Chương 31: Bắt đầu gây sự (1)

‘Yeah, thành công lần nữa!’

Liên Kiều cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, cười đến không khép miệng được, cô nhảy tung tăng quanh Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa nhảy vừa níu cánh tay hắn: ‘Ha ha, là anh nói nha, nuốt lời thì chính là chó con, lát nữa anh đi với em chọc tứ cô ‘Đu đủ’ đó một phen!’

‘Em …!’ Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt.

Trời ơi, mau mang hắn theo với!

Hắn lại bị lừa rồi!

Hoàng Phủ Ngạn Tước truớc giờ ghét nhất là ở cùng một nơi cùng một lúc bị lừa đến hai lần, không ngờ hôm nay mình chính là như vậy, lại có thể bị nha đầu kia dùng cùng một chiêu lừa đến hai lần.

Hắn nắm chặt bàn tay, nhìn gương mặt tươi cười của cô, hận đến nỗi không biết làm sao.

‘Đi thôi, cái cô ‘Đu đủ’ đó thấy em có được người yêu ưu tú như vậy nhất định sẽ tức đến ói máu thôi, ha ha …’ Liên Kiều dùng sức kéo cánh tay hắn, bước nhanh về phía cửa.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngay cả ý muốn đâm đầu vào tường cũng có, hắn rốt cuộc là bị sao thế nào, đường đường là một tổng tài, lại bị một cô nhóc trêu đùa như thế.

Nhưng dù thế nào, nhìn dáng vẻ quyết tâm của nha đầu này, lại thêm một câu của hắn “nếu nuốt lời sẽ là chó con”, mà hắn thì chẳng muốn làm tiểu cẩu tí nào.

Khi Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước hai người cùng xuất hiện trong sân trường, ngay lập tức trở thành tiêu điểm của tiêu điểm, tin tức ngay lập tức truyền ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bất kể là nam sinh viên hay nữ sinh viên đều chú mắt nhìn hai người bọn họ, lại còn cố tình suy đoán quan hệ giữa hai người.

Liên Kiều dáng vẻ oanh oanh liệt liệt, không một chút để ý bản thân vừa trong một cái chớp mắt đã trở thành một luồng ánh sáng xinh đẹp chiếu khắp đại học Hồng Kông, mục tiêu của cô rất rõ ràng … chỉ là Thù Đế, cô ‘Đu đủ’.

Ai bảo cô ta vừa nãy chọc cho Phi Nhi tức đến khóc chứ!

Ha ha ha … Liên Kiều ta đến báo thù đây!

Nghĩ đến đây, cô liền len lén cười xảo quyệt.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lưng lạnh run, thế nào lại có một cảm giác giống như sắp ra pháp trường như thế? Nghĩ đến hắn tung hoành thương trường bao nhiêu năm, gặp không biết bao nhiêu sóng to gió lớn cùng nguy cơ trùng trùng hắn cũng chỉ tươi cười vượt qua, lúc giải quyết hết nguy cơ hắn vẫn rất biết kềm chế, vậy mà hôm nay …

Hắn quay đầu nhìn lại Liên Kiều bên cạnh đang cười thật đáng sợ, hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc đầu hắn thế nào mà lại cảm thấy cô nhóc này vô hại chứ? Mà hắn bây giờ cực kỳ hối hận tại sao lại bước vào cái phòng tập đàn đó …

Nếu như hắn không phải là thích quản chuyện nhảm nhí thì hiện giờ khả năng đã sớm thoải mái ngồi trên máy bay về nước rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật có chút cảm giác mình giống như lên nhầm thuyền giặc vậy, hơn nữa cái thuyền này là hắn chủ động lựa chọn nhảy lên. Trời ạ.

Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, cách đó không xa có mấy cô gái đang đi đến, khi vừa nhìn thấy Liên Kiều, mắt liền sáng lên …

Chương 32: Bắt đầu gây sự (3)

‘Cô … ở đây có phần cô lên tiếng sao?’ Thù Đế vẻ mặt tức giận nhìn Phi Nhi.

Phi Nhi vừa muốn phản bác thì lúc này giọng nói trầm ấm của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng cất lên: ‘Tôi nghĩ mình nên nói rõ với mọi người một việc!’

Sân trường đang ồn ào rất nhanh liền trở lại yên lặng, mọi người đều hướng mắt về Hoàng Phủ Ngạn Tước, đều đang nín thở chờ nghe hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì.

Mà Liên Kiều đứng cạnh bên tim không ngừng đập thình thịch, cái tên này không biết là có đem chuyện mình uy hiếp hắn mà nói ra hay không, hoặc là, hắn … trở mặt không thừa nhận quan hệ giữa hai người?

Đang lúc cô đang suy nghĩ lung tung, chợt thấy một bàn tay ấm áp rộng rãi bám lấy eo cô, luồng nhiệt lượng nóng hổi xuyên qua y phục mỏng manh trên người cô như đang ủi lên da cô, làm cô run rẩy.

‘Thực ra, Liên Kiều nói không sai, hai chúng tôi là quan hệ yêu đương, ờ, nói cụ thể hơn một chút nha, cô ấy - nếu dùng cách nghiêm túc mà nói, thì nên nói là … vị hôn thê của tôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng buông mấy câu đơn giản, nụ cười ưu nhã tràn khắp gương mặt tuấn mỹ, chỉ là điềm đạm cất lời nhưng lại càng làm tăng thêm sức quyến rũ không nói thành lời.

Mọi người càng một phen kinh ngạc, mà Liên Kiều cũng giương đôi mắt khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, chiếc miệng nhỏ cũng vì kinh ngạc mà há hốc … hắn đang nói cái gì vậy?

Nhưng mà khi cô nhìn thấy gương mặt đen sì của Thù Đế, lòng Liên Kiều ngược lại vô cùng vui vẻ, cái tên Cung Quý Dương này thật quá ‘cool’ nha, vì giúp cô trút giận mà đi thừa nhận điểm này, mà còn vẽ vời thêm thắt, ha ha, thật quá soái rồi!

Nghĩ đến đây, gương mặt kinh ngạc của Liên Kiều sớm đã bị nụ cười như hoa lấp mất, cô hiên ngang đi đến trước mặt Thù Đế, gương mặt sáng lạn nói: ‘Này, tôi nghĩ đại danh của Cung Quý Dương cô cũng đã nghe rồi, thế nào, hắn và người tình của cô Hoàng Phủ Ngạn Tước chắc cũng không hơn kém nhau mấy, nhưng mà hắn so với người tình của cô còn cool hơn nhiều, không phải sao, ha ha …’

Liên Kiều cười phi thường vui vẻ, đôi mắt màu tím cũng như phát sáng.

‘Cô …’

Thù Đế vừa muốn kéo Liên Kiều nhưng ngay sau đó, cả người Liên Kiều bị một lực kéo người về phía sau, tiếp đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã chặn trước mặt cô.

‘Là Thù Đế phải không?’

Thù Đế không tự chủ gật đầu, sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trời ạ, hắn ra tay thân thủ thật là nhanh nha, bản thân còn chưa kịp phản ứng hắn đã chắn trước mặt nha đầu Liên Kiều chết tiệt này.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười thực vô hại, giọng nói trầm ấm lại du dương cất lên: ‘Vị hôn thê này của tôi rất nghịch ngợm, các bạn gần như đều là bạn học của học, phải biết quý trọng loại duyên phận này, nếu vì một vài chuyện nhỏ nhặt nào đó mà gây nên những phiền não không đáng có thì không tốt lắm!’

Giọng điệu nhàn nhạt lại làm người khác không rét mà run, lại mang theo hàm ý cảnh cáo, làm cho bọn người Thù Đế sợ phát run.

Chương 33: Xông thẳng lên biệt thự Bán Sơn

Tin tức Cung Quý Dương và Liên Kiều yêu nhau đồn đãi khắp nơi, chỉ thời gian ngắn đã lan khắp cả trường đại học Hồng Kông, đến cả giới truyền thông cũng nắm tin, nhộn nhịp chạy đến trường đại học Hồng Kông nhưng lại không gặp được đương sự.

Liên Kiều kể từ hôm đó liền mỗi ngày đều rất vui vẻ, Thù Đế chắc đã bị mình làm cho kích động đến không nói được câu nào, ngay cả mấy tên nam sinh viên vẫn luôn bám theo mình không buông giờ cũng thức thời mà tránh đi.


Giờ cô mới cảm nhận được cuộc sống lúc này tốt đẹp biết bao! Nhưng mà xấu nhất là đám truyền thông kia, mỗi ngày đều bám đuôi, nhìn thấy cô như ruồi nhìn thấy mật vậy, bám riết không buông.

Với lại, cái tên Cung Quý Dương kia cũng kể như là tốt bụng, hắn đặc biệt sắp xếp mấy vệ sĩ đến để bảo vệ cô cho nên đám truyền thông ka cũng không quấy rối được.

Tin tức đã được Hoàng Phủ Ngạn Tước tận lực phong tỏa bởi vì hắn quả thự không muốn bị cái tên Cung Quý Dương kia truy sát, hơn nữa, nếu như để Sầm Tử Tranh biết được chuyện này, vậy thì bản thân thật sự gây ra họa lớn rồi.

Hành trình vốn đã bị công việc ở công ty con ở Hồng Kông làm trễ nãi, cho nên Hoàng Phủ Ngạn Tước tạm thời lưu lại Hồng Kông, tạm thời xử lý công việc của công ty con ở Hồng Kông.

Công ty con ở Hồng Kông bởi vì tổng tài đích thân xử lý công việc cho nên tất cả nhân viên đều hết sức tích cực, thành tích chỉ trong một thời gian ngắn mà tiến bộ thần kỳ.

Tại biệt thự Bán Sơn - Hồng Kông

Biệt thự Bán Sơn nằm trên sườn núi ở giữa núi Thái Bình và Trung Hoàn, phía đông là ********** , phía Tây là Bạc Phu Lâm, phía Nam kéo dài đến công viên ngoại thành, phía Bắc là Thượng Hoàn, mỗi một góc ở đây phong cảnh đều là cảnh đẹp hiếm thấy của Hồng Kông, là nơi tấc đất tấc vàng, đặc biệt là cảnh biển Duy Cảng và cảnh đêm Thúy Xán, càng lộ rõ vẻ quyến rũ của hào trạch Bán Sơn tiếng tăm lẫy lừng.

Hôm nay thời tiết không tệ, mặt trời treo trên cao, Liên Kiều thích nhất là những ngày chủ nhật mà nắng tốt thế này.

Cô chạy xe thẳng lên Bán Sơn, giữa cây cỏ xanh um nhìn thấy một bảng chỉ đường trên đó ghi: ‘Đường lên tư gia, không mời xin đừng vào’ gương mặt nhỏ liền rộ lên một nụ cười giảo hoạt.

Tiếp đó cô đạp mạnh ga, xe liền như tên bắn vậy, thẳng hướng lên trên biệt thự mà chạy.

Gần như không quan tâm đến tiếng còi hụ cảnh cáo, Liên Kiều oanh oanh liệt liệt xuất hiện ở biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tất cả người làm đều bị vị khách không mời mà đến này làm cho hoảng sợ, khi một người đang muốn nhấn điện thoại báo Hoàng Phủ Ngạn Tước liền bị Liên Kiều cười ngăn lại …

‘Đừng báo, phòng của thiếu gia nhà các người ở trên lầu phải không? Tôi trực tiếp lên đó tìm là được rồi!’

Nhìn gương mặt tươi cười của cô, người làm đó cũng muốn thôi, nhưng mà …

‘Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là …’

Liên Kiều cười càng ngây thơ và dễ thương hơn, cô hắng giọng, cố tình thần bí nói: ‘Ân, tôi và thiếu gia nhà các người là … quan hệ yêu đương nha! Hôm nay tôi đến là để tạo cho anh ấy một sự bất ngờ đó!’

Nhân lúc đám người làm còn đang sững sờ, Liên Kiều không nói thêm gì, gương mặt hưng phấn bước lên lầu…

Chương 34: Ngây thơ mà điên cuồng (1)

‘Này này … vị tiểu thư này …’ Người làm lắp bắp lên tiếng.

Liên Kiều đang hùng hùng hổ hổ bước lên lầu chợt ngừng bước, quay đầu nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp nói: ‘Sao vậy, chẳng lẽ tư thế ngủ của thiếu gia nhà các người khó coi lắm sao?’

Hả?

‘Không phải vậy, ý tôi là … thiếu gia nhà chúng tôi hiện giờ không có trong phòng, thiếu gia đang ở bể bơi!’

Người làm vừa nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tia màu tím chợt tự nhủ, cô nhóc này là người hay yêu tinh? Sao ánh mắt lại có màu tím nhỉ? Chẳng lẽ là đeo kính áp tròng?

Liên Kiều ngược lại không biết suy nghĩ trong lòng cô người hầu, nghe xong câu này mắt liền sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng hưng phấn, cô hoan hô một câu, sau đó tung tăng nhắm hướng bể bơi mà chạy đến!

Quá hay rồi, lúc này đến đây vừa hay lại nhìn thấy một siêu cấp đại soái ca đang bơi, nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng rồi!

Bể bơi có màu xanh như màu da trời, diện tích rộng lớn như muốn dung nạp cả bầu trời, ít nhất là khi Liên Kiều chạy về hướng bể bơi, bị thiết kế xa hoa như vậy nhất thời làm cho chấn động.

Theo lý mà nói, cô là hậu nhân dòng dõi vương thất, gặp qua những đồ vật xa hoa quý giá cũng không ít, nhưng mà … cái tên đàn ông này cũng quá là lãng phí đất đai đi, mà đây lại là Bán Sơn Hồng Kông nha, khu tấc đất tấc vàng này mà hắn lại đem bể bơi làm ra rộng lớn đến như vậy, nếu không thì rất nhiều người nghèo đều không có chỗ ở rồi.

Hắn quả nhiên đang bơi, còn Liên Kiều thì quả thật nhìn đến ngốc luôn …

Nói lại thì tên đàn ông này quả thực cơ thể quá đẹp rồi, tuy chỉ thấy được nửa thân trên nhưng cũng nhìn ra được cơ thể tráng kiện của hắn, cánh tay rắn chắc ở trong nước được ánh mặt trời chiếu xuống thật chói mắt.

Cô không tự chủ được bước lên, không có ngồi dưới tán dù che mà vẻ mặt hiếu kỳ đi thẳng đến bên bể bơi, tập trung tinh thần nhìn tư thế bơi đẹp đẽ của hắn.

‘Oa …’

Khi cô nhìn thấy kỹ thuật bơi điêu luyện của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền hưng phấn đứng lên, vỗ tay cổ vũ, tư thế giống như đang xem thi đấu.

Phát hiện ra có người, Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay đầu lại, khi nhìn thấy tiểu nha đầu đứng bên cạnh bể bơi, đôi môi vô ý thức câu lên …

‘Nha đầu này sao hôm nay lại chạy đến đây?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước trèo lên bờ bể bơi, hai người hầu bên cạnh lập tức đem khăn tắm đã chuẩn bị sẵn đưa lên, thay hắn lau người.

Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều chợt hồng rực, cô mím môi, mắt trừng lớn.

Lúc này đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa bước ra từ bể bơi, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, thân thể rắn chắc không có một chút thịt thừa, đôi chân dài rắn chắc, cơ thể hoàn mỹ như vậy quả thật so sánh với mấy tay người mẫu nước ngoài chỉ có hơn không kém.

Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cô còn đang muốn nhìn tiếp thì lúc này cơ thể hoàn mỹ đến khiến phụ nữ phát cuồng đã bị khăn choàng tắm che mất.

Chương 35: Ngây thơ mà điên cuồng (2)

‘Cung Quý Dương, lúc anh bơi lội thật soái nha, như anh không chừng có thể tham gia thế vận hội đó!’ Liên Kiều vẻ mặt nghiêm túc mà cực kỳ sùng bái nhìn người đàn ông trước mặt nói.

‘Thi thế vận hội?’

Hắn không thể không bội phục sức tưởng tượng của nha đầu này, ‘Cám ơn lời khen của Liên Kiều tiểu thư, nhưng tại hạ nghĩ mình không có bản lãnh cùng với mấy vận động viên đó thi sắc đẹp!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc nói, lại phát hiện Liên Kiều đã đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt tò mò, bàn tay nhỏ lại không cố kỵ gì kéo kéo áo choàng tắm của hắn, làm lộ ra lồng ngực rộng rãi.


‘Này, nha đầu, em làm gì vậy?’ Hắn quả thực bị dọa đến, cô nhóc này cũng quá to gan đi.

Đôi mắt Liên Kiều nhìn chăm chú lồng ngực của hắn, một chút cũng không hiểu nghi vấn của hắn, lại còn đưa tay sờ ngực hắn…

Người làm đứng hai bên cảm thấy như có một đàn quạ vừa bay qua …

Hoàng Phủ thiếu gia kính mến của bọn họ lại ở ngay trên địa bàn của mình bị một tiểu nha đầu ăn đậu hũ? Thật là một màn quá đáng sợ …

Liên Kiều nghiêng nghiêng đầu, ngón tay nhỏ nhắn nhè nhẹ tiếp xúc với da của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vì tò mò nhiều hơn là vì ham muốn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của cô, hàng mi thật dày như của búp bê đang nhấp nháy, ánh mắt màu tím mang theo tia nhìn như nước lúc đang mỉm cười nhìn càng mê người, hắn đứng ở đó không động đây, lần đầu tiên để một phụ nữ chủ động tiếp xúc hắn như thế, một cảm giác tê dại như vừa bị điện giật, sau đó lan ra như sóng gợn mặt hồ…

Lòng hắn không kìm được rung động một cái rồi hắn chầm chậm ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn hai người hầu một cái, hai người liền hiểu ý lui xuống.

Không biết tại sao, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt rất muốn cùng cô nhóc này đơn độc tiếp xúc một chút.

‘Cung Quý Dương, thân thể anh thật đẹp nha, đặc biệt là lồng ngực …’ Liên Kiều như phát hiện ra một châu lục mới, hân hoan nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi mỉm cười, trong mắt lại có thêm mấy phần nhu tình …

‘Thích không?’ Hắn cúi đầu thấp giọng hỏi.

Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, không hiểu trong lời nói của hắn có ý gì? Là hỏi mình có thích lồng ngực của hắn không sao? Nghĩ vậy liền cười cười gật đầu.

‘Ân, thích chứ, lồng ngực của anh giống như … giống như …’

Cô liều mạng lục lọi trong đầu xem có từ ngữ nào thích hợp không, giống cá gì đây ta?

Tiếng cười thầm từ cổ họng Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm phát ra, ‘Giống cái gì?’

‘Con ếch! Đúng rồi, giống con ếch!’ Liên Kiều đột nhiên hô lên một tiếng, vẻ mặt hưng phấn.

Đôi môi vốn đang câu thành nụ cười chợt cứng lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước nguy hiểm nhướng mắt hỏi: ‘Em nói cái gì?’

Nếu như hắn không bị ù tai mà nói, thì vừa rồi cô nói là mình giống … con ếch?

Liên Kiều đang trong lúc hưng phấn nào đâu có để ý một luồng không khí nguy hiểm đang ập đến, cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc giải thích: ‘Da của anh sờ vào mát lạnh, thịt lại cứng rắn, không giống ếch chẳng lẽ giống rắn sao? Ha ha …’

Chương 36: Kế hoạch yêu đương (1)

Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng âm trầm hơn.

‘Í, anh giận sao? Em chỉ là nói sự thật thôi mà, đặc biệt là bây giờ, nếu như anh giận dỗi thì càng giống rồi bởi vì con ếch cũng thích phồng mang trợn má như vậy …’

Câu cuối cùng vừa dứt, Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể giết người diệt khẩu rồi.

‘Này, phải không?’

Hắn cố gắng kìm nén ý muốn giết người, bàn tay to chợt kéo một cái, đem cô nhóc không biết trời cao đất dày kia nhốt vào trong lòng …’

‘Vậy em giống cái gì?’

Hả?

Liên Kiều nhìn đôi ngươi đen láy nhìn không thấy đáy của hắn, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

‘Em … em …’

‘Không biết phải không? Vậy anh giúp em kiểm tra một chút xem em rốt cuộc là giống cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước duỗi tay, chốc lát đã cởi ra một nút áo của cô …

‘Này này … anh cái tên sắc lang kia, a …’

Liên Kiều bị dọa nhảy dựng, cô không nghĩ đến cái tên đàn ông này lại xấu như vậy, không nói lời nào đã khinh bạc cô.

‘Nha đầu, em dùng từ không thích hợp nên tạo thành hai vấn đề!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn cũng chỉ muốn trêu chọc cô một chút mà thôi, ‘Thứ nhất, em không phải nói chúng ta đã là người yêu của nhau sau, cho nên phải thi hành một chút nghĩa vụ của người yêu chứ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa nha, thứ hai, hình như Liên Kiều tiểu thư mới là người to gan nha, chủ động đi nhìn thân thể của tại hạ.’

Hắn nói rành mạch, trên môi cũng chầm chậm câu lên một nụ cười ưu nhã.

‘Cắt … là người yêu thì nhất định phải bị anh làm chuyện phi lễ sao, bổn tiểu thư đây chỉ là một lúc hiếu kỳ, ai thích nhìn thân thể của ngươi chứ!’ Liên Kiều vẻ mặt tức tối nhìn hắn, trong đôi mắt tím một tia sợ hãi cũng không có, dũng cảm mà nhìn hắn.

‘Chậc chậc …’

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rộng, ‘Nếu như em không có một lời giải thích hợp lý, anh sẽ cho rằng hôm nay em đến là có dụng ý khác.’

‘Hừm!’

Liên Kiều trong cánh tay hắn dãy dụa thoát ra ngoài, chạy đến ngồi ở dưới tán dù, tay nhỏ đỡ lấy đầu.


‘Anh cho rằng em thích chạy xe lên núi như vậy lắm sao? Em đến đây tìm anh chẳng qua là có hai việc muốn nhờ thôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không thèm truy cứu cô nữa, cười nhẹ sau đó cũng đi đến dưới tán dù, ngồi đối diện với cô.

‘Nói đi!’

Liên Kiều bị hắn nhìn đến có chút không tự nhiên, cô hắng giọng, nói: ‘Chuyện thứ nhất liên quan đến quan hệ giữa anh và em, anh cũng biết đó, bây giờ toàn trường đều biết chúng ta là cái quan hệ … yêu đương đó, cho nên em cảm thấy cần phải hoạch định một chút tiến độ thì tốt hơn!’

‘Kế hoạch tiến độ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, mình không nghe lầm đó chứ?

‘Phải đó phải đó, phàm việc gì cũng phải ‘chết rồi còn động’ mà, con người trước khi làm việc đều phải có kế hoạch, anh đường đường là một tổng tài mà còn không hiểu đạo lý này sao? Liên Kiều vẻ mặt đắc ý nhìn người đàn ông trước mặt, cắn môi nói.

‘”Chết rồi còn động?”’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe rất lọt tai, nghe rõ ý của cô xong mới tốt bụng chỉnh lại: ‘Chắc là ‘Nghĩ rồi mới làm’ mới phải! Là ‘suy nghĩ’, không phải ‘chết’!’

Chương 37: Kế hoạch yêu đương (2)

Liên Kiều nhướng mày, tỉ mỉ suy nghĩ xong liền xua xua tay: ‘Mặc kệ là ‘chết’ hay là ‘suy nghĩ’, nói tóm lại anh đã là người yêu của tôi, nếu đã giúp thì phải giúp đến cùng, tối hôm qua tôi đã thức cả đêm, cuối cùng tôi đã viết ra một bảng kế hoạch yêu đương hoàn chỉnh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa bị nước bọt của mình làm nghẹn chết, hắn nhìn cô nhóc đang miên man bất tuyệt trước mặt như nhìn một con quái vật … Kế hoạch yêu đương? Làm gì vậy? Mấy chuyện này mà cũng cần phải có kế hoạch nữa sao?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Liên Kiều càng dương dương đắc ý, cô lấy từ trong túi cách ra một quyển sổ sau đó đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước…

‘Anh có thể xem thử mà, đây là em đã liệt kê ra đó, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày đều không giống nhau, anh cũng nói rồi, anh sẽ ở Hồng Kông khoảng nửa tháng mà, cho nên em liền sắp xếp kế hoạch cho khoảng nửa tháng này!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, vô lực lắc đầu sau đó đưa mắt nhìn về quyển số, không nhịn được mỉm cười.

Thật sự mỗi ngày đều rất đặc sắc nha, cái gì là xem phim, đến đỉnh núi xem mặt trời mọc, mấy tiết mục này đều rất đầy đủ nha, nhưng mấy mục cuối này … Tản bộ trong vườn trường đại học Hồng Kông… Dạy cô học đàn …

Này là cái gì với cái gì chứ?

Nhìn hắn nhíu mày, Liên Kiều sợ hắn không hiểu liền vội vàng giải thích: ‘Là thế này, mấy ngày cuối cùng vừa hay em muốn kiểm tra Cung Quý Dương, cho nên liền không thể …’

‘Vậy sau nửa tháng thì sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy phía sau trống không liền trực tiếp ngắt lời cô.

‘Sau nửa tháng? Sau nửa tháng thì thế nào?’ Liên Kiều không hiểu ý, nghi hoặc nhìn hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đóng quyển sổ lại, ‘Em chỉ kế hoạch cho thời gian nửa tháng thôi, vậy sau nửa tháng đó không có chút kế hoạch nào sao?’

‘Ồ, thì ra là anh hỏi chuyện này!’

Liên Kiều đột nhiên hiểu ra, cười cười nói: ‘Nhưng mà sau nửa tháng thì anh đã đi rồi, người cũng đi thì còn kế hoạch gì chứ?’

‘Ý của em là, sau nửa tháng chúng ta … liền chẳng có quan hệ gì với nhau?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vô tình nhăn mày, không biết tại sao trong lòng cực kỳ bài xích câu nói này, cũng rất bài xích cái loại cảm giác kỳ cục này.

Liên Kiều nhẫn tâm gật đầu: ‘Đúng nha, em nghĩ đến lúc đó Thù Đế cái cô ‘Đu đủ’ đó chắc cũng không đem chuyện này ra nói nữa đâu!’ Hơn nữa em cũng không thể cứ bám theo anh không buông mà!’

‘Tại sao không thể”’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ được cất lời hỏi, hỏi, hỏi xong mới phát hiện ra mình hỏi vấn đề này rất kỳ cục.

Liên Kiều có chút sững sờ, nhưng rồi vui vẻ nói: ‘Em biết anh là quan tâm em, nhưng không sao, đến lúc đó em liền nói … anh bị em đá rồi, ha ha ha …’

Cô càng nghĩ càng vui, cười đến nỗi đau cả hai bên sườn.

Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đen sì, nụ cười lạnh như băng treo bên khóe môi … Hắn quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy một phụ nữ nhẫn tâm như vậy.

Nhưng mà, làm hắn càng phiền lòng hơn đó là … bản thân nghe xong câu nói này của cô trong lòng lại bài xích cực điểm.

Chương 38: Kế hoạch yêu đương (3)

Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất không thoải mái, hắn đẩy quyển sổ đến trước mặt Liên Kiều, nhàn nhạt nói một câu: ‘Kế hoạch yêu đương thế này … quả thật rất mất mặt!’

Liên Kiều sững sờ, nụ cười vốn đang rực rỡ như hoa hồng mới nở chợt cứng lại, ‘Anh nói cái gì?’

Kính nhờ, đây là kế hoạch mà cô tốn cả đêm mới nghĩ ra, ờ, không phải, chính xác mà nói thì phải là cô phải tham khảo một lượng lớn tư liệu mới soạn ra được, còn nữa, cô vì cái này còn phải xem thêm hai bộ phim tình cảm, lại còn phải lên mạng tải xuống mấy bản kế hoạch để tham khảo nữa mà.

Thế nào lại bị hắn nói là mất mặt chứ?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước rất tò mò hỏi: ‘Nha đầu, em năm nay hai mươi tuổi rồi, em ngàn vạn lần đừng cho anh biết … em chưa từng yêu đương nha!’

Mặt Liên Kiều chợt hồng lên, cô khựng lại một chút rồi mở to mắt, lắc đầu.

‘Ha ha …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười lớn, không biết tại sao khi hắn biết được cô nhóc này quả thực không hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào, trong lòng lại vui vẻ đến vậy, hắn tuyệt đối tin cô nhóc này đối với mấy chuyện tình cảm quả thật đơn thuần như nước, chứ không sao lại đi viết ra mấy cái kế hoạch như vậy chứ.

Nhìn cô liệt kê từng hạng mục liền biết cô căn bản là không hiểu ý nghĩa thật sự của yêu đương rồi, hai người ở bên nhau vốn không phải là đi xem phim hoặc hẹn nhau ăn tối thì là yêu, quả thật nha đầu này không biết gì hết!

Nghĩ đến đây, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt vui vẻ bội phần.

Liên Kiều thấy vậy liền đứng lên, đôi mắt màu tím tức giận trừng hắn: ‘Này Cung Quý Dương, có cái gì đáng cười chứ? Em là chưa từng yêu ai thì sao, vốn là chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà, yêu đương thôi, có gì ghê gớm chứ?’

‘Nói chuyện thứ hai của em đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đột ngột chuyển đề tài.

Hả?

Liên Kiều sựng lại, cái người này sao lại thích ngắt lời người ta như thế chứ!

‘Chuyện thứ hai hả, chuyện thứ hai thực ra có liên quan đến chuyện anh tập luyện khi nãy, đó là bơi lội!’ Cô nói có chút khó khăn, sau đó ánh mắt quét qua hồ bơi, nhìn có chút sợ hãi.

‘Bơi lội? Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó hiểu hơn, ‘Là ý gì?’

Liên Kiều hít sâu một hơi, lại ngồi xuống ai oán nói: ‘Trường đại học mỗi năm một lần tổ chức cuộc thi bơi lội, cái cô ‘Đu đủ’ đó lại đem tên em đi báo danh, em không muốn thua cô ta.’

‘Cũng đúng, em phải không được thua cô ta!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đem lời trong lòng cô nói ra.


‘Đúng vậy, đúng vậy nha, cho nên anh nhất định phải giúp em thắng cuộc thi này, ít nhất thì cũng không phải là thua cô ‘Đu đủ’ đó!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn cô hỏi: ‘Vậy cái cô Thù Đế đó bơi có tốt không?’

‘Chắc là không tệ lắm, nghe nói từ năm sáu tuổi đã bắt đầu tập bơi rồi!’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.

‘Vậy còn em?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt sắc bén đã nhìn rõ sự sợ sệt trong mắt cô, là cái gì làm cô sợ?

Chương 39: Kế hoạch yêu đương (4)

Liên Kiều có chút ngại ngùng vò đầu bức tai: ‘Em chưa có bơi qua …’ Mấy chữ cuối cùng càng nói càng nhỏ, cuối cùng gần như nuốt vào bụng …

Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì cắn lưỡi, khi không lại hỏi cái vấn đề này làm gì chứ, hắn thật không nghĩ ra nha đầu này thì ra không rành bơi lội, thế mà còn đòi thắng Thù Đế?

Không còn gì để nói …

Liên Kiều thấy hắn không nói gì, buồn bã đứng lên đi đến trước mặt hắn, bộ dạng như một đứa trẻ muốn xin kẹo kéo tay áo hắn: ‘Xin anh, lúc nãy em nhìn thấy anh bơi lội giỏi như vậy, anh dạy cho em đi, em không tin mấy huấn luyện viên trong trường, được không?’

Cô lúc này thật giống một chú chó nhỏ lạc mất chủ, ánh mắt quả thật làm người khác động lòng.

Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thắt lại, hắn ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời có chút mê mẩn.

‘Nếu như anh không giúp em, em sẽ bị Thù Đế cười nhạo không thôi, bây giờ ghi danh cũng đã ghi danh rồi, nếu như em không đi chắc chắn sẽ bị trêu chọc, em thà chết còn hơn …’

‘Được, anh giúp em! Hai chuyện này đều giao cho anh đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thình lình ném ra một câu.

‘Thật sao?’ Mặt Liên Kiều sáng rỡ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Anh đâu có cần phải gạt em, hơn nữa nếu như em thua, không phải là anh cũng mất mặt lắm sao?’

Là hắn dùng cách này để thuyết phục bản thân, không biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần lo lắng của cô, trong lòng rất không thoải mán.

Liên Kiều hoan hô một tiếng, cô kích động bám lấy cổ hắn, ‘Chụt…’ một tiếng hôn lên gò má anh tuấn một cái.

‘Cung Quý Dương, em quả thật yêu anh chết được, ha ha … lần này thì cô ‘Đu đủ’ đó chết chắc rồi, cô ta muốn thấy em mất mặt, đến lúc đó chịu nhục là cô ta mà thôi, ha ha …’ Cô hưng phấn khoa tay múa chân.

Yêu hắn chết được? Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, cô nhóc này hiểu được ý nghĩa của ‘yêu’ hay sao?

‘Nếu đã như vậy thì bắt đầu luôn hôm nay đi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, ánh mắt đảo một vòng trên người cô đánh giá, có chút không vừa lòng lắc đầu: ‘Xem thế này chắc phải kêu người chuẩn bị cho em một bộ đồ bơi mới được!’

‘Không cần không cần, em muốn tự đi chọn!’ Liên Kiều nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, để mặc cô.

‘Đúng rồi, Cung Quý Dương, anh vừa nói hai chuyện anh đều phụ trách, vậy cái kế hoạch yêu đương kia …’

‘Bỏ đi! Tất cả nghe anh, anh sẽ sắp xếp!’

Vừa nghĩ đến cái kế hoạch đó của cô đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước liền đau, cái cô nhóc này thật quá đơn giản, yêu đương không phải là nhiều cách lắm sao, có nhất định phải theo cái kế hoạch cổ lỗ sĩ đó không?

Liên Kiều chu môi, bất mãn nói: ‘Thế nào, nói bỏ là bỏ sao, người ta là mất cả một đêm làm đó, để xem anh làm thế nào, hừm …’

Chương 40: Chiêm tinh và giác quan thứ sáu (1)

Gần như là dưới sự vừa đánh vừa xoa của mình, Liên Kiều cuối cùng cũng như ý làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước mặt nhăn nhó đi theo mình vào cửa hàng bán quần áo cao cấp, cái gọi là chuyên bán quần áo phụ nữ đương nhiên là có bán đồ bơi nữ.

Đừng thấy bình thường Liên Kiều qua loa như thế, nhưng dù sao cũng là dòng dói vương thất, trong dòng máu vẫn chảy dòng máu quý tộc, cho nên hàng hiệu mà nói cũng là một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của cô, bởi vậy cô cũng có một thương hiệu quần áo mà cô thích.

Cửa hàng này nằm ở con đường thương nghiệp phồn hoa nhất, vì sợ quá gây chú ý, Liên Kiều còn cố ý dùng một cái kính râm che bớt mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, mục đích là làm giảm bớt mấy đôi mắt mê trai nhìn hắn.

‘Anh yêu ơi, mau giúp em xem bộ này thế nào?’

Liên Kiều như con chim nhỏ nhảy qua nhảy lại bên mấy giá quần áo bơi, lại thân thiết gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước trước con mắt hâm mộ của mấy cô bán hàng.

‘Hả … cũng đẹp!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt ngại ngùng gật đầu nhẹ giọng nói, lúc này đây hắn quả thật cảm thấy xấu hổ lắm rồi, hắn lớn thế này trước giờ chưa từng chủ động đi mấy cái trung tâm mua sắm hoặc cửa hàng để mua đồ, đa số quần áo đều là mời nhà thiết kế may đo theo số đo của hắn, càng không nói là cùng một cô gái đi dạo qua mấy cái tiệm này.

‘Cắt …’

Đặt bộ đồ bơi trên tay xuống, sau đó vẻ mặt không vui nhìn cái tên đàn ông đang ngại ngùng kia, mặt nhăn lại: ‘Anh thật đáng ghét nha, em lấy bộ nào anh cũng nói là đẹp!’

Làm ơn đi, đây là lần đầu tiên cô quyết định chuyên tâm học bơi mà, chuyện này đối với cô là rất quan trọng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ánh mắt mê mẩn của mấy cô gái xung quanh, liền bước lên phía trước kéo kéo Liên Kiều, ‘Một bộ đồ bơi thôi mà, với lại ở đây bán đồ cũng không tên, tùy tiện mua một bộ là được rồi.’

Hắn gần như là dùng giọng điệu cầu xin nói.

Gương mặt nhỏ của Liên Kiều nhăn lại, ‘Không được, đồ bơi nhất định phải là đẹp nhất, như thế lúc bơi mới thấy vui, giống như em mỗi lần đi thi vậy, đều dùng cây viết đẹp nhất thì mới có tâm trạng thi tốt.’

‘Quả thật là lý sự cùn, thành tích thi cử có tốt hay không với chuyện dùng viết gì quả thật chẳng liên quan gì, thành tích tốt là phải dựa vào nỗ lực của bản thân!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười phản bác lại, hắn thật không thể đồng ý với cách nghĩ của cô nhóc này.

Liên Kiều mím môi cười: ‘Hi hi, em lúc thi cử đều là nhờ vào … suy đoán thôi! Cho nên giác quan thứ sáu của em nếu như gặp lúc tâm trạng không tốt thì làm sao phát huy cho được?’

‘Đoán?’ Tuy là cách một cái kính râm nhưng cũng không khó nhìn ra vẻ kinh ngạc của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

‘Làm sao được? Em ngàn vạn lần đừng cho anh biết cái giải thưởng em vừa đoạt được cách đây không lâu là do em dùng cái gọi là giác quan thứ sáu lấy được nha!’ Tuy hắn cũng tin vào trực giác, vào giác quan thứ sáu nhưng cũng không khoa trương như thế chứ.

Ai ngờ Liên Kiều nghe xong liền cười: ‘Đoán trúng rồi! Bổn tiểu thư đây đoạt được học bổng đều nhờ vào giác quan thứ sáu, chẳng lẽ anh không biết thực tế em cũng là một nhà chiêm tinh sao?’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương