Tu Chân Thế Giới
-
Chương 375: Yêu thuật lồng giam
Chẳng lẽ… hắn có thể khống chế Bàn Cờ Hoang Thú?
Minh Quyết Tử trong lòng kinh hãi. Quá trình Tiếu Ma Qua khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hắn động tác như được kéo chậm lại. Hắn ngạc nhiên nhìn Tiếu Ma Qua.
Hiểu biết của hắn cũng ká uyên bác, biết chiến cuộc trước mắt đã tiến vào một phương diện khác. Nhìn như đám yêu kia xông tới gần Tiếu Ma Qua thì bị chế ngự, thực ra không phải.
Một trận chiến đấu khác chỉ mới bắt đầu, thần sắc ngưng trọng của Tiếu Ma Qua càng khiến Minh Quyết Tử tin tưởng suy đoán của mình.
Chỉ có điều… không ngờ thực sự có người có thể khống chế được một ngục…
Minh Quyết Tử kinh ngạc nhìn Tiếu Ma Qua tới xuất thần, trong lòng hắn bỗng dâng lên sự hiếu kỳ, chiêu cuối của của Tả Mạc trong trận chiến phá ngục là gì. Phá ngục thành công không có nghĩa là có thể khống chế một ngục, ví dụ như Thiên Lưu năm đó định ra MẠc Thủy Minh Không song hắn không khống chế được Mạc Thủy Minh Không mà chỉ là Mạc Thủy Minh Không càng có lợi cho hắn phát huy.
Những kẻ phá ngục thành công hầu hết đều như Thiên Lưu đại nhân. Song cũng có ngoại lệ, trong lịch sử từng có ba yêu phá ngục có thể khống chế một ngục.
Loại bí mật này thường chỉ gia tộc có lịch sử lâu đời mới biết được đôi chút. Nghe nói có thể khống chế được một ngục hay không, điểm then chốt nhất là ở đòn tấn công phá ngục cuối cùng. Trong trận chiến phá ngục, càng về sau chiến đấu sẽ càng thêm kịch liệt. Đòn tấn công cuối cùng thường là đòn mãnh liệt nhất. Ngục mới được hình thành ra sao hơn phân nửa có liên quan tới đòn cuối cùng đó, mà có thể khống chế ngục được hay không cũng có liên hệ không nhỏ với chiêu cuối cùng.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, một suy đoàn lưu truyền trong một phạm vi nhỏ.
Bởi vì không cách nào chứng thực, không ai biết chiêu cuối cùng của ba vị đại nhân năm đó là gì. Thậm chí tới khi bọn họ mất đi, đáp án của câu hỏi này cũng vẫn không được tìm ra. Sy đoán này cũng chỉ là một số người chú ý tới đưa ra dựa trên các manh mối. Mọi người từ các đầu mối khác nhau đều kinh ngạc phát hiện, ba vị đại nhân đều đề cập tới chiêu thức sau cùng hoặc ít hoặc nhiều. Bất quá cũng có rất nhiều người không tin, vì chút vết tích này cũng không thể chứng minh điều gì.
Song Minh Quyết Tử tin.
Bởi vì, thật trùng hợp, hắn biết nhiều hơn người khác một chút.
Minh Quyết Tử vốn không cảm thấy hứng thú mấy đối với chuyện Tiếu Ma Qua chống lại liên minh thiên tài. Đừng nhìn chuyện này xào qua nấu lại sôi sùng sục, song xung quanh Minh Quyết Tử lại chẳng có mấy ai quan tâm. Yêu tộc cao cấp tự nhiên có phạm vi của mình, bọn họ chỉ hứng thú với những chuyện trong phạm vi của mình thôi. Minh Quyết Tử vốn không quá chú ý, chỉ hiếu kỳ Bàn Cờ Hoang Thú rốt cuộc có hình dáng gì nên mới chạy tới xem, không ngờ lại tận mắt thấy được cảnh tượng kinh người này.
Một trăm năm mươi trượng xung quanh Tiếu Ma Qua như một vực chết màu xám trắng, tất cả mọi thứ đều im lìm bất động.
Đám yêu vây thành một vòng xung quanh, song không ai dám bước vào khu vực này. Cảnh tượng trước mắt vượt qua giới hạn sự tưởng tượng của bọn họ, vô số ánh sáng của yêu thuật ghi chép lóe lên.
Trước mắt Tả Mạc biến đổi, một bàn cờ lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Trong bàn cờ này, chỉ có hắn và đối thủ bị cuốn vào trong đó. Song đối thủ của hắn số lượng đông đảo, tổng cộng bảy mươi mốt yêu bị cuốn vào trong đó, tất cả đều là đối thủ của hắn. Nói cách khác, hắn phải chiến đấu đồng thời với cả bảy mươi mốt đối thủ.
Trong lòng Tả Mạc không chút sợ hãi, đây là sân nhà của hắn.
Xẹt xẹt xẹt!
Bàn cờ trắng đen lóe lên vô số luồng sáng, quấn quanh lũ yêu.
Bàn Cờ Hoang Thú!
Đám yêu chỉ cảm thấy hoa mắt, mất đi tung tích của Tả Mạc, đợi tới lúc bọn chúng thấy rõ xung quanh lại hoảng sợ phát hiện giờ mình đang bị đặt trong lồng ánh sáng. Lồng ánh sáng với những cột sáng to cỡ cánh tay, lấp lánh ánh sáng phức tạp và yêu dị.
Yêu thuật lồng giam!
Ván cờ bắt đầu.
Một số yêu tựu cao về vũ lực, hừ lạnh một tiếng, phát ra yêu thuật về phía lồng giam. Song cho dù bọn họ phóng yêu thuật ra sao cũng không cách nào lay động được cột sáng. Yêu thông minh hơn thì không hề vọng động mà cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong bảy mươi mốt yêu này không thiếu người có thực lực. Kim Chấn là một trong số đó, hắn xuất thân từ một trong năm đại tộc, một nhánh phụ của Kim tộc, song tuổi trẻ thông minh, thực lực không tầm thường.
Trong khoảng thời gian này cũng không có yêu thuật tấn công hắn, hắn lập tức hiểu ra, có lẽ điểm then chốt để ra ngoài ở ngay trên cái lồng giam bằng ánh sáng này. Hắn bình ổn lại tư tưởng, quan sát tỉ mỉ cột sáng. Ánh sáng của mỗi cây cột to cỡ cánh tay không giống nhau, xuyên qua luồng sáng có thể thấy tầng tầng tiểu yêu thuật quấn quanh, ồ, hắn đột nhiên cảm thấy có phần quen mắt.
Hắn cố nhớ lại, ánh sáng lóng lánh của yêu thuật rậm rạp trong cột sáng giống thứ gì – phá ngục lục đề!
Không sai, là phá ngục lục đề!
Kết cấu của yêu thuật trên cột sáng không khác gì so với phá ngục lục đề.
Kim Chấn mồ hôi chảy ròng ròng, hắn há hốc miệng song không phát ra được chút tiếng động nào. Phá ngục lục đề gây náo nhiệt một thời gian trước, sao hắn không quen thuộc chứ? Hắn thậm chí đã thuộc lòng mỗi đề, kể cả đáp án của chúng.
Song khi đối diện với đề bài yêu thuật tương tự với sáu đề phá ngục, suy nghĩ duy nhất nổi lên trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng. Phải biết rằng phá ngục lục đề dựa vào năng lực của hắn cũng chỉ có thể giải được ba đề. Cho dù sau này đáp án của đề thứ sáu được công bố, muốn hiểu rõ nó hắn cũng mất tới sáu ngày.
Ngàn vạn… ngàn vạn lần đừng quá khó…
Kim Chấn ôm một tia may mắn sau cùng, trong lòng cầu khẩn. Hắn run rẩy, cố nén kinh hãi trong lòng, kiểm tra tỉ mỉ lại.
Song vừa nhìn một cái, hắn suýt nữa ngã xuống ngất xỉu.
Tiểu yêu thuật tầng tầng lớp lớp, quán với nhau theo một cách phức tạp dị thường, vừa nhìn vào đã khiến đầu người ta lớn như cái đấu.
Mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới đây. Kim Chấn vô cùng ủ rũ, sợ là lần này không tránh khỏi bị thương rồi. Giờ thì tốt rồi, lại phải tốn thêm một khản tiền chữa thương, đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo!
Trong lòng hắn bỗng nổi lên suy nghĩ, phá giải chắc chắn không thể rồi, nhưng nếu mình có thể ghi lại cảnh tượng trước mắt, nói không chừng về sau lại có thể bán đi kiếm một khoản tiền. Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng thi triển yêu thuật ghi chép lại.
Yêu thuật ghi chép lóe lên, hắn cười ha hả, quả nhiên có thể dùng. Quả nhiên mất thứ này được thứ khác. Hắn rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết rõ thứ gì có giá trị nhất. Hắn không tiếc thần thức, cẩn thận ghi chép lại yêu thuật trên mỗi cột sáng.
Ha ha, những thứ này đều là tiền cả đấy!
Hắn khó khăn lắm mới sao chép song, bỗng nhiên cột sáng lại lóe lên chói mắt. Tựa như vô số gai nhọn đột nhiên đâm vào thân thể hắn, cảm giác đau nhức truyền tới, hắn hét thảm một tiếng, trước mắt hóa đen.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám yêu giữ tư thế quỷ dị xung quanh Tả Mạc không ngừng hóa thành từng luồng sáng, biến mất không thấy đâu.
Minh Quyết Tử hiểu rõ, đám người kia chắc chắn đều đã bị giội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, từ đầu đến cuối Tiếu Ma Qua vẫn ngồi yên một chỗ, chưa hề nhúc nhích. Vậy trận chiến không thể thấy đó rốt cuộc ra sao? Nhiều người như vậy mà lại bị quét sạch?
Trong lòng hắn đầy hiếu kỳ, ánh mắt ngời sáng.
Tả Mạc từ từ mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Bảy mươi mốt yêu thuật lồng giam, cho dù có lợi thế sân nhà cũng không phải chuyện đơn giản đối với hắn.
Toàn bộ trận chiến nhìn như không có điểm nào kịch liệt, song có vài chỗ hắn như đi trên lò xo, cực kỳ nguy hiểm, Dẫu sau đây cũng là lần đầu tiên hắn lợi dụng Bàn Cờ Hoang Thú. May là không gặp phải cao thủ gì, bằng không nếu lâm vào chiến đấu dai dẳng, hắn sợ là được cái này mất cái khác, khó thoát khỏi thất bại.
Nếu hắn thất bại sẽ bị phản phệ, thần thức trong nháy mắt sẽ trọng thương. Hoang thú phía sau hắn từ trên cao nhìn xuống, hắn như có gánh nặng sau lưng.
Đột nhiên trong đám yêu lao ra vài bóng người, nhanh như sấm sét, lao về phía Tả Mạc.
Con mắt Tả Mạc bỗng dưng híp lại, trong lòng căng thẳng, những kẻ này xông tới, thời gian vừa đúng, không phải hạng xoàng! Thần thức của hắn vừa rồi tiêu hao rất lớn trong Cục, đang lúc yếu ớt nhất, nếu cho hắn một hai giây nữa, không, cho dù chỉ là một giây, hắn cũng có thể hóa giải những đòn tấn công luân phiên này.
Xem ra mình đúng là không có kinh nghiệm chiến đấu với yêu tộc, hắn âm thầm ghi nhớ sai lầm lần này.
Còn về việc bị đánh khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, hắn lại chẳng mấy để ý. Dù sao cũng chỉ là thần thức thụ thương, nếu từ đó có thể rút ra đuợc bài học, vậy vẫn có thể coi là có lời rồi, vì bài học này rất có thể sẽ cứu mạng nhỏ của hắn mai sau.
Cho nên Tả Mạc cũng không hoang mang, hắn thậm chí còn có phần hiếu kỳ, cảm giác khi bị giội khỏi Thập Chỉ Ngục sẽ ra sao.
Tranh!
Âm thanh như dây cung bị thả ra vang lên sau lưng hắn, một mũi tên ánh sáng màu tím xẹt qua khuôn mặt Tả Mạc.
Mũi tên ánh sáng màu tím nhanh tới mức người khác khó lòng tránh né, xuyên qua một yêu đang lao tới với tốc độ cao. Tên yêu này thậm chí còn không kịp kêu la đã hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu nữa.
Bịch, yêu đang ở trước nhất bỗng không chút dấu hiệu, ngã quỵ xuống, trên bàn chân hắn bỗng dưng có hai luồng khói màu xanh xám quấn lấy.
Tên yêu này thực lực phi phàm, nắm bắt thời cơ cực nhanh, trong nháy mắt khi ngã quỵ, trên tay hắn lập tức loén lên một luồng sáng, chém về phía khói xanh đang quấn lấy chân.
Phốc!
Trước ngực hắn bỗng dưng nổi lên một mũi kiếm màu xanh xám.
Mũi kiếm tan thành khói, con ngươi hắn vẫn đầy vẻ kinh ngạc, hóa thành một luồng sáng, cũng biến mất không thấy đâu!
Tranh tranh tranh!
Tiếng dây cung không ngừng vang lên bên tai, trong tay Nam Nguyệt khônng biết từ khi nào đã nhiều thêm một cây đằng cung. Mỗi lần dây cung kéo ra, ánh tím lóe lên, một mũi đằng tiễn hiện lên trên dây cung.
Tướng mạo Thương Trạch lúc này đã thay đổi rất nhiều, mái tóc chuyển màu xanh xám, lay động như cỏ nước, mang theo quy luật quỷ dị, Hai mắt hắn bao phủ bởi một luồng khí màu xanh xám nhàn nhạt, toàn thân run lên, mỗi lần run đó,khí tức âm lãnh quỷ sát nương theo gợn sóng mà mắt thường khó thấy tỏa ra bốn phía.
Đám người đứng xem không khỏi biến sắc.
"Yêu thuật cấp cao!" Minh Quyết Tử cuối cùng không kiềm chế được, hô lên thất thanh.
Nam Nguyệt vừa hay tỉnh dậy từ trong nhập định, thấy Tả Mạc bị vây công bèn xuất thủ không chút do dự. Nàng sử dụng chính là Thiên Nam Tiễn Thuật vừa mới tu luyện. Môn yêu thuật này nàng mới luyện lần đầu, song nó không hổ danh là yêu thuật truyền thừa của Thiên Nam Đằng Thị. Nam Nguyệt học tập thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không khó hiểu như yêu thuật bình thường, rất nhiều chỗ tựa như bản năng.
Nàng nóng lòng giải vây cho Tả Mạc, lòng không tạp niệm, càng tiến vào hoàn cảnh tốt.
Thương Trạch tỉnh dậy chậm hơn Nam Nguyệt một chút, hắn tu luyện Thương Ngân Thuật không như Nam Nguyệt, chuyên tâm không cảm giác được gì khác. Ngược lại, mọi chuyện xảy ra bên ngoài hắn đều cảm giác được mơ hồ. Tận mắt thấy đại nhân ra sức bảo vệ bọn mình, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, tuy biết rằng việc này sẽ đắc tội kẻ khác song hắn vẫn không chút do dự.
Thiên Nam Tiễn Thuật! Thương Ngân Thuật!
Hai bộ yêu thuật đã từng vô cùng oai phong, đã từng bị chôn vùi vô số năm tháng, như thanh bảo kiếm bị phủ đầy bụi bặm, giờ sự sắc bén mạnh mẽ của nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.
Vinh quang như ba ngàn năm trước!
Minh Quyết Tử trong lòng kinh hãi. Quá trình Tiếu Ma Qua khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hắn động tác như được kéo chậm lại. Hắn ngạc nhiên nhìn Tiếu Ma Qua.
Hiểu biết của hắn cũng ká uyên bác, biết chiến cuộc trước mắt đã tiến vào một phương diện khác. Nhìn như đám yêu kia xông tới gần Tiếu Ma Qua thì bị chế ngự, thực ra không phải.
Một trận chiến đấu khác chỉ mới bắt đầu, thần sắc ngưng trọng của Tiếu Ma Qua càng khiến Minh Quyết Tử tin tưởng suy đoán của mình.
Chỉ có điều… không ngờ thực sự có người có thể khống chế được một ngục…
Minh Quyết Tử kinh ngạc nhìn Tiếu Ma Qua tới xuất thần, trong lòng hắn bỗng dâng lên sự hiếu kỳ, chiêu cuối của của Tả Mạc trong trận chiến phá ngục là gì. Phá ngục thành công không có nghĩa là có thể khống chế một ngục, ví dụ như Thiên Lưu năm đó định ra MẠc Thủy Minh Không song hắn không khống chế được Mạc Thủy Minh Không mà chỉ là Mạc Thủy Minh Không càng có lợi cho hắn phát huy.
Những kẻ phá ngục thành công hầu hết đều như Thiên Lưu đại nhân. Song cũng có ngoại lệ, trong lịch sử từng có ba yêu phá ngục có thể khống chế một ngục.
Loại bí mật này thường chỉ gia tộc có lịch sử lâu đời mới biết được đôi chút. Nghe nói có thể khống chế được một ngục hay không, điểm then chốt nhất là ở đòn tấn công phá ngục cuối cùng. Trong trận chiến phá ngục, càng về sau chiến đấu sẽ càng thêm kịch liệt. Đòn tấn công cuối cùng thường là đòn mãnh liệt nhất. Ngục mới được hình thành ra sao hơn phân nửa có liên quan tới đòn cuối cùng đó, mà có thể khống chế ngục được hay không cũng có liên hệ không nhỏ với chiêu cuối cùng.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, một suy đoàn lưu truyền trong một phạm vi nhỏ.
Bởi vì không cách nào chứng thực, không ai biết chiêu cuối cùng của ba vị đại nhân năm đó là gì. Thậm chí tới khi bọn họ mất đi, đáp án của câu hỏi này cũng vẫn không được tìm ra. Sy đoán này cũng chỉ là một số người chú ý tới đưa ra dựa trên các manh mối. Mọi người từ các đầu mối khác nhau đều kinh ngạc phát hiện, ba vị đại nhân đều đề cập tới chiêu thức sau cùng hoặc ít hoặc nhiều. Bất quá cũng có rất nhiều người không tin, vì chút vết tích này cũng không thể chứng minh điều gì.
Song Minh Quyết Tử tin.
Bởi vì, thật trùng hợp, hắn biết nhiều hơn người khác một chút.
Minh Quyết Tử vốn không cảm thấy hứng thú mấy đối với chuyện Tiếu Ma Qua chống lại liên minh thiên tài. Đừng nhìn chuyện này xào qua nấu lại sôi sùng sục, song xung quanh Minh Quyết Tử lại chẳng có mấy ai quan tâm. Yêu tộc cao cấp tự nhiên có phạm vi của mình, bọn họ chỉ hứng thú với những chuyện trong phạm vi của mình thôi. Minh Quyết Tử vốn không quá chú ý, chỉ hiếu kỳ Bàn Cờ Hoang Thú rốt cuộc có hình dáng gì nên mới chạy tới xem, không ngờ lại tận mắt thấy được cảnh tượng kinh người này.
Một trăm năm mươi trượng xung quanh Tiếu Ma Qua như một vực chết màu xám trắng, tất cả mọi thứ đều im lìm bất động.
Đám yêu vây thành một vòng xung quanh, song không ai dám bước vào khu vực này. Cảnh tượng trước mắt vượt qua giới hạn sự tưởng tượng của bọn họ, vô số ánh sáng của yêu thuật ghi chép lóe lên.
Trước mắt Tả Mạc biến đổi, một bàn cờ lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Trong bàn cờ này, chỉ có hắn và đối thủ bị cuốn vào trong đó. Song đối thủ của hắn số lượng đông đảo, tổng cộng bảy mươi mốt yêu bị cuốn vào trong đó, tất cả đều là đối thủ của hắn. Nói cách khác, hắn phải chiến đấu đồng thời với cả bảy mươi mốt đối thủ.
Trong lòng Tả Mạc không chút sợ hãi, đây là sân nhà của hắn.
Xẹt xẹt xẹt!
Bàn cờ trắng đen lóe lên vô số luồng sáng, quấn quanh lũ yêu.
Bàn Cờ Hoang Thú!
Đám yêu chỉ cảm thấy hoa mắt, mất đi tung tích của Tả Mạc, đợi tới lúc bọn chúng thấy rõ xung quanh lại hoảng sợ phát hiện giờ mình đang bị đặt trong lồng ánh sáng. Lồng ánh sáng với những cột sáng to cỡ cánh tay, lấp lánh ánh sáng phức tạp và yêu dị.
Yêu thuật lồng giam!
Ván cờ bắt đầu.
Một số yêu tựu cao về vũ lực, hừ lạnh một tiếng, phát ra yêu thuật về phía lồng giam. Song cho dù bọn họ phóng yêu thuật ra sao cũng không cách nào lay động được cột sáng. Yêu thông minh hơn thì không hề vọng động mà cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong bảy mươi mốt yêu này không thiếu người có thực lực. Kim Chấn là một trong số đó, hắn xuất thân từ một trong năm đại tộc, một nhánh phụ của Kim tộc, song tuổi trẻ thông minh, thực lực không tầm thường.
Trong khoảng thời gian này cũng không có yêu thuật tấn công hắn, hắn lập tức hiểu ra, có lẽ điểm then chốt để ra ngoài ở ngay trên cái lồng giam bằng ánh sáng này. Hắn bình ổn lại tư tưởng, quan sát tỉ mỉ cột sáng. Ánh sáng của mỗi cây cột to cỡ cánh tay không giống nhau, xuyên qua luồng sáng có thể thấy tầng tầng tiểu yêu thuật quấn quanh, ồ, hắn đột nhiên cảm thấy có phần quen mắt.
Hắn cố nhớ lại, ánh sáng lóng lánh của yêu thuật rậm rạp trong cột sáng giống thứ gì – phá ngục lục đề!
Không sai, là phá ngục lục đề!
Kết cấu của yêu thuật trên cột sáng không khác gì so với phá ngục lục đề.
Kim Chấn mồ hôi chảy ròng ròng, hắn há hốc miệng song không phát ra được chút tiếng động nào. Phá ngục lục đề gây náo nhiệt một thời gian trước, sao hắn không quen thuộc chứ? Hắn thậm chí đã thuộc lòng mỗi đề, kể cả đáp án của chúng.
Song khi đối diện với đề bài yêu thuật tương tự với sáu đề phá ngục, suy nghĩ duy nhất nổi lên trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng. Phải biết rằng phá ngục lục đề dựa vào năng lực của hắn cũng chỉ có thể giải được ba đề. Cho dù sau này đáp án của đề thứ sáu được công bố, muốn hiểu rõ nó hắn cũng mất tới sáu ngày.
Ngàn vạn… ngàn vạn lần đừng quá khó…
Kim Chấn ôm một tia may mắn sau cùng, trong lòng cầu khẩn. Hắn run rẩy, cố nén kinh hãi trong lòng, kiểm tra tỉ mỉ lại.
Song vừa nhìn một cái, hắn suýt nữa ngã xuống ngất xỉu.
Tiểu yêu thuật tầng tầng lớp lớp, quán với nhau theo một cách phức tạp dị thường, vừa nhìn vào đã khiến đầu người ta lớn như cái đấu.
Mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy tới đây. Kim Chấn vô cùng ủ rũ, sợ là lần này không tránh khỏi bị thương rồi. Giờ thì tốt rồi, lại phải tốn thêm một khản tiền chữa thương, đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo!
Trong lòng hắn bỗng nổi lên suy nghĩ, phá giải chắc chắn không thể rồi, nhưng nếu mình có thể ghi lại cảnh tượng trước mắt, nói không chừng về sau lại có thể bán đi kiếm một khoản tiền. Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng thi triển yêu thuật ghi chép lại.
Yêu thuật ghi chép lóe lên, hắn cười ha hả, quả nhiên có thể dùng. Quả nhiên mất thứ này được thứ khác. Hắn rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết rõ thứ gì có giá trị nhất. Hắn không tiếc thần thức, cẩn thận ghi chép lại yêu thuật trên mỗi cột sáng.
Ha ha, những thứ này đều là tiền cả đấy!
Hắn khó khăn lắm mới sao chép song, bỗng nhiên cột sáng lại lóe lên chói mắt. Tựa như vô số gai nhọn đột nhiên đâm vào thân thể hắn, cảm giác đau nhức truyền tới, hắn hét thảm một tiếng, trước mắt hóa đen.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám yêu giữ tư thế quỷ dị xung quanh Tả Mạc không ngừng hóa thành từng luồng sáng, biến mất không thấy đâu.
Minh Quyết Tử hiểu rõ, đám người kia chắc chắn đều đã bị giội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, từ đầu đến cuối Tiếu Ma Qua vẫn ngồi yên một chỗ, chưa hề nhúc nhích. Vậy trận chiến không thể thấy đó rốt cuộc ra sao? Nhiều người như vậy mà lại bị quét sạch?
Trong lòng hắn đầy hiếu kỳ, ánh mắt ngời sáng.
Tả Mạc từ từ mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Bảy mươi mốt yêu thuật lồng giam, cho dù có lợi thế sân nhà cũng không phải chuyện đơn giản đối với hắn.
Toàn bộ trận chiến nhìn như không có điểm nào kịch liệt, song có vài chỗ hắn như đi trên lò xo, cực kỳ nguy hiểm, Dẫu sau đây cũng là lần đầu tiên hắn lợi dụng Bàn Cờ Hoang Thú. May là không gặp phải cao thủ gì, bằng không nếu lâm vào chiến đấu dai dẳng, hắn sợ là được cái này mất cái khác, khó thoát khỏi thất bại.
Nếu hắn thất bại sẽ bị phản phệ, thần thức trong nháy mắt sẽ trọng thương. Hoang thú phía sau hắn từ trên cao nhìn xuống, hắn như có gánh nặng sau lưng.
Đột nhiên trong đám yêu lao ra vài bóng người, nhanh như sấm sét, lao về phía Tả Mạc.
Con mắt Tả Mạc bỗng dưng híp lại, trong lòng căng thẳng, những kẻ này xông tới, thời gian vừa đúng, không phải hạng xoàng! Thần thức của hắn vừa rồi tiêu hao rất lớn trong Cục, đang lúc yếu ớt nhất, nếu cho hắn một hai giây nữa, không, cho dù chỉ là một giây, hắn cũng có thể hóa giải những đòn tấn công luân phiên này.
Xem ra mình đúng là không có kinh nghiệm chiến đấu với yêu tộc, hắn âm thầm ghi nhớ sai lầm lần này.
Còn về việc bị đánh khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, hắn lại chẳng mấy để ý. Dù sao cũng chỉ là thần thức thụ thương, nếu từ đó có thể rút ra đuợc bài học, vậy vẫn có thể coi là có lời rồi, vì bài học này rất có thể sẽ cứu mạng nhỏ của hắn mai sau.
Cho nên Tả Mạc cũng không hoang mang, hắn thậm chí còn có phần hiếu kỳ, cảm giác khi bị giội khỏi Thập Chỉ Ngục sẽ ra sao.
Tranh!
Âm thanh như dây cung bị thả ra vang lên sau lưng hắn, một mũi tên ánh sáng màu tím xẹt qua khuôn mặt Tả Mạc.
Mũi tên ánh sáng màu tím nhanh tới mức người khác khó lòng tránh né, xuyên qua một yêu đang lao tới với tốc độ cao. Tên yêu này thậm chí còn không kịp kêu la đã hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu nữa.
Bịch, yêu đang ở trước nhất bỗng không chút dấu hiệu, ngã quỵ xuống, trên bàn chân hắn bỗng dưng có hai luồng khói màu xanh xám quấn lấy.
Tên yêu này thực lực phi phàm, nắm bắt thời cơ cực nhanh, trong nháy mắt khi ngã quỵ, trên tay hắn lập tức loén lên một luồng sáng, chém về phía khói xanh đang quấn lấy chân.
Phốc!
Trước ngực hắn bỗng dưng nổi lên một mũi kiếm màu xanh xám.
Mũi kiếm tan thành khói, con ngươi hắn vẫn đầy vẻ kinh ngạc, hóa thành một luồng sáng, cũng biến mất không thấy đâu!
Tranh tranh tranh!
Tiếng dây cung không ngừng vang lên bên tai, trong tay Nam Nguyệt khônng biết từ khi nào đã nhiều thêm một cây đằng cung. Mỗi lần dây cung kéo ra, ánh tím lóe lên, một mũi đằng tiễn hiện lên trên dây cung.
Tướng mạo Thương Trạch lúc này đã thay đổi rất nhiều, mái tóc chuyển màu xanh xám, lay động như cỏ nước, mang theo quy luật quỷ dị, Hai mắt hắn bao phủ bởi một luồng khí màu xanh xám nhàn nhạt, toàn thân run lên, mỗi lần run đó,khí tức âm lãnh quỷ sát nương theo gợn sóng mà mắt thường khó thấy tỏa ra bốn phía.
Đám người đứng xem không khỏi biến sắc.
"Yêu thuật cấp cao!" Minh Quyết Tử cuối cùng không kiềm chế được, hô lên thất thanh.
Nam Nguyệt vừa hay tỉnh dậy từ trong nhập định, thấy Tả Mạc bị vây công bèn xuất thủ không chút do dự. Nàng sử dụng chính là Thiên Nam Tiễn Thuật vừa mới tu luyện. Môn yêu thuật này nàng mới luyện lần đầu, song nó không hổ danh là yêu thuật truyền thừa của Thiên Nam Đằng Thị. Nam Nguyệt học tập thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không khó hiểu như yêu thuật bình thường, rất nhiều chỗ tựa như bản năng.
Nàng nóng lòng giải vây cho Tả Mạc, lòng không tạp niệm, càng tiến vào hoàn cảnh tốt.
Thương Trạch tỉnh dậy chậm hơn Nam Nguyệt một chút, hắn tu luyện Thương Ngân Thuật không như Nam Nguyệt, chuyên tâm không cảm giác được gì khác. Ngược lại, mọi chuyện xảy ra bên ngoài hắn đều cảm giác được mơ hồ. Tận mắt thấy đại nhân ra sức bảo vệ bọn mình, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, tuy biết rằng việc này sẽ đắc tội kẻ khác song hắn vẫn không chút do dự.
Thiên Nam Tiễn Thuật! Thương Ngân Thuật!
Hai bộ yêu thuật đã từng vô cùng oai phong, đã từng bị chôn vùi vô số năm tháng, như thanh bảo kiếm bị phủ đầy bụi bặm, giờ sự sắc bén mạnh mẽ của nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.
Vinh quang như ba ngàn năm trước!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook