Giới thiệu
Editor: NgạnThể loại: cổ trang, sư đồ luyến, ngược luyến, OE
Chỉ vì một lời nói dối mà tình cảm sư đồ của hắn tan thành mây khói.
Chuyện tình cảm của hắn đối với Bách Lý Hàn Băng bị vạch trần, vô phương khống chế.
Sau mười năm biến đổi lại trùng phùng,
Vốn tưởng rằng đã mơ hồ quên được chuyện cũ, đột nhiên trong một ngày đêm lại bị hồi ức quấn lấy.
Mới đầu không nguyện chấp nhận buông tay, Như Tuyên đã dùng thủ đoạn kiên định nhất.
Để Bách Lý Hàn Băng quên đi bản thân, không những thế còn khiến bản thân thương tích đầy mình, khiến cả hai lụy khổ một đời…
Mùa đông lạnh nhất năm ấy, tựa hồ đã có một thứ gì đó dần chết đi…
Trên hồng trần nhiễu loạn này,
Cười như không cười, khóc như không khóc, vì yêu mà đánh mất tâm can, há chỉ có mình hắn…
Đôi hồ điệp ngọc khấu kia, đã vỡ đi một cánh, vĩnh viễn không thể thành đôi.
Như Tuyên với tay bắt lấy nhưng không thể được, Bách Lý Hàn Băng vốn có cơ hội nắm bắt, nhưng y không hề động thủ.
Cuối cùng, hai người nhìn theo hồ điệp ngọc khấu vỡ tan.
Bách Lý Hàn Băng bước đến bên cửa, quay đầu nói với hắn:”Ngươi mau đi đi, đến khi ta về không muốn thấy ngươi nữa.”
“Đến khi ngươi về, sẽ không thấy ta nữa.”, Như Tuyên đứng dậy, mỉm cười với y.
Nụ cười này của Như Tuyên, Bách Lý Hàn Băng nhớ rất rõ.
Giống như ngày hôm đó của nhiều năm trước, lần đầu tiên tương ngộ trong băng tuyết lạnh lẽo, ánh mắt và nụ cười kia đã khiến y rung động.
Chỉ vì một lời nói dối mà tình cảm sư đồ của hắn tan thành mây khói.
Chuyện tình cảm của hắn đối với Bách Lý Hàn Băng bị vạch trần, vô phương khống chế.
Sau mười năm biến đổi lại trùng phùng,
Vốn tưởng rằng đã mơ hồ quên được chuyện cũ, đột nhiên trong một ngày đêm lại bị hồi ức quấn lấy.
Mới đầu không nguyện chấp nhận buông tay, Như Tuyên đã dùng thủ đoạn kiên định nhất.
Để Bách Lý Hàn Băng quên đi bản thân, không những thế còn khiến bản thân thương tích đầy mình, khiến cả hai lụy khổ một đời…
Mùa đông lạnh nhất năm ấy, tựa hồ đã có một thứ gì đó dần chết đi…
Trên hồng trần nhiễu loạn này,
Cười như không cười, khóc như không khóc, vì yêu mà đánh mất tâm can, há chỉ có mình hắn…
Đôi hồ điệp ngọc khấu kia, đã vỡ đi một cánh, vĩnh viễn không thể thành đôi.
Như Tuyên với tay bắt lấy nhưng không thể được, Bách Lý Hàn Băng vốn có cơ hội nắm bắt, nhưng y không hề động thủ.
Cuối cùng, hai người nhìn theo hồ điệp ngọc khấu vỡ tan.
Bách Lý Hàn Băng bước đến bên cửa, quay đầu nói với hắn:”Ngươi mau đi đi, đến khi ta về không muốn thấy ngươi nữa.”
“Đến khi ngươi về, sẽ không thấy ta nữa.”, Như Tuyên đứng dậy, mỉm cười với y.
Nụ cười này của Như Tuyên, Bách Lý Hàn Băng nhớ rất rõ.
Giống như ngày hôm đó của nhiều năm trước, lần đầu tiên tương ngộ trong băng tuyết lạnh lẽo, ánh mắt và nụ cười kia đã khiến y rung động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook