Quyển 5: Kịch giả tình thật

Chương 11: Phá mật mã (3)

‘Ngâm trong dịch của thi thể?’

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cây kim bạc sáng lóe trong hộp, chắc đúng, bằng không sao lại sáng hơn một cây kim bạc bình thường đến thế, không phải là do mài dũa, thì ra là vì nhiễm vào tinh túy của con người.

Mặc Di Nhiễm Dung nhấc lên một cây, nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh cởi một nút áo sơ mi ra đi, bởi vì … tôi muốn lấy máu ở ngực anh!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương sững người, sau đó cười cười: ‘Được!’ Nói xong liền không chút do dự cởi một nút áo ở cổ áo ra.

‘Ách ...’

Mặc Di Nhiễm Dung có chút không tự nhiên chỉ chỉ vào ngực hắn: ‘Phải cởi tới đây mới có thể lấy máu được …’

‘Ồ …’

Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một chút, sau đó bất thình lình cúi xuống bên cô, trên môi câu lên một nụ cười tà: ‘Vậy đi, em tự mình làm giúp anh đi, bằng không anh không biết phải cởi đến cái nút nào thì thích hợp…’

Giọng nói trầm thấp ngọt ngào mà mê người như một loại rượu ủ lâu năm, lại có một cảm giác mê hoặc lòng người.

Gương mặt trắng nõn của Mặc Di Nhiễm Dung nổi lên một vầng hồng, cô không nói gì, chỉ khép mắt giơ bàn tay nhỏ nhắn nhẹ phủ lên ngực hắn, ngón tay trắng nõn nà có chút ngượng ngùng cởi một nút áo sơ mi của hắn …

Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông dần xuất hiện trước mắt cô, da thịt màu đồng cùng cơ thịt săn chắc khỏe mạnh lộ ra một vẻ dụ hoặc khó mà bỏ qua …


Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô gái trước mắt không chớp, thấy cô có chút ngượng ngùng khép mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm trầm.

Cô gái này – đơn thuần biết mấy!

Mặc Di Nhiễm Dung quả thật rất ngượng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô chủ động cởi áo sơ mi của một người đàn ông, với lại … ánh mắt hắn quá không câu thúc, thật lớn mật!

‘Đầu kim này rất nhỏ, cho nên anh sẽ không cảm thấy đau lắm đâu!’ Cô nhấc một cây kim bạc, cố gắng bỏ lơ ánh mắt của hắn.

‘Được!’ Lại là một tiếng trầm trầm rất dễ nghe mang theo sự quyến rũ khiến người nghe tim đập loạn xạ.

Đầu kim nhẹ xuyên qua da ngực của Hoàng Phủ Ngạn Thương, đây vốn không phải là cây kim bạc thông thường, vì vậy sau khi chích vào, máu tươi chầm chậm chảy ra, sau đó cô lấy ra xấp vải đã được chuẩn bị sẵn, thấm từng giọt máu vào.

Điều khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kỳ lạ là khi máu vừa tiếp xúc với xấp vải, máu từ miệng vết thương ngay lập tức ngưng chảy.

Hắn vừa định nói gì, Mặc Di Nhiễm Dung đã lên tiếng trước …

‘Em giúp anh xử lý miệng vết thương … miệng vết thương chỉ còn đau một chút thôi!’ Cô nhìn hắn nhẹ nhàng nói.

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười: ‘Chỉ một vết kim châm thôi rồi, ngay cả miệng vết thương cũng không thấy, không cần xử lý đâu!’

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Anh không hiểu rồi, miệng vết thương này của anh là do kim bạc bị ngâm trong dịch thi thể tạo thành, nếu như không dùng cách giải Giáng để xử lý vết thương, vậy anh …’

Cô ngừng lại, ánh mắt có chút không tự nhiên.


‘Anh sẽ thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương rất thích nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng vô cùng.

Mặc Di không dám đối mặt với sự dịu dàng của hắn, nhẹ giọng nói: ‘Anh sẽ bị trúng Giáng Đầu, đến lúc đó, anh sẽ không thể khống chế lý được lý tính mà đi làm một số việc không thể tưởng tượng!’

Môi Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ câu lên một đường cong, trong lời có lời nói: ‘Thực ra anh bây giờ so với trúng Giáng Đầu đâu có gì khác biệt!’

Một câu nói khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lại đưa tay lật mí mắt của hắn lên, kiểm tra xong mới thở phào nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh yên tâm đi, anh bây giờ không có trúng Giáng Đầu!’

Ách …

Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ lời nói của mình khiến cô hiểu lầm như vậy, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, hắn quả thật nhịn không nổi cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn nói: ‘Em thật là khiến anh không thể không yêu!’

‘Anh …’

Mặc Di Nhiễm Dung không ngờ hắn lại có hành vi thân mật như thế với mình, không ý thức lấy tay che miệng, đôi mắt màu tím cũng trợn to.

‘Cô ngốc!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương trìu mến nhìn cô, hắn không kìm được đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói: ‘Được rồi, em còn không xử lý vết thương dùm anh sao?’

Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới phản ứng lại kịp, cô cắn môi, lấy chiếc hộp đàn hương qua, từ trong đó lấy ra một vật hình tròn, sau đó nhìn hắn …


‘Anh cố chịu một chút …’

Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.

Cô nhìn lồng ngực rộng rãi khiến người ta không khỏi mặt hồng tim đập kia, ngay cả hô hấp cũng là mùi hương nam tính của hắn, có chút không tự nhiên vội cầm lấy vật hình tròn đó ngậm trong miệng, đôi môi hồng nhẹ nhàng dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn…

Nơi da thịt chạm nhau tức thì truyền lại cảm giác mềm mại khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương hớp một hơi không khí lạnh, hắn cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, hàng mi thật dài hơi run rẩy, che đi ánh mắt ngượng ngùng của cô khiến người ta yêu mến.

Từ từ hắn cảm nhận được đầu lưỡi nhỏ nhắn tiếp xúc với lồng ngực mình, tận mắt nhìn hành động dụ hoặc này khiến hắn không kìm được toàn thân cũng run rẩy, liền đó lại cảm thấy một chỗ nào đó trên cơ thể mình có phản ứng, một sức mạnh từ dục vọng tối nguyên thủy của con người chèn ép hắn.

‘Nhiễm Dung …’ Hắn gọi tên cô, bán tay to lớn ấm áp nhẹ vỗ sau lưng cô, dịu dàng tiếp xúc với cơ thể mềm mại của cô.

Lúc này một cơn đau truyền đến làm hắn càng khó kềm chế bởi vì loại đau nhức này đến từ dục vọng nguyên thủy của người đàn ông, lại thêm mùi hương con gái nhàn nhạt phảng phất bên mũi, loại cảm giác này khiến hắn sắp nổ tung.

Lúc này hắn chỉ hận không thể đem cô áp dưới thân, hung hăng yêu cô. Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy kia …

Trong chớp mắt tim đập loạn một nhịp!

Cô không ý thức ấn nhẹ tay lên miệng vết thương, nhẹ nhàng nói: ‘Được rồi …’

Nói xong, không thấy người đàn ông trước mặt có phản ứng gì, hơi sựng lại sau đó đưa tay chủ động giúp hắn cài lại nút áo trước ngực.

Lúc cài đến nút áo cuối cùng, bàn tay cô bị bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt, sự ấm áp từ lòng bàn tay chạy thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô …

‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh … buông tay …’

Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu cảm thấy hô hấp không thông.


‘Nhiễm Dung, anh muốn em yêu anh!’

Trong lời nói của Hoàng Phủ Ngạn Thương không còn sự ôn hòa dịu dàng ngày thường nữa, thay vào đó là giọng ra lệnh và cứng rắn trước nay của gia tộc Hoàng Phủ, trong ánh mắt cũng mang theo một tia chiếm hữu, cố chấp.

Chương 12: Phá mật mã (4)

Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là bị vẻ mặt và lời nói của hắn làm cho sợ, cô muốn thoát ra nhưng sức lực của hắn quá mạnh khiến cô không cách nào giãy dụa, ‘Hoàng Phủ tiên sinh … anh buông tôi ra trước có được không …’

‘Buông tay?’

Hoàng Phủ Ngạn Thương càng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hít sâu mùi hương ngọt ngào của cô, đau đớn vì mình không kìm lòng được lại không thể biểu đạt tình ý trong lòng, ‘Khi anh đã không cách nào khống chế chính mình mà yêu em, em bảo anh làm sao mà buông tay đây!’

Hơi thở của hắn càng trở nên gấp gáp mà ngữ điệu cũng có chút cứng rắn.

‘Hoàng Phủ tiên sinh …’

‘Anh đã nói rồi, đừng gọi anh là Hoàng Phủ tiên sinh, gọi anh Ngạn Thương, Ngạn Thương!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy mình sắp bị cái loại khổ sở này của cô hành hạ đến điên rồi, có trời mới biết hắn có bao nhiêu hy vọng cô gái trước mặt cũng như những cô gái khác triền miên bám lấy hắn, ngọt ngào kêu tên hắn.

Nhưng, cô là Mặc Di Nhiễm Dung, cô không giống với những người con gái khác! Đáng chết thật! Cô tại sao lại không yêu mình như những cô gái khác chứ!

Mặc Di Nhiễm Dung mở to mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, trong đôi mắt màu tím toát lên một nỗi lo lắng mơ hồ …

Đáng chết!

Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thấy sự lo lắng đó, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn bực dọc, cô sợ mình đến thế sao? Sao lại thế được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương