Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
-
Quyển 10 - Chương 26: Mất tích (1)
Dịch: dquynh122
Bệnh viện St. Hoxton New York
Mùi hương hoa thoang thoảng bay khắp cả bệnh viện, bệnh viện thật không hổ là nơi chữa bệnh và điều dưỡng hàng đầu thế giới, hoa cỏ được trồng đủ theo bốn mùa, vừa làm đẹp cho bệnh viện vừa giúp cho người bệnh mỗi ngày đều được sống trong hoàn cảnh thoải mái và tươi mới.
Phòng làm việc của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch ngập trong ánh nắng mặt trời.
'Cung phu nhân, các bác sĩ chuyên khoa cuản bệnh viện chúng tôi đã nghiên cứu qua bệnh lý của ông Khương, tất cả quá trình trị liệu sẽ được sắp xếp thỏa đáng. Xin bà yên tâm!'
Sầm Tử Tranh gật đầu nhìn vị bác sĩ đã vào tuổi trung niên đang ngồi đối diện với mình: 'Bác sĩ George, cám ơn ông lần này nhiệt tình giúp đỡ, ông là bác sĩ chuyên khoa rất có tiếng tăm trong giới, có ông làm bác sĩ chủ trị cho ông Khương tôi rất yên tâm!'
Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất có tiếng tăm mà Cung Quý Dương đặc biệt mời đến để riêng phụ trách ca bệnh của ông Khương, cha của Khương Tĩnh Nghiên.
'Cung phu nhân, xin hỏi người bệnh này có quan hệ gì với bà hay là với Cung tiên sinh? Là bà con sao?' Bác sĩ George có chút tò mò hỏi.
Sầm Tử Tranh cười nhẹ: 'Là cha của một người bạn của tôi. Bác sĩ, bất luận thế nào xin ông tận lực chữa khỏi cho bệnh nhân này!'
Bác sĩ George lật lật bệnh án xem kỹ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Tử Tranh: 'Cung phu nhân, căn bệnh mà ông Khương mắc phải là một căn bệnh rất hiếm gặp, bệnh TAPVR hơn nữa còn có biến chứng rất nghiêm trọng. Tuy vậy, chỉ cần can thiệp kịp thời bằng phẫu thuật thì vẫn còn cơ hội khỏe lại!'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ lo lắng: 'Bác sĩ George, tôi nghe nói căn bệnh này nếu phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, không biết trong quá trình phẫu thuật liệu sẽ có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?'
Bác sĩ George cười trấn an: 'Cung phu nhân, chắc bà cũng biết bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro cả huống gì là một phẫu thuật quan trọng như thế này, đương nhiên nguy hiểm sẽ càng lớn. Đối với căn bệnh này nhiều bệnh viện không dám khinh suất thực hiện phẫu thuật, thứ nhất là bởi vì máy móc không đủ hiện đại, thứ hai là trình độ kỹ thuật không đủ nhưng may mắn là bệnh viện St. Hoxton đáp ứng được cả hai điều kiện trên cho nên tôi tin vấn đề sẽ không lớn!'
Nói đến đây ông hơi ngừng lại sau đó mới bồi thêm một câu: 'Thực ra muốn chữa được căn bệnh này ngoài phẫu thuật còn phải cần một khoản tiền lớn để mua những loại thuốc đắt đỏ hỗ trợ cho việc chữa trị, tôi nghĩ, số tiền năm triệu mà cô đã trả có thể duy trì được đến lúc chữa lành căn bệnh này!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô chỉ có thể dùng cách này để giúp nhà họ Khương cũng là giúp Tĩnh Nghiên nhẹ bớt gánh nặng tuy rằng cô biết, phần nhiều là giúp cô giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mình.
Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ George, bước chân Sầm Tử Tranh có chút nhẹ nhõm, nếu như theo lời bác sĩ George thì cô nghĩ cũng không cần lâu lắm sức khỏe của bác Khương sẽ hồi phục lại không cần phải bị căn bệnh quái ác dày vò nữa.
Đang lúc tâm trạng cực tốt thì sau lưng vọng đến một giọng nói quen thuộc ...
'Thì ra đúng là cô!'
Sầm Tử Tranh hơi sững sờ sau đó vội xoay lại vừa hay đối diện với một đôi mắt đầy phức tạp ...
'Tĩnh Nghiên ...'
Cô nhỏ giọng gọi. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng biết Khương Tĩnh Nghiên nhất định sẽ đoán ra là ai làm nhưng cô không hy vọng Tĩnh Nghiên sẽ biết nhanh như thế, cô thật sợ với cá tính của bạn mình sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ của cô.
Khương Tĩnh Nghiên bước nhanh đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
'Sầm Tử Tranh, tôi biết cô lấy một ông chồng giàu có nhưng cô cũng không cần dùng cách này để khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình chứ!'
'Tĩnh Nghiên, mình không có ...'
'Cô không có? Vậy mọi chuyện hôm nay cô làm gọi là gì?'
Khương Tĩnh Nghiên căn bản là không cho Sầm Tử Tranh có cơ hội giải thích nào cả mà dứt khoát ngắt lời cô: 'Cô đang tội nghiệp chúng tôi sao? Hay là cô muốn bù đắp? Hay là muốn giảm bớt sự áy náy trong lòng?'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt thắt lại, cô bất giác đưa tay chận ngực, tận lực muốn làm cho tâm tình của mình bình ổn lại.
'Tĩnh Nghiên, mục đích của mình rất đơn giản, chính là hy vọng bác Khương có cơ hội được điều trị khỏi bệnh, hoàn toàn không phải là lòng thương hại!'
Trên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười lạnh: 'Sầm Tử Tranh, cô đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô chẳng qua là chỉ muốn lấy tiền của mình để chứng minh với tôi rằng cô không có sai, sự lựa chọn của cô từ đầu đến cuối đều là đúng, phải không?'
Sầm Tử Tranh mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn Tĩnh Nghiên, giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói: 'Tĩnh Nghiên, mình biết bạn giận mình, hận mình, mình cũng biết đã qua nhiều năm như vậy nhưng mình nghĩ muốn hóa giải gút mắc giữa chúng ta cũng là rất khó khăn. Nhưng bạn phải biết, người nằm trong bệnh viện này là cha của bạn, bạn có thể cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, không sao cả. Nhưng còn cha bạn thì sao? Nơi đây rõ ràng là có đủ điều kiện để điều trị căn bệnh của cha bạn, chính bởi vì sự cố chấp của bạn mà làm trễ nãi việc chữa trị đó thôi. Có phải bạn thật lòng muốn nhìn cha mình mất đi tính mạng thì mới cam tâm hay không?'
'Cô ...'
'Tĩnh Nghiên!'
Lần này là Sầm Tử Tranh ngắt lời Khương Tĩnh Nghiên: 'Khoan nói đến chuyện giữa bạn với mình có trở lại được như ngày xưa không, điều cần nói bây giờ chính là nên tìm cách tốt nhất để chữa lành bệnh cho bác trai, những chuyện khác về sau hãy nói!'
'Sầm Tử Tranh, cô thật sự cho rằng tôi sẽ biết ơn cô vì điều đó sao?' Tĩnh Nghiên nhìn thẳng vào mắt Sầm Tử Tranh, không chút khách khí nói.
Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười khổ, cô nhẹ lắc đầu trên mặt là một vẻ khẩn cài: 'Nếu như mình thật sự có khả năng, mình tình nguyện làm lại tất cả lần nữa, đem anh trai của bạn đặt ở một vị trí chính xác, không để anh ấy ra đi oan uổng như thế ...'
Tĩnh Nghiên nghe vậy mắt thoáng qua một tia bi thương ...
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn bạn: 'Tĩnh Nghiên, mình biết cho dù mình nói gì bạn cũng sẽ không nghe lọt tai. Mình chỉ còn một câu cuối cùng, ít ra là cho đến lúc này, người có thể giúp bác Khương điều trị bệnh chỉ có một mình mình. Nếu bây giờ bạn giận lẫy với mình, người chịu thiệt nhất là người nhà của bạn mà thôi!'
Nét mặt Tĩnh Nghiên đầy châm chọc: 'Ý của cô là ... tôi phải cảm ơn cô sao?'
Thật nực cười!
Sầm Tử Tranh nhìn Khương Tĩnh Nghiên, gương mặt kia quen thuộc đến thế! Đã từng ... trên gương mặt kia chỉ có nụ cười vui vẻ, sức sống ngời ngời. Đã từng ... cô gái kia vô tư vô lự, hồn nhiên nhiệt tình. Sao lúc này lại lạnh mạc xa cách như thế?
Thở dài một tiếng, Sầm Tử Tranh cũng không cứng rắn nổi, cô chậm rãi bước đến nhẹ nắm lấy tay Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, lúc đó bạn hiểu mình như vậy, thông cảm mình như vậy vì sao bây giờ lại trở thành như thế? Có lẽ bạn không biết, bạn là người bạn mà mình luyến tiếc rời xa nhất, vì sao cứ nhất định phải cùng mình vạch rõ ranh giới vậy?'
Bệnh viện St. Hoxton New York
Mùi hương hoa thoang thoảng bay khắp cả bệnh viện, bệnh viện thật không hổ là nơi chữa bệnh và điều dưỡng hàng đầu thế giới, hoa cỏ được trồng đủ theo bốn mùa, vừa làm đẹp cho bệnh viện vừa giúp cho người bệnh mỗi ngày đều được sống trong hoàn cảnh thoải mái và tươi mới.
Phòng làm việc của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch ngập trong ánh nắng mặt trời.
'Cung phu nhân, các bác sĩ chuyên khoa cuản bệnh viện chúng tôi đã nghiên cứu qua bệnh lý của ông Khương, tất cả quá trình trị liệu sẽ được sắp xếp thỏa đáng. Xin bà yên tâm!'
Sầm Tử Tranh gật đầu nhìn vị bác sĩ đã vào tuổi trung niên đang ngồi đối diện với mình: 'Bác sĩ George, cám ơn ông lần này nhiệt tình giúp đỡ, ông là bác sĩ chuyên khoa rất có tiếng tăm trong giới, có ông làm bác sĩ chủ trị cho ông Khương tôi rất yên tâm!'
Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất có tiếng tăm mà Cung Quý Dương đặc biệt mời đến để riêng phụ trách ca bệnh của ông Khương, cha của Khương Tĩnh Nghiên.
'Cung phu nhân, xin hỏi người bệnh này có quan hệ gì với bà hay là với Cung tiên sinh? Là bà con sao?' Bác sĩ George có chút tò mò hỏi.
Sầm Tử Tranh cười nhẹ: 'Là cha của một người bạn của tôi. Bác sĩ, bất luận thế nào xin ông tận lực chữa khỏi cho bệnh nhân này!'
Bác sĩ George lật lật bệnh án xem kỹ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Tử Tranh: 'Cung phu nhân, căn bệnh mà ông Khương mắc phải là một căn bệnh rất hiếm gặp, bệnh TAPVR hơn nữa còn có biến chứng rất nghiêm trọng. Tuy vậy, chỉ cần can thiệp kịp thời bằng phẫu thuật thì vẫn còn cơ hội khỏe lại!'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ lo lắng: 'Bác sĩ George, tôi nghe nói căn bệnh này nếu phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, không biết trong quá trình phẫu thuật liệu sẽ có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?'
Bác sĩ George cười trấn an: 'Cung phu nhân, chắc bà cũng biết bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro cả huống gì là một phẫu thuật quan trọng như thế này, đương nhiên nguy hiểm sẽ càng lớn. Đối với căn bệnh này nhiều bệnh viện không dám khinh suất thực hiện phẫu thuật, thứ nhất là bởi vì máy móc không đủ hiện đại, thứ hai là trình độ kỹ thuật không đủ nhưng may mắn là bệnh viện St. Hoxton đáp ứng được cả hai điều kiện trên cho nên tôi tin vấn đề sẽ không lớn!'
Nói đến đây ông hơi ngừng lại sau đó mới bồi thêm một câu: 'Thực ra muốn chữa được căn bệnh này ngoài phẫu thuật còn phải cần một khoản tiền lớn để mua những loại thuốc đắt đỏ hỗ trợ cho việc chữa trị, tôi nghĩ, số tiền năm triệu mà cô đã trả có thể duy trì được đến lúc chữa lành căn bệnh này!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô chỉ có thể dùng cách này để giúp nhà họ Khương cũng là giúp Tĩnh Nghiên nhẹ bớt gánh nặng tuy rằng cô biết, phần nhiều là giúp cô giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mình.
Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ George, bước chân Sầm Tử Tranh có chút nhẹ nhõm, nếu như theo lời bác sĩ George thì cô nghĩ cũng không cần lâu lắm sức khỏe của bác Khương sẽ hồi phục lại không cần phải bị căn bệnh quái ác dày vò nữa.
Đang lúc tâm trạng cực tốt thì sau lưng vọng đến một giọng nói quen thuộc ...
'Thì ra đúng là cô!'
Sầm Tử Tranh hơi sững sờ sau đó vội xoay lại vừa hay đối diện với một đôi mắt đầy phức tạp ...
'Tĩnh Nghiên ...'
Cô nhỏ giọng gọi. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng biết Khương Tĩnh Nghiên nhất định sẽ đoán ra là ai làm nhưng cô không hy vọng Tĩnh Nghiên sẽ biết nhanh như thế, cô thật sợ với cá tính của bạn mình sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ của cô.
Khương Tĩnh Nghiên bước nhanh đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
'Sầm Tử Tranh, tôi biết cô lấy một ông chồng giàu có nhưng cô cũng không cần dùng cách này để khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình chứ!'
'Tĩnh Nghiên, mình không có ...'
'Cô không có? Vậy mọi chuyện hôm nay cô làm gọi là gì?'
Khương Tĩnh Nghiên căn bản là không cho Sầm Tử Tranh có cơ hội giải thích nào cả mà dứt khoát ngắt lời cô: 'Cô đang tội nghiệp chúng tôi sao? Hay là cô muốn bù đắp? Hay là muốn giảm bớt sự áy náy trong lòng?'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt thắt lại, cô bất giác đưa tay chận ngực, tận lực muốn làm cho tâm tình của mình bình ổn lại.
'Tĩnh Nghiên, mục đích của mình rất đơn giản, chính là hy vọng bác Khương có cơ hội được điều trị khỏi bệnh, hoàn toàn không phải là lòng thương hại!'
Trên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười lạnh: 'Sầm Tử Tranh, cô đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô chẳng qua là chỉ muốn lấy tiền của mình để chứng minh với tôi rằng cô không có sai, sự lựa chọn của cô từ đầu đến cuối đều là đúng, phải không?'
Sầm Tử Tranh mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn Tĩnh Nghiên, giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói: 'Tĩnh Nghiên, mình biết bạn giận mình, hận mình, mình cũng biết đã qua nhiều năm như vậy nhưng mình nghĩ muốn hóa giải gút mắc giữa chúng ta cũng là rất khó khăn. Nhưng bạn phải biết, người nằm trong bệnh viện này là cha của bạn, bạn có thể cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, không sao cả. Nhưng còn cha bạn thì sao? Nơi đây rõ ràng là có đủ điều kiện để điều trị căn bệnh của cha bạn, chính bởi vì sự cố chấp của bạn mà làm trễ nãi việc chữa trị đó thôi. Có phải bạn thật lòng muốn nhìn cha mình mất đi tính mạng thì mới cam tâm hay không?'
'Cô ...'
'Tĩnh Nghiên!'
Lần này là Sầm Tử Tranh ngắt lời Khương Tĩnh Nghiên: 'Khoan nói đến chuyện giữa bạn với mình có trở lại được như ngày xưa không, điều cần nói bây giờ chính là nên tìm cách tốt nhất để chữa lành bệnh cho bác trai, những chuyện khác về sau hãy nói!'
'Sầm Tử Tranh, cô thật sự cho rằng tôi sẽ biết ơn cô vì điều đó sao?' Tĩnh Nghiên nhìn thẳng vào mắt Sầm Tử Tranh, không chút khách khí nói.
Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười khổ, cô nhẹ lắc đầu trên mặt là một vẻ khẩn cài: 'Nếu như mình thật sự có khả năng, mình tình nguyện làm lại tất cả lần nữa, đem anh trai của bạn đặt ở một vị trí chính xác, không để anh ấy ra đi oan uổng như thế ...'
Tĩnh Nghiên nghe vậy mắt thoáng qua một tia bi thương ...
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn bạn: 'Tĩnh Nghiên, mình biết cho dù mình nói gì bạn cũng sẽ không nghe lọt tai. Mình chỉ còn một câu cuối cùng, ít ra là cho đến lúc này, người có thể giúp bác Khương điều trị bệnh chỉ có một mình mình. Nếu bây giờ bạn giận lẫy với mình, người chịu thiệt nhất là người nhà của bạn mà thôi!'
Nét mặt Tĩnh Nghiên đầy châm chọc: 'Ý của cô là ... tôi phải cảm ơn cô sao?'
Thật nực cười!
Sầm Tử Tranh nhìn Khương Tĩnh Nghiên, gương mặt kia quen thuộc đến thế! Đã từng ... trên gương mặt kia chỉ có nụ cười vui vẻ, sức sống ngời ngời. Đã từng ... cô gái kia vô tư vô lự, hồn nhiên nhiệt tình. Sao lúc này lại lạnh mạc xa cách như thế?
Thở dài một tiếng, Sầm Tử Tranh cũng không cứng rắn nổi, cô chậm rãi bước đến nhẹ nắm lấy tay Tĩnh Nghiên ...
'Tĩnh Nghiên, lúc đó bạn hiểu mình như vậy, thông cảm mình như vậy vì sao bây giờ lại trở thành như thế? Có lẽ bạn không biết, bạn là người bạn mà mình luyến tiếc rời xa nhất, vì sao cứ nhất định phải cùng mình vạch rõ ranh giới vậy?'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook