Tử Cực Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 31-2: Nhận thức (2)
Editor:HamNguyet
"Tựa hồ có không ít sát thủ,người trong sát thủ liên minh cũng có, còn có... " Tư Mã Thú dừng một chút, ngữ khí có chút nghi hoặc tiếp tục nói:
"Còn có một ít người, lão phu ngày ấy thấy hai người, nhưng kỳ quái là bọn hắn tựa hồ có thể phát hiện ra lão phu, lão phu cũng không thể tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa, lão phu cảm thấy được, bọn họ, không giống như là người."
"Không giống người?" Vương Tử nhíu mày.
"Đúng vậy, nhưng cũng không phải quỷ quái "
Vương Tử đột nhiên dừng bước, Vệ Tử Sở đi ở phía sau cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Vương Tử nói:
"Đi mặt trên."
"A? Mặt trên? Nga, nga, đi "
Vệ Tử Sở không kịp phản ứng,đợi nghe hiểu được ý tứ Vương Tử lập tức trở lại dẫn đường.
"Nhìn cái gì vậy, trải qua ta khổ tâm khuyên nhủ, Vương Tử điện hạ đã đồng ý cùng bản công tử đi lên ngồi!"
Vệ Tử Sở thấy tam ca hắn còn đứng trên hành lang, bên cạnh thang lầu giọng huýt sáo nói, hắn đã thăm dò dõ dàng, loại thời điểm này Vương Tử sẽ không biết phát biểu ý kiến, không phát biểu ý kiến liền tỏ vẻ đồng ý đúng không? Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, kỳ thật Vương Tử chỉ không nghĩ để ý tới hắn nhàm chán như vậy mà thôi.
Vệ Tử Khiêm cũng chỉ sửng sốt một chút, lập tức cười cười, đi bên người Vương Tử không nói gì.
Vệ Tử Sở đẩy cửa tiến vào ghế lô, làm thủ thế thỉnh để cho Vương Tử tiến vào.
Vệ Tử Khiêm ở cửa phân phó người phục vụ vài câu mới đi vào cửa.
Vương Tử chỉ nhìn lướt qua một vòng phòng trong, lập tức đi đến một cái sopha đơn người ngồi xuống.
Mà mấy người bên trong, đang nhìn đến người mà Vệ Tử Khiêm, Vệ Tử Sở vui vẻ mời đến, bên trong ánh sáng lạnh chiếu rọi xuống khí chất càng thêm lạnh lùng, trang phục bao vây lấy mặt ngoài dáng người thon dài,khuôn mặt tinh xảo bất khả tư nghị, nhưng không có một tia biểu tình, càng như là một bức trạng thái tĩnh họa, rõ ràng xinh đẹp như thế, lại giống như núi xa cách sương mù, làm cho người khác không thể đến gần, nhìn không thấu.
"Được, ta đến giới thiệu, vị này chính là khách quý nhà chúng ta, Vương Tử,vài người các ngươi tự giới thiệu, ta cũng không cần phí võ mồm đúng không? Nói không tốt ta sẽ không ghánh nổi a ~ "
Đây là lời Vệ Tử Phương nói,theo thói quen quan trường,những trường hợp như vậy thường nói vô cùng trôi chảy.
"Phương ca, đây là nói chuyện với ai đây, tiểu muội chính là không thích a ~ "
Tầm mắt Lý Miểu từ trên người Vương Tử dời đi chỗ khác nhìn về phía Vệ Tử Phương.
Vệ Tử Phương không để ý, ánh mắt dài nhỏ sau mắt kính gọng mạ vàng nhìn Lý Miểu cười cười.
"Hắc hắc, các ngươi thích nói hay không thì tuỳ, Vương Tử điện hạ chính là bằng hữu của ta, người ta thôi,chính là không nghĩ muốn nhận thức các ngươi, tốt nhất đừng nói!"
Vệ Tử Sở đặt mông ngồi trên ghế sopha gần Vương Tử nhất,mở miệng nói.
"Ai, tiểu Sở Sở, đây là ngươi không đúng rồi đúng không, nếu là bằng hữu của ngươi, thì cũng là bằng hữu của người ta"
Nam tử diêm dúa lẳng lơ kia đứng lên, vuốt lại góc áo, tao nhã bước đi thong thả đến trước mặt Vương Tử, nói:
"Ta họ Mộ, danh Thiên Công, Mộ Thiên Công!"
Vệ Tử Sở quái dị nhìn Mộ Thiên Công, lần đầu tiên nghe yêu tinh kia không tự xưng người ta,đứng đắn như vậy cùng người giới thiệu chính mình, tuy rằng rất muốn làm cho đại gia hoả này bình thường, nhưng...
"Nếu là bằng hữu, Vương Tử, tên thật dễ nghe a ~ tiểu Tử Tử? Người ta xưng hô ngươi như vậy, ngươi chắc sẽ không để đi?"
Mộ Thiên Công da mặt dày nói, ngữ khí lại khôi phục thong thả gợi cảm.
"Ngươi không phải" Vương Tử nói.
Không nghĩ tới Vương Tử không đầu không đuôi nói như vậy, so với Lý Chiến cũng không khác nhau mấy, chỉ có Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm hai người nở nụ cười.
"Yêu tinh chết tiệt,ý tứ điện hạ là ngươi không phải bằng hữu của người ta, đừng tự dát vàng lên mặt chính mình!"
Vệ Tử Sở tận hết sức lực đả kích nói, trong lòng thực cao hứng, tuy rằng Vương Tử chưa bao giờ đáp lại hắn một ít đề tài râu ria, lúc này đây lại tương đương thừa nhận xem hắn là bằng hữu, có thể không vui sao?
"Nga ~ về sau sẽ là thì tốt rồi a, sớm một chút quen liền tốt ~ tiểu Tử Tử, tiểu Tử Tử ~ "
"Uy, yêu tinh chết tiệt, ai cho ngươi kêu như vậy!" Vệ Tử Sở nháy mắt xù lông.
"Tiểu Sở Sở..."
Mộ Thiên Công còn chưa nói xong đã bị một cánh tay hữu lực khác đẩy ra, liền theo lực đạo ngồi trở lại ghế sopha, cười nhìn Vệ Tử Sở kia bộ dáng bất bình.
"Ta gọi là Lý Chiến."
Lý Chiến ở trước mặt Vương Tử giới thiệu, trên cao nhìn xuống, mà Vương Tử cũng không có ý tứ đứng lên, cũng không nói chuyện.
"Tựa hồ có không ít sát thủ,người trong sát thủ liên minh cũng có, còn có... " Tư Mã Thú dừng một chút, ngữ khí có chút nghi hoặc tiếp tục nói:
"Còn có một ít người, lão phu ngày ấy thấy hai người, nhưng kỳ quái là bọn hắn tựa hồ có thể phát hiện ra lão phu, lão phu cũng không thể tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa, lão phu cảm thấy được, bọn họ, không giống như là người."
"Không giống người?" Vương Tử nhíu mày.
"Đúng vậy, nhưng cũng không phải quỷ quái "
Vương Tử đột nhiên dừng bước, Vệ Tử Sở đi ở phía sau cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Vương Tử nói:
"Đi mặt trên."
"A? Mặt trên? Nga, nga, đi "
Vệ Tử Sở không kịp phản ứng,đợi nghe hiểu được ý tứ Vương Tử lập tức trở lại dẫn đường.
"Nhìn cái gì vậy, trải qua ta khổ tâm khuyên nhủ, Vương Tử điện hạ đã đồng ý cùng bản công tử đi lên ngồi!"
Vệ Tử Sở thấy tam ca hắn còn đứng trên hành lang, bên cạnh thang lầu giọng huýt sáo nói, hắn đã thăm dò dõ dàng, loại thời điểm này Vương Tử sẽ không biết phát biểu ý kiến, không phát biểu ý kiến liền tỏ vẻ đồng ý đúng không? Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, kỳ thật Vương Tử chỉ không nghĩ để ý tới hắn nhàm chán như vậy mà thôi.
Vệ Tử Khiêm cũng chỉ sửng sốt một chút, lập tức cười cười, đi bên người Vương Tử không nói gì.
Vệ Tử Sở đẩy cửa tiến vào ghế lô, làm thủ thế thỉnh để cho Vương Tử tiến vào.
Vệ Tử Khiêm ở cửa phân phó người phục vụ vài câu mới đi vào cửa.
Vương Tử chỉ nhìn lướt qua một vòng phòng trong, lập tức đi đến một cái sopha đơn người ngồi xuống.
Mà mấy người bên trong, đang nhìn đến người mà Vệ Tử Khiêm, Vệ Tử Sở vui vẻ mời đến, bên trong ánh sáng lạnh chiếu rọi xuống khí chất càng thêm lạnh lùng, trang phục bao vây lấy mặt ngoài dáng người thon dài,khuôn mặt tinh xảo bất khả tư nghị, nhưng không có một tia biểu tình, càng như là một bức trạng thái tĩnh họa, rõ ràng xinh đẹp như thế, lại giống như núi xa cách sương mù, làm cho người khác không thể đến gần, nhìn không thấu.
"Được, ta đến giới thiệu, vị này chính là khách quý nhà chúng ta, Vương Tử,vài người các ngươi tự giới thiệu, ta cũng không cần phí võ mồm đúng không? Nói không tốt ta sẽ không ghánh nổi a ~ "
Đây là lời Vệ Tử Phương nói,theo thói quen quan trường,những trường hợp như vậy thường nói vô cùng trôi chảy.
"Phương ca, đây là nói chuyện với ai đây, tiểu muội chính là không thích a ~ "
Tầm mắt Lý Miểu từ trên người Vương Tử dời đi chỗ khác nhìn về phía Vệ Tử Phương.
Vệ Tử Phương không để ý, ánh mắt dài nhỏ sau mắt kính gọng mạ vàng nhìn Lý Miểu cười cười.
"Hắc hắc, các ngươi thích nói hay không thì tuỳ, Vương Tử điện hạ chính là bằng hữu của ta, người ta thôi,chính là không nghĩ muốn nhận thức các ngươi, tốt nhất đừng nói!"
Vệ Tử Sở đặt mông ngồi trên ghế sopha gần Vương Tử nhất,mở miệng nói.
"Ai, tiểu Sở Sở, đây là ngươi không đúng rồi đúng không, nếu là bằng hữu của ngươi, thì cũng là bằng hữu của người ta"
Nam tử diêm dúa lẳng lơ kia đứng lên, vuốt lại góc áo, tao nhã bước đi thong thả đến trước mặt Vương Tử, nói:
"Ta họ Mộ, danh Thiên Công, Mộ Thiên Công!"
Vệ Tử Sở quái dị nhìn Mộ Thiên Công, lần đầu tiên nghe yêu tinh kia không tự xưng người ta,đứng đắn như vậy cùng người giới thiệu chính mình, tuy rằng rất muốn làm cho đại gia hoả này bình thường, nhưng...
"Nếu là bằng hữu, Vương Tử, tên thật dễ nghe a ~ tiểu Tử Tử? Người ta xưng hô ngươi như vậy, ngươi chắc sẽ không để đi?"
Mộ Thiên Công da mặt dày nói, ngữ khí lại khôi phục thong thả gợi cảm.
"Ngươi không phải" Vương Tử nói.
Không nghĩ tới Vương Tử không đầu không đuôi nói như vậy, so với Lý Chiến cũng không khác nhau mấy, chỉ có Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm hai người nở nụ cười.
"Yêu tinh chết tiệt,ý tứ điện hạ là ngươi không phải bằng hữu của người ta, đừng tự dát vàng lên mặt chính mình!"
Vệ Tử Sở tận hết sức lực đả kích nói, trong lòng thực cao hứng, tuy rằng Vương Tử chưa bao giờ đáp lại hắn một ít đề tài râu ria, lúc này đây lại tương đương thừa nhận xem hắn là bằng hữu, có thể không vui sao?
"Nga ~ về sau sẽ là thì tốt rồi a, sớm một chút quen liền tốt ~ tiểu Tử Tử, tiểu Tử Tử ~ "
"Uy, yêu tinh chết tiệt, ai cho ngươi kêu như vậy!" Vệ Tử Sở nháy mắt xù lông.
"Tiểu Sở Sở..."
Mộ Thiên Công còn chưa nói xong đã bị một cánh tay hữu lực khác đẩy ra, liền theo lực đạo ngồi trở lại ghế sopha, cười nhìn Vệ Tử Sở kia bộ dáng bất bình.
"Ta gọi là Lý Chiến."
Lý Chiến ở trước mặt Vương Tử giới thiệu, trên cao nhìn xuống, mà Vương Tử cũng không có ý tứ đứng lên, cũng không nói chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook