[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội
Chương 7: Tập II: Không phải nàng giết - Chính là nàng ta

1.

Chợt nghe một người hét lên: “Dừng tay!”.

“Vù!”.

Một bóng lớn bay tới, cùng lúc đụng trúng cả Lam Nguyên Sơn lẫn Ân Thừa Phong, làm hai người ngã nhào xuống dòng nước.

Hai người vốn đã mệt mỏi rã rời, toàn thân thọ thương, lại bị nước suối chảy vào tai mũi miệng, liền ho lên sù sụ như, thở không ra hơi.

Vật vừa bay tới đụng trúng hai người chính là tảng Phi Lai Thạch.

Phi Lai Thạch bị người ta đá bay tới.

Một bóng người lao vút đến như cánh chim khổng lồ, một tay nhấc Ân Thừa Phong, một tay nhấc Lam Nguyên Sơn, rồi dí sát mặt lại gần Ân Thừa Phong quát lên: “Đệ liều mạng với Lam Nguyên Sơn là vì muốn báo cừu cho Ngũ Thái Vân, nếu Lam Nguyên Sơn không phải là hung thủ, mà đệ lại chết rồi thì còn ai báo cừu cho Ngũ cô nương nữa?”.

Ân Thừa Phong khàn khàn giọng: “Là y giết Thái Vân! Chính y đã giết Thái Vân...!”.

Người kia buông tay, liên tiếp tát mấy cái lên mặt Ân Thừa Phong, rồi lại chụp lấy cổ áo y, đưa lên sát mặt. Ân Thừa Phong cảm thấy đầu óc ong ong, nhưng tinh thần lại dường như đã tỉnh táo lại đôi chút.

Người kia cười gằn một tiếng rồi hỏi: “Vậy thì đệ đánh giá Lam Nguyên Sơn quá cao rồi đó! Đệ cũng thọ thương, y cũng thọ thương. Sáng sớm y quyết đấu với đệ, đến trưa lại đến Khô Trúc lâm giết Thái Vân Phi, sau rồi đến Quan Đao khê đợi đệ tới báo cừu...”.

Chỉ nghe người mới tới lạnh lùng nói thêm một câu: “Nếu y có thể làm được điều này, đệ căn bản không phải là đối thủ của y”.

Toàn thân Ân Thừa Phong như bị thoát lực, người kia buông y xuống, để y ngồi phệt xuống giữa dòng nước: “Là y... là y sai người đến giết Thái Vân...”.

Người kia liền nói: “Có thể là phải, cũng có thể không phải”.

Nói đoạn liền quay sang nhìn Lam Nguyên Sơn.

Lam Nguyên Sơn giống như một con gà sũng nước, cúi đầu thở khe khẽ, rồi ngước mắt lên nhìn người kia, không ngừng lắc đầu nói: “Ta không làm, ta không làm”.

Cơ thịt toàn thân Lam Nguyên Sơn ở trong nước đều đau đớn dữ dội: “Ta không biết Ngũ... Ngũ nữ hiệp đã ngộ hại...”.

Người kia hừ nhẹ một tiếng: “Bất kể thế nào, riêng chuyện mấy người các ngươi vì một chút hư danh mà làm cho nơi này sầu vân thảm vụ, còn hại cả những người thân yêu nhất của mình, làm cho địch nhân thêm đắc ý thì quả thật là ngu muội hết sức!”.

Chỉ thấy y thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Ân trại chủ, Lam trấn chủ, hai người đều là người thông minh, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc hồ đồ. Chúng ta hãy đến chỗ Hoàng bảo chủ trước để cùng thương lượng đại kế, bất kể tên hung đồ sát hại Ngũ cô nương là ai thì lưới trời cũng không tha cho hắn đâu. Trận đấu này của hai người, coi như là nể mặt họ Thôi này mà bỏ qua được không?”.

Truy Mệnh vừa nói, vừa đỡ hai người dậy.

Ân Thừa Phong và Lam Nguyên Sơn đều muốn tự mình bước đi, nhưng Truy Mệnh đã xốc thẳng cả hai người lên, điểm chân trên mặt nước lướt đi.

Gần đó có bốn con ngựa và một bạch y nhân.

Bạch y nhân là Chu Bạch Tự, y đã báo cho Truy Mệnh đến ngăn cản trận quyết đấu vốn là không thể ngăn cản này của Lam Nguyên Sơn và Ân Thừa Phong.

Ba người lên đến bờ, mới bắt đầu thấy lạnh và đau đớn. Ân Thừa Phong quỳ gục xuống, chỉ thấy giữa đám cỏ mọc lên trong khe đá, có một đóa hoa ngũ sắc đã gần tàn, tịch mịch và cô đơn. Y chợt nhớ đến lời mình đã nói với Ngũ Thái Vân trước lúc cùng với Chu Bạch Tự đi Vũ Dương thành: “Được, muội đợi ta trở về. Sau khi ta thắng sẽ hái đóa hoa đầu tiên nhìn thấy trên đường về tặng cho muội”.

Ân Thừa Phong khẽ ngắt cành hoa, thả cho nó trôi theo dòng nước, rồi cứ ngây người ra nhìn theo. Truy Mệnh và hai người còn lại đều đã lên ngựa, trầm mặc không nói tiếng nào.

2.

Tại Phi Vân Đường trong Hám Thiên bảo, đang bày một bàn tiệc lớn. Chiếc bàn đá Đại Lý màu hồng trạm trổ hình rồng bay phượng múa lớn đến nỗi cả bảy người ngồi trên bàn tiệc mà cũng chỉ chiếm chừng một phần ba chu vi bàn mà thôi.

Ngồi ở chủ vị là một lão giả tuổi chừng hoa giáp, tướng mạo oai phong, râu trắng tua tủa, nhưng mặt vàng như hoàng thổ, mỗi khi lão cười thì chén đũa trên bàn đều rung rung, nếu lão mà vỗ xuống bàn, chỉ sợ là mặt bàn bằng thép cũng khó mà chịu nổi.

Đây chính là Đại Mãnh Long Hoàng Thiên Tinh, Bảo chủ Hám Thiên bảo. Những cao thủ cận thân của lão vốn còn có Quảng Vô Cực, Vưu Tật, Diêu Nhất Giang, Du Kính Đường, Ngôn Chi Giáp, Lý Khai Sơn, Lỗ Vạn Thừa, nhưng tất cả đều đã hi sinh trong trận chiến với Cơ Diêu Hoa cả rồi. Thế nên thủ hạ thân tín của Hoàng Thiên Tinh giờ chỉ còn lại một vị tổng quản Chùy Tâm thích Diệp Chu Ngạn. Người này cao chưa đầy năm thước, nhưng toàn thân rắn chắc như một viên đạn thép. Y cũng có mặt trong bàn tiệc ngày hôm nay, nhưng chỉ ngồi ở vị trí thấp nhất.

Bên phải Hoàng Thiên Tinh là Truy Mệnh, kế đó là Ân Thừa Phong, Hoắc Ngân Tiên và Lam Nguyên Sơn, cùng với Chu Bạch Tự. Ở giữa Chu Bạch Tự và Hoàng Thiên Tinh có một ghế trống, Bạch Hân Như và Bạch Hoa Hoa đều chưa tới. Còn bên cạnh Ân Thừa Phong, cũng để trống một vị trí dành cho một người vĩnh viễn cũng không thể nào đến đây được nữa.

Hám Thiên bảo vốn là thủ lĩnh của tứ đại gia, là thế giao ba đời với Vũ Dương thành, mạc nghịch chi giao với tiền nhiệm Trại chủ của Thanh Thiên trại (sư phụ và đồng thời là nghĩa phụ của Ân Thừa Phong, Ngũ Cương Trung), thậm chí cả tên bảo và tên trại cũng đều có một chữ “thiên” để biểu thị sự thống nhất đồng tâm, Hoàng Thiên Tinh cũng đã nhiều lần giúp đỡ cho Tây trấn, có lần khi Phục Ngưu trấn gặp khó khăn, lão đã không tiếc điều động một lượng lớn nhân thủ đi vận chuyển lương thực cho Lam Nguyên Sơn.

Trước đây Nam trại Tây trấn Bắc thành cũng đều luôn thần phục Đông bảo, chỉ là sau khi Hoàng Thiên Tinh trọng thương, nhân tài mất hết, địa vị lãnh đạo này mới từ từ mất đi, dẫn tới mấy trận long tranh hổ đấu của Lam Nguyên Sơn, Chu Bạch Tự và Ân Thừa Phong.

Lúc này Hoàng Thiên Tinh, Truy Mệnh, Chu Bạch Tự, Ân Thừa Phong, Lam Nguyên Sơn, Hoắc Nhân Tiên và Diệp Chu Ngạn đều đang đợi người đến.

Bọn họ đang đợi ai?

3.

“Làm sao mà đến giờ vẫn chưa thấy tới vậy?”.

Hoàng Thiên Tinh tuy chưa lành vết thương, song tính tình vẫn không hề bớt nóng nẩy.

“Bảo chủ lo nghĩ nhiều rồi”.

Diệp Chu Ngạn vội lên tiếng: “Ngao Cận Thiết bộ đầu, Hề Cửu Nương tú tài, Nguyên Vô Vật đại hiệp, Giang Sấu Ngữ công tử, Tư Đồ Bất đà chủ, còn có sáu vị nữ hiệp nữa, trên giang hồ có ai đụng nổi mười một người này chứ?”.

Thì ra họ đang chờ cao thủ lục phiến môn Ngao Cận Thiết và phu nhân Cư Duyệt Huệ, đại hiệp Nguyên Vô Vật và phu nhân Hưu Xuân Thủy, danh môn thế gia công tử Giang Sấu Ngữ và muội tử Giang Ái Thiên, Phân đà chủ Phân đà Cái bang U Châu Tư Đồ Bất và phu nhân Lương Hồng Thạch, Văn Võ Tú Tài Hề Cửu Nương và tỷ tỷ Hề Thái Tang, còn một người nữa, chính là Tiên Tử Nữ Hiệp Bạch Hân Như.

Mười một người này đều là cao thủ thân hoài tuyệt kỹ, trên giang hồ người có thể đụng tới bọn họ quả thật không nhiều. Ở vùng U Châu này, ngoại trừ tứ đại gia, đại khái cũng không còn ai có thể gây chuyện với bọn họ. Giờ đây tông chủ của tứ đại gia đều ngồi cả ở đây, thử hỏi còn ai dám vuốt râu hùm của mười một vị cao thủ này nữa?

Hoàng Thiên Tinh cười ha hả nói: “Ta thì không lo lắng, chỉ sợ Chu thế điệt lo lắng thôi, Bạch cô nương như hoa như ngọc của y tuyệt đối không thể tổn thương chút nào được, đúng không?”.

Câu nói đùa này của Hoàng Thiên Tinh hiển nhiên là không đúng lúc. Ân Thừa Phong ngước mắt lên, xạ ra những tia nhìn sắc bén như đao như kiếm. Chu Bạch Tự cũng vội vàng thu ánh mắt lại, y vốn đang len lén chăm chú nhìn mái tóc đen huyền của Hoắc Ngân Tiên bên cạnh Lam Nguyên Sơn.

Truy Mệnh đột nhiên hỏi: “Hoàng bảo chủ, Hoàng phu nhân đâu rồi?”.

Kỳ thực Bạch Hoa Hoa không phải nguyên phối phu nhân của Hoàng Thiên Tinh, chỉ là Hoàng Thiên Tinh trung niên góa vợ, đến vãn niên thì mới không chịu được cảnh anh hùng tịch mịch, nên đã lấy thêm kế thất, chính là Bạch Hoa Hoa.

Ở trong võ lâm, Bạch Hoa Hoa có thể nói là hoàn toàn vô danh, võ công cũng không có gì đặc sắc, nhưng nàng ta lại nổi tiếng là một kỹ nữ tài sắc vẹn toàn, giữ thân trong sạch.

Hoàng Thiên Tinh khẽ nhếch mép cười, gãi gãi đầu cười khổ nói: “Phu nhân của ta? Hôm nay nàng ta không được khỏe, đang nằm trong ngọa thất nghỉ ngơi, có thể ra đây với mọi người được hay không thì phải lát nữa mới biết được”.

Truy Mệnh nói: “Ngọc thể khiếm an thì không cần làm phiền phu nhân nữa, hung đồ đã đoạt mất tính mạng của chín vị nữ hiệp bất hạnh, Bảo chủ phải cẩn thận chiếu cố phu nhân một chút”.

“Chuyện này tự nhiên ta biết”.

Hoàng Thiên Tinh vừa nói vừa vỗ mạnh xuống bàn một chưởng, quả nhiên làm ly tách trên bàn nẩy tưng lên một cái: “Tên hung đồ này thật tàn độc, chỉ chuyên trọng nữ tử để hạ thủ!”.

Truy Mệnh nói: “Hắn đã giết chín người, xem ra sẽ vẫn còn tiếp tục hành động, lúc này Tứ đại gia mà không đoàn kết lại, thì chỉ khiến cho kẻ thù thừa cơ xâm phạm mà thôi”. Ngũ Thái Vân hiển nhiên cũng chính vì chuyện này mà bị thảm tử.

Hoàng Thiên Tinh lại vỗ mạnh một chưởng nữa xuống bàn, nhưng Diệp Chu Ngạn đã kịp thời đặt một miếng thiết bản xuống chỗ mặt bàn đó... tiếng động tuy lớn, nhưng lại không khiến cho rượu thịt trên bàn bị chấn động mà đổ tung tóe. Xem ra thì vị trí của Diệp Chu Ngạn trong Hám Thiên bảo đúng là không thể thiếu được.

“Con bà chúng nó chứ!” Hoàng Thiên Tinh lớn tiếng mắng: “Nếu để hắn lọt vào tay chúng ta, ta sẽ khiến hắn chết một trăm lần, một ngàn lần, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Trong lúc này kẻ nào còn sinh sự, thì sẽ không xong với Hoàng Thiên Tinh mỗ đâu!”.

Nói tới đây thì lão chợt nghĩ tới một chuyện, bèn quay sang hỏi Truy Mệnh: “Khi nào thì Vô Tình mới tới?”.

Dụng ý của lão tương đối rõ ràng, Truy Mệnh đã tới đây hai ngày, nhưng vẫn chưa tìm được đầu mối gì, Tạ Hồng Điện và Ngũ Thái Vân lại lần lượt gặp nạn, Hoàng Thiên Tinh đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Vô Tình trong trận chiến với Ma Cô Cơ Diêu Hoa, nên rất khâm phục người thanh niên này, vì thế liền cho rằng chỉ có Vô Tình mới có thể giải quyết được vấn đề trước mắt.

Truy Mệnh cũng không để gì đến điều đó, chỉ điềm đạm đáp: “Ở Thiểm Tây xảy ra một vụ kỳ án, toàn bộ người trong một thôn đã mất mạng, có lẽ đại sư huynh giải quyết xong vụ án đó rồi mới đến đây được”.

Sau đó chàng lại ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Các vị bằng hữu trên mái nhà, rượu đã rót rồi, đồ ăn cũng sắp lạnh, sao vẫn còn chưa chịu xuống?”.

Chỉ nghe mấy tiếng “ha ha” vang lên, trên sảnh đường đã có thêm năm người nữa.

Ngao Cận Thiết là một người thô hào trông giống như một chiếc màn thầu bằng sắt, gương mặt trầm tĩnh. Vừa xuống tới nơi, y đã cười lên ha hả nói: “Chúng ta nấp trên mái nhà chỉ vì muốn thử xem ai là người có nhĩ lực tốt nhất thôi, có gì mạo phạm, mong các vị thứ lỗi!”

Vừa mới xuất hiện đã nói rõ nguyên ủy, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn sảng khoái của bộ đầu, không gây hiểu lầm cho người khác.

Lạc Phách Tú Tài Hề Cửu Nương mặt trắng không râu, mặt mày vui vẻ, phe phẩy quạt cúi người nói: “Chúng ta vốn tưởng rằng mình đã nhẹ tựa hồng mao rồi, nhưng trong tai Truy Mệnh huynh thì chắc khác gì chó điên sủa bậy cả, thật đúng là đã làm trò cười cho các vị rồi!”.

Giang Sấu Ngữ khẽ phủi phủi bộ trường bào bằng gấm, mỉm cười nói: “Khinh công của chúng ta không tệ, nhĩ lực của Truy Mệnh cũng hơn người, Hề tiên sinh đâu cần phải tự châm biếm mình như thế?”.

Truy Mệnh cũng cười cười nói: “Đều tốt, đều tốt, không tốt, không tốt”.

Phân đà chủ Phân đà Cái bang Tư Đồ Bất quần áo rách rưới tả tơi, eo lưng thắt sáu chiếc túi lớn nghiêng đầu hỏi: “Cái gì tốt? Cái gì không tốt?”.

Truy Mệnh nói: “Khinh công của năm vị và đôi tai của tại hạ đều tốt, nhưng Hoàng bảo chủ, Ân trại chủ, Lam trấn chủ, Chu thành chủ rõ ràng là đã nghe thấy mà lại không chỉ ra, để cho tên tửu quỷ này khoe khoang khoác lác, thì là không tốt!” Vừa nói chàng vừa ngửa cổ uống cạn một chén rượu đầy.

Hoàng Thiên Tinh tỏ vẻ ngạc nhiên thốt lên: “Truy Mệnh huynh nói gì vậy? Ta mà nghe thấy người đến thì đã vỗ bàn phá mái ngói mà nhảy lên trên đó rồi!”.

Lam Nguyên Sơn cũng nói: “Tại hạ cũng không nghe thấy, Truy Mệnh huynh đừng dát vàng lên mặt Lam mỗ nữa”.

Chu Bạch Tự cũng hoang mang nói: “Ta cũng không nghe thấy gì hết mà...”. Y còn định nói tiếp nữa, nhưng chợt thấy cặp mắt đa tình của Hoắc Ngân Tiên nhìn về phía mình, lập tức cảm thấy như đang chìm vào trong hồ nước đường, ngọt nào đến nỗi không muốn nổi lên, không nói tiếp được nữa.

Chỉ có Ân Thừa Phong là vẫn ngồi trầm mặc.

“Bốp!”.

Hào Hiệp Nguyên Vô Vật vỗ mạnh xuống bàn, cao giọng nói: “Truy Mệnh huynh, võ công cao cường mà không kiêu ngạo, ta phục huynh! Ba chén!”.

Nói đoạn liền ngửa cổ dốc trọn ba chén rượu vào miệng, rồi ném chén vào góc nhà: “Chén nhỏ quá, uống không sảng khoái chút nào!” Chỉ thấy y cầm bình rượu lên, tu liền một hơi ba bình lớn.

Truy Mệnh cũng cười cười nói: “Ta uống với Nguyên đại hiệp”.

Dứt lời, liền cởi hồ lô ra, há miệng tu ừng ực.

Hoàng Thiên Tinh cũng vỗ bàn một cái, Diệp Chu Ngạn cũng kịp thời đặt tấm sắt bên dưới để tránh lực đạo làm hỏng mặt bàn: “Hào khí lắm! Ta cũng uống ba...”. Nhưng bình rượu trên bàn đã cạn hết, lão liền chộp lấy một vò rượu lớn, đập vỡ niêm phong, ngầm vận công lực, một tia rượu liền bắn thẳng vào miệng.

Nguyên Vô Vật giơ ngón tay cái lên: “Hảo!”.

Chúng nhân cũng đều vỗ tay khen hay.

Diệp Chu Ngạn nhân lúc mọi người cười nói vui vẻ, ghé miệng sát tai Hoàng Thiên Tinh thì thầm: “Bảo chủ, giữ gìn sức khỏe!”.

Hoàng Tiên Tinh bật cười hào sảng: “Đêm nay không say thì còn đợi lúc nào nữa?”.

Truy Mệnh lắc đầu: “Hôm nay chúng ta tương tụ ở đây là để thương lượng việc tầm nã hung thủ, chứ không phải để uống cho say”.

Câu nói này của chàng đã làm Hoàng Thiên Tinh sực tỉnh, đành đặt vò rượu xuống. Gần năm nay lão ít đặt chân ra giang hồ, cỗ hào khí năm xưa không tìm được nơi phát tiết, được dịp nhất thời cao hứng nên rất muốn mượn chuyện nhỏ để trút hết ra, nhưng nghe Truy Mệnh nói vậy, y đành cười ngượng nghịu đặt vò rượu xuống.

Truy Mệnh hỏi: “Còn sáu vị nữ hiệp đâu?”

Hề Cửu Nương mỉm cười đáp: “Chúng ta tới sớm một bước, phụ nữ thường lúc nào cũng...”.

Chợt nghe một giọng nữ gắt lên: “Tiểu đệ, ngươi lại nói xấu sau lưng tỷ tỷ rồi phải không?”.

Tiếng đến thì người cũng đến nơi, thì ra là bọn Hề Thái Tang, Lương Hồng Thạch, Hưu Xuân Thủy, Giang Ái Thiên, Cư Duyệt Huệ và Bạch Hân Như đã tới.

Trong sáu nữ tử này, Giang Ái Thiên là có vẻ là danh gia khuê tú nhất, cao quý phong nhã, kim thoa ngọc trâm, toát lên một phong phạm của hào môn thế tộc. Nhưng nếu luận nhan sắc thanh tú diễm lệ, trong sáu người này không ai hơn được Bạch Hân Như, gương mặt trắng như trứng thiên nga của nàng, đôi mày lá liễu, chiếc mũi nhỏ xinh đều có một vẻ đẹp khiến người ta phải động lòng.

Chúng nhân cười ồ lên, rồi vội vàng đứng dậy nghênh tiếp. Hề Cửu Nương xưa nay vốn sợ tỷ tỷ của mình như sợ cọp, bèn nói: “Là đệ lo lắng mọi người đến muộn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà thôi!”.

Lương Hồng Thạch phì cười: “Hứ! Ngươi có xảy ra một trăm chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta vẫn bình an đại cát cả đấy!”

Nàng ta là phu nhân của Phân đà chủ Cái bang, ở cùng với khiếu hóa tử lâu ngày, ngôn ngữ tự nhiên cũng không được văn nhã cho lắm.

Hoàng Thiên Tinh cười lớn nói: “Đừng làm rộn lên nữa, phu nhân của ta cũng ra rồi kìa”. Chúng nhân đưa mắt nhìn qua, thì thấy một nữ tử áo trắng, mặt che sa mỏng, có lẽ là vì quá yếu nhược, nên cách lớp sa trắng, người ta vẫn cảm nhận được vẻ xanh xao của gương mặt nàng. Bạch Hoa Hoa đang được hai nữ tỳ đỡ hai bên bước xuống.

Bạch Hoa Hoa khẽ cúi người một cái, coi như chào hỏi. Hoàng Thiên Tinh thấy vậy liền vội vàng chạy tới đỡ nàng ngồi xuống, cười khà khà nói: “Phu nhân nhà ta ấy à, phải nhờ đội nương tử quân của các vị nữ hiệp đây bảo vệ mới được”.

Chúng nhân đều biết bảo hộ một nữ tử yếu nhược như vậy tuyệt đối không phải là một chuyện dễ, nhưng Hưu Xuân Thủy xưa nay vốn háo thắng tranh cường đã ngắt lời Hoàng Thiên Tinh: “Giao cho chúng ta, đảm bảo bình an”.

Hề Cửu Nương nhịn không được lên tiếng trêu chọc: “Thất Cô Bát Tẩu các vị bận rộn cả ngày trời, không biết đã tìm ra được đầu mối gì hay chưa?”.

Tất cả nam nhân có mặt trong đại sảnh lại được thể cười ồ lên.

Hề Thái Tang lạnh lùng hỏi ngược lại: “Còn các người?”.

Tiếng cười liền im bặt.

Ngao Cận Thiết liên tiếng: “Vẫn còn đang điều tra, chưa có manh mối”.

Cuối cùng thì y vẫn thành thực thừa nhận.

Hề Thái Tang chợt quay sang hỏi Truy Mệnh: “Tam gia, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo”.

Truy Mệnh nghiêm mặt nói: “Không dám, xin Hề nữ hiệp cứ nói”.

Hề Thái Tang cao giọng hỏi: “Chứng tích của bảy vụ án Đoàn Nhu Thanh, Sầm Yến Nhược, Lãnh Mê Cúc, Ân Lệ Tình, Vu Tố Đông, Vưu Cúc Kiếm, Cố Thu Noãn đều cho thấy đây là những vụ án cưỡng dâm, sát nhân sau đó cướp của có đúng không?”.

Truy Mệnh gật đầu: “Đúng vậy!”.

Hề Thái Tang lại hỏi: “Chỉ có Tạ Hồng Điện là bị giết nhưng không bị làm nhục, Ngũ Thái Vân bị làm nhục rồi sát hại nhưng không bị cướp của, có phải không?”.

Truy Mệnh nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Phải!”.

Hề Thái Tang hỏi tiếp: “Trong chín vụ án này, chỉ có vụ của Tạ Hồng Điện là lưu lại một chút dấu vết, chính là nàng ta đã từng ước hẹn với một nữ tử, gặp mặt trong khách sạn ở Ông Gia khẩu đúng không?”.

Truy Mệnh gật đầu đáp: “Ta đã tìm kiếm trong các ký lục ở nha huyện, tra ra được nữ tử báo tin đó là ai rồi”.

Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng chàng, Hề Cửu Nương, Giang Sấu Ngữ, Ngao Cận Thiết, Nguyên Vô Vật, Tư Đồ Bất đều không khỏi chấn động, ghé miệng vào tai nhau thì thầm bàn luận.

Hề Thái Tang lại cất cao giọng nói khàn khàn của mình: “Còn chúng ta cũng tìm được hung thủ sát hại Tạ Hồng Điện rồi”.

Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói tiếp: “Bởi vì Tạ Hồng Điện còn lưu lại một đầu mối nữa”.

Phu nhân của Tư Đồ Bất là Lương Hồng Thạch chầm chậm đứng lên, lên tiếng tiếp lời: “Đó là một chữ ‘vũ’!”.

“Người đó không phải ai khác...”. Đôi mắt sắc bén của Lương Hồng Thạch nhìn chăm chăm vào Hoắc Ngân Tiên, gằn giọng nói từng chữ một: “Chính là nàng ta!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương