Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
-
Quyển 10 - Chương 41: Âm mưu (1)
Gần như một đêm vô mộng, Sầm Tử Tranh ngủ đến tự nhiên tỉnh, cô lười lĩnh vươn vai duỗi người, bàn tay nhỏ nhắn không ý thức dò sang phía bên kia giường, bên đó chỉ còn lại hơn ấm, người đã đi rồi.
Đôi môi hồng nhẹ câu lên một nụ cười, chắc là Quý Dương đã đến công ty rồi. Nổi tính trẻ con, cô ôm lấy chiếc gối mà tối qua Cung Quý Dương gối đầu, hít sâu như muốn cảm thụ mùi hương nam tính quen thuộc còn lưu lại trên đó, giống như vẫn còn trong vòng tay của hắn.
Kết hôn với Quý Dương đã nhiều năm như vậy nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn luôn vây phủ lấy cô hơn nữa mỗi ngày lại nhiều thêm, Cung Quý Dương bên ngoài là một thương nhân thành đạt, trong nhà lại là một người cha tuyệt vời, đối với cha mẹ mà nói lại là một người con trai và con rể không chê vào đâu được.
Đôi khi ngẫm lại Sầm Tử Tranh cũng không dám tin mình là người may mắn đến vậy, được ông Trời thương xót mà ban cho một người đàn ông yêu mình sâu sắc đến vậy. Nghĩ đến đây, tình yêu trong cô càng dâng trào trong đáy lòng.
Nếu như Tĩnh Nghiên có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình vậy thì cô sẽ càng yên tâm hơn nữa!
Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...
Cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu cô, mỗi một lần cái tên này vọng lại thì lòng cô lại đau đớn một lần.
Giữa tình bạn của họ là một mối hận mà chắc rằng không dễ dàng tiêu trừ, mặc kệ cô cố gắng đến đâu thì Tĩnh Nghiên vẫn không hiểu, không tha thức cho cô nhất là sau cái chết của bác Khương, Tĩnh Nghiên chắc là càng bị đả kích nặng hơn nữa bằng không vì sao ngay cả tang lễ của bác Khương cô ấy cũng không muốn cô tham dự chứ!
Miên man suy nghĩ một hồi Sầm Tử Tranh mới chậm rãi rời giường. Cô vươn tay kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời nhợt nhạt mùa đông chiếu lên mặt mình, dưới ánh mặt trời làn da cô trông càng thêm nõn nà, hồng nhuận như ngọc.
Những ngày đông giá sắp qua rồi, Sầm Tử Tranh chừng như có thể cảm nhận được hơi thở của mùa xuân đang đến gần ...
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi, đúng không?
Cộc cộc cộc ...
Một tràng tiếng gõ cửa kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực.
'Vào đi!'
Quản gia chị Kỷ bước vào phòng, nhìn thấy Sầm Tử Tranh chị cung kính cúi người chào rồi mới nói: 'Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân xuống dùng!'
'Ba mẹ với bà nội đâu?' Liếc nhìn đồng hồ, Sầm Tử Tranh hỏi.
'Phu nhân với lão gia sáng sớm đã rời nhà, còn lão phu nhân thì đã đi xem kịch, thiếu gia trước khi đi có dặn dò chúng tôi, đợi thiếu phu nhân tỉnh dậy thì gọi lại cho thiếu gia!' Chị Kỷ cẩn trọng trả lời từng vấn đề một.
'Ồ, được rồi, tôi biết rồi!'
Sầm Tử Tranh lại bồi thêm một câu: 'Chị xuống truớc đi, tôi lát nữa sẽ xuống!'
Nghe cô nói vậy chị Kỷ gật đầu rồi lui xuống.
Sầm Tử Tranh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, hôm nay phải thúc hối Alina mau chóng đưa ra bản kế hoạch cho các sản phẩm của năm sau mới được.
Nghĩ đến đây cô bất giác tăng nhanh tốc độ.
Khác với những người phụ nữ được gả vào nhà giàu khác, Sầm Tử Tranh vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, tiếp tục dồn sức vào thương hiệu Leila của mình. Cô không giống những quý bà khác suốt ngày chỉ dạo phố, làm đẹp, tụ họp bàn chuyện thị phi, ngoài thời gian dành cho gia đình, Sầm Tử Tranh đem toàn bộ thời gian và tinh lực còn lại cho Leila.. Tuy nói rằng thương hiệu này có Cung thị, chỗ dựa lớn như vậy, chống đỡ thì việc kinh doanh sẽ không có vấn đề gì nhưng cứ buộc cô nhốt mình ở trong nhà, Sầm Tử Tranh nghĩ nhất định cô sẽ vì buồn mà bệnh chết.
Về điểm này Cung Quý Dương trải qua nhiều kinh nghiệm xương máu mới nhận ra được. Lúc vừa mới kết hôn, hắn và ba mẹ chồng cô có cùng một suy nghĩ, chính là mong vợ mình, con dâu mình ở nhà giúp nhà chồng chăm chồng dạy con, không ngờ lại chính là hại cô, sau khi ngoan ngoãn nhốt mình trong nhà suốt một tháng thì Sầm Tử Tranh bệnh đúng nửa tháng, hại Cung Quý Dương chỉ còn biết thỏa hiệp, đồng ý cho cô tiếp tục phụ trách Leila.
Cũng chính vì như vậy sau này mặc kệ Sầm Tử Tranh muốn làm gì Cung Quý Dương đều sẽ ủng hộ hết lòng, quyền quản lý thương hiệu Leila lần nữa đưa đến tay cô, chỉ cần cô vui vẻ thì muốn làm gì cũng được.
Điện thoại đặt trên bàn chợt reo lên, nghe tiếng chuông Sầm Tử Tranh vội bước đến, khi cô nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, gương mặt vốn đang tươi cười chợt có chút ngưng trọng.
Chần chờ một hồi lâu cuối cùng, sau khi điện thoại reo hết lần này đến lần khác chừng như nếu cô không chịu tiếp thì sẽ còn reo tiếp tục thì Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, ấn phím nhận cuộc gọi ...
'Alo ...' Cô yếu ớt lên tiếng.
'Tử Tranh, anh muốn gặp em!'
Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm dễ nghe của Thư Tử Hạo, mang theo một chút ương ngạnh lẫn nài nỉ.
Sầm Tử Tranh sửng sốt một chút rồi hỏi lại: 'Bây giờ sao?'
'Đúng, bây giờ!' Ngữ điệu của Thư Tử Hạo như không cho phép từ chối.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng: 'Tử Hạo, hôm nay em có việc bận rồi ...'
'Không làm mất nhiều thời gian của em đâu!'
Thư Tử Hạo không đợi cô nói hết đã vội ngắt lời: 'Chẳng lẽ gặp mặt em một lần cũng khó khăn đến vậy sao? Hay là Cung Quý Dương không cho phép em tiếp xúc với anh?'
'Tử Hạo!' Sầm Tử Tranh nói một cách dứt khoát: 'Chúng ta sau này không cần gặp nhau làm gì!'
'Tại sao chứ? Lại là vì Cung Quý Dương sao? Là hắn bắt buộc em sao?'
Giọng của Thư Tử Hạo chợt cao lên một chút, trong suy nghĩ của hắn, Sầm Tử Tranh vốn là của hắn, vẫn luôn là của hắn, Cung Quý Dương chẳng qua chỉ là một tên cơ hội, nhân lúc hắn không chú ý mà cướp đi Tử Tranh của hắn mà thôi.
'Tử Hạo, tâm ý của anh em hiểu nhưng em đã kết hôn với Quý Dương rồi, đương nhiên là sẽ phải để ý đến cảm nhận của anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu cầu em sẽ không từ chối, huống gì chúng ta cũng không có gì cấp thiết phải gặp nhau!' Sầm Tử Tranh nói một cách kiên định.
Cô biết Thư Tử Hạo và cô vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại làm bạn bè thông thường, bất luận thế nào đối với Cung Quý Dương mà nói Thư Tử Hạo luôn là cái gai trong mắt.
Thư Tử Hạo cười nghe có chút chua xót, qua một lúc lâu hắn mới thấp giọng nói: 'Tử Tranh, thực ra hôm nay anh muốn gặp em, chủ yếu là vì Tĩnh Nghiên thôi!'
'Tĩnh Nghiên?' Sầm Tử Tranh nghe đến cái tên này không khỏi khẩn trương lên, vội vàng hỏi lại: 'Tĩnh Nghiên thế nào?'
'Cô ấy bây giờ đang ở nhà anh, tâm trạng không được tốt lắm. Em có muốn gặp cô ấy không?' Thư Tử Hạo hỏi lại.
Sầm Tử Tranh sửng sốt giây lâu mới hiểu hết lời của Thư Tử Hạo.
Tĩnh Nghiên đang ở nhà Tử Hạo? Sao cô ấy lại đến nhà Thư Tử Hạo làm gì?
'Được, bây giờ em đến!' Nghĩ cũng không cần nghĩ Sầm Tử Tranh dứt khoát đáp ứng.
Tĩnh Nghiên bây giờ tâm trạng không được tốt? Vì sao tâm trạng không tốt? Không tốt đến mức nào? Một loạt câu hỏi không ngừng nảy ra trong đầu khiến lòng Sầm Tử Tranh có chút rối loạn.
Đôi môi hồng nhẹ câu lên một nụ cười, chắc là Quý Dương đã đến công ty rồi. Nổi tính trẻ con, cô ôm lấy chiếc gối mà tối qua Cung Quý Dương gối đầu, hít sâu như muốn cảm thụ mùi hương nam tính quen thuộc còn lưu lại trên đó, giống như vẫn còn trong vòng tay của hắn.
Kết hôn với Quý Dương đã nhiều năm như vậy nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn luôn vây phủ lấy cô hơn nữa mỗi ngày lại nhiều thêm, Cung Quý Dương bên ngoài là một thương nhân thành đạt, trong nhà lại là một người cha tuyệt vời, đối với cha mẹ mà nói lại là một người con trai và con rể không chê vào đâu được.
Đôi khi ngẫm lại Sầm Tử Tranh cũng không dám tin mình là người may mắn đến vậy, được ông Trời thương xót mà ban cho một người đàn ông yêu mình sâu sắc đến vậy. Nghĩ đến đây, tình yêu trong cô càng dâng trào trong đáy lòng.
Nếu như Tĩnh Nghiên có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình vậy thì cô sẽ càng yên tâm hơn nữa!
Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...
Cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu cô, mỗi một lần cái tên này vọng lại thì lòng cô lại đau đớn một lần.
Giữa tình bạn của họ là một mối hận mà chắc rằng không dễ dàng tiêu trừ, mặc kệ cô cố gắng đến đâu thì Tĩnh Nghiên vẫn không hiểu, không tha thức cho cô nhất là sau cái chết của bác Khương, Tĩnh Nghiên chắc là càng bị đả kích nặng hơn nữa bằng không vì sao ngay cả tang lễ của bác Khương cô ấy cũng không muốn cô tham dự chứ!
Miên man suy nghĩ một hồi Sầm Tử Tranh mới chậm rãi rời giường. Cô vươn tay kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời nhợt nhạt mùa đông chiếu lên mặt mình, dưới ánh mặt trời làn da cô trông càng thêm nõn nà, hồng nhuận như ngọc.
Những ngày đông giá sắp qua rồi, Sầm Tử Tranh chừng như có thể cảm nhận được hơi thở của mùa xuân đang đến gần ...
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi, đúng không?
Cộc cộc cộc ...
Một tràng tiếng gõ cửa kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực.
'Vào đi!'
Quản gia chị Kỷ bước vào phòng, nhìn thấy Sầm Tử Tranh chị cung kính cúi người chào rồi mới nói: 'Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân xuống dùng!'
'Ba mẹ với bà nội đâu?' Liếc nhìn đồng hồ, Sầm Tử Tranh hỏi.
'Phu nhân với lão gia sáng sớm đã rời nhà, còn lão phu nhân thì đã đi xem kịch, thiếu gia trước khi đi có dặn dò chúng tôi, đợi thiếu phu nhân tỉnh dậy thì gọi lại cho thiếu gia!' Chị Kỷ cẩn trọng trả lời từng vấn đề một.
'Ồ, được rồi, tôi biết rồi!'
Sầm Tử Tranh lại bồi thêm một câu: 'Chị xuống truớc đi, tôi lát nữa sẽ xuống!'
Nghe cô nói vậy chị Kỷ gật đầu rồi lui xuống.
Sầm Tử Tranh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, hôm nay phải thúc hối Alina mau chóng đưa ra bản kế hoạch cho các sản phẩm của năm sau mới được.
Nghĩ đến đây cô bất giác tăng nhanh tốc độ.
Khác với những người phụ nữ được gả vào nhà giàu khác, Sầm Tử Tranh vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, tiếp tục dồn sức vào thương hiệu Leila của mình. Cô không giống những quý bà khác suốt ngày chỉ dạo phố, làm đẹp, tụ họp bàn chuyện thị phi, ngoài thời gian dành cho gia đình, Sầm Tử Tranh đem toàn bộ thời gian và tinh lực còn lại cho Leila.. Tuy nói rằng thương hiệu này có Cung thị, chỗ dựa lớn như vậy, chống đỡ thì việc kinh doanh sẽ không có vấn đề gì nhưng cứ buộc cô nhốt mình ở trong nhà, Sầm Tử Tranh nghĩ nhất định cô sẽ vì buồn mà bệnh chết.
Về điểm này Cung Quý Dương trải qua nhiều kinh nghiệm xương máu mới nhận ra được. Lúc vừa mới kết hôn, hắn và ba mẹ chồng cô có cùng một suy nghĩ, chính là mong vợ mình, con dâu mình ở nhà giúp nhà chồng chăm chồng dạy con, không ngờ lại chính là hại cô, sau khi ngoan ngoãn nhốt mình trong nhà suốt một tháng thì Sầm Tử Tranh bệnh đúng nửa tháng, hại Cung Quý Dương chỉ còn biết thỏa hiệp, đồng ý cho cô tiếp tục phụ trách Leila.
Cũng chính vì như vậy sau này mặc kệ Sầm Tử Tranh muốn làm gì Cung Quý Dương đều sẽ ủng hộ hết lòng, quyền quản lý thương hiệu Leila lần nữa đưa đến tay cô, chỉ cần cô vui vẻ thì muốn làm gì cũng được.
Điện thoại đặt trên bàn chợt reo lên, nghe tiếng chuông Sầm Tử Tranh vội bước đến, khi cô nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, gương mặt vốn đang tươi cười chợt có chút ngưng trọng.
Chần chờ một hồi lâu cuối cùng, sau khi điện thoại reo hết lần này đến lần khác chừng như nếu cô không chịu tiếp thì sẽ còn reo tiếp tục thì Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, ấn phím nhận cuộc gọi ...
'Alo ...' Cô yếu ớt lên tiếng.
'Tử Tranh, anh muốn gặp em!'
Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm dễ nghe của Thư Tử Hạo, mang theo một chút ương ngạnh lẫn nài nỉ.
Sầm Tử Tranh sửng sốt một chút rồi hỏi lại: 'Bây giờ sao?'
'Đúng, bây giờ!' Ngữ điệu của Thư Tử Hạo như không cho phép từ chối.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng: 'Tử Hạo, hôm nay em có việc bận rồi ...'
'Không làm mất nhiều thời gian của em đâu!'
Thư Tử Hạo không đợi cô nói hết đã vội ngắt lời: 'Chẳng lẽ gặp mặt em một lần cũng khó khăn đến vậy sao? Hay là Cung Quý Dương không cho phép em tiếp xúc với anh?'
'Tử Hạo!' Sầm Tử Tranh nói một cách dứt khoát: 'Chúng ta sau này không cần gặp nhau làm gì!'
'Tại sao chứ? Lại là vì Cung Quý Dương sao? Là hắn bắt buộc em sao?'
Giọng của Thư Tử Hạo chợt cao lên một chút, trong suy nghĩ của hắn, Sầm Tử Tranh vốn là của hắn, vẫn luôn là của hắn, Cung Quý Dương chẳng qua chỉ là một tên cơ hội, nhân lúc hắn không chú ý mà cướp đi Tử Tranh của hắn mà thôi.
'Tử Hạo, tâm ý của anh em hiểu nhưng em đã kết hôn với Quý Dương rồi, đương nhiên là sẽ phải để ý đến cảm nhận của anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu cầu em sẽ không từ chối, huống gì chúng ta cũng không có gì cấp thiết phải gặp nhau!' Sầm Tử Tranh nói một cách kiên định.
Cô biết Thư Tử Hạo và cô vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại làm bạn bè thông thường, bất luận thế nào đối với Cung Quý Dương mà nói Thư Tử Hạo luôn là cái gai trong mắt.
Thư Tử Hạo cười nghe có chút chua xót, qua một lúc lâu hắn mới thấp giọng nói: 'Tử Tranh, thực ra hôm nay anh muốn gặp em, chủ yếu là vì Tĩnh Nghiên thôi!'
'Tĩnh Nghiên?' Sầm Tử Tranh nghe đến cái tên này không khỏi khẩn trương lên, vội vàng hỏi lại: 'Tĩnh Nghiên thế nào?'
'Cô ấy bây giờ đang ở nhà anh, tâm trạng không được tốt lắm. Em có muốn gặp cô ấy không?' Thư Tử Hạo hỏi lại.
Sầm Tử Tranh sửng sốt giây lâu mới hiểu hết lời của Thư Tử Hạo.
Tĩnh Nghiên đang ở nhà Tử Hạo? Sao cô ấy lại đến nhà Thư Tử Hạo làm gì?
'Được, bây giờ em đến!' Nghĩ cũng không cần nghĩ Sầm Tử Tranh dứt khoát đáp ứng.
Tĩnh Nghiên bây giờ tâm trạng không được tốt? Vì sao tâm trạng không tốt? Không tốt đến mức nào? Một loạt câu hỏi không ngừng nảy ra trong đầu khiến lòng Sầm Tử Tranh có chút rối loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook