Bờ môi mòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một đường cong mỹ lệ, anh lười biếng dựa thân mình vào ghế mà nhìn tiểu nha đầu đang ngồi ăn kem đối diện, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu .

” Nha đầu cô hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, chẳng lẽ cô vẫn còn trẻ con sao?”

Liên Kiều thở dài một hơi, một tay để lên trán một tay khuấy khuấy ly kem: ” Nếu có thể, tôi tình nguyện không cần lớn lên!”

Giọng nói của cô tuy thản nhiên nhưng lại xẹt qua chút ưu thương, khóe mắt bống chốc cũng lóe lên một tia đau lòng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao, Liên Kiều như vậy anh chưa từng gặp qua, vì cái gì mà trên mặt cô lại đau thương như vậy? Cô từng phải trải qua chuyện gì đau lòng sao?

Nghĩ đến đây lòng anh đột nhiên thắt lại!

“Nha đầu sao vậy?” Anh ra vẻ thoải mái hỏi cô, lại phát hiện mình rất thận trọng.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó lại lập tức cúi đầu , bờ môi giật giật thoáng chốc nở nụ cười, nụ cười đau thương.

“Kỳ thật…”

Cô thấp giọng lên tiếng: ” Tôi thật không hi vọng mình lớn lên, nhất là khi tôi được mười tuổi, trước mười tuổi tôi rất vui vẻ hoạt bát, tự do đùa nghịch, nhưng sau mười tuổi..

Âm thanh của cô từng chút từng chút khó khăn……

“Năm ấy tôi mười tuổi, cha mẹ tôi ly dị, cha tôi cưới người phụ nữ mang thai đứa con của mình mà mẹ tôi cũng gả cho một người đàn ông khác rồi cũng sinh ra đứa con của hai người họ. Từ đó về sau tôi liền lớn lên bên ông nội.”

Liên Kiều khó khăn nói ra những lời này, cuối cùng giọng nói nghẹn lại .

Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thấy đau lòng.

Những huyện Liên Kiều nói trong tư liệu anh tìm được không có ghi lại, anh không ngờ tiểu nha đầu vô tâm vô phế cả ngày cười hi ha này từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Trong mắt anh cô là một cô nhóc vô ưu vô lo, ngày ngày tìm cách trêu chọc người khác không ngờ lại…

Cô lại dùng phương thức hoàn toàn khác để biểu hiện sự kiên cường của bản thân mình.

Liên Kiều nhìn ly kem đã sớm chảy hết vẻ mặt bi thương.

“Tôi lớn lên bên cạnh ông nội, người trong vương thất rất tốt mà người tốt nhất với tôi lại là ông nội, nhưng càng như vậy tôi càng cảm thấy chính mình giống như bị người ta lãnh quên đi, bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, làm sao có thể quên được??.”

Cô nói xong, đôi mắt tím ngập nước, hốc mắt ửng đỏ khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm đau lòng.

“Nha đầu, chuyện đã qua nhiều năm như vậy , bọn họ tuy rằng tìm được một người thích hợp để sống nốt quãng đời còn lại nhưng bọn họ dù sao cũng là cha mẹ cô, rời đi cũng không có nghĩa là vứt bỏ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng an ủi .

Có thể nói gia tộc Hoàng Phủ là gia đình phức tạp nhất, anh chị em đông đảo còn có thêm khuynh hướng đấu tranh gia tộc nhưng anh lại được hưởng thụ toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ không giống như Liên Kiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương