Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
-
Chương 54: Tình yêu trốn nơi nào: Một màn ái muội (1)
Edit: Sen
Beta: Min
Không gian xanh tươi, Liên Kiều gấp đến độ như chạy nạn khỏi thế chiến thứ hai, nhìn theo hướng biệt thự xa hoa chạy thẳng tới.
Tới khi cô thành công trèo tường vào bên trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười quỷ dị, giống như con chuột nhỏ vừa mới trộm được thịt vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Liên Kiều chính là muốn cho “ Cung Quý Dương” một bất ngờ, cô muốn lẻn vào trong biệt thự muốn cho anh xem chiếc cúp thủy tinh, chắc hẳn anh sẽ rất cao hứng đi, sau đó sẽ không còn giận mình nữa.
Nhưng mà, người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi, đến tận giờ cô còn không rõ mình đắc tội anh ta chỗ nào, thật sự là, cho dù phải chịu phạt thì ít nhất cũng phải biết mình phạm tội gì mới phải.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền ôm cúp thủy tinh khí thế hiên ngang hùng dũng hướng về phía biệt thự chạy tới.
Biệt thự vô cùng yên tĩnh, không một bóng người hầu nào, hẳn là đang ngỉ ngơi ?
Liên Kiều trong lòng có hơi hoảng , trời ạ, cái người kia nhất định phải ở tại biệt thự, nếu không mình liền trở thành người tự tiện xông vào nhà người khác, cô đường đường là người của Vương thất, nếu như bị quy tội danh như vậy thật là không đáng.
Đi qua gian chính, Liên Kiều nhìn bốn phía xung quanh, sau đó một tiếng trống làm tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến thẳng lên lầu, khi cô vừa đi qua một phòng trên lầu hai, nghe được một thứ âm thanh mơ hồ, âm thanh này rất kì quái, tựa như là tiếng rên rỉ…
Liên Kiều ngẩn ra, vội vàng ngừng thở, sau đó một bước nhỏ lại một bước nhỏ tiến tới nơi phát ra âm thanh mơ hồ kia.__________
Cô nhớ rõ nơi này là phòng khách, cửa phòng khép hờ, càng tới gần cô càng có thể nghe rõ ràng âm thanh rên rỉ không kiềm chế được.
Bước chân cô lập tức dừng lại, da đầu lập tức nổ tung!
Trời ạ, là tiếng rên của một người phụ nữ, nghe như là rất thống khổ vậy… Hay là….
Liên Kiều là một cô bé luôn luôn có trí tưởng tượng phong phú, trong đầu cô lập tức hiện ra một màn máu chảy đầm đìa, trong phòng biệt thực kia, nhất định là người phụ nữ bị đánh đến thân mình đầy thương tích, hoặc là cánh tay, chân bị chặt đứt ném trong phòng này…
Nghĩ đến đây, cô không khỏi run lên _____đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không tại sao cái biệt thự này lại yên tĩnh đến vậy, nói vậy thì cái tên “ Cung Quý Dương” này hẳn là siêu cấp biến thái, đem chỗ này thành nơi tra tấn người hầu tới chết.
Nơi này chính là biệt thự trên lưng chừng núi, người bình thường cũng không tới, đây là thuộc khi biệt thự tư nhân, thật là nếu muốn giết người diệt khẩu, thì thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.
Trời ạ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trở nên tái nhợt, lúc cô vừa định bỏ chạy lại nghe được
——
"Ư..."
Một tiếng thở gấp của phụ nữ cùng tiếng rên rỉ hòa vào nhau lần thứ hai chui vào lỗ tai cô, cô lập tức dừng bước!
Âm thanh này thật kì quái, như thế nào lại không giống với âm thanh thống khổ hỗ loạn mà lại giống như là đầy khoái hoạt vậy.
Liên Kiều quyết định lặng lẽ nhìn xem, cô rón rén đi tới trước cửa, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm cô vô cùng kinh hãi trừng to mắt.
Cô thực xự là nhìn thấy một người phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ bộ dáng tả tơi, nhưng mà______ngoài người phụ nữ này, còn có một người đàn ông, hơn nữa gương mặt người đàn ông này quen thuộc khiến ánh mắt Liên Kiều lộ ra vẻ đau đớn.
Người phụ nữ dịu dàng thân hình đầy đặn, vì người đàn ông kịch liệt tiến vào mà trông như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy đối phương, nhìn cô ta vong tình vặn vẹo thân hình, trong miệng dật dật khiến trong đầu Liên Kiều lại hiện lên một màn thở dốc cùng tiếng rên rỉ kinh khủng.
"A... Em... Em chịu chịu không nổi... Đừng .." Người phụ nữ thân thể như nước vẫn gắt gao cuốn lấy thân thể to lớn của người đàn ông không hề có ý định buông ra.
Người đàn ông không nói, chỉ là hung hăng đâm vào trong người phụ nữ, sau đó dùng lực của chính mình, như là đang phát tiết, hay là một loại phóng thích trời sinh, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, dính chặt không thể tách ra
Bọn họ nhiệt tình an ủi lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ, rên rỉ, hai người trong mắt trừ có lẫn nhau, căn bản không hề phát hiện cửa phòng có gì khác thường.
“Bộp”
Chiếc cúp thủy tinh trong tay lập tức rơi xuống mặt đất,nhất thời phát ra một tiếng va chạm khiến Liên Kiều lấy lại tinh thần, ngay sau đó, cặp mắt như chim ưng sắc bén của người đàn ông đảo qua bên này.
"Ôi, thực xin lỗi, tôi... Tôi..."
Liên Kiều trong lòng cảm thấy bối rối, cô theo bản năng vội vàng đóng cửa phòng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt co rúm một chút.
Trong phòng lần thứ hai truyền đến tiếng rên rỉ vui thích của người phụ nữ, “ Anh thật đáng ghét, đều bị người khác nhìn thấy…”
"Em không muốn? Phải không?" Âm thanh trầm thấp của của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên, mang theo một tia tà mị không rõ hương vị.
"Muốn... Người ta muốn ..." Người phụ nữ không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Liên Kiều ngơ ngác đứng ở trước cửa, trong tai hoàn toàn đều là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông, cô lập tức phản ứng, kích động mà bỏ chạy…
Nước mắt trong nháy mắt tràn ra hốc mắt, cô không biết mình làm sao vậy, trong lòng bắt đầu thấy bàng hoàng , bất lực, như là một loại sợ hãi, như là lần thứ hai bị người ta vứt bỏ, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều sụp đổ…
Nhiều năm như vậy, mỗi khi cô bị người khác chỉ trích là quái vật, cô sẽ không khóc, lúc cô cô độc, cô không khóc, khi cô bị cái cây đu đủ kia bắt nạt, cô cũng không khóc.
Nhưng mà, hôm nay, thời điểm cô trông thấy người phụ nữ xa lạ nằm dưới thân người đàn ông kia, thấy anh ta không thèm để ý tới mình, cô lại khóc, một loại lo lắng, một loại đau như thấm vào trong lục phủ ngũ tạng của mình, thâm chí tới xương cốt đều ê ẩm, đau không nói được.
Thời điểm đi ngang qua thư phòng, Liên Kiều rốt cuộc không nhịn được chạy vọt vào, một tay nhấn khóa trái cửa, giống như con cừu nhỏ bất lực mà ngồi xổm xuống dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn ra rửa sạch hai má của mình.
Beta: Min
Không gian xanh tươi, Liên Kiều gấp đến độ như chạy nạn khỏi thế chiến thứ hai, nhìn theo hướng biệt thự xa hoa chạy thẳng tới.
Tới khi cô thành công trèo tường vào bên trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười quỷ dị, giống như con chuột nhỏ vừa mới trộm được thịt vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Liên Kiều chính là muốn cho “ Cung Quý Dương” một bất ngờ, cô muốn lẻn vào trong biệt thự muốn cho anh xem chiếc cúp thủy tinh, chắc hẳn anh sẽ rất cao hứng đi, sau đó sẽ không còn giận mình nữa.
Nhưng mà, người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi, đến tận giờ cô còn không rõ mình đắc tội anh ta chỗ nào, thật sự là, cho dù phải chịu phạt thì ít nhất cũng phải biết mình phạm tội gì mới phải.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền ôm cúp thủy tinh khí thế hiên ngang hùng dũng hướng về phía biệt thự chạy tới.
Biệt thự vô cùng yên tĩnh, không một bóng người hầu nào, hẳn là đang ngỉ ngơi ?
Liên Kiều trong lòng có hơi hoảng , trời ạ, cái người kia nhất định phải ở tại biệt thự, nếu không mình liền trở thành người tự tiện xông vào nhà người khác, cô đường đường là người của Vương thất, nếu như bị quy tội danh như vậy thật là không đáng.
Đi qua gian chính, Liên Kiều nhìn bốn phía xung quanh, sau đó một tiếng trống làm tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến thẳng lên lầu, khi cô vừa đi qua một phòng trên lầu hai, nghe được một thứ âm thanh mơ hồ, âm thanh này rất kì quái, tựa như là tiếng rên rỉ…
Liên Kiều ngẩn ra, vội vàng ngừng thở, sau đó một bước nhỏ lại một bước nhỏ tiến tới nơi phát ra âm thanh mơ hồ kia.__________
Cô nhớ rõ nơi này là phòng khách, cửa phòng khép hờ, càng tới gần cô càng có thể nghe rõ ràng âm thanh rên rỉ không kiềm chế được.
Bước chân cô lập tức dừng lại, da đầu lập tức nổ tung!
Trời ạ, là tiếng rên của một người phụ nữ, nghe như là rất thống khổ vậy… Hay là….
Liên Kiều là một cô bé luôn luôn có trí tưởng tượng phong phú, trong đầu cô lập tức hiện ra một màn máu chảy đầm đìa, trong phòng biệt thực kia, nhất định là người phụ nữ bị đánh đến thân mình đầy thương tích, hoặc là cánh tay, chân bị chặt đứt ném trong phòng này…
Nghĩ đến đây, cô không khỏi run lên _____đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không tại sao cái biệt thự này lại yên tĩnh đến vậy, nói vậy thì cái tên “ Cung Quý Dương” này hẳn là siêu cấp biến thái, đem chỗ này thành nơi tra tấn người hầu tới chết.
Nơi này chính là biệt thự trên lưng chừng núi, người bình thường cũng không tới, đây là thuộc khi biệt thự tư nhân, thật là nếu muốn giết người diệt khẩu, thì thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.
Trời ạ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trở nên tái nhợt, lúc cô vừa định bỏ chạy lại nghe được
——
"Ư..."
Một tiếng thở gấp của phụ nữ cùng tiếng rên rỉ hòa vào nhau lần thứ hai chui vào lỗ tai cô, cô lập tức dừng bước!
Âm thanh này thật kì quái, như thế nào lại không giống với âm thanh thống khổ hỗ loạn mà lại giống như là đầy khoái hoạt vậy.
Liên Kiều quyết định lặng lẽ nhìn xem, cô rón rén đi tới trước cửa, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm cô vô cùng kinh hãi trừng to mắt.
Cô thực xự là nhìn thấy một người phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ bộ dáng tả tơi, nhưng mà______ngoài người phụ nữ này, còn có một người đàn ông, hơn nữa gương mặt người đàn ông này quen thuộc khiến ánh mắt Liên Kiều lộ ra vẻ đau đớn.
Người phụ nữ dịu dàng thân hình đầy đặn, vì người đàn ông kịch liệt tiến vào mà trông như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy đối phương, nhìn cô ta vong tình vặn vẹo thân hình, trong miệng dật dật khiến trong đầu Liên Kiều lại hiện lên một màn thở dốc cùng tiếng rên rỉ kinh khủng.
"A... Em... Em chịu chịu không nổi... Đừng .." Người phụ nữ thân thể như nước vẫn gắt gao cuốn lấy thân thể to lớn của người đàn ông không hề có ý định buông ra.
Người đàn ông không nói, chỉ là hung hăng đâm vào trong người phụ nữ, sau đó dùng lực của chính mình, như là đang phát tiết, hay là một loại phóng thích trời sinh, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, dính chặt không thể tách ra
Bọn họ nhiệt tình an ủi lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ, rên rỉ, hai người trong mắt trừ có lẫn nhau, căn bản không hề phát hiện cửa phòng có gì khác thường.
“Bộp”
Chiếc cúp thủy tinh trong tay lập tức rơi xuống mặt đất,nhất thời phát ra một tiếng va chạm khiến Liên Kiều lấy lại tinh thần, ngay sau đó, cặp mắt như chim ưng sắc bén của người đàn ông đảo qua bên này.
"Ôi, thực xin lỗi, tôi... Tôi..."
Liên Kiều trong lòng cảm thấy bối rối, cô theo bản năng vội vàng đóng cửa phòng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt co rúm một chút.
Trong phòng lần thứ hai truyền đến tiếng rên rỉ vui thích của người phụ nữ, “ Anh thật đáng ghét, đều bị người khác nhìn thấy…”
"Em không muốn? Phải không?" Âm thanh trầm thấp của của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên, mang theo một tia tà mị không rõ hương vị.
"Muốn... Người ta muốn ..." Người phụ nữ không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Liên Kiều ngơ ngác đứng ở trước cửa, trong tai hoàn toàn đều là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông, cô lập tức phản ứng, kích động mà bỏ chạy…
Nước mắt trong nháy mắt tràn ra hốc mắt, cô không biết mình làm sao vậy, trong lòng bắt đầu thấy bàng hoàng , bất lực, như là một loại sợ hãi, như là lần thứ hai bị người ta vứt bỏ, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều sụp đổ…
Nhiều năm như vậy, mỗi khi cô bị người khác chỉ trích là quái vật, cô sẽ không khóc, lúc cô cô độc, cô không khóc, khi cô bị cái cây đu đủ kia bắt nạt, cô cũng không khóc.
Nhưng mà, hôm nay, thời điểm cô trông thấy người phụ nữ xa lạ nằm dưới thân người đàn ông kia, thấy anh ta không thèm để ý tới mình, cô lại khóc, một loại lo lắng, một loại đau như thấm vào trong lục phủ ngũ tạng của mình, thâm chí tới xương cốt đều ê ẩm, đau không nói được.
Thời điểm đi ngang qua thư phòng, Liên Kiều rốt cuộc không nhịn được chạy vọt vào, một tay nhấn khóa trái cửa, giống như con cừu nhỏ bất lực mà ngồi xổm xuống dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn ra rửa sạch hai má của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook