Chương 21: Cách trừng phạt đáng sợ (1)

Liên Kiều nhìn dáng vẻ này của hắn, nhất thời sợ run, qua một thời gian tiếp xúc, cô đã biết đây là điềm báo hắn đang giận dữ, làm sao đây?

Cô cúi thấp đầu, đôi ngươi màu tím không ngừng đảo tới đảo lui nghĩ cách, tuyệt đối không được ương ngạnh với hắn …

Nghĩ đến đây, Liên Kiều chợt nảy ra một ý, liền nhích qua ngồi lên đùi hắn, tay đưa qua bám lấy gáy hắn, vẻ mặt vô tội …

‘Anh không biết chứ học kỳ này môn học rất nhiều, mệt lắm đó, em nếu như không tranh thủ kỳ nghỉ này mà tiếp xúc với thiên nhiên, học kỳ sau nhất địn tâm trạng sẽ không được tốt, anh nói có phải không?’

Cô một lòng muốn tìm cách khiến hắn thay đổi ý kiến nên không chút để ý rằng, tư thế bây giờ của hai người có bao nhiêu ám muội, cô vốn đơn thuần, làm sao nghĩ ra được thư thế này khiến cho đàn ông có bao nhiêu kích thích.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cơ thể mềm mại trong lòng, mà cảm giác mềm mại này lại lần nữa khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác quen thuộc khác.

Hắn trước giờ không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ gì đó, nhất là sau khi nhìn thấy cảnh xuân đẹp đẽ vừa rồi của cô, lần nữa không cách nào chỉ đơn thuần xem cô như một cô nhóc như trước nữa.

Hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: ‘Được rồi nha đầu, đừng làm loạn nữa, đi nghỉ ngơi đi!’

Nếu như hắn còn không đẩy cô ra thì hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra hành vi cầm thú gì với cô.

Liên Kiều nghe hắn nói vậy, tưởng rằng mình đã thành công dỗ ngọt hắn, cho nên cẩn thận hỏi: ‘Nói vậy là anh đồng ý rồi?’

‘Không được, anh đã nói là không được đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đột ngột cao giọng, đầu mày rõ ràng tỏ ra không vui lẫn bực dọc.

Thực ra hắn đang bực dọc với chính hắn, nghĩ đến cô cùng cái đám nam sinh viên đó ngủ cùng một căn lều, ngay cả ý muốn giết người cũng có, cái tâm tình này làm hắn càng thêm bực dọc và mất kiên nhẫn.

Liên Kiều sững sờ, vừa bất ngờ vừa như bị cơn giận vô lý của hắn dọa sợ, qua rất lâu mới phản ứng lại: ‘Hừ!’, cô không nói hai lời từ chân hắn nhảy xuống, sau đó đi đến giường, kéo chăn che phủ hết đầu.

Sự bướng bỉnh và không nghe lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận, hắn đứng dậy, bước nhanh đến đến bên giường, kéo chăn ra …

‘Em bực dọc gì với anh chứ?’

Hắn ỷ cao từ trên cao nhìn xuống Liên Kiều đang khoanh tròn người lại, lớn tiếng hỏi.

Đáng chết thật, cô thích ở cùng với mấy tên nam sinh đó vậy sao?

Cái cảm giác bất mãn mạnh mẽ tràn vào suy nghĩ khiến hắn sắp nổ tung, hắn lại không biết, cái cảm giác này chính là … ghen!

Hắn trước giờ tính tình trầm ổn, cũng chưa từng mất khống chế như vậy, nhưng hôm nay lại vì một cô nhóc không nghe lời mà phát điên.

‘Đùng …’ một tiếng, Liên Kiều mạnh dạn đứng dậy, cô đứng trên giường, tay chống eo, đôi mắt màu tím tròn xoe …

‘Cung Quý Dương, anh thật đáng ghét, em phải ngủ rồi, đến mười hai giờ em nhất định phải ngủ!’

Tuy cô có thói quen đến mười hai giờ tự dưng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng lại không muốn xấu hổ như vậy trước mặt hắn.

‘Hứa với anh là không đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa rắn giọng ra lệnh.

‘Này, anh dựa vào đâu mà muốn quản em? Hôm đó anh cùng với phụ nữ khác ở bên nhau em cũng đâu có quản?’ Liên Kiều hết nhịn nổi cô cũng hét lên với hắn, không chút nhường nhịn.

Vừa nghĩ đến chuyện hắn thân mật với người phụ nữ khác lòng cô liền không thoải mái, không đúng, là rất rất không thoải mái, cô thật sự muốn tìm cách nào đó hung hăng chỉnh cô ta một trận, xem hắn còn thích cô ta không?

Còn nữa … hắn ỷ mình cao lớn thì thích từ trên cao gào lên với cô sao, vậy giờ cô đứng trên giường, xem hắn còn làm gì được.

‘Nha đầu, em càng lúc càng không nghe lời rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi híp mắt, toàn thân tản phát ra một luồng khí như dã thú bắt được con mồi.

Không khó cảm thấy một luồng nguy hiểm đang dần bao phủ lấy mình, Liên Kiều nuốt khan một ngụm nước bọt, cố trấn tĩnh lại nói: ‘Anh lại chẳng phải là gì của em, em không cần anh quản em!’

Vốn là vậy mà, ngay cả ông nội còn không quản chuyện của cô, hắn dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt cấm cô làm cái này, làm cái kia chứ, còn nữa, cô sao cứ phải nhất định nghe lời hắn chứ?’

Nghe câu này, tay Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc lên, nâng cằm cô lên để cô mắt đối mắt hắn: ‘Em nói lại lần nữa xem!’

Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người, ngay cả giọng nói cũng thấp hết mức, nhưng cảm giác như sự yên tĩnh trước cơn bão …

Liên Kiều không kìm được khẽ run rẩy, nhưng bản tính bướng bỉnh khiến cô cố trấn tĩnh nói một câu: ‘Vốn là vậy mà, anh lại không phải là gì của em, …..a …..’ Lời của cô chưa nói xong, cả người đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm lấy, nặng nề ném cô lên giường.

‘Ô ….’ Liên Kiều rên lên một tiếng, lục phủ ngũ tạng sắp bị đè nát …

‘Đau quá, anh làm gì vậy?’ Cô thét lên, nước mắt đã sắp chảy ra.

‘Đau?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn còn tức: ‘Anh sẽ khiến em càng đau hơn!’

Nói xong liền áp người xuống, thân hình rắn chắc của hắn áp sát cơ thể yêu kiều của cô, gần như mất lý trí mà mãnh liệt hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Đáng chết, cô lại dám nói mình không phải là gì của cô, cái cảm giác bị người ta loại ra ngoài này khiến hắn thật sự phát hỏa.

‘Thả em ra … ô…..’

Liên Kiều muốn đẩy hắn ra, nhưng không có cách nào, cô không có sức mạnh kinh người như hắn, một giây sau, tiếng kêu của cô đã bị lấp mất trong nụ hôn cường liệt của hắn, nụ hôn mang tính chất trừng phạt rất rõ ràng.

‘Đau quá …’

Chương 22: Cách trừng phạt đáng sợ (2)

Nước mắt Liên Kiều đã sắp rơi, người đàn ông này sao lại như biến thành một người khác thế này, khiến cô cảm thấy rất xa lạ và sợ hãi, nhất là nụ hôn của hắn, không chút dịu dàng như hai lần trước, nụ hôn của hắn mang đầy phẫn nộ và xâm lược, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Không cần, cô không cần hắn như bây giờ, rất đáng sợ!


‘Buông ra, buông em ra …’

Liên Kiều liều mạng giãy giụa, cô cố gắng xoay đầu sang một bên tránh nụ hôn của hắn, nào ngờ, đôi môi Hoàng Phủ Ngạn Tước rời khỏi môi cô lại trượt xuống xương quai xanh tinh tế của cô.

Hơi thở nóng bỏng của hắn gần như làm bỏng làn da cô, mà bàn tay hắn cũng khóa chặt đôi tay cô, đặt tay cô bám vào cổ hắn.

‘Nghĩ cũng đừng nghĩ!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt nổi giận, đôi ngươi đen bóng trở nên u ám dị thường nhìn Liên Kiều đang dùng sức giãy giụa đến đỏ bừng cả mặt.

Bản tính đơn thuần nên Liên Kiều căn bản không hiểu được ý tứ bên trong, nhưng cô nhận ra ánh mắt của hắn thật đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô không tự chủ lại giãy giụa, nhưng thân thể yếu ớt của cô làm sao chống lại được cơ thể cường tráng của hắn.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa nhìn xuống cô gái đang mặc áo sơ mi của hắn, nhìn một lúc, đôi mắt đen như mực dần dần có sự thay đổi …

Khi hơi thở thô ráp quét qua bên tai cô, thân thể Liên Kiều không kìm được run rẩy, cô cố gắng đẩy hắn ra, đầu không ngừng ngả về phía sau.

‘Cung Quý Dương, anh bắt nạt người …’

Cố gắng nén tiếng khóc xuống, nhưng đôi mắt màu tím vẫn tràn ngập sự sợ hãi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ nhìn cô không chớp.

Trên người cô tản mát một mùi hương dìu dịu len lỏi vào trong từng tế bào của hắn, dung nhan động lòng người của cô hoàn hảo lộ ra trước mắt hắn.

Cổ họng hắn khẽ nuốt khan mấy cái, Liên Kiều nhìn thấy ánh mắt hắn càng lúc càng thâm thúy, trong lòng cô càng khẩn trương: ‘Cung Quý Dương, anh … anh …’

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khác thường, ngón thay thuôn dài khẽ vuốt mặt cô: ‘Nha đầu, quả thật bây giờ anh không là gì của em, nhưng mà … em rất nhanh sẽ thành người phụ nữ của anh thôi!’

Nói xong hắn lại áp người xuống, bá đạo chiếm lấy đôi môi anh đào của cô, bá đạo hút lấy đôi môi như cánh hoa của cô, cánh môi mềm mại thơm tho như một liều thuốc kích thích hắn, thân thể mềm mại của cô bị ép dán sát vào người hắn.

Liên Kiều trừng to hai mắt, không ngừng chống lại sự bá đạo điên cuồng của hắn, lời của hắn là có ý gì? Rất nhanh trở thành người phụ nữ của hắn?

Sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nhiều, càng quan trọng hơn là cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của người đàn ông có sự biến hóa kinh người, dù cô ngây thơ đến đâu cũng không khó nghĩ ra ham muốn của người đàn ông có thể làm tổn thương cô thế nào.

Không muốn! Không muốn!

Hắn không phải trước giờ rất thương cô sao? Sao tự dưng lại thay đổi thế này?

Liên Kiều nhắm mắt lại, đôi mi dày nhè nhẹ run rẩy, hắn hôn cô đến đau …

Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt rời đi đôi môi cô, Liên Kiều khẽ mở miệng cố sức hít một ngụm không khí, hắn lại thừa dịp đó tiến công lần nữa, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng cô, khiêu khích đầu lưỡi cô.

Khi lưỡi của hắn chạm đến chiếc lưỡi đinh hương của cô, đầu óc cô đã mơ mơ màng màng, tuy rất muốn kháng cự nhưng một cảm giác hư không mài mòn cơ thể cô, cô không chịu nổi sự trêu chọc này, triền miên, trêu chọc.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm giác được phản ứng của cô, nụ hôn càng thêm sâu hơn, hắn khao khát, như si như say mà hôn cô, chiếm đoạt từng hơi thở của cô.

Một cảm giác mỹ diệu từ trong đầu cô lan tỏa ra, thì ra, cảm giác khi hôn lại tốt đẹp như vậy …

Tay Liên Kiều vốn đang chống lên ngực của hắn, lại dần dần chuyển thành níu lấy áo hắn, cô giống như một người chết đuối đang cố níu chặt cọc gỗ là hắn …

Một thay đổi rất nhỏ của cô hắn cũng cảm giác được, Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ gầm một tiếng, bàn tay hắn bắt đầu trượt lên làn da của cô …

Liên Kiều đột nhiên tỉnh táo lại, cô sững sờ nhìn hắn … hắn muốn làm gì đây?

Thấy vẻ mặt hoang mang sợ sệt của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười, hắn cúi người xuống, giọng nói đã bị ham muốn mài mòn, nói bên tai cô: ‘Nha đầu không có lương tâm này, nếu như em đã châm ngòi thì nên là em đến dập lửa …’

Hơi thở nóng rãy của hắn sát bên tai cô khiến cô toàn thân rã rời …

Hắn muốn cô, khi hình ảnh đẹp đẽ của cơ thể cô thấp thoáng trước mắt hắn, hắn liền biết hắn nhất định phải có được cô, cái ý muốn mãnh liệt hày hắn chưa từng có bao giờ, mãnh liệt đến nỗi muốn thông qua phương thức này để chứng minh địa vị của mình trong lòng cô gái này.

‘Mình sao thế này?’

‘Em không có …’ Liên Kiều không hiểu hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy ét mặt hắn càng lúc càng kỳ lạ, nhất là cơ thể của hắn …

Hoàng Phủ Ngạn Tước vùi đầu nơi xương quai xanh của cô: ‘Nha đầu, đừng bao giờ thử chọc giận anh, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.’

Hắn lạnh giọng cảnh cáo cô.

Liên Kiều lại run lên một hồi, cô rất muốn xin lỗi hắn, muốn nói với hắn là cô sai rồi, nhưng mà … nhưng mà bản tính quật cường khiến cô không nói nên lời.

Mà quan trọng nhất là … cô rốt cuộc sai ở đâu?

‘Hừm, em có thể kiện anh!’

Liên Kiều bị hắn đè chặt, chỉ có thể ngẩng mặt, ánh mắt không chút sợ hãi.

‘Được!’

Nụ cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nhẹ nhưng ý dọa người càng nhiều: ‘Nếu em đã không nghe lời như vậy, vậy để anh thật tốt dạy dỗ em một phen!’

Hai chân ghìm chặt lấy chân cô, bàn tay trượt lên trước ngực cô dùng sức kéo một cái!

‘Phanh …’ Tiếng nút áo sơ mi bị đứt vang lên trong không trung.

Chương 23: Một màn kinh người

Y phục đã bị xé rách, rơi xuống đất …

Liên Kiều bị dọa đến không dãy dụa nổi nữa, trước ngực bị cái lạnh xẹt qua, nhìn xuống dưới, đôi gò tuyết trắng đã không che không dấu lộ hết ra.


Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thâm sâu, hắn áp người xuống, nhịn không nổi hôn xuống, một đường hôn xuống, bàn tay to cũng không chờ được nhẹ nhàng lướt trên làn da nõn nà của nàng.

Hai nụ hoa hồng nhuận dưới sự trêu chọc của hắn đã dần kiêu hãnh đứng lên, nổi bật trên làn da tuyết trắng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ ngậm lấy nụ hoa, hắn nhắm mắt lại, hàng mi dầy khẽ rung động, động tác vẫn tao nhã mà mê người như vậy.

‘Aaaa….’

Liên Kiều thét lên một tiếng, toàn thân run rẩy không thôi, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng, một cơn sóng nhiệt khổng lồ ập đến, lại như một mồi lửa đang thiêu đốt, thiêu đốt, thiêu đốt.

Sao lại như thế?

Nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng mãnh liệt, bụng dưới không ngừng co thắt, hắn bị ham muốn của chính mình hành hạ đến cả người đều đau nhức.

Cơ thể yêu kiều dưới thân đột nhiên ngừng run rẩy, cũng ngừng giẫy dụa, dường như là đang mời mọc hắn, khiến hắn khó kềm được.

‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẩng đầu, hắn muốn cô tiếp nhận hắn, bất luận thế nào!

Ai ngờ …

Hắn nhìn thấy một màn khiến hắn chắc cả đời này cũng khó quên!

Nha đầu này thế mà lại …

Ngủ … mất … rồi!

Đáng chết!

Chỉ thấy Liên Kiều đôi mắt nhắm chặt, giọt nước mắt long lanh vẫn còn đọng trên má, tay vẫn còn nắm chặt ga giường, nhưng …

Cô rõ ràng là đã ngủ, hơi thở có quy luật chứng tỏ cô đang chìm trong mộng đẹp!

Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng hai mắt, lúc này ngay cả ý giết người cũng có. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà nha đầu này lại có thể ngủ mất?

Tự dưng trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác rất thất bại!

Ngẫm lại trên đời có bao nhiêu phụ nữ hận không thể leo lên giường của hắn, vọng tưởng có được một chút chiếu cố từ hắn, nào ai biết được nha đầu này lại có thể trong giờ phút kích tình như vậy ngủ mất?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thời gian … đã qua mười hai giờ đêm!

Mười hai giờ đêm?

“Cung Quý Dương, anh thật là đáng ghét, em muốn ngủ, đến mười hai giờ em nhất định phải ngủ!”

Câu nói lúc nãy của Liên Kiều vang lên trong đầu hắn.

Mười hai giờ nhất định phải ngủ?

Đây lại là chuyện gì đây?

Có phải đến mười hai giờ cô nhất định buồn ngủ?

Nhưng cho dù là buồn ngủ đi nữa, gặp phải chuyện kích thích như vậy chẳng lẽ cũng có thể ngủ được sao? Chảng lẽ cô không sợ người khác lợi dụng cơ hội?

Nhìn nữ nhân trong lòng ngủ đến ngọt ngào như vậy, không chút đề phòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật vừa tức giận vừa buồn cười, thật là chuyện lạ thế gian, hắn sống đến nay đã gần ba mươi năm cũng chưa từng gặp qua, quả thật trên đời không có chuyện gì là không thể xảy ra!

Nhẹ thở dài một hơi, nhìn lại cô đang vô tư nằm ngủ trước mặt mình, y phục không chỉnh tề, nếu là đàn ông nhìn thấy đều nảy sinh ý muốn phạm tội.

Hắn đưa tay nhẹ kéo chăn phủ lên người cô, sau đó quyến luyến, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô, nhìn cô cười dịu dàng.

Mình thật điên rồi!

Vừa nãy lại tức giận đến muốn cường chiếm cô? Nghĩ đến đây lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không thôi tự trách.

Chắc là cô cũng bị dọa không ít, nếu không làm sao mà đang ngủ cũng khóc thế này.

Mình thế nào lại có hành vi như cầm thú vậy?

Ngón tay thuôn dài khẽ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, biểu tình phức tạp trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề che dấu, hắn không thể không thừa nhận mình đối với tiểu nha đầu này rất có hứng thú, là loại hứng thú giữa một người đàn ông với một người phụ nữ.

Nhưng cô tin tưởng hắn như thế, hắn sao lại có thể có ý nghĩ làm ra những hành động có lỗi với cô?

‘Yên tâm ngủ đi, tiểu thiên sứ!’

Hắn lần nữa thở dài một hơi, lại nghiêng người xuống dịu dàng đặt trên trán cô một nụ hôn mới lưu luyến rời đi.

*****

Buổi sáng, trong “Hoàng Phủ” tiếng chim hót líu lo, hoa cỏ xung quanh như cũng bị tiếng chim hót làm cho tỉnh giấc, trong vườn mùi hương hoa cỏ tươi mát tản ra cùng khắp.

‘Thiếu gia, chào!’

Khi Phúc tỷ chuẩn bị xong bữa sáng, quay lại nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang bước vào phòng ăn.

‘Ừm!’ Hắn gật đầu một cái, đảo mắt nhìn qua Liên Kiều đang vật lộn với đôi đũa.


Cô đã mặc lại quần áo hôm qua của mình, mái tóc đen nhánh tùy tiện buộc như đuôi ngựa sau đầu, nhìn cô vẻ mặt khổ sở, hết tay trái rồi tay phải, tay phải rồi tay trái vật lộn với đôi đũ, hắn không kìm được môi vẽ ra một nụ cười.

Ở Hồng Kông lâu như vậy, thì ra là vẫn chưa học được cách dùng đũa.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, tiện tay lấy đôi đũa trong tay cô, ‘Nha đầu ngốc, đũa phải dùng thế này!’

Liên Kiều thấy hắn đang ngồi cạnh mình, gương mặt nhỏ nhắn chợt hồng lên, cô không khỏi nhớ lại chuyện phát sinh tối qua, chỉ là … đến cuối cùng rốt cuộc thế nào?

Cô một chút cũng không nhớ ra!

Vừa nghĩ đến hành động của hắn hôm qua liền sợ hãi, cô không nói tiếng nào, bê lấy phần ăn sáng của mình đứng dậy …

‘Ngồi xuống!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chầm chậm lên tiếng, không khó nhìn ra ý đồ của cô!

Liên Kiều vẫn không bỏ ý định rời đi, len lén trừng hắn một cái, cái vẻ mặt không có chút biểu tình nào của hắn làm cô đoán không ra trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì.

Lại len lén trừng hắn cái nữa, trong lòng tuy là vẫn chưa nguôi giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ biết phát tiết lên miếng bánh phô mai.

Chương 24: Bị phản kích

Nhìn cô tức tối một nhát lại một nhát xiên miếng bánh phô mai, Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được cười rộ lên, quả thật là một cô nhóc!

‘Ở Hồng Kông thì phải quen với thói quen ăn uống của người Hoa, đây là quẩy với cháo trắng, còn có bánh bao của tiệm Từ ký nổi tieseng, thử ăn bằng đũa xem!’

Hắn không chút dấu vết lấy đi miếng bánh phô mai trước mặt cô, đẩy tới một phần ăn sáng khác đến.

Biết rõ nha đầu này đang tức giận nhưng nhìn vẻ mặt tức giận mà không dám phát tác ra ngoài của cô cũng thật đáng yêu!

Nhất là tối qua …

Nghĩ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhịn được cười.

‘Này, anh … anh cười cái gì?’ Liên Kiều nhìn thấy khóe môi hắn khẽ nhếch, liền nhìn hắn đề phòng.

Người đàn ông này thật kỳ lạ, mình vốn tưởng hắn rất ưu nhã, rất ôn nhu, nhưng trải qua tối hôm qua, cô thật thấy sợ hắn, nếu như đoán không lầm, hắn nhất định là có nhân cách phân liệt đi.

Đúng, chắc không sai đâu, Liên Kiều càng nghĩ càng thấy hắn rất giống.

Nhất thời trong đầu cô nhảy ra cảnh tượng một người đàn ông trong lúc trăng tròn biến thành … con sói!

Càng nghĩ càng nổi da gà!

Hoàng Phủ Ngạn Tước thu hết thần tình quái dị của cô vào tầm mắt, nụ cười cũng tắt: ‘Không có gì, anh chỉ đang nghĩ chuyện tối qua …’

‘Keng …’

Đôi đũa bạc tinh chế rơi trên mặt bàn thủy tinh phát ra một âm thanh thanh thúy.

‘Tối qua, tối qua anh rốt cuộc là làm gì em?’ Liên Kiều cuối cùng nhịn không nổi, lớn tiếng hỏi hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước làm ra vẻ tiếc nuối, nhặt lại đôi đũa đặt lên tay cô, nhẹ giọng nói: ‘Đũa phải dùng thế này…’

‘Này!’

Liên Kiều lần nữa đặt đôi đũa trên tay xuống, đôi tay hung hăn níu lấy áo hắn.

‘Không cho anh nói lảng đi, nói nhanh!’

Đáng chết, có trời mới biết cô ghét ăn quẩy với cháo trắng thế nào, cô trước giờ thích ăn ngọt, nhất là bánh ngọt!

‘Thái độ của em như vậy không giống với người đang cầu xin chút nào!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nóng nảy, nhã nhặn ăn bữa sáng, biểu tình so với vẻ nóng nảy của cô quả là một trời một vực.

‘Hả? Ai nói là em đang cầu xin anh …’

‘Em không phải muốn biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?’

Thái độ của Hoàng Phủ Ngạn Tước rất rõ ràng, nếu muốn biết tất cả chuyện tối qua thì phải năn nỉ hắn.

‘Anh …’

Liên Kiều thật hận không thể đem tô cháo trên bàn úp lên mặt hắn, bộ dáng tiểu nhân đắc ý kia nhìn thật đáng hận.

‘Thực ra …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi mở miệng, sau đó lại ưu nhã nuốt một ngụm cháo.

Liên Kiều vội nhóng tai lên nghe xem hắn nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng chậm rãi của hắn, cô thật sắp tức chết rồi.

Hắn nhìn vẻ gấp gáp trong đôi mắt màu tím của cô, cười thầm trong lòng, chậm rãi ném lại một câu: ‘Tối hôm qua …’

Tính nhẫn nại của cô quả thật đã dùng hết, cô nhịn không nổi thét lên: ‘Này Cung Quý Dương, anh có phải đàn ông không? Sao lại nói chuyện cứ ấp a ấp úng vậy?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng động tác trên tay, nhìn thấy cô khẩn trương như vậy, bao nhiêu tức giận hôm qua chợt biến mất hết.

Liên Kiều vội ngậm miệng, ngồi trở lại rất ngoan ngoãn.

‘Vậy có phải ngoan không?’ Hắn hài lòng nhìn cô, nhẹ lấy khăn lau miệng…

‘Thực ra tối qua mọi chuyện rất đơn giản, những chuyện nên xảy ra đã xảy ra, những chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, em thật là đáng yêu biết mấy…’ Hắn sảng khoái cười.

Lời nói hết sức ám muội làm người nghe rất dễ hiểu lầm, Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn .. cái gì là nên xảy ra đã xảy ra, không nên xảy ra cũng đã xảy ra?

Hắn nói cái gì?

Cô liền níu cánh tay hắn, cao giọng hỏi: ‘Ạnh nói cho rõ ràng, rốt cuộc anh đã làm gì em?’

Trời ơi, không phải hắn đã khi dễ mình chứ? Tối qua hắn khi dễ mình vậy còn chưa đủ sao?

Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò đầu cô …

‘Tối hôm qua anh đã có lòng tha cho em, thật không ngờ vừa qua mười hai giờ em liền giống như dã thú vồ lấy anh, thật là đáng sợ nha!’

Vẻ mặt hắn thật ủy khuất.


Cái gì?

Liên Kiều sững sờ … cô chủ động khi dễ người ta sao? Sao lại thế được?

‘Anh gạt em …’

Ngữ khí thập phần vô lực bởi vì cô không nhớ rõ tối hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì.

Nhưng … cô cô đích thực là có di truyền một đặc tính của dòng họ Mặc Di, mỗi đêm vừa đến mười hai giờ, bất kể trước đó một phút cô tỉnh táo thế nào, đến mười hai giờ lập tức ngủ ngay, dù đang ở chỗ nào cũng vậy.

Lúc nhỏ cô không để ý đến tật xấu này bởi vì lúc đó cô đi ngủ rất sớm, nhưng sau khi vào đại học mới từ từ phát hiện ra sự nghiêm trọng của tật xấu đó.

Lên đại học thường cùng các bạn học đi chơi, đó cũng là bình thường, mà Hồng Kông là thành phố sống về đêm cho nên đi chơi rất muộn vậy là … vấn đề nảy sinh rồi.

Mỗi lúc đến mười hai giờ cô liền không thể khống chế chính mình mà ngủ mất, hại mấy bạn học phải cõng cô về ký túc xá, về lâu dài, mọi người đều thích gọi cô là ‘sâu ngủ gục’ để ám chỉ Liên Kiều.

Chẳng lẽ tình huống có gì thay đổi sao?

Chẳng lẽ qua mười hai giờ cô không chỉ ngủ mà còn thích làm những chuyện mà bản thân không thể khống chế sao?

Liên Kiều càng nghĩ càng lạnh người, trời ạ, chẳng lẽ tối qua mình thật sự bắt nạt Cung Quý Dương à?

Chương 25: Trộm gà không được lại bị mất nắm gạo

Qua rât lâu sau cô mới hoàn hồn, không nói được câu nào cứ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, lại thấy hắn như người không liên can gì nhàn nhã ngồi ăn sáng.

‘Ách, cái kia … ‘ Cô khó khăn mở lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng tay, nhìn vẻ khó xử của cô ngược lại rất nhẫn nại chờ cô nói tiếp.

Liên Kiều liếm môi, rất cẩn trọng hỏi lên thắc mắc trong lòng: ‘Cái đó … tối hôm qua em … em làm sao bắt nạt anh?’

Cô nghĩ nửa ngày trời cũng nghĩ không ra mình rốt cuộc làm thế nào bắt nạt hắn. Hơn nữa chuyện này không phải trước giờ đều là phụ nữ chịu thiệt thòi sao? Trong ấn tượng của cô, hôm qua là hắn hung hăng với cô trước mà.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào hắn, vừa nhìn lòng cô liền chấn động, trong đôi mắt đen láy đó dường như có một lực hấp dẫn rất lớn, khiến cô bị vây hãm trong đó, rơi vào trong đôi mắt đen thâm sâu như đầm nước đó, đầu óc cô nhất thời không suy nghĩ được gì …

‘Nha đầu ngốc, chuyện giữa nam với nữ làm sao dùng lời nói hình dung được hết …’

Nói đến đây, môi hắn khẽ treo một nụ cười, thình lình dí sát mặt vào mặt cô …

‘Nếu không, chúng ta diễn tập lại một chút tình hình tối hôm qua, thế nào?’

Mùi long diên hương trên thân người đàn ông không ngừng tràn vào mũi cô, mang theo một sự mê hoặc không nói nên lời.

Hả …

Mặt Liên Kiều chợt hồng rực, cô trừng mắt nhìn hắn, liều mạng lắc đầu, bàn tay nhỏ bé cố đẩy ra: ‘Không, không, không, thôi đi, thôi đi!’

Cô điên mới muốn như vậy, những chuyện xảy ra tối hôm qua trước khi cô mất đi ý thức vẫn còn rất rõ ràng, chỉ nghĩ đến thôi toàn thân đã phát run.

Nhìn vẻ mặt xinh đẹp như hoa lê của cô lại điểm lên một mảng hồng rực, cực kỳ mê người và đáng yêu, hắn nhịn cười không được, bao nhiêu u ám bực dọc tối hôm qua bị quét sạch hết, sáng nay, thật vui vẻ!

‘A, đúng rồi …’ Liên Kiều chợt nhớ một chuyện.

‘Gì?’

‘Em phải ăn xong sớm, hôm nay cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia không phải là đến Hồng Kông sao, em phải chuẩn bị thật tốt mới được!’ Liên Kiều cố ăn xong bữa sáng.

‘Nha đầu, thật ra …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút không tự nhiên, hắn thật muốn thẳng thắn nói cho cô biết mình chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhưng mà …

Những lời nói dối trước đây khiến hắn không thể mở lời, mà theo cá tính của Liên Kiều, một khi bị cô phát hiện ra hắn trước giờ vẫn luôn lừa dối cô, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách nào đó chỉnh hắn thật thảm…

‘Ai da, đúng rồi, Cung Quý Dương, cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia dáng vẻ thế nào?’ Liên Kiều chợt nghĩ đến một vấn đề then chốt.

Không biết hắn hình dáng ra sao, lỡ như chỉnh sai người thì biết làm sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước suy nghĩ một chút, cuối cùng mới quyết định đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn, không lâu sau đó liền trở lại, trên tay có thêm một tấm ảnh.

‘Này, đây là người hôm nay đến Hồng Kông!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tấm ảnh đến trước mặt Liên Kiều, nhẹ giọng nói.

Liên Kiều nhìn tấm ảnh trên tay, vừa nhìn đã kêu lên kinh ngạc…

‘Trời ơi, thì ra Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đẹp trai như vậy, quả thực còn đẹp hơn mấy diễn viên nha!’

Nghe câu này, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy rất không thoải mái, hắn tự dưng phản bác lại: ‘Có đẹp trai đến vậy không?’

Vốn là hắn không thấy cái tên kia đẹp trai đến đâu.

Liên Kiều liên tiếp gật đầu, ánh mắt càng thêm si mê: ‘Thì ra anh ta đẹp trai như vậy, anh nói xem anh ta sao lại không đi làm diễn viên đi, nếu như anh ta làm diễn viên, chắc chắn tất cả các cô gái đều phát cuồng vì anh ta!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe mấy lời này càng không biết nên nói gì, hắn hơi nhướng mày, lấy lại bức ảnh trong tay Liên Kiều …

‘Em thích hắn?’

Nghĩ đến chuyện này hắn thấy lòng rất khó chịu.

Liên Kiều lại không phát giác được những biến hóa trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, dõng dạc nói: ‘Một soái ca như vậy ai mà không thích chứ, ai là con gái đều thích, ai da, em nếu như mà biết vị hôn phu của mình lại soái đến như vậy, lúc đầu nhất định bám riết không buông rồi!’

Một nỗi khó chịu len vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn không kềm được hỏi: ‘Anh và anh ta, em thích ai hơn?’

Câu hỏi này làm Liên Kiều khựng lại một chút, cô ngơ ngác nhìn hắn, trong nhất thời không biết ý hắn là sao.

Qua một lúc cô mới phản ứng lại, ngây thơ cười: ‘Đương nhiên là thích anh rồi, anh thương em như vậy mà, còn nữa …’

Cô nhìn gương mặt của “Hoàng Phủ Ngạn Tước” trong tấm ảnh trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, nghiêm túc nói: ‘Thực ra hai anh đều rất đẹp trai nha, nhưng chẳng qua là hai vẻ đẹp khác nhau thôi, anh nhìn hắn nè, là cái loại đểu đểu, trong người có một vẻ tà mị làm mê hoặc lòng phụ nữ, đầu mày cuối mắt đều là tướng đào hoa, nhưng còn anh, nhìn rất ưu nhã, rất cao quý, có cái vẻ quyến rũ giống như một vị hoàng tử, thực ra … anh có khí chất cao cao tại thượng, khiến cho người ta có cảm giác không dễ tiếp cận …’

Cô nói ra hết đặc điểm trên gương mặt hai người.

Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng mới bình tĩnh lại, nếu như Liên Kiều thật sự thích cái tên Cung Quý Dương kia, không chỉ hắn muốn đánh người mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng không dễ dàng buông tha cho hắn, cái này còn không phải là ‘trộm gà không được lại mất nắm gạo sao’?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương