Chuẩn bị cười tiếp nha ...

Quyển 4: Yêu tinh đến nhà

Chương 11: Ngây thơ đến ngu ngốc (2)

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dạng ngây thơ đến ngốc nghếch như cô, trong lòng buồn bực đến nỗi muốn đâm đầu vào tường.

Cô là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?

Nghĩ đến đây, hắn lại có một ý khác, liền không nói gì nữa, trực tiếp đẩy cô xuống giường, thân thể cao lớn trong phút chốc đã áp lên thân thể yêu kiều của cô, đôi tay nóng rực một giây sau cũng giữ chặt hai bên vòng eo tinh tế của cô.

‘Anh chợt nghĩ … có một cô gái giúp anh làm ấm giường cũng không tệ!’ Nói xong gương mặt anh tuấn đã áp xuống, gần mặt cô đến nỗi có thể nghe được hô hấp của nhau, Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không thừa nhận, trên mùi hương trên người nha đầu này rất thanh khiết, sạch sẽ, là mùi hương rất riêng của một thiếu nữ làm hắn có chút không thể kềm chế.

Nào hay …

‘Hi hi … đừng …’ Liên Kiều ngoài dự liệu của hắn cười ha hả, vừa cười vừa đẩy hắn: ‘Anh áp sát em quá, làm cả người em đều nhột lắm, hi hi …’

Một màn vốn rất mập mờ bị tiếng cười cùng lời nói vô tâm vô phế của cô nhóc phá hư hết…

Hoàng Phủ Ngạn Tước áo não ngồi tựa vào đầu giường, nhìn thấy cô gái bên cạnh cười đến cả người co như con tôm, hắn quả thật cũng hết cách!

Nha đầu thối, lại không hiểu gì ý tứ của chữ “ấm giường”!

Đến khi Liên Kiều cười đủ mới phát hiện vẻ mặt khó coi của người đàn ông, cô vội khép miệng lại, cực kỳ “vô tội” nhìn hắn: ‘Này … anh sao vậy?’

Ánh mắt như chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước khóa chặt ở gương mặt của Liên Kiều như muốn soi thấu vào nội tâm của cô, rất lâu sau hắn mới buông ra một câu: ‘Nha đầu em quả thật không biết trời cao ất dày, chẳng lẽ em không biết cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng nguy hiểm thế nào sao?’

“Nhất là hắn là một người đàn ông bình thường, không phải Liễu Hạ Huệ!” Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm bổ sung một câu, đương nhiên là hắn không nói câu này ra.

Nào ngờ Liên Kiều nghe xong trên mặt hơi lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt màu tím tử la lấp lánh nhìn hắn, như đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói.

Nhìn ánh mắt mơ màng của cô rơi trên người mình, ánh mắt đơn thuần không mang một chút tục khí nào, cô lúc này cô rất yên lặng, như một đóa hoa lan trong đêm, yêu kiều, yếu đuối, có một sợi tơ kỳ diệu từ rất sâu trong nội tâm hắn không ngừng vươn ra, lan tỏa quấn quýt cho đến khi hoàn toàn đem trái tim hắn trói lại …

Một cảm giác ấm áp từ trong tim hắn lặng lẽ trỗi dậy, làm hắn không tự chủ được đưa tay ra, khi đầu ngón tay iếp xúc với làn da mềm mại của cô, cảm giác dễ chịu không nỡ buông khiến cho đôi mắt đen thăm thẳm của hắn chợt tối lại.

‘Nha đầu …’ Hắn lẩm bẩm, chưa kịp nói gì thì đã thấy nụ cười nở trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

‘Em biết anh là người tốt, anh sẽ không tổn hại đến em!’

Không đợi hắn trả lời cô đã dựa đầu vào lồng ngực rộng rãi của hắn, đơn thuần chỉ là muốn tìm một cảm giác an toàn, như một con mèo nhỏ nép vào thân thể cao lớn của hắn, đôi tay rất ỷ lại đặt trên eo hắn.

‘Liên Kiều, em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó cảm giác được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cơ thể mềm mại như bông nép vào cơ thể rắn chắc của hắn khiến hắn phút chốc chợt căng thẳng.

Chẳng lẽ cô thật sự không biết mình đang châm ngòi thổi lửa sao?

Liên Kiều quả thật không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ngẩng đầu lên, khẽ căn môi cười: ‘Sao vậy? Em có nói gì sai sao? Tuy rằng anh gạt em làm em rất tức giận nhưng trước khi em biết được chân tướng cảm thấy anh đối với em quả thự rất tốt, anh giống như một người anh trai vậy, là chỗ dựa của em, cho nên ngoại trừ lần đó anh lừa gạt em, chắc anh sẽ không bắt nạt em nữa đâu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như không động đậy, hắn biết rất rõ nằm trong lòng mình là một cô gái không phải cô nhóc, điểm này hắn rất rõ ràng, lúc ở Hồng Kông hắn đã biết. Nhưng mà cô gái này lại không chút cố kỵ cứ thế mà rúc vào lòng hắn mà còn cười đến ngây thơ như vậy, sáng lạn như một đứa bé vậy thử hỏi hắn phải làm sao đây? Hơn nữa, lời cô nói …

Anh trai?

Cái từ này lọt vào tai hắn không biết tại sao lại chướng tai như vậy.

Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia buồn bực, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, dưa tay vỗ nhẹ lên vai Liên Kiều, ‘Được rồi, nha đầu, nếu em đã thích ngủ ở căn phòng này như vậy, vậy anh đi phòng khác ngủ!’

Nói xong hắn nhẹ gỡ tay cô xuống, đứng dậy. Tuy rằng trong lòng vẫn còn quyến luyến sự mềm mại ôn nhu khi ôm cô trong lòng nhưng nếu như còn giữ tư thế như vậy, hắn khó mà đảm bảo không phát sinh ra cái gì khác. Cô lại như một cô nhóc như vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, hắn làm sao có thể có hành động phi lễ gì với cô, như vậy thì có khác gì cầm thú.

Liên Kiều nhìn thân ảnh cao lớn đang tách ra, nhất thời trong lòng có chút thất lạc, cô cắn môi, hai tay bó gối cứ thế ngồi trên giường.

‘Nhưng mà … nhưng mà …’ Cô nói nửa ngày cũng không nói nên lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lại nhìn cô, tim vì bộ dạng tội nghiệp của cô mà co rút một chút …

‘Nhưng mà sao?’ Hắn lần nữa cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt màu tím của cô, lại một phen thất thần.

Liên Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất, cũng không để ý đôi môi mỏng của hắn đã cách mình rất gần.

‘Nhưng mà … căn phòng này lớn quá, em hơi sợ … Làm sao đây? Nếu như em gặp ác mộng phải làm sao đây?’ Cô vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh.


Vừa nãy cô không có cảm giác này, nhưng một khắc khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đi, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự sợ hãi, lúc học đại học cô cũng đã quen sống cùng với nhiều người do ở ký túc xá, bây giờ đột nhiên bảo cô ngủ ở một căn phòng rộng như vậy, quả thật sợ hãi cũng là khó tránh khỏi.

Phòng ngủ của hắn còn lớn hơn phòng ở ký túc xá của cô không biết bao nhiêu lần.

Chương 12: Tự nhảy vào lòng (1)

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, không khỏi cười khổ một hồi nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi: ‘Nhưng đây là gian phòng mà em chọn mà, bây giờ hối hận rồi sao?’

Liên Kiều có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cứng miệng nói: ‘Ai nói em hối hận chứ. Em còn lâu mới hối hận!’

‘Vậy được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa đứng lên.

‘Đừng …’ Liên Kiều lần nữa níu chặt cánh tay hắn, ‘Không cho anh đi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm, trong mắt xẹt qua một tia khiến người ta không nắm bắt được, bên môi câu lên một đường cong.

Liên Kiều thấy vậy, bản tính không chịu thua lại bừng lên, cô vội vàng buông tay hắn, với lấy cái gối ôm vào lòng, rất hùng dũng nói: ‘Thôi đi, mất công anh xem thường đâu. Anh mau đi đi, đừng có làm chậm trễ giấc ngủ của em!’

Nhìn cô giận dỗi như một đứa bé, Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu, bàn tay hắn mang theo một tia sủng ái mà chính mình cũng không phát giác được vò vò tóc cô: ‘Được rồi, em đã náo cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!’

Noi xong liền đứng dậy, thấy cô vẫn mang bộ dáng tức tối quay lưng về phía mình, hắn chu đáo chỉnh lại đèn phòng ngủ cho tối bớt, hắn nhìn bóng lưng của cô lần nữa rồi bước đến cửa phòng, rời đi.

Cả căn phòng rơi vào sự yên lặng triệt để, yên tĩnh đến nỗi tưởng như nghe được tiếng kim rơi trên đất, Liên Kiều mở mắt, nhìn quanh gian phòng rộng lớn mang phong cách nam tính, nuốt khan một ngụm nươc bọt, tuy nói là có đèn nhưng cô vẫn sợ hãi không kềm chế được, cô không ý thức kéo chăn qua khỏi đầu, dấu cả người dưới chăn.

Cô cảm thấy cả cái “Hoàng Phủ” này yên tĩnh quá mức, yên tĩnh đến đáng sợ, cô muốn nghe dù là một tiếng lá rơi cũng được nhưng mà …

Cô run run cầm điện thoại lên xem giờ, trời ơi, mới qua mười một giờ thôi, mà đến mươi hai giờ thì cô mới ngủ được, Liên Kiều gần như đem hết các vị thần linh mà cô biết khẩn cầu qua một lượt nhưng không còn cách nào, thời gian vẫn như cũ chầm chậm chầm chậm trôi, hoàn toàn không vì lời khẩn cầu của cô mà chạy nhanh chút nào.

Cô trước giờ chưa từng mong đến nửa đêm như vậy, cái cảm giác sợ hãi như tra tấn tinh thần cô, quả thật quá khó chịu, thế nào mà vẫn chưa đến mười hai giờ? Cô bắt đầu có chút hòai nghi ý chí của mình có chịu nổi đến lúc đó hay không.

Đột nhiên …

Một tiếng ‘phanh’ từ cửa sổ truyền đến, không biết ở phía xa kia là thứ gì phát ra tiếng động, dọa Liên Kiều hồn vía đều bay mất, cô kéo chăn qua khỏi đầu, thân thể trong chăn không ngừng run rẩy.

Liên Kiều là loại người có sức tưởng tượng phong phú điển hình, trước khi cô kịp giấu mặt dưới chăn, chợt một mảnh màu đen từ trong không trung bay đến …

Cô không khỏi nghĩ đến cái tầng ngầm trong trường dại học … nghĩ tới cái xác trong căn phòng tối, nhớ lại cảnh tượng nó đứng dậy đi về phía mình …

‘A …’

Vội vàng nhảy từ trên giường xuống, miệng thét lên một tiếng xông cửa phòng chạy ra hành lang, một mực nhắm về phía có ánh đèn mà chạy đến …

Bên này Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tựa người vào đầu giường, hắn nở một nụ cười khổ, không ngờ chính mình lại bị nha đầu kia đuổi ra khỏi chính phòng ngủ của mình, rõ ràng mình là chủ của căn biệt thự này, thế nào lại phải ngủ ở phòng của khách chứ. Hắn vô lực lắc đầu, thuận tay cầm một tập văn kiện lên.

Trước nay Hoàng Phủ Ngạn Tước không có thói quen ngủ sớm, bao nhiêu năm nay hắn đã tạo thành thói quen một ngày chỉ ngủ năm tiếng, lên giường sớm như hôm nay đúng là rất hiếm thấy.

Đang lúc xem chưa được hai trang văn kiện thì nghe thấy một tiếng ‘phanh’ sau đó cửa phòng bị mở ra, giống như bị một lực rất lớn đẩy vào vậy…

Đang cảm thấy kỳ lạ chợt hắn ngoài ý muốn nhìn thấy một “vật thể lạ” thẳng hướng mình chạy đến, còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy trong lòng ấm áp, một khối mềm mại đã bao lấy hắn …

Định thần nhìn kỹ, thì ra trong lòng chính là Liên Kiều!

Chỉ thấy cô ôm một chiếc gối lớn, sau đó ném nó qua một bên lật một bên góc chăn của hắn chui thẳng vào, cả thân hình nhỏ nhắn dúi vào người hắn, không ngừng run rẩy …

Một màn “yêu thương nhung nhớ” này khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình nhảy dựng lên!

‘Nha đầu?’

Hắn nhìn về phía cô, nhưng chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhốt chặt vào lòng hắn, hô hấp dồn dập từng cơn …

Tay khẽ đưa qua, nâng gương mặt cô lên sau đó kinh hãi phát hiện ra làn da hồng hào sớm đã biến thành không chút huyết sắc …

‘Sao vậy? Có chuyện gì?’ Hắn vội vàng ôm cô vào lòng, xót xa hỏi.

Hô hấp của Liên Kiều vẫn còn dồn dập, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc và đôi mắt sáng như sao kia, gương mặt vẫn còn hoảng sợ, thút thít nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em sợ …’

Ách?

Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, ‘Sợ cái gì? Gặp ác mộng sao?’


Liên Kiều liều mạng lắc đầu, ‘Có thể nằm mộng thì tốt rồi, em … em vốn là chưa có ngủ. Phòng của anh lớn như vậy, mà còn … yên lặng như thế, em sợ …’

Nghe lời ‘thú tội’ của cô, hắn rốt cuộc yên tâm trở lại, thì ra chỉ có thế …

‘Nha đầu em đúng là không có tiền đồ, đã sắp hai mươi tuổi rồi sao cứ như một đứa trẻ thế, một mình ngủ cũng sợ sao?’ Hắn thấp giọng cười, vừa nói vừa vỗ vỗ vai cô, truyền cho cô sự ấm áp từ lòng bàn tay mình.

Sự cố chống của Liên Kiều sớm đã bị dọa không còn một mảnh, cô không giống như lúc này còn mạnh mồm với hắn, ngược lại vô cùng ý lại dán vào ngực hắn, ‘Em không biết, dù sao em cũng không quay về đó ngủ …’

Chỉ nghĩ tới một mình ở trong phòng đó thì đã sợ!

Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết nói gì, nha đầu này quả thật biết cách hành hạ hắn!

Chương 13: Tự nhảy vào lòng (2)

Thấy hắn không nói gì, Liên Kiều ấp úng hỏi: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em biết trong lòng anh chắc vẫn còn đang tức em lắm, nha, dù sao em cũng không quay về căn phòng đó, nếu như anh muốn về phòng ngủ, anh … anh có thể đợi em ngủ rồi mới đi được không? Bằng không em sợ lắm …’

‘Đợi em ngủ xong?’ Hắn nhướng mày hỏi, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt.

‘Ừ!’ Liên Kiều vội vàng gật đầu: ‘Nếu như em ở một mình trong phòng nhất định sẽ sợ lắm, sợ thì làm sao mà ngủ được, ngủ không được thì anh cũng xui xẻo theo!’

Cô rất đường hoàng nói từng chữ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Anh cũng xui xẻo theo? Chuyện này thì có liên quan gì đến anh?’

Hắn nghĩ không thông.

‘Nè, em giải thích cho anh nghe …’ Liên Kiều cực kỳ nhẫn nại nói: ‘Nếu như em ngủ không được, nhất đính sẽ bám anh không cho anh ngủ, anh nghĩ xem đến lúc đó anh sẽ khó chịu đến đâu, giống như bây giờ vậy, dù sao em cũng nghỉ hè không có việc gì làm, cùng lắm là ngày mai ngủ bù thôi, nhưng anh thì không giống nha, nếu như anh ngủ không đủ, ngày mai làm sao làm việc chứ?’

Liên Kiều nói hết sức nghiêm túc, làm như hoàn toàn là nghĩ cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thôi vậy.

Hắn thấy cô như vậy, quả thực vừa tức giận vừa buồn cười, sau đó vô lực lắc đầu, lấy chăn đáp cho cô: ‘Được rồi được rồi, sớm đã biết em có nhiều lý do, ngủ đi, anh trông chừng em!’

Cô rốt cuộc cũng cười, thở phào một hơi, lúc này mới hoàn hồn lại, lại bất ngờ kêu lên một tiếng …

‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị cô hù cho giật mình.

‘Oa!’ Mắt Liên Kiều sáng rực, cô không nói gì thêm, căn cắn môi, bàn tay nhỏ khẽ đưa ra sờ vào ngực hắn …

Thì ra lúc nãy Hoàng Phủ Ngạn Tước đã cởi áo ngủ ra, ánh đèn mờ mờ chiếu trên lồng ngực hắn phản chiếu lại một sự rắn chắc và quyến rũ mê người, chẳng trách Liên Kiều như một tiểu sắc nữ, đang hướng “ma trảo” về phía hắn.

Cô vốn chỉ là hiếu kỳ, trong mắt toát ra một tia tán thưởng, nhưng cảm thấy một tay chưa đủ, tay kia cũng đưa lên, cẩn trọng chạm vào làn da của hắn, cô tập trung tinh thần cao độ đến không không phát hiện ra trên gương mặt của người đàn ông trước mặt đã có biến hóa …

Sự tiếp xúc mềm mại nơi lồng ngực khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ, nhưng rất nhanh, sự mềm mại đó trở thành một loại hấp dẫn, loại hấp dẫn này trong chớp mắt lại khởi động cho sự ham muốn trong lòng, ánh mắt hắn theo đó cũng dần trở nên thâm thúy …

Nha đầu ngây thơ, ngay lúc này dáng vẻ đơn thuần của cô lọt vào trong mắt hắn lại giống như một chú cừu non, chẳng lẽ cô nhóc không biết hành động như thế đối với đàn ông mà nói là trí mạng sao?

Hắn là một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn, nhất là khi trong lòng lại ôm một cô gái xinh đẹp như thế, mềm mại như thế, trong cơ thể hắn, cái lực lượng hủy diệt trời sinh đang kêu gào được thoát ra ngoài.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, chắc là anh ngày nào cũng luyện tập phải không, với lại anh sao lại cao như thế? Chân anh thật dài nha …’ Liên Kiều vô tâm vô phế nói, bàn tay nhỏ bé lại một đường trượt xuống chân …

Trời ơi, không ngờ cô lại có thể tiếp xúc với một soái ca ở khoảng cách gần như thế, quả thật là quá đắc ý rồi.

‘Nha đầu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đưa tay nắm lây bàn tay không an phận của cô. Đáng chết thật, nha đầu này quả thật muốn châm lửa sao?

Hắn không khó cảm thấy cơ thể mình có biến hóa, cái loại bản năng nguyên thủy của đàn ông đang kịch liệt nổi lên trong hắn, nghiến chặt răng, hắn trầm giọng nói: ‘Được rồi, nên nhìn cũng nhìn rồi, nên sờ cũng sờ rồi, bây giờ đi ngủ đi, ngoan!’

Bây giờ hắn chỉ muốn vào phòng tắm dội nước lạnh, đem cái dục vọng đang hành hạ hắn tiêu diệt hết.

Liên Kiều nghe hắn nói, lại chu môi: ‘Cái gì chứ, nhỏ mọn như thế, hừm!’ Nói xong cô cực kỳ bất mãn đưa tay đã hắn một cái, lại cũng không ngờ, bàn tay đánh xuống một chỗ không nên đánh …

‘Ô …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp mạnh một hơi không khí, đôi mắt đen như mắt chim ưng càng trở nên u ám. Đáng chết thật! Cái đánh của cô tuy rất nhẹ nhưng lực đánh nhẹ nhàng đó gần như khiến hắn khống chế không nổi sự đòi hỏi của cơ thể …

‘Anh sao vậy?’ Liên Kiều thấy ánh mắt của hắn như muốn ăn người, không tự chủ được bị dọa giật mình, nhưng liền sau đó lại chau mày, mang theo một tia nghi hoặc: ‘Này, lúc nãy em đụng phải cái gì, cứng quá đi!’

Nghe câu thầm thì của cô, suýt nữa thì Hoàng Phủ Ngạn Tước thổ huyết, hắn nghiến răng thốt ra từng chữ: ‘Nha đầu, đi ngủ đi, bằng không em sẽ hối hận đấy!’


Tiếc là Liên Kiều nghe không ra ý nghĩa trong câu nói của hắn, ngược lại còn ngơ ngác nhìn hắn, vẫn mãi suy nghĩ đến nghi vấn chưa nghĩ ra lúc nãy, rất lâu sau cô mới như hiểu ra, cực kỳ bí mật ép sát vào, nói bên tai hắn: ‘Nha, em biết rồi, anh nhất định là sợ người khác đến ám hại cho nên trong lúc ngủ cũng mang theo vũ khí có phải không?’

‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như rống lên, chẳng lẽ cô không biết giờ phút này càng đến gần hắn càng có khả năng biến hắn thành dã thú sao?

Liên Kiều thấy mặt hắn trở nên rất khác thường, bị dọa đến vội vàng im bặt, xong rồi, nhất định là vì bí mật của hắn bị mình phát hiện ra, hắn … hắn không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ …

Im lặng nhìn hắn, cô thấy gương mặt hắn quả thật như sắp giết người vậy, nhất là ánh mắt, thật quá đáng sợ …

Với lại, lúc này không thể đắc tội hắn, lỡ như hắn nổi giận bỏ rơi cô, một mình cô ở lại căn phòng này thì có khác gì lúc nãy, đáng sợ như vậy.

Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền cẩn trọng nằm xuống bên cạnh hắn, tay cũng cực kỳ cẩn thận gác lên eo của hắn, nhỏ nhẹ nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … anh đừng tức giận. Được rồi, em không nghịch ngợm nữa là được, em ngủ …’

Giọng nói buồn buồn như một đứa bé bị bỏ rơi, nói xong, vẫn còn quyến luyến cọ một cái trên người hắn.

Dục vọng cơ bản của đàn ông rốt cuộc vì một động tác này mà đè bẹp lý trí, cô nhóc này, nếu đã châm ngòi thổi lửa thôi thì cứ để cô chịu trách nhiệm dập tắt vậy, không phải sao?

Chương 14: Súng (1)

‘Em thật sự muốn biết anh giấu cái gì sao?’

Gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nhiễm một chút tà mị, ngay cả ý cười trong mắt cũng mang một sự nóng bỏng mà Liên Kiều nhìn không hiểu, hắn áp sát cô, giọng nói vốn trầm thấp bởi vì dục vọng đã trở nên khàn khàn.

Liên Kiều bất giác cảm thấy môi khô lưỡi nóng, mùi lòng diên hưong quen thuộc vẫn quấn quýt theo hơi thở của cô nhưng càng lúc càng rõ ràng, mang them một cảm giác an toàn quen thuộc chỉ là … Hoàng Phủ Ngạn Tước đên nay quả thật có chút kỳ quái.

Sau đó cô không ý thức được liếm liếm đôi môi đã khô, chiếc lưỡi đinh hương nho nhỏ nhẹ quét qua cánh môi lại khiến cho ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng trở nên u ám.

‘Em thật sự có thể biết sao? Anh … không phải là sẽ báo thù em chứ?’

Cô thận trọng nhìn hắn, đem thần tình không nắm bắt được của hắn hiểu nhầm thành thái độ muốn trả thù, dù sao thì cô cũng có nghe qua, người đàn ông này có bối cảnh liên quan đến xã hội đen, vạn nhất cô biết cái gì không nên biết, vậy ngủ đến nửa đêm không chừng bị hắn đem giết để diệt khẩu cũng không biết chừng.

Một người chết mà không biết mình chết vì lý do gì đó không phải là bi thảm lắm sao?

Cô còn chưa muốn làm một người như vậy!

Hoàng Phủ Ngạn Tước thu hết biểu tình của cô vào trong mắt, thân hình cao lớn lần nữa áp sát cô, hoàn toàn bao vây cô trong vòng tay mình …

‘Em đương nhiên là có thể biết rồi …’ Hô hấp nóng rực của hắn khiến đôi má cô cũng theo đó mà đỏ rực, cô ngơ ngác cười.

Đôi tay to lớn lại hết sức dịu dàng vén mái tóc dài tán loạn của cô lộ ra vầng trán thanh khiết sáng bóng và đôi mắt màu tím thần bí càng mê người.

‘Cái đó …’ Liên Kiều thấy hắn cứ chăm chú nhìn mình, không hiểu sao lại ấp a ấp úng nói không thành câu, nhất là khi giữa hai người gần gũi như thế, cô gần như là đang nằm trong lòng hắn. Tim, không hiểu vì sao lại đập liên hồi như muốn vọt ra ngoài!

Trời ạ, hắn có thể đừng áp sát mình đến thế không …

Nhưng ông trời căn bản là không để ý lời khẩn cầu của Liên Kiều, tình hình cũng không giống như cô mong mỏi, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại càng áp sát cô hơn, gương mặt tuấn tú như tạc cũng từ từ cúi xuống sát bên tai cô …

“Nha đầu, em vừa nãy đụng phải quả thật và là vũ khí. Nó là … một cây súng …’ Hơi thở của hắn đã rất gần rất gần, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi vị thanh thuần và tươi mát từ cô.

‘Một cây súng?’ Liên Kiều nghe xong liền ngạc nhiên đến trợn mắt, há to miệng mà nhìn hắn.

Súng? Cô không có nghe lầm đấy chứ?

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ ngây thơ khả ái của cô, trong lòng lại nổi lên một cơn sóng ngầm, hắn đưa tay khẽ sờ vào đôi môi hồng phấn của cô, tham lam hưởng thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay.

‘Không sai, là súng! Mà còn là một cây súng khiến em cả đời khó quên …’ Âm thanh trầm thấp du dương bên tay cô như thôi miên.

Liên Kiều thì lại bị lời nói của hắn làm cho hồ đồ, một cây súng thì làm sao khiến cô cả đời khó quên được? Ồ, cũng đúng, nếu như mình bị cây súng đó bắn chết thì còn không phải là cả đời khó quên sao?

Nhưng mình sao lại xui xẻo như vậy chứ? Hắn rõ ràng là người có bối cảnh liên quan ến xã hội đen, hắn giết người chắc là cũng không chớp mắt đi, nhất định là như thế, bằng không sao lại ngay cả trong giấc ngủ cũng phải chuẩn bị vũ khí chứ?

Haiz …

Nghĩ đến đây Liên Kiều không khỏi cảm thông và đồng tình với Hoàng Phủ Ngạn Tước, người có thân phận giống như hắn ngay cả giấc ngủ cũng không được yên ổn, thật quá tội nghiệp đi.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật tội nghiệp nha …’ Nói đến đây, cô nhìn hắn bằng ánh mắt thương xót, còn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của hắn như an ủi …

‘Anh mang theo súng đi ngủ chắc không ngủ được ngon, vậy đi, anh lấy súng ra, ngủ một giấc thật ngon, cùng lắm thì … ừm, cùng lắm thì em bật nhạc lên nghe, như vậy qua mười hai giờ em cũng không ngủ được, em canh chừng dùm anh …’

‘Lấy súng ra?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày thâm thúy hỏi, dục vọng trong ánh mắt đã dầy thêm một tầng, sự ngây thơ của cô không hiểu sao lại khiến ham muốn của hắn càng lúc càng điên cuồng …

‘Muốn vậy sao?’ Hắn thổi một luồng nhiệt khí bên tai cô.

Liên Kiều nghe hắn nói, trong lòng liền hưng phấn vô cùng, cô xoay người lại: ‘Anh nói cái gì? Thật không? Anh muốn đem súng tặng cho em?’

Trời ạ, nếu như cô có một cây súng thì quá oách rồi! Mà còn là súng thật nha!

Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô, sự động đậy của cô khiến hắn suýt mất khống chế, cộng thêm vẻ mặt hưng phấn của cô, rơi vào mắt hắn lại là một sự dụ hoặc, nếu cô đã muốn thế, thôi thì thành toàn cho cô đi!

Nghĩ đến đây, trên môi hắn khẽ câu một nụ cười mê người, dứt khoát cúi đầu xuống, đôi môi nóng rực chuẩn xác đáp xuống môi cô.


Trong chớp mắt, Liên Kiều như bị điện giật, cái cảm giác kỳ diệu này lần nữa khiến cô chấn động, trong chốc lát luồng điện chạy khắp toàn thân, trái tim, nơi luồng điện chạy qua như cũng tan rã, linh hồn cũng theo đó mà bay đi mất, dường như chỉ còn lại người đàn ông này là cái cọc để cô bám víu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tham lam mút lấy vị ngọt và sự thanh khiết từ đôi môi cô, đôi môi ngọt ngào như cánh hoa khiến hắn quyến luyến mãi không thôi, nụ hôn như sóng trào, lại như lửa nóng, ban đầu chỉ là thưởng thức càng về sau càng mạnh mẽ như muốn cắn nuốt lấy đôi môi của cô.

‘Nha đầu …’

Thấy cô suýt ngất cuối cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng rời môi cô ra, môi nhẹ lướt về phía vành tai cô nhè nhẹ cắn mút, đôi tay lại trượt xuống, thành thục cởi đai áo ngủ của cô. Phút chốc, đôi bờ vai trắng nõn nà đã lọt vào trong mắt hắn ...

Thân thể Liên Kiều chợt cứng đờ, đôi môi cũng run rẩy: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước …’

Hắn khi nãy không phải đã đáp ứng đưa súng cho cô sao? Sao bây giờ lại kỳ lạ thế này?

Chương 15: Súng (2)

Không khó nhận ra sự run rẩy của cô gái trong lòng mình, hắn thấp giọng nói bên tai cô: ‘Nha đầu, ngoan, đừng sợ …’

Liên Kiều không hiểu ý của hắn, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ bàn tay nóng rực của hắn như bàn ủi ủi trên làn da cô, cô đưa tay áp lên ngực như muốn làm dịu trái tim đang đập như diên cuồng …

Hắn làm gì vậy?

Nhìn thấy ánh mắt trong vắt như của một đứa bé của Liên Kiều, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại càng khó mà khống chế được, bàn tay khẽ kéo một cái, áo ngủ liền theo tay hắn xé thành hai mảnh rơi xuống …

‘Này …’ Liên Kiều giật bắn người, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc áo ngủ đã bị xé rách, cực kỳ bất mãn nói: ‘Cái áo đó em mới mua mà …’

‘Ngày mai em muốn bao nhiêu cái anh mua cho em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước khàn khàn giọng ngắt lời cô, trời ạ, cô chẳng lẽ không thể tập trung tinh thần dù chỉ một phút sao?

Hắn áo não không thôi!

Thân thể yêu kiều xinh đẹp trong lòng khiến hắn sáp nổ tung, ánh đèn nhu hòa cùng với ánh trăng nhàn nhạt soi lên thân thể ngà ngọc càng khiến cho nó mang một vẻ mê người không tả nổi, làn da thanh khiết theo ánh trăng như thêm sáng bóng, mùi vị thanh thuần mà chỉ có ở một thiếu nữ len vào trong hô hấp của hắn, đường cong mạn diệu khắc vào trong mắt hắn khiến nó càng trở nên u ám …

Hắn không phải thánh nhân, dưới tình huống như vậy không thể không động tâm …

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … không cần …’

Liên Kiều thấy cơ thể mình lộ ra trước mắt hắn không sót chút gì, nhất là nhìn thấy đôi mắt như muốn ăn người của hắn, gương mặt không khỏi phiếm hồng, ánh mắt mờ mịt, thân thể trắng như tuyết cũng vì xấu hổ mà phủ lên một tầng mây hồng.

‘Không cần cái gì? Nha đầu, thả lỏng một chút. Em rất đẹp …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô ngây ngẩn, môi không tự chủ câu lên một nụ cười thỏa mãn, tốt lắm, nha đầu này rốt cuộc cũng biết xấu hổ.

Nào ngờ, một màn lửa nóng lại bị một câu nói của Liên Kiều toàn bộ phá hỏng hết ….

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … ừm, cái đó … cái đó …’ Liên Kiều ngoài ý muốn xoay người lại, dáng vẻ rất không phục nói: ‘Anh có thể lấy cây súng ra chưa? Nó cứ chỏi vào người em rất khó chịu!’

Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, khi hắn hoàn hồn lại, trong lòng không khỏi than thầm một hồi … Trời ạ, nha đầu này … quả thật là ngây thơ đến ngốc nghếch!

‘Em ngoan ngoãn im miệng cho anh!’ Hắn không kìm được rống lên một câu, thế nào mà muốn cho nha đầu ngốc này mở mang đầu óc lại khó như thế chứ?

Nào ngờ Liên Kiều lại trừng mắt: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh sao nói lời lại không giữ lời chứ? Vừa nãy rõ ràng còn nói là muốn đem súng tặng em, bây giờ lại muốn nuốt lời, coi như em nhìn rõ con người anh rồi, anh là loại nói dối không chớp mắt, ở Hồng Kông đã gạt em, bây giờ lại gạt em!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như sắp bị cô chọc tức chết, người như hắn trước giờ không thiếu phụ nữ, sao cứ phải đâm đầu vào cục đá này chứ, đây quả thật là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống thế này. Hắn cắn răng, bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra, đè chặt cơ thể đang giãy giụa của cô …

‘Được, em muốn phải không? Vậy bây giờ anh cho em!’ Ánh mắt của hắn càng trở nên nguy hiểm, ngay cả giọng nói cũng đã mất đi sự kiên nhẫn.

Hắn vốn quan tâm cô cho nên hết sức kềm chế bản thân, bởi vì thanh khiết như cô vừa nhìn đã biết không phải là người từng trải, cho nên muốn nhẹ nhàng với cô, không muốn vì chuyện này mà tạo thành tổn hại đối với tâm hồn cô, nhưng … nha đầu đáng chết này lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.

Nếu cô đã muốn thế, vậy thì hắn cũng không khách khí với cô nữa!

Nào ngờ, đang lúc lửa giận cùng ham muốn thiêu đốt lý trí của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô gái nằm dưới thân lại bất ngờ ngáp một tiếng …

Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt ngất, hắn cảm thấy như sét vừa đánh trúng đầu mình. Chợt nghĩ ra gì đó, hắn nhìn lại đồng hồ … quả nhiên … đã đến mười hai giờ!

Liên Kiều ngáp xong một cái, trên gương mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt to tròn đã mơ mơ màng màng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Thôi bỏ đi, ngày mai anh đem súng cho em cũng được, giờ em buồn ngủ quá rồi …’

‘Này, nha đầu, em bây giờ không thể ngủ được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ lên mặt cô, thử gọi cô tỉnh.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … đã mười hai giờ rồi … thực ra … em cũng không muốn ngủ …’ Liên Kiều ngay cả lời nói cũng trở nên rất chậm, lại đứt quản, còn chưa nói xong một câu, ánh mắt đã khép lại, ngủ mất!

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi trợn mắt nhìn cô gái đang ngủ ngon lành dưới thân hắn như nhìn người ngoài hành tinh? Gì thế nào? Cô lại ngủ rồi? Đây là lần thứ hai cô châm lên ham muốn của hắn rồi lại vô tâm vô phế mà ngủ thiếp đi.

Nha đầu đáng chết này, hắn tức giận đến không biết phải làm sao? Nhìn cô tuyệt đối tin tưởng ỷ lại mà ngủ trong lòng mình, hắn không khỏi đau lòng, thở dài một hơi, hắn đắp chăn cho cô xong liền tiến thẳng vào phòng tắm, hẳn là đi dội nước lạnh đi!

Thật đúng là một tiểu yêu tinh!

Gần như cả đêm không ngủ, dợi đến khi toàn bộ dục vọng đã bị nước lạnh tiêu trừ, nhìn cô đã sớm đi vào giấc mộng, gương mặt yêu kiều an tường trong giấc ngủ như em bé, hắn ngưng thần nhìn cô, dần dần một cảm giác trìu mến dâng lên trong lòng, cảm giác đó giống như một cái gì đó rất nhẹ nhàng, phiêu lãng trong lòng, có chút đau lòng, có chút say mê, có chút chiếm hữu lại có chút gì đó không thể miêu tả được cứ trào dâng, trào dâng …

Càng nhìn cô trong lòng hắn càng có một sự xúc động trào dâng, chỉ muốn đem cô gái này giữ chặt trong vòng tay, che chở cho cô, dù cả đời cũng không thấy phiền …

Cái … cái cảm giác này?

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, không biết có phải mình tiếp xúc với cô nhiều quá không, hình như đầu óc bắt đầu có chút lọan, tự dưng lại có ý nghĩ hoang đường như vậy trong đầu, thật là nực cười!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương