Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng
Chương 13: Cửu Vĩ Hồ

Mọi người ở đây một mảnh thảm đạm, thời điểm Thư Khinh Thiển muốn sụp đổ, một tiếng nói có chút suy yếu vô lực từ phía xa xa vang lên.

"Khinh Thiển, Tâm... Nghiên."
Mấy người cấp tốc xoay người, Hạ Viêm Hạ Hành vừa mừng vừa sợ, cùng kêu lên: "Mặc tiểu thư!"
Hạ Tâm Nghiên vẫn định tại chỗ còn chưa hoàn hồn, Mặc Quân khẽ gật đầu một cái, có chút bận tâm nhìn Thư Khinh Thiển viền mắt đỏ chót, đầy mặt nước mắt, nhưng lại nhìn chằm chằm chính mình.
"Khinh Thiển." Mặc Quân có chút lo lắng gọi.
Trong thế giới của Thư Khinh Thiển lúc này, ngoại trừ nữ tử gầy yếu sắc mặt có chút trắng xám ở kia, không có thứ gì khác nữa. Nàng gắt gao nhìn vạt áo trắng của Mặc Quân bay trong gió tuyết, như một đóa tuyết liên bị gió lạnh tạt qua, có chút mảnh mai, vẫn như cũ tuyệt mỹ.
Vừa rồi tuyệt vọng bi thương vẫn còn lưu lại trong lòng, để nàng có chút co rúm thân thể, nàng vẫn là không dám động, nàng sợ đây là mộng, không cẩn thận liền sẽ tỉnh lại! Nhưng là nghe thấy Mặc Quân gọi câu 'Khinh Thiển', tiếng nói tuy nhẹ nhưng lại đặc biệt chân thực, đây không phải là mộng, Mặc Quân thật sự còn sống!
Giờ khắc này, nàng không muốn truy đến cùng chính mình vì sao đối Mặc Quân luôn có loại cảm giác mạc danh quen thuộc, không muốn tra cứu tại sao mình ở trước mặt nàng ấy không cách nào hờ hững, cũng không muốn hỏi vì sao thấy nàng ấy có chuyện chính mình lại đau khổ đến bực này, nàng chỉ muốn xác định nàng ấy còn sống, còn sống!
Thư Khinh Thiển cũng không muốn tiếp tục kiềm chế tình cảm của chính mình, cũng không kịp nhớ chính mình dè dặt, bước đi mấy bước, đột nhiên liền nhào vào trong ngực của Mặc Quân, ôm nàng ấy thật chặt.
Mặc Quân bị nàng to lớn xung lượng va chạm, thân thể hư nhược lắc lắc, suýt chút nữa ngã nhào, nàng miễn cưỡng ổn định thân thể, không lo được đau đớn trong người, nắm vòng eo nhỏ nhắn của Thư Khinh Thiển, thương tiếc vỗ về mái tóc nhu thuận của nàng, biết cô nương ngốc này nhất định là bị dọa sợ rồi.
Thư Khinh Thiển dán vào thân thể mềm mại của Mặc Quân, rõ ràng cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở thơm mát của người kia, nàng nghĩ mà sợ, tâm tình toàn bộ bạo phát ra, nàng đem mặt gắt gao chôn ở cổ Mặc Quân, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, lúc bắt đầu vẫn là kiềm chế tiếng khóc, nhưng đến cuối cùng liền khó có thể ức chế khóc đến như một đứa bé, bên trong tiếng khóc tràn đầy sợ hãi cùng vui mừng mất mà lại được. Nước mắt thuận theo Mặc Quân xương quai xanh chảy xuống, thấm ướt một mảng lớn vạt áo.
Hạ Tâm Nghiên nghe tiếng khóc của nàng, nhìn hai nàng ôm cùng một chỗ, cũng nhịn không được muốn rơi nước mắt. Liền Hạ Viêm Hạ Hành hai cái đại nam nhân cũng chịu không nổi!
Mặc Quân nghe nàng khóc lòng tràn đầy đau đớn, vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy của nàng, ôn nhu ở bên tai nàng nhẹ hống an ủi: "Khinh Thiển ngoan, đừng khóc, là ta không tốt, doạ đến nàng rồi, đó chỉ là một cái phân thân của ta, ta không có chuyện gì."
Thư Khinh Thiển khóc rống một trận, tâm tình bắt đầu ổn định lại, nghe thấy Mặc Quân giải thích, có chút buồn bực mà cắn lên xương quai xanh của nàng, nhưng nghe nàng rên nhẹ một tiếng, liền vội vã dừng lại.
Đột nhiên nhớ tới mấy người Hạ Tâm Nghiên đều đang nhìn, cảm giác quỷ dị xấu hổ liền tập kích đến, Thư Khinh Thiển lập tức vùi vào trong ngực Mặc Quân không dám nhúc nhích.
Mặc Quân trìu mến nhìn vành tai hồng phấn của nàng, cười nói: "Làm sao không cắn rồi, nàng đây là thẹn thùng?" Tiếng nói có chút trêu đùa, nhưng lại mang theo nồng đậm sủng nịch.
Hạ Tâm Nghiên nhìn thấy tình cảnh này không khỏi nín khóc mà cười, nheo lại đôi mắt hoa đào, bắt đầu trêu ghẹo Thư Khinh Thiển.
"Ây da, Thiển Thiển ngươi nhìn ngươi một bộ dáng tiểu tức phụ, hiện tại biết thẹn thùng rồi, không phải vừa rồi ngươi rất hào khí sao?"
Hạ Viêm Hạ Hành cũng là mặt đầy ý cười, nhìn ba người.
Hạ Viêm lén nói thầm, mới mấy ngày trôi qua, Thư cô nương cùng Mặc cô nương cảm tình đã thân thiết đến bực này! Hạ Hành cùng Hạ Tâm Nghiên cũng mơ hồ cảm giác được cái gì, chỉ là lẫn nhau ngầm hiểu ý, dù sao trên con đường tu chân dài dằng dặc có thể tìm thấy đạo lữ, đã là vạn hạnh, làm sao cần để ý tới cái khác.
"Không cần để ý đến nàng ta, chúng ta đi vào." Mặc Quân liếc Hạ Tâm Nghiên một cái, trong mắt ý cảnh cáo rõ ràng, lại nâng lên mặt của Thư Khinh Thiển, ôn nhu thay nàng lau khô nước mắt, nắm tay nàng hướng vào vòng xoáy.
Thư Khinh Thiển khàn tiếng nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Nàng nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng lại nhịn không được sợ run.
"Trận pháp này một khi bị kích phát, nếu như phá không được mắt trận, liền sẽ không chết không thôi, vì lẽ đó ta chỉ có thể lưu lại phân thân để mê hoặc nó, vốn là sợ nàng lo lắng mới không nói rõ cùng nàng, kết quả trái lại làm sợ nàng rồi." Mặc Quân có chút áy náy nói.
Thư Khinh Thiển nghĩ đến dáng vẻ chính mình vừa rồi chật vật, lại có chút đỏ mặt, nhìn qua đã thấy Mặc Quân muốn đi vào.
"Chờ một chút!" Thư Khinh Thiển ngăn cản Mặc Quân, ở Mặc Quân mang theo nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, nàng liền móc ra rất nhiều linh đan, chọn chút đan dược cấp bảy chuyên chữa thương bổ sung linh lực đưa cho Mặc Quân.
Mặc Quân nhìn nàng không chút nào đau lòng lấy ra nhiều đan dược quý giá như vậy, hơi nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Không cần..."
Thư Khinh Thiển lại không nghe nàng nói xong, liền nắm lấy cằm của nàng, đem bốn viên đan dược đút vào trong miệng nàng.
Mặc Quân ngẩn người, trong miệng bị đút vào đan dược, làm cho gò má trắng như tuyết của nàng hơi phồng lên, không khỏi có chút buồn bực.
Thư Khinh Thiển nhìn nàng phồng má có chút đáng yêu, mặt đầy phiền muộn cùng dĩ vãng dáng dấp quạnh quẽ rất khác biệt, không khỏi cười đến hài lòng, híp mắt, tâm tình tốt tiến vào sinh môn.
Nhìn thấy Thư Khinh Thiển lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong mắt Mặc Quân mềm xuống, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng coi như nở nụ cười. Nàng có chút lao lực làm tan ra đan dược, theo sát đi vào.
Hạ Tâm Nghiên ở phía sau phỉ nhổ hai cái này không biết thu liễm, thực sự là chua chết người rồi!
Bất quá nói tóm lại tâm tình không tệ, mang theo hai người Hạ Viêm cũng đi theo vào.
Trận pháp lập tức khôi phục dáng dấp ban đầu, tựa hồ chưa bao giờ có người tiến đến.
Tiến vào núi băng, cảnh tượng bên trong khiến đoàn người trầm trồ thán phục, kia chính là một tòa đại điện được điêu khắc từ băng, từ vị trí của các nàng, xem ra trước mắt chính là chủ điện, hai bên trái phải được dựng chín bậc thềm, ở chính giữa có một tòa tượng đài được khắc phù điêu tinh xảo, nhìn kỹ là một con Cửu Vĩ Hồ, con mắt là dùng Hắc Diệu Thạch khảm nạm mà thành. Chín bậc thềm hai bên dẫn lên một đài ngang, trung tâm đài bày bố Ngũ Tinh Trận, năm đồ án hoa văn kéo dài đến năm cây băng trụ, toàn bộ bố cục đều lộ ra khí thế bức người, cực kỳ hùng vĩ!
"Không nghĩ tới có một tòa băng điện ẩn trong núi tuyết!" Hạ Tâm Nghiên cảm thán nói.
"Ừ, xác thực không sai, chỉ là nơi này phù điêu khắc hồ ly chín đuôi, vì sao trên cột trụ khắc hồ ly chỉ có bảy đuôi?" Thư Khinh Thiển đứng dưới một cây băng trụ, có chút nghi ngờ hỏi.
"Trên cây cột này hồ ly chỉ có năm đuôi." Hạ Hành cũng kiểm tra một cây băng trụ khác.
Mặc Quân đi tới cẩn thận quan sát, sau đó nói "Năm cây băng trụ khắc hồ ly lần lượt từ năm đuôi đến chín đuôi."
Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên nhìn kĩ lại, quả nhiên như thế.
"Đây là họa lại quá trình hồ ly năm đuôi tu thành chín đuôi sao?" Thư Khinh Thiển hỏi.
Mặc Quân nhìn chăm chú ánh mắt cửu vĩ hồ trên tòa phù điêu kia, đạm nhạt nói: "Không, vừa vặn ngược lại!"
"Cái gì? Là từ chín đuôi biến thành năm đuôi?" Thư Khinh Thiển cả kinh nói. Phải biết Cửu Vĩ Thiên Hồ được trời ưu ái, sau khi sinh một tháng liền có thể hoá hình, tốc độ tu luyện cùng yêu quái bình thường không giống, có thể nói là con cưng của trời đất, làm sao sẽ tao ngộ đoạn đuôi? Hơn nữa chính là bốn lần bị đứt mất đuôi, chuyện này đối với nó mà nói thực sự là ngập đầu tai ương!
Hạ Tâm Nghiên nhìn nhìn có chút hoài nghi: "Làm sao ngươi biết là đứt đuôi mà không phải mọc thêm đuôi?"
"Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy là yêu, nhưng cũng được gọi là tiên thú, bởi vì tộc Cửu Vĩ tuy là hồ ly nhưng tiên mà không mị, đại đa số thiện lương thuần khiết, tự nhiên tỏa ra khí chất an lành, nhưng trong mắt con hồ ly này lệ khí bộc phát, mơ hồ có chút không cam lòng oán hận, đuôi càng ít càng lộ ra rõ ràng." Mặc Quân tiếng nói có chút thanh lãnh, lúc này không nhanh không chậm nói chuyện, mạc danh làm cho người tin phục.
Hạ Tâm Nghiên cùng Thư Khinh Thiển cẩn thận quan sát một phen, quả như Mặc Quân nói, chỉ là không biết đem những này khắc ở nơi đây có dụng ý gì, chủ nhân nơi này hẳn là cùng hồ ly kia có chút quan hệ.
Mấy người cẩn thận xem xét xung quanh hết thảy địa phương nhưng lại không phát hiện thêm gì, toàn bộ đại điện không có bất luận lối thoát nào, liền lối vào đều biến mất không thấy hình bóng.
Hạ Tâm Nghiên không khỏi có chút buồn bực: "Nơi này làm sao sẽ không lối thoát, từ bên ngoài nhìn, nơi này chắc chắn sẽ không chỉ có một cái đại điện, huống hồ chúng ta liền chính chủ đều không nhìn thấy, làm sao có khả năng liền kết thúc rồi, đáng giận nhất chính là cơ hội lui ra đều không có, gia hỏa thần thần bí bí nơi này sẽ không muốn bắt ba ba trong rọ đi?"
"Ngươi đừng vội, bất luận bố cục cỡ nào tinh diệu đều có lỗ thủng, huống hồ đại điện này nhất định thông đến những nơi khác, làm sao sẽ không đường đi." Thư Khinh Thiển cũng không quá lo lắng, nơi này rõ ràng để lại dấu vết sinh cơ, như vậy khẳng định có đường ra. Đương nhiên quan trọng nhất chính là có Mặc Quân bên cạnh, chẳng biết vì sao nàng luôn cảm giác vô cùng yên tâm, giống như cái gì đều không làm khó được nàng. Mặc Quân từng nói: 'Khinh Thiển, ta tin nàng.' Thật ra nàng cũng cực kỳ tin tưởng nàng ấy. Nghĩ như vậy, ánh mắt Thư Khinh Thiển không tự chủ được dính ở trên người Mặc Quân.
Mặc Quân đang chậm rãi nhìn quét toàn bộ đại điện, sắc mặt rất chuyên tâm, môi mỏng khẽ mím, gương mặt của nàng xưa nay đều một mực lạnh như băng, Thư Khinh Thiển không khỏi nghĩ đến, Mặc Quân tựa hồ rất ít hiển lộ tâm tình của nàng, liền ngay cả cùng Hạ Tâm Nghiên đấu võ mồm cũng không chút biểu tình, chỉ có lúc trêu đùa chính mình mới lộ ra một chút biến hóa, nhưng cũng rất nhạt, liền ngay cả cười đều là khóe miệng khẽ cong, rất nhanh liền tan đi. Trên đời tại sao có một nữ tử băng tuyết lạnh lùng đến như vậy, cùng bạch y trên người nàng giống nhau, tuy đơn điệu nhưng vẫn như cũ phong hoa câu nhân, cảm giác rất mâu thuẫn!
Điều gì đã tạo nên tính cách lạnh lùng ẩn nhẫn của nàng ấy, người như vậy rất cô độc rất tịch liêu! Mặc Quân đối Thư Khinh Thiển mà nói chính là một điều bí ẩn, nàng không biết quá khứ của nàng ấy, không biết nàng ấy trải qua cái gì, không biết nàng ấy tại sao lại trở thành một sợi hồn phách ràng buộc ở Rừng Tuyệt Tích. Nàng chỉ biết nàng ấy khiến nàng đau lòng, khiến nàng...say mê.
Nàng không biết vì sao Mặc Quân đối xử với nàng đặc biệt như vậy, cũng không dám đi phỏng đoán bên trong hành vi của Mặc Quân ẩn chứa cảm tình gì, nàng sợ đây chỉ là mong muốn đơn phương của mình, dù sao các nàng quen biết cũng chỉ có ba ngày, ba ngày, ở cuộc sống dài đằng đẵng của người tu chân hầu như chẳng là cái gì, nàng xưa nay không nghĩ tới chính mình sẽ thích một người, càng đừng nhắc đến nữ tử nàng mới quen biết ba ngày. Nếu như trước đây nàng còn có thể lừa mình dối người, nhưng khi nàng tưởng rằng nàng ấy xảy ra chuyện, cảm giác kia liền rõ ràng, tình cảm không thể diễn tả bằng lời, cũng không cách nào thu hồi lại.
Mặc Quân tầm mắt chuyển hướng Thư Khinh Thiển, liền nhìn thấy gương mặt nàng đầy phức tạp nhìn chính mình, trong mắt các loại tâm tình phân trần, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Trong lòng Mặc Quân buông tiếng thở dài, chầm chậm đi tới trước mặt Thư Khinh Thiển, ngón tay khẽ giúp nàng chỉnh lý mấy sợi tóc ngổn ngang: "Tại sao lại ngẩn người rồi, còn là dáng vẻ này?"
Động tác của nàng nhượng Thư Khinh Thiển giật mình, lại nghe nàng hỏi như vậy, biết dáng vẻ vừa rồi của mình đã bị nàng thấy được, Thư Khinh Thiển có chút hoang mang đáp: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một vài chuyện nên có chút thất thần."
"Vậy sao?" Mặc Quân hơi nhíu nhíu mi, trong mắt rõ ràng cho thấy nàng không tin.
"Thật không có gì, chỉ là gần nhất xảy ra nhiều chuyện, mà tiếp theo cũng không biết sẽ gặp phải cái gì, vì lẽ đó ta có chút..."
"Đừng lo lắng, có ta ở đây, sẽ không có việc gì. Còn về trong lòng nàng suy nghĩ, chúng ta cùng nhau giải quyết." Thấy Thư Khinh Thiển có chút sốt sắng, Mặc Quân nhẹ giọng đánh gãy nàng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm mang theo vỗ về nhìn nàng.
Thư Khinh Thiển nhìn con mắt của Mặc Quân, chỉ cảm thấy ánh mắt kia như tiến vào trong lòng nàng, mang cho nàng vô tận an ủi, hơn nữa Mặc Quân trong lời nói tựa hồ mang ý vị khác, nàng ấy biết được nàng đang suy nghĩ cái gì sao?
"Ngoan, chúng ta trước tiên tìm đường đi, chờ tìm thấy vật kia rồi, ta lại giải mê hoặc ở trong lòng nàng." Mặc Quân thấp giọng nói, sau đó xoay người đi xung quanh tòa phù điêu, cẩn thận quan sát.
Trong lòng Thư Khinh Thiển run lên, nàng ấy thực sự biết điều mình đang xoắn xuýt? Trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, cũng có chút sốt sắng. Hít sâu một hơi, nàng tiếp tục cùng Hạ Tâm Nghiên tìm kiếm chỗ khả nghi.
-----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương