Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
-
Quyển 9 - Chương 8: Bí mật về thân thế của cha (2)
Những lời này của ông khiến Sầm Tử Tranh nhất thời sững sốt đến ngây người, cô lắp bắp một lúc mới thốt lên thành lời: 'Cha của con là bác sĩ khoa tim ở Thượng Hải? Sao lại thế được? Mẹ nói cha là một người gốc Đài Loan kia mà!'
Câu nói sau đó của Cung Doãn Thần hoàn toàn đánh tan những hoài nghi trong lòng Sầm Tử Tranh, ông nhẹ giọng nói: 'Không phải, cha con là người Thượng Hải!'
Thật lâu sau cô mới hoàn hồn lại nhưng giọng yếu ớt như một tiếng thì thào: 'Chuyện ... chuyện này sao có thể ...'
Cung Doãn Thần nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ hiền hòa, 'Ta nghĩ chuyện năm đó mẹ con biết rõ nhất, nếu có cơ hội con có thể hỏi thử mẹ con xem!'
Nhìn ánh mắt của Cung Doãn Thần, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như có rất nhiều tâm sự mà ông đang ẩn dấu trong đáy mắt ...
***
Ánh trăng hiền hòa soi khắp Cung Viên.
Sầm Tử Tranh vừa bước ra từ phòng tắm, trên người cô là chiếc áo ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa bước đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống.
Đã tắm xong trước, Cung Quý Dương lúc này đang nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy cô bước ra, hắn ân cần bước xuống giường đến bên cạnh giúp cô sấy tóc. Ngóc tay thuôn dài của hắn xuyên qua những sợi tóc dài mượt của cô, trước giờ hắn chưa từng làm chuyện tương tự cho bất cứ người phụ nữ nào nhưng từ khi có Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương mới cảm giác được, giúp người phụ nữ mình yêu sấy tóc cũng là một loại hạnh phúc.
'Quý Dương, hôm nay em phát hiện ra một chuyện!' Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương trong gương, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao nhỏ.
'Ồ, chuyện gì?'
Cung Quý Dương nhướng mày tỏ vẻ hào hứng, hắn nhìn lại người đẹp trong gương, mỉm cười.
Sầm Tử Tranh với tay giành lấy máy sấy tóc trong tay hắn, tắt máy rồi quay lại nhìn chồng, 'Thì ra ba biết cha mẹ em, lạ lắm phải không? Hôm nay ba nói những chuyện mà em không hề biết, những chuyện này mẹ cũng chưa từng nói với em!'
Trong mắt Cung Quý Dương cũng lộ vẻ hiếu kỳ, động tác giúp cô chải tóc của hắn hơi khựng lại, 'Hai bên biết nhau sao?'
'Đúng đó. Thật là lạ!'
Sầm Tử Tranh đem những chuyện Cung Doãn Thần nói với cô hôm nay thuật lại cho Cung Quý Dương nghe một lần.
Nghe xong Cung Quý Dương trầm ngâm nói: 'Xem ra chuyện này chỉ có thể hỏi lại mẹ em thôi!'
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt Cung Quý Dương lại lộ ra một chút suy tư không nhìn thấu được.
Sầm Tử Tranh thì đang mải mê nhớ lại chuyện trong nhà kính nên không nhìn thấy ánh mắt khác thường của Cung Quý Dương, cô thở dài một tiếng, gật đầu.
Tóc đã chải xong, Cung Quý Dương bế cô lên giường, thỏa mãn hít sâu mùi hương thơm ngát từ mái tóc cô, hắn hơi nghiêng người, đôi môi lửa nóng nhẹ lướt qua cổ cô.
'Ha ha, Quý Dương, nhột em ...' Sầm Tử Tranh cong người né tránh.
Cả người cô co rúm lùi về phía sau, thấy vậy Cung Quý Dương càng làm tới, hắn tiến sát đến cô, ôm lấy rồi áp cô dưới thân, trán tì lên trán cô, ân cần hỏi: 'Ở Cung Viên vất vả lắm phải không?'
Sầm Tử Tranh xúc động nhìn hắn, khẽ lắc đầu nói: 'Không đâu, thực ra mẹ không đáng sợ chút nào!'
Hôm nay ngoại trừ lúc ăn cơm gặp được bà trên bàn ăn, thời gian còn lại cô đều không thấy bóng bà, Sầm Tử Tranh thầm nghĩ, phải tìm cách bắt chuyện với bà nhiều hơn mới được.
Cung Quý Dương âu yếm nhìn cô: 'Biết không, không có em ở bên cạnh anh làm gì cũng bị phân tâm!'
'Chỉ giỏi nói hươu nói vượn, trước đây em cũng đâu có ở bên cạnh anh, sao không thấy anh phân tâm chút nào hết vậy?'
Sầm Tử Tranh cười tinh nghịch, giọng nói lại dịu dàng như nước hồ thu.
'Tiểu yêu tinh, em rõ ràng là biết anh đang nói gì mà!'
Đôi mắt tà tứ của Cung Quý Dương ngời sáng, một nụ hôn mang tính trừng phạt lập tức đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, để lại đó một dấu hôn đỏ thẫm khiến cô giật mình kêu lên thất thanh.
'Hôm nay em làm những gì?' Hắn thấp giọng hỏi.
Sầm Tử Tranh làm ra vẻ thần bí, 'Anh đoán xem!'
Không cần đoán, Cung Quý Dương chỉ cười đem hết những chuyện cô làm nói ra một lượt khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc há hốc mồm ...
'Anh ... sao anh lại biết những chuyện này?' Mất một lúc lâu cô mới lên hỏi được thành lời.
Cung Quý Dương chỉ cười không nói, hắn chỉ đăm đăm nhìn cô không chớp mắt.
Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh, 'Em biết rồi, Quý Dương, anh cho người giám thị em sao?
Nhất định là như thế, bằng không sao hắn biết mọi chuyện tường tận đến thế ch cứ?
Cung Quý Dương ôm chặt cô vào lòng, 'Đây không phải là giám thị, đây là quan tâm. Anh chỉ sợ em chịu ủy khuất thôi!'
'Mượn cớ! Đều là cái cớ của anh cả!' Sầm Tử Tranh bất mãn lên tiếng kháng nghị, 'Là anh không tin tưởng em!'
Cung Quý Dương nhướng mày, ánh mắt tà mị hơi trầm xuống, hắn nhìn Sầm Tử Tranh, chợt hỏi lại: 'Tranh Tranh, nói cho anh biết, hôm nay ai gọi điện thoại đến tìm em vậy?'
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, cô rũ mi ...
'Gọi nhầm số thôi ...'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút hoang mang, cuộc điện thoại đó là của Khương Ngự Kình nhưng cô cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó với Cung Quý Dương.
'Thật sao?' Mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia thâm thúy khó dò, hắn hỏi ngược lại.
'Thật!'
Dù sao đó cũng không phải là chuyện gì lớn lao, Sầm Tử Tranh quyết định cho qua, không muốn nhắc đến nữa.
Cung Quý Dương nghe cô nói một cách quả quyết như thế cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu, cái nhìn của hắn khiến lòng cô phập phồng không yên. Chợt hắn mỉm cười ...
'Tranh Tranh, tuy rằng em đã gả vào nhà họ Cung nhưng em cũng có quyền tự do cá nhân của em, lúc nào em cũng có thể mời bạn bè về nhà chúng ta chơi, bằng không anh sợ là em sẽ buồn, biết không?'
Sầm Tử Tranh cảm động gật đầu, cô biết Cung Quý Dương quan tâm cô, sợ cô tịch mịch nên mới nói thế.
Câu nói sau đó của Cung Doãn Thần hoàn toàn đánh tan những hoài nghi trong lòng Sầm Tử Tranh, ông nhẹ giọng nói: 'Không phải, cha con là người Thượng Hải!'
Thật lâu sau cô mới hoàn hồn lại nhưng giọng yếu ớt như một tiếng thì thào: 'Chuyện ... chuyện này sao có thể ...'
Cung Doãn Thần nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ hiền hòa, 'Ta nghĩ chuyện năm đó mẹ con biết rõ nhất, nếu có cơ hội con có thể hỏi thử mẹ con xem!'
Nhìn ánh mắt của Cung Doãn Thần, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như có rất nhiều tâm sự mà ông đang ẩn dấu trong đáy mắt ...
***
Ánh trăng hiền hòa soi khắp Cung Viên.
Sầm Tử Tranh vừa bước ra từ phòng tắm, trên người cô là chiếc áo ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa bước đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống.
Đã tắm xong trước, Cung Quý Dương lúc này đang nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy cô bước ra, hắn ân cần bước xuống giường đến bên cạnh giúp cô sấy tóc. Ngóc tay thuôn dài của hắn xuyên qua những sợi tóc dài mượt của cô, trước giờ hắn chưa từng làm chuyện tương tự cho bất cứ người phụ nữ nào nhưng từ khi có Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương mới cảm giác được, giúp người phụ nữ mình yêu sấy tóc cũng là một loại hạnh phúc.
'Quý Dương, hôm nay em phát hiện ra một chuyện!' Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương trong gương, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao nhỏ.
'Ồ, chuyện gì?'
Cung Quý Dương nhướng mày tỏ vẻ hào hứng, hắn nhìn lại người đẹp trong gương, mỉm cười.
Sầm Tử Tranh với tay giành lấy máy sấy tóc trong tay hắn, tắt máy rồi quay lại nhìn chồng, 'Thì ra ba biết cha mẹ em, lạ lắm phải không? Hôm nay ba nói những chuyện mà em không hề biết, những chuyện này mẹ cũng chưa từng nói với em!'
Trong mắt Cung Quý Dương cũng lộ vẻ hiếu kỳ, động tác giúp cô chải tóc của hắn hơi khựng lại, 'Hai bên biết nhau sao?'
'Đúng đó. Thật là lạ!'
Sầm Tử Tranh đem những chuyện Cung Doãn Thần nói với cô hôm nay thuật lại cho Cung Quý Dương nghe một lần.
Nghe xong Cung Quý Dương trầm ngâm nói: 'Xem ra chuyện này chỉ có thể hỏi lại mẹ em thôi!'
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt Cung Quý Dương lại lộ ra một chút suy tư không nhìn thấu được.
Sầm Tử Tranh thì đang mải mê nhớ lại chuyện trong nhà kính nên không nhìn thấy ánh mắt khác thường của Cung Quý Dương, cô thở dài một tiếng, gật đầu.
Tóc đã chải xong, Cung Quý Dương bế cô lên giường, thỏa mãn hít sâu mùi hương thơm ngát từ mái tóc cô, hắn hơi nghiêng người, đôi môi lửa nóng nhẹ lướt qua cổ cô.
'Ha ha, Quý Dương, nhột em ...' Sầm Tử Tranh cong người né tránh.
Cả người cô co rúm lùi về phía sau, thấy vậy Cung Quý Dương càng làm tới, hắn tiến sát đến cô, ôm lấy rồi áp cô dưới thân, trán tì lên trán cô, ân cần hỏi: 'Ở Cung Viên vất vả lắm phải không?'
Sầm Tử Tranh xúc động nhìn hắn, khẽ lắc đầu nói: 'Không đâu, thực ra mẹ không đáng sợ chút nào!'
Hôm nay ngoại trừ lúc ăn cơm gặp được bà trên bàn ăn, thời gian còn lại cô đều không thấy bóng bà, Sầm Tử Tranh thầm nghĩ, phải tìm cách bắt chuyện với bà nhiều hơn mới được.
Cung Quý Dương âu yếm nhìn cô: 'Biết không, không có em ở bên cạnh anh làm gì cũng bị phân tâm!'
'Chỉ giỏi nói hươu nói vượn, trước đây em cũng đâu có ở bên cạnh anh, sao không thấy anh phân tâm chút nào hết vậy?'
Sầm Tử Tranh cười tinh nghịch, giọng nói lại dịu dàng như nước hồ thu.
'Tiểu yêu tinh, em rõ ràng là biết anh đang nói gì mà!'
Đôi mắt tà tứ của Cung Quý Dương ngời sáng, một nụ hôn mang tính trừng phạt lập tức đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, để lại đó một dấu hôn đỏ thẫm khiến cô giật mình kêu lên thất thanh.
'Hôm nay em làm những gì?' Hắn thấp giọng hỏi.
Sầm Tử Tranh làm ra vẻ thần bí, 'Anh đoán xem!'
Không cần đoán, Cung Quý Dương chỉ cười đem hết những chuyện cô làm nói ra một lượt khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc há hốc mồm ...
'Anh ... sao anh lại biết những chuyện này?' Mất một lúc lâu cô mới lên hỏi được thành lời.
Cung Quý Dương chỉ cười không nói, hắn chỉ đăm đăm nhìn cô không chớp mắt.
Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh, 'Em biết rồi, Quý Dương, anh cho người giám thị em sao?
Nhất định là như thế, bằng không sao hắn biết mọi chuyện tường tận đến thế ch cứ?
Cung Quý Dương ôm chặt cô vào lòng, 'Đây không phải là giám thị, đây là quan tâm. Anh chỉ sợ em chịu ủy khuất thôi!'
'Mượn cớ! Đều là cái cớ của anh cả!' Sầm Tử Tranh bất mãn lên tiếng kháng nghị, 'Là anh không tin tưởng em!'
Cung Quý Dương nhướng mày, ánh mắt tà mị hơi trầm xuống, hắn nhìn Sầm Tử Tranh, chợt hỏi lại: 'Tranh Tranh, nói cho anh biết, hôm nay ai gọi điện thoại đến tìm em vậy?'
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, cô rũ mi ...
'Gọi nhầm số thôi ...'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút hoang mang, cuộc điện thoại đó là của Khương Ngự Kình nhưng cô cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó với Cung Quý Dương.
'Thật sao?' Mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia thâm thúy khó dò, hắn hỏi ngược lại.
'Thật!'
Dù sao đó cũng không phải là chuyện gì lớn lao, Sầm Tử Tranh quyết định cho qua, không muốn nhắc đến nữa.
Cung Quý Dương nghe cô nói một cách quả quyết như thế cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu, cái nhìn của hắn khiến lòng cô phập phồng không yên. Chợt hắn mỉm cười ...
'Tranh Tranh, tuy rằng em đã gả vào nhà họ Cung nhưng em cũng có quyền tự do cá nhân của em, lúc nào em cũng có thể mời bạn bè về nhà chúng ta chơi, bằng không anh sợ là em sẽ buồn, biết không?'
Sầm Tử Tranh cảm động gật đầu, cô biết Cung Quý Dương quan tâm cô, sợ cô tịch mịch nên mới nói thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook