Tử Cực Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 18-2: Trúc cơ (2)
Nhưng hiện giờ cái vòng tay này đáng chú ý như vậy, vừa thấy liền biết không phải vật phàm, đi đến Tu Chân giới long tranh hổ đấu chẳng phải phiền toái kéo đến không ngừng sao?
Đang trầm tư tự hỏi, ngọn lửa trên vòng tay giống như đoán được tâm ý của nàng, thoáng chốc không còn dáng vẻ bệ vệ,hiện giờ chỉ là cái vòng tay hồng sắc bình thường,cũng không có cảm giác áp bách như vừa rồi.
Vương Tử lần thứ hai sờ sờ xích linh, con ngươi đen chớp chớp có chút vui vẻ, xích linh này thật hiểu tâm ý của nàng, cảm giác như đây là một chiến hữu hợp tác lâu năm chứ không phải một kiện pháp khí lạnh như băng.
Từ trong nhẫn trữ vật do Tuệ Viễn phương trượng cấp xuất ra một kiện y phục, khi mặc mới phát hiện y phục có chút ngắn, cũng may đều là trường bào, không quá rõ ràng.
Vương Tử nghi hoặc,trong lúc lơ đãng phát hiện vài cuốn sách,đây là Tuệ Viễn phương trượng bỏ vào cho nàng, một quyển sách ngọc giản, mấy quyển sách bình thường,Vương Tử đem quyển ngọc giản cầm trong tay lật xem, lại không biết phải mở ra như thế nào, ngay tại thời điểm Vương Tử nghĩ muốn buông tha quyển sách này để xem những quyển khác, liền nghe thấy một trận tiếng khóc truyền vào trong tai.
Thanh âm này là của Đằng Xà?
Vương Tử lúc này mới ý thức được nàng có thể đi ra ngoài, hơn nữa, không biết đã ở trong này đợi bao lâu.
Vương Tử khẽ vuốt xích linh, nhẹ giọng nói câu ta muốn đi ra ngoài, Vương Tử nghĩ thử một lần, lại không ngờ rằng thân ảnh chợt loé đã xuất hiện bên trong băng thất.
Ánh sáng trong băng thất trong suốt, cùng sự tình liên tiếp phát sinh hoàn toàn không giống nhau, cũng không có thứ gì bị phá huỷ hay dấu vết hư hỏng gì,nơi này tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh quá.
Con suối bạc kia quay quanh Đằng Xà,tựa như mãng xà lớn,Đằng Xà gào khóc tại chỗ, nước mắt rơi xuống không ngừng lại ở trên mặt băng ngưng kết thành băng, Vương Tử suy nghĩ có chút khó hiểu,tại sao mãng xà lại có nước mắt, không phải mãng xà đều là là động vật máu lạnh sao?
"Ô ô ô...Ô ô... Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, ngươi ở nơi nào?"
"Ô ô...Ta không biết trong con suối này cất giấu đồ vật này nọ, ta từ nhỏ lớn lên ở trong này, vẫn nghĩ đến nó là bảo bối, ô ô...Là ta hại ngươi "
"Đại tỷ tỷ,đại tỷ tỷ, ngươi đừng chết, ta không muốn ngươi chết, ô ô..."
Vương Tử nghe thanh âm Đằng Xà non nớt đứt quãng nói xong, không biết như thế nào lại có chút không thoải mái, tựa hồ không muốn nhìn đến nó khóc, nên mới mở miệng nói:
"Đừng khóc "
"Ô ô, ngươi không cần lo cho ta, là ta không tốt, là ta hại đại tỷ tỷ biến mất "
"Đừng khóc " Vương Tử lặp lại một lần.
"Ngươi là ai a,cút ra khỏi địa bàn của bổn đại tiên, ô ô... Ta muốn đại tỷ tỷ, ta, ngạch? Đại tỷ tỷ?"
Đằng Xà rốt cục kịp phản ứng lại là ai đang nói chuyện với nó, đột nhiên mở mắt,trong đôi mắt to tròn hồng bạch tương giao lưu lại nước mắt,khiến ánh mắt kia trong suốt như vậy.
"Đại tỷ tỷ? Ngươi đã trở lại? Ngươi đột nhiên biến mất, ngươi không có chết đúng hay không?"
"Ân "
"...Ô ô, đại tỷ tỷ" đã thấy Đằng Xà đột nhiên phi tới,thân xà lớn quấn quanh trên người Vương Tử, đầu xà thật to khẩn trương đối diện với Vương Tử.
Vương Tử thế nhưng không cản lại hành động của Đằng Xà,mặc dù sau khi phát hiện ý đồ của nó vẫn để mặc nó bò lên đến.
"Ô ô, đại tỷ tỷ, ngươi đi đâu, ta muốn đi theo ngươi, nhìn ngươi, ân, còn phải bảo vệ ngươi,như vậy ngươi sẽ không biến mất!"
"Bảo hộ ta?" Vương Tử hỏi
"Đúng vậy, ta rất lợi hại, ta có thể đằng vân giá vũ, ta là thần thú, ta còn có thể chỉ huy rất nhiều rất nhiều nước! Thật sự! Ta còn chưa trưởng thành, sau khi trưởng thành sẽ lợi hại hơn!" Đằng Xà sợ hãi Vương Tử không tin,vội vàng cam đoan nói.
*(Đằng vân giá vũ:Đi mây về gió)*
"Vì cái gì" Vương Tử hỏi
"Bởi vì, ngươi là đại tỷ tỷ a ~ "
Đằng xà ra vẻ khờ dại nói,vẻ mặt bộ dáng đấy là điều đương nhiên, kỳ thật hắn không dám nói cho đại tỷ tỷ, là bởi vì trên người nàng có hương vị chủ nhân,vì cái gì có hương vị chủ nhân đâu? Hắn cũng không biết, trong trí nhớ, hắn luôn cùng chủ nhân ở một chỗ, bảo hộ chủ nhân!
"Ngươi tên là gì" Vương Tử liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cũng không nói thật toàn bộ, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu quá rõ ràng, có lẽ, ở trong tiềm thức của nàng, chỉ cần có câu này là đủ rồi.
"Đằng Xà, ta là thần thú"Đằng Xà đáp, kiêu ngạo nâng đầu xà lên.
"Tên,ta nói tên thuộc về riêng ngươi" Vương Tử bổ sung nói, thầm nghĩ rằng quả nhiên là hài tử.
"Tên chỉ thuộc về riêng ta? Không có,ôi chao~" Đằng Xà mê mang nói.
"Sơ --Đằng Xà,Sơ -- là tên của ngươi" Vương Tử nói.
Đang trầm tư tự hỏi, ngọn lửa trên vòng tay giống như đoán được tâm ý của nàng, thoáng chốc không còn dáng vẻ bệ vệ,hiện giờ chỉ là cái vòng tay hồng sắc bình thường,cũng không có cảm giác áp bách như vừa rồi.
Vương Tử lần thứ hai sờ sờ xích linh, con ngươi đen chớp chớp có chút vui vẻ, xích linh này thật hiểu tâm ý của nàng, cảm giác như đây là một chiến hữu hợp tác lâu năm chứ không phải một kiện pháp khí lạnh như băng.
Từ trong nhẫn trữ vật do Tuệ Viễn phương trượng cấp xuất ra một kiện y phục, khi mặc mới phát hiện y phục có chút ngắn, cũng may đều là trường bào, không quá rõ ràng.
Vương Tử nghi hoặc,trong lúc lơ đãng phát hiện vài cuốn sách,đây là Tuệ Viễn phương trượng bỏ vào cho nàng, một quyển sách ngọc giản, mấy quyển sách bình thường,Vương Tử đem quyển ngọc giản cầm trong tay lật xem, lại không biết phải mở ra như thế nào, ngay tại thời điểm Vương Tử nghĩ muốn buông tha quyển sách này để xem những quyển khác, liền nghe thấy một trận tiếng khóc truyền vào trong tai.
Thanh âm này là của Đằng Xà?
Vương Tử lúc này mới ý thức được nàng có thể đi ra ngoài, hơn nữa, không biết đã ở trong này đợi bao lâu.
Vương Tử khẽ vuốt xích linh, nhẹ giọng nói câu ta muốn đi ra ngoài, Vương Tử nghĩ thử một lần, lại không ngờ rằng thân ảnh chợt loé đã xuất hiện bên trong băng thất.
Ánh sáng trong băng thất trong suốt, cùng sự tình liên tiếp phát sinh hoàn toàn không giống nhau, cũng không có thứ gì bị phá huỷ hay dấu vết hư hỏng gì,nơi này tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh quá.
Con suối bạc kia quay quanh Đằng Xà,tựa như mãng xà lớn,Đằng Xà gào khóc tại chỗ, nước mắt rơi xuống không ngừng lại ở trên mặt băng ngưng kết thành băng, Vương Tử suy nghĩ có chút khó hiểu,tại sao mãng xà lại có nước mắt, không phải mãng xà đều là là động vật máu lạnh sao?
"Ô ô ô...Ô ô... Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, ngươi ở nơi nào?"
"Ô ô...Ta không biết trong con suối này cất giấu đồ vật này nọ, ta từ nhỏ lớn lên ở trong này, vẫn nghĩ đến nó là bảo bối, ô ô...Là ta hại ngươi "
"Đại tỷ tỷ,đại tỷ tỷ, ngươi đừng chết, ta không muốn ngươi chết, ô ô..."
Vương Tử nghe thanh âm Đằng Xà non nớt đứt quãng nói xong, không biết như thế nào lại có chút không thoải mái, tựa hồ không muốn nhìn đến nó khóc, nên mới mở miệng nói:
"Đừng khóc "
"Ô ô, ngươi không cần lo cho ta, là ta không tốt, là ta hại đại tỷ tỷ biến mất "
"Đừng khóc " Vương Tử lặp lại một lần.
"Ngươi là ai a,cút ra khỏi địa bàn của bổn đại tiên, ô ô... Ta muốn đại tỷ tỷ, ta, ngạch? Đại tỷ tỷ?"
Đằng Xà rốt cục kịp phản ứng lại là ai đang nói chuyện với nó, đột nhiên mở mắt,trong đôi mắt to tròn hồng bạch tương giao lưu lại nước mắt,khiến ánh mắt kia trong suốt như vậy.
"Đại tỷ tỷ? Ngươi đã trở lại? Ngươi đột nhiên biến mất, ngươi không có chết đúng hay không?"
"Ân "
"...Ô ô, đại tỷ tỷ" đã thấy Đằng Xà đột nhiên phi tới,thân xà lớn quấn quanh trên người Vương Tử, đầu xà thật to khẩn trương đối diện với Vương Tử.
Vương Tử thế nhưng không cản lại hành động của Đằng Xà,mặc dù sau khi phát hiện ý đồ của nó vẫn để mặc nó bò lên đến.
"Ô ô, đại tỷ tỷ, ngươi đi đâu, ta muốn đi theo ngươi, nhìn ngươi, ân, còn phải bảo vệ ngươi,như vậy ngươi sẽ không biến mất!"
"Bảo hộ ta?" Vương Tử hỏi
"Đúng vậy, ta rất lợi hại, ta có thể đằng vân giá vũ, ta là thần thú, ta còn có thể chỉ huy rất nhiều rất nhiều nước! Thật sự! Ta còn chưa trưởng thành, sau khi trưởng thành sẽ lợi hại hơn!" Đằng Xà sợ hãi Vương Tử không tin,vội vàng cam đoan nói.
*(Đằng vân giá vũ:Đi mây về gió)*
"Vì cái gì" Vương Tử hỏi
"Bởi vì, ngươi là đại tỷ tỷ a ~ "
Đằng xà ra vẻ khờ dại nói,vẻ mặt bộ dáng đấy là điều đương nhiên, kỳ thật hắn không dám nói cho đại tỷ tỷ, là bởi vì trên người nàng có hương vị chủ nhân,vì cái gì có hương vị chủ nhân đâu? Hắn cũng không biết, trong trí nhớ, hắn luôn cùng chủ nhân ở một chỗ, bảo hộ chủ nhân!
"Ngươi tên là gì" Vương Tử liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cũng không nói thật toàn bộ, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu quá rõ ràng, có lẽ, ở trong tiềm thức của nàng, chỉ cần có câu này là đủ rồi.
"Đằng Xà, ta là thần thú"Đằng Xà đáp, kiêu ngạo nâng đầu xà lên.
"Tên,ta nói tên thuộc về riêng ngươi" Vương Tử bổ sung nói, thầm nghĩ rằng quả nhiên là hài tử.
"Tên chỉ thuộc về riêng ta? Không có,ôi chao~" Đằng Xà mê mang nói.
"Sơ --Đằng Xà,Sơ -- là tên của ngươi" Vương Tử nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook