Tử Cực Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 24: Hạ Na Duy Tư
Thời điểm ba người Vương Tử đứng ở Hạ Na Duy Tư, rước lấy người qua đường nhất trí vây xem,hãng siêu xe Ferrari số lượng hiếm đỗ trên đường, thế giới này vô luận ở nơi nào,vẻ hào nhoáng xa hoa vẫn luôn được người khác chú mục,tiếng thét chói tai liên tiếp trong nháy mắt làm cho ngoài cửa Hạ Na Duy Tư náo nhiệt không thôi.
Người giữ cửa ở Hạ Na Duy Tư đã sớm chào đón mở cửa, quả nhiên thời điểm Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm bước ra cửa xe,tầm mắt bốn phương tám hướng có thể so với bóng đèn, Vệ Tử Sở một thân âu phục hắc sắc sang chảnh như ánh mặt trời, Vệ Tử Khiêm một thân âu phục bạch sắc, tao nhã như ngọc.
Hai người đều đi qua mở cửa cho Vương Tử, ngay lúc mọi người nín thở đợi chờ xem ai là nhân vật có thể được hai vị công tử kinh đô Vệ gia khom người phục vụ, đã thấy cửa xe mở ra,Vương Tử một thân trường bào xám bước ra cửa xe, nhìn thoáng qua Hạ Na Duy Tư liền tự mình đi vào,cõi lòng mọi người tràn đầy chờ mong cũng chỉ nhìn đến trường bào xám,cùng mái tóc dài mềm mại thả tự do.
Vệ Tử Sở cười cười, chạy chậm hai bước đuổi kịp Vương Tử, hắn thật ra đã quên, đối phương là Vương Tử, tuy rằng lời nói ra không vượt qua hai mươi câu, nhưng cũng biết,hắn không thể dùng lối suy nghĩ bình thường mà nhận định Vương Tử.
"Thiên Dạ đâu?"
Vệ Tử Sở hỏi phục vụ một bên,liền tự mình đi lên lầu, bình thường đến đây đã thấy vài người phục vụ đã líu ríu theo sau Thiên Dạ xuống dưới.
"Nga, nga, ở, ở trên lầu!"
Phục vụ là một nam thanh niên thanh tú, có chút xấu hổ trở lại.Người lui tới Hạ Na Duy Tư phi phú tức quý, nhưng người có khuôn mặt tinh xảo giống như Vương Tử vẫn là lần đầu thấy được, tuy rằng chỉ hé ra nửa góc mặt nghiêng, y phục trên người nàng cùng các dạng trang phục tràn ngập hơi thở hiện đại hoá không đồng dạng, nhưng làm được phục vụ ở Hạ Na Duy Tư,đều là những người có con mắt tinh tường, giỏi về quan sát chỗ ưu khuyết của mỗi người.
Thân hình Vương Tử bao vây ở bên trong trường bào, để lộ ra khí chất lạnh lùng đạm mạc nhưng lại hiếm có được.
"Tử tiểu thư, đi lên đi, Thiên Dạ là bằng hữu của ta "
Vệ Tử Sở nhìn thoáng người phục vụ, cùng Vương Tử nói, trên lầu là phòng làm việc của Thiên Dạ, người bình thường không thể đi lên.
"Ân" Vương Tử đáp.
Trên lầu,tựa như một xưởng làm việc, vải dệt,bản vẽ máy móc phân loại từng chỗ một, không giống phòng thiết kế sư bình thường luôn loạn thất bát tao.
"Ai cho các ngươi đi lên, a? Vệ Tử Sở ngươi đừng thực sự xem đây là chỗ của ngươi có được không? Thiên Dạ đại gia ta không so đo với ngươi,ngươi còn muốn lên mặt mũi đúng không! Nói với ngươi quá bao nhiêu lần a? Đừng đi lên làm ô nhiễm phòng làm việc của ta!"
Một thân ảnh cao gầy đang đứng trước một ma nơ canh đo vải cắt may cũng không quay đầu lại hướng Vệ Tử Sở hô, trong giọng nói lộ ra ghét bỏ, quăng lại một câu:
"Có chuyện gì ngày sau lại nói, Thiên Dạ đại gia ta hôm nay không có thời gian hầu hạ ngươi!"
"Đừng vội vàng a, ngươi cũng không nhìn xem ta mang đến người nào cho người gặp mặt, không quay đầu lại chắc chắn hối hận,sau cũng đừng tìm ca ca ngươi khóc a!"Vệ Tử Sở cười nói, không thèm để ý chút nào người nọ ghét bỏ.
"Ngươi con mẹ nó ra khỏi phòng làm việc của ta, đại gia ta khi nào thì có ca ca...Quên đi, đại gia hôm nay không bồi, ngươi tốt nhất không nên quay lại đây,nhanh ra khỏi đây!"
"Ôi chao, ngươi còn còn thật sự nghiêm túc như vậy ~ hôm nay ngươi không thể không để ý, vạn nhất huynh đệ có thể giúp ngươi đâu?"
"Không cần" Thiên Dạ không cần suy nghĩ cự tuyệt.
Vệ Tử Sở không nói gì, hắn cũng biết thời điểm Thiên Dạ thiết kế y phục không thích nhất bị người khác quấy nhiễu, nhưng, hôm nay phá lệ mang Vương Tử tới, hắn càng không hy vọng Vương Tử cho rằng ngay cả việc nhỏ như vậy mà hắn cũng không làm được.
"Aiz, Thiên Dạ a,muốn điều kiện gì thì tùy tiện ngươi, cấp cho ta mặt mũi cũng không được sao?"
Vệ Tử Sở đưa tay khoát lên bả vai Thiên Dạ cười nói.
"Không có cửa, cút!"
Thiên Dạ bỏ cánh tay trên vai ra, quay đầu lại tiếp tục chuyện trên tay, nhưng nháy mắt lại quay đầu trở lại,trong chớp mắt một cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử, lập tức đẩy Vệ Tử Sở đang chắn trước mặt ra, bước nhanh đi đến hướng Vương Tử.
Thiên Dạ đứng trước mặt Vương Tử, lắc lắc tóc mái che khuất ánh mắt, nở nụ cười,là một người nam tử,thời điểm này thật đúng là hấp dẫn, đáng tiếc Vương Tử cũng không giương mắt nhìn hắn.
Người giữ cửa ở Hạ Na Duy Tư đã sớm chào đón mở cửa, quả nhiên thời điểm Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm bước ra cửa xe,tầm mắt bốn phương tám hướng có thể so với bóng đèn, Vệ Tử Sở một thân âu phục hắc sắc sang chảnh như ánh mặt trời, Vệ Tử Khiêm một thân âu phục bạch sắc, tao nhã như ngọc.
Hai người đều đi qua mở cửa cho Vương Tử, ngay lúc mọi người nín thở đợi chờ xem ai là nhân vật có thể được hai vị công tử kinh đô Vệ gia khom người phục vụ, đã thấy cửa xe mở ra,Vương Tử một thân trường bào xám bước ra cửa xe, nhìn thoáng qua Hạ Na Duy Tư liền tự mình đi vào,cõi lòng mọi người tràn đầy chờ mong cũng chỉ nhìn đến trường bào xám,cùng mái tóc dài mềm mại thả tự do.
Vệ Tử Sở cười cười, chạy chậm hai bước đuổi kịp Vương Tử, hắn thật ra đã quên, đối phương là Vương Tử, tuy rằng lời nói ra không vượt qua hai mươi câu, nhưng cũng biết,hắn không thể dùng lối suy nghĩ bình thường mà nhận định Vương Tử.
"Thiên Dạ đâu?"
Vệ Tử Sở hỏi phục vụ một bên,liền tự mình đi lên lầu, bình thường đến đây đã thấy vài người phục vụ đã líu ríu theo sau Thiên Dạ xuống dưới.
"Nga, nga, ở, ở trên lầu!"
Phục vụ là một nam thanh niên thanh tú, có chút xấu hổ trở lại.Người lui tới Hạ Na Duy Tư phi phú tức quý, nhưng người có khuôn mặt tinh xảo giống như Vương Tử vẫn là lần đầu thấy được, tuy rằng chỉ hé ra nửa góc mặt nghiêng, y phục trên người nàng cùng các dạng trang phục tràn ngập hơi thở hiện đại hoá không đồng dạng, nhưng làm được phục vụ ở Hạ Na Duy Tư,đều là những người có con mắt tinh tường, giỏi về quan sát chỗ ưu khuyết của mỗi người.
Thân hình Vương Tử bao vây ở bên trong trường bào, để lộ ra khí chất lạnh lùng đạm mạc nhưng lại hiếm có được.
"Tử tiểu thư, đi lên đi, Thiên Dạ là bằng hữu của ta "
Vệ Tử Sở nhìn thoáng người phục vụ, cùng Vương Tử nói, trên lầu là phòng làm việc của Thiên Dạ, người bình thường không thể đi lên.
"Ân" Vương Tử đáp.
Trên lầu,tựa như một xưởng làm việc, vải dệt,bản vẽ máy móc phân loại từng chỗ một, không giống phòng thiết kế sư bình thường luôn loạn thất bát tao.
"Ai cho các ngươi đi lên, a? Vệ Tử Sở ngươi đừng thực sự xem đây là chỗ của ngươi có được không? Thiên Dạ đại gia ta không so đo với ngươi,ngươi còn muốn lên mặt mũi đúng không! Nói với ngươi quá bao nhiêu lần a? Đừng đi lên làm ô nhiễm phòng làm việc của ta!"
Một thân ảnh cao gầy đang đứng trước một ma nơ canh đo vải cắt may cũng không quay đầu lại hướng Vệ Tử Sở hô, trong giọng nói lộ ra ghét bỏ, quăng lại một câu:
"Có chuyện gì ngày sau lại nói, Thiên Dạ đại gia ta hôm nay không có thời gian hầu hạ ngươi!"
"Đừng vội vàng a, ngươi cũng không nhìn xem ta mang đến người nào cho người gặp mặt, không quay đầu lại chắc chắn hối hận,sau cũng đừng tìm ca ca ngươi khóc a!"Vệ Tử Sở cười nói, không thèm để ý chút nào người nọ ghét bỏ.
"Ngươi con mẹ nó ra khỏi phòng làm việc của ta, đại gia ta khi nào thì có ca ca...Quên đi, đại gia hôm nay không bồi, ngươi tốt nhất không nên quay lại đây,nhanh ra khỏi đây!"
"Ôi chao, ngươi còn còn thật sự nghiêm túc như vậy ~ hôm nay ngươi không thể không để ý, vạn nhất huynh đệ có thể giúp ngươi đâu?"
"Không cần" Thiên Dạ không cần suy nghĩ cự tuyệt.
Vệ Tử Sở không nói gì, hắn cũng biết thời điểm Thiên Dạ thiết kế y phục không thích nhất bị người khác quấy nhiễu, nhưng, hôm nay phá lệ mang Vương Tử tới, hắn càng không hy vọng Vương Tử cho rằng ngay cả việc nhỏ như vậy mà hắn cũng không làm được.
"Aiz, Thiên Dạ a,muốn điều kiện gì thì tùy tiện ngươi, cấp cho ta mặt mũi cũng không được sao?"
Vệ Tử Sở đưa tay khoát lên bả vai Thiên Dạ cười nói.
"Không có cửa, cút!"
Thiên Dạ bỏ cánh tay trên vai ra, quay đầu lại tiếp tục chuyện trên tay, nhưng nháy mắt lại quay đầu trở lại,trong chớp mắt một cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử, lập tức đẩy Vệ Tử Sở đang chắn trước mặt ra, bước nhanh đi đến hướng Vương Tử.
Thiên Dạ đứng trước mặt Vương Tử, lắc lắc tóc mái che khuất ánh mắt, nở nụ cười,là một người nam tử,thời điểm này thật đúng là hấp dẫn, đáng tiếc Vương Tử cũng không giương mắt nhìn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook