Nghe động tĩnh bên ngoài, ngục tốt mở cửa định vào xem, nhưng bị gia phó chạy vội đụng trúng mông, ngã lăn ra đất.

Ngục tốt còn chưa kịp quát, gia phó đã chạy mất dạng như gió.



Trong nhà lao của Nguyễn gia lúc này yên tĩnh đến kỳ lạ.

Mọi người vẫn còn ngẩn ngơ, miệng mở to, chưa thể phục hồi tinh thần.



Nguyễn Chiêu xoay người, xoa xoa cổ tay, giả vờ hỏi: “Sao vậy?”



Mọi người vẫn còn đang ngẩn ngơ, miệng đóng mở mà không nói được lời nào.



Lúc này, Nguyễn Lâm Lan nhảy cẫng lên, chạy tới ôm chặt chân nàng, reo lên: “Tam tỷ thật là lợi hại a.”



Nguyễn Lâm Hiên cũng phục hồi tinh thần, mắt sáng lấp lánh, chạy tới, ngẩng đầu đầy kính nể và chờ mong hỏi: “Tam tỷ biết võ công phải không?”
Nguyễn Chiêu xoa đầu hai đứa nhỏ, gật đầu đáp, “Biết một chút thôi, đáng tiếc trước đây không nghiêm túc học, nhưng tự bảo vệ mình vẫn có thể.

Nếu các ngươi có hứng thú, sau này ta sẽ dạy các ngươi.”




“Hảo nha hảo nha, tam tỷ, ta muốn học!” Nguyễn Lâm Lan lập tức reo lên, đầy phấn khởi.



Nguyễn Lâm Hiên dù có trầm ổn hơn một chút, nhưng rõ ràng cũng rất hứng khởi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì kích động.



Lúc này, vài vị đại nhân mới hoàn toàn phục hồi tinh thần, biểu cảm trên mặt trở nên phức tạp.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ nàng là một cô gái yếu đuối như cây hoa thố ti, không ngờ nàng lại bộc lộ hàm răng sắc nhọn, như con sói hoang nuốt chửng con mồi.



“Cái kia...!tam muội, ta cũng có thể học không?” Lý Thanh Nhã lắp bắp hỏi, đầy vẻ ngượng ngùng nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ.

Thật sự là vừa rồi, Nguyễn Chiêu thể hiện quá xuất sắc, quá hiên ngang, khiến người khác hả giận vô cùng.



“Đương nhiên là có thể.”



“Nga, vậy học như thế nào? Có cần luyện sức lực hay đứng tấn không? Ta sức lực cũng được, có thể xách hai xô nước.”



“Tam tỷ, ta...!ta cũng có sức lực, có thể bế lên Tiểu Hoàng.”




Tức thì, hai lớn hai nhỏ bắt đầu ríu rít thảo luận về cách học võ, hoàn toàn quên mất ba nam nhân đang đứng một bên.

Đến cả Nguyễn Lâm Giác, người đang tự bế, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.



Sau một hồi im lặng, Nguyễn Lâm Thụy cẩn trọng kéo cha mình qua một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cha, ngươi đừng trách tam muội lỗ mãng.

Tam muội làm vậy cũng là vì chúng ta thôi.

Chỉ có thể trách Hứa gia quá khinh người.

Để Hiên Nhi và Lan Nhi học võ cũng tốt, ít nhất chúng có thể tự bảo vệ mình...”



Nguyễn Trọng Minh nghe mà vẻ mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Ta khi nào nói muốn trách Chiêu Chiêu? Im miệng đi.”



Nói xong, ông đẩy cậu con trai ngốc nghếch sang một bên, rồi quay đầu nhìn về phía nhị nhi vẫn còn đang trầm mặc trong góc tường, thở dài sâu sắc.

Sau đó, ông nhìn về phía mấy người đang hòa thuận vui vẻ bên kia, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.



Chưa đầy một lúc sau khi gia phó của Hứa gia rời đi, lại có người đến thăm tù.

Cả nhà Nguyễn gia lập tức căng thẳng, sợ rằng lại có người đến gây phiền toái.



May thay, lần này người đến cuối cùng cũng khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.



“Gia chủ, đại công tử, đại thiếu phu nhân, nhị công tử, tam...!nương tử, tứ công tử, ngũ nương tử, các ngươi có khỏe không?”



Lão quản gia, tuổi đã cao, xách theo một chiếc rổ, đứng ngoài nhà tù, nước mắt rơi đầy.

Nguyễn gia mọi người nhìn thấy ông cũng không cầm được nước mắt, Nguyễn Trọng Minh vội vàng hỏi về tình hình trong nhà ra sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương