Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 63: TÌnh yêu trốn nơi nào: Trừng phạt khiến người ta sợ hãi

Edit: Sen

Beta: Min

Liên Kiều nhìn bộ dáng lạnh băng của anh, qua mấy ngày tiếp xúc, cô biết đây chính là điềm báo anh sắp nổi giận, phải làm thế nào đây?

Cô cúi đầu, ánh mắt khôn khéo khẽ chớp , tuyệt đối không thể đối đầu với anh____

Nghĩ đến đây, đuôi mắt Liên Kiều chợt lóe, lập tức ngẩng mặt lên, sau đó lân la bò lên đùi anh, ngồi trọn trong lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, nhìn anh với vẻ mặt vô tội__________

“ Anh cũng không biết học kì này học vất vả như thế nào đâu, mệt mỏi quá, tôi muốn thừa dịp ngày nghỉ đi hưởng thụ chút không khí thiên nhiên, học kì sau nhất định tâm tình không tốt, anh nói đúng không?”

Cô một lòng muốn thay đổi chủ ý của anh, không chú ý tới giờ phút này tư thế có bao nhiêu ái muội, cô đơn thuần không hề biết cái tư thế này sẽ khiến cho đàn ông rung động như thế nào.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thứ mềm mềm trước ngực, mà loại cảm giác mềm mại ôn nhu này khiến anh lần thứ hai cảm nhận được cảm giác quen thuộc này.

Anh tự cho là mình không phải Liễu hạ Huệ, mà anh cũng biết chính mình đã từng xem qua thân hình đẹp đẽ của cô, lại không có biện pháp coi cô như là tiểu nha đầu đơn thuần nữa.

Anh vươn tay ra, vỗ nhẹ phía sau lưng cô: “ Được, nha đầu, không cần nháo, đi nghỉ đi!”

Thật sự nếu không đuổi cô đi xuống khỏi người mình, anh cũng không dám cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện cầm thú gì.

Liên Kiều nghe anh nói vậy, tưởng chính mình đã thuyết phục được anh, vì thế cẩn thận hỏi :

“ Nói như vậy, là anh đồng ý rồi?”

"Không được, tôi đã nói rồi, không thể sửa lại!” Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên nâng cao thanh âm, ánh mắt cũng lộ ra một tia không vui xen lẫn không kiên nhẫn.

Kỳ thật, anh cảm thấy phiền toái với tâm tình hiện tại của mình! Vừa nghĩ tới cô sẽ ở trong lều trại cùng với người đàn ông khác, anh có cảm giác muốn giết người, khiến cho anh cảm thấy không vui cùng thiếu kiên nhẫn.

Liên Kiều ngẩn ra, tựa hồ bị bộ dạng khác thường, kì quặc của anh dọa, hơn nửa ngày cô mới kịp phản ứng _______-

"Hừ!" Cô không nói hai lời liền trượt khỏi đùi anh xuống dưới, sau đó đi tới bên giường, lấy chăn trùm kín đầu .

Cô bướng bỉnh không nghe lời chọc giận Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh đứng dậy, sải bước đi tới bên giường, một tay xốc chăn lên______

"Em lại giận dỗi gì đây?”

Anh nhìn từ trên xuống Liên Kiều đang cuộn tròn trên giường, quát to.

Đáng chết, cô lại thích cùng đàn ông khác ở cùng một chỗ? (Min: Gớm lúc huynh XO với con khác có nghĩ đến chị không mà còn~ hừ A phi~)

Loại cảm giác mãnh liệt này cơ hồ khiến anh như muốn nổ tung, anh cũng không biết, loại cảm giác này chính là____ghen tị!

Anh luôn là người giữ trầm ổn, cũng chưa từng không khống chế được mình như vậy, nhưng mà hôm nay lại vì một tiểu nhà đầu không nghe lời mà phát cuồng.

"Bịch ——" một tiếng, Liên Kiều xoay người đứng lên, rõ ràng cô đang đứng ở trên giường, xoa thắt lưng, đôi mắt trừng lớn_____

"Cung Quý Dương, anh thật là chán ghét, tôi muốn đi ngủ, đến 12 h nhất định tôi phải ngủ say!”

Tuy rằng cô có thói quen vừa đến mười hai giờ bất kể có việc gì đều đã đi ngủ rồi, nhưng cũng không muốn ở trước mặt anh nói như vậy.

"Đáp ứng tôi, không được đi!” Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh như băng lần thứ hair a lệnh cho cô. (Ô hay cái anh này, là gì mà dám quát người ta thế! Hừ toàn ảo tưởng!)

"Này,anh dựa vào cái gì mà quản tôi như vậy? Ngày đó anh cùng phụ nữ kia ở cùng nhau , tôi có quản anh sao?” Liên Kiều không thể nhịn thêm nữa, lớn tiếng mà gào thét anh, không chút nào chịu yếu thế.

Vừa nghĩ tới anh ta cùng người phụ nữ khác thân mật, tim của cô liền không thoải mái, a, không đúng, là vô cùng không thoải mái, cô thật muốn giật tóc của người phụ nữ kia, làm cho cô ta biến thành đầu trọc, thử xem anh ta có còn thích cô ta không?

Còn có —— anh ta chính là ỷ vào vóc dáng cao to của mình cứ như vậy từ trên xuống mà rống người sao? Hiện tại cô liền đứng lên trên giường, cùng anh ta đối đầu như vậy cũng không hẳn là xấu.

"Nha đầu, em càng ngày càng không nghe lời!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt hơi nhíu lại, toàn thân tỏa ra mãnh khí như dã thú muốn ăn thịt con vật khác.

Không khó để cảm nhận được sự tức giận tới nguy hiểm của anh, Liên Kiều mạnh mẽ nuốt nước miếng, ra vẻ bình tĩnh nói rằng:

“ Anh cũng không là gì của tôi, không cần phải quản tôi!”

Vốn chính là như vậy đi, đến ông nội Liên cũng chưa từng quản cô như vậy, anh ta dựa vào cái gì mà ba lần bốn lượt ngăn cản cô làm cái nọ cái kia, còn có, cô sao lại phải nhất định nghe lời anh ta ?

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, bàn tay to nắm lấy cằm cô, thanh âm trầm thấp mà nói:

“Em nói lại lần nữa cho tôi!”

Biểu tình của anh thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có chút dọa người, thanh âm đều rất là trầm thấp, giống như là cảm giác núi rừng sắp nổi lên mưa to gió lớn vậy.

Liên Kiều không khỏi run một cái, vẫn là quật cường, thấp giọng nói:

“ Vốn là như vậy đi, anh cũng không là gì của tôi______a_______”

Lời của cô còn chưa nói hết, toàn bộ thân mình liền bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm lấy, sau đó mãnh liệt ném lên giường________

"Ah~——" Liên Kiều phát ra một tiếng kêu đau đớn, lục phủ ngũ tạng rất nhanh như bị rơi ra ngoài_________

“ Đau quá, anh làm gì vậy?” Cô hét lớn, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

"Đau?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy sự tức giận: “ Tôi sẽ cho em càng đau hơn”

Nói xong, liền cúi người xuống dưới, thân hình to lớn liền đè lên thân thể mềm mại, lí trí giờ phút này đều không còn lập tức hôn lên môi cô.

Đáng chết, cô thế nhưng lại nói mình không là gì của cô, cảm giác bị bài trừ khiến anh giận dữ.

"Buông —— ưm—— "

Liên Kiều sợ tới mức muốn đẩy anh ra, nhưng mà khí lực người này vô cùng lớn, ngay sau đó thanh âm của cô liền bị anh nuốt hết vào bụng, mang theo hương vị trừng phạt rõ ràng.

Đau quá a ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương