Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
-
Quyển 10 - Chương 52: Âm mưu (12)
Thư Tử Hạo nghe vậy liền bật cười: 'Sao chứ? Anh có chỗ nào mất tự nhiên đâu!'
Tĩnh Nghiên không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười.
'Được rồi được rồi, Tĩnh Nghiên, sao bạn cứ thích trêu người khác thế? Bạn còn thế nữa mình thật sự mặc kệ bạn luôn đấy!' Sầm Tử Tranh kéo áo bạn, ngượng ngùng nói.
'OK OK!' Tĩnh Nghiên đưa hai tay ra hiệu đầu hàng, cô nhìn hai người, cười thật tươi: 'Nào, hai người đừng mãi ngồi yên như vậy chứ, thưởng thức xem tài nghệ nấu bếp của mình thế nào!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Ừm, nể tình bạn làm một bàn đầy thức ăn như vậy, tha thứ cho bạn lần này!'
'Tử Tranh, bạn là người Đài Loan cho nên hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm Đài Loan mà bạn thích ăn nhất, bạn ăn thử xem, đừng phụ công nấu nướng của mình!' Tĩnh Nghiên cực kỳ hào hứng nói.
Sầm Tử Tranh lúc này mới cẩn thận nghiên cứu bàn ăn ...
'Oa, Tĩnh Nghiên, bạn đúng là con sâu trong bụng mình nha!'
Đầy bàn đều là những món ăn ngon, sắc hương vị câu toàn, Sầm Tử Tranh điểm danh một lượt ...
'Đây là ... đậu khô của Đào Viên Đại Khê, cá viên nước ngọt, bánh gạo Thiệu Hưng, oa ... còn có mì sợi nấu với ngao, mực xào, canh cá gừng ... trời ạ, Tĩnh Nghiên ...'
Cô nhìn Tĩnh Nghiên đầy kích động: 'Bạn đúng là đầu bếp thần kỳ, lại có thể đem các món điểm tâm của Đài Loan làm được ngon lành như thế!'
'Đương nhiên rồi. Bạn là bạn tốt của mình, mình đương nhiên phải làm hết sức mình rồi! Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào!' Tĩnh Nghiên vừa nói vừa chủ động gắp cho cô một phần mực xào.
Thư Tử Hạo lúc này mới cười, nói: 'Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ em quên trước giờ chỉ thích ăn đậu hũ chưng cho nên em nên cho cô ấy giải cơn thèm trước rồi mới sang mấy món khác!'
Nói rồi hắn chủ động gắp cho cô một phần đậu hũ.
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Hai người thật sự xem em là khách sao? Được rồi, Tĩnh Nghiên làm những món này đều là những món em thích ăn. Tử Hạo, anh cũng đừng ngồi yên đó, thử một chút đi, em tin tưởng tay nghề của Tĩnh Nghiên nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!'
'Được!' Thư Tử Hạo ôn nhu cười.
Sầm Tử Tranh lúc này chẳng còn cố kỵ hình tượng nữa, thực ra trước mặt bạn tốt cô cũng chẳng lo nghĩ nhiều quá, đưa tay nhón lấy một miếng cá viên cho vào miệng, vừa nhai cô vừa kinh ngạc nhìn Tĩnh Nghiên đồng thời đưa ngón cái lên ...
'Tĩnh Nghiên, món cá viên này mùi vị thật tuyệt! Rất giống món ăn bản địa nha!' Nuốt ực miếng cá, cô hấp tấp khen ngợi.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười: 'Chỉ cần bạn thích là được rồi, Thư học trưởng ...' Cô nhìn Thư Tử Hạo, 'Còn anh thì sao? Có thích mấy món ăn này không?'
'Đương nhiên!' Thư Tử Hạo sau khi nếm một món cũng không tiếc lời khen: 'Cũng may hôm nay anh không đến công ty, bằng không thì không có lộc ăn rồi!'
Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: 'Hôm nay Thư học trưởng là nhân vật chính, không có anh sao được chứ?'
'Ồ?' Thư Tử Hạo nhướng mày, 'Sao lại nói thế?'
Sầm Tử Tranh cũng bất giác nhìn về phía Sầm Tử Tranh, không biết lời của cô có ý gì.
'Xem hai người kia, sao mà nhạy cảm thế chứ!'
Tĩnh Nghiên cười thật rạng rỡ, cô nâng ly rượu trong tay lên, nhìn về phía hai người: 'Hai người có thể xem như là quý nhân giúp đỡ em nhiều nhất, trước không nói về Tử Tranh, chỉ riêng Thư học trưởng cho em ở đây lại hết lòng chăm sóc đã khiến em rất cảm động rồi cho nên đương nhiên anh là nhân vạt chính rồi. Hai người hôm nay đều là, thiếu một người cũng không được!'
Thư Tử Hạo cười, cũng nâng chiếc ly trong tay lên: 'Tĩnh Nghiên thật khách sáo, nhưng ... nếu như cứ khách sáo như vậy thì giống người ngoài lắm, đúng không? Nào, hôm nay khó được dịp chúng ta ngồi ăn chung một bữa cơm, trước cạn một ly nào!'
Trong chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ sẫm dưới ánh đèn trông thật bắt mắt ...
Ngón tay thon dài nhẹ câu qua chân ly, Sầm Tử Tranh cười nhìn Khương Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, bạn đang hại mình, thật đấy!'
Tĩnh Nghiên nghe câu nói này, trong mắt hơi lộ vẻ sửng sốt, động tác nâng ly cũng hơi khựng lại, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên nói: 'Tử Tranh, bạn đang nói gì vậy?'
Thư Tử Hạo thì ngược lại nghe rất rõ ràng ý của Sầm Tử Tranh: 'Tĩnh Nghiên à, em đương nhiên là hại cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy tự lái xe đến đây đấy!'
'Phải đó, chẳng lẽ bạn muốn mình uống rượu lái xe sao?' Sầm Tử Tranh cười nối lời Thư Tử Hạo.
'Ồ, bạn xem, mình quên mất điểm này. Nhưng mà ... chỉ uống một chút thôi chắc không có vấn đề gì đâu!' Khương Tĩnh Nghiên hơi ngần ngừ một chút rồi nói.
Lúc này Thư Tử Hạo đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây: 'Thôi đi Tĩnh Nghiên, an toàn là chính, cứ để cô ấy uống nước trái cây thôi. Cùng lắm thì phạt Tử Tranh phải ăn hết mấy món ăn trên bàn, được không?'
'Này Tử Hạo, anh muốn em trướng bụng mà chết sao?' Sầm Tử Tranh làu bàu dù trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.
Khương Tĩnh Nghiên vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, xoay người đi về phía phòng bếp sau đó cầm lên một chiếc ly thủy tinh khác, lấy bình nước trái cây từ tay Thư Tử Hạo rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
'Mình thấy Thư học trưởng nói đúng đó, chỉ có thể phạt bạn bằng cách này thôi!'
Sầm Tử Tranh đón lấy chiếc ly thủy tinh trên tay Tĩnh Nghiên, nói một cách hào sảng: 'Được, được thôi. Ăn thì ăn, có gì ghê gớm lắm đâu. Nào, chúng ta cạn một ly trước!'
Ba người cùng nâng ly, ba chiếc ly thủy tinh lóng lánh mơ hồ soi qua đáy mắt u ám của Khương Tĩnh Nghiên.
'Rượu đỏ ở nhà Thư học trưởng quá thật rất tuyệt!' Tĩnh Nghiên nhấp một hớp rượu, không kìm được lên tiếng tán thưởng.
Thư Tử Hạo cười nhẹ: 'Là Tĩnh Nghiên em lợi hại thôi, rượu đỏ anh cất giấu lâu như vậy cũng bị em tìm ra được!'
'Haizzz, đáng tiếc hôm nay em không có lộc hưởng, chỉ có thể đem nước trái cây thay rượu thôi!' Sầm Tử Tranh ra vẻ ủy khuất nói.
Tĩnh Nghiên không đáp lời cô chỉ nhìn chăm chăm hai người trước mặt, môi câu lên một nụ cười thâm ảo ...
'Tĩnh Nghiên, đừng ngồi yên lặng mãi thế, nào, thưởng thức một chút tay nghề của chính mình đi ...'
Thư Tử Hạo cười thật ôn nhu nhưng đang nói trên gương mặt anh tuấn chợt lộ ra nét khó chịu, đôi mày không nhịn được chau chặt lại ...
Sau đó một bàn tay cũng níu chặt lấy góc bàn!
'Tử Hạo ... anh sao vậy?' Thấy hắn như vậy Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy người hắn lại rất ngạc nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen thâm thúy dần trở nên mê ly ...
Cô trừng to mắt, quá bất ngờ trước những thay đổi của Thư Tử Hạo, không phải lúc nãy còn tốt lắm sao?
'Tử Tranh, Thư học trưởng hình như có gì đó không thích hợp, hay là chúng ta dìu anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một lát đi!' Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh thấy vẻ hốt hoảng của Sầm Tử Tranh, liền điềm tĩnh nói.
Tĩnh Nghiên không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười.
'Được rồi được rồi, Tĩnh Nghiên, sao bạn cứ thích trêu người khác thế? Bạn còn thế nữa mình thật sự mặc kệ bạn luôn đấy!' Sầm Tử Tranh kéo áo bạn, ngượng ngùng nói.
'OK OK!' Tĩnh Nghiên đưa hai tay ra hiệu đầu hàng, cô nhìn hai người, cười thật tươi: 'Nào, hai người đừng mãi ngồi yên như vậy chứ, thưởng thức xem tài nghệ nấu bếp của mình thế nào!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Ừm, nể tình bạn làm một bàn đầy thức ăn như vậy, tha thứ cho bạn lần này!'
'Tử Tranh, bạn là người Đài Loan cho nên hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm Đài Loan mà bạn thích ăn nhất, bạn ăn thử xem, đừng phụ công nấu nướng của mình!' Tĩnh Nghiên cực kỳ hào hứng nói.
Sầm Tử Tranh lúc này mới cẩn thận nghiên cứu bàn ăn ...
'Oa, Tĩnh Nghiên, bạn đúng là con sâu trong bụng mình nha!'
Đầy bàn đều là những món ăn ngon, sắc hương vị câu toàn, Sầm Tử Tranh điểm danh một lượt ...
'Đây là ... đậu khô của Đào Viên Đại Khê, cá viên nước ngọt, bánh gạo Thiệu Hưng, oa ... còn có mì sợi nấu với ngao, mực xào, canh cá gừng ... trời ạ, Tĩnh Nghiên ...'
Cô nhìn Tĩnh Nghiên đầy kích động: 'Bạn đúng là đầu bếp thần kỳ, lại có thể đem các món điểm tâm của Đài Loan làm được ngon lành như thế!'
'Đương nhiên rồi. Bạn là bạn tốt của mình, mình đương nhiên phải làm hết sức mình rồi! Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào!' Tĩnh Nghiên vừa nói vừa chủ động gắp cho cô một phần mực xào.
Thư Tử Hạo lúc này mới cười, nói: 'Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ em quên trước giờ chỉ thích ăn đậu hũ chưng cho nên em nên cho cô ấy giải cơn thèm trước rồi mới sang mấy món khác!'
Nói rồi hắn chủ động gắp cho cô một phần đậu hũ.
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Hai người thật sự xem em là khách sao? Được rồi, Tĩnh Nghiên làm những món này đều là những món em thích ăn. Tử Hạo, anh cũng đừng ngồi yên đó, thử một chút đi, em tin tưởng tay nghề của Tĩnh Nghiên nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!'
'Được!' Thư Tử Hạo ôn nhu cười.
Sầm Tử Tranh lúc này chẳng còn cố kỵ hình tượng nữa, thực ra trước mặt bạn tốt cô cũng chẳng lo nghĩ nhiều quá, đưa tay nhón lấy một miếng cá viên cho vào miệng, vừa nhai cô vừa kinh ngạc nhìn Tĩnh Nghiên đồng thời đưa ngón cái lên ...
'Tĩnh Nghiên, món cá viên này mùi vị thật tuyệt! Rất giống món ăn bản địa nha!' Nuốt ực miếng cá, cô hấp tấp khen ngợi.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười: 'Chỉ cần bạn thích là được rồi, Thư học trưởng ...' Cô nhìn Thư Tử Hạo, 'Còn anh thì sao? Có thích mấy món ăn này không?'
'Đương nhiên!' Thư Tử Hạo sau khi nếm một món cũng không tiếc lời khen: 'Cũng may hôm nay anh không đến công ty, bằng không thì không có lộc ăn rồi!'
Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: 'Hôm nay Thư học trưởng là nhân vật chính, không có anh sao được chứ?'
'Ồ?' Thư Tử Hạo nhướng mày, 'Sao lại nói thế?'
Sầm Tử Tranh cũng bất giác nhìn về phía Sầm Tử Tranh, không biết lời của cô có ý gì.
'Xem hai người kia, sao mà nhạy cảm thế chứ!'
Tĩnh Nghiên cười thật rạng rỡ, cô nâng ly rượu trong tay lên, nhìn về phía hai người: 'Hai người có thể xem như là quý nhân giúp đỡ em nhiều nhất, trước không nói về Tử Tranh, chỉ riêng Thư học trưởng cho em ở đây lại hết lòng chăm sóc đã khiến em rất cảm động rồi cho nên đương nhiên anh là nhân vạt chính rồi. Hai người hôm nay đều là, thiếu một người cũng không được!'
Thư Tử Hạo cười, cũng nâng chiếc ly trong tay lên: 'Tĩnh Nghiên thật khách sáo, nhưng ... nếu như cứ khách sáo như vậy thì giống người ngoài lắm, đúng không? Nào, hôm nay khó được dịp chúng ta ngồi ăn chung một bữa cơm, trước cạn một ly nào!'
Trong chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ sẫm dưới ánh đèn trông thật bắt mắt ...
Ngón tay thon dài nhẹ câu qua chân ly, Sầm Tử Tranh cười nhìn Khương Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, bạn đang hại mình, thật đấy!'
Tĩnh Nghiên nghe câu nói này, trong mắt hơi lộ vẻ sửng sốt, động tác nâng ly cũng hơi khựng lại, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên nói: 'Tử Tranh, bạn đang nói gì vậy?'
Thư Tử Hạo thì ngược lại nghe rất rõ ràng ý của Sầm Tử Tranh: 'Tĩnh Nghiên à, em đương nhiên là hại cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy tự lái xe đến đây đấy!'
'Phải đó, chẳng lẽ bạn muốn mình uống rượu lái xe sao?' Sầm Tử Tranh cười nối lời Thư Tử Hạo.
'Ồ, bạn xem, mình quên mất điểm này. Nhưng mà ... chỉ uống một chút thôi chắc không có vấn đề gì đâu!' Khương Tĩnh Nghiên hơi ngần ngừ một chút rồi nói.
Lúc này Thư Tử Hạo đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây: 'Thôi đi Tĩnh Nghiên, an toàn là chính, cứ để cô ấy uống nước trái cây thôi. Cùng lắm thì phạt Tử Tranh phải ăn hết mấy món ăn trên bàn, được không?'
'Này Tử Hạo, anh muốn em trướng bụng mà chết sao?' Sầm Tử Tranh làu bàu dù trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.
Khương Tĩnh Nghiên vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, xoay người đi về phía phòng bếp sau đó cầm lên một chiếc ly thủy tinh khác, lấy bình nước trái cây từ tay Thư Tử Hạo rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
'Mình thấy Thư học trưởng nói đúng đó, chỉ có thể phạt bạn bằng cách này thôi!'
Sầm Tử Tranh đón lấy chiếc ly thủy tinh trên tay Tĩnh Nghiên, nói một cách hào sảng: 'Được, được thôi. Ăn thì ăn, có gì ghê gớm lắm đâu. Nào, chúng ta cạn một ly trước!'
Ba người cùng nâng ly, ba chiếc ly thủy tinh lóng lánh mơ hồ soi qua đáy mắt u ám của Khương Tĩnh Nghiên.
'Rượu đỏ ở nhà Thư học trưởng quá thật rất tuyệt!' Tĩnh Nghiên nhấp một hớp rượu, không kìm được lên tiếng tán thưởng.
Thư Tử Hạo cười nhẹ: 'Là Tĩnh Nghiên em lợi hại thôi, rượu đỏ anh cất giấu lâu như vậy cũng bị em tìm ra được!'
'Haizzz, đáng tiếc hôm nay em không có lộc hưởng, chỉ có thể đem nước trái cây thay rượu thôi!' Sầm Tử Tranh ra vẻ ủy khuất nói.
Tĩnh Nghiên không đáp lời cô chỉ nhìn chăm chăm hai người trước mặt, môi câu lên một nụ cười thâm ảo ...
'Tĩnh Nghiên, đừng ngồi yên lặng mãi thế, nào, thưởng thức một chút tay nghề của chính mình đi ...'
Thư Tử Hạo cười thật ôn nhu nhưng đang nói trên gương mặt anh tuấn chợt lộ ra nét khó chịu, đôi mày không nhịn được chau chặt lại ...
Sau đó một bàn tay cũng níu chặt lấy góc bàn!
'Tử Hạo ... anh sao vậy?' Thấy hắn như vậy Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy người hắn lại rất ngạc nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen thâm thúy dần trở nên mê ly ...
Cô trừng to mắt, quá bất ngờ trước những thay đổi của Thư Tử Hạo, không phải lúc nãy còn tốt lắm sao?
'Tử Tranh, Thư học trưởng hình như có gì đó không thích hợp, hay là chúng ta dìu anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một lát đi!' Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh thấy vẻ hốt hoảng của Sầm Tử Tranh, liền điềm tĩnh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook