[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa
-
Chương 8: Đại mộng phương giác hiểu
Ngô Thiết Dực quay phắt người lại quát lớn: “Ai?”.
Truy Mệnh vội nói nhanh vào tai Tập Mai Hồng: “Mau chạy đi, ta đoạn hậu!”.
“Ngô Thiết Dực, Triệu Yên Hiệp còn có năm mươi tư vị sư phụ của y và bọn Phong Vũ Lôi Điện, chỉ e mình khó mà địch lại!”.
“Bất kể thế nào, cũng phải để tiểu cô nương này thoát được, như vậy mới không cảm thấy áy náy với tứ sư đệ Lãnh Huyết”.
Chẳng ngờ Tập Mai Hồng lại nhướng đôi mày liễu lên, mắt hạnh trợn tròn: “Ta không đi!”.
Truy Mệnh vội nói: “Tiểu cô nương, mau đi, đi gọi viện binh tới đây cứu ta”.
Tập Mai Hồng vẫn lắc đầu: “Vậy huynh đi gọi viện binh, ta ở đây đoạn hậu”.
Lúc này Ngô Thiết Dực lại cao giọng quát lớn: “Bằng hữu còn không bước ra thì ta phải động thủ mời ra đó”.
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Truy Mệnh, chàng liền gấp giọng nói: “Lãnh Huyết đấu với Kiếm Thần Tiêu Lượng ở Hóa Điệp lâu có thể đang ngộ hiểm, chỉ có cô nương mới có thể cứu đệ ấy, hơn nữa sau khi cứu Lãnh Huyết rồi, cả hai lại quay về đây cứu ta. Như vậy là cứu được hai mạng người rồi, có được không?”.
Tập Mai Hồng nghe vậy thì trở nên hưng phấn, nghĩ đến lần nào cũng là Lãnh Huyết cứu nàng, bây giờ có thể oai phong với y một lần rồi, bèn gật đầu nói: “Được!”.
Truy Mệnh vội nói: “Vậy còn không mau đi đi!”.
Dứt lời bèn đưa tay đẩy mạnh cho Tập Mai Hồng lăn xuống dốc. Vị tam tiểu thư này cũng rất thông minh, nhân lúc sắc trời hôn ám, mượn địa thế lướt đi không để ai phát hiện.
Nhưng Tập Mai Hồng vừa động, Ngô Thiết Dực đã hú lên một tiếng tức giận bổ tới.
Truy Mệnh đang định bật người đứng dậy, khiến Ngô Thiết Dực thay đổi mục tiêu, để Tập Mai Hồng có cơ hội xông ra.
Không ngờ chợt nghe một thanh âm mệt mỏi vang lên: “Ngô lão, lúc ngươi bay trên cao, có nghĩ đến lúc rớt xuống sẽ thế nào không?”.
Ngô Thiết Dực vừa nghe câu nói này, cả người như bị đóng đinh chặt xuống đất, lập tức ngây người như phỗng đá, song mục nhìn chằm chằm lên trên đồi đất.
Truy Mệnh ở bên dưới cũng ngẩng mặt nhìn lên.
Trăng sáng đang lơ lửng giữa từng không.
2.
Chỉ thấy một bóng nhân ảnh, chậm rãi, lười nhác vươn vai, ngáp dài một tiếng, dài thật là dài, chính là vị công tử lười nhác đã ngáp ở Hóa Điệp lâu.
Trong bóng tối mờ mờ của buổi chiều chạng vạng, đôi mắt Ngô Thiết Dực giống như hai đốm lửa xanh, gằn giọng nói từng chữ một: “Phương Giác Hiểu?”.
Người đứng trên đỉnh đồi lại ngáp một cái nữa: “Nhân sinh không phải là một giấc mộng hay sao? Ngô lão, ta nằm mộng thấy ngươi, tài bảo sắp bay hết thì là ác mộng. Nếu ta mộng thấy ngươi, tiền tài đều thu cả về tay, vậy là hảo mộng rồi. Rốt cuộc là ngươi mộng thấy ta? Hay là ta mộng thấy ngươi đây?”.
Chòm râu dài của Ngô Thiết Dực tự dưng rung rung, hiển nhiên là đang cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng: “Phương Giác Hiểu, ngươi làm sao đến đây được?”.
Truy Mệnh cũng thầm hiếu kỳ, chàng cũng rất muốn biết được đáp án.
Chẳng ngờ Phương Giác Hiểu lại đáp: “Ta nằm mơ, lúc tỉnh lại thì đã ở nơi hoang sơn này, đang nằm ngắm hoa, thưởng trăng thì gặp tên ác nhân nhà ngươi tới đây”.
Cả trường bảo của Ngô Thiết Dực cũng bắt đầu rung lên: “Ngươi đánh rắm thối lắm!”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Trong mơ ta không nghe thấy câu này”.
Ngô Thiết Dực tức giận quát: “Đi mà nằm mơ tiếp giấc mộng xuân thu của ngươi đi”.
Phương Hiểu Giác thở dài: “Đúng, đúng! Nho tử khả giáo, Xuân Thu Chiến Quốc, đều chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi”.
Ngô Thiết Dực gằn giọng: “Hôm tay ta cho ngươi nằm mộng không bao giờ tỉnh được nữa!”.
Phương Hiểu Giác chậm rãi nói: “Vậy sao? Ta nằm mộng hóa thành hồ điệp, lúc tỉnh lại thì không còn dấu vết gì nữa! Thật chẳng muốn tỉnh chút nào!”.
Ngô Thiết Dực tức đến không thốt nên lời: “Ngươi...!”.
Triệu Yên Hiệp chợt lên tiếng: “Phương công tử...”.
Phương Giác Hiểu nói: “Ta không phải công tử, công tử không phải ta”.
Triệu Yên Hiệp liền đổi lại: “Phương hiệp sĩ...”.
Phương Giác Hiểu ngắt lời: “Người trong mộng không phân thiện ác, làm sao mà hành hiệp?”.
Triệu Yên Hiệp cũng không lấy đó làm tức giận: “Phương tiên sinh...”.
Phương Giác Hiểu vẫn không để y nói tiếp: “Tiên sinh tiên tử, phương sinh phương tử, có phân biệt gì chứ?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười, không chút nản lòng: “Đại Mộng Phương Giác Hiểu...”.
Phương Giác Hiểu giờ mới gật đầu: “Thế mới đúng chứ, bớt đi xưng hô, mơ thêm một giấc, vậy là tốt nhất”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Phương Giác Hiểu nằm mộng, không biết nằm ở nơi nào?”.
Phương Giác Hiểu đáp: “Ta nằm mộng trên nóc xe của hai người”.
Truy Mệnh thầm giật mình, chàng kẹp Tập Mai Hồng nấp bên dưới gầm xe đến đây, thật không ngờ còn có một Phương Giác Hiểu ở trên nóc xe nữa, hơn nữa sau khi đến đây y còn nấp trên đỉnh đồi, vậy mà mình không hề phát hiện. Cho dù là Phương Giác Hiểu có phát hiện được chàng hay không, phần công lực này đã không phải tầm thường rồi.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Phương đại mộng nằm mộng thật đúng chỗ rồi đó”.
Phương Giác Hiểu thoáng ngạc nhiên: “Ồ?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười: “Đại nghiệp của chúng ta đang mong được Đại Mộng Phương Giác Hiểu giúp đỡ, nếu được người tương trợ, thật đúng là như hổ thêm cánh, như rồng thêm vây”.
Phương Giác Hiểu lắc lắc đầu, đi đi lại lại dưới ánh trăng, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Truy Mệnh nghe mà lòng bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
“Nếu Phương Giác Hiểu gia nhập đám tà ma này, Ngô Thiết Dực cộng thêm Triệu Yên Hiệp, Phương Giác Hiểu, còn có cả Thần Kiếm Tiêu Lượng, với một lực lượng như vậy, cho dù là Tứ Đại Danh Bộ cùng xuất thủ, e rằng cũng chưa chắc thoát được”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Đại Mộng Phương Giác Hiểu [1]”.
Triệu Yên Hiệp không hiểu y đang nói gì, chỉ biết tròn mắt ra nhìn đối phương.
Phương Giác Hiểu lắc đầu nói: “Ta đang còn chưa tỉnh mộng, các người đã lấy mộng ra để dẫn dụ ta làm gì? Kỳ thực thành bại lợi danh, tất cả đều chỉ là một giấc mộng. Ta đã có mộng rồi, mộng của các ngươi, ta cần làm gì?”.
Ngô Thiết Dực cười gằn: “Phương Giác Hiểu, ngươi mộng đẹp không muốn lại muốn mơ thấy ác mộng hả?”.
Phương Giác Hiểu u uẩn thở dài: “Ai bảo giang hồ truyền ngôn Ngô Thiết Dực gặp phải Phương Giác Hiểu như gặp phải khắc tinh của mình, ác mộng này, có lẽ là kiếp trước ngươi nợ ta”.
Ngô Thiết Dực cũng không trả lời, chỉ quát lên một tiếng: “Phong, Vũ, Lôi, Điện!”.
Chợt thấy trên nền trời thấp thoáng bóng nhân ảnh, theo đó là tiếng y phục phần phật. Truy Mệnh mắt tinh, liếc thấy có bốn người đang đứng phía trên đỉnh đồi, chuẩn bị lao tới tấn công Phương Giác Hiểu.
Bốn người này chính là Đường Văn, Vu Thất Thập, Văn Thần Đán, Dư Cầu Bệnh mà hôm trước chàng đã gặp ở tiệm dược.
Truy Mệnh biết rõ bốn người này không dễ đối phó, định lên tiếng cảnh báo Phương Giác Hiểu thì chợt nghe y nói “Các ngươi có biết vì sao giang hồ nói ta quản chuyện bất nghĩa, cướp tiền bất nghĩa, giết kẻ bất nghĩa, lưu danh bất nghĩa không?”.
Dường như y không hề để ý đến sự tồn tại của bốn người: “Ta đã quản chuyện bất nghĩa, lấy tiền tài bất nghĩa, tru diệt kẻ bất nghĩa, vậy tại sao lại lưu danh bất nghĩa?”.
Phương Giác Hiểu tự hỏi rồi lại tự đáp: “Bởi vì cách giết người của ta, quả thật khiến người ta vừa sợ vừa ghét”.
Y cười cười rồi lại nói: “Ta lợi dụng những khe hở nhỏ bé nhất trong võ công đối phương để sát hại kẻ địch, trên giang hồ người người đều sợ hãi, sợ ta sẽ có ngày dùng thứ võ công không tuân theo bất cứ quy tắc nào, hư hư thực thực, từ tĩnh sinh động, lấy động diệt tĩnh để đối phó với tuyệt nghệ của chúng, vì thế ai ai cũng nói ta là kẻ bất học vô thuật, tiểu kỹ tầm phào, đánh thắng thì bảo là gặp may, thế nên mới có cái danh bất nghĩa này”.
Y cười cười rồi lại hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem, người giang hồ có đáng buồn cười không?”
Lúc y hỏi câu này, ánh mắt như hữu ý lại như vô ý nhìn về phía Truy Mệnh.
Truy Mệnh không khỏi cười khổ.
Người trong võ lâm hẹp lượng, so với văn nhân e rằng chỉ hơn chứ không kém, vượt xa so với tưởng tượng của người bình thường. Đương nhiên cũng có những người khí độ khoát đạt, nhưng đa phần đều là tranh quyền đoạt lợi, sính cường háo thắng, minh tranh ám đấu, háo danh tham dục, thế nên trong võ lâm mới hay thường nổi lên những trận gió tanh mưa máu. Trong võ lâm cũng không hiếm cảnh bè cánh đấu đá, thủ đoạn tàn độc tới độ không thể tưởng tượng. Đại Mộng Phương Giác Hiểu có tài mà không có quyền, lại cô ngạo đơn độc, người người đều sợ võ công cao thâm khó dò của y, lại biết y hay độc lai độc vãng, nên cho dù Phương Giác Hiểu có hành hiệp trượng nghĩa, cũng coi y là tà ma ngoại đạo, thêm vào cái danh bất nghĩa.
Đây chính là bi thương của người trong giang hồ.
Phương Giác Hiểu thần tình tiêu sái, cô ngạo tự tại, nhưng qua câu hỏi này của y, có thể thấy họ Phương vẫn chưa thực sự siêu thoát phàm trần, trong lòng vẫn còn để ý câu nói này.
Nhưng giang hồ thì phải có truyền ngôn, nếu không thì đâu còn gọi là giang hồ nữa.
Dù là Tứ Đại Danh Bộ, không phải cũng có khi bị lũ ác nhân chửi là nha trảo của triều đình, chó săn của tham quan ô lại hay sao? Đối với chuyện này, sư huynh đệ Truy Mệnh chỉ biết giả như không nghe thấy mà thôi, nếu không họ đã sớm cởi mũ từ quan bỏ đi phiêu lãng giang hồ từ lâu rồi.
Lại nghe Phương Giác Hiểu nói tiếp: “Vì vậy ta xuất thủ cực kỳ tàn độc. Tốt nhất, đừng ép ta xuất thủ, bằng không, một trường đại mộng, tỉnh lại sẽ là mười dặm thê lương đó”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Phương Giác Hiểu, ngươi vốn có thể đi, đáng tiếc là ngươi đã đến đây rồi!”.
Phương Giác Hiểu thản nhiên nói: “Đến đây rồi, cho dù ngươi không giết ta, cũng sợ bí mật tiết lộ ra ngoài, có đúng không?”.
Triệu Yên Hiệp cười khiêm nhượng: “Ngươi không muốn chết, chỉ có một cách”.
Phương Giác Hiểu: “Thành người của ngươi? Ngươi không sợ ta làm phản sao?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười: “Uống nước nghiền từ Bá Vương Hoa, vậy thì ta không sợ nữa”.
Phương Giác Hiểu lắc đầu: “Vậy không phải ta biến thành thây ma biết đi hay sao? Xem ra chết vẫn còn tốt hơn một chút”.
Triệu Yên Hiệp thở dài: “Nếu ngươi đã muốn chết, ta đành giúp ngươi toại nguyện vậy”.
Lời y còn chưa dứt, thì chợt một trận mưa đổ xuống.
Lúc này trời đã chạng vạng, chỉ còn lại chút tàn quang rọi xuống sườn dốc màu bích lục tựa như máu, làm cho thác nước rực lên ánh hồng quang.
Trận mưa lớn, giống như có người hắt nước về phía Phương Giác Hiểu vậy.
Đó không phải mưa.
Mà là ám khí.
Ám khí của Văn Thần Đán.
3.
Phương Giác Hiểu đang cười cười nói nói, đột nhiên thân hình khẽ động, trong chớp mắt đã tháo đôi giày vải dưới chân ra. Chỉ thấy y khẽ khoa lên một lượt, mấy chục điểm ngân quang dày đặc như mưa toàn bộ đều bị thu vào trong giày vải.
Nhưng Đường Hựu cũng đã xuất thủ.
Y vung tay lên, hỏa tinh liền cuồn cuộn bay tới, tựa hồ như có con hỏa long đang nhe nanh múa vuốt lao về phía Phương Giác Hiểu.
Phương Giác Hiểu khẽ lắc lư thân hình, biết mất giữa cánh đồng hoa.
Biển hoa khẽ rung rinh rồi lại trở nên phẳng lặng như trước.
Ngô Thiết Dực quát lớn: “Không được đốt hoa!”.
Đường Hựu tự nhiên cũng cả kinh thất sắc, nhưng Lôi Hỏa đã phát ra, muốn thu lại đâu phải chuyện dễ, chỉ sợ thiêu mất cả cánh đồng hoa, bèn vội quay sang nhìn Dư Cầu Bệnh cầu cứu. Đại Kỳ Quyển Phong Dư Cầu Bệnh vội dùng Đô Thiên Liệt Hỏa Kỳ chùm lấy, dập tắt lửa đi.
Dư Cầu Bệnh đang dập lửa thì đột nhiên thấy một bóng người lao vù lên không.
Họ Dư vốn là Phong trong Phong Vũ Lôi Điện, khinh công cao nhất, hơn nữa lại từ trên cao nhảy xuống, nhưng đang lúc y bận dập lửa, thì không ngờ có một bóng trắng xẹt qua, nhảy lên phía trên mình.
Dư Cầu Bệnh cả kinh, đại kỳ vội cuốn lên, chỉ thấy Phương Giác Hiểu như loài dạ điểu bổ xuống con mồi, lao thẳng vào giữa lá đại kỳ đang cuồn cuộn.
Vu Thất Thập thấy Dư Cầu Bệnh gặp nguy, cũng nhảy tới tương cứu, Lôi Điện Chùy và dùi sắt cùng lúc bổ xuống sau lưng Phương Giác Hiểu.
Chỉ nghe những tiếng loảng xoảng vang lên, lôi minh phong nộ thoáng hiện lên rồi tắt lịm, búa và dùi của Vu Thất Thập đánh vào thân thể Dư Cầu Bệnh, chấn động làm cho máu thịt của họ Dư bay tung tóe.
Còn đại kỳ của Dư Cầu Bệnh thì không hiểu sao lại cuốn vào cổ Vu Thất Thập, họ Vu chỉ biết trợn mắt le lưỡi ra ngoài đến nửa thốn, sắc mặt tím tái, chân tay buông thõng, đến lúc ngã gục xuống đất thì đã tuyệt khí.
Chỉ một chiêu, Phương Giác Hiểu đã tiễn đưa “Phong” Dư Cầu Bệnh và “Lôi” Vu Thất Thập về chốn cửu tuyền!
Cùng lúc đó, ám khí của Đường Hựu lại phát ra.
Phương Giác Hiểu từ trên nhảy xuống, sau khi cân nhắc lợi hại đã quyết định chế phục Dư Cầu Bệnh trước, lại dẫn động cho Dư Cầu Bệnh và Vu Thất Thập tàn sát lẫn nhau, nhưng đúng lúc y lực đã tận, thế đã hết đà thì ám khí của Đường Hựu lại bắn tới sau lưng.
Cùng lúc đó, Văn Thần Đán cũng tung người nhảy tới, đột nhiên trước mắt chợt thấy một chùm ám khí bay tới như mưa.
Ám khí này chính là độc sa ở trong túi đeo bên hông của y.
Trong sát na ngắn ngủi, địch nhân đã lấy độc sa từ trong túi của y để giết chính y.
Đường Hựu cũng phát giác ra ám khí của mình chỉ đánh trúng một ảo ảnh, còn trước ngực, giờ đã đột nhiên có thêm vô số lưỡi đao nhỏ sắc nhọn, thì ra ám khí của y đã bị Phương Giác Hiểu dùng ống tay áo phất ngược trở lại, xạ trúng người chủ nhân của chúng.
Khoảnh khắc mà Đường Hựu cùng Văn Thần Đán ngã xuống, chỉ cách thời khắc Vu Thất Thập và Dư Cầu Bệnh hồn du địa phủ chưa đầy một cái búng tay.
Tứ đại cao thủ dưới trướng Ngô Thiết Dực, đã cùng chết một lượt.
Lúc mà Phong Vũ Lôi Điện chuẩn động thủ, Truy Mệnh cũng định hiện thân giúp Phương Giác Hiểu một tay, song giờ thì chàng đã bỏ đi chủ ý đó.
Cả Ngô Thiết Dực cũng thay đổi chủ ý.
Thì ra khi mà Dư Cầu Bệnh, Văn Thần Đán, Vu Thất Thập, Đường Hựu xuất thủ vây công Phương Giác Hiểu, Ngô Thiết Dực cũng muốn ra tay ám toán.
Nhưng hiện giờ thì chẳng những không cần thiết, mà còn không kịp nữa.
Chỉ nghe Phương Giác Hiểu vỗ vỗ tay, rồi lại ngáp dài, chậm rãi nói: “Ta thấy năm mươi tư vị sư phụ của Triệu công tử chắc cũng không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì đâu?”.
4.
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Hảo công phu!”.
Người vỗ tay không ngờ lại chính là Triệu Yên Hiệp.
“Vừa rồi Phương huynh có phải đã dùng Điên đảo càn khôn ngũ hành di chuyển đại pháp mà năm trăm nay người trong giang hồ chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy ai luyện thành hay không?”.
Phương Giác Hiểu mỉm cười: “Tên đó dài chết đi được, cứ gọi là Đại Mộng thần công không phải hay hơn sao?”.
Triệu Yên Hiệp cũng mỉm cười: “Hay cho Đại Mộng thần công, cùng với Tá Lực thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu của Ngô đại nhân đây, có thể nói là đại đồng tiểu dị”.
Phương Giác Hiểu lại không nghĩ vậy: “Không phải tiểu dị, của ta là đường đường chính chính, của hắn là ủy mị khuất tất”.
Ngô Thiết Dực thấy võ công của Phương Giác Hiểu đích thực không phải tầm thường, nghe y nói vậy chẳng những không tức giận mà còn cười cười đáp: “Chi bằng Phương huynh và ta bắt tay hợp tác, vậy không phải là như hổ thêm cánh, hai bên cùng có lợi hay sao?”.
Phương Giác Hiểu chợt nói: “Kỳ lạ!”.
Ngô Thiết Dực liền hỏi: “Phương huynh có chỗ nào không hiểu?”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Ta và ngươi xưng huynh gọi đệ từ lúc nào vậy?”.
Ngô Thiết Dực trầm mặt xuống, cố áp chế cơn giận. Triệu Yên Hiệp liền lên tiếng đỡ lời: “Các hạ còn một chuyện chưa biết”.
Phương Giác Hiểu cũng không hỏi là chuyện gì, chỉ mỉm cười chờ y nói tiếp.
Bởi vì y biết Triệu Yên Hiệp đã hỏi câu này, tự nhiên nhất định y sẽ nói tiếp.
Triệu Yên Hiệp quả nhiên đã nói tiếp: “Các hạ không biết Điên đảo càn khôn ngũ hành di chuyển đại pháp e ngại nhất là Đại tu di chính phản cửu cung tiên trận”.
Phương Giác Hiểu thoáng giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Đây cũng giống như Đại Mộng thần công bị đánh thức vậy”.
Y cười cười rồi nói tiếp: “Đáng tiếc, loại trận pháp mà Triệu công tử vừa nói, đến nay đã không còn ai biết sử dụng nữa”.
Triệu Yên Hiệp cũng cười cười: “Chưa chắc”.
Giờ thì Phương Giác Hiểu cũng không nén nổi mà phải buột miệng: “Lẽ nào...”.
Triệu Yên Hiệp ngắt lời: “Thiên hạ đích thực không người nào có thể phát động Đại tu di chính phản cửu cung tiên trận, nhưng lại có năm mươi tư người có thể hợp lực thi triển loại trận pháp này”.
Phương Giác Hiểu mỉm cười: “Năm mươi tư vị sư phụ của các hạ?”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Năm mươi tư vị sư tôn của tại hạ, võ công tuy không có gì đặc sắc, nhưng kỳ môn tạp học thì tinh thông vô cùng, Phương công tử không nên coi thường bọn họ”.
Nói đoạn y liền vỗ tay một cái.
Năm mươi tư người, xếp hàng đi ra, rồi đứng theo phương vị.
Truy Mệnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm lo lắng, năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp đã trở về đây hết, trận chiến ở Hóa Điệp lâu chắc cũng đã kết thúc, không biết Lãnh Huyết đã ra sao?
Sắc mặt Phương Giác Hiểu trở nên trầm trọng: “Trận đã bày ra, ta đành phải phá thôi!”.
Triệu Yên Hiệp đưa tay lên nói: “Phương công tử xin cứ tự tiện”.
Triệu Yên Hiệp vừa cất tay lên, năm mươi tư người lập tức phát động trận thế. Trận thế này kỳ thực không thoát ra khỏi biến hóa sinh khắc “Sinh tử ảo diệt ám minh chi môn lưỡng nghi tứ tượng” nhưng lại đi theo đường dị biến, năm mươi tư người kết thành một thể, giống như một người, đột nhiên có năm mươi tư cánh tay, năm mươi tư cặp mắt, hơn nữa còn kiêm thông công lực của năm mươi tư người, thực lực có thể dời non lấp biển.
Tuyệt kỹ của Phương Giác Hiểu là tá lực đả lực, dùng lực hóa lực, nhưng công lực của năm mươi tư người hợp lại liên miên bất tuyệt, với sức một mình y thì không thể nào hóa giải được.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Giấc say còn chưa tỉnh.
Truy Mệnh vội nói nhanh vào tai Tập Mai Hồng: “Mau chạy đi, ta đoạn hậu!”.
“Ngô Thiết Dực, Triệu Yên Hiệp còn có năm mươi tư vị sư phụ của y và bọn Phong Vũ Lôi Điện, chỉ e mình khó mà địch lại!”.
“Bất kể thế nào, cũng phải để tiểu cô nương này thoát được, như vậy mới không cảm thấy áy náy với tứ sư đệ Lãnh Huyết”.
Chẳng ngờ Tập Mai Hồng lại nhướng đôi mày liễu lên, mắt hạnh trợn tròn: “Ta không đi!”.
Truy Mệnh vội nói: “Tiểu cô nương, mau đi, đi gọi viện binh tới đây cứu ta”.
Tập Mai Hồng vẫn lắc đầu: “Vậy huynh đi gọi viện binh, ta ở đây đoạn hậu”.
Lúc này Ngô Thiết Dực lại cao giọng quát lớn: “Bằng hữu còn không bước ra thì ta phải động thủ mời ra đó”.
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Truy Mệnh, chàng liền gấp giọng nói: “Lãnh Huyết đấu với Kiếm Thần Tiêu Lượng ở Hóa Điệp lâu có thể đang ngộ hiểm, chỉ có cô nương mới có thể cứu đệ ấy, hơn nữa sau khi cứu Lãnh Huyết rồi, cả hai lại quay về đây cứu ta. Như vậy là cứu được hai mạng người rồi, có được không?”.
Tập Mai Hồng nghe vậy thì trở nên hưng phấn, nghĩ đến lần nào cũng là Lãnh Huyết cứu nàng, bây giờ có thể oai phong với y một lần rồi, bèn gật đầu nói: “Được!”.
Truy Mệnh vội nói: “Vậy còn không mau đi đi!”.
Dứt lời bèn đưa tay đẩy mạnh cho Tập Mai Hồng lăn xuống dốc. Vị tam tiểu thư này cũng rất thông minh, nhân lúc sắc trời hôn ám, mượn địa thế lướt đi không để ai phát hiện.
Nhưng Tập Mai Hồng vừa động, Ngô Thiết Dực đã hú lên một tiếng tức giận bổ tới.
Truy Mệnh đang định bật người đứng dậy, khiến Ngô Thiết Dực thay đổi mục tiêu, để Tập Mai Hồng có cơ hội xông ra.
Không ngờ chợt nghe một thanh âm mệt mỏi vang lên: “Ngô lão, lúc ngươi bay trên cao, có nghĩ đến lúc rớt xuống sẽ thế nào không?”.
Ngô Thiết Dực vừa nghe câu nói này, cả người như bị đóng đinh chặt xuống đất, lập tức ngây người như phỗng đá, song mục nhìn chằm chằm lên trên đồi đất.
Truy Mệnh ở bên dưới cũng ngẩng mặt nhìn lên.
Trăng sáng đang lơ lửng giữa từng không.
2.
Chỉ thấy một bóng nhân ảnh, chậm rãi, lười nhác vươn vai, ngáp dài một tiếng, dài thật là dài, chính là vị công tử lười nhác đã ngáp ở Hóa Điệp lâu.
Trong bóng tối mờ mờ của buổi chiều chạng vạng, đôi mắt Ngô Thiết Dực giống như hai đốm lửa xanh, gằn giọng nói từng chữ một: “Phương Giác Hiểu?”.
Người đứng trên đỉnh đồi lại ngáp một cái nữa: “Nhân sinh không phải là một giấc mộng hay sao? Ngô lão, ta nằm mộng thấy ngươi, tài bảo sắp bay hết thì là ác mộng. Nếu ta mộng thấy ngươi, tiền tài đều thu cả về tay, vậy là hảo mộng rồi. Rốt cuộc là ngươi mộng thấy ta? Hay là ta mộng thấy ngươi đây?”.
Chòm râu dài của Ngô Thiết Dực tự dưng rung rung, hiển nhiên là đang cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng: “Phương Giác Hiểu, ngươi làm sao đến đây được?”.
Truy Mệnh cũng thầm hiếu kỳ, chàng cũng rất muốn biết được đáp án.
Chẳng ngờ Phương Giác Hiểu lại đáp: “Ta nằm mơ, lúc tỉnh lại thì đã ở nơi hoang sơn này, đang nằm ngắm hoa, thưởng trăng thì gặp tên ác nhân nhà ngươi tới đây”.
Cả trường bảo của Ngô Thiết Dực cũng bắt đầu rung lên: “Ngươi đánh rắm thối lắm!”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Trong mơ ta không nghe thấy câu này”.
Ngô Thiết Dực tức giận quát: “Đi mà nằm mơ tiếp giấc mộng xuân thu của ngươi đi”.
Phương Hiểu Giác thở dài: “Đúng, đúng! Nho tử khả giáo, Xuân Thu Chiến Quốc, đều chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi”.
Ngô Thiết Dực gằn giọng: “Hôm tay ta cho ngươi nằm mộng không bao giờ tỉnh được nữa!”.
Phương Hiểu Giác chậm rãi nói: “Vậy sao? Ta nằm mộng hóa thành hồ điệp, lúc tỉnh lại thì không còn dấu vết gì nữa! Thật chẳng muốn tỉnh chút nào!”.
Ngô Thiết Dực tức đến không thốt nên lời: “Ngươi...!”.
Triệu Yên Hiệp chợt lên tiếng: “Phương công tử...”.
Phương Giác Hiểu nói: “Ta không phải công tử, công tử không phải ta”.
Triệu Yên Hiệp liền đổi lại: “Phương hiệp sĩ...”.
Phương Giác Hiểu ngắt lời: “Người trong mộng không phân thiện ác, làm sao mà hành hiệp?”.
Triệu Yên Hiệp cũng không lấy đó làm tức giận: “Phương tiên sinh...”.
Phương Giác Hiểu vẫn không để y nói tiếp: “Tiên sinh tiên tử, phương sinh phương tử, có phân biệt gì chứ?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười, không chút nản lòng: “Đại Mộng Phương Giác Hiểu...”.
Phương Giác Hiểu giờ mới gật đầu: “Thế mới đúng chứ, bớt đi xưng hô, mơ thêm một giấc, vậy là tốt nhất”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Phương Giác Hiểu nằm mộng, không biết nằm ở nơi nào?”.
Phương Giác Hiểu đáp: “Ta nằm mộng trên nóc xe của hai người”.
Truy Mệnh thầm giật mình, chàng kẹp Tập Mai Hồng nấp bên dưới gầm xe đến đây, thật không ngờ còn có một Phương Giác Hiểu ở trên nóc xe nữa, hơn nữa sau khi đến đây y còn nấp trên đỉnh đồi, vậy mà mình không hề phát hiện. Cho dù là Phương Giác Hiểu có phát hiện được chàng hay không, phần công lực này đã không phải tầm thường rồi.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Phương đại mộng nằm mộng thật đúng chỗ rồi đó”.
Phương Giác Hiểu thoáng ngạc nhiên: “Ồ?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười: “Đại nghiệp của chúng ta đang mong được Đại Mộng Phương Giác Hiểu giúp đỡ, nếu được người tương trợ, thật đúng là như hổ thêm cánh, như rồng thêm vây”.
Phương Giác Hiểu lắc lắc đầu, đi đi lại lại dưới ánh trăng, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Truy Mệnh nghe mà lòng bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
“Nếu Phương Giác Hiểu gia nhập đám tà ma này, Ngô Thiết Dực cộng thêm Triệu Yên Hiệp, Phương Giác Hiểu, còn có cả Thần Kiếm Tiêu Lượng, với một lực lượng như vậy, cho dù là Tứ Đại Danh Bộ cùng xuất thủ, e rằng cũng chưa chắc thoát được”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Đại Mộng Phương Giác Hiểu [1]”.
Triệu Yên Hiệp không hiểu y đang nói gì, chỉ biết tròn mắt ra nhìn đối phương.
Phương Giác Hiểu lắc đầu nói: “Ta đang còn chưa tỉnh mộng, các người đã lấy mộng ra để dẫn dụ ta làm gì? Kỳ thực thành bại lợi danh, tất cả đều chỉ là một giấc mộng. Ta đã có mộng rồi, mộng của các ngươi, ta cần làm gì?”.
Ngô Thiết Dực cười gằn: “Phương Giác Hiểu, ngươi mộng đẹp không muốn lại muốn mơ thấy ác mộng hả?”.
Phương Giác Hiểu u uẩn thở dài: “Ai bảo giang hồ truyền ngôn Ngô Thiết Dực gặp phải Phương Giác Hiểu như gặp phải khắc tinh của mình, ác mộng này, có lẽ là kiếp trước ngươi nợ ta”.
Ngô Thiết Dực cũng không trả lời, chỉ quát lên một tiếng: “Phong, Vũ, Lôi, Điện!”.
Chợt thấy trên nền trời thấp thoáng bóng nhân ảnh, theo đó là tiếng y phục phần phật. Truy Mệnh mắt tinh, liếc thấy có bốn người đang đứng phía trên đỉnh đồi, chuẩn bị lao tới tấn công Phương Giác Hiểu.
Bốn người này chính là Đường Văn, Vu Thất Thập, Văn Thần Đán, Dư Cầu Bệnh mà hôm trước chàng đã gặp ở tiệm dược.
Truy Mệnh biết rõ bốn người này không dễ đối phó, định lên tiếng cảnh báo Phương Giác Hiểu thì chợt nghe y nói “Các ngươi có biết vì sao giang hồ nói ta quản chuyện bất nghĩa, cướp tiền bất nghĩa, giết kẻ bất nghĩa, lưu danh bất nghĩa không?”.
Dường như y không hề để ý đến sự tồn tại của bốn người: “Ta đã quản chuyện bất nghĩa, lấy tiền tài bất nghĩa, tru diệt kẻ bất nghĩa, vậy tại sao lại lưu danh bất nghĩa?”.
Phương Giác Hiểu tự hỏi rồi lại tự đáp: “Bởi vì cách giết người của ta, quả thật khiến người ta vừa sợ vừa ghét”.
Y cười cười rồi lại nói: “Ta lợi dụng những khe hở nhỏ bé nhất trong võ công đối phương để sát hại kẻ địch, trên giang hồ người người đều sợ hãi, sợ ta sẽ có ngày dùng thứ võ công không tuân theo bất cứ quy tắc nào, hư hư thực thực, từ tĩnh sinh động, lấy động diệt tĩnh để đối phó với tuyệt nghệ của chúng, vì thế ai ai cũng nói ta là kẻ bất học vô thuật, tiểu kỹ tầm phào, đánh thắng thì bảo là gặp may, thế nên mới có cái danh bất nghĩa này”.
Y cười cười rồi lại hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem, người giang hồ có đáng buồn cười không?”
Lúc y hỏi câu này, ánh mắt như hữu ý lại như vô ý nhìn về phía Truy Mệnh.
Truy Mệnh không khỏi cười khổ.
Người trong võ lâm hẹp lượng, so với văn nhân e rằng chỉ hơn chứ không kém, vượt xa so với tưởng tượng của người bình thường. Đương nhiên cũng có những người khí độ khoát đạt, nhưng đa phần đều là tranh quyền đoạt lợi, sính cường háo thắng, minh tranh ám đấu, háo danh tham dục, thế nên trong võ lâm mới hay thường nổi lên những trận gió tanh mưa máu. Trong võ lâm cũng không hiếm cảnh bè cánh đấu đá, thủ đoạn tàn độc tới độ không thể tưởng tượng. Đại Mộng Phương Giác Hiểu có tài mà không có quyền, lại cô ngạo đơn độc, người người đều sợ võ công cao thâm khó dò của y, lại biết y hay độc lai độc vãng, nên cho dù Phương Giác Hiểu có hành hiệp trượng nghĩa, cũng coi y là tà ma ngoại đạo, thêm vào cái danh bất nghĩa.
Đây chính là bi thương của người trong giang hồ.
Phương Giác Hiểu thần tình tiêu sái, cô ngạo tự tại, nhưng qua câu hỏi này của y, có thể thấy họ Phương vẫn chưa thực sự siêu thoát phàm trần, trong lòng vẫn còn để ý câu nói này.
Nhưng giang hồ thì phải có truyền ngôn, nếu không thì đâu còn gọi là giang hồ nữa.
Dù là Tứ Đại Danh Bộ, không phải cũng có khi bị lũ ác nhân chửi là nha trảo của triều đình, chó săn của tham quan ô lại hay sao? Đối với chuyện này, sư huynh đệ Truy Mệnh chỉ biết giả như không nghe thấy mà thôi, nếu không họ đã sớm cởi mũ từ quan bỏ đi phiêu lãng giang hồ từ lâu rồi.
Lại nghe Phương Giác Hiểu nói tiếp: “Vì vậy ta xuất thủ cực kỳ tàn độc. Tốt nhất, đừng ép ta xuất thủ, bằng không, một trường đại mộng, tỉnh lại sẽ là mười dặm thê lương đó”.
Triệu Yên Hiệp nói: “Phương Giác Hiểu, ngươi vốn có thể đi, đáng tiếc là ngươi đã đến đây rồi!”.
Phương Giác Hiểu thản nhiên nói: “Đến đây rồi, cho dù ngươi không giết ta, cũng sợ bí mật tiết lộ ra ngoài, có đúng không?”.
Triệu Yên Hiệp cười khiêm nhượng: “Ngươi không muốn chết, chỉ có một cách”.
Phương Giác Hiểu: “Thành người của ngươi? Ngươi không sợ ta làm phản sao?”.
Triệu Yên Hiệp mỉm cười: “Uống nước nghiền từ Bá Vương Hoa, vậy thì ta không sợ nữa”.
Phương Giác Hiểu lắc đầu: “Vậy không phải ta biến thành thây ma biết đi hay sao? Xem ra chết vẫn còn tốt hơn một chút”.
Triệu Yên Hiệp thở dài: “Nếu ngươi đã muốn chết, ta đành giúp ngươi toại nguyện vậy”.
Lời y còn chưa dứt, thì chợt một trận mưa đổ xuống.
Lúc này trời đã chạng vạng, chỉ còn lại chút tàn quang rọi xuống sườn dốc màu bích lục tựa như máu, làm cho thác nước rực lên ánh hồng quang.
Trận mưa lớn, giống như có người hắt nước về phía Phương Giác Hiểu vậy.
Đó không phải mưa.
Mà là ám khí.
Ám khí của Văn Thần Đán.
3.
Phương Giác Hiểu đang cười cười nói nói, đột nhiên thân hình khẽ động, trong chớp mắt đã tháo đôi giày vải dưới chân ra. Chỉ thấy y khẽ khoa lên một lượt, mấy chục điểm ngân quang dày đặc như mưa toàn bộ đều bị thu vào trong giày vải.
Nhưng Đường Hựu cũng đã xuất thủ.
Y vung tay lên, hỏa tinh liền cuồn cuộn bay tới, tựa hồ như có con hỏa long đang nhe nanh múa vuốt lao về phía Phương Giác Hiểu.
Phương Giác Hiểu khẽ lắc lư thân hình, biết mất giữa cánh đồng hoa.
Biển hoa khẽ rung rinh rồi lại trở nên phẳng lặng như trước.
Ngô Thiết Dực quát lớn: “Không được đốt hoa!”.
Đường Hựu tự nhiên cũng cả kinh thất sắc, nhưng Lôi Hỏa đã phát ra, muốn thu lại đâu phải chuyện dễ, chỉ sợ thiêu mất cả cánh đồng hoa, bèn vội quay sang nhìn Dư Cầu Bệnh cầu cứu. Đại Kỳ Quyển Phong Dư Cầu Bệnh vội dùng Đô Thiên Liệt Hỏa Kỳ chùm lấy, dập tắt lửa đi.
Dư Cầu Bệnh đang dập lửa thì đột nhiên thấy một bóng người lao vù lên không.
Họ Dư vốn là Phong trong Phong Vũ Lôi Điện, khinh công cao nhất, hơn nữa lại từ trên cao nhảy xuống, nhưng đang lúc y bận dập lửa, thì không ngờ có một bóng trắng xẹt qua, nhảy lên phía trên mình.
Dư Cầu Bệnh cả kinh, đại kỳ vội cuốn lên, chỉ thấy Phương Giác Hiểu như loài dạ điểu bổ xuống con mồi, lao thẳng vào giữa lá đại kỳ đang cuồn cuộn.
Vu Thất Thập thấy Dư Cầu Bệnh gặp nguy, cũng nhảy tới tương cứu, Lôi Điện Chùy và dùi sắt cùng lúc bổ xuống sau lưng Phương Giác Hiểu.
Chỉ nghe những tiếng loảng xoảng vang lên, lôi minh phong nộ thoáng hiện lên rồi tắt lịm, búa và dùi của Vu Thất Thập đánh vào thân thể Dư Cầu Bệnh, chấn động làm cho máu thịt của họ Dư bay tung tóe.
Còn đại kỳ của Dư Cầu Bệnh thì không hiểu sao lại cuốn vào cổ Vu Thất Thập, họ Vu chỉ biết trợn mắt le lưỡi ra ngoài đến nửa thốn, sắc mặt tím tái, chân tay buông thõng, đến lúc ngã gục xuống đất thì đã tuyệt khí.
Chỉ một chiêu, Phương Giác Hiểu đã tiễn đưa “Phong” Dư Cầu Bệnh và “Lôi” Vu Thất Thập về chốn cửu tuyền!
Cùng lúc đó, ám khí của Đường Hựu lại phát ra.
Phương Giác Hiểu từ trên nhảy xuống, sau khi cân nhắc lợi hại đã quyết định chế phục Dư Cầu Bệnh trước, lại dẫn động cho Dư Cầu Bệnh và Vu Thất Thập tàn sát lẫn nhau, nhưng đúng lúc y lực đã tận, thế đã hết đà thì ám khí của Đường Hựu lại bắn tới sau lưng.
Cùng lúc đó, Văn Thần Đán cũng tung người nhảy tới, đột nhiên trước mắt chợt thấy một chùm ám khí bay tới như mưa.
Ám khí này chính là độc sa ở trong túi đeo bên hông của y.
Trong sát na ngắn ngủi, địch nhân đã lấy độc sa từ trong túi của y để giết chính y.
Đường Hựu cũng phát giác ra ám khí của mình chỉ đánh trúng một ảo ảnh, còn trước ngực, giờ đã đột nhiên có thêm vô số lưỡi đao nhỏ sắc nhọn, thì ra ám khí của y đã bị Phương Giác Hiểu dùng ống tay áo phất ngược trở lại, xạ trúng người chủ nhân của chúng.
Khoảnh khắc mà Đường Hựu cùng Văn Thần Đán ngã xuống, chỉ cách thời khắc Vu Thất Thập và Dư Cầu Bệnh hồn du địa phủ chưa đầy một cái búng tay.
Tứ đại cao thủ dưới trướng Ngô Thiết Dực, đã cùng chết một lượt.
Lúc mà Phong Vũ Lôi Điện chuẩn động thủ, Truy Mệnh cũng định hiện thân giúp Phương Giác Hiểu một tay, song giờ thì chàng đã bỏ đi chủ ý đó.
Cả Ngô Thiết Dực cũng thay đổi chủ ý.
Thì ra khi mà Dư Cầu Bệnh, Văn Thần Đán, Vu Thất Thập, Đường Hựu xuất thủ vây công Phương Giác Hiểu, Ngô Thiết Dực cũng muốn ra tay ám toán.
Nhưng hiện giờ thì chẳng những không cần thiết, mà còn không kịp nữa.
Chỉ nghe Phương Giác Hiểu vỗ vỗ tay, rồi lại ngáp dài, chậm rãi nói: “Ta thấy năm mươi tư vị sư phụ của Triệu công tử chắc cũng không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì đâu?”.
4.
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Hảo công phu!”.
Người vỗ tay không ngờ lại chính là Triệu Yên Hiệp.
“Vừa rồi Phương huynh có phải đã dùng Điên đảo càn khôn ngũ hành di chuyển đại pháp mà năm trăm nay người trong giang hồ chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy ai luyện thành hay không?”.
Phương Giác Hiểu mỉm cười: “Tên đó dài chết đi được, cứ gọi là Đại Mộng thần công không phải hay hơn sao?”.
Triệu Yên Hiệp cũng mỉm cười: “Hay cho Đại Mộng thần công, cùng với Tá Lực thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu của Ngô đại nhân đây, có thể nói là đại đồng tiểu dị”.
Phương Giác Hiểu lại không nghĩ vậy: “Không phải tiểu dị, của ta là đường đường chính chính, của hắn là ủy mị khuất tất”.
Ngô Thiết Dực thấy võ công của Phương Giác Hiểu đích thực không phải tầm thường, nghe y nói vậy chẳng những không tức giận mà còn cười cười đáp: “Chi bằng Phương huynh và ta bắt tay hợp tác, vậy không phải là như hổ thêm cánh, hai bên cùng có lợi hay sao?”.
Phương Giác Hiểu chợt nói: “Kỳ lạ!”.
Ngô Thiết Dực liền hỏi: “Phương huynh có chỗ nào không hiểu?”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Ta và ngươi xưng huynh gọi đệ từ lúc nào vậy?”.
Ngô Thiết Dực trầm mặt xuống, cố áp chế cơn giận. Triệu Yên Hiệp liền lên tiếng đỡ lời: “Các hạ còn một chuyện chưa biết”.
Phương Giác Hiểu cũng không hỏi là chuyện gì, chỉ mỉm cười chờ y nói tiếp.
Bởi vì y biết Triệu Yên Hiệp đã hỏi câu này, tự nhiên nhất định y sẽ nói tiếp.
Triệu Yên Hiệp quả nhiên đã nói tiếp: “Các hạ không biết Điên đảo càn khôn ngũ hành di chuyển đại pháp e ngại nhất là Đại tu di chính phản cửu cung tiên trận”.
Phương Giác Hiểu thoáng giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Đây cũng giống như Đại Mộng thần công bị đánh thức vậy”.
Y cười cười rồi nói tiếp: “Đáng tiếc, loại trận pháp mà Triệu công tử vừa nói, đến nay đã không còn ai biết sử dụng nữa”.
Triệu Yên Hiệp cũng cười cười: “Chưa chắc”.
Giờ thì Phương Giác Hiểu cũng không nén nổi mà phải buột miệng: “Lẽ nào...”.
Triệu Yên Hiệp ngắt lời: “Thiên hạ đích thực không người nào có thể phát động Đại tu di chính phản cửu cung tiên trận, nhưng lại có năm mươi tư người có thể hợp lực thi triển loại trận pháp này”.
Phương Giác Hiểu mỉm cười: “Năm mươi tư vị sư phụ của các hạ?”.
Triệu Yên Hiệp cười cười: “Năm mươi tư vị sư tôn của tại hạ, võ công tuy không có gì đặc sắc, nhưng kỳ môn tạp học thì tinh thông vô cùng, Phương công tử không nên coi thường bọn họ”.
Nói đoạn y liền vỗ tay một cái.
Năm mươi tư người, xếp hàng đi ra, rồi đứng theo phương vị.
Truy Mệnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm lo lắng, năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp đã trở về đây hết, trận chiến ở Hóa Điệp lâu chắc cũng đã kết thúc, không biết Lãnh Huyết đã ra sao?
Sắc mặt Phương Giác Hiểu trở nên trầm trọng: “Trận đã bày ra, ta đành phải phá thôi!”.
Triệu Yên Hiệp đưa tay lên nói: “Phương công tử xin cứ tự tiện”.
Triệu Yên Hiệp vừa cất tay lên, năm mươi tư người lập tức phát động trận thế. Trận thế này kỳ thực không thoát ra khỏi biến hóa sinh khắc “Sinh tử ảo diệt ám minh chi môn lưỡng nghi tứ tượng” nhưng lại đi theo đường dị biến, năm mươi tư người kết thành một thể, giống như một người, đột nhiên có năm mươi tư cánh tay, năm mươi tư cặp mắt, hơn nữa còn kiêm thông công lực của năm mươi tư người, thực lực có thể dời non lấp biển.
Tuyệt kỹ của Phương Giác Hiểu là tá lực đả lực, dùng lực hóa lực, nhưng công lực của năm mươi tư người hợp lại liên miên bất tuyệt, với sức một mình y thì không thể nào hóa giải được.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Giấc say còn chưa tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook