, không pha nhúng hỗn tạp trần gian. Thật không thể nghĩ Chương Y Dao thanh thuần lại là con gái Chương gia quỷ quyệt, cô bé chẳng biết gì cả, hận thù ganh ghét, đổ máu giết nhau, Chương Y Dao hoàn toàn không quan tâm đến, vẫn cứ vô tư, trong sạch như đóa sen giữa bùn vậy. Chu Tử Đằng nghĩ lại, lúc nãy mình còn đang suy nghĩ tính kế lợi dụng cô bé, thật thấy mình có lỗi. Cô phải xem lại cách sống của mình rồi:
-- Cảm ơn em, Y Dao. Chị nhất định sẽ tới dự!
Màn đêm mở ngàn con mắt sáng lung linh rọi xuống, ánh trăng ngà cũng nghiêng người xuống muốn xem quang cảnh bữa tiệc xa hoa tối nay. Dinh thự Chương gia rộng vô cùng, bài trí cực kì cầu kì và xa xỉ, hệt như phong cách một lâu đài thời Âu cổ kính cẩn cao nghiêm mà đầy ảo mị. Dinh thự hàng tỷ sừng sững đến choáng ngợp, hoa viên trải rộng ngút ngàn, tượng đá oai nghi trang hoàng, thủ hạ bảo vệ đi lại canh chừng nhiều vô kể, khách khứa nườm nượp ra vào, người người váy áo lộng lẫy nói cười rộn ràng, ồn ào mà vẫn không che được cái không khí nguy hiểm, ma mị vốn có nơi nhà họ Chương.
-- Đẳng cấp thật khác! - Từ Lục Giai ngó xung quanh rồi khẽ cười.
-- Đừng có mà lo ngắm nghía! Tập trung vào việc chính đi! - Chu Tử Đằng bực bội nói, cô thì lo đến muốn rớt tim ra ngoài, còn hắn thì cứ một bộ dáng vô sự như thế.
-- Giám đốc, cô có chắc là... muốn dự không? - Dahlia rụt rè nói, thật sự ngửi được cái mùi nguy hiểm khi bước qua cánh cổng này! Chu Tử Đằng liếc nhìn Dahlia, sợ cũng phải thôi, không biết thế nào mà Từ Lục Giai lại moi ra được một tấm vé đơn, vừa hay Dahlia rất thạo công nghệ bẻ khóa vì đã tham dự đợt huấn luyện quân sự trước kia. Dahlia là trẻ mồ côi, may được bà ngoại cô là Flora Daisy đem về gia tộc Esmeé nuôi nấng, trước khi mất, bà muốn Dahlia chăm sóc cho Wisteria, mang ơn bà, nay Dahlia không thể để Chu Tử Đằng gặp nguy hiểm, đành tận dụng chiếc vé đơn của Từ Lục Giai đi theo cô. Lúc đi thì bừng bừng quyết tâm, đến nơi rồi thì chân lại nhũn ra, vậy mới nói, uy áp của Chương gia thật lớn.
-- Muốn con cá cả phải thả câu dài. Đi thôi! - Từ Lục Giai quay xuống ai ủi hai người đẹp, ung dung đưa vé cho quản gia nhà Chương. "Đúng là điếc không sợ súng!" - Chu Tử Đằng thầm mắng.
Bước vào đại sảnh Chương gia, vì đây không phải là lần đầu tiên dự bữa tiệc lớn nên Chu Tử Đằng không thấy lạ, Từ Lục Giai tính tình đã sẵn tự tin nên không mấy để ý một hiện tượng lạ- đó là tất cả khách mời đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Chỉ có Dahlia bẽn lẽn đi phía sau mới thấy rõ, Từ Lục Giai anh tuấn, dù không xuất thân từ một gia tộc có tầm vóc nhưng không hiểu sao từ người vẫn toát lên phong thái rất tiêu soái. Luận về dáng đi hay tướng mạo, đều khiến các nàng tiểu thư trong sảnh phải liếc nhìn:
-- Ai vậy? Anh chàng ấy lạ quá!
-- Nhưng rất điển trai. Nhìn thật phong độ, sao trước giờ tôi chưa gặp anh ấy!?
-- Người ta hảo soái như vậy, ưu nhã như vậy, chỉ có bữa tiệc lớn này mới đúng đẳng cấp để chàng trai ấy đến dự thôi! Thật may mắn!
Từ Lục Giai quả thật hào hoa đến chết người, chỉ có bà cô già nào đó đã miễn nhiễm với trai đẹp nên mới thờ ơ thôi. Mà nói đến Chu Tử Đằng, hôm nay cô cũng mê hoặc không kém. Vẫn một bộ dáng thanh lịch, vẫn một tư chất quí phái khiến kẻ khác phải ghen tị, hôm nay cô khoác lên mình chiếc đầm đỏ cúp ngực gợi cảm, tóc thắt búi trang nhã, nhìn như một bà hoàng kiêu sa, cao quí, đốt cháy tất cả mắt đàn ông đêm nay.
Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng, nam thanh nữ tú, thật khiến kẻ khác phải trầm trồ nhìn không rời mắt. Chu Tử Đằng cũng rất biết lựa, chọn chiếc đầm lộng lẫy màu đỏ trái màu với Chương Y Dao, điểm nét cho Chương Y Dao, dù cũng một tông đỏ như các quí tiểu thư khác nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Dahlia lẽo đẽo đi đằng sau, thực hối hận, biết chi đừng đến, cô như đang làm nền cho họ vậy! Thấy Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai khoác tay đi vào, mọi người liền xì xào bàn tán:
-- Coi kìa! Coi kìa! Quả nhiên lẳng lơ vẫn là lẳng lơ! Không biết còn giấu bao nhiêu đàn ông!
-- Còn nghe nói tốt đẹp lắm! Hóa ra mèo vẫn hoàn mèo. Chả biết cô ta dụ dỗ kiểu gì, đến hồi mấy anh của thành phố này cô ta gom hết!
-- Phải! Tưởng thế là hay sao? Lần đầu là Trình thiếu, sau đến Bạch thiếu, giờ lại đến vị thiếu gia này! Tôi phải trông nom bạn trai tôi mất, nếu không lại có người la liếm! - Nói rồi mấy cô nàng liền cho là hay, cười khúc khích.
Từ Lục Giai làm trong tổ hình sự đã lâu, tai vốn thính, liền nghe rõ mồn một những lời nói ác ý của các cô gái mang vẻ ngoài xinh đẹp. Liền cúi người xuống thủ thỉ vào tai Chu Tử Đằng, động tác quyến rũ này làm các cô gái chết mê chết mệt, hai người thực diễn như một cặp tình nhân thân mật:
-- Cô nhiều tai tiếng quá nhỉ! Có muốn tôi nói vài câu không!? - Từ Lục Giai khẽ cười, nói về độ độc mồm, anh mà đứng nhì thì chẳng có ai xưng nhất. Đừng trêu chọc con trai cung Ma Kết chứ! Chu Tử Đằng thầm nghĩ, Từ Lục Giai có giới hạn riêng của Từ Lục Giai, đằng nào cũng phải tách nhau ra thăm dò, nhân cơ hội này chia ra cho đỡ gây chú ý.-- Được! Tùy anh, nhớ giữ liên lạc.
Điệu nhạc hòa tấu du dương vang lên, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Dahlia liền nghiêm túc đi xung quang sảnh thăm dò, Từ Lục Giai có nói với cô trong đại sảnh có một bức tranh vẽ thủy tổ của nhà họ Chương, mà nếu nhìn kĩ, trên cánh tay ông ta có khắc một hình xăm, lấy kính lúp rọi kĩ hơn nữa, sẽ là một dãy số La Mã, chính là gợi ý kí tự mật mã cho cửa thông tin mật của Chương gia. Còn Chu Tử Đằng cũng tìm cách tiếp cận người mà Chu Khuynh Cơ sẽ hạ sát tối nay- Giáo chủ thứ tư trong giới Hắc đạo- Mã Đặc Nhĩ. Theo miêu tả của Từ Lục Giai, ông ta đã trạc 70, khuôn mặt vuông, cổ vai trái có hình xăm một kí hiệu La Tinh, ông ta là người theo phái ôn hòa, dùng chính bóng tối đển áp chế bóng tối, chính ông là người đã thẳng thừng bác bỏ ý kiến muốn dùng con người làm vật thí nghiệm của Chương gia, song sẽ cho người cật lực điều tra và tước quyền hành hoạt động trong thế giới ngầm của Chương Du Thần. Và tất nhiên, Chương Du Thần không thích điều này. Mã mở khóa cửa thông tin mật Chương gia gồm ba dãy, và Giáo chủ Mã Đặc Nhĩ biết mật mã dãy thứ ba, cô phải tìm mọi cách thuyết phục sao cho khôn khéo, việc cứu tính mạng ông ta may ra có thể khiến ông ta trả ân. Còn Từ Lục Giai, anh có nhiệm vụ tiếp cận Chương Du Thần, quan sát chiếc nhẫn của anh ta và tìm cách đối phó cho kế hoạch tiếp. Tuy nhiên, dọc đường đi, cũng nên vui vẻ một chút. Đang sải bước trên ban công để tìm vị trí Chương Du Thần, một vị tiểu thư ăn mặc quyến rũ đã đánh bạo tới bắt chuyện với anh:
-- Quí ngài là lần đầu tiên dự tiệc?
-- Phải, tiểu thư cần gì?
-- Chỉ là... - nói rồi, cô ả tiến tới gần Từ Lục Giai, vừa đủ để anh nhìn thấy hết bộ ngực nõn nà căng tròn của cô ta, giọng nói đầy gợi cảm- Bữa tiệc đêm nay, thật lẻ loi.
-- Vậy sao? Tiểu thư... - Từ Lục Giai khẽ nhếch môi, tiến tới nâng cằm cô ta lên- Tiểu thư đã trốn đi đâu suốt từ nãy giờ thế? Đến bây giờ mới xuất hiện trước mặt tôi!?
Cô ả nghe thế thì cười đắc ý, đúng như ả nghĩ, chẳng ai cưỡng nổi sức hút của ả, Chu Tử Đằng kia cũng chỉ là vật làm cảnh mà thôi, liền gạ lời:
-- Có chuyện gì sao, quí công tử?
-- Một chuyện rất quan trọng! - Từ Lục Giai nhẹ cúi người xuống, cô nàng kia tưởng anh muốn hôn mình, liền mỉm cười nhắm mắt lại, nào ngờ nghe anh nói thêm một câu- Phiền cô quay lại nơi cô đã trốn được không? Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhé!
Nói rồi, anh vô cùng tiêu soái, nháy mắt một cái rồi ngoảnh đi, làm cô ả kia đờ người, hiểu chuyện thì giận tím hết cả mặt. Từ Lục Giai liếc ngang liếc dọc, mãi vẫn không thấy Chương Du Thần, liền bực dọc mắng khẽ:
-- Chết tiệt! Cái tên Chương Du Thần biến đâu mất rồi?
-- Anh tìm tôi.
Một luồng khí lạnh tỏa ra tứ phía, Từ Lục Giai nãy giờ chạy đi người đã rã cả mồ hôi, tất nhiên rất thích cảm giác mát lạnh này, liền quay người lại. Anh bắt gặp một người đàn ông dáng dấp cao ngạo, tư chất lãnh đạm, cái nhìn cực kỳ vô tình, hơi thở cực kì nguy hiểm đối diện anh. Chương Du Thần cũng khẽ cau mày, chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng bỗng cảm thấy có cái gì đó áp bức, như kiểu hắn hiểu mồn một về mình, và Chương Du Thần mắt đằng đằng sát khí, rất ghét cảm giác có người nắm thóp mình.-- Đã gặp qua? - Chương Du Thần hờ hững hỏi, cảm giác rất quen, anh muốn tìm hiểu một chút.
-- Có lẽ. Tôi cũng thấy anh quen quen, hình như chưa gặp bao giờ.
Đám thủ hạ núp trong bóng tối nghe vậy thì rùng mình, kẻ này dám đùa giỡn với vua thế giới ngầm! Chương Du Thần mày nhíu lại, hắn ta dám nhìn thẳng vào mắt anh sao? Từ Lục Giai nói xong vậy, liền thư thả rời đi, chiếc nhẫn màu đỏ chạm khắc hình con rồng, kế hoạch #14Z89, anh đã biết được rồi, giờ thì rời đi thôi.
-- Tạm biệt, tôi phải đi tìm bạn gái tôi đây! Anh cũng nên tìm bạn gái đi!
Nói rồi nhanh thoăn thoắt vụt đi mất, Chương Du Thần mặt đã xám ngắt, lạnh lùng ra lệnh: " Tra cho tôi tất cả thông tin về người đó. " Anh có cảm giác hắn ta cũng là một kẻ không tầm thường, đôi mắt kia, nhìn anh không chút e ngại, lại khiến anh cảm thấy có chút lo sợ, như thể hắn ta biết rõ anh, như thể hắn ta là người tạo ra anh vậy.
Dahlia vô cùng thận trọng nhìn ngang nhìn dọc, men theo bức tường sau sảnh, tiến tới phía cửa phòng chính, nơi có treo bức tranh thủy tổ. Dahlia rất nhanh nhẹn, loáng một cái đã nhanh nhạy tìm ra bức tranh, nhìn dưới mu bàn tay ông tổ nhà họ Chương, có một hình xăm thật. Cô liền xoay tròng kính đã được cải tiến, phóng to tầm nhìn đến mức đại, liền phát hiện được dãy số La mã mình cần, lòng liền thầm reo lên.
-- Cô làm gì đấy?
Nghe có tiếng nói sau lưng, Dahlia liền giật mình quay người lại, thì bắt gặp ánh mắt xanh lơ của chàng trai tuấn tú từ người toát lên tư thái sát thủ đối diện, Dahlia thực sợ hãi:
-- Đang... thưởng thức tranh...
-- Kẻ nào!?
Bỗng một giọng nói khác vang lên, là thủ hạ của Chương gia, phen này tiêu rồi! Dahlia thực hoảng sợ, không biết lui đường nào, tên thủ hạ kia đang hùng hổ tới gần, chợt chàng trai trước mặt cúi người xuống, đặt môi lên môi cô. Dahlia hoảng hốt tột độ, tính vùng vẫy theo bản năng nhưng người đã bị giữ chặt lại, nụ hôn kia thực hoang dã, tham lam chiếm trọn đôi môi cô, kịch liệt cắn mút. Dahlia thầm rủa, đi thăm dò mà cũng bị cưỡng hôn! Tên thủ hạ kia đã đến gần, liền rọi đèn, thấy đôi nam nữ đang ân ái hôn nhau, người đàn ông cưỡng hôn cô lúc nãy mới rời môi cô, khiến Dahlia mặt đỏ bừng thở hổn hển, anh ta cau có nói:
-- Thật không biết phép tắc, hỏng cả chuyện tốt!
-- Thật xin lỗi, tôi sẽ lui ngay.
Dahlia giờ mới hiểu, thì ra là đánh lạc hướng. Người đàn ông nọ sau khi thấy tên thủ hạ đã đi khuất, liền cúi xuống bức tranh, kính áp tròng đột ngột thu lại, anh nhìn ra thêm một mật mã khác. Chuyện đã được giải quyết xong, Dahlia toan rời khỏi, liền nghe người đàn ông đó cất giọng:
-- Đi nhanh thế sao?
-- Ở lại làm gì? Tôi và anh đều đã đạt được mục đích riêng!
-- Sẽ còn gặp lại, đừng phũ phàng như thế! - Người con trai ấy khẽ nhoẻn miệng cười nhìn Dahlia, trước khi rời đi còn nháy mắt với cô một cái - Tôi là Tiêu Khiết.
Chu Tử Đằng vội vã chạy đi tìm Mã Đặc Nhĩ, dựa theo sơ đồ mà Từ Lục Giai đã vẽ ra, nhanh chóng tìm được phòng nghỉ của ông. Chu Tử Đằng đẩy mạnh cửa xông vào, Mã Đặc Nhĩ đang cầm ly rượu lên kề tới môi, suýt soát uống. Chu Tử Đằng hét lên, lao tới hất đổ ly rượu:
-- Đừng uống! Trong rượu có độc, ngài sẽ chết!
Ly rượu văng khỏi tay Mã Đặc Nhĩ, ông khó hiểu nhìn cô:
-- Cô là...
-- Nghe tôi nói! Ông là nhân vật sẽ bị ám sát tối nay, dựa theo kế hoạch 37W12, vì ông đã bác bỏ ý kiến thí nghiệm của Chương Du Thần, sau khi giết ông, hắn ta sẽ gỡ mã khóa tài khoản, lục lọi hết thông tin mật và tài sản của ông! Mọi chuyện rất phức tạp, ông nhất định phải tin tôi!
Chu Tử Đằng vô cùng rối ren, nói một tràng dài, nhưng Mã Đặc Nhĩ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhanh chóng dúi vào tay cô một mẩu giấy, rồi lăn đùng ra, co giật liên tục. Độc đã phát tán, nhưng ông ta còn chưa uống miếng nào cơ mà! Chu Tử Đằng hoảng sợ tột độ, thật quá thâm sâu, độc không phải trong nước, mà ở trên miệng cốc! Phải rời khỏi đây mau chóng, độc này có tính lan tỏa, chính vì vậy mà xung quanh đây không có thủ hạ nào. Chu Tử Đằng tay nắm chặt mẩu giấy, chạy vụt ra tới sảnh chính đang người người chúc mừng Chương Y Dao. Thấy cô tới, Từ Lục Giai liền chờ chực đón, Dahlia cũng chạy ra đứng trà trộn vào đám đông. Mọi người đều dời tầm mắt về cô gái một thân váy đỏ rực lộng lẫy, đi ngang qua Chương Du Thần, chợt thấy chiếc nhẫn hắn lóe lên tia sáng tín hiệu nhỏ, Chu Tử Đằng liền nhanh nhẹn vờ đưa tay che miệng, nhanh chóng ngậm mẩu giấy. Cô tiến tới Từ Lục Giai, không nói không rằng, kéo anh lại, trao cho anh một nụ hôn giữa chốn đông người. Cả đại sảnh ồ lên, Từ Lục Giai khá bất ngờ trước hành động của cô, nhưng khi cảm giác trong khoang miệng có vật lạ truyền qua, anh ngầm hiểu, liền phối hợp với cô, diễn cho trót cảnh hôn nhau nồng thắm giữa thanh thiên bạch nhật. Rời khỏi đôi môi của Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng vô cùng bình tĩnh, cười rạng rỡ quay người lại đối diện với tất cả mọi người, không lộ ra một chút bất thường:
-- Hân hạnh giới thiệu với quý vị, Từ Lục Giai, người yêu của tôi.
-- Váy dạ hội đẹp quá! Đã nghe tiếng tăm của chị, giờ mới được thực sự chiêm ngưỡng, quả xứng danh Nhà thiết kế Wisteria top 5 thế giới nha!
-- Vậy mới xứng đáng đồng tiền em bỏ ra chứ!
Chu Tử Đằng lòng thực thấy yên tâm khi Chương Y Dao có biểu hiện vui thích như vậy với chiếc đầm mà cô thiết kế. Chương Y Dao không sống chung ở biệt thự Chương gia mà chuyển ra riêng sống, vì vậy cô có thể đến gặp Chương Y Dao dễ dàng. Nhưng dù gì cũng là nhi nữ của gia tộc họ Chương, Chương Y Dao vẫn có nhiều thủ hộ bảo vệ đứng canh ở ngoài, làm cô không thể đường đường chính chính gặng hỏi thêm thông tin. Nhờ có thuốc Bạch Dĩ Hiên đưa cho mà vết thương rất nhanh khép miệng, khi đã đỡ hơn, cô liền trở lại làm việc, sáng hôm nay liền tới căn hộ của Chương Y Dao giao váy áo. Nếu như cô làm hài lòng cô bé này, vậy thì cô có thể nhân lúc tâm trạng Y Dao đang cao hứng mà xin thêm vé đôi, thuận lợi gia nhập bữa tiệc cùng Từ Lục Giai. Chu Tử Đằng đăm chiêu tính toán, còn Chương Y Dao thì đã vui vẻ thay xong váy áo. Chiếc đầm được thiết kế rất cầu kì và phá cách. Mọi họa tiết đơm thêu đều cực kì tinh xảo, từ chất liệu cho đến vải may trang trí, chiếc đầm đếu hoàn hảo và toát lên một đẳng cấp hoàn toàn. Chiếc đầm lấy tông chủ đạo là màu xanh lam, thân váy phồng to xòe như như cánh hoa nở tạo cảm giác bắt mắt, càng làm tôn lên thân trên nhỏ nhắn của Chương Y Dao. Đây là một phong cách rất khác lạ, khiến Chương Y Dao thích thú. Đảm bảo đêm nay cô sẽ là nhân vật nổi bật nhất, như vậy mọi người sẽ còn nhớ cô là tiểu thư nhà họ Chương đó cũng là điều Chu Tử Đằng hướng tới, Chương Y Dao thu hút được sự chú ý thì cô càng dễ hành động.
Còn đang mải lo nghĩ thế nào để có tấm vé vào sảnh trong tối nay, Chương Y Dao đã đi tới bên kệ sách, từ trong đó rút ra hai tấm vé, bước tới đưa cho Chu Tử Đằng.
-- Cho chị này. - Chương Y Dao cười rạng rỡ.
-- Gì cơ?
Chu Tử Đằng thực sự quá bất ngờ, vé dự tiệc Chương gia đâu phải nói có là có được, cô còn đang suy nghĩ nhức óc chuyện kiếm được vé đôi, Chương Y Dao đã đưa trước mặt cô thứ cô cần rồi:
-- Em coi chị là tri âm của em, vì vậy, em muốn chị đến dự sinh nhật của em. Đây là vé đôi, suốt buổi tiệc em có thể không trò chuyện với chị được, cho nên, chị hãy dẫn thêm một người nữa để khỏi lạc lõng. Em rất mong sự hiện diện của chị tối nay.Nói xong, Chương Y Dao cười híp mắt, khóe miệng có nở hạt gạo rất dễ thương, ánh mắt thật sự thuần khiết, không pha nhúng hỗn tạp trần gian. Thật không thể nghĩ Chương Y Dao thanh thuần lại là con gái Chương gia quỷ quyệt, cô bé chẳng biết gì cả, hận thù ganh ghét, đổ máu giết nhau, Chương Y Dao hoàn toàn không quan tâm đến, vẫn cứ vô tư, trong sạch như đóa sen giữa bùn vậy. Chu Tử Đằng nghĩ lại, lúc nãy mình còn đang suy nghĩ tính kế lợi dụng cô bé, thật thấy mình có lỗi. Cô phải xem lại cách sống của mình rồi:
-- Cảm ơn em, Y Dao. Chị nhất định sẽ tới dự!
Màn đêm mở ngàn con mắt sáng lung linh rọi xuống, ánh trăng ngà cũng nghiêng người xuống muốn xem quang cảnh bữa tiệc xa hoa tối nay. Dinh thự Chương gia rộng vô cùng, bài trí cực kì cầu kì và xa xỉ, hệt như phong cách một lâu đài thời Âu cổ kính cẩn cao nghiêm mà đầy ảo mị. Dinh thự hàng tỷ sừng sững đến choáng ngợp, hoa viên trải rộng ngút ngàn, tượng đá oai nghi trang hoàng, thủ hạ bảo vệ đi lại canh chừng nhiều vô kể, khách khứa nườm nượp ra vào, người người váy áo lộng lẫy nói cười rộn ràng, ồn ào mà vẫn không che được cái không khí nguy hiểm, ma mị vốn có nơi nhà họ Chương.
-- Đẳng cấp thật khác! - Từ Lục Giai ngó xung quanh rồi khẽ cười.
-- Đừng có mà lo ngắm nghía! Tập trung vào việc chính đi! - Chu Tử Đằng bực bội nói, cô thì lo đến muốn rớt tim ra ngoài, còn hắn thì cứ một bộ dáng vô sự như thế.
-- Giám đốc, cô có chắc là... muốn dự không? - Dahlia rụt rè nói, thật sự ngửi được cái mùi nguy hiểm khi bước qua cánh cổng này! Chu Tử Đằng liếc nhìn Dahlia, sợ cũng phải thôi, không biết thế nào mà Từ Lục Giai lại moi ra được một tấm vé đơn, vừa hay Dahlia rất thạo công nghệ bẻ khóa vì đã tham dự đợt huấn luyện quân sự trước kia. Dahlia là trẻ mồ côi, may được bà ngoại cô là Flora Daisy đem về gia tộc Esmeé nuôi nấng, trước khi mất, bà muốn Dahlia chăm sóc cho Wisteria, mang ơn bà, nay Dahlia không thể để Chu Tử Đằng gặp nguy hiểm, đành tận dụng chiếc vé đơn của Từ Lục Giai đi theo cô. Lúc đi thì bừng bừng quyết tâm, đến nơi rồi thì chân lại nhũn ra, vậy mới nói, uy áp của Chương gia thật lớn.
-- Muốn con cá cả phải thả câu dài. Đi thôi! - Từ Lục Giai quay xuống ai ủi hai người đẹp, ung dung đưa vé cho quản gia nhà Chương. "Đúng là điếc không sợ súng!" - Chu Tử Đằng thầm mắng.
Bước vào đại sảnh Chương gia, vì đây không phải là lần đầu tiên dự bữa tiệc lớn nên Chu Tử Đằng không thấy lạ, Từ Lục Giai tính tình đã sẵn tự tin nên không mấy để ý một hiện tượng lạ- đó là tất cả khách mời đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Chỉ có Dahlia bẽn lẽn đi phía sau mới thấy rõ, Từ Lục Giai anh tuấn, dù không xuất thân từ một gia tộc có tầm vóc nhưng không hiểu sao từ người vẫn toát lên phong thái rất tiêu soái. Luận về dáng đi hay tướng mạo, đều khiến các nàng tiểu thư trong sảnh phải liếc nhìn:
-- Ai vậy? Anh chàng ấy lạ quá!
-- Nhưng rất điển trai. Nhìn thật phong độ, sao trước giờ tôi chưa gặp anh ấy!?
-- Người ta hảo soái như vậy, ưu nhã như vậy, chỉ có bữa tiệc lớn này mới đúng đẳng cấp để chàng trai ấy đến dự thôi! Thật may mắn!
Từ Lục Giai quả thật hào hoa đến chết người, chỉ có bà cô già nào đó đã miễn nhiễm với trai đẹp nên mới thờ ơ thôi. Mà nói đến Chu Tử Đằng, hôm nay cô cũng mê hoặc không kém. Vẫn một bộ dáng thanh lịch, vẫn một tư chất quí phái khiến kẻ khác phải ghen tị, hôm nay cô khoác lên mình chiếc đầm đỏ cúp ngực gợi cảm, tóc thắt búi trang nhã, nhìn như một bà hoàng kiêu sa, cao quí, đốt cháy tất cả mắt đàn ông đêm nay.
Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng, nam thanh nữ tú, thật khiến kẻ khác phải trầm trồ nhìn không rời mắt. Chu Tử Đằng cũng rất biết lựa, chọn chiếc đầm lộng lẫy màu đỏ trái màu với Chương Y Dao, điểm nét cho Chương Y Dao, dù cũng một tông đỏ như các quí tiểu thư khác nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Dahlia lẽo đẽo đi đằng sau, thực hối hận, biết chi đừng đến, cô như đang làm nền cho họ vậy! Thấy Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai khoác tay đi vào, mọi người liền xì xào bàn tán:
-- Coi kìa! Coi kìa! Quả nhiên lẳng lơ vẫn là lẳng lơ! Không biết còn giấu bao nhiêu đàn ông!
-- Còn nghe nói tốt đẹp lắm! Hóa ra mèo vẫn hoàn mèo. Chả biết cô ta dụ dỗ kiểu gì, đến hồi mấy anh của thành phố này cô ta gom hết!
-- Phải! Tưởng thế là hay sao? Lần đầu là Trình thiếu, sau đến Bạch thiếu, giờ lại đến vị thiếu gia này! Tôi phải trông nom bạn trai tôi mất, nếu không lại có người la liếm! - Nói rồi mấy cô nàng liền cho là hay, cười khúc khích.
Từ Lục Giai làm trong tổ hình sự đã lâu, tai vốn thính, liền nghe rõ mồn một những lời nói ác ý của các cô gái mang vẻ ngoài xinh đẹp. Liền cúi người xuống thủ thỉ vào tai Chu Tử Đằng, động tác quyến rũ này làm các cô gái chết mê chết mệt, hai người thực diễn như một cặp tình nhân thân mật:
-- Cô nhiều tai tiếng quá nhỉ! Có muốn tôi nói vài câu không!? - Từ Lục Giai khẽ cười, nói về độ độc mồm, anh mà đứng nhì thì chẳng có ai xưng nhất. Đừng trêu chọc con trai cung Ma Kết chứ! Chu Tử Đằng thầm nghĩ, Từ Lục Giai có giới hạn riêng của Từ Lục Giai, đằng nào cũng phải tách nhau ra thăm dò, nhân cơ hội này chia ra cho đỡ gây chú ý.-- Được! Tùy anh, nhớ giữ liên lạc.
Điệu nhạc hòa tấu du dương vang lên, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Dahlia liền nghiêm túc đi xung quang sảnh thăm dò, Từ Lục Giai có nói với cô trong đại sảnh có một bức tranh vẽ thủy tổ của nhà họ Chương, mà nếu nhìn kĩ, trên cánh tay ông ta có khắc một hình xăm, lấy kính lúp rọi kĩ hơn nữa, sẽ là một dãy số La Mã, chính là gợi ý kí tự mật mã cho cửa thông tin mật của Chương gia. Còn Chu Tử Đằng cũng tìm cách tiếp cận người mà Chu Khuynh Cơ sẽ hạ sát tối nay- Giáo chủ thứ tư trong giới Hắc đạo- Mã Đặc Nhĩ. Theo miêu tả của Từ Lục Giai, ông ta đã trạc 70, khuôn mặt vuông, cổ vai trái có hình xăm một kí hiệu La Tinh, ông ta là người theo phái ôn hòa, dùng chính bóng tối đển áp chế bóng tối, chính ông là người đã thẳng thừng bác bỏ ý kiến muốn dùng con người làm vật thí nghiệm của Chương gia, song sẽ cho người cật lực điều tra và tước quyền hành hoạt động trong thế giới ngầm của Chương Du Thần. Và tất nhiên, Chương Du Thần không thích điều này. Mã mở khóa cửa thông tin mật Chương gia gồm ba dãy, và Giáo chủ Mã Đặc Nhĩ biết mật mã dãy thứ ba, cô phải tìm mọi cách thuyết phục sao cho khôn khéo, việc cứu tính mạng ông ta may ra có thể khiến ông ta trả ân. Còn Từ Lục Giai, anh có nhiệm vụ tiếp cận Chương Du Thần, quan sát chiếc nhẫn của anh ta và tìm cách đối phó cho kế hoạch tiếp. Tuy nhiên, dọc đường đi, cũng nên vui vẻ một chút. Đang sải bước trên ban công để tìm vị trí Chương Du Thần, một vị tiểu thư ăn mặc quyến rũ đã đánh bạo tới bắt chuyện với anh:
-- Quí ngài là lần đầu tiên dự tiệc?
-- Phải, tiểu thư cần gì?
-- Chỉ là... - nói rồi, cô ả tiến tới gần Từ Lục Giai, vừa đủ để anh nhìn thấy hết bộ ngực nõn nà căng tròn của cô ta, giọng nói đầy gợi cảm- Bữa tiệc đêm nay, thật lẻ loi.
-- Vậy sao? Tiểu thư... - Từ Lục Giai khẽ nhếch môi, tiến tới nâng cằm cô ta lên- Tiểu thư đã trốn đi đâu suốt từ nãy giờ thế? Đến bây giờ mới xuất hiện trước mặt tôi!?
Cô ả nghe thế thì cười đắc ý, đúng như ả nghĩ, chẳng ai cưỡng nổi sức hút của ả, Chu Tử Đằng kia cũng chỉ là vật làm cảnh mà thôi, liền gạ lời:
-- Có chuyện gì sao, quí công tử?
-- Một chuyện rất quan trọng! - Từ Lục Giai nhẹ cúi người xuống, cô nàng kia tưởng anh muốn hôn mình, liền mỉm cười nhắm mắt lại, nào ngờ nghe anh nói thêm một câu- Phiền cô quay lại nơi cô đã trốn được không? Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhé!
Nói rồi, anh vô cùng tiêu soái, nháy mắt một cái rồi ngoảnh đi, làm cô ả kia đờ người, hiểu chuyện thì giận tím hết cả mặt. Từ Lục Giai liếc ngang liếc dọc, mãi vẫn không thấy Chương Du Thần, liền bực dọc mắng khẽ:
-- Chết tiệt! Cái tên Chương Du Thần biến đâu mất rồi?
-- Anh tìm tôi.
Một luồng khí lạnh tỏa ra tứ phía, Từ Lục Giai nãy giờ chạy đi người đã rã cả mồ hôi, tất nhiên rất thích cảm giác mát lạnh này, liền quay người lại. Anh bắt gặp một người đàn ông dáng dấp cao ngạo, tư chất lãnh đạm, cái nhìn cực kỳ vô tình, hơi thở cực kì nguy hiểm đối diện anh. Chương Du Thần cũng khẽ cau mày, chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng bỗng cảm thấy có cái gì đó áp bức, như kiểu hắn hiểu mồn một về mình, và Chương Du Thần mắt đằng đằng sát khí, rất ghét cảm giác có người nắm thóp mình.-- Đã gặp qua? - Chương Du Thần hờ hững hỏi, cảm giác rất quen, anh muốn tìm hiểu một chút.
-- Có lẽ. Tôi cũng thấy anh quen quen, hình như chưa gặp bao giờ.
Đám thủ hạ núp trong bóng tối nghe vậy thì rùng mình, kẻ này dám đùa giỡn với vua thế giới ngầm! Chương Du Thần mày nhíu lại, hắn ta dám nhìn thẳng vào mắt anh sao? Từ Lục Giai nói xong vậy, liền thư thả rời đi, chiếc nhẫn màu đỏ chạm khắc hình con rồng, kế hoạch #14Z89, anh đã biết được rồi, giờ thì rời đi thôi.
-- Tạm biệt, tôi phải đi tìm bạn gái tôi đây! Anh cũng nên tìm bạn gái đi!
Nói rồi nhanh thoăn thoắt vụt đi mất, Chương Du Thần mặt đã xám ngắt, lạnh lùng ra lệnh: " Tra cho tôi tất cả thông tin về người đó. " Anh có cảm giác hắn ta cũng là một kẻ không tầm thường, đôi mắt kia, nhìn anh không chút e ngại, lại khiến anh cảm thấy có chút lo sợ, như thể hắn ta biết rõ anh, như thể hắn ta là người tạo ra anh vậy.
Dahlia vô cùng thận trọng nhìn ngang nhìn dọc, men theo bức tường sau sảnh, tiến tới phía cửa phòng chính, nơi có treo bức tranh thủy tổ. Dahlia rất nhanh nhẹn, loáng một cái đã nhanh nhạy tìm ra bức tranh, nhìn dưới mu bàn tay ông tổ nhà họ Chương, có một hình xăm thật. Cô liền xoay tròng kính đã được cải tiến, phóng to tầm nhìn đến mức đại, liền phát hiện được dãy số La mã mình cần, lòng liền thầm reo lên.
-- Cô làm gì đấy?
Nghe có tiếng nói sau lưng, Dahlia liền giật mình quay người lại, thì bắt gặp ánh mắt xanh lơ của chàng trai tuấn tú từ người toát lên tư thái sát thủ đối diện, Dahlia thực sợ hãi:
-- Đang... thưởng thức tranh...
-- Kẻ nào!?
Bỗng một giọng nói khác vang lên, là thủ hạ của Chương gia, phen này tiêu rồi! Dahlia thực hoảng sợ, không biết lui đường nào, tên thủ hạ kia đang hùng hổ tới gần, chợt chàng trai trước mặt cúi người xuống, đặt môi lên môi cô. Dahlia hoảng hốt tột độ, tính vùng vẫy theo bản năng nhưng người đã bị giữ chặt lại, nụ hôn kia thực hoang dã, tham lam chiếm trọn đôi môi cô, kịch liệt cắn mút. Dahlia thầm rủa, đi thăm dò mà cũng bị cưỡng hôn! Tên thủ hạ kia đã đến gần, liền rọi đèn, thấy đôi nam nữ đang ân ái hôn nhau, người đàn ông cưỡng hôn cô lúc nãy mới rời môi cô, khiến Dahlia mặt đỏ bừng thở hổn hển, anh ta cau có nói:
-- Thật không biết phép tắc, hỏng cả chuyện tốt!
-- Thật xin lỗi, tôi sẽ lui ngay.
Dahlia giờ mới hiểu, thì ra là đánh lạc hướng. Người đàn ông nọ sau khi thấy tên thủ hạ đã đi khuất, liền cúi xuống bức tranh, kính áp tròng đột ngột thu lại, anh nhìn ra thêm một mật mã khác. Chuyện đã được giải quyết xong, Dahlia toan rời khỏi, liền nghe người đàn ông đó cất giọng:
-- Đi nhanh thế sao?
-- Ở lại làm gì? Tôi và anh đều đã đạt được mục đích riêng!
-- Sẽ còn gặp lại, đừng phũ phàng như thế! - Người con trai ấy khẽ nhoẻn miệng cười nhìn Dahlia, trước khi rời đi còn nháy mắt với cô một cái - Tôi là Tiêu Khiết.
Chu Tử Đằng vội vã chạy đi tìm Mã Đặc Nhĩ, dựa theo sơ đồ mà Từ Lục Giai đã vẽ ra, nhanh chóng tìm được phòng nghỉ của ông. Chu Tử Đằng đẩy mạnh cửa xông vào, Mã Đặc Nhĩ đang cầm ly rượu lên kề tới môi, suýt soát uống. Chu Tử Đằng hét lên, lao tới hất đổ ly rượu:
-- Đừng uống! Trong rượu có độc, ngài sẽ chết!
Ly rượu văng khỏi tay Mã Đặc Nhĩ, ông khó hiểu nhìn cô:
-- Cô là...
-- Nghe tôi nói! Ông là nhân vật sẽ bị ám sát tối nay, dựa theo kế hoạch 37W12, vì ông đã bác bỏ ý kiến thí nghiệm của Chương Du Thần, sau khi giết ông, hắn ta sẽ gỡ mã khóa tài khoản, lục lọi hết thông tin mật và tài sản của ông! Mọi chuyện rất phức tạp, ông nhất định phải tin tôi!
Chu Tử Đằng vô cùng rối ren, nói một tràng dài, nhưng Mã Đặc Nhĩ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhanh chóng dúi vào tay cô một mẩu giấy, rồi lăn đùng ra, co giật liên tục. Độc đã phát tán, nhưng ông ta còn chưa uống miếng nào cơ mà! Chu Tử Đằng hoảng sợ tột độ, thật quá thâm sâu, độc không phải trong nước, mà ở trên miệng cốc! Phải rời khỏi đây mau chóng, độc này có tính lan tỏa, chính vì vậy mà xung quanh đây không có thủ hạ nào. Chu Tử Đằng tay nắm chặt mẩu giấy, chạy vụt ra tới sảnh chính đang người người chúc mừng Chương Y Dao. Thấy cô tới, Từ Lục Giai liền chờ chực đón, Dahlia cũng chạy ra đứng trà trộn vào đám đông. Mọi người đều dời tầm mắt về cô gái một thân váy đỏ rực lộng lẫy, đi ngang qua Chương Du Thần, chợt thấy chiếc nhẫn hắn lóe lên tia sáng tín hiệu nhỏ, Chu Tử Đằng liền nhanh nhẹn vờ đưa tay che miệng, nhanh chóng ngậm mẩu giấy. Cô tiến tới Từ Lục Giai, không nói không rằng, kéo anh lại, trao cho anh một nụ hôn giữa chốn đông người. Cả đại sảnh ồ lên, Từ Lục Giai khá bất ngờ trước hành động của cô, nhưng khi cảm giác trong khoang miệng có vật lạ truyền qua, anh ngầm hiểu, liền phối hợp với cô, diễn cho trót cảnh hôn nhau nồng thắm giữa thanh thiên bạch nhật. Rời khỏi đôi môi của Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng vô cùng bình tĩnh, cười rạng rỡ quay người lại đối diện với tất cả mọi người, không lộ ra một chút bất thường:
-- Hân hạnh giới thiệu với quý vị, Từ Lục Giai, người yêu của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook