Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 50: TÌnh yêu trốn nơi nào: Trực giác rung động (1)

Nhìn bộ dáng cô tràn đầy tự tin, hứng thú của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị khơi dậy, hắn nhìn chỉ đoàn trong tay, sau đó lại nhìn Liên Kiều, tựa như tự hỏi mình một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Liên Kiều tựa đầu xoay người lại, sau đó tự giác mà nhắm mắt lại, đợi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước cho phép,mới chậm rãi mở to mắt, màu sắc con ngươi lóe ra giống như hóa thân hoàn mĩ của khổng tước nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

"Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?"

Cô cười cười trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn gương mặt góc cạnh anh tuấn của anh, đôi mắt thâm thúy đen thui lóe sáng lên nhìn rất mê người, anh nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay không tự chủ duỗi tới trước mắt Liên Kiều.

"Đoán đi,đây là tay nào?"

Liên Kiều ngẩng đầu, cũng không có suy nghĩ gì liền trực tiếp vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ tay phải của hắn.

"Chỉ đòan trong cánh tay kia!" Ngữ khí cực kỳ kiên định, không hề có một tia do dự

Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vuốt mi tâm một chút, tay mở ra, mi hơi nhướng một chút, tay mở ra, chỉ đoàn rõ ràng là ở bên tay ấy.

“Thế nào? Tôi không lừa anh chứ!” Liên Kiều vẻ mặt dương dương tự đắc.

Hắn nghe vậy cười ha ha: “Nha đầu, em phải biết, loại đoán này đoán sai hay đúng xác suất là 50:50.”

Liên Kiều nghe thấy thế,trừng mắt với hắn: “ Này,ý của anh là tôi đoán mò đúng không?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm khư khư trong tay chỉ đoàn, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp không chế vào đâu được, vô cùng tao nhã, quý phái.

"Nếu em có thể liên tục đoán trúng năm lần , tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng em!" Nói xong, anh cười nhẹ nhàng nhìn cô, như là một loại mời gọi vậy.

Liên Kiều cũng không hề sợ hãi, cũng không kích động, không hề chờ đợi, liền gật đầu đáp:

"Được!"

Thí nghiệm chính thức bắt đầu, chỉ đoàn trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước một lần lại một lần đổi từ tay này qua tay kia, mà Liên Kiều thì vẫn trước sau như một lần lượt đoán đúng, nhìn cô biểu tình bình tĩnh, mà Hoàng Phủ NGạn Tước thì vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.

"Nha đầu, lần này em đoán lại xem nào!"

Tới Lần thứ năm, Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt hai tay rồi duỗi cánh tay tới trước mặt Liên Kiều, nói .

Liên Kiều ngẩng đầu, lần này cô không giống với lần trước không chút do dự trả lời mà nhìn xem nắm tay của anh, rồi lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước

"Đoán không ra phải không?" Hắn theo bản năng hỏi cô.

Liên Kiều khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật là đoán không được, bởi vì —— trong tay anh không có chỉ đoàn!"

Một câu nói khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng kinh ngạc, anh kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mặt này, như là nhìn người ngoài hành tinh vậy, anh đã lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên khiếp sợ đến vậy.

Anh mở bàn tay ra_____xác thực, chỉ đoàn lần này không có trong tay anh, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại đoán ra được.

“Quả nhiên là vậy____” , Liên Kiều thấy hai tay anh trống trơn, không khỏi khịt khịt mũi: "Anh thật là xấu nha !"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, anh cười một phần là vì bị hành động của nha đầu Liên Kiều này chọc, một phần là cười chính mình tại sao lại giống như một đứa trẻ, lòng hiếu kì lớn như vậy.

"Xem ra, tiểu nha đầu em thực sự là có trực giác sắc bén, em có giác quan thứ sáu rất mạnh, có phải thuật bói toán cũng rất tốt không?"

Liên Kiều nghe vậy , khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, có chút không vui mà nói:"Thực ra, tuy rằng giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, nhưng là ở phương diện bói toán thì chị Nhiễm Dung tinh thông hơn, hơn nữa, càng là người thân cận với tôi thì giác quan thứ sáu với thuật bói toán lại càng không có tác dụng.”

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi xấu hổ: "Nói như vậy, nếu chính em gặp phải nguy hiểm, thì trước đó em sẽ không có cảm giác gì, phải không?"

Liên Kiều nhẹ gật đầu: "Cho nên tôi mới nói, tôi giác quan thứ sáu cùng thuật bói toán còn phải nhờ chị Nhiễm Dung chỉ dạy, quả thực là gặp được thầy, nhưng mà, giác quan thứ sáu của chị Nhiễm Dung lại bị kém đi, thuật bói toán mà chính mình giảng dạy lại không có tác dụng nữa!"

"Vì sao lại như vậy?" Lần này đến phiên Hoàng Phủ Ngạn Tước làm học sinh.

Liên Kiều nhướng mày, bưng miệng cười: "Vừa thấy anh đúng là không hiểu thuật bói toán , Chiêm Bặc Sư chân chính cũng không có cách nào bói được vận mệnh của chính mình, mượn bài Tarot của Chiêm Bặc Sư có thể hiểu, hắn muốn biết trước sự việc có liên quan tới chính mình, thì phải tìm được người có khả năng bói toán cao hơn chính mình mới được"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi cảm thấy kì lạ, nếu cái này dùng trong kinh doanh, thì có thể nói là dệt hoa trên gấm.

Anh đang suy nghĩ , đã thấy Liên Kiều vươn bàn tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của anh, trên mặt hé ra một tia đề phòng______

"Này, Cung Quý Dương, có phải la anh________cũng cho rằng tôi là quái vật không?"

Cô cực kỳ gian nan nói ra những lời này, thanh âm lại nhỏ lại.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm đột nhiên co rúm một chút, theo bản năng lập tức bắt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt trong tay mình, giọng điệu vô cùng sủng ái

"Làm sao có thể như vậy? Tôi chưa từng nghĩ như vậy!"

Liên Kiều giống như đứa bé sợ mất đi ấm áp, ngay sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào trong ngực, như là đang tìm một thứ cảm giác an toàn.

"Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ông nội là thương yêu tôi nhất, cha của tôi còn có mẹ tôi đều vì hạnh phúc riêng của mình mà bỏ rơi tôi, sau khi biết anh, tôi cảm thấy thật an toàn, nhưng anh phải luôn trợ giúp tôi, anh không thể ghét bỏ tôi……."

Nhìn cô co rúc vào trong ngực mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy trong lòng ấm áp, đây là loại cảm giác gì, có chút khó khăn, lại có chút ngọt ngào

Tuy rằng bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể dựa sát vào thân thể như vậy, cho dù có gặp dịp thì chơi có lệ, nhưng mà, nha đầu này lại lần lượt phá vỡ chính những nguyên tắc của anh, lần lượt vì cô mà xuất hiện ngoại lệ, lần lượt bị cô làm cho rung động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương