Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 1
Vì Ám Dạ Lưu Quang đại nhân, Phong Lộng đành phải sửa sửa sửa …., đem công thụ đổi lại cho nhau. Thảm … Đoạn Thiên đáng thương, tất cả nổi khổ mà ngươi phải gánh chịu đều là do vị đại nhân này, chớ có trách ta a ….
–oo0oo–
« Cám ơn thầy, Lương chủ nhiệm. Nhưng mà trước mắt tôi muốn dồn hết sức vào việc dạy học cho thật tốt. » Trên gương mặt nho nhã lịch thiệp của Lý Quang lộ ra một nụ cười ngại ngùng, cự tuyệt yêu cầu của thầy chủ nhiệm muốn hắn nhận làm chỉ đạo võ thuật.
[Không biết tên này moi từ đâu ra thông tin mình đã học qua võ thuật nhỉ?]
Lý Quang đẩy đẩy gọng kính vàng, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lương chủ nhiệm một cái.
Có lẽ đối với bề ngoài cao gầy văn nhược của Lý Quang cũng không mấy tin tưởng, bộ dáng này xem ra không hợp làm chỉ đạo võ thuật, nên Lương chủ nhiệm cũng không tiếp tục day dưa yêu cầu, tỏ ra không sao cả cùng Lý Quang hàn huyên hai câu sau đó vui vẻ rời đi.
Lý Quang nhìn bóng dáng rời đi của thầy Lương, rất nhanh thu hồi ý cười trên mặt.
Đến trường Đại Học nổi tiếng này làm thầy giáo dạy học đối với Lý Quang mà nói – cũng không phải là cái chuyện tốt gì.
Đơn giản mà nói – vì một chuyện làm sai mà bị cha trách mắng, sau đó tự ái nổi lên, đối với gia đình giận lẫy, và việc tiếp theo chính là bỏ nhà chạy tới nơi này.
Hắn – Mộ Dung Lưu Quang – tính tình trẻ con như vậy là vì hắn chính là đứa con cưng của cha, là đứa em trai bảo bối của hai người anh trai có quyền lực đáng sợ, nên hắn vĩnh viễn được mọi người cưng chiều và tha thứ.
Hiện tại chắc mọi người đang rất lo lắng, chung quanh tìm kiếm tung tích của hắn đi. Nghĩ đến gương mặt thất thố kinh hoảng của mẹ hắn khi biết hắn mất tích, hắn thiếu chút nữa phá lên cười ha hả – điển hình của một đứa con bất hiếu.
Bất quá, hiện tại không thể cười. Hắn hiện tại là Lý Quang, là thầy giáo Lý Quang dạy môn vật lý vô cùng tầm thường và lúc nào cũng e dè ngại ngùng.
Quá nhàm chán, hắn lững thững đi dạo xung quanh vườn hoa trong trường, bỗng nhiên thấy một đạo thân ảnh nhỏ yếu hướng chính hắn vọt tới.
Bất quá Lý Quang không có tránh đi –– nếu là một Mộ Dung Lưu Quang thân thủ nhanh nhẹn đương nhiên sẽ lập tức né tránh, nhưng là một thầy giáo Lý Quang tầm thường thì không thể nhanh nhẹn né tránh.
Cho nên, hắn mặc cho vật nhỏ đang nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh kia đụng phải hắn, hơn nữa còn thực hợp tác làm ra bộ dáng trụ không nổi nên ngã ‘oạch’ xuống đất vô cùng chật vật, ngay cả mắt kính gọng vàng cũng rơi xuống.
« A … thực xin lỗi. » Người phạm sai vội vàng giải thích, xem ra rất khẩn trương nha.
[Không tồi! Thực không tồi.]
Lý Quang rất vừa lòng nhìn nhìn tiểu động vật mở to ánh mắt vô tội trước mắt này.
Ánh mắt ngập nước long lanh, nhất định rất thích khóc; thân hình mềm dẻo, hương thơm tinh tế, mệng hồng nho nhỏ xinh xắn chu chu lên, làn da thì trắng mịn, cả người toát lên hương vị của một cô bé mới lớn – tuy nhiên vừa nhìn đã biết người này là một cậu bé.
Đây là loại hình hắn thích.
Khoé miệng của Lý Quang cong lên thành một nụ cười tà khí không thể phát hiện.
[Dù sao … trong thời kì ẩn núp nhàm chán này cũng phải kiếm việc gì đó tiêu khiển, liền chọn bé cưng này vậy, coi như bé gặp xui xẻo, tiểu động vật đáng thương.]
Chính là vừa tính toán ra tay, thì một thân ảnh cao lớn khác đã phóng tới đây.
« Anh hai! Anh ở chỗ này a, anh không biết Khổng Văn đang tìm anh khắp nơi sao? » Hoàn toàn không có sự tôn kính đối với anh hai của mình, Đoạn Thiên nhanh nhẹn túm lấy Đoạn Địa, đem cậu hướng phía ngoài kéo đi.
[Đem anh hai giao cho Khổng Văn là có thể đổi lấy một bộ trò chơi mới nhất. Không nên trách hắn không có tình nghĩa anh em a, dù sao anh hai của hắn bị Khổng Văn ăn là đã định rồi, đứa em trai hắn đây chỉ là ‘thừa nước đục thả câu’ một chút thôi a.]
Vừa nghe thấy tên Khổng Văn, Đoạn Thiên liền vùng vẫy thoát ra, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy cột đình bằng đá bên cạnh: “Anh không đi anh không đi! Đoạn Thiên, em mau thả anh ra!”
[A a, thật là một tiểu thụ đáng yêu.]
Lý Quang quyết định trước làm cho con mồi xui xẻo này nhận một chút ngọt ngào để lấy lòng tin, liền ra tay làm sứ giả chính nghĩa – tuy nhiên người thường đem những đoá hoa xinh đẹp vùi dập, bóp nát đến tàn nhẫn chính là hắn.
« Cậu sinh viên này, mong cậu không nên khi dễ bạn học của mình. » Bày ra bộ dáng của thầy giáo, Lý Quang bước ra ngăn cản hành vi ‘bán anh mình’ của Đoạn Thiên.
« Liên quan gì đến nhà ngươi! Dù sao anh của ta …. » Đoạn Thiên hung dữ quay đầy liếc mắt nhìn Lý Quang một cái, bỗng nhiên giật mình hít một ngụm khí lạnh.
[Oa oa oa! Người tình trong mộng! Người tình trong mộng! Một bé trai thật xinh đẹp đáng yêu a.]
Đoạn Thiên cao thấp đánh giá Lý Quang, buông Đoạn Thiên nước mắt nước mũi đã chảy đầy mặt ra, bày ra tiêu chuẩn của một sắc lang, bước từng bước hướng Lý Quang đi tới.
[Không tồi không tồi….. Thực xinh đẹp. Dáng người nhỏ bé đáng yêu, làn da trắng trắng, cùng với hình tượng cao to uy mãnh của ta thật là xứng đôi vừa lứa a.]
« Xin hỏi, cậu tên là gì a? »
Thái độ chào hỏi lễ phép cùng với thái độ thô lỗ vừa rồi hoàn toàn bất đồng, biểu tình vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
[Vật nhỏ này thật ngu xuẩn, dám trêu chọc ta, chỉ sợ ngươi ngay cả vì sao mà chết cũng không biết a.]
Lý Quang cười đến bụng phát trướng, lại giả trang một bộ dáng sợ hãi kinh hoảng, run rẩy nói: « Tôi … tôi … »
« Tôi cái gì chứ » Đoạn Thiên không kiên nhẫn rống lên một tiếng, bỗng nhiên sực nhớ đây là người tình trong mộng cần theo đuổi, vội vàng cứu chữa bằng cách nở một nụ cười thật tươi lộ ra hàng răng trắng bóng: « Cậu là người ban nào? Tôi là Đoạn Thiên học ban toán khí 9903. »
[Đoạn Thiên ban toán khí 9903, hừ hừ, ngươi chết là đã định.]
Lý Quang nhìn nhìn vật nhỏ ngu ngốc không biết sống chết là gì này, ngượng ngùng cúi đầu: « Tôi gọi là Lý Quang. »
Nói xong liền quay người, cố nhịn xuống tiếng cười khoái trá sắp bật ra khỏi miệng, vội vàng chạy đi.
Nguyên tưởng rằng vật nhỏ ngu ngốc kia sẽ tiếp tục truy theo tới cùng, như vậy hắn mới có thể dụ dỗ vật nhỏ đó tới một nơi hẻo lánh để hảo hảo ‘giáo huấn’ một chút, cho vật nhỏ đó biết – loại người nào là không thể đắc tội. Không nghĩ tới vật nhỏ ấy lại như kẻ ngốc đứng yên ở nơi đó ngây ngô cười, đúng là ngốc nghếch!
Bất quá, không sao cả.
[Đoạn Thiên ban toán khí 9903, ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Tiểu thụ nhỏ bé đáng yêu, xem như ngươi may mắn, ta buông tha cho ngươi. Còn về phần ngươi, Đoạn Thiên, xem như ngươi xui xẻo vậy.]
[Đại Học là gì? Ta cảm giác tác dụng duy nhất của nó chính là … Hắc hắc hắc … không nói cho ngươi a.]
—-
Còn khoảng 15 phút nữa chuông reo báo hiệu vào lớp.
Đoạn Thiên ủ rũ đem cặp sách quăng lên trên ghế bên cạnh, nhăn nhó cau có nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen ở trên tường.
Aizzz … lần thứ một trăm bảy mươi hai vạn … mắng chính mình ngu ngốc. Vì sao vừa nghe đến tên của ‘người tình trong mộng’ liền cười ngây ngô lâu như vậy? Ngay cả người đã bỏ chạy từ lúc nào cũng không hay biết.
[Giai nhân bỏ đi không hề quay lại, bây giờ phải làm sao đây?]
Liên tục ba ngày, cậu đều núp ở cửa ký túc xá nam sinh để quan sát, trừ bỏ một số ít sống ngoại trú, hẳn là tất cả nam sinh đều ở nơi này.
[Chính là … vì sao không nhìn thấy ‘bé yêu’ ấy ở đâu cả? Chẳng lẽ ‘bé yêu’ không phải học ở trường của mình?]
[Trời ạ! Đây chính là lần đầu tiên biết yêu của Đoạn Thiên anh minh thần võ, đỉnh thiên lập địa a! Tại sao có thể phát triển thành như vậy? Cực kỳ ngớ ngẩn y chang mấy đứa nữ sinh ngu ngốc chuyên đọc tiểu thuyết tình yêu.]
Đoạn Thiên hung hăng gõ gõ lên đầu mình mấy cái.
[Người dễ dàng đánh cắp trái tim của ta rồi lại nhẫn tâm rời đi như thế, nếu ta lại nhìn thấy ‘bé yêu’, nhất định phải nhất định phải nhất định phải …. Hắc hắc …. Hắc hắc … nhất định phải như vậy như vậy như vậy! Đúng! Chính là như vậy!] (=.=)
Đang ảo tưởng sẽ như thế nào như thế nào đối phó với Lý Quang một khi bị cậu bắt được, Đoạn Thiên không chút để ý đem ánh mắt lướt qua trên người lão thầy giáo vật lý mập ú lùn tịt đang vội vàng đi vào lớp học ….
Sai!
Sai!
Không phải mập ú lùn tịt, là cao gầy mảnh mai a…….
A! Đoạn Thiên cả người nhảy dựng lên.
Là…. Là là là là là…. Là, Lý Quang! Người tình trong mộng của cậu a.
Lý Quang nho nhã đi đến trước bục giảng, nhìn xuống các sinh viên phía dưới lộ ra một nụ cười hiền hoà: « Các em sinh viên, bởi vì khoa nghiên cứu xảy ra vấn đề, cho nên bắt đầu từ hôm nay môn vật lý của ban toán khí 9903 sẽ không do thầy Từ Hứa phụ trách nữa. Tôi là thầy vật lý vừa được điều tới thay thế cho thầy ấy, tên tôi là – Lý Quang. »
Mỉm cười nhìn các sinh viên ở phía dưới bởi vì trong cuộc sống nhàm chán xuất hiện một chút thay đổi mà xôn xao hưng phấn, Lý Quang bất động thanh sắc dùng dư quang khoé mắt tìm kiếm con mồi của hắn.
Muốn tìm Đoạn Thiên cũng không khó, bởi vì cậu thật sự rất nổi bật. Trừ bỏ cậu vừa mới vò đầu bứt tóc cùng với vẻ cao to đẹp trai ra, còn có hành vi không giống người thường của cậu ….
[Thầy giáo vật lý? Thầy giáo vật lý của ban chúng ta?]
Đoạn Thiên ‘ba’ một tát lên trên mặt của mình, thanh âm thanh tuý vang lên làm cho các bạn học bên cạnh cậu đều hoảng sợ.
[Hô, không phải đang nằm mơ.]
« Uy, Đoạn Thiên, cậu làm gì vậy? » Bạn học ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi Đoạn Thiên, cho dù có thay đổi thầy giáo thì cũng không cần kích động như vậy chứ?
Đoạn Thiên không có trả lời, ngược lại nhìn nhìn thầy giáo Lý Quang nho nhã ngại ngùng đang đứng trên bục giảng, nở nụ cười vô cùng tà khí.
[Tuyệt tuyệt tuyệt! Người tình trong mộng là thầy giáo, tuyệt! Thực kích thích a, kích thích kích thích kích thích! Ha ha ha … phải cười trên ba ngày mới được.]
[Ha ha ha….. Lý Quang Lý Quang, em là của anh.]
Nghe thấy âm thanh tát tai thanh thuý của Đoạn Thiên, ánh mắt Lý Quang trực tiếp dời về phía Đoạn Thiên, giả trang vẻ mặt giật mình bất ngờ ‘không mong mà gặp’, còn trong bụng thì âm thầm bật cười.
Ánh mắt trắng trợn như vậy, Lý Quang làm sao có thể không biết Đoạn Thiên đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá … cho tới bây giờ chưa có ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn xem hắn. Tuy có rất nhiều nam nam nữ nữ muốn trèo lên giường của hắn, nhưng mà – Lưu Quang thiếu gia lại có tiếng là kẻ khoái bạo lực trên giường a.
[A a, ‘bé yêu’ đang nhìn ta a!]
Đoạn Thiên hướng Lý Quang liếc mắt đưa tình, vô cùng vừa lòng khi thấy Lý Quang ngượng ngùng cúi đầu như trong dự kiến, để che dấu ngượng ngùng mà giả vờ mở sách ra chuẩn bị giảng bài.
[Hắc hắc, xem ra ‘bé yêu’ cũng rất thích ta a.]
Suốt buổi học, Đoạn Thiên mơ mơ màng màng dùng ánh mắt ái muội mà nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên bục giảng. Mối tình đầu của nam sinh mới lớn đều là ngốc nghếch như vậy sao? Ô hô ….
« Lý Quang! »
Sau khi buổi học kết thúc, Đoạn Thiên từ trên chỗ ngồi tựa như hoả tiễn bắn thẳng ra ngoài, chắn ở cửa phòng học.
« Tôi có việc muốn nói với thầy. »
Lý Quang ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn cậu một cái, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, chậm rãi nói: « Đối với thầy giáo phải tôn kính, không thể gọi trực tiếp tên của thầy, cậu sinh viên này. »
[Cái gì! ‘bé yêu’ gọi ta là cậu sinh viên này?]
[‘Bé yêu’ quên tên của ta rồi sao? Mệt ta còn mỗi ngày niệm tên của ‘bé yêu’ đến mười vạn tám nghìn lần.]
Đoạn thiên vươn tay kéo lấy Lý Quang, sau mới phát hiện Lý Quang tuy nhiên gầy, nhưng không hề thấp bé chút nào, cùng cậu ước chừng cao bằng nhau.
« Theo tôi đến đây, chúng ta tìm một chỗ vắng nói chuyện. »
Kỳ thật, cậu có rất nhiều phương thức hành động, tất cả đều là do cậu tự học từ khắc tinh của anh trai mình – Khổng Văn, cho nên tự nhiên sẽ có một chút khuynh hướng bạo lực cùng tự đại.
Lý Quang cười khổ, mặc cậu đem mình kéo tới phòng nghỉ của giáo viên, mà hiện tại không một bóng người.
Buông bàn tay của Lý Quang ra, Đoạn Thiên trở ngược tay đem cửa phòng nghỉ khoá chặt lại, bên miệng lộ ra nụ cười nham hiểm.
[Như thế nào, tính ở trong này cưỡng gian ta sao? tiểu lão hổ ngu ngốc đến đáng thương.]
Lý Quang thực hợp tác từng bước từng bước lui về phía sau, cố gắng trốn tránh Đoạn Thiên ở trước mặt, thần tình vô cùng kinh hoàng thất thố.
Trong đầu Đoạn Thiên tràn ngập tình yêu cùng ý vị chinh phục Lý Quang, bỗng nhiên phát hiện Lý Quang cũng không có nhỏ gầy như bề ngoài đã nhìn thấy, bất quá cũng không quá vội.
Người tình trong mộng vẫn là người tình trong mộng.
Biểu tình trên mặt Đoạn Thiên vô cùng nghiêm túc: « Anh thích em, Lý Quang. »
Bị một cậu nhóc ôm vào trong ngực, Lý Quang suy yếu nói: « Cậu không thể gọi trực tiếp tên của thầy giáo. »
« Đúng! » Không nghĩ tới Đoạn Thiên thật giỏi việc ‘đổi trắng thay đen’ như vậy, gật đầu nói: « Vì chứng tỏ quan hệ thân mật của chúng ta, hẳn là nên dùng cách xưng hô ngọt ngào mới được. »
Lý Quang càng tỏ ra suy yếu ; phải cố hết sức nhịn xuống tiếng cười tuỳ thời có thể bật ra khỏi miệng để tiếp tục diễn trò thực vô cùng vất vả.
« Dùng tên gọi gì mới tốt nhỉ? » Đoạn Thiên đảo đảo tròng mắt: « Ám Dạ Lưu Quang! Em xem được không? »
[Lưu Quang? cùng tên thật của Lý Quang không mưu mà hợp. Chẳng lẽ tên nhóc này là do trong nhà phái tới?]
Lý Quang liền cảnh giới.
[Kia thật giống ‘người tài’ dấu thân a ….]
–oo0oo–
« Cám ơn thầy, Lương chủ nhiệm. Nhưng mà trước mắt tôi muốn dồn hết sức vào việc dạy học cho thật tốt. » Trên gương mặt nho nhã lịch thiệp của Lý Quang lộ ra một nụ cười ngại ngùng, cự tuyệt yêu cầu của thầy chủ nhiệm muốn hắn nhận làm chỉ đạo võ thuật.
[Không biết tên này moi từ đâu ra thông tin mình đã học qua võ thuật nhỉ?]
Lý Quang đẩy đẩy gọng kính vàng, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lương chủ nhiệm một cái.
Có lẽ đối với bề ngoài cao gầy văn nhược của Lý Quang cũng không mấy tin tưởng, bộ dáng này xem ra không hợp làm chỉ đạo võ thuật, nên Lương chủ nhiệm cũng không tiếp tục day dưa yêu cầu, tỏ ra không sao cả cùng Lý Quang hàn huyên hai câu sau đó vui vẻ rời đi.
Lý Quang nhìn bóng dáng rời đi của thầy Lương, rất nhanh thu hồi ý cười trên mặt.
Đến trường Đại Học nổi tiếng này làm thầy giáo dạy học đối với Lý Quang mà nói – cũng không phải là cái chuyện tốt gì.
Đơn giản mà nói – vì một chuyện làm sai mà bị cha trách mắng, sau đó tự ái nổi lên, đối với gia đình giận lẫy, và việc tiếp theo chính là bỏ nhà chạy tới nơi này.
Hắn – Mộ Dung Lưu Quang – tính tình trẻ con như vậy là vì hắn chính là đứa con cưng của cha, là đứa em trai bảo bối của hai người anh trai có quyền lực đáng sợ, nên hắn vĩnh viễn được mọi người cưng chiều và tha thứ.
Hiện tại chắc mọi người đang rất lo lắng, chung quanh tìm kiếm tung tích của hắn đi. Nghĩ đến gương mặt thất thố kinh hoảng của mẹ hắn khi biết hắn mất tích, hắn thiếu chút nữa phá lên cười ha hả – điển hình của một đứa con bất hiếu.
Bất quá, hiện tại không thể cười. Hắn hiện tại là Lý Quang, là thầy giáo Lý Quang dạy môn vật lý vô cùng tầm thường và lúc nào cũng e dè ngại ngùng.
Quá nhàm chán, hắn lững thững đi dạo xung quanh vườn hoa trong trường, bỗng nhiên thấy một đạo thân ảnh nhỏ yếu hướng chính hắn vọt tới.
Bất quá Lý Quang không có tránh đi –– nếu là một Mộ Dung Lưu Quang thân thủ nhanh nhẹn đương nhiên sẽ lập tức né tránh, nhưng là một thầy giáo Lý Quang tầm thường thì không thể nhanh nhẹn né tránh.
Cho nên, hắn mặc cho vật nhỏ đang nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh kia đụng phải hắn, hơn nữa còn thực hợp tác làm ra bộ dáng trụ không nổi nên ngã ‘oạch’ xuống đất vô cùng chật vật, ngay cả mắt kính gọng vàng cũng rơi xuống.
« A … thực xin lỗi. » Người phạm sai vội vàng giải thích, xem ra rất khẩn trương nha.
[Không tồi! Thực không tồi.]
Lý Quang rất vừa lòng nhìn nhìn tiểu động vật mở to ánh mắt vô tội trước mắt này.
Ánh mắt ngập nước long lanh, nhất định rất thích khóc; thân hình mềm dẻo, hương thơm tinh tế, mệng hồng nho nhỏ xinh xắn chu chu lên, làn da thì trắng mịn, cả người toát lên hương vị của một cô bé mới lớn – tuy nhiên vừa nhìn đã biết người này là một cậu bé.
Đây là loại hình hắn thích.
Khoé miệng của Lý Quang cong lên thành một nụ cười tà khí không thể phát hiện.
[Dù sao … trong thời kì ẩn núp nhàm chán này cũng phải kiếm việc gì đó tiêu khiển, liền chọn bé cưng này vậy, coi như bé gặp xui xẻo, tiểu động vật đáng thương.]
Chính là vừa tính toán ra tay, thì một thân ảnh cao lớn khác đã phóng tới đây.
« Anh hai! Anh ở chỗ này a, anh không biết Khổng Văn đang tìm anh khắp nơi sao? » Hoàn toàn không có sự tôn kính đối với anh hai của mình, Đoạn Thiên nhanh nhẹn túm lấy Đoạn Địa, đem cậu hướng phía ngoài kéo đi.
[Đem anh hai giao cho Khổng Văn là có thể đổi lấy một bộ trò chơi mới nhất. Không nên trách hắn không có tình nghĩa anh em a, dù sao anh hai của hắn bị Khổng Văn ăn là đã định rồi, đứa em trai hắn đây chỉ là ‘thừa nước đục thả câu’ một chút thôi a.]
Vừa nghe thấy tên Khổng Văn, Đoạn Thiên liền vùng vẫy thoát ra, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy cột đình bằng đá bên cạnh: “Anh không đi anh không đi! Đoạn Thiên, em mau thả anh ra!”
[A a, thật là một tiểu thụ đáng yêu.]
Lý Quang quyết định trước làm cho con mồi xui xẻo này nhận một chút ngọt ngào để lấy lòng tin, liền ra tay làm sứ giả chính nghĩa – tuy nhiên người thường đem những đoá hoa xinh đẹp vùi dập, bóp nát đến tàn nhẫn chính là hắn.
« Cậu sinh viên này, mong cậu không nên khi dễ bạn học của mình. » Bày ra bộ dáng của thầy giáo, Lý Quang bước ra ngăn cản hành vi ‘bán anh mình’ của Đoạn Thiên.
« Liên quan gì đến nhà ngươi! Dù sao anh của ta …. » Đoạn Thiên hung dữ quay đầy liếc mắt nhìn Lý Quang một cái, bỗng nhiên giật mình hít một ngụm khí lạnh.
[Oa oa oa! Người tình trong mộng! Người tình trong mộng! Một bé trai thật xinh đẹp đáng yêu a.]
Đoạn Thiên cao thấp đánh giá Lý Quang, buông Đoạn Thiên nước mắt nước mũi đã chảy đầy mặt ra, bày ra tiêu chuẩn của một sắc lang, bước từng bước hướng Lý Quang đi tới.
[Không tồi không tồi….. Thực xinh đẹp. Dáng người nhỏ bé đáng yêu, làn da trắng trắng, cùng với hình tượng cao to uy mãnh của ta thật là xứng đôi vừa lứa a.]
« Xin hỏi, cậu tên là gì a? »
Thái độ chào hỏi lễ phép cùng với thái độ thô lỗ vừa rồi hoàn toàn bất đồng, biểu tình vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
[Vật nhỏ này thật ngu xuẩn, dám trêu chọc ta, chỉ sợ ngươi ngay cả vì sao mà chết cũng không biết a.]
Lý Quang cười đến bụng phát trướng, lại giả trang một bộ dáng sợ hãi kinh hoảng, run rẩy nói: « Tôi … tôi … »
« Tôi cái gì chứ » Đoạn Thiên không kiên nhẫn rống lên một tiếng, bỗng nhiên sực nhớ đây là người tình trong mộng cần theo đuổi, vội vàng cứu chữa bằng cách nở một nụ cười thật tươi lộ ra hàng răng trắng bóng: « Cậu là người ban nào? Tôi là Đoạn Thiên học ban toán khí 9903. »
[Đoạn Thiên ban toán khí 9903, hừ hừ, ngươi chết là đã định.]
Lý Quang nhìn nhìn vật nhỏ ngu ngốc không biết sống chết là gì này, ngượng ngùng cúi đầu: « Tôi gọi là Lý Quang. »
Nói xong liền quay người, cố nhịn xuống tiếng cười khoái trá sắp bật ra khỏi miệng, vội vàng chạy đi.
Nguyên tưởng rằng vật nhỏ ngu ngốc kia sẽ tiếp tục truy theo tới cùng, như vậy hắn mới có thể dụ dỗ vật nhỏ đó tới một nơi hẻo lánh để hảo hảo ‘giáo huấn’ một chút, cho vật nhỏ đó biết – loại người nào là không thể đắc tội. Không nghĩ tới vật nhỏ ấy lại như kẻ ngốc đứng yên ở nơi đó ngây ngô cười, đúng là ngốc nghếch!
Bất quá, không sao cả.
[Đoạn Thiên ban toán khí 9903, ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Tiểu thụ nhỏ bé đáng yêu, xem như ngươi may mắn, ta buông tha cho ngươi. Còn về phần ngươi, Đoạn Thiên, xem như ngươi xui xẻo vậy.]
[Đại Học là gì? Ta cảm giác tác dụng duy nhất của nó chính là … Hắc hắc hắc … không nói cho ngươi a.]
—-
Còn khoảng 15 phút nữa chuông reo báo hiệu vào lớp.
Đoạn Thiên ủ rũ đem cặp sách quăng lên trên ghế bên cạnh, nhăn nhó cau có nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen ở trên tường.
Aizzz … lần thứ một trăm bảy mươi hai vạn … mắng chính mình ngu ngốc. Vì sao vừa nghe đến tên của ‘người tình trong mộng’ liền cười ngây ngô lâu như vậy? Ngay cả người đã bỏ chạy từ lúc nào cũng không hay biết.
[Giai nhân bỏ đi không hề quay lại, bây giờ phải làm sao đây?]
Liên tục ba ngày, cậu đều núp ở cửa ký túc xá nam sinh để quan sát, trừ bỏ một số ít sống ngoại trú, hẳn là tất cả nam sinh đều ở nơi này.
[Chính là … vì sao không nhìn thấy ‘bé yêu’ ấy ở đâu cả? Chẳng lẽ ‘bé yêu’ không phải học ở trường của mình?]
[Trời ạ! Đây chính là lần đầu tiên biết yêu của Đoạn Thiên anh minh thần võ, đỉnh thiên lập địa a! Tại sao có thể phát triển thành như vậy? Cực kỳ ngớ ngẩn y chang mấy đứa nữ sinh ngu ngốc chuyên đọc tiểu thuyết tình yêu.]
Đoạn Thiên hung hăng gõ gõ lên đầu mình mấy cái.
[Người dễ dàng đánh cắp trái tim của ta rồi lại nhẫn tâm rời đi như thế, nếu ta lại nhìn thấy ‘bé yêu’, nhất định phải nhất định phải nhất định phải …. Hắc hắc …. Hắc hắc … nhất định phải như vậy như vậy như vậy! Đúng! Chính là như vậy!] (=.=)
Đang ảo tưởng sẽ như thế nào như thế nào đối phó với Lý Quang một khi bị cậu bắt được, Đoạn Thiên không chút để ý đem ánh mắt lướt qua trên người lão thầy giáo vật lý mập ú lùn tịt đang vội vàng đi vào lớp học ….
Sai!
Sai!
Không phải mập ú lùn tịt, là cao gầy mảnh mai a…….
A! Đoạn Thiên cả người nhảy dựng lên.
Là…. Là là là là là…. Là, Lý Quang! Người tình trong mộng của cậu a.
Lý Quang nho nhã đi đến trước bục giảng, nhìn xuống các sinh viên phía dưới lộ ra một nụ cười hiền hoà: « Các em sinh viên, bởi vì khoa nghiên cứu xảy ra vấn đề, cho nên bắt đầu từ hôm nay môn vật lý của ban toán khí 9903 sẽ không do thầy Từ Hứa phụ trách nữa. Tôi là thầy vật lý vừa được điều tới thay thế cho thầy ấy, tên tôi là – Lý Quang. »
Mỉm cười nhìn các sinh viên ở phía dưới bởi vì trong cuộc sống nhàm chán xuất hiện một chút thay đổi mà xôn xao hưng phấn, Lý Quang bất động thanh sắc dùng dư quang khoé mắt tìm kiếm con mồi của hắn.
Muốn tìm Đoạn Thiên cũng không khó, bởi vì cậu thật sự rất nổi bật. Trừ bỏ cậu vừa mới vò đầu bứt tóc cùng với vẻ cao to đẹp trai ra, còn có hành vi không giống người thường của cậu ….
[Thầy giáo vật lý? Thầy giáo vật lý của ban chúng ta?]
Đoạn Thiên ‘ba’ một tát lên trên mặt của mình, thanh âm thanh tuý vang lên làm cho các bạn học bên cạnh cậu đều hoảng sợ.
[Hô, không phải đang nằm mơ.]
« Uy, Đoạn Thiên, cậu làm gì vậy? » Bạn học ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi Đoạn Thiên, cho dù có thay đổi thầy giáo thì cũng không cần kích động như vậy chứ?
Đoạn Thiên không có trả lời, ngược lại nhìn nhìn thầy giáo Lý Quang nho nhã ngại ngùng đang đứng trên bục giảng, nở nụ cười vô cùng tà khí.
[Tuyệt tuyệt tuyệt! Người tình trong mộng là thầy giáo, tuyệt! Thực kích thích a, kích thích kích thích kích thích! Ha ha ha … phải cười trên ba ngày mới được.]
[Ha ha ha….. Lý Quang Lý Quang, em là của anh.]
Nghe thấy âm thanh tát tai thanh thuý của Đoạn Thiên, ánh mắt Lý Quang trực tiếp dời về phía Đoạn Thiên, giả trang vẻ mặt giật mình bất ngờ ‘không mong mà gặp’, còn trong bụng thì âm thầm bật cười.
Ánh mắt trắng trợn như vậy, Lý Quang làm sao có thể không biết Đoạn Thiên đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá … cho tới bây giờ chưa có ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn xem hắn. Tuy có rất nhiều nam nam nữ nữ muốn trèo lên giường của hắn, nhưng mà – Lưu Quang thiếu gia lại có tiếng là kẻ khoái bạo lực trên giường a.
[A a, ‘bé yêu’ đang nhìn ta a!]
Đoạn Thiên hướng Lý Quang liếc mắt đưa tình, vô cùng vừa lòng khi thấy Lý Quang ngượng ngùng cúi đầu như trong dự kiến, để che dấu ngượng ngùng mà giả vờ mở sách ra chuẩn bị giảng bài.
[Hắc hắc, xem ra ‘bé yêu’ cũng rất thích ta a.]
Suốt buổi học, Đoạn Thiên mơ mơ màng màng dùng ánh mắt ái muội mà nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên bục giảng. Mối tình đầu của nam sinh mới lớn đều là ngốc nghếch như vậy sao? Ô hô ….
« Lý Quang! »
Sau khi buổi học kết thúc, Đoạn Thiên từ trên chỗ ngồi tựa như hoả tiễn bắn thẳng ra ngoài, chắn ở cửa phòng học.
« Tôi có việc muốn nói với thầy. »
Lý Quang ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn cậu một cái, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, chậm rãi nói: « Đối với thầy giáo phải tôn kính, không thể gọi trực tiếp tên của thầy, cậu sinh viên này. »
[Cái gì! ‘bé yêu’ gọi ta là cậu sinh viên này?]
[‘Bé yêu’ quên tên của ta rồi sao? Mệt ta còn mỗi ngày niệm tên của ‘bé yêu’ đến mười vạn tám nghìn lần.]
Đoạn thiên vươn tay kéo lấy Lý Quang, sau mới phát hiện Lý Quang tuy nhiên gầy, nhưng không hề thấp bé chút nào, cùng cậu ước chừng cao bằng nhau.
« Theo tôi đến đây, chúng ta tìm một chỗ vắng nói chuyện. »
Kỳ thật, cậu có rất nhiều phương thức hành động, tất cả đều là do cậu tự học từ khắc tinh của anh trai mình – Khổng Văn, cho nên tự nhiên sẽ có một chút khuynh hướng bạo lực cùng tự đại.
Lý Quang cười khổ, mặc cậu đem mình kéo tới phòng nghỉ của giáo viên, mà hiện tại không một bóng người.
Buông bàn tay của Lý Quang ra, Đoạn Thiên trở ngược tay đem cửa phòng nghỉ khoá chặt lại, bên miệng lộ ra nụ cười nham hiểm.
[Như thế nào, tính ở trong này cưỡng gian ta sao? tiểu lão hổ ngu ngốc đến đáng thương.]
Lý Quang thực hợp tác từng bước từng bước lui về phía sau, cố gắng trốn tránh Đoạn Thiên ở trước mặt, thần tình vô cùng kinh hoàng thất thố.
Trong đầu Đoạn Thiên tràn ngập tình yêu cùng ý vị chinh phục Lý Quang, bỗng nhiên phát hiện Lý Quang cũng không có nhỏ gầy như bề ngoài đã nhìn thấy, bất quá cũng không quá vội.
Người tình trong mộng vẫn là người tình trong mộng.
Biểu tình trên mặt Đoạn Thiên vô cùng nghiêm túc: « Anh thích em, Lý Quang. »
Bị một cậu nhóc ôm vào trong ngực, Lý Quang suy yếu nói: « Cậu không thể gọi trực tiếp tên của thầy giáo. »
« Đúng! » Không nghĩ tới Đoạn Thiên thật giỏi việc ‘đổi trắng thay đen’ như vậy, gật đầu nói: « Vì chứng tỏ quan hệ thân mật của chúng ta, hẳn là nên dùng cách xưng hô ngọt ngào mới được. »
Lý Quang càng tỏ ra suy yếu ; phải cố hết sức nhịn xuống tiếng cười tuỳ thời có thể bật ra khỏi miệng để tiếp tục diễn trò thực vô cùng vất vả.
« Dùng tên gọi gì mới tốt nhỉ? » Đoạn Thiên đảo đảo tròng mắt: « Ám Dạ Lưu Quang! Em xem được không? »
[Lưu Quang? cùng tên thật của Lý Quang không mưu mà hợp. Chẳng lẽ tên nhóc này là do trong nhà phái tới?]
Lý Quang liền cảnh giới.
[Kia thật giống ‘người tài’ dấu thân a ….]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook