Tu Chân Thế Giới
-
Chương 376: Chúng ta cần thực chiến
*********
"Kiếm trận này cũng tốt, có thể giúp các ngươi tham ngộ kiếm ý nhưng không nên ỷ lại vào nó. Chúng ta là kiếm tu! Kiếm tu là gì? Ngoại trừ kiếm thì không còn gì khác! Bất kể các ngươi có lĩnh ngộ kiếm ý hay không thì sau này khi các ngưoi tu kiếm, tâm các ngươi phải như kiếm phôi. Không ngừng mài giũa, rèn luyện, để càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng cứng rắn! Vậy muốn rèn luyện kiếm tâm của các ngươi phải làm thế nào? Chiến đấu, chiến đấu, không ngừng chiến đấu! Không có chiến đấu – không có kiếm tu. Chúng ta là kiếm tu, phải mang tài năng của chúng ta đến thế giới này.
Thanh âm Vi Thắng không khích động nhưng với ánh mắt kiên nghị và ngữ điệu như chém đinh chặt sắt, không ngập ngừng lại khiến toàn bộ kiếm tu nhiệt huyết sôi trào.
Trước đây, đoàn người vì không có người chỉ đạo khổ sở như ruồi mất đầu. Nay có Vi Thắng hoành không xuất thế khiến cho các kiếm tu khác thấy được tia hy vọng. Nếu như tại môn phái thì loại đệ tử như Vi Thắng, chi là đệ tử. Còn tại đây Vi Thắng nhanh chóng trở thành lão sư của toàn bộ kiếm tu, không ai hoài nghi những gì hắn nói.
Vì hắn là … Kiếm tu chân chính.
Vi Thắng tu luyện rất nhiều, nếu như lúc trước thì hẳn mọi người đều cảm thấy ngớ ngẩn. Ai mà nghĩ được, một tu giả Kim đan kỳ lại tốn hai canh giờ mỗi ngày chỉ để kuyện một thế chém kiếm. Thế nhưng hắn mau chóng dùng sự thực chứng minh cho mọi người biết tu luyện cơ bản là quan trọng đến mức nào.
Hắn chỉ dùng kiếm chiêu, linh lực của luyện khí kỳ mà đánh bại toàn bộ cao thủ của Chu Tước doanh, kể cả Ma Phàm.
Không thể hình dung ra cuộc tỷ thí kinh ngạc như vậy. Toàn bộ Chu Tước doanh trở nên lặng lẽ như tờ suốt mấy ngày trời. Màn trình diễn của Vi Thắng đã phá vỡ toàn bộ thường thức từ xưa tới giờ của họ.
Cái gì là linh lực? Cái gì là kiếm chiêu? Trước Vi Thắng không hề có chút tác dụng nào. Hắn dùng sự thực chứng minh cho bọn họ thấy bọn họ đã tu luyện sai lầm. Dần dà, cũng có người bắt chước theo phương thức tập luyện của Vi Thắng, tập luyện tỉ mỷ và quy củ những kiếm chiêu cơ bản.
Giàng kiếm đường của Vi Thắng ngày nào cũng chật kín người.
Tại Giảng kiếm đường. Ngay khi Vi Thắng giảng dứt lời, cả đám người học xong liền túm tụm lại, chụm đầu bàn tán, trao đổi.
"Lời vi sư thật là mạnh con bà nó mẽ quá đi! Lôi Bằng tuy không tu kiếm nhưng cũng không bỏ qua buổi nào ở Giảng kiếm đường. Hơn nữa những lời nhận xét của Vi Thắng lại cực hợp với ý của hắn. Vi Thắng tuổi còn trẻ nhưng được đoàn người gọi là vi sư.
"Nhưng lấy gì ra mà thực chiến?" Có kẻ lẩm bẩm.
"Muốn thực chiến cũng không phải không có." Ma Phàm trầm ngâm. Lầntrước khi hắn bị Vi Thắng đánh bại, hắn đã tự suy ngẫm rất lâu. Hắn xuất từ kiếm tu tự luyên nên nhiều thứ chỉ biết nửa vời, ẩn chứa rất nhiều hậu họa. Bây giờ được Vi Thắng chỉ ra từng thứ một, hắn được lợi rất nhiều nên đối với mỗi câu Vi Thắng nói hắn đều suy đi nghĩ lại vài lần.
"Không sai, bên ngoài có sáy hồn, hay lợi hại hơn thì có sát hồn thú. Đó chẳng phải là đối tượng tốt nhất để thức chiến sao?" Niên Lục buông thõng một câu.
"Đúng! Đánh bỏ mợ bọn nó đi!"
"Ầy ầy, chúng ta phải tìm một cách tốt nhất, chi bằng như thế này …"
Đáng thương cho đám sát hồn thú, vốn dĩ bình yên vô sự, tung hoành hành hơn vạn năm nay trong sát vụ, chỉ vì buổi nói chuyện của Vi Thắng mà từ nay gặp đủ loại tai ương.
"Kiếm trận này cũng tốt, có thể giúp các ngươi tham ngộ kiếm ý nhưng không nên ỷ lại vào nó. Chúng ta là kiếm tu! Kiếm tu là gì? Ngoại trừ kiếm thì không còn gì khác! Bất kể các ngươi có lĩnh ngộ kiếm ý hay không thì sau này khi các ngưoi tu kiếm, tâm các ngươi phải như kiếm phôi. Không ngừng mài giũa, rèn luyện, để càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng cứng rắn! Vậy muốn rèn luyện kiếm tâm của các ngươi phải làm thế nào? Chiến đấu, chiến đấu, không ngừng chiến đấu! Không có chiến đấu – không có kiếm tu. Chúng ta là kiếm tu, phải mang tài năng của chúng ta đến thế giới này.
Thanh âm Vi Thắng không khích động nhưng với ánh mắt kiên nghị và ngữ điệu như chém đinh chặt sắt, không ngập ngừng lại khiến toàn bộ kiếm tu nhiệt huyết sôi trào.
Trước đây, đoàn người vì không có người chỉ đạo khổ sở như ruồi mất đầu. Nay có Vi Thắng hoành không xuất thế khiến cho các kiếm tu khác thấy được tia hy vọng. Nếu như tại môn phái thì loại đệ tử như Vi Thắng, chi là đệ tử. Còn tại đây Vi Thắng nhanh chóng trở thành lão sư của toàn bộ kiếm tu, không ai hoài nghi những gì hắn nói.
Vì hắn là … Kiếm tu chân chính.
Vi Thắng tu luyện rất nhiều, nếu như lúc trước thì hẳn mọi người đều cảm thấy ngớ ngẩn. Ai mà nghĩ được, một tu giả Kim đan kỳ lại tốn hai canh giờ mỗi ngày chỉ để kuyện một thế chém kiếm. Thế nhưng hắn mau chóng dùng sự thực chứng minh cho mọi người biết tu luyện cơ bản là quan trọng đến mức nào.
Hắn chỉ dùng kiếm chiêu, linh lực của luyện khí kỳ mà đánh bại toàn bộ cao thủ của Chu Tước doanh, kể cả Ma Phàm.
Không thể hình dung ra cuộc tỷ thí kinh ngạc như vậy. Toàn bộ Chu Tước doanh trở nên lặng lẽ như tờ suốt mấy ngày trời. Màn trình diễn của Vi Thắng đã phá vỡ toàn bộ thường thức từ xưa tới giờ của họ.
Cái gì là linh lực? Cái gì là kiếm chiêu? Trước Vi Thắng không hề có chút tác dụng nào. Hắn dùng sự thực chứng minh cho bọn họ thấy bọn họ đã tu luyện sai lầm. Dần dà, cũng có người bắt chước theo phương thức tập luyện của Vi Thắng, tập luyện tỉ mỷ và quy củ những kiếm chiêu cơ bản.
Giàng kiếm đường của Vi Thắng ngày nào cũng chật kín người.
Tại Giảng kiếm đường. Ngay khi Vi Thắng giảng dứt lời, cả đám người học xong liền túm tụm lại, chụm đầu bàn tán, trao đổi.
"Lời vi sư thật là mạnh con bà nó mẽ quá đi! Lôi Bằng tuy không tu kiếm nhưng cũng không bỏ qua buổi nào ở Giảng kiếm đường. Hơn nữa những lời nhận xét của Vi Thắng lại cực hợp với ý của hắn. Vi Thắng tuổi còn trẻ nhưng được đoàn người gọi là vi sư.
"Nhưng lấy gì ra mà thực chiến?" Có kẻ lẩm bẩm.
"Muốn thực chiến cũng không phải không có." Ma Phàm trầm ngâm. Lầntrước khi hắn bị Vi Thắng đánh bại, hắn đã tự suy ngẫm rất lâu. Hắn xuất từ kiếm tu tự luyên nên nhiều thứ chỉ biết nửa vời, ẩn chứa rất nhiều hậu họa. Bây giờ được Vi Thắng chỉ ra từng thứ một, hắn được lợi rất nhiều nên đối với mỗi câu Vi Thắng nói hắn đều suy đi nghĩ lại vài lần.
"Không sai, bên ngoài có sáy hồn, hay lợi hại hơn thì có sát hồn thú. Đó chẳng phải là đối tượng tốt nhất để thức chiến sao?" Niên Lục buông thõng một câu.
"Đúng! Đánh bỏ mợ bọn nó đi!"
"Ầy ầy, chúng ta phải tìm một cách tốt nhất, chi bằng như thế này …"
Đáng thương cho đám sát hồn thú, vốn dĩ bình yên vô sự, tung hoành hành hơn vạn năm nay trong sát vụ, chỉ vì buổi nói chuyện của Vi Thắng mà từ nay gặp đủ loại tai ương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook