Tử Cực Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 22-2: Kinh đô Vệ gia(nhị) (2)
Editor:HamNguyet
Ô ô, Tử tỷ tỷ thật tốt quá, Tử tỷ tỷ tốt nhất! Đằng Xà trong lòng cảm động không thôi, khẩn cấp nuốt quả trái cây trước mắt vào, ô, ăn quá ngon!
Nuốt vào bốn quả trong nháy mắt thật khiến người giậm chân giận giữ,Vương Tử nhìn thiên tài địa bảo luyện chế mấy ngàn năm biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng, mà Đằng Xà căn bản không quan tâm đến cái gì là truyền thừa với không truyền thừa,cứ chiếu theo lời Tử tỷ tỷ nói mà làm!
Trong Tu Chân giới không ít thiên tài địa bảo, nhưng trường sinh thụ lại là một gốc cây duy nhất có từ thời kỳ Thái,nhiều người tu tiên cầu trường sinh bất lão, nếu biết trên thế gian còn có trường sinh thụ,có lẽ sẽ dừng lại việc tu luyện mà tìm kiếm trường sinh thụ, không chừng còn muốn nhấc lên một hồi sóng to gió lớn!
Giữ không nói, Vương Tử lắc mình ra khỏi xích linh, đã thấy bên ngoài vừa mới tảng sáng, Vương Tử nhíu mày, vừa mới ăn xong quả trái cây,liền cảm giác được linh lực dao động cần được củng cố trúc cơ kỳ,theo lý thuyết muốn đột phá trúc cơ kỳ cần không ít thời gian,cho dù thời điểm tu luyện sẽ không cảm giác được thời gian trôi qua, nhưng tuyệt đối không phải ba canh giờ mà thôi, nàng còn không tự tin đến mức thiên phú cùng năng lực chính mình nghịch thiên đến nông nỗi như thế.
Đằng Xà đều đem bốn quả trái cây kia ăn vào,liền lâm vào ngủ say,nhiều linh thú tu luyện bằng phương pháp ngủ để hoàn thành, cũng không biết khi nào thì có thể tỉnh lại, Vương Tử theo bản năng đưa tay nhìn thoáng qua ngón tay, đã thấy nơi đó không còn cái "nhẫn" ngân bạc quấn quít trên ngón tay.
Sáng sớm không có chuyện gì, Vương Tử đơn giản xuất môn.
Nơi này là kinh đô phía tây, nguyên bản là hành cung của hoàng đế, phong cảnh rất tốt, tuy rằng hiện tại đối với người tu chân mà nói, căn bản khinh thường ở lâu hơn một chút tại dạng địa phương không có linh khí này, nhưng kinh mạch Vương Tử kỳ dị cực kỳ, chỉ cần gặp nơi có linh khí sẽ tự động hấp thu vận chuyển, mà bên trong xích linh linh khí phi thường nồng hậu, hiện tại Vương Tử đang ở thời điểm củng cố cảnh giới cho dù hấp thu nhiều linh khí hơn nữa cũng không thể vận chuyển, trừ khi đột phá tiến nhập cảnh giới kế tiếp.
Thật ra không khí nhẹ nhàng,mới mẻ như thế này khiến cho Vương Tử phi thường hưởng thụ.
Ở trong một lương đình ngồi xuống, dựa vào cây cột phía sau không có việc gì nhìn bầy cá quần lăm tụ ba trong nước.
"Tư Mã tiên sinh" Vương Tử ở trong thần thức kêu.
"Có việc gì vậy tiểu thư" Tư Mã Thú lên tiếng trả lời, trên thực tế hắn luôn luôn tại cách đó không xa đi theo Vương Tử.
"Ngươi đi hỏi thăm một chút tổ chứ sát thủ kinh đô "
"Vâng, tiểu thư "
"Cẩn thận" nhìn Tư Mã Thú xoay người bay đi, Vương Tử vẫn bổ sung thêm một câu.
"Vâng!"
Tư Mã Thú đáp, có chút kích động, đây là nhiệm vụ đầu tiên Vương Tử phái hắn đi làm, hắn thật cao hứng, nhưng càng kích động hơn vì có thể được Vương Tử mở miệng quan tâm.
Tuệ Viễn phương trượng an bài nàng đến kinh đô chắc chắn có dụng ý của hắn, kiếp trước nàng là sát thủ, vậy từ lĩnh vực nàng quen thuộc bắt đầu đi.
Vương Tử đứng dậy dọc theo đường nhỏ tiếp tục đi,nước chảy thành dòng bên chân cũng không dừng lại, tòa nhà này phỏng theo vùng sông nước Giang Nam kiến tạo, nước chảy quanh hoa viên,tạo thành những khúc chiết quanh co,lần đầu tiên Vương Tử chân chính thấy được kiến trúc cổ kính của Hoa Hạ, cùng rất nhiều vùng sông nước Châu Âu hoàn toàn bất đồng về ý cảnh.
Có lẽ đó cũng là nét độc đáo văn hoá riêng của Hoa Hạ,đem dấu vết am hiểu lịch sử tuyên khắc vào mỗi một cột xà ngang,trên mỗi một bức hoạ, làm cho người không tự giác được muốn tránh thoát phồn hoa, quy về yên lặng.
Không biết đi bao xa, Vương Tử bước đi bâng quơ không mục đích, thẳng đến khi nghe được động tĩnh mới dừng bước lại, nghe tiếng nhìn lại, đã thấy cách đó không xa là một sân bóng rổ lớn, bốn phía liễu xanh vây quanh, giữa sân có rất nhiều thiết bị luyện công,có thể coi là khu tập luyện, mà đang ở giữa sân luyện quyền, đúng là Vệ Tử Sở.
Vương Tử chưa từng thấy qua cổ võ chân chính,quyền pháp Vệ Tử Sở mở rộng ra, nếu có thêm nội lực gia nhập,tuyệt đối lực sát thương sẽ gấp thêm vài lần, nhưng trừ lần đó ra, Vương Tử cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, nghĩ ngày khác có lẽ hẳn nên tìm một vài bộ sách cổ võ đến xem, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Vương Tử xoay người muốn đi, nhưng không ngờ bên kia đã có người phát hiện nàng.
"Tử tiểu thư? Tử tiểu thư!"
Vương Tử chỉ phải dừng bước lại, Vệ Tử Sở chạy chậm lại đây,không giống một thân âu phục hắc sắc hôm qua, hôm nay hắn mặc một thân trang phục vận động, cười đứng trước mặt Vương Tử.
"Tử tiểu thư, buổi sáng tốt lành! Ta vốn định luyện qua vài quyền sau gọi ngươi đến ăn điểm tâm, không nghĩ tới ngươi đã thức dậy sớm như vậy,đêm qua ngủ không được ngon sao?"
Vệ Tử Sở cười nói, ngữ khí tự nhiên, như đang hỏi một lão hữu ở chung nhiều năm, khóe miệng cười thật to, xa xa tựa hồ có thể cảm giác được trên người hắn tinh thần phấn chấn,thật giống một đại nam hài.
Ô ô, Tử tỷ tỷ thật tốt quá, Tử tỷ tỷ tốt nhất! Đằng Xà trong lòng cảm động không thôi, khẩn cấp nuốt quả trái cây trước mắt vào, ô, ăn quá ngon!
Nuốt vào bốn quả trong nháy mắt thật khiến người giậm chân giận giữ,Vương Tử nhìn thiên tài địa bảo luyện chế mấy ngàn năm biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng, mà Đằng Xà căn bản không quan tâm đến cái gì là truyền thừa với không truyền thừa,cứ chiếu theo lời Tử tỷ tỷ nói mà làm!
Trong Tu Chân giới không ít thiên tài địa bảo, nhưng trường sinh thụ lại là một gốc cây duy nhất có từ thời kỳ Thái,nhiều người tu tiên cầu trường sinh bất lão, nếu biết trên thế gian còn có trường sinh thụ,có lẽ sẽ dừng lại việc tu luyện mà tìm kiếm trường sinh thụ, không chừng còn muốn nhấc lên một hồi sóng to gió lớn!
Giữ không nói, Vương Tử lắc mình ra khỏi xích linh, đã thấy bên ngoài vừa mới tảng sáng, Vương Tử nhíu mày, vừa mới ăn xong quả trái cây,liền cảm giác được linh lực dao động cần được củng cố trúc cơ kỳ,theo lý thuyết muốn đột phá trúc cơ kỳ cần không ít thời gian,cho dù thời điểm tu luyện sẽ không cảm giác được thời gian trôi qua, nhưng tuyệt đối không phải ba canh giờ mà thôi, nàng còn không tự tin đến mức thiên phú cùng năng lực chính mình nghịch thiên đến nông nỗi như thế.
Đằng Xà đều đem bốn quả trái cây kia ăn vào,liền lâm vào ngủ say,nhiều linh thú tu luyện bằng phương pháp ngủ để hoàn thành, cũng không biết khi nào thì có thể tỉnh lại, Vương Tử theo bản năng đưa tay nhìn thoáng qua ngón tay, đã thấy nơi đó không còn cái "nhẫn" ngân bạc quấn quít trên ngón tay.
Sáng sớm không có chuyện gì, Vương Tử đơn giản xuất môn.
Nơi này là kinh đô phía tây, nguyên bản là hành cung của hoàng đế, phong cảnh rất tốt, tuy rằng hiện tại đối với người tu chân mà nói, căn bản khinh thường ở lâu hơn một chút tại dạng địa phương không có linh khí này, nhưng kinh mạch Vương Tử kỳ dị cực kỳ, chỉ cần gặp nơi có linh khí sẽ tự động hấp thu vận chuyển, mà bên trong xích linh linh khí phi thường nồng hậu, hiện tại Vương Tử đang ở thời điểm củng cố cảnh giới cho dù hấp thu nhiều linh khí hơn nữa cũng không thể vận chuyển, trừ khi đột phá tiến nhập cảnh giới kế tiếp.
Thật ra không khí nhẹ nhàng,mới mẻ như thế này khiến cho Vương Tử phi thường hưởng thụ.
Ở trong một lương đình ngồi xuống, dựa vào cây cột phía sau không có việc gì nhìn bầy cá quần lăm tụ ba trong nước.
"Tư Mã tiên sinh" Vương Tử ở trong thần thức kêu.
"Có việc gì vậy tiểu thư" Tư Mã Thú lên tiếng trả lời, trên thực tế hắn luôn luôn tại cách đó không xa đi theo Vương Tử.
"Ngươi đi hỏi thăm một chút tổ chứ sát thủ kinh đô "
"Vâng, tiểu thư "
"Cẩn thận" nhìn Tư Mã Thú xoay người bay đi, Vương Tử vẫn bổ sung thêm một câu.
"Vâng!"
Tư Mã Thú đáp, có chút kích động, đây là nhiệm vụ đầu tiên Vương Tử phái hắn đi làm, hắn thật cao hứng, nhưng càng kích động hơn vì có thể được Vương Tử mở miệng quan tâm.
Tuệ Viễn phương trượng an bài nàng đến kinh đô chắc chắn có dụng ý của hắn, kiếp trước nàng là sát thủ, vậy từ lĩnh vực nàng quen thuộc bắt đầu đi.
Vương Tử đứng dậy dọc theo đường nhỏ tiếp tục đi,nước chảy thành dòng bên chân cũng không dừng lại, tòa nhà này phỏng theo vùng sông nước Giang Nam kiến tạo, nước chảy quanh hoa viên,tạo thành những khúc chiết quanh co,lần đầu tiên Vương Tử chân chính thấy được kiến trúc cổ kính của Hoa Hạ, cùng rất nhiều vùng sông nước Châu Âu hoàn toàn bất đồng về ý cảnh.
Có lẽ đó cũng là nét độc đáo văn hoá riêng của Hoa Hạ,đem dấu vết am hiểu lịch sử tuyên khắc vào mỗi một cột xà ngang,trên mỗi một bức hoạ, làm cho người không tự giác được muốn tránh thoát phồn hoa, quy về yên lặng.
Không biết đi bao xa, Vương Tử bước đi bâng quơ không mục đích, thẳng đến khi nghe được động tĩnh mới dừng bước lại, nghe tiếng nhìn lại, đã thấy cách đó không xa là một sân bóng rổ lớn, bốn phía liễu xanh vây quanh, giữa sân có rất nhiều thiết bị luyện công,có thể coi là khu tập luyện, mà đang ở giữa sân luyện quyền, đúng là Vệ Tử Sở.
Vương Tử chưa từng thấy qua cổ võ chân chính,quyền pháp Vệ Tử Sở mở rộng ra, nếu có thêm nội lực gia nhập,tuyệt đối lực sát thương sẽ gấp thêm vài lần, nhưng trừ lần đó ra, Vương Tử cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, nghĩ ngày khác có lẽ hẳn nên tìm một vài bộ sách cổ võ đến xem, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Vương Tử xoay người muốn đi, nhưng không ngờ bên kia đã có người phát hiện nàng.
"Tử tiểu thư? Tử tiểu thư!"
Vương Tử chỉ phải dừng bước lại, Vệ Tử Sở chạy chậm lại đây,không giống một thân âu phục hắc sắc hôm qua, hôm nay hắn mặc một thân trang phục vận động, cười đứng trước mặt Vương Tử.
"Tử tiểu thư, buổi sáng tốt lành! Ta vốn định luyện qua vài quyền sau gọi ngươi đến ăn điểm tâm, không nghĩ tới ngươi đã thức dậy sớm như vậy,đêm qua ngủ không được ngon sao?"
Vệ Tử Sở cười nói, ngữ khí tự nhiên, như đang hỏi một lão hữu ở chung nhiều năm, khóe miệng cười thật to, xa xa tựa hồ có thể cảm giác được trên người hắn tinh thần phấn chấn,thật giống một đại nam hài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook