Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 10: Bạn đến từ phương xa (2)

Lần đầu tiên hai người vừa nhìn thấy nhau thì trong lòng liền hiểu rõ lúc đó vì sao Cung Quý Dương mất phương hướng vì Kỳ Hinh mà gút mắc vẫn tồn tại sâu trong lòng Sầm Tử Tranh bấy lâu liền bởi vì một nụ cười của Kỳ Hinh mà hóa giải hết, cô đã biết, thì ra Cung Quý Dương không gạt cô.

Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì Lăng Thiếu Đường đã bước nhanh vào trong, tay vẫy nhẹ: 'Triệt Nhi, đứa nhóc này, ở phía sau sofa có gì hấp dẫn sao mà nhìn hoài vẫn không chịu ngóc đầu lên vậy?'

Giọng nói nghe ra rất uy nghiêm nhưng ánh mắt khi nhìn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn tinh nghịch kia thì trở nên nhu hòa rất nhiều, tràn đầy âu yếm.

Đứa nhỏ nghịch ngợm này, lại lần nữa nhân lúc hắn và Kỳ Hinh không chú ý mà lén lút trốn đi, thì ra là lại chạy đến Cung Viên, tình huống giống như thế này nhiều đến mười đầu ngón tay đều đếm không xuể. Nhưng lần này càng khó tin hơn, tên nhóc kia lại dám chạy đến đây ngay trong ngày Giáng sinh!

'Ba à ...'

Nãy giờ vẫn luôn trốn sau sofa, Lăng Triệt thấy hành tung của mình đã bị Lăng Thiếu Đường phát hiện, vì vậy chu chu môi, rất không cam lòng chậm rãi đứng dậy, lại rất không cam lòng bước ra đi từng bước một đến bên cạnh Cung Quý Dương thì dừng lại.

'Thiếu Đường à, nhanh dẫn Kỳ Hinh qua đây ngồi đi, nếu như gia đình cậu đã không đi Hy Lạp thì chẳng bằng cùng bọn mình qua mùa Giáng sinh này, như vậy thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều!' Trình Thiến Tây cực kỳ nhiệt tình mời mọc.

'Phải đó, Thiếu Đường, Kỳ Hinh, hai người nhìn xem mấy đứa nhỏ gặp nhau vui vẻ biết mấy. Theo em thấy thì nếu như bây giờ mà hai người dẫn Triệt Nhi đi thằng bé nhất định sẽ không cam lòng đâu!' Sầm Tử Tranh kéo tay Kỳ Hinh cùng ngồi xuống sofa, nói một cách chân thành.

'Ông xã?' Kỳ Hinh ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường như muốn hỏi ý hắn.

Lăng Thiếu Đường cố tình làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị Cung Quý Dương khoác tay lên vai, giữ chặt ...

'Thôi đi, ở trước mặt mình mà còn làm bộ làm tịch, mình biết trong lòng cậu sớm đã vui như mở hội rồi!' Nói rồi hắn bật cười ha hả, nghiêng người tránh đi một cú đánh từ Lăng Thiếu Đường vừa quật qua.

'Cái tên này, chính mình đã có ba đứa con rồi chẳng lẽ lại còn tham lam muốn bắt cóc đứa con trai của mình nữa hay sao?' Lăng Thiếu Đường làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng nói mang ý cười lên tiếng.

Có lẽ là do Triệt Nhi lúc còn nhỏ đã được Cung Quý Dương dẫn đi du lịch khắp thế giới cho nên từ lúc còn rất nhỏ tình cảm giữa Triệt Nhi với tên kia rất sâu sắc, dần dần khi lớn lớn, Cung Quý Dương vẫn rất quan tâm đến đứa nhỏ này, thường giở đủ mọi chiêu trò để thu hút sự chú ý và quan tâm của Triệt Nhi, chính vì vậy, mỗi lần nhìn thấy người cha nuôi này thằng bé đều vui vẻ vô cùng, chỉ có thể dùng "khua tay múa chân" để hình dung tình cảm của thằng bé.

Cái tên kia cũng rất giảo hoạt, lúc đó sao hắn lại có thể qua loa không để ý đến âm mưu của tên Cung Quý Dương kia chứ? Bây giờ thì tốt rồi, hai đứa bé lúc nào cũng mong được ở suốt ở Cung Viên, nhất là Triệt Nhi, chuyện này bảo sao người cha như hắn không đau lòng cho được chứ?

'Đâu có đâu có, làm gì mà nói đến "bắt" khó nghe như vậy chứ. Tuy mình chỉ là ba nuôi của Triệt Nhi và Lạc Nhi nhưng tình thương của mình dành cho hai đứa nhỏ đâu có thua kém gì ba đứa con của mình chứ.'

Cung Quý Dương cười rất "lương thiện", nhìn thấy Triệt Nhi càng lúc càng dựa sát và mình, trong lòng hắn cực kỳ đắc ý.

Lăng Thiếu Đường nghe vậy trong bụng càng ghen tức nhưng ngược lại với vẻ tức tối của hắn Kỳ Hinh thấy hai đứa bé như vậy thì càng vui vẻ, nhiều năm qua cô đã quá quen với tình cảnh này rồi mà hai đứa nhỏ chừng như diễn kịch càng ngày càng thành thạo.

Còn những người khác thì cũng lẳng lặng đứng xem kịch vui.

Lúc này Cung Liệt Thiên bước đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ kéo áo hắn, giọng non nớt cất lên: 'Chú Lăng, lần này chuyện không liên quan đến Triệt Nhi, là bởi vì cháu với Triệt Nhi đánh cược, hắn là đàn ông mà, không thể thất hẹn được!'

Lăng Thiếu Đường nghe chú bé nói vậy, trên mặt chợt thoáng qua một nụ cười quỷ dị, hắn khuỵu chân xuống, bàn tay to nhẹ nhàng vò đầu Cung Liệt Thiên, ánh mắt đầy sủng nịch nhìn chú bé, nói: 'Thiên Nhi à, con có muốn đến Hy Lạp với chú Lăng không? Chú Lăng sẽ dẫn con đi đến rất nhiều chỗ chơi rất vui!'

Đứng ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường nghe hắn nói vậy, Cung Quý Dương mặt chợt biến sắc, hắn khẩn trương kéo Cung Liệt Thiên về phía sau mình, chính mình chắn trước mặt con trai nhưng Lăng Thiếu Đường hoàn toàn không có ý để cho hắn thực hiện được ý đồ, hắn vòng qua sau lưng Cung Quý Dương, tiếp tục tấn công Cung Liệt Thiên bằng giọng nói ôn hòa nhất ...

'Thiên Nhi à, con không phải vẫn luôn thích đua xe với Triệt Nhi sao? Chú Lăng dẫn hai đứa đi, chịu không?'

Nhưng nào ngờ, Cung Liệt Thiên nghe vậy vẫn kiên quyết lắc đầu.

Thấy vậy, tảng đá lớn đè trong lòng Cung Quý Dương nãy giờ mới giống như được dỡ xuống.

Lăng Thiếu Đường thì ngược lại rất khó hiểu, hắn hỏi lại: 'Sao vậy Thiên Nhi? Không phải con thích đua xe lắm sao?'

Cung Liệt Thiên lắc đầu rồi lại lắc đầu, chú bé ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi ngươi đen láy thoáng qua một tia giảo hoạt, 'Chú Lăng gạt cháu thôi!'

'Hả???'

Lăng Thiếu Đường bị chú bé buộc tội như vậy, hắn có chút không rõ ràng, áo não hỏi lại: 'Thiên Nhi à, chú Lăng gạt con bao giờ chứ?'

Cung Liệt Thiên bụm miệng cười, giọng non nớt nói: 'Thực ra là chú Lăng ghen với ba con đúng không? Bởi vì Triệt Nhi thích chơi với ba con nhất!'

'Haha ...' Lần này thì Cung Quý Dương không nhịn nổi nữa, hắn bật cười lớn.

'Con đó, đúng là quỷ nhỏ mà!'

Lăng Thiếu Đường cũng biến sắc mặt, thằng bé này, đúng là quá tinh ranh, thật không ngờ tâm tư của hắn lại bị một thằng nhóc sáu tuổi vạch trần. Đúng là khó tin thật!

Sầm Tử Tranh và Kỳ Hinh cùng những người khác sớm đã cười đến cong cả lưng, không ngừng được.

Nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn không chịu thua, hắn bế bổng Cung Liệt Thiên lên, cố làm ra vẻ hung dữ nhìn chú bé nói: 'Tiểu quỷ, nếu như cháu không chịu đi theo chúng, vậy chú Lăng sẽ bảo với chú Lãnh cháu tăng thêm học trình cho cháu trong chương trình huấn luyện đặc biệt, xem đến lúc nào thì cháu phải năn nỉ xin tha đây?'

Cung Liệt Thiên chẳng có chút sợ hãi nào trước lời hù dọa của Lăng Thiếu Đường, chú bé hỏi ngược lại một câu: 'Chú Lăng, sao chú lại phải làm như thế?'

'Hả???'

Lăng Thiếu Đường suy nghĩ một hồi rồi cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nói: 'Bởi vì vừa nãy cháu đã thừa nhận đây là lỗi của cháu mà. Làm sai không phải nên chịu phạt hay sao?'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương